Cho nên những người khác sẽ dễ nhận lấy tiền bồi thường, nhưng Sở Luật bên này họ lại chưa từng được gặp.
“Anh chuẩn bị làm gì, kiện bọn họ sao?”
Sở Luật đem táo cắt thành những khối nhỏ, nhai một chút cũng không có ảnh hưởng gì nhiều với yết hầu của cô. Thanh âm bên kia lại tiếp tục nói. Nếu anh muốn, anh cũng có thể cho bọn họ phá sản luôn cũng được.
“Ăn đi này.” Anh nói đơn giản giống như là nói hôm này thời tiết rất là tốt, nhưng đây lại là chuyện khiến một cái trung tâm thương mại lớn phá sản, cũng không phải là câu thời tiết hôm nay thực đẹp.
Phải biết rằng chỉ cần một văn kiện đi xuống lại có bao nhiêu người vì nhận chuyện này mà phải chịu trách nhiệm, có bao nhiêu người vì thế mà thất nghiệp.
Hạ Nhược Tâm dùng một cái tăm nhọn xiên một miếng táo lên ăn.
Advertisement / Quảng cáo
Lúc này ăn cái gì cô cũng không khó chịu như trước nữa, tuy cổ họng cũng còn đau, nhưng so với lần trước lại dễ chịu hơn nhiều.
Cô nuốt miếng táo xuống, hơi hơi mát lạnh, xoa dịu cái bỏng rát nơi yết hầu, cô há miệng thở dốc, không thể nói ra thành lời, có khi cô chợt suy nghĩ, có phải hay không cổ họng của cô thật sự bị cháy hỏng rồi, về sau có thể không thể lên tiếng được nữa, mỗi ngày bác sĩ đều bảo đảm, y tá cũng quay sang an ủi cô, mà cô từ trên khuôn mặt của Sở Luật cũng không thể tìm ra manh mối gì khác.
Tâm tư của người đàn ông này trước nay đều rất sâu, nếu như anh đã cố ý giấu thì cô cả đời này cũng đừng mong biết đến trong lòng anh đang nghĩ gì.
Mỗi ngày cô đều suy nghĩ, có phải mình sẽ trở thành một người câm, cô dường như không có cảm giác, nếu thật sự là như thế chắc cũng có gì ghê ghớm đi.
Nhưng mấy ngày qua đi, cô cũng có một chút chuyển biến tốt, có khi thỉnh thoảng cũng có thể phát ra vài tiếng. Sở Luật đứng lên, đi ra ngoài ban công nghe điện thoại, bởi vì cách hơi xa, hơn nữa cửa cũng đang đóng cho nên Hạ Nhược Tâm có chút nghe không rõ, rốt cuộc anh đang nói cái gì, chỉ là nghe được vài câu bồi thường, không có khả năng, anh sẽ kiện.
Kiện?
Hạ Nhược Tâm vuốt cổ của mình, nghĩ thầm, tính Sở Luật có thù tất báo, cũng không thể cho qua dễ dàng như vậy, cho nên ở trên thương trường kì thật cũng không có ai muốn gây thù với người đàn ông này.
Anh rất dễ mang thù người khác, hơn nữa lại có thù tất báo, thủ đoạn đáp trả cũng đủ khiến người ta tức sôi máu.
Sau đó không lâu, Sở Luật đi tới, ngồi xuống, lúc này thì Hạ Nhược Tâm đã ăn gần hết đĩa táo.
Anh lại cầm một quả táo lên, gọt vỏ.
Hạ Nhược Tâm âm thầm xem thường anh một chút, bác sĩ nói, cô tốt nhất nên ăn nhiều trái cây, nên anh lại thường xuyên gọt táo cho cô ăn, chẳng lẽ anh lại muốn biến cô thành một quả táo sao, còn có, tại sao lúc nào cũng là táo, lê cũng được mà?
Nhưng anh gọt thì cô ăn, có thể được một đại boss gọt táo cho ăn, điều này không phải người nào cũng có thể hưởng thụ được.
Lại ăn thêm mấy miếng, cô đem đĩa đặt ở trên bàn.
Sau đó lại đem một quyển vở, đặt lên đùi viết.
“Anh chuẩn bị xử lý như thế nào với cái trung tâm đó?”
“Còn có thể như thế nào?” Sở Luật bĩu môi: “Ý thức kém an toàn như vậy, trung tâm đó tồn tại làm gì, cũng vừa lúc, anh cũng đang dự định mua miếng đất đó, xây một cái công viên cho con gái của chúng ta chơi.”
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Nhược Tâm lại lấy vở qua, viết lên mặt giấy.
“Sở Luật, lưu cho người ta một con đường sống”
Sở Luật nheo hai mắt lại, viền mắt đen có chút nồng đậm.
Hạ Nhược Tâm lại viế thêm ba chữ, đưa cho anh xem.
“Mễ Đông Phong.”
Ba chữ này trước giờ đầu không hề tồn tại trong từ điển của anh. Người đàn ông này đã gây cho anh nhiều vấn đề lớn như vậy, hơn nữa còn khiến anh đoạn tử tuyệt tôn.
Với Sở Luật, đây là thất bại lớn nhất trong cuộc đời anh.
