Tiểu Vũ Điểm tập viết xong đem sách bài tập cất vào trong cặp sách. Bé vốn muốn để mẹ xem nhưng bé thấy mẹ còn đang bận, hơn nữa cũng không xem bé tập viết mà tập trung vào tranh vẽ.
Tiểu Vũ Điểm đứng lên, bé chạy vào trong bếp, sau đó cố gắng rót một cốc nước cẩn thận bê ra. Sau đó đứng trước mặt Hạ Nhược Tâm:
“Mẹ, uống nước.”
Hạ Nhược Tâm định thần trở lại đã thấy con gái ở trước mặt mình rất hiếu thảo, cặp mặt kia lấp lánh như mắt mèo con đang đợi chủ nhân khích lệ.
Các cô không cần gì cả, chỉ cần có hai mẹ con bình bình đạm đạm như vậy.
Đêm gió về mát lạnh, có chút mùi hương nhàn nhạt không biết từ nơi nào tới, là hương hoa tươi. Nơi này cách xa thành thị ồn ào náo động, chỉ có các cô một nhà sống đơn giản ấm áp.
Ngoài cửa lá cây chậm rãi bay xuống, kỳ thật mới là đầu mùa xuân.
Advertisement / Quảng cáo
***
Lúc này ở Sở gia, Sở Luật đã quay lại Sở gia ăn cơm.
Người một nhà ngồi vây quanh bên nhau, đồ ăn rất phong phú nhưng lại không có ai nói gì. Sở Tương ngẩng đầu trộm nhìn thoáng qua Sở Luật, năm nay nó sáu tuổi nhưng vẫn học ở nhà trẻ, không biết có phải là do quá ngu ngốc hay không. Tống Uyển đều tìm vài gia sư tốt cho nó nhưng thành tích vẫn không thể đi lên.
Thành tích như vậy đi học tiểu học không phải quá khó khăn sao?
“A Luật, con lại đi tìm giúp cho Hương Hương một giáo viên đi.”
Tống Uyển buông chiếc đũa xuống, xoa nhẹ đầu Sở Tương, sang năm đã đi học tiểu học, sợ đứa nhỏ này đi học muộn theo không kịp.
“Trẻ con Sở gia không cần đọc sách thật tốt.” Sở Luật nhàn nhạt nói, anh sẽ không ép trẻ con, cũng không đòi hỏi học hành phải có thành tích gì, cho dù con gái anh cả đời này không biết một chữ cũng không sao. Anh không muốn làm con gái khó chịu, chỉ cần nhớ tới khuôn mặt nhỏ lộ ra ý không muốn hoặc tủi thân, anh là ba trong lòng cũng thấy khó chịu.
Đương nhiên người anh nghĩ tới không phải là Sở Tương, mà là Tiểu Vũ Điểm của anh.
Nói thật, anh với Sở Tương không có chút tình cảm nào nhưng vẫn là danh nghĩa cha nuôi, là con gái nuôi của anh. Về sau sẽ đưa đứa bé này đi nước ngoài đi, anh không đến mức không nuôi nổi một đứa trẻ, chỉ không quá thích ánh mắt của đứa nhỏ này.
“Con thật…” Tống Uyển cũng không biết nên nói gì với con trai mình, thế này không phải là bỏ luôn ý kiến của bà sao.
Bà nói đông, anh lại nói tây, bà nói cho tìm giáo viên, anh lại nói một câu không cần đọc sách.
Đọc sách đâu phải vì muốn thành tích, cũng không phải vì tri thức trong trường học, mà là học làm người.
“Không sao.” Sở Giang vỗ nhẹ vai Tống Uyển. “Cũng chỉ là học tiểu học, được hay không cũng không sao, về sau từ từ dạy dỗ là đến nơi.”
“Chính là…” Tống Uyển đây đều bị cha con nhà này làm tức ૮ɦếƭ rồi. Bà đang cùng bọn họ nói chuyện chính sự, cũng không phải là nói giỡn, nhưng bọ họ lại cho là không quan trọng sao.
“Nếu đổi thành Tiểu Vũ Điểm, tôi xem hai người làm thế nào?”
Kỳ thật bà cũng nhớ cháu gái, nếu cháu gái bà ở đây bà tuyệt đối không cho cháu gái đi học, mỗi ngày sẽ chơi với cháu. Dạy cái gì, bọn họ lại không nuôi được một đứa trẻ sao.
“Dạy học cái gì? Tôi sẽ mang nó đi chơi.”
“Học hay không học đều không sao cả.” Sở Luật cũng nói một câu.
Advertisement / Quảng cáo
“Đi thôi Hương Hương, chúng ta không để ý bọn họ.” Tống Uyển kéo tay Sở Tương: “Bà nội đưa con đi làm bài tập đi.”
Sở Tương ngoan ngoãn ‘dạ’ một câu, chỉ không ai thấy được nó cúi đầu, đáy mắt lòe ra tới một lọa chán ghét.
Nó chán đi học, chán viết chữ.
Cũng là chán ghét đứa em kia. Tuy rằng em đi rồi nhưng trong lòng của ông nội bà nội, còn cả ba nữa, lúc nào cũng đặt em cao hơn nó.
Bên ngoài hai cha con đang ăn cơm.
“Khi nào đưa lại đây đi.”
Sở Giang ngẩng đầu hỏi con trai.
“Chờ thêm một thời gian đi.” Sở Luật buông đũa: “Ba, việc này không được cho mẹ biết.”
