“Là anh à, sao lại chưa ngủ?” Cô tiếp tục vẽ, cái tay kia vẫn đặt trên bả vai cô dịu dàng xoa Ϧóþ, mà cơ bắp cô nhẹ nhàng căng chặt.
“Phòng khách sáng đèn nên anh đi xem sao, hóa ra em còn ở đây.” Cao Dật cười vẫn ấm áp như trước, chỉ là anh mắt anh lại ám ám, giữa bọn họ vẫn không hòa hợp được như trước kia.
“Em phải tranh thủ làm, nợ họ rất nhiều tranh.” Hạ Nhược Tâm lắc lắc 乃út vẽ trong tay mình, phải vẽ được nhiều tranh, nếu không cứ nhận lương từ người ta thật có chút áy náy.
“Em vẫn luôn như vậy, không buông tha cho mình chút nào.” Cao Dật vươn tay cầm lấy một bức tranh cô đặt ở trên đầu gối, là một bức tranh còn chưa vẽ xong, nhưng kỹ thuật vẽ của cô so với trước kia đã tốt hơn nhiều.
Có thể thấy được cô thật sự có tài năng, cũng đã tìm được một công việc thích hợp cho mình.
Chỉ là trong lòng anh lại có chút buồn, anh đặt lại bản vẽ vào lòng Hạ Nhược Tâm. Nụ cười kia rõ ràng vẫn còn nhưng không hiểu sao lại có cảm giác gượng gạo.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Nhược Tâm thật sự cũng có cảm giác như vậy, giống như có chút xấu hổ nho nhỏ.
Hạ Nhược Tâm vốn đặt tâm tư vào trong bức tranh, giờ có chút không đủ tập trung sự chú ý, ngay cả đường cong cũng hơi xiêu xiêu vẹo vẹo. Cả buổi tối nay cô không hoàn thành được một bức, cũng đã hơn nửa đêm rồi.
***
Vệ Lan luôn cảm thấy muốn nói chuyện nhưng lại thấy khó có thể mở miệng.
“Dì, dì có việc gì sao?” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, cũng lôi kéo Vệ Lan ngồi xuống. Gần đây Vệ Lan giống như có nhiều tâm sự, giống như sắp bốc hỏa, cô pha một ấm trà hoa cúc chuẩn bị cho bà uống nhiều một chút.
Có điều, sợ là cô có pha cả một lu trà hoa cũng cũng khó mà chữa khỏi được chứng lo âu của Vệ Lan. Kỳ thật cô muốn hỏi Cao Dật, có phải dì không bị bệnh mà đã tới kì mãn kinh rồi.
Vệ Lan cũng không biết nói như thế nào với Hạ Nhược Tâm.
Bà nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm: “Nhược Tâm, cháu sẽ ghét bỏ Tiểu Dật sao?”
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, ghét bỏ, cô ghét bỏ ai được chứ đều sẽ không ghét bỏ Cao Dật. “Dì, dì nói đùa sao.” Lông mi cô rũ xuống, miệng mỉm cười chân thành, cũng không nói dối bất cứ điều gì: “Cháu vĩnh viễn không ghét bỏ Cao Dật.”
“Anh ấy chưa từng bỏ rơi cháu, sao cháu có thể ghét bỏ anh ấy?”
“Anh ấy kết hôn cũng được, ly hôn cũng thế, bị nghiện cũng không sao cả, chỉ cần anh là Cao Dật, chỉ cần anh ấy không mở miệng đuổi cháu đi cháu sẽ vĩnh viễn ở lại, ở bên người anh ấy, cho dù anh ấy bị điên, hay tàn phế cháu đều sẽ ở lại.”
Cô nắm chặt tay mình lại, cô nói được sẽ làm được.
Cao Dật có ân với cô, cô vĩnh viễn nhớ. Ân này cả đời cũng không trả được như vậy sao cô có thể ghét bỏ anh.
“Vậy là tốt rồi.” Vệ Lan cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Tính Tiểu Dật dì cũng biết, lòng tự trọng của nó rất lớn, đã xảy ra chuyện như vậy dì thật sự sợ nó sẽ không gượng dậy được. Còn may có cháu ở bên cạnh.”
Hạ Nhược Tâm nắm lấy tay bà: “Dì, đừng nghĩ nhiều. Chuyện này chúng ta không cách nào thay đổi được, cũng chỉ có thể chấp nhận hiện tại để có tương lai tốt hơn. Cháu tin là thế.” Cô bưng ly trà lên, trà hoa cúc tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.