Hạ Nhược Tâm lại lấy dao gọt hoa quả, tự mình gọt táo, Sở Luật trầm mặc, ngón tay dặt trên đầu gối của mình, nhẹ nhàng gõ gõ, trong nháy mắt kia, toàn bộ không khí trong phòng tựa hồ đều bị anh làm cho lạnh lẽo.
Sở Hữu trầm mặc, mặc kệ cô, Hạ Nhược Tâm kéo chăn ra liền ngủ, dường như người đàn ông này cũng không làm cho người ta chán ghét đến thế. Lúc cô ngủ, Sở Luật bên kia tự hỏi bây giờ muốn làm như thế nào, Hạ Nhược Tâm quản không được, cô có thể nói mấy lời nói, không biết có khó nghe hay không nhưng đó là chuyện của Sở Luật, cô trước nay đều không nghĩ tới có thể thay đổi được suy nghĩ của anh.
Một người cố chấp, là bởi vì rất khó để thay đổi một điều gì, bằng không cũng không có tồn tại hai chữ cố chấp này.
Mà chuyện này, cô nói ra một chút lại không đề cập tới, nhưng sau đó lại ngẫu nhiên TV đưa tin, dù sao cũng là mạng người, lãnh đạo công ty cũng đã đưa ra lời xin lỗi, cũng đã bảo đảm tiền thuốc men và bồi thường tiền bạc đều được họ gánh vác, nhưng lại không có nói tới chuyện bị khởi tố hình sự.
Mà Sở Luật cũng không ở trước mặt cô tiếp điện thoại, về phương diện này đương nhiền vì cái gì cô đều biết, hiện tại anh gọi điện cũng không cần chạy ra ban công ngầm giải quyết, Hạ Nhược Tâm cũng không hỏi nhiều.
“Cái này cho em.”
Sở Luật đem một chiếc thẻ tín dụng ra giao cho Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy.
Một thẻ ngân hàng, tại sao phải đưa cho cô, cô cũng khong cần đến tiền của anh.
Advertisement / Quảng cáo
“Đây là trung tâm đưa tiền thuốc men tổn thất cho em và Tiểu Vũ Điểm, thay Tiểu Vũ Điểm lưu lại, bé cũng là bị ảnh hưởng.” Sở Luật nói những lời này, khuôn mặt mang nét bình tĩnh, nhưng Hạ Nhược Tâm lại cảm giác được, kì thật anh đang rất hồi hộp.
Anh nhịn quả thật rất vất vả.
Cô cầm lấy thẻ ngân hàng, giống như Sở Luật nói, đây là tiền thuốc men của Tiểu Vũ Điểm và cô cho nên cô phải cầm.
Vài ngày sau, cô xuất viện, dây thanh quản cũng đã tốt lên, một khoảng thời gian không ăn những thứ kích thích thanh quản thì cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn, một tuần sau cô lại phải đi tái khám lại.
Cô lấy thẻ trong ví lấy ra một thẻ tín dụng, trước tiên đi ngân hàng kiểm tra tài khoản một chút, cô vốn dĩ nghĩ, nhiều nhất cũng chỉ là một vạn, rốt cuộc tiền thuốc men nhiều hay ít thì đối với cô cũng không phải vấn đề lớn. Kết quả khi cô kiểm tra xong thì lập tức cảm giác trong người lập tức không tốt lắm.
Cô muốn lấy điện thoại gọi một cuộc nhưng lại nhớ tới, di động cô đã bị hư, lúc ở trong trung tâm mua sắm đã bị người khác dẫm lên.
Cô đành phải đi mua điện thoại mới, cũng đăng ký một số. Xong rồi cô mới cầm điện thoại bấm một dãy số, cô bỗng sửng sốt một chút, dãy số dài này vậy mà cô vẫn nhớ.
Hóa ra không phải cái gì cũng có thể quên được, cũng không phải cái gì đều có thể nhớ lại.
“Sở Luật, là tôi.” Cô cầm điện thoại bên tai, rồi lấy tay kéo chặt quần áo một chút, dường như trời hơi lạnh.
“Em sao vậy?” Giọng bên kia có vẻ tâm tình không tồi, không còn vẻ lạnh nhạt như mọi khi.
“Không có gì.” Hạ Nhược Tâm lấy ví. “Có phải bác sĩ bồi thường cho tôi sai, không phải năm ngàn sao?”
“Năm ngàn?” Sờ Luật cười lạnh một tiếng. “Vợ con anh không thể không đáng giá như vậy, dẫu năm trăm vạn cũng vẫn thiếu. Nếu em không hài lòng anh sẽ đi thương lượng với bọn họ, không gặm một đoạn xương cốt thì cũng phải xé một khối da thịt ra.”
Advertisement / Quảng cáo
Vậy đi, Hạ Nhược Tâm không nói gì nữa, cô cúp điện thoại nhét lại vào túi. Trước hết về nhà thu dọn một chút, không biết bụi đã đóng thành tầng chưa, hơn nửa tháng rồi cô chưa về nhà.
Lúc đi ngang qua siêu thị bị cháy, bên ngoài đã được che chắn lại, bên trong hẳn đang sửa chữa. Hiện giờ cô vẫn có thể nhớ rõ ràng cảnh tiếng thét cùng tiếng khóc bên trong đi đó, còn có cả tiếng xương cốt bị dẫm lên gẫy nát, cả âm thanh điện thoại cô rơi trên mặt đất. Một màn như vậy rõ ràng trước mặt, thậm chí làm cô không khỏi rùng mình. Cô cúi đầu, bước nhanh hơn một ít.
