Cô làm cho mèo con một cái ổ ở phòng khách, lại mua một ít cát đặt bên cạnh. Tiểu Vũ Điểm cùng bé mèo con nói đủ lời mới cảm thấy thỏa mãn đi ngủ.
Cả buổi tối Hạ Nhược Tâm tập trung làm việc, chỉ liếc qua mèo con một chút nhưng chú mèo con tới giờ vẫn luôn ngủ, ngay cả cử động một chút cũng không thấy, cũng may âu cát còn được dùng tới. Cô còn sợ chú mèo con mới sinh này chẳng bao lâu sẽ phá hoại khắp nhà, nhưng kết quả nó rất nghe lời, cũng thích sạch sẽ. Hạ Nhược Tâm lại bế mèo con lên, đặt trong lòng bàn tay mình, vẫn còn nhỏ như vậy còn không biết đã cai sữa chưa.
Hiện giờ cô chỉ co mèo con uống chính sữa bột của Tiểu Vũ Điểm, nó uống cũng rất ngon lành.
Tiểu Vũ Điểm đã đặt tên cho mèo con là Miêu Miêu, Hạ Nhược Tâm cũng cảm thấy cái tên này không tồi. Mỗi khi hơi mệt cô lại ngồi xuống bế lấy mèo con, cẩn thận lấy ngón ta chọc chọc một chút nhưng mèo con này thật sự quá lười, cũng chưa hề mở mắt. Nếu không phải trên người vẫn còn hơi ấm thì thật sự cô cho rằng đây là một con mèo ૮ɦếƭ.
Nuôi vài ngày cô thấy được con mèo này thật đúng là rất lười, mọi lúc cũng chỉ ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn, thậm chí kêu một tiếng cũng lười.
"Mẹ, Miêu Miêu ૮ɦếƭ rồi." Tiểu Vũ Điểm đầy nước mắt chạy tới trực tiếp sà vào lòng Hạ Nhược Tâm khiến nước mắt ướt hết áo của cô.
Advertisement / Quảng cáo
Đã ૮ɦếƭ, sao thế được? Buổi sáng nay cô vẫn cho uống sữa, sao lại ૮ɦếƭ được?
Mèo con cuộn thân mình lại, nhìn bộ dáng này Hạ Nhược Tâm biết ngay đâu đã ૮ɦếƭ, chỉ là lười không hoạt động thôi.
Cô ngồi xổm xuống xách mèo lên đặt vào lòng bàn tay mình rồi đưa tới trước mặt con gái.
"Tiểu Vũ Điểm sờ xem, Miêu Miêu của con không có ૮ɦếƭ, nó chỉ ngủ thôi." Đúng vậy, chính là ngủ rồi, dẫu sau này con mèo này ૮ɦếƭ chắc cũng vì lười mà ૮ɦếƭ.
Tiểu Vũ Điểm cẩn thận sờ đầu mèo con, tay nhỏ vội vàng rụt lại, sau đó lại sờ một chút.
"Mẹ, ấm."
"Ừ, ấm." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa xoa иgự¢ mèo nhỏ, đây cũng thật sự quá lười, có thể không ăn không uống, nhưng tuyệt đối không thể không cho nó ngủ.
"Tiểu Vũ ĐIểm có muốn ôm không?" Hạ Nhược Tâm đưa mèo con đến trước mặt con gái.
"Muốn." Tiểu Vũ Điểm đưa tay về phía trước: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có được bế không?"
"Ừ, mẹ nói được mà." Mèo còn quá nhỏ, Tiểu Vũ Điểm cũng quá nhỏ, cô sợ mèo cào Tiểu Vũ Điểm, cũng sợ Tiểu Vũ Điểm không cẩn thận làm mèo ૮ɦếƭ cho nên mới không cho Tiểu Vũ Điểm nghịch mèo con, chỉ cho bé nhìn chứ không cho sờ.
Sở Luật mang con mèo này đến, nói là cho Tiểu Vũ Điểm không bằng nói cho cô. Cô cho ăn, cô tắm rửa, cũng chính cô dọn phân.
Cô đặt mèo con vào trong tay Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cẩn thận ôm lên, cũng không dám cử động quá mạnh, bé cẩn thận đưa mèo lên trước mặt mình, đôi mắt to càng thêm sáng.
Mà con mèo kia lười đến nỗi cũng không chịu nhúc nhích, vẫn nằm cuộn tròn như cũ. Cái này thì Tiểu Vũ Điểm biết, mèo con chỉ cần còn ấm là không ૮ɦếƭ.
Hạ Nhược Tâm cẩn thận cầm mèo con từ trong tay con gái đặt lại vào ổ, con mèo lười này vẫn như trước không nhúc nhích.
Cô kéo Tiểu Vũ Điểm đi rửa tay, lát nữa bé còn phải đến Sở gia.
Advertisement / Quảng cáo
“Con ngoan, đến nhà của ông phải nghe lời biết không?”
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống nói với con gái, lại xoa xoa đầu của con.
“Vâng, sẽ ngoan.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, hình như với việc tới nhà ông bé có chút mâu thuẫn, không hào hứng như trước.