“Cháu tin là, Cao Dật nhất định sẽ trở lại như trước kia.” Bởi vì anh là Cao Dật, chuyện kia chỉ nhẹ như gió thổi.
Advertisement / Quảng cáo
Bên môi có vị thanh hương nhàn nhạt của hoa cúc, ánh mắt cô thản nhiên mà xa, lại không biết có một người đàn ông đứng cách đó không xa đem chuyện các cô nói với nhau đều nghe vào trong tai.
A, là báo ân sao, Hạ Nhược Tâm…
***
Chiều tà sớm tắt nắng, bóng đêm đã buông xuống, trong không khí vẫn có hương hoa thoang thoảng, hoa hồng, còn có tường vi… Đây là một đêm an tĩnh, cũng là một đêm vất vả.
Thật không dễ dàng, con gái nghịch ngợm ngủ rồi cô mới bắt đầu làm việc trả nợ. Cô còn thiếu phòng tranh hơn bảy mươi bức, cô vẽ tới khi nào mới có thể xong.
Cô ngáp một cái, khóe mắt cô hơi cay cay, dường như có chút căng không chịu được.
Cô dụi dụi mắt, đem giá vẽ cất đi, sau đó vào trong phòng tắm, ngay cả lúc tắm cô cũng cảm thấy buồn ngủ đến mơ màng.
Cô mở cửa đi ra, kết quả dưới ánh đèn ấm áp có người ngồi ở mép giường của cô làm cô khi*p sợ. Cô vội vàng bịt miệng mình lại sợ chính mình sẽ hét lên.
“Cao Dật! Sao anh lại ở đây?”
Cô kéo lại quần áo trên người, thật sự cảm ơn thói quen của mình, trước nay sau khi tắm rửa xong cô luôn mặc quần áo luôn, dẫu trong nhà chỉ có mình cô thì cô cũng làm vậy.
Nếu không có thói quen này, sợ là cái gì của cô cũng đã bị thấy hết.
Tuy rằng cô từng cùng Cao Dật đề cập tới chuyện kết hôn, nhưng giữa bọn họ lại hoàn toàn trong sạch. Cao Dật tôn trọng cô, cho nên chưa đến tân hôn cũng sẽ không chạm vào cô.
Chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại không cùng nhau đi đến thời điểm đó. Cao Dật kết hôn, tân nương lại không phải cô. Hiện tại anh ly hôn, thân phận giữa bọn họ như vậy ở vào hoàn cảnh này không phải rất kỳ quái, rất xấu hổ sao.
“Anh, sao anh lại ở đây?” Cô cố gắng vờ như không có việc gì, lấy từ khăn lông từ trong ngăn tủ xoa lên tóc mình.
Cao Dật đứng lên, đi tới trước mặt cô. Hạ Nhược Tâm cảm giác được hô hấp của mình hơi ngừng một chút, sau đó xoay người qua tiếp tục xoa tóc của mình. Lúc này một bàn tay đưa tới cầm lấy khăn lông, rất nhẹ nhàng như trước kia, còn có hình như hơi thở của anh phả vào sau gáy cô, làm người cô không khỏi nổi lên một tầng da gà.
Cô không dám nói lời nào cũng chỉ có thể cứng người lại, tim cô đập mạnh, không phải vì kích động mà là sợ hãi.
Advertisement / Quảng cáo
“À,” Cao Dật đem khăn lông trong tay ném sang một bên, sau đó bẻ qua bả vai Hạ Nhược Tâm làm cô quay lại nhìn thẳng vào anh, “Nhược Tâm, em nói xem một nam một nữ ở trong một phòng còn có thể làm gì?”
Ý của anh biểu đạt rõ ràng, Hạ Nhược Tâm cũng không phải thiếu nữ thuần khiết sẽ cho rằng bọn họ sẽ cùng nhau đắp chăn bông nói chuyện phiếm hay đàm luận về lý tưởng.
Đột nhiên một trận cuồng quay, cô chưa kịp phản ứng gì đã bị anh đè xuống, theo bản năng cô nghiêng mặt đi khiến anh đặt môi lên tóc cô.
Người cô cứng đờ, kỳ thật cũng không quá sợ, chỉ là có chút không biết phải làm sao. Cô biết mình cùng Cao Dật sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như này.
Tiếng thở của anh ngày càng gần, thậm chí có chút gấp gáp. Tuy rằng hiện tại anh rất gầy những vẫn là một người đàn ông khỏe mạnh. Là đàn ông sẽ có Dụς ∀ọηg, cũng có xúc động.
Mà cô cảm giác được rõ ràng thân thể anh phấn khởi. Cô lại càng không dám cử động.