“Ba biết rồi. Tính tình mẹ của con hiện tại nói gió chính là bão, đặc biệt con như vậy thì mẹ đối với cháu ruột không cách nào kiềm chế được.”
“Đúng rồi, Tiểu Vũ Điểm thế nào, đã lớn chưa?”
Sở Giang hỏi tình hình cháu gái mình, có chút đứng ngồi không yên nhưng ông sợ khiến cháu sợ hãi, cũng sợ làm mẹ cháu lo lắng, đến lúc đó lại vô thanh vô tức rời đi, muốn gặp lại thì thật là khó.
“Vẫn khỏe ạ, còn cao hơn một ít.” Sở Luật khó có được một ít ý cười. Đúng rồi, anh lại nghĩ tới việc gì: “Ba, Sở Tương đứa nhỏ này ba chú ý một ít, lúc Tiểu Vũ Điểm về đây đừng cho chúng nó ở cùng nhau.” Ánh mắt Sở Luật từ trước đến nay tàn nhẫn, không chỉ bởi vì anh có ánh mắt của thương gia, còn vì anh xem người cực kỳ chuẩn.
Anh không muốn con gái mình bị khi dễ, Sở Tương không phải không thể ở lại Sở gia, nếu nó an phận nó vẫn có thể làm đại tiểu thư của Sở gia, nếu nó tính toán quá nhiều anh sẽ không muốn.
“Yên tâm đi, ba biết rồi.” Sở Giang than một tiếng. “Nhưng Luật à,” ông nhắc nhở Sở Luật, “như thế nào cũng là danh nghĩa của con, cũng coi như là con của con, đừng làm quá mức.”
“Con biết rồi, ba.” Sở Luật đáp ứng, chỉ là tính anh vốn lạnh, Sở Tương thấy anh đều không dám mở miệng, nói là cha con nhưng kỳ thật một năm này số lần anh với Sở Tương nói chuyện sợ là một bàn tay còn không đến.
Sợ cũng chỉ có cô con gái đáng yêu kia không chê gương mặt này của anh.
***
Buổi sáng, Hạ Nhược Tâm vừa đưa Tiểu Vũ Điểm tới lớp thì mấy đứa trẻ đã chạy ra.
Advertisement / Quảng cáo
“Tiểu Vũ, hôm nay mình có đồ chơi, cho bạn chơi.”
“Tiểu Vũ, mình có nhiều kẹo lắm, cho bạn ăn.”
“Tiểu Vũ, chúng ta hôm nay chơi đóng vai gia đình được không?”
Tiểu Vũ Điểm tránh ở phía sau mẹ, bị mấy đứa trẻ nhiệt tình này dọa sợ. Mà mấy bậc cha mẹ cũng đưa trẻ đi kia một đám vẻ mặt đều rất đau khổ, con à, các con không thể biểu hiện lộ liễu như vậy.
Mẹ vợ không phải vẫn đang ở đây sao.
Nhưng mọi người cũng hiểu được, ngày đầu tiên đến trường đứa bé kia đã khiến con mình mê hoặc. Mà bé Tiểu Vũ này xác thật rất xinh đẹp, khuôn mặt thật hoàn hảo, cũng không biết như thế nào mà sinh ra được, bọn họ vừa thấy mẹ của bé liền biết tướng mạo này từ đâu mà có. Hóa ra đây là di truyền a.
Mẹ xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn rất có khí chất, là kiểu cầm kì thi họa ưu nhã thong dong. Cô cười dịu dàng, quần áo trên người cũng giản dị không phải hàng hiệu gì nhưng lại khiến người khác cảm thấy cực thoải mái.
Còn có chính là bé gái trốn đằng sau mẹ, một khuôn mặt bầu bĩnh như quả táo, chiếc cằm nhọn nho nhỏ, thêm đôi mắt to hài hòa với cả khuôn mặt, thật sự khiến người ta muốn chạm vào để cảm nhận sự mềm mại.
Hạ Nhược Tâm đưa con gái từ phía sau giao cho cô giáo, rồi cô cúi xuống dặn dò bé:
“Nhớ phải ngoan, phải nghe lời.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, tay nhỏ cũng nắm lấy tay cô giáo rồi cùng cô giáo đi vào trong trường.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Nhược Tâm cũng vội, cô cần qua nhà bên kia dọn dẹp vệ sinh, còn muốn chuyển đồ đạc của mình sang nhà mới, không biết phải đi đi lại lại biết bao nhiêu lần.
Lấy chìa khóa, tách một tiếng, cô mở cửa ra đi vào. Thật sự vui vẻ, không thể tưởng tượng được chủ nhân trước thật tốt, nhận tiền rồi còn giúp cô dọn dẹp qua, sàn nhà đều rất sạch sẽ, bên trong nội thất đều đầy đủ không thiếu thứ gì, đồ điện gia dụng cũng đều có. Cơ bản là không cần thêm gì cả, cô chỉ cần thay đổi chăn đệm là được. Nhưng cô vẫn muốn dọn dẹp một chút, bê một chậu nước ra cô lau dọn cả nhà một lần, cơ bản không cần dọn dẹp gì nên cũng rất nhanh, so với tưởng tượng của cô thì nhanh hơn nhiều. Như vậy thì cô sẽ có thời gian chuyển nhà.
Cô qua lại rất nhiều lần mới đem xong hết đồ đạc cũng không nhiều lắm của cô. Đến lúc dọn hết sang nhà mới rồi cô mới để ý những xe ba bánh, xe vận tải trên đường liền có chút ngây ngốc. Bởi cô phát hiện mình có chút ngốc nghếch không thuê một cái thì đã không phải đi lại nhiều như vậy.