Thật lạ, bé vốn rất thích ông nội, sao lại không còn hào hứng?
Cô cầm tay con gái hỏi: “Sao vậy con, con không thích ông nội?”
“Thích.” Tiểu Vũ Điểm cũng nắm ngón tay mẹ. Bé nói thế nhưng lại không có cảm giác rằng bé thích.
“Có chuyện gì nói cho mẹ nghe.” Cô dỗ con gái, tâm tư đứa nhỏ này không giống đứa trẻ bình thường, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.
Miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm bắt đầu mếu, tay bé ôm lấy cổ mẹ.
Lúc này mới không vui nói: “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không lấy 乃úp bê của chị, cũng không đẩy chị, là chị đưa 乃úp bê cho Tiểu Vũ Điểm, bà nội của chị mắng Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm không đi tới nhà của ông có được không?”
Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, tính tình của con gái cô rất hiểu, chuyện bé đã làm chưa bao giờ bé chối, mà chuyện bé không làm cũng không thể bắt bé nhận. Khó trách ngày đó trời đã tối, cũng lại mưa gió mà Sở Luật vẫn đem bé trở về, nếu là bình thường Sở Giang sẽ không để bé về.
Là Sở Tương sao.
Hạ Nhược Tâm là người từng trải, cô biết rõ sợ hãi là gì, lo lắng là gì, đặc biệt trẻ con còn nhỏ như vậy vẫn hoàn toàn có thể làm được những chuyện này.
Tuy rằng năm đó cô không làm chuyện gì xấu nhưng trong lòng cũng biết rõ không nên xem thường một đứa trẻ sáu tuổi.
Khi đứa trẻ muốn tính kế so với người lớn còn tinh tế, cũng mẫn cảm hơn nhiều.
Cô lấy điện thoại gọi cho Sở Luật. Lúc này Sở Luật đang tham gia cuộc họp, điện thoại vừa kêu, anh vừa nhìn thấy ai gọi đến liền đứng lên đi tới chỗ không có ai.
Advertisement / Quảng cáo
“Làm sao vậy, Nhược Tâm?” Âm thanh của anh giảm lạnh lùng, cũng thêm một phần ấm áp.
“Sở Luật, sau này Tiểu Vũ Điểm không tới Sở gia nữa.” Cô không sợ đắc tội với người ở Sở gia bởi cô cũng biết người ở Sở gia không có đê tiện như vậy, sẽ không ra tay tàn nhẫn với cô.
“Anh biết rồi.” Sở Luật không hỏi nhiều, nhưng anh cũng hiểu ý tứ của Hạ Nhược Tâm. Vừa ngắt cuộc gọi anh liền gọi về cho Sở Giang.
“Ba, Tiểu Vũ Điểm về sau sẽ không về nữa.”
Sở Giang sửng sốt, hôm nay ông còn mua cho cháu thật nhiều đồ chơi mới, vậy mà không tới.
“Vì sao?” Ông khó hiểu, bọn họ đâu có định ςướק Tiểu Vũ Điểm đi, hơn nữa tính tình của Hạ Nhược Tâm sẽ không tuyệt tình như vậy.
P/s: Từ chương này mình sẽ lược bớt những đoạn tả không cần thiết, thật type mỏi tay mà chả có nội dung gì, cốt truyện có thể hay nhưng lời văn thật dài dòng.
Sở Luật dựa lưng vào tường, bầu không khí có hơi ngột ngạt không thoải mái.
“Bởi vì Sở Tương.”
Sở Giang bên kia chìm vào trầm mặc, thật ra không cần con trai nói thì ông cũng đoán được ý tứ của Hạ Nhược Tâm. Tiểu Vũ Điểm từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, Nhược Tâm sẽ không để con gái chịu thêm tủi thân. Sở gia với nhiều người là miếng thịt mỡ, dẫu cắn không được cũng muốn liếm vài cái, nhưng với Hạ Nhược Tâm mà nói thì cô chỉ là kính nhi viễn chi*. (Kính nhi viễn chi: là thành ngữ, ý bề ngoài tỏ ra kính nể tôn trọng nhưng thực tế không muốn tiếp cận gần gũi.)
Sở dĩ cô để cho Tiểu Vũ Điểm về nhà họ mấy ngày cũng chỉ bởi vì Sở Giang ông, có điều lại còn có Sở Tương thật đáng xấu hổ.
“Mẹ, không tới nhà ông sao?” Tiểu Vũ Điểm hỏi lại một lần nữa, gương mặt bầu bĩnh càng thêm trìu mến.
“Đúng vậy, không đi nữa.” Hạ Nhược Tâm Ϧóþ Ϧóþ cái má bầu bĩnh: “Con tự chơi đi, mẹ vào nấu cá lát cho con ăn.”
Advertisement / Quảng cáo
“Cảm ơn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ vươn tay ôm lấy cổ mẹ, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm ra xem Miêu Miêu được không?”
Hạ Nhược Tâm giờ có thể khẳng định con mèo kia là chúa lười, nó lười thì cũng không lộn xộn, cũng không gây thương tích cho Tiểu Vũ Điểm.