Cô mở cửa, đưa tay sờ tủ giày, ngoài ý muốn không thấy một chút bụi nào. Không biết ai đã lau dọn?
Đến khi Tiểu Vũ Điểm đi học về cô mới biết chuyện gì xảy ra.
Tiểu Vũ Điểm bước tới ngẩng mặt lên. “Mẹ, nhà mình là Tiểu Vũ Điểm cùng chú quét dọn sạch sẽ, Tiểu Vũ Điểm lau cái bàn.”
Bé chớp chớp đôi mắt to, khuôn mặt đỏ tràn đầy sự chờ mong, mẹ khen con đi, mẹ nhanh khen con đi.
“Ngoan, bảo bối thật giỏi.” Cô nhéo khuôn mặt con gái, nhưng cô không tưởng tượng ra được người đàn ông kia mặc toàn âu phục lại đi quét dọn vệ sinh.
***
“Dì, dì không sao chứ?” Quả Nhi lo lắng hỏi Hạ Nhược Tâm. “Dì có giống ba mẹ cháu, đi tới nơi rất xa, không cần chúng cháu nữa.”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Quả Nhi. “Dì rất tốt, không phải dì tới rồi sao?”
Quả Nhi cười ngượng ngùng, Lâm Thanh ở bên vẫn nắm tay em gái, trên cổ nó vẫn treo một tấm card, đây là Hạ Nhược Tâm cho nó, nói là tiền để dành chữa chân cho em gái đều ở bên trong.
Hạ Nhược Tâm cũng không nói tiền chữa chân cho Quả Nhi cô đã có đủ, chỉ cần chờ đến khi Quả Nhi trưởng thành là có thể đi làm chân giả, có điều bọn nhỏ còn quá nhỏ, lớn lên tự nhiên sẽ biết.
Cô biết bọn nó nghĩ đến điều thật sự tốt đẹp, tin rằng có thể làm được, dường như chỉ thiếu một bước là bọn nó có thể đạt được. Chỉ là trên thực tế thì trước nay đều không có hy vọng.
Sở Luật vừa về đến nhà. Hiện giờ anh gần như vứt qua một bên hai căn biệt thự, anh thích nơi mình đang ở, đây mới giống một nhà, có vợ, cũng có con, cho dù anh không được vào cửa, cũng không được chấp nhận.
૮ởเ φµầɳ áo, anh muốn đi tắm nhưng điện thoại bất chợt vang lên.
Điện thoại cá nhân của anh cũng chỉ vài người biết số, mà lúc này người có thể gọi đến chắc chỉ đếm được cùng nắm ra mười ngón tay. Anh cầm điện thoại lên, là Tống Uyển.
Anh đặt điện thoại lên tai, thuận tay vẫn cởi nút áo trên người. Mà anh chưa kịp nói gì đã nghe được tiếng khóc của Tống Uyển truyền tới.
Advertisement / Quảng cáo
Anh có chút khó hiểu, vội vàng cầm lấy quần áo của mình đi ra ngoài.
‘Cộc cộc…’ Anh gõ cửa nhà Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm mở cửa, cô nhìn đồng hồ.
“Chưa tới giờ cơm.”
“Không phải.” Sở Luật gãi đầu. “Nhược Tâm. Anh phải về, Sở Tương bị bệnh.”
“Tôi biết rồi.” Hạ Nhược Tâm tuy không thích sở tương nhưng cũng không vui vẻ gì trước tai họa của nó, rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ, nhưng trong lòng cô vẫn không thích đứa chị nuôi của con gái mình.
Lúc này bên trong bên bệnh viện, Tống Uyển đã khóc không ra tiếng được nữa. Trong nhà thì bà cùng Sở Tương thân thiết nhất, cùng ăn cùng ở, cũng coi Sở Tương như cháu ruột mình, dù sao cũng chính bà mang về, nuôi dưỡng, nếu để ý một chút, có lẽ chính bà cũng không biết, so với cháu ruột của bà thì còn muốn thân thương hơn một ít.
Sở Luật vừa đẩy cửa trực tiếp hỏi:
“Làm sao vậy, bị bệnh gì ạ?”
Tống Uyển mở to đôi mắt ngân ngấn nước, cũng chưa trả lời đã tiếp tục khóc. Bác sĩ ở bên cạnh hướng Sở Luật nói bệnh tình của Sở Tương.
“Hai quả thận của bé có vấn đề, hơi nữa bé còn quá nhỏ, loại bệnh này không thể chưa khỏi, phương pháp tốt nhất là ghép thận.”
“Phải ghép thận sao?”
Sở Luật tuy không học y khoa nhưng kiến thức cơ bản vẫn là có.
“Đúng vậy,” bác sĩ gật đầu. “Sở tiên sinh, bé bị bệnh quá nặng, điều trị với bé sẽ không có tác dụng gì, chúng ta phải nhanh chóng tiến hành ghép thận mới được. Hơn nữa…” Âm thanh bác sĩ ngừng lại, hồi lâu mới nói.
“Bởi vì còn quá nhỏ cho nên ghép thận cho bé tốt nhất là của người cùng lứa tuổi.”