“Nhược tâm, chúng ta ở bên nhau được không?” Cao Dật đưa tay ôm lấy đầu cô, hơi thở của anh đã chạm tới làn da cô khiến trên người cô bị để lại một đám nho nhỏ nổi da gà.
“Được không, Nhược Tâm?” Anh lại hỏi một câu.
Đôi môi hồng của Hạ Nhược Tâm hơi mấp máy, cô nhớ tới lúc mình không nơi nương tựa là người đàn ông này đã giúp cô. Anh đã giúp cô cứu con gái, anh đã chăm sóc cho con gái cô, khi Sở Luật muốn ςướק Tiểu Vũ Điểm đi cũng là anh ở bên cạnh cô. Trên đời này đối xử tốt nhất với cô chính là Cao Dật, nếu không có anh thì cũng sẽ không có Hạ Nhược Tâm hiện tại. Cô nợ anh vĩnh viễn cũng không trả hết được.
Nếu đây là điều anh muốn thì cô đồng ý.
“Được.” Cô nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, rồi sau đó nhắm mắt giống như nhẫn nại dùng chính mình để gán nợ. Có lẽ cũng chỉ có thể trả bằng tấm thân này, nếu là điều anh muốn.
Hô hấp của anh ở gần sai tai cô, thân thể của cô không tự chủ được run bần bật, thân thể của cô cự tuyệt, đang sợ hãi, đang run rẩy.
Advertisement / Quảng cáo
Đột nhiên áp lực trên người biến mất, tới khi cô phản ứng lại thấy được, trong ánh đèn mong manh người đàn ông kia đã đứng lên, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng lại đều là một thân mồ hôi lạnh.
Loại cảm giác này giống như là chuyển sang kiếp khác.
Ôm chặt thân thể của mình, cô nhẹ nhàng thở ra. Không biết vì sao nhưng cô thật sự có cảm giác rất bi ai, kỳ thật cô không muốn thừa nhận là cô không muốn Cao Dật ᴆụng vào mình.
Là bởi vì chính cô, hay bởi vì cô đã tận mắt nhìn thấy Cao Dật cùng Bạch Lạc Âm lên giường, lúc cô không cách nào nhúc nhích bên trong lò sưởi chỉ thấy và nghe được tiếng vọng của âm thanh nam nữ.
Chính cô cũng không biết.
Cả đêm cô cứ tỉnh tỉnh ngủ ngủ, luôn có cảm giác có người sẽ tùy tiện xông tới bất cứ lúc nào, giống như có một con mãnh thú ở gần cô có thể bất chợt xông vào cắn cô.
Đến lúc trời tờ mờ sáng cô mới mơ mơ màng màng ngủ được.
Giữa giấc ngủ, hình như cô cảm nhận được có thứ gì đè nặng lên иgự¢ mình làm cô khó hô hấp, dù có làm gì cũng vẫn khiến cô hít thở khó khăn.
Bông nhiên cô tỉnh dậy, thấy trước mắt mình là một đôi mắt tròn vo đang mở to. Lúc này cô mới thấy được sự hít thở không thông trong giấc ngủ từ đâu mà có.
Tiểu Vũ Điểm của cô lúc này đang nằm đè lên иgự¢ cô, hai tay nhỏ còn đang sờ sờ vào khuôn mặt của cô.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn đi tiểu.”
Hạ Nhược Tâm xoa xoa hai mắt của mình, lúc này mới ngồi dậy, đương nhiên cũng không có quên đặt cẩn thận con gái xuống.
Cô đặt chân lên mặt đây rồi mới bế con gái lên, mang bé vào trong nhà vệ sinh, đặt Tiểu Vũ Điểm trên bồn cầu để bé tự giải quyết. Cô đứng trước gương nhìn hình ảnh của mình trong gương, đưa tay lên mặt dường như tìm được trên mặt mình điều gì đó.
Phía dưới đôi mắt có chút xanh xao, có thể thấy đêm qua cô không có được giấc ngủ ngon.
Cô có thể nói dối chính mình, nói dối người khác nhưng mặt cô sẽ không. Dấu vết này ở trên mặt cô không muốn có.
Advertisement / Quảng cáo
Đúng vậy, cô hiện tại không thể không thừa nhận là cô không muốn.
Không muốn đàn ông ᴆụng vào, là bởi vì Cao Dật hay mọi đàn ông đều như thế, cô không biết. Cô cũng không có khả năng đi tìm một ai đó để thí nghiệm.
“Mẹ, xong rồi.” Âm thanh của Tiểu Vũ Điểm vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô đi tới đưa tay bế con gái lên, lúc trở về nhét lại con gái vào trong chăn. Hiện tại mới chưa đến 5 giờ, cô còn muốn ngủ thêm một giấc.