Đương nhiên cô cũng không có thời gian dừng lại nghỉ ngơi, còn phải đi mua chút đồ ăn, để khi con gái về hai mẹ con sẽ có một bữa gọi là tiệc tân gia.
Chờ tới lúc tan học cô đón Tiểu Vũ Điểm đi về nhà.
“Mẹ, nhà mình hướng kia mà.” Tiểu Vũ Điểm chỉ về phía sau, bé nhớ nhà của mình không phải ở hướng này.
“Không, không phải hướng đó.” Cô nắm chặt tay con gái, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười rất tươi.
“Dạ?” Tiểu Vũ Điểm ngó nghiêng đầu mình, mẹ nói nơi nào thì là nơi đó, bé đi theo mẹ là được, không sợ mẹ đem bán, là mẹ tốt của bé mà.
Nhà mới của cô là một căn hộ chung cư, ở dưới lầu là bãi đỗ xe rất lớn, hệ thống bảo vệ cũng tốt, bên ngoài còn có gác cổng, hơn nữa nhà bọn họ ở lầu ba, không cao không thấp. ‘Cạch’ một tiếng, Hạ Nhược Tâm mở cửa ôm con gái đi vào.
“Bảo bối, đây là nhà mới của chúng ta, con thích không?”
Cô ngồi xổm xuống, chỉ một chút bên trong: “Có đẹp không, về sau con cũng có phòng riêng của mình.” Đây cũng là điểm Hạ Nhược Tâm thích nhất, là căn hộ này có một phỏng cho trẻ con, bên trong trang trí đều là hình vẽ ngộ nghĩnh, màu xanh nõn rất đẹp, cái chính là đồ đạc bên trong đều là mới không có mùi gì lạ cả, cho nên căn hộ này cô mua thật sự là quá đáng giá.
“Thật vậy ạ?” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ chạy vào, kết quả sàn nhà trơn khiến bé trượt chân ngã ra, cũng may đây là sàn gỗ không khiến bé bị đau. Bé giống như con lật đật, lại bò lên đi tìm phòng của mình. Bé chạy vào phòng được trang trí rất đẹp liền nhảy lên trên giường, mà trên giường đã có 乃úp bê bé yêu thích nhất.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Nhược Tâm để mặc con chơi, cô đi vào đem cất giày của con gái rồi đi vào bếp nấu cơm. Những món ăn cô đã chuẩn bị, một lát liền có thể ăn cơm.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm lấy chân cô, đem khuôn mặt của mình vùi vào giữa hai chân của cô.
“Sao vậy con?” Hạ Nhược Tâm rửa tay sạch sẽ dưới vòi nước, cô ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với con.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất thích nhà mới. Nhà mới thật to.” Mắt bé mở thật to, đôi mắt vẫn luôn sáng lấp lánh.
“Ừ, mẹ cũng thích.” Hạ Nhược Tâm nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của con gái: “Con đi chơi đi, một lát chúng ta có thể ăn cơm rồi.”
Cô đẩy con gái ra khỏi phòng bếp để bé tự chơi một mình, cô còn bận thêm một chút nữa.
Tiểu Vũ Điểm đi dép lê chạy khắp nhà, đối với bé ngôi nhà này còn nhiều điều mới lạ.
Buổi tối hai mẹ con ăn một bữa rất thịnh soạn, sau đó ai làm việc của người nấy. Hạ Nhược Tâm tập trung vào giá vẽ, giờ mọi ngày cô đều cần phải làm việc.
Có ngôi nhà lớn thật tốt, tuy rằng bây giờ cô còn có một đống nợ. Tất nhiên hiện tại cô đang cố gắng trả nợ.
Chỉ là thật sự kì lạ, phòng tranh minh họa kia không thấy gửi tiền cho cô, cô còn thiếu một đống nợ. Cô mở máy tình, nhìn chằm chằm vào QQ nhưng vẫn không gặp được ‘Nếu trời có nắng’ online.
Mới đầu cô cũng không để ý trong lòng, nghĩ có lẽ người ta bận việc, hơn nữa cũng có thể mấy ngày nay được nghỉ nên tiền lương mới đến chậm một chút.
Một ngày đi qua, cô bình thường.
Advertisement / Quảng cáo
Hai ngày đi qua cô vẫn vậy.
Ba ngày đi qua, cô vẫn thấy không sao.
Nhưng bảy ngày trôi qua vẫn chưa thấy gửi tiền, mà kỳ thật trong túi cô đã cạn. Bao nhiêu tiền để dành cô đều dùng để mua căn hộ này, chỉ để lại một ít sinh hoạt phí cho mình và Tiểu Vũ Điểm. Lúc đó cô thấy thật may mắn, người ta vừa mở miệng muốn bán vừa đúng lúc cô có tiền, kết quả hiện tại cô lại muốn khóc. Bởi vì giao tiền lúc đó xong cơ bản coi như cô đã nhãn túi, nếu hiện tại không có lương, lại đến hẹn phải trả ngân hàng có lẽ các cô lại phải một lần chuyển nhà. Phòng ở cũ cô cũng đã thanh lý hợp đồng, chắc đã được cho thuê lại.