“Ừ, con đi đi.” Cô xoa đầu con gái rồi để tự bé chơi. Vốn bộ dáng ủ rũ sắp tới Sở gia, vừa nói không đi Tiểu Vũ Điểm lập tức vui vẻ chạy nhảy.
Cô vào bếp không được bao lâu thì bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa. Cô ra mở cửa thì không ngờ là Sở Giang đến.
Sao ông ấy lại tới đây?
“Xin lỗi, Nhược Tâm.” Sở Giang đưa túi đồ vật: “Chú có thể ở đây chơi với cháu được không?”
Sở Giang cười, hiện tại là một ông lão rất hòa nhã, trên người vẫn toát ra vẻ quyết đoán của người kinh qua thương trường nhưng vẻ tàn nhẫn đã theo thời gian đi xa.
Ông tới để chơi với cháu gái, nếu cháu gái không về thì ông tới đây cũng được.
Hạ Nhược Tâm không nghĩ Sở Giang lại tự mình tới đây. Cô mở cửa mời Sở Giang đi vào, sau đó lấy ra một đôi dép lê, “Đây là của Sở Luật.” Tất nhiên có người đàn ông nào đó cố ý để lại nhà này, cô cũng không ngăn cản. Bọn họ hiện tại không còn là vợ chồng nhưng lại có chung một cô con gái, không nói chuyện khác, Sở Luật thật sự đối xử tốt với Tiểu Vũ Điểm nên cô sẽ không ngăn cản, thỉnh thoảng có cơm rơi vãi cũng không nên để anh dẫm vào.
Mà Sở Giang nghe câu này lại nghĩ sang ý khác, đây là con ông ương ngạnh nhét ở nơi này, ông không chê thì có thể đi.
Đương nhiên Sở Giang sẽ không từ chối, kỳ thật không có dép thì ông cũng chuẩn bị đi chân trần vào. Đổi dép xong ông đi vào tìm kiếm cháu gái nhỏ của mình.
Thấy Tiểu Vũ Điểm ngồi ở góc nhà ông liền nhẹ nhàng đi tới. Lúc Hạ Nhược Tâm đi ra liền thấy Sở Giang cùng Tiểu Vũ Điểm ngồi trên mặt đất, cùng ngây ngô nhìn chằm chằm con mèo ngốc vẫn lim dim ngủ.
Sau đó không lâu lại có tiếng chuông cửa, Hạ Nhược Tâm tay vẫn càm dao đi ra ngoài mở cửa. Nhìn bộ dáng của cô người đàn ông bên ngoài không khỏi giật mình, sau đó lại coi như không có việc gì.
“Em định băm anh sao.” Sở Luật tự nhiên đi vào giống như nhà mình. Hạ Nhược Tâm bèn giấu con dao đi, cũng không muốn cái danh thục nữ của mình bị hủy hoại.
“Đâu rồi.” Sở Luật mở tủ giày tìm đôi dép của mình nhưng lại không thấy, đành phải đi chân trần.
Hạ Nhược Tâm không nói gì chỉ lắc con dao trong tay, ra vẻ ta đây vốn là tiểu thư khuê các gian khó, chính vì ngươi ép ta thành một người đàn bà đanh đá.
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luật: …
Sau đó không lâu rốt cuộc anh cũng biết dép của mình chạy đi đâu.
Khi Hạ Nhược Tâm bê đồ ăn ra lại thấy trong góc nhà bé nhỏ kia, hai người đàn ông to lớn với một đứa trẻ cùng ngồi ngây ngốc nhìn chằm chằm một con mèo lười biếng, trong đó một người ăn mặc phẳng phiu, một người ăn mặc lịch lãm, một đứa trẻ ngồi lọt thỏm vào giữa. Nhìn ba người thật sự rất ngộ nghĩnh.
Tiểu Vũ Điểm mỏi chân bèn duỗi chân nhỏ ra, Sở Luật cầm lấy chân con gái xoa xoa một chút, trong nháy mắt lòng anh như tan ra, chân nhỏ như vậy có thể đi được sao.
Cảm giác trong nhà có thêm hai người này thật khó nói thành lời, nhưng tóm lại, cứ tới đây là khách.
Cô không nói nhiều lời nhưng đạo đãi khách vẫn luôn không kém.
Sở Giang cũng không chê các món ăn thanh đạm của cô, ông ăn rất vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi cô vào phòng mình sửa lại tài liệu, nhường Tiểu Vũ Điểm cho ông nội chơi.
Sở Giang ôm cháu gái lên.
“Tiểu Vũ Điểm có thích bà không?”
“Không.” Tiểu Vũ Điểm lắc đầu. “Tiểu Vũ Điểm không thích bà của chị.” Bé tự xòe tay mình ra nghịch ngợm, tuy rằng mẹ có nói bé nên yêu quý mọi người, không nên ghét người khác.
Sở Giang xoa xoa đầu của cháu gái.
“Tiểu Vũ Điểm có muốn đến nhà ông chơi không?” Ông lại hỏi thử.
“Không muốn.” Tiểu Vũ Điểm thành thật trả lời, khuôn mặt bé vẫn bình thường, nói chuyện cũng rất nghiêm túc, đứa trẻ bốn tuổi sẽ không nói dối.