“A Luật,” Tống Uyển vội vàng kéo tay áo Sở Luật. “Con phải cứu Hương Hương, nhất định phải cứu Hương Hương của mẹ.” Bà đã quá sợ hãi, âm thanh có chút khó nghe rõ.
Thận, không phải chỉ là một quả thận sao? Sở gia bọn họ có rất nhiều tiền, còn sợ không mua được một quả thận sao.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng Sở Luật không có suy nghĩ giống Tống Uyển. Đây không phải là đồ vật bình thường, mà là cơ quan trong thân thể. Mỗi người cũng chỉ có một cơ thể, không có dư thừa, đặc biệt là một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Nhưng Sỏ Tương bệnh anh không thể mặc kệ, dẫu như nào cũng mang danh nghĩa là con gái anh.
“Làm phiền bác sĩ mau chóng chuẩn bị phẫu thuật, tôi có thể cung cấp nhiều lợi ích.” Anh sẽ mua một quả thận chữa cho Sở Tương.
“Tôi biết rồi, ngài yên tâm.” Tình cảnh của Sở gia ông cũng biết, tuy rằng là con nuôi nhưng vẫn là con gái, mà hiện tại phải xem số Sở Tương thế nào, có tìm được một quả thận tương thích không.
Mỗi ngày Tống Uyển đều ở bệnh viện chăm sóc Sở Tương, mà mỗi lần đến thăm Sở Luật đều sẽ nhớ tới năm đó Tiểu Vũ Điểm sinh bệnh, anh là người cha lại đã làm những gì.
Mỗi khi nghĩ đến đây lại khiến anh khổ sở.
“Sở Tương sao rồi?” Hạ Nhược Tâm hỏi sở Luật. Gần đây anh đều ít trở về, nguyên nhân hẳn là vì Sở Tương, cô thật sự có chút hâm mộ.
So với Tiểu Vũ Điểm của cô thì Sở Tương thật sự là hạnh phúc hơn nhiều.
“Còn chờ…” Sở Luật vươn tay ôm lấy con gái vào lòng mình.
Thật may, không phải là con, nếu không thì cha biết làm sao bây giờ.
Advertisement / Quảng cáo
Thấy tinh thần Sở Luật lúc này không tốt, Hạ Nhược Tâm cũng sẽ không nói cái gì quá đáng, đến nỗi Sở Tương thì Hạ Nhược Tâm không thể giúp gì, chi hy vọng Sở Tương có thể mau chóng tìm được thận thích hợp. Hiện y học rất phát triển, khả năng chữa khỏi cũng rất lớn.
Tất cả bọn họ vẫn duy trì cảm giác lạc quan, chỉ Tống Uyển là sốt ruột, cũng có khả năng tinh thần sẽ loạn, chỉ cần Sở Tương khóc thì Tống Uyển sẽ thấy tim mình đau nhói. Sợ là bọn họ sẽ không chờ được đến lúc có được thận.
Tống Uyển thật sự có chút chờ không nổi, mỗi lần bác sĩ nói đều giống như phán tử hình cho bà, nói là không có thận thích hợp có lẽ Sở Tương sẽ ૮ɦếƭ.
Không được, bà phải nghĩ cách.
Tốt nhất là trẻ con, tốt nhất là của trẻ con.
Mà lúc này nội tâm bà mâu thuẫn sâu sắc, kỳ thật bà đã nghĩ ra cách, nhưng nếu làm vậy có nghĩ là phạm pháp, bà thật sự không dám ra tay, cũng không dám quyết định, nhưng hiện tại Sở Tương thật sự không trì hoãn được nữa rồi.
Bà cắn răng một chút, cuối cùng vẫn quyết định.
“Viện trưởng, bà xem chuyện này có được không?”
Bên trong Cô nhi viện, Tống Uyển cùng viện trưởng nói chuyện đã nửa ngày. Viện trưởng hiện tại rất thân quen với bà, mà ý đồ bà đến viện trưởng tuy không rõ lắm, nhưng viện trưởng cũng không ngốc.”
“Sở phu nhân, bà có thể nói rõ hơn không, bà muốn nhận nuôi một đứa trẻ có phải vì Sở Tương sinh bệnh?”
Tống Uyển sửng sốt, bà cũng không biết trả lời như nào.
“Sở phu nhân, Sở Tương vẫn có thể cứu chữa, tôi mong bà đừng từ bỏ cháu.” Viện trưởng suy nghĩ một hồi vẫn quyết định nên nói ra, vốn dĩ lời này của bà không nên nói, nhưng ở trước mặt thượng đế sinh mạng con người đều bình đẳng, không có phân chia đắt rẻ sang hèn.
Tống Uyển biết viện trưởng hiểu lầm nhưng bà không giải thích.
Khi bà từ phòng Viện trưởng đi ra cả người đều như hết sức lực, toàn thân đều thấy mệt mỏi có chút không thể chịu đựng được.
Ánh sáng bên chiếu tới mặt bà, những nếp nhăn nơi khóe mắt gần đây đã nhiều hơn một chút, mà lúc này không cần tới ánh sáng làm chói mắt kia thì hai mắt bà cũng tự nhiên thấy đau.
Bà chuẩn bị đi ra ngoài thì lại nghe được âm thanh của hai bé gái, nhỏ như vậy hẳn tuổi cũng khoảng Sở Tương.