Cô ôm cái gối, đã nhìn chằm chằm vào máy tính rất lâu. Trước kia mặc kệ là khi nào, mỗi khi cô online đều thấy bên kia cũng online. Từ khi cô về nước vẫn chưa nhận được lương, mà cô đã gửi tranh đi rồi. Đến một ngày cô mở trang web ra, ngay cả trang web cũng không còn tồn tại.
Xong rồi. Đây là suy nghĩ cuối cùng của cô.
Đưa con gái đi nhà trẻ, cô lên tình thần lại đi tìm một việc có thể kiếm tiền. Chỉ là đi tìm mấy phòng tranh thì đều bảo cô chờ tin tức, nhưng hiện tại cô chờ không được, tiền nhà sắp tới cô đã không còn chút gì để trả.
Cô tiếp tục tìm, cũng tiếp tục chờ.
Nhưng không biết có phải số cô gặp xui không mà công việc gì cũng không tìm được.
Cô mỗi ngày đều kiểm đếm lại số tiền không còn nhiều lắm trong ví, cả người đều có chút không được khỏe.
Cô đem quần áo của mình gấp gọn lại, nếu như không trả được thì có lẽ cũng chỉ có thể để ngân hàng tịch thu nhà, cũng không biết sắp tới cô có lấy lại được số tiền đã bỏ ra để mua nhà không.
Mà cô có cảm giác mình cùng con gái sẽ phải dọn quay trở lại căn phòng nhỏ. Nhưng hiện tại đó không phải là vấn đề, mà vấn đề là cô còn chưa tìm được việc.
“Mẹ, chúng ta lại phải chuyển nhà sao?” Tiểu Vũ Điểm ngồi trên hành lý, hít hít cái mũi nhỏ.
Advertisement / Quảng cáo
“Đúng vậy, có lẽ phải dọn.” Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng, căn nhà này khẳng định sẽ bị thu hồi, các cô tự đi sẽ tốt hơn đợi đến lúc bị đuổi. Cô vốn dĩ có thể cho con gái ở một nơi tươm tất, chỉ không ngờ được cô đột nhiên sẽ mất việc, hợp đồng mười năm sẽ lại như thế. Cô cũng không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, trang web đã không còn, người phụ trách đã biến mất, điện thoại cũng không liên lạc được.
Cô chỉ mong ‘nếu trời có nắng’ không xảy ra chuyện gì.
Mặc kệ như thế nào anh ta đã hỗ trợ cô, có lẽ anh ta không biết nhưng với cô mà nói, những ngày ở nước ngoài nếu không có anh, nếu không có công việc kia, có lẽ cô cùng Tiểu Vũ Điểm thật sự phải đi ăn xin.
Lần đầu tiên chuyển nhà không có kinh thiên động địa, không nói với ai. Lần thứ hai chuyển nhà cũng vậy, bọn họ lại một lần dọn vào bên trong căn nhà nhỏ của mình.
Hạ Nhược Tâm vẫn tiếp tục tìm việc, nhưng mặc kệ cô tìm tới nhiều nơi đang tuyển người, cuối cùng đều là thạch trầm biển rộng, thậm chí cô cũng không mong muốn được mức lương trước kia nhưng vẫn không có người muốn nhận cô.
‘Cộc cộc’, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiểu Vũ Điểm đứng trên ghế nhỏ mở cửa giúp mẹ, bé cố gắng kiễng chân lên, cạnh một tiếng, cửa mở.
“Chú.” Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên ngoan ngoãn gọi người.
Sở Luật cúi xuống ôm bé lên.
“Mẹ đâu?” Anh hỏi.
Tiểu Vũ Điểm chỉ vào trong bếp: “Mẹ nấu cơm cho Tiểu Vũ Điểm ăn.”
Vừa lúc này Hạ Nhược Tâm từ trong bếp đi ra, thần sắc của cô không quá tốt, đôi mắt cũng lộ ra vẻ hơi mệt mỏi.
Con ngươi Sở Luật lóe một chút nhưng nhanh chóng ẩn giấu đi.
Hạ Nhược Tâm thấy Sở Luật cũng không lại đuổi người. Cô thật sự không còn tinh lực để gây chuyện với anh ta ở chỗ này, cô còn cần thời gian cùng tinh thần để đợi đến ngày mai không biết có được tin tốt hay không, không biết có thể tìm được công việc không. Tiểu Vũ Điểm cũng cần đóng học phí, thật sự cô không biết kiếm được tiền từ đâu ra.
Cô đặt bát đũa xuống, lại vào bên trong lấy thêm một cái bát đặt lên trên bàn.
Advertisement / Quảng cáo
Sau đó ngồi xuống, ăn cơm.
Tiểu Vũ Điểm cũng cảm giác được gần đây Hạ Nhược tâm không vui cho nên bé rất ngoan ngoãn nghe lời.
Sở Luật ăn cơm có chút không thấy ngon.
Rõ ràng đây là điều anh muốn, nhưng áp lực của không khí lúc này khiến anh không thở nổi.
Cứ như vậy vô thanh vô tức ăn xong một bữa, Hạ Nhược Tâm đem bát đũa dọn dẹp sạch, sau đó chuẩn bị quần áo và giày cho Tiểu Vũ Điểm. Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng cô vẫn cần tìm việc.
Cô lại đi vào trong phòng, thay bộ quần áo khác cho mình. Lúc đi ra Tiểu Vũ Điểm đang ngồi đối mặt với Sở Luật, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rất lâu.