Sở Giang ngồi cùng cháu gái chơi tiếp, con mèo lười biếng chỉ khẽ mở mí mắt, cũng không dịch chuyển thân mình chút nào, hình như nó biết bên cạnh không có ai lại tiếp tục cuộn tròn đi ngủ.
***
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Nhược Tâm lên tầng mười tám lấy cho mình cốc nước, cô vừa đi tới phòng trà liền thấy một mùi nước hoa quen thuộc.
Cô đặt cốc lên miệng mình, nhàn nhạt nhìn cô gái đi vào văn phòng Sở Luật. Thư ký cũng không ngẩng đầu lên bởi vì cô biết dù cô có vào báo cáo thì cô ta vẫn sẽ tự đi vào.
Hạ Dĩ Hiên mở cửa ra, Sở Luật ngay lập tức ngửi được mùi hương này. Anh thuận tay lấy một thứ trên bàn.
“Luật…”
Hạ Dĩ Hiên còn chưa kịp nói gì đã có đám khói bay trong không khí về phía cô, theo bản năng cô dùng tay chắn lại nhưng nước mắt nước mũi vẫn chảy ra.
“Anh Luật, anh làm gì vậy?” Hạ Dĩ Hiên hét lên.
“Không có gì, chỉ là thích mùi hương này, đúng lúc này muốn lọc không khí một chút.” Sở Luật cầm chai thuốc diệt côn trùng giơ lên, lấy thuốc diệt trùng lọc không khí thì sẽ khiến mùi nước hoa mất hết còn gì.
“Hạ tiểu thư, nơi này không chào đón cô, mong cô rời đi.” Sở Luật tiếp tục xem tài liệu của mình. Anh rất bận, không có thời gian lãng phí với cô ta, nếu không phải còn để cho Hạ gia mặt mũi anh đã sớm đem Hạ Dĩ Hiên chặt chân quăng ra ngoài.
“Anh Luật!” Hạ Dĩ Hiên giậm chân, không biết là do tính tiểu thư quá nặng hay bởi vì vẫn không cam lòng. Vốn dĩ cô không có ý gì với Sở Luật nhưng hiện tại người trước kia coi cô như báu vật lại không để ý gì tới cô, ngược lại còn đem người bị cô đạp trên mặt đất là Hạ Nhược Tâm đặt ở trong lòng. Việc này sao cô có thể chấp nhận, là ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm là cái gì, chính là con chó nhà cô nuôi, là chỉ để làm nền cho cô. Mọi thứ của Hạ gia đều là của cô, ngay cả Sở Luật cũng vậy.
“Anh Luật.” Hạ Dĩ Hiên vẫn giậm giày cao gót của mình nhưng Sở Luật tới mí mắt cũng không ngước lên, anh trực tiếp cầm lấy chai thuốc diệt côn trùng trên bàn.
“Đi ra ngoài.” Sở Luật nhàn nhạt nói, âm thanh lạnh lùng dứt khoát.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Dĩ Hiên mím môi lại, cô xoay người bước đi thật mạnh, cũng không quên oán hận đóng rầm cửa.
Thư ký bên ngoài thấy cửa mở bèn nhoẻn miệng cười, kết của Hạ Dĩ Hiên đi qua mặt cô lạnh giọng nói: “Cô cười nhạo tôi.”
Thư kí vội vã đứng thẳng, khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc: “Hạ tiểu thư đi vui vẻ.”
Đến khi cô ta đi rồi Hạ Nhược Tâm mới đi từ phòng trà ra, cô nhìn qua cánh cửa kia nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô đi xuống lầu làm việc của mình. Cô lầu mười bảy cùng anh ở lầu mười tám chưa từng có nhiều quan hệ.
***
Nay lần đầu cô được nhận lương từ tập đoàn Sở Thị, từ hôm trước cô đã hưng phấn ăn ngủ không yên, bởi vì cô trước nay đều không có nhiều tiền như vậy.
Cô trả một phần vay ngân hàng, sau đó đi mua cho con gái một bộ quần áo, Tiểu Vũ Điểm rất thích bộ quần áo mới.
“Mẹ, con đẹp không?” Bé lăc lắc hai bím tóc.
“Ừ, rất xinh đẹp.” Hạ Nhược Tâm khen con gái, lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con: “Bảo bối nhà ta càng lớn càng đẹp.”
Tiểu Vũ Điểm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Tiểu Vũ Điểm giống mẹ.”
Hạ Nhược Tâm cảm thấy như tự mình khen mìn. Cô nắm tay con gái tiếp tục đi dạo, còn muốn đưa con gái đi công viên chơi.
Nhưng mới đi vài bước Tiểu Vũ Điểm bỗng dừng lại, cũng không biết chú ý gì. Hạ Nhược Tâm biết con gái trước giờ đều tập trung hơn đám bạn, bé thích cái gì là có thể nhìn chằm chằm mấy giờ không cử động, giống như với chú mèo con của bé.
Advertisement / Quảng cáo
“Sao vậy con?” Hạ Nhược Tâm Ϧóþ Ϧóþ tay con gái, sau đó nhìn theo ánh mắt của Tiểu Vũ Điểm lại thấy người quen ngoài ý muốn.