Advertisement / Quảng cáo
“Chị, chị muốn gì nhất?”
Một bé gái nói chuyện, âm thanh có chút quen thuộc nhưng trong thời gian ngắn bà không nghĩ được đây là ai. Tiếng trẻ con đều rất non nớt, đặc biệt là trẻ ba bốn tuổi, có khi là nam hay nữ cũng không phân biệt được rõ huống chi là nhớ cụ thể.
Quả Nhi ngồi trên xe lăn ngoe nguẩy khuôn mặt nhỏ.
“Quả Nhi muốn giúp anh kiếm rất nhiều tiền, như vậy sau này có thể đi học, cũng không cần chịu khổ, không cần mỗi lần có kẹo đều giấu đi cho Quả Nhi ăn.”
Lời nói của người lớn không chắc trẻ con đã tin, giống như Quả Nhi có một số chuyện bé luôn biết nhưng lại giả vờ không biết.
Bé gái khác nhoài thân mình ghé vào bên cạnh Quả Nhi nói gì đó rồi cười, sau đó bé gái chạy đi.
Vốn Tống Uyển phải đi nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi xổm xuống bên cạnh Quả Nhi.
“Cháu ở nơi này sao?” Bà hỏi, tầm mắt cũng nhìn lên đùi Quả Nhi. Đứa nhỏ này chỉ có một chân, cả người đều ngồi trên xe lăn, nhìn bé rất xinh đẹp, thật là một đứa trẻ đáng thương.
“Chào bà ạ, đúng vậy, cháu với an trai đều là trẻ ở Cô nhi viện.” Quả Nhi ngoan ngoãn trả lời.
Tống Uyển đứng lên định đi nhưng cuối cùng bà lại nắm chặt tay mình, dìm xuống cảm giác tội lỗi trong lòng.
“Cháu muốn cho anh trai cuộc sống tốt sao?”
“Vâng.” Quả Nhi gật đầu thật mạnh.
“Nếu bà có thể giúp được cháu thì sao?”
“Thật vậy ạ?” Quả Nhi kéo tay áo Tống Uyển. “Bà thật sự có thể giúp Quả Nhi, cho Quả Nhi thật nhiều tiền sao?”
“Đúng vậy, có thể.” Tống Uyển cười cứng đờ. “Bà có thể, nhưng bà cũng cần một thứ trên người cháu.”
Bà nói mà thật sự cảm giác có một tay của ác ma đang hướng về phía bà, thậm chí còn nắm cổ bà khiến bà không thở nổi, mà bà không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, muốn nói gì, chỉ buột miệng nói ra những điều này.
Advertisement / Quảng cáo
“Bà muốn gì của Quả Nhi, có thể mọc ra sao?” Trẻ con hồn nhiên còn nghĩ rằng chỉ cần muốn sẽ có thể mọc ra được mọi thứ, giống như chân của bé khi lớn có thể mọc ra, giống như anh nói.
“Đương nhiên có thể.” Lúc này Tống Uyển cười, bà đưa tay đặt lên đầu Quả Nhi. Đứa nhỏ này có chút giống Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cũng có mái tóc mềm mại như vậy, bà thật sự có thể nhẫn tâm sao.
Nhưng vừa nhớ tới lúc này Sở Tương bên trong bệnh viện đang sắp ૮ɦếƭ, tâm địa hiền lương của bà bỗng lại ngạnh lên.
Bà cho rằng mình chỉ cần một cái, thật sự chỉ cần một quả thận, tuy rằng không mọc được ra nhưng với một người mà nói hoàn toàn không có vấn đề. Đây là bác sĩ nói, Hương Hương của bà về sau cũng chỉ có một quả thật, nhất định cũng có thể sống lâu trăm tuổi.
“Quả Nhi, cháu có đồng ý với bà không?” Bà cảm thấy mình giống như một mụ phù thủy ăn thịt người, đang dụ dỗ trẻ ngây thơ từng bước đi vào bẫy của mình.
“Quả Nhi đồng ý.” Bé mỉm cười tủm tím, một chút cũng không ý thức được nguy cơ. Bé vươn ngón trỏ của mình: “Bà, chúng ta móc ngoéo nhé, bà phải đồng ý cho Quả Nhi rất nhiều tiền, để anh đi học, học vẽ tranh được không?”
“Được, bà đồng ý rồi.” Tống Uyển nói một câu, mũi bà có chút cay cay chua xót, nhưng cuối cùng bà vẫn tàn nhẫn, nhớ kỹ tên của đứa nhỏ này, là Quả Nhi.
Khi Tống Uyển đi rồi một bé gái mới chạy tới đứng trước mặt Quả Nhi đang ngồi xe lăn.
“Chị, chị với bà nói gì thế?” Bé mở to hai mắt tò mò hỏi.
“À, không nói cho em được.” Quả Nhi chớp chớp mắt hạt châu, vẫn luôn tươi cười rất đáng yêu.
Bé gái dẩu môi: “Chị không nói Tiểu Vũ Điểm cũng biết, bà muốn đồ vật của chị, đổi lấy tiền đúng không?”
“Có thể mọc ra được.” Quả Nhi kéo quần áo của mình.