“Tiểu Vũ Điểm, lại đây.” Hạ Nhược Tâm đi ra vẫy tay với con gái. Cô chỉ nhìn thoáng qua Sở Luật vẫn đang ở phòng khách, anh ta còn chưa đi sao? Hiện tại đã sắp 8 giờ, anh ta không sợ đi làm trễ à? Cô vốn dĩ định nói gì, nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút, công ty kia vốn chính là anh ta, anh ta khi nào muốn đi cũng được, không đi cũng không sao.
Tiểu Vũ Điểm buông món đồ chơi trong tay đi đến bên người Hạ Nhược Tâm. Sở Luật liền một người như cột điện, anh hơi cười khổ, nhưng cũng không sợ bị cô bỏ qua như vậy, ít nhất hiện tại anh có thể nghênh ngang vào nhà.
Hạ Nhược Tâm mặc quần áo cho Tiểu Vũ Điểm xong, rồi tới giày, nhưng Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng cựa quậy chân của mình, hiển nhiên vẫn cứ không quen người khác chạm vào chân nhỏ của mình. Sở Luật nhìn chân to của mình, kỳ thật anh cũng như vậy.
Giúp Tiểu Vũ Điểm đi giày xong Hạ Nhược Tâm mới nắm tay con gái bước đi, nơi này là nhà của anh ta, anh ta muốn ở lại đều có thể, cô cũng không có đồ vật gì đáng giá, cũng không sợ mất.
“Bọn em định đi đâu?” Sở Luật vội àng đi tới, cô muốn mang Tiểu Vũ Điểm đi đâu, không phải lại bỏ đi chứ?
Hạ Nhược Tâm cầm tay con gái, Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn mẹ mình, lại chớp chớp đôi mắt to.
“Tìm việc.” Hạ Nhược Tâm đi vòng qua anh tiếp tục tiến về phía trước. Cô không phải anh ta, không phải đi làm cũng có một công ty kiếm tiền thay anh, cô còn phải đi kiếm tiền để nuôi con gái.
“Anh có thể…” Sở Luật vừa mở miệng lại bị Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Không cần, tôi tự mình đi tìm việc. Chúng ta không có quan hệ gì.” Cô không quên hiện tại bọn họ thật sự không có quan hệ gì.
Có thì cũng chỉ là giữa hai người có một đứa con chung, mà cô muốn tự mình nuôi con gái, trước kia cô có thể thì hiện tại cũng có thể.
Advertisement / Quảng cáo
Lông mày Sở Luật cứng đờ, anh chưa từng thấy Hạ Nhược Tâm có vẻ cương quyết như vậy, mà anh cũng hiểu được, với chuyện này cô cương quyết thì đối với chuyện tha thứ cho anh cô càng thêm cương quyết.
“Nhược Tâm, em đợi chút.” Anh kéo Hạ Nhược tâm lại, đứng trước người cô, cũng chặn đường đi của cô, đem thân thể to lớn của mình bịt kín cửa: “Nhược tâm, nếu em cần công việc anh có thể tìm giúp.”
Hạ Nhược tâm nhìn anh, sau đó lắc đầu. Cô biết mình có thể làm được gì, giống như công ty lớn như này căn bản cô không thể làm được. Nếu nhận lời thì khác gì dựa vào anh ta.
Có lẽ sẽ có người nói cô ngu ngốc, vì cái gì mà phải cứng đầu như vậy. Cô chỉ không muốn có quan hệ gì với anh ta, càng là sợ anh ta sẽ ςướק đi con gái của mình. Bởi vì những gì anh ta nói cô vẫn cứ không biết thật giả thế nào, có lẽ là bóng ma quá khứ vẫn còn.
Cho nên nếu có thể rời xa thì cô sẽ tận lực rời xa. Một khi cô tìm được phòng ở cũng sẽ rời khỏi nơi này.
“Nhược Tâm. Sao em phải cố chấp như vậy? Em muốn mang Tiểu Vũ Điểm lang thang sao, em nhẫn tâm nhìn con chạy ngược chạy xuôi theo em sao? Em nhẫn tâm khiến bé cô đơn một mình sao?” Sở Luật không buông tay nói. Dù nói gì đi nữa anh không thể để cô mang Tiểu Vũ Điểm ra ngoài tìm việc.
Anh chỉ luyến tiếc các cô phải vất vả, Sở Luật anh kiếm nhiều tiền như vậy, anh đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, nếu để người phụ nữ mình yêu, còn có thêm con gái của mình đi ngoài đường tìm việc thì còn mặt mũi nào nữa.
Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt một chút, Tiểu Vũ Điểm, môi cô khẽ giật lẩm bẩm tên con gái. Tiểu Vũ Điểm vẫn tò mò dựa vào mẹ đứng, một hồi nhìn mẹ rồi lại nhìn Sở Luật.
Lông mi thật dài thỉnh thoảng lóe, đôi mắt to trắng đen rõ ràng đặc biệt thiên chân vô tà.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Vũ Điểm, không thể không nói một câu này của Sở Luật quả thật khiến cô dừng bước. Cô nhớ tới lúc trước khi mình làm việc khuân vác, Tiểu Vũ Điểm cũng ở hoàn cảnh đó lớn lên, bé luôn ngồi một mình an tĩnh nhìn bọn họ đi tới đi lui, đến khi cô có thể mang bé về nhà thì bé mới lộ vẻ tươi cười.
Thật sự Tiểu Vũ Điểm rất muốn có người chơi cùng, bé vẫn luôn rất cô đơn cho nên mới yêu 乃úp bê của bé như vậy. Hiện tại 乃úp bê vẫn được bé ôm trong иgự¢.