Tống Uyển cầm theo túi lớn túi bé, tay còn nắm tay của một bé gái mặc váy công chúa, đúng là Sở Tương. Đi theo hai người còn có Sở Luật, nhưng nhìn Sở Luật cũng không hào hứng gì, trên mặt còn không có chút vui vẻ. Thi thoảng anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, dường như còn có chuyện phải làm không kiên nhẫn thêm được.
“A Luật, con như vậy là ý gì?” Tống Uyển trừng mắt nhìn Sở Luật: “Đã lâu con không đi chơi cùng Hương Hương, con đang là ba nó, rốt cuộc định làm ba như nào.”
Sở Luật cúi đầu nhìn chằm chằm Sở Tương bị Tống Uyển nắm chặt, anh thật sự không có được cảm tình với Sở Tương, nhưng anh lại không thể nói cùng Tống Uyển.
“Mẹ, mẹ thật sự muốn con cười à?” Sở Luật nhăn mi xả ra một nụ cười, khuôn mặt anh vốn rất góc cạnh nghiêm khắc, mặt vốn cũng lộ ra chút sát ý. Anh không cười còn tốt, cười thì không phải nghiêng nước nghiêng thành mà là hủy thiên diệt địa.
“Thôi đi, còn đừng cười nữa.” Bà quay ra Sở Tương: “Hương Hương, để ba ôm con được không?”
Sở Tương sợ hãi trốn sau ngươi Tống Uyển, nhưng dưới sự cổ vũ của Tống Uyển nó liền vươn tay ra: “Ba, ôm một cái.”
Sở Luật không còn cách nào cũng chỉ có thể duỗi tay bế Sở Tương lên, có lẽ không phải cùng huyết thống cho nên anh với Sở Tương không có được sự thân mật.
Hạ Nhược Tâm cúi xuống bế con gái lên. Khuôn mặt của tiểu gia hỏa có chút ảm đạm, bé cũng không nói lời nào dựa mặt mình vào vai mẹ, trong ánh mắt lộ ra ít mất mát.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm phải về với Miêu Miêu.”
Tiểu Vũ Điểm không muốn đi, cũng không muốn chơi.
“Ừ, chúng ta về nhà.” Hạ Nhược Tâm ôm con gái xoay người đi ra khỏi siêu thị. Cô biết Tiểu Vũ Điểm rất mẫn cảm, cô cũng biết cô không thể vì Tiểu Vũ Điểm là con cháu Sở gia mà bắt Sở gia đuổi Sở Tương đi. Sở Tương sinh sống ở Sở gia đã gần một năm, hơn nữa ngày đêm đều cùng với Sở gia, đặc biệt là Tống Uyển với đứa cháu gái không cùng huyết thống này vẫn rất yêu thương.
Về tới nhà thì Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, tay nhỏ của bé nắm chặt áo mẹ, dường như giấc ngủ không an ổn. Đây cũng là lý do cô không muốn để Tiểu Vũ Điểm tới Sở gia, có lẽ chờ bé lớn thêm một chút sẽ hiểu rõ.
Advertisement / Quảng cáo
Chú mèo béo ú lười biếng thấy người về nhà bèn mở mắt, nhìn thoáng qua hai người lại đem đầu gục xuống, sau đó rúc vào người mình ngủ tiếp.
Hạ Nhược Tâm đặt con gái lên giường, kéo lại chăn cho con gái.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm dụi hai mắt nhưng vẫn không mở, bé vươn tay ra, “乃úp bê.”
Hạ Nhược Tâm đặt 乃úp bê vào tay con gái, bé lập tức ôm lấy rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc này điện thoại cô vang lên, cô cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về cho con gái ngủ. Cũng may Tiểu Vũ Điểm đã ngủ thì không dễ tỉnh, nhưng gọi tới vào lúc này cũng không biết của ai.
Cô đóng cửa lại, đi ra ngoài thuận tay cầm lấy điện thoại trên bàn, sau đó đi tới ban công để tránh mình nói quá lớn.
“Được, tôi biết rồi, mọi chuyện ngày mai đã chuẩn bị tốt.”
Cô nghe cẩn thận, cũng cẩn thận nhớ những gì cần chuẩn bị cho ngày mai.
Đến khi cô buông điện thoại xuống mới để ý vậy mà sắp qua một ngày rồi, không thể nói hiện tại cuộc sống này có bao nhiêu tốt nhưng cô rất thỏa mãn.
Đến nỗi Sở gia bên kia cô không muốn nghĩ tới, cũng không muốn tiếp cận.
Sở gia thật sự là một nơi không nên dính vào. Không phải vì Sở Luật mà là Sở Tương.
Advertisement / Quảng cáo
Dường như chỉ nhắc tới mối liên hệ này là cô lại bắt đầu khổ sở, cô định đi vào lại phát hiện hình như ở chân có cái gì, cúi xuống thì thấy con mèo lười đang ôm lấy chân cô.
“Meo…”
Chủ nhân, đói bụng.