“À,” Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trên mặt đất, “có thể mọc ra được.” Bé lặp lại lời của Quả Nhi, nhưng bé cắn cắn bàn tay mình, bé đang nghĩ cách không để chị Quả Nhi đi, bởi vì bà kia, còn có chị nhỏ nữa, đối với Tiểu Vũ Điểm không tốt, nhất định cũng sẽ đối xử với chị Quả Nhi không tốt.
Advertisement / Quảng cáo
Ngày hôm sau Tống Uyển tới tiếp nhận Quả Nhi, bà chỉ nói mình cùng đứa nhỏ này rất hợp ý, hơn nữa cũng mang đi gặp Sở Tương, nói không chừng có bạn cùng lứa tới tâm tình Sở Tương cũng có thể tốt hơn một chút, điều này so với bệnh của trẻ cũng có chỗ lợi.
Viện trưởng không rõ nhưng tất nhiên là đồng ý, bà vẫn nói thêm một câu.
“Sở phu nhân, tôi thấy bà cùng anh em Lâm Thanh và Quả Nhi duyên phận cũng không cạn.”
Tống Uyển không rõ vì sao viện trưởng lại nói lời này, giữa bọn họ thì có duyên phận gì.
“Sở phu nhân quên mất rồi sao?” Viện trưởng cười giải thích. “Lúc trước Sở phu nhân muốn nhận nuôi chính là Tiểu Thanh, là anh của Quả Nhi. Nhưng Tiểu Thanh không muốn xa em gái của mình, cũng là bé gái chỉ có một chân.”
Lúc Tống Uyển đi ra, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời nói của viện trưởng. Lúc trước bà muốn nhận nuôi Lâm Thanh, mà Quả Nhi là em gái của Lâm Thanh.
Trong nháy mắt bà thật sự muốn từ bỏ không làm tiếp, nhưng lại nghĩ mình đã lo lắng an bài hết thảy, còn có sinh mệnh của Sở Tương ở bệnh viện đang nguy cấp, cuối cùng vẫn hạ tâm tàn nhẫn.
Bà dẫn theo Quả Nhi bị mất một chân đi siêu thị, mua cho bé nhiều đồ vật, cặp sách quần áo linh tinh. Các bé gái mặt đồ này rất xinh đẹp, đương nhiên Quả Nhi cũng giống thế.
“Bà, có thể mua một bộ cho anh được không?” Bé nhỏ giọng nói. “Quả Nhi có quần áo mặc nhưng anh lại không có.”
“Được, bà cùng với cháu đi mua.” Tống Uyển sao có thể không đồng ý thỉnh cầu nho nhỏ của đứa trẻ này. Đừng nói một bộ, dẫu cả trăm bộ bà đều có thể mua. Rốt cuộc quần áo có thể kiếm lại được nhưng иộι тạиg dù có tiền cũng không mua được.
Bà mang theo Quả Nhi tới khu vực bán đồ cho bé trai mua cho Lâm Thanh không ít đồ, Quả Nhi ôm một đống quần áo hạnh phúc cười.
“Bà thật tốt.” Bé tủm tỉm nói mà không biết kỳ thật người bà hiền lành đang mỉm cười này căn bản là đang đẩy bé tới hố lửa. Bé đã chỉ có một chân, nếu lại thiếu một quả thận thì cả đời sau này biết sống như nào bây giờ.
Mà một câu ‘bà thật tốt’ này làm nụ cười Tống Uyển cứng đờ một chút.
Bà đã hẹn bác sĩ phẫu thuật trong hôm nay, bên kia đã chuẩn bị tốt, chờ đến khi kiểm tra nếu là tương thích thì lập tức có thể tiến hành phẫu thuật.
“Quả Nhi, giờ cháu về trước, một lát bà đến đón được không?”
Advertisement / Quảng cáo
Tống Uyển ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt gầy yếu của Quả Nhi, so với Sở Tương thì Quả Nhi thật sự quá gầy, rất khó tin rằng bé đã sáu tuổi.
“Vâng ạ.” Quả Nhi vui vẻ đồng ý.
Đến khi về lại cô nhi viện, Tiểu Vũ Điểm lại tới tìm chị chơi.
“Một hồi bà tới đưa Quả Nhi đi cắt một thứ, chờ xong rồi chị lại về, chúng ta lại chơi cùng nhau.” Quả Nhi dùng đôi tay gầy yếu ôm Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo của Quả Nhi.
“Chị, không đi.”
Quả Nhi vẫn lớn hơn một chút nên cũng hiểu chuyện một ít. “Anh có nói, chuyện đã hứa với người khác sao có thể không làm, cho nên chị nhất định phải đi.”
Tiểu Vũ Điểm ngồi ở bậc cầu thang, bé ngẩng mặt lên không thể nào vui vẻ. Một lúc có người đi tới, Tiểu Vũ Điểm nghe được tiếng động bèn vội vàng nấp đi, sau đó liền thấy người bà kia lại tới, bà cùng chị đang cười, rồi sau đó có một chú ôm chị lên.
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn tay mình, bé lén đi theo. Đi được một nửa Tống Uyển đột nhiên cảm thấy bụng mình không thoải mái, bà nói với người đàn ông: “Các ngươi đem đứa bé này vào bên trong, nếu thật sự tốt thì có thể trực tiếp phẫu thuật.”
“Chúng tôi biết rồi.” Người đàn ông lễ phép trả lời, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm.