“Nhược Tâm.” Sở Luật nhẹ nhàng hít một hơi, mười ngón tay anh đang nắm lấy cánh tay của cô thi thoảng buông lỏng lại nắm chặt. Anh vẫn luôn nghĩ cách thuyết phục người phụ nữ này, cô thật cứng đầu, để thuyết phục được anh phải đau đầu rồi.
Advertisement / Quảng cáo
“Nhược Tâm! Em yên tâm, Sở thị không phải không có việc cho em. Em dẫu làm ở đó cũng không thể đến trễ, không thể về sớm, công việc này không vì quan hệ của chúng ta, em vẫn là dùng chính đôi tay mình nuôi sống bản thân, còn có… Tiểu Vũ Điểm. Hơn nữa, nơi đó còn có anh, à không…” Môi anh khẽ mấp máy gấp gáp: “Nơi đó còn có Đỗ Tĩnh Đường, nó có thể chiếu cố Tiểu Vũ Điểm. Cậu ấy vẫn luôn thương yêu Tiểu Vũ Điểm, chăm sóc cho Tiểu Vũ Điểm. Em thấy như vậy không tốt sao?”
Hạ Nhược Tâm rốt cuộc buông lỏng tay Tiểu Vũ Điểm. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Luật, cô suy nghĩ đồng thời do dự, anh nói đúng, cô thể nào cũng được, việc gì cũng có thể làm.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm lại khác.
Tiểu Vũ Điểm chính là nhược điểm của cô, nhưng cô dường như quên mất, thân là ba của bé, Sở Luật cũng rất yêu đứa nhỏ này.
Cô có thể cố chấp, có thể giữ lại phần tự tôn kia của mình. Nhưng cô muốn dối mình dối người để làm gì, cô cần chính là tiền để có thể nuôi sống con gái. Hơn nữa nếu có công việc bọn họ sẽ có thể ở nhà mới.
Cô biết Tiểu Vũ Điểm rất thích nhà mới kia, sau khi về đây mấy ngày cô đều không thấy bé cười nhiều. Nếu có thể cho con gái một cuộc sống tốt thì vì cái gì cô lại từ chối, vì cái gì lại cố chấp giữ phần tự tôn kia lại.
Hơn nữa, ngần ấy năm đã đi qua, cô đã sớm không có cái gọi là tự tôn.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng xoa tóc con gái, sau đó ngẩng mặt lên nghiêm túc hỏi Sở Luật.
“Tôi muốn hỏi, công việc anh có thể cho tôi là gì?”
“Chúng ta ngồi xuống nói đi.” Sở Luật đi tới sô pha ngồi xuống.
Hạ Nhược tâm cầm tay con gái, cũng ngồi xuống đối diện anh. Cô ôm Tiểu Vũ ĐIểm vào trong lòng, để bé tự chơi một mình, còn cô muốn thương lượng về hợp đồng, về tương lai của mình.
“Có hai vị trí tùy em lựa chọn.”
Sở Luật quả nhiên là một doanh nhân, trong thời gian ngắn như vậy liền cho cô hai công việc để lựa chọn.
“Tôi đang nghe, mời nói.”
Hạ Nhược Tâm rũ lông mi xuống, cảm giác khó chịu của người không thể không cúi đầu. Rõ ràng không muốn có liên quan gì tới người đàn ông này, cuối cùng lại luôn không thể không liên quan.
Sở Luật vươn tay hướng Tiểu Vũ Điểm: “Bảo bối lại đây, tới chú cho con mấy thứ này.”
Tiểu Vũ Điểm không giống những đứa trẻ khác vừa nghe được cho đồ sẽ chạy tới. Bé nhìn mẹ, ngón tay nho nhỏ xoa lấy nhau.
Advertisement / Quảng cáo
Bé có thể đi không?
“Đi đi.” Hạ Nhược Tâm buông con gái xuống để bé đi tới.
Sở Luật là cha ruột Tiểu Vũ Điểm, tóm lại sẽ không mua thuốc diệt chuột tới đây hạ độc Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm đi tới trước mặt Sở Luật, khuôn mặt bầu bĩnh tràn đầy chờ mong. Dù trưởng thành sớm nhưng vẫn là một đứa trẻ, một đứa bé còn chưa tới bốn tuổi, vóc dáng gầy nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, tay nho nhỏ, dường như nhéo một cái là có thể nát.
Sở Luật lúc này mới lấy ra đồ vật mình mang đến ở trên mặt đất. Mở túi ra, bên trong là những đồ Tiểu Vũ Điểm thích ăn mà lần trước đi siêu thị anh đã ghi nhớ.
Túi đồ ăn vặt tuy rất lớn nhưng bên trong đều là không khí, Tiểu Vũ Điểm ôm một túi đã có cảm giác to hơn cả người bé.
“Cảm ơn chú.” Tiểu Vũ Điểm ôm lấy đồ ăn vặt của mình, đôi mắt to tròn đã tít mắt vui vẻ.
“Con tự chơi đi, chú cùng mẹ có chuyện cần nói.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ôm túi đồ ăn vặt lớn chạy tới ôm thêm 乃úp bê rồi đi vào trong nhà.
Mỗi lần Sở Luật nghe từ ‘chú’ đều thấy vô số chua xót ở trong lòng. Rõ ràng anh mới là cha đứa bé, nhưng để bé gọi mình một tiếng ba lại không có cơ hội nào.
Thôi, nói chuyện chính đi.