Hạ Nhược Tâm nhấc con mèo lười lên, mèo ta chỉ lười biếng liếm liếm móng vuốt của mình, mắt mở to vài giây sau đó lại nhắm mắt vào ngủ.
Hạ Nhược Tâm đặt mèo vào lại ổ, sau đó cô lấy sữa bột của Tiểu Vũ Điểm đi pha, rồi lấy thêm một ít bánh mì cho nó ăn. Hiện tại nó còn quá nhỏ, chờ lớn thêm một chút cô sẽ mua đồ ăn cho mèo.
Đem một cái bát nhỏ đặt trước mặt mèo con, mèo ta ngẩng đầu lên, dùng mũi ngửi ngửi rồi mới bò lại gần ăn. Hạ Nhược Tâm ngồi trên mặt đất cứ nhìn chằm chằm mèo ăn như vậy.
Cô thường nói Tiểu Vũ ĐIểm rất tập trung, thật ra là cô cũng như vậy.
Bên ngoài gió thổi làm rèm bay một góc, không khí tràn vào mang theo một chút hương vị đầu thu. Vậy là cũng lại sắp tới một cái mùa đông.
***
Hạ Nhược Tâm cẩn thận chải mái tóc mềm của con gái, tóc của Tiểu Vũ Điểm hiện đã rất dài rồi. Cô bện hai bím tóc hai bên khiến khuôn mặt vốn đã đẹp nay càng được tôn đẹp hơn.
Tiểu Vũ ĐIểm chớp chớp đôi mắt, sau đó dường như nhớ ra gì liền đí lấy hộp tiền để dành của mình. Hộp tiền này đều là bé tích cóp từng chút tiền tiêu vặt, thi thoảng Hạ Nhược Tâm sẽ cho bé vài xu, bé sẽ không tiêu mà cho vào hộp.
“Con muốn mang theo sao?” Cô hỏi con gái. “Nếu dùng thì lại không còn gì.”
Tiểu Vũ Điểm giống như có chút luyến tiếc, nhưng cuối cùng bé vẫn gật đầu một cái, khẳng định với mẹ là con muốn mang theo.
“Đi thôi.” Hạ Nhược Tâm cầm tay con gái đi ra cửa.
Không biết Sở Luật đã đến bên ngoài từ khi nào nhưng Hạ Nhược Tâm cũng không để ý, cô vươn tay vẫy một chiếc taxi rồi ôm con gái lên xe.
Advertisement / Quảng cáo
Rồi sau đó tài xế nhìn kính chiếu hậu một lúc rồi lầm bẩm: “Sao tôi cứ có cảm giác có người đang theo dõi?” Nhưng ông nhìn chiếc xe liền cảm thấy mình lại đang suy nghĩ nhiều. Xe kia phải hơn một ngàn vạn, không đáng để theo dõi cái taxi nhỏ này của ông, chắc là cùng đường thôi.
Rồi sau đó đúng là cùng đường, ông mới dừng xe lại thì chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo. Tài xế tiện liếc mắt biển số xe một cái, ạch, riêng cái biển số này cũng đủ không ít người phải nể phục.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm xuống, gửi tiền cho tài xế rồi sau đó nắm tay con gái đi vào. Sở Luật phía sau cũng xuống xe, anh đút tay vào túi quần.
Có chút cảm giác thất bại, nhưng anh quen rồi.
Đâu thể dễ dàng tha thứ như vậy, lỗi lầm của anh bốn năm qua đâu có nhẹ.
***
Cô nhi viện được tập đoàn Sở Thị giúp đỡ gần đây, ngoại trừ một số ít là bị bỏ rơi còn rất nhiều bé trong này là có bệnh. Đây cũng không được xem là hoạt động từ thiện lớn nên không có nhiều phóng viên tới, nhưng rất nhiều người có lỏng hảo tâm ghé thăm.
Cô vừa đi vào liền mang Tiểu Vũ Điểm tới với các bé. Nơi này trẻ lớn nhỏ đều có, đều đang mở to một đôi mắt vô tội, cũng có chút sợ hãi không biết tương lai bọn chúng như nào. Có lẽ sẽ bị người ta nhận nuôi về, giống như Sở Tương, nhưng trên đời này liệu có được bao nhiêu trẻ may mắn như Sở Tương.
Trẻ con rất trong sáng sẽ khiến lòng người lớn cảm động, lúc này dẫu là người sắt đá cũng không cự tuyệt được những gương mặt thiên chân này, còn có những đôi mắt rất ngây thơ.
Hạ Nhược Tâm buông tay Tiểu Vũ Điểm ra, Tiểu Vũ Điểm nhìn mẹ, sau đó bé mím môi từ từ cười với những bạn nhỏ ở trước mặt. Khả năng trẻ con với nhau sẽ không cần ngôn ngữ, Tiểu Vũ Điểm đặt tay vào trong túi của mình mang kẹo đến tặng các anh các chị, cả các em nhỏ trong nhóm.
“Nơ của bạn thật đẹp.”
Một bé gái rất yêu thích nơ hoa trên đầu Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm sờ lên bím tóc của mình, sau đó bé mím môi vươn tay lấy nơ xuống cài lên đầu cho bé gái.