“Giữ cái miệng lại, không cần nói nhiều lời.” Tống Uyển lại cảnh cáo một tiếng.
Người đàn ông gật đầu rồi ôm đứa bé đi. Quả Nhi đang bị ôm không hiểu họ đang nói gì, lát nữa bé sẽ trở về, muốn cùng anh và em Tiểu Vũ Điểm chơi với nhau.
Người đàn ông đặt Quả nhi ở ghế sau xe, vừa đúng lúc chuông điện thoại reo, gã xuống nghe điện thoại không thấy được một thân hình nho nhỏ đã chạy tới chui vào trong xe.
“Tiểu…” Quả Nhi giật mình. Tiểu Vũ Điểm đưa một ngón tay lên miệng.
“Suỵt, chị, chúng ta chơi trốn tìm nha.” Bé nói rồi giấu thân mình đi. Quả Nhi khẽ mỉm cười, ừ, chơi trốn tìm không để người khác tìm thấy.
Advertisement / Quảng cáo
Sau đó không lâu người đàn ông lên xe lái rời đi, Tiểu Vũ Điểm vẫn trốn kĩ, không để bị phát hiện. Mỗi khi bé cùng mẹ chơi trốn tìm thì mẹ đều không tìm được bé…
Xe đi rất nhanh, hai đứa nhỏ có chút mơ màng sắp ngủ, vừa lúc một cái gối trên xe rơi xuống trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Người bé quá nhỏ nên đã cuộn lại núp dưới cái gối.
Xe ngừng lại, người đàn ông đi xuống, gã mở cửa xe ôm lấy Quả Nhi đi ra ngoài, gã có thấy cái gối rơi xuống nhưng cũng không làm gì. Sau đó lại gã đóng cửa bước đi, nhưng đi được vài bước gã có cảm giác cửa xe vẫn chưa đóng vào hẳn, gã nhìn xuống đứa bé trong lòng иgự¢ rồi tặc lưỡi thôi kệ, gã sợ cành mẹ đẻ cành con, vẫn mang đứa trẻ này vào bên trong trước đã.
Gã không biết mình vừa rời đi thì một đứa bé từ trong xe thò mặt ra, sau đó lon ton chạy theo.
Người đàn ông dừng chân ở thang máy, cửa thang máy đóng lại. Bé nghển cổ chú ý đếm số tầng, mẹ đã nói đèn mà dừng lại chính là số tầng. Thang máy vẫn luôn đi lên, đến lúc đèn dừng chính là số năm.
“A, trẻ con nhà ai đây?” Y tá vừa thấy một đứa bé rất đáng yêu, rất xinh đẹp.
“Chào dì ạ.” Tiểu Vũ Điểm cười ngọt ngào, sao đó bé chỉ lên các con số ở thang máy. “Mẹ cháu ở bên trên, cháu muốn đi lên tầng năm ạ.”
“Được, để dì đưa lên.” Y tá tốt bụng nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đưa bé lên tầng năm.
“Cảm ơn dì.” Tiểu Vũ Điểm nói lời cảm ơn rất lễ phép, sau đó bé chạy tới núp ở một góc nhỉn thấy chú mặt đen ôm Quả Nhi vào trong một phòng bệnh, sau đó gã liền đi vào một toilet.
Tiểu Vũ Điểm chạy đến nhẹ nhàng đẩy cửa, Quả Nhi đang ngồi trên giường bệnh ngoan ngoãn chờ, không khóc cũng không nghịch ngợm gì.
Advertisement / Quảng cáo
“Chị, chị…”
Tiểu Vũ Điểm chạy tới gọi nhỏ Quả Nhi.
Quả Nhi quay mặt qua, vươn tay tới. “Em tới rồi.”
Tiểu Vũ Điểm đặt một ngón tay ở miệng: “Chị, chúng ta chơi trốn tìm nha.”
Quả Nhi không nói gì.
Tiểu Vũ Điểm chạy lại kéo tay của Quả Nhi: “Chị, chị có sợ không, sẽ bị tiêm.” Tiểu Vũ Điểm đã ở bệnh viện một thời gian dài, tiêm cũng không ít, tự nhiên biết khi tiêm sẽ đau, ௱ôЛƓ bị đau mà tay cũng đau.
“Không sợ.” Quả Nhi dũng cảm lắc đầu, nhưng nói tới đau bé vẫn hơi sợ hãi.
“Thật sự sẽ rất dau sao?” Bé nhỏ giọng hỏi.
“Dạ,” Tiểu Vũ Điểm gật gật đầu. “Sẽ rất đau.”
Quả Nhi mím môi suy nghĩ, rồi nắm lại bàn tay mình. “Quả Nhi không sợ, chỉ đau một chút, sau đó sẽ không đau.”
Tiểu Vũ Điểm nghĩ nghĩ, dường như đã quyết định điều gì. “Chị, để Tiểu Vũ Điểm đau thay chị đi.” Bé nói rồi vỗ иgự¢ mình: “Tiểu Vũ Điểm đã quen với đau, hiện tại không còn đau nữa, mẹ nói là da dày.”
“Không được.” Quả Nhi lắc đầu. “Bọn họ muốn cắt đồ vật.”