Anh vắt chéo hai chân lại, sô pha nhỏ này thật khiến anh ngồi có chút khó chịu. Lúc anh muốn nói chuyện nghiêm túc trước nay đều sẽ không nói nhiều điều vô nghĩa.
“Anh hiện tại có hai công việc cho em.”
Anh giơ một ngón tay: “Làm việc dọn vệ sinh cho công ty, một tháng hai ngàn, ba ngày nghỉ, thêm phụ cấp ba trăm, mỗi ngày làm mười hai giờ, không bao cơm, không có phúc lợi khác.”
Hạ Nhược Tâm trầm mặt, cô nhẫn.
“Cái thứ hai,” anh đưa hai ngón tay. “Chỗ anh có một công việc mới. Bọn anh có hợp tác bên lĩnh vực thi họa, ngày thường thì chỉ sao chụp một ít văn bản, làm chân chạy vặt. Một tháng tám ngàn, có bảo hiểm, ngày nghỉ theo luật, tiền lương gấp ba, mỗi ngày làm tám giờ, bao ăn ba bữa một ngày, có phụ cấp nhà ở đi lại, nghỉ đông mười ngày.”
“Chính anh cần?”
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luật nâng khóe môi: “Anh cho em một ngày suy nghĩ.”
“Không cần suy nghĩ.” Hạ Nhược Tâm không ngốc, hiện tại cô thật sự cần tiền. Cô miễn cưỡng quay mặt qua: “Tôi chọn việc thứ hai.” Hơn nữa, cái trợ cấp nhà ở kia xác thật tác động tới cô.
Phần trợ cấp nhà ở này cô có thể trả cho ngân hàng, như vậy lại có thể dọn về nhà mới. Tuy rằng không biết trợ cấp này là bao nhiêu, nhưng nhỏ thì cũng là thịt, chỉ phần tiền lương đã khiến cô thật sự động tâm.
Vẫn là công việc thi họa, với cô mà nói hẳn không xa lạ.
“Vậy được.” Sở Luật đứng lên. “Ngày mai em có thể đến công ty, cứ đến trực tiếp báo lên cho anh là được.”
“Cảm ơn.” Mà câu cảm ơn của cô lại làm tâm Sở Luật nặng thêm một chút.
Nhưng cũng còn may, cuối cùng cũng an bài được cô vào công ty.
Đến khi Sở Luật đi ra, không có ai thấy, lúc này anh mới thở ra từng hơi. Anh xòe tay ra, trong lòng bàn tay đã đầy mổ hôi. Như vậy thì tốt rồi, thật sự tốt, anh từng bước tiếp cận được hai người. Mặc kệ phải dùng ít nhiều thời gian, phải dùng ít nhiều tinh lực anh đều sẽ tiếp tục cố gắng. Chỉ cần có một bước tiến bộ cũng không uổng công anh phí nhiều tinh lực cùng thời gian.
Đỗ Tĩnh Đường Đường hết vắt chân trái lên chân phải, rồi lại chân phải lên chân trái. Anh đang không rõ.
“Anh, sao anh lại nghĩ ra một công việc lạ như vậy. Hơn nữa không phải trước nay anh đều ghét nhất quan hệ với bên truyền thông địa phương sao?”
“Nói nhiều.” Sở Luật trực tiếp nói một câu với Đỗ Tĩnh Đường.
Đỗ Tĩnh Đường sờ sờ cái mũi của mình, thật sự anh cũng cảm thấy mình đã nói nhiều.
Nhưng không thể không nói nhiều, ít nhất giữa hai người bọn họ còn có một cái miệng có thể nói chuyện, không thì cả hai cái nửa ngày cũng không nói ra một tiếng, như vậy bọn họ sẽ phải làm gì?
Advertisement / Quảng cáo
Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau sao?
“Em đi an bài một chút đi.” Sở Luật đem bản kế hoạch ném cho Đỗ Tĩnh Đường.
“Sao lại để tự em an bài, Gi*t gà sao phải dùng dao mổ trâu?”
Đỗ Tĩnh Đường lật qua bản kế hoạch, đơn giản như vậy, anh lại không phải không có việc, những việc này để người khác làm là được rồi.
Sở Luật ngẩng mặt lên, trực tiếp ném một cái 乃út tới.
“Em biết, em biết.” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng né tránh cái 乃út đang bay đến, dùng đôi tay ôm lấy đầu mình. Anh biết, anh đi làm, như vậy là được chứ gì.
Cầm bản kế hoạch, anh vẫn có chút không tình nguyện lại thở dài vài câu. Cuối cùng vẫn tự mình đi làm việc này, nhưng anh vẫn không biết sao anh họ lại coi trọng tới bộ phận này. Tuy rằng mới mở, nhưng trong văn phòng mới này chính là ở riêng một phòng, nơi này vốn không định làm gì, vậy mà lại tạo thành một phòng làm việc thi họa.
Phòng thi họa là cái gì, anh dựa vào tường đem lật xem bản kế hoạch. Kỳ thật xem như một phòng phúc lợi, chủ yếu là tập đoàn Sở Thị vì những đứa bé nghèo có năng khiếu về hội họa mà mở một lớp dạy vẽ.
Trong quá khứ, để công ty có một chút hình ảnh tốt cũng đã làm một số việc công ích, hơn nữa tập đoàn Sở Thị cũng có khoản cho công ích hàng năm, khoản này cũng không phải nhỏ, đương nhiên thành quả thu được cũng không tồi.