“Mẹ cho Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm tặng cho bạn.”
Bé gái vui vẻ quay sang một bé trai lớn hơn một chút.
Advertisement / Quảng cáo
“Anh, đẹp không?”
“Đẹp.” Bé trai nhìn khuôn mặt nhỏ cuarem gái. Nó thật sự đã lâu không thấy em gái cười rạng rỡ như vậy, bé gái ôm chặt cánh tay của anh trai. Nhìn xuống dưới chân bé, bé chỉ còn một chân.
Bé trai chính là chân của bé, cũng chính là nơi để bé dựa vào.
Anh đã nói đợi khi lớn lên anh sẽ kiếm tiền mua cho bé một chân, bé gái còn đang suy nghĩ liệu có phải giống như phim hoạt hình trên ti vi, bé sẽ thật sự mọc ra một chân.
Bé căn bản không biết trên đời này có rất nhiều đồ vật không mọc ra được.
“Anh, ăn kẹo đi.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay của mình, trong tay bé có hai viên kẹo.
“Cảm ơn.” Bé trai vươn tay lấy hai viên kẹo trong tay Tiểu Vũ Điểm, rồi bóc giấy cho em gái một viên, sau đó đem viên còn lại nhét vào trong túi. Bé cũng không ăn, để dành lại cho em gái.
“Anh, anh sẽ làm phép sao, giống mẹ của em?” Tiểu Vũ Điểm kéo tay bé trai kì lạ hỏi. “Mẹ em trước kia sẽ đem một viên kẹo biến thành hai viên, mẹ một viên, Tiểu Vũ Điểm một viên.
Bé trai còn chưa hiểu gì bé gái đã cười, bé không ngừng gật gật đầu.
“Anh trai lợi hại nhất, sẽ biến kẹo. Anh sẽ biến một viên thành hai viên, Quả Nhi một viên, anh một viên.”
Trong thế giới của trẻ con sẽ tràn ngập đủ mơ mộng, kỳ thật là còn quá nhỏ không hiểu được trên đời không hề có phép thuật, cũng không có cổ tích. Thế gới này phức tạp hơn suy nghĩ của chúng nó nhiều, cũng tàn nhẫn hơn nhiều. Cái gọi là phép thuật đầu là người lớn lừa chúng, cái gọi là cổ tích cũng chỉ là tưởng tượng.
Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ, rồi từ trong túi mình lấy thêm hai viên kẹo để trên tay bé trai.
“Tiểu Vũ Điểm lại cho anh hai cái, anh có thể biến ra thật nhiều để cho chị ăn.”
Advertisement / Quảng cáo
“Ừ.” Bé gái cũng ngẩng mặt lên. “Anh nhất định sẽ biến ra rất nhiều kẹo ngon cho Quả Nhi.”
Bé trai lại đem kẹo trong tay nhét vào túi để dành cho em gái.
Viện trưởng đã đi tới, yêu thương sờ sờ đầu bé trai.
“Đây là Lâm Thành, em gái là Quả Nhi, hai đứa là anh em ruột. Cả nhà bị tai nạn xe, người lớn đã không còn nữa, chỉ còn hai bé, mà Quả Nhi còn bị thương một chân. Hai bé đều rất ngoan, rất hiểu chuyện.”
“Ba hai đứa trước kia là giáo viên dạy vẽ, hai đứa nhỏ cũng được cha chỉ bảo, từ nhỏ đều đã được tiếp xúc với tranh, tôi nghĩ hai đứa sẽ rất nguyện ý.”
Hạ Nhược Tâm đi tới ngồi trước mặt Lâm Thanh, đứa nhỏ này lớn hơn Tiểu Vũ Điểm, bé gái có lẽ cũng vẫn còn nhỏ.
“Cháu mấy tuổi rồi?” Cô hỏi.
“Chào dì ạ.” Lâm Thanh rất lễ phép. “Cháu đã mười tuổi, Quả Nhi sáu tuổi.”
Hạ Nhược Tâm xoa xoa đầu Lâm Thanh, xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là anh trai có thể chăm sóc được cho em gái thật sự rất khó khăn, nhìn qua hai đứa thấy nhỏ hơn tuổi thật rất nhiều.
“Dì muốn cho các cháu đi học vẽ tranh, về sau còn giúp làm triển lãm tranh, các cháu có muốn làm không?”
“Có thể kiếm tiền không ạ?” Lâm Thanh không để bụng sẽ học được gì, cũng không hiểu triển lãm tranh là như nào, hiện tại chỉ muốn biết có thể kiếm tiền hay không.
“Cháu muốn kiếm tiền sao?” Hạ Nhược Tâm không rõ sao đứa trẻ nhỏ như vậy lại biết kiếm tiền. Tiểu Vũ Điểm nhà cô tuy vẫn là trưởng thành rất lớn nhưng bé vẫn không biết kiếm tiền là gì, chỉ biết dùng tiền để làm gì đó nhưng cũng không hiểu quá nhiều.
“Là,” Lâm thanh nắm chặt tay của QUả Nhi. “Bác sĩ có nói chỉ cần có tiền là Quả Nhi sẽ có chân, về sau Quả Nhi cũng có thể tự mình đi.”