“Là móng tay sao?” Tiểu Vũ Điểm cắn ngón tay mình. “Sẽ lại mọc ra, chị sẽ mọc chân dài, Tiểu Vũ Điểm sẽ mọc móng tay, thật mau sẽ dài ra, chúng ta mỗi người mọc một cái sẽ nhanh lớn.”
Hai đứa trẻ ríu rít hồi lâu, cuối cùng Quả Nhi từ trên giường bệnh bò xuống dưới. Bé ngồi dưới đất sau đó bò tới một góc phòng, dùng một ít đồ vật chắn lấy cơ thể mình, còn Tiểu Vũ Điểm lại leo lên trên giường bệnh.
“Chị, chúng ta chơi trốn tìm nhé, không được phát ra tiếng.”
Quả Nhi gật đầu, đưa tay lên bụm miệng lại, bé ngồi một chút đã buồn ngủ rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Lúc này Tống Uyển đã đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Ở bên trong sao?”
Người đàn ông đứng lên gật đầu một cái. “Bên trong, phu nhân, ngài muốn vào xem một chút không?”
Tống Uyển suy nghĩ một chút rồi quyết định, không nhìn, có gặp thì kết quả cũng vẫn như vậy. Kỳ thật bà chỉ sợ mình sẽ hối hận, đến lúc đó lại đổi ý. Nếu bà không thể nhẫn tâm thì Sở Tương cũng chỉ còn một con đường ૮ɦếƭ, cháu gái mình đã nuôi một năm, nói không yêu thì đều là giả.
Một bác sĩ đã đi tới, toàn thân một màu trắng, còn có khẩu trang cũng màu trắng, chỉ còn đôi mắt lộ ra bên ngoài.
“Đã mang người đến?” Bác sĩ hỏi Tống Uyển.
“Đã mang đến, ở bên trong.” Tống Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi mới trả lời.
“Thật sự không có người thân?” Bác sĩ lại hỏi. Mua bán иộι тạиg là phạm pháp, huống chi là một đứa bé gái. Tuy rằng anh chỉ làm theo yêu cầu, bọn họ lúc trước nói tốt, đây là một đứa bé mồ coi không người thân thích, thân phận gì cũng không có. Anh sợ nếu mình làm xong mà người nhà chạy tới thì dù có kiếm được nhiều tiền cũng không thể hưởng thụ.
“Là trẻ mồ côi.” Tống Uyển khẳng định nói. “Cha mẹ đã ૮ɦếƭ hết trong một tai nạn, chỉ còn một người anh mười tuổi.”
Bác sĩ tháo khẩu trang, nhíu hai mắt suy nghĩ, cuối cùng cũng đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Bên trong thật sự có một bé gái, anh đến gần liền thấy một đôi mắt to đen láy. Trẻ mồ côi mà thật sự xinh đẹp vậy sao, nếu là thật anh cũng muốn nhận nuôi một đứa trẻ giống vậy. Đang nợ tiền người khác không thì anh cũng sẽ không làm một chuyện không có y đức như này.
“Sao nhỏ như vậy?” Bác sĩ xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tiểu Vu Điểm. Lúc này thật sự có chút không đành lòng, nhưng tiền đã nhận tức là quyết định phải làm loại không có y đức này.
“Chú lấy một ít máu nhé.” Bác sĩ lấy ra ống tiêm, Tiểu Vũ Điểm phối hợp vươn cánh tay mình ra.
“Thật ngoan.” Bác sĩ vỗ về khuôn mặt đứa trẻ. Anh không cách nào xuống tay được, nhưng nhớ tới người ở bên ngoài, cuối cùng chỉ có thể nhẫn tâm, ống tiêm chui vào cánh tay gầy gò của đứa trẻ.
Anh ngẩng đầu, đứa trẻ rất ngoan không khóc, nhưng khóe mắt đã lấp lánh nước mắt.
“Không sợ.” Anh an ủi bé. “Chờ phẫu thuật xong chú sẽ nhận nuôi cháu, tuy rằng thiếu một quả thận nhưng cũng không sao cả. Chú là bác sĩ, sẽ khiến cháu bình an cả đời.”
Anh đã quyết định phải nhận nuôi đứa trẻ này.
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu Vũ Điểm nghe không rõ điều bác sĩ nói, cái gì thận không còn, không phải là móng tay sao?
Bác sĩ lấy ra một ít máu chuẩn bị đi làm xét nghiệm.
Tiểu Vũ Điểm sờ cánh tay của mình, bé hít hít cái mũi, rồi bàn tay nhỏ nắm lại. Đúng, Tiểu Vũ Điểm là đứa trẻ dũng cảm nhất, không sợ gì cả.
***
“Tiểu Thanh, cháu có thấy Tiểu Vũ Điểm đâu không?” Hạ Nhược Tâm hỏi Lâm Thanh đang học vẽ. Tiểu gia hỏa đã đi nơi nào, vẫn luôn thần bí, hiện tại không biết đã chạy đi đâu.
“Ngủ ạ, cháu lúc nãy còn thấy.” Lâm Thanh chỉ phòng nghỉ nói. Nơi này có một phòng nhỏ để cho giáo viên nghỉ ngơi. Hạ Nhược Tâm thi thoảng mang Tiểu Vũ Điểm tới, nếu Tiểu Vũ Điểm nói muốn ngủ cô sẽ để Tiểu Vũ Điểm ngủ ở đó.