“Mẹ, 乃úp bê.” Tiểu Vũ Điểm dịu đôi mắt muốn 乃úp bê, có 乃úp bê bé sẽ ngủ được.
乃úp bê ở đâu, Hạ Nhược Tâm cũng không biết 乃úp bê đặt ở chỗ nào. Đêm qua lúc bé ngủ cũng không đòi tìm 乃úp bê. Cô đứng lên bắt đầu tìm 乃úp bê, chỉ là tìm một vòng, đừng nói 乃úp bê mà bất cứ cái gì cũng không thấy. Kết quả cô vừa muốn cùng thương lượng với con gái ôm tạm gối được không thì Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, mà trong lòng иgự¢ của bé còn đang ôm một 乃úp bê xinh đẹp, đúng là con 乃úp bê cô tìm hồi lâu mà không thấy kia.
Hạ Nhược Tâm đem ngón tay ấn lên trên trán mình, uổng phí sức tìm nãy giờ.
Hiện tại cô cũng không ngủ được nữa, bèn lấy giá vẽ để làm việc, cũng không thể một mình cô ra ngắm bình minh đi.
Bên ngoài trời vẫn còn hơi tối, bên trong phòng khách có ánh sáng nhẹ vừa lúc chiếu được vào giá vẽ trước mặt cô. Từng nét 乃út đặt xuông, trong lòng cô bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Cô không biết mình đã ngồi được bao lâu, đã vẽ được bao lâu, cho đến khi bên ngoài trời đã sáng rõ thì tâm trí cô vẫn đặt trên bức tranh.
“A, Nhược Tâm, dậy sớm vậy à?”
Vệ Lan vừa ra tới còn hơi giật mình.
“Dì, dì dạy rồi.” Hạ Nhược Tâm thu giá vẽ lại, lúc này mới biết bên ngoài trời đã sáng, cô cũng cần làm việc khác.
“Đúng vậy, dậy sớm một chút, dù sao dì cũng không ngủ được nữa.” Vệ Lan gần đây tâm tình không tồi, chủ yếu cũng vì Cao Dật đã không còn lên cơn nghiện, hàng đêm đều ngủ rất ngon cho nên lúc buổi sáng tỉnh lại cũng đều sảng khoái thoải mái.
Chỉ có Hạ Nhược Tâm là khổ, hiện tại cô vẫn nổi lên hai quầng thâm ở mắt.
“Cháu đi chuẩn bị bữa sáng.” Hạ Nhược Tâm nói xong bèn hướng vào phòng bếp, chỉ Vệ Lan có chút thấy lạ, đứa nhỏ này hình như có gì không bình thường. Có điều bà cũng không nói gì, chỉ để lại ở trong lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Trong phòng bếp Hạ Nhược Tâm bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, Tiểu Vũ Điểm uống sữa bò, còn ba người lớn ăn cơm.
“Ài…” Cô tự nhiên thở dài một tiếng, thật sự cũng không biết nghĩ đến điều gì.
Cô đem đồ ăn đặt ở trên bàn, Vệ Lan ôm Tiểu Vũ Điểm đã thay quần áo khác lại đây. Lát nữa Tiểu Vũ Điểm ăn cơm sáng xong sẽ đi học.
Chỉ là Cao Dật lại không đến, cô cắn đũa, không biết Cao Dật đã đi nơi nào?
Vệ Lan vừa thấy Hạ Nhược Tâm bần thần không khỏi cười lên: “Nhớ Tiểu Dật à, yên tâm đi, nó không có việc gì, chỉ đi ra ngoài làm một chút chuyện sẽ mau về. Người trẻ hiện giờ xác thật là xa nhau không được.”
Hạ Nhược Tâm nghe Vệ Lan mang theo trêu gẹo, cô chỉ có thể xấu hổ cười, rồi sau đó cúi đầu ăn cơm không gây tiếng động. Còn may anh không tới, không thì thật sự cô không biết mình liệu có xấu hổ muốn ૮ɦếƭ hay không.
Vệ Lan đưa Tiểu Vũ Điểm đi học, bà cũng đang tìm một việc gì đó để làm nên cũng không thèm nghĩ nhiều tới chuyện khác. Bà mới li dị chồng, có chút tài sản, cũng không phải không thể sống sót.
Trong phòng chỉ còn lại mình Hạ Nhược tâm, lúc này không gian yên tĩnh cô tịch lại làm cô nhẹ nhàng than một tiếng.
Cô vừa vào đến phòng lại