Hạ Nhược Tâm không khỏi chua xót, cô đi tới ngồi trước mặt Quả Nhi.
“Quả Nhi có muốn cùng anh đi học vẽ không, về sau có thể giúp anh trai kiếm tiền.”
Advertisement / Quảng cáo
“Thật vậy ạ?” Mắt Quả Nhi sáng lên. “Thật sự có thể kiếm tiền ạ?”
“Ừ. Có thể.” Hạ Nhược Tâm tin tưởng sau này có triển lãm tranh cùng với hoạt động công ích, chỉ cần Sở Luật tìm được vài người, đến lúc đó tranh bọn nhỏ cũng có thể bán được giá cao không ít.
“Cảm ơn dì.” Quả Nhi ngượng ngùng cười, nụ cười này thật sự cực kỳ giống Tiểu Vũ Điểm trước kia, có điều lúc này bé đã lớn hơn Tiểu Vũ Điểm trước kia một chút, lá gan cũng to hơn một chút.
Cô nghĩ, sau đó lấy ra cái ví trong người mình. “Đây là do dì mới làm còn không dùng tới, về sau dì mỗi tháng nhận lương sẽ cho các cháu một ít, có thể chăm sóc chân cho Quả Nhi, cũng có thể tiến hành chưa trị. Dì không có nhiều tiền, nhưng sẽ cố gắng.”
“Cảm ơn dì.” Hốc mắt Lâm Thanh đã đỏ, nhưng bé nhịn xuống không khóc, một tay bé vẫn nắm chặt tay của em gái, cả đời này đều nhớ kĩ Hạ Nhược Tâm.
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn cánh môi nhỏ của mình, bé bê lên con lợn tiết kiệm đặt vào trong lòng иgự¢ Lâm Thanh.
“Anh, đây là tiền tiết kiệm của Tiểu Vũ Điểm, để cho chị chữa bệnh.” Nói xong bé ngồi xuống kỳ quái nhìn chỗ thiếu ở chân Quả Nhi.
“Tiểu Vũ Điểm cũng bị bệnh, mẹ nói thổi phù phù sẽ không đau.” Nói rồi bé dùng sức thổi vào chân Quả Nhi. Nhưng đây không phải là bệnh, cũng không phải bị đau, mà là không có, mặc kệ có thổi bao nhiêu lần cũng không cứu được đoạn chân đã mất của Quả nhi.
“Đi thôi con, chúng ta còn đi gặp các bạn khác nữa.” Hạ Nhược Tâm đỡ con gái lên, lại nắm chặt tay con. Cô không muốn để con gái biết sự thật tàn khốc là chân của Quả Nhi sẽ không mọc ra được.
Cô vì cái gì mà lại trợ cấp cho Lâm Thanh, có lẽ chính là duyên phận đi. Kỳ thật cô cũng không có nhiều, nhưng cô nguyện ý đem một phần thu nhập cho Lâm Thanh.
Rời khỏi Sở gia bốn năm nay, cô đến người thân cũng không giúp mình, lại đều những người xa lạ chưa từng quen biết cho cô hy vọng, giúp đỡ cô, cũng là cho Tiểu Vũ Điểm cơ hội có thể sống sót.
Cô vẫn luôn tin tưởng ở hiền sẽ gặp lành.
Lâm Thanh cúi đầu, tay vẫn nắm chặt cái ví, còn có một con lợn nho nhỏ đựng tiền trong lòng, nước mắt đã sắp không kìm được.
“Anh.” Quả Nhi kéo tay áo anh trai.
“Anh không sao.” Lâm Thanh đỡ em gái ngồi xuống xe lăn rồi chỉnh lại tóc cho em gái. “Anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, sẽ làm em giống anh, có thể chạy nhảy, sẽ giống những bạn khác.”
Advertisement / Quảng cáo
Quả Nhi vui vẻ toét miệng, đôi mắt tươi cười đầy hy vọng giống bầu trời xanh ngắt bên ngoài.
Nhưng đột hiên nụ cười tắt ngấm, bé lấy tay kéo áo Lâm Thanh, đem thân hình nhỏ bé của mình trốn sau anh trai. Tuy anh trai không cao lớn, cũng không rắn chắc, nhưng tất nhiên từ khi hai đứa vào đây đều là anh trai bảo vệ bé.
Lâm Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang tới, cái miệng nhỏ cũng nhấp khẩn, cũng cố gắng lấy người che chắn cho em gái, nó sẽ bảo vệ em gái, bảo vệ người thân duy nhất của mình.
Sở Tương thật sự không muốn tới nơi này. Nó còn khóc rất lâu, tưởng bà nội có em gái thì không cần nó nữa. Sau Tống Uyển giải thích mãi nó mới biết, hóa ra không phải bà nội không cần nó mà mang bé tới co nhi viện gặp các bé khác.
Mà nó rất ghét nơi này, tuy rằng bà nội đã nói như vậy nhưng nó vẫn không tin, cho nên hiện tại vẫn cố gắng kéo tay Tống Uyển không muốn đi, đến khi bà nội nói chuyện với viện trưởng thì nó mới rõ ràng.