Nhưng giờ tạo thành hẳn một phòng, lại chuyên môn cho một lĩnh vực, thật sự cũng không biết trong lòng anh họ nghĩ như thế nào, lại còn một hai phải chính anh làm.
***
Buổi sáng, Hạ Nhược tâm đưa con gái tới nhà trẻ, cô lại đem đồ đạc của hai người dọn về căn hộ mới. Tới tới lui lui chỉ có mình cô, nhưng lúc này cô không còn ngốc như lần trước, cô tìm một xe ba bánh giúp đỡ chở đồ vật, chỉ một lần có thể chở hết đồ đạc.
Lại một lần đứng ở bê ngoài căn hộ mới mua của mình, cô thật sự có một cảm giác thức tỉnh.
Một căn phòng ở có thể khiến cô nhiều cảm xúc như vậy.
Làm việc tốt thường gian nan.
Lúc này di động của cô vang lên. Cô vừa lấy ra nhưng nhìn thấy đó là Sở Luật. Cô muốn tắt điện thoại đi, vì gì đó mà cô luôn cảm giác bị tính kế không thoải mái. Nhưng hiện tại thật sự Sở Luật là lão bản của cô, là áo cơm của cô.
Advertisement / Quảng cáo
Cô đưa điện thoại cầm lên, vừa chuyển nút nghe từ bên trong liền truyền đến âm thanh khàn khàn trầm thấp của người kia.
“Nhược Tâm! Có phải em nên mời anh một bữa cơm không?”
Nghe được câu này của Sở Luật thật sự Hạ Nhược Tâm chỉ muốn nói một câu ‘biến’. Nhưng cô nhớ tới công việc của mình, nhớ tới căn hộ lớn này của mình về sau có được ở hay không, về sau có bị người khác ép trả nợ hay không, về sau có bị trở thành không có hộ khẩu hay không, cuối cùng cô chỉ có thể đồng ý.
Cô chống tay vào eo, lại một lần dọn dẹp. Cô cảm thấy mình có chút thần kinh.
Lấy ra ví tiền, cô không cần nghỉ ngơi liền đi chợ mua một ít đồ ăn. Anh ta còn muốn lại đây ăn cơm, nhưng đừng nghĩ cô làm gì tốt lành đón hắn.
Mẹ con cô ăn gì thì anh ta sẽ ăn theo cái đó đi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể thất lễ, mua cá, cũng mua thịt.
Khi cô vừa về nhà, vừa đúng lúc cần đi đón con gái thì nghe được có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô đi tới mở cửa, quả thật trong lòng còn đang đoán xem là ai tới, bởi vì cô mới chuyển đến, còn không được vài ngày lại dọn đi, sau đó lại dọn về. Đến lúc này cũng đã nửa tháng lăn lộn, hàng xóm nơi này cô vẫn chưa quen, hơn nữa nơi này là chung cư mới, vốn dĩ người ở cũng không quá nhiều.
Lúc cô mở cửa mới phát hiện mình thật sự đã không còn bực tức.
Người đàn ông này không cách nào từ chối anh ta đi vào cuộc sống của cô.
“Bọn anh đã về.” Sở Luật nói, cũng không cần mời mà tự đi vào, anh buông xuống đứa bé trong lòng, lại xoa xoa đầu bé. “Chú đưa con đi rửa tay rồi chúng ta ăn cơm.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm chủ động nắm bàn tay to của anh. Động tác vô tình của bé khiến hốc mắt Sở Luật đỏ lên, cái mũi cũng có chút cay cay.
“Sao anh lại biết tôi chuyển nhà?” Hạ Nhược Tâm hỏi Sở Luật, chuyển cô chuyển nhà ai cô cũng chưa nói.
Sở Luật đang cùng con gái rửa tay, anh khẽ nói:
“Hồ sơ em nộp cho công ty có địa chỉ, em viết địa chỉ này.”
Advertisement / Quảng cáo
Đúng rồi, Hạ Nhược Tâm không nói gì nữa. Kỳ thật lúc ấy cô điền địa chỉ chính là nơi này, bởi vì không nghĩ sẽ quay lại phòng cũ nữa cho nên cô cũng không suy nghĩ gì mà viết địa chỉ này vào hồ sơ. Cô không nghĩ Sở Luật sẽ lại giống ‘nếu trời có nắng’ kia đi lừa cô, ký một đống hợp đồng rồi lại không phát lương, tập đoàn Sở Thị sẽ không xấu xa đến mức không trả lương cho người làm chứ.
Cô từ trong phòng bếp bưng đồ ăn ra.
Có nhà lớn thật là tốt, nấu một bữa cơm trên người cô một chút mùi đồ ăn cũng không có, không giống như trước mỗi lần nấu ăn xong cô đi từ bếp ra cả người đều đầy mùi đồ ăn.
Tiểu Vũ Điểm chạy tới ngoan ngoãn leo lên ghế của mình ngồi. Sở Luật vốn định giúp con nhưng động tác của tiểu gia hỏa rất nhanh, nhoáng cái bé đã ngồi xong.
Lúc này anh mới thấy được đứa bé này độc lập như thế nào, mà lại được tạo thành bởi sự khổ sở. Con gái anh cùng mẹ chịu nhiều đau khổ.
“Ăn cơm đi.” Hạ Nhược Tâm đưa thìa nhỏ cho con, Tiểu Vũ Điểm vui vẻ cầm lấy tự mình xúc cơm ăn, Sở Luật muốn biểu hiện một chút tình thương của cha đều không có cơ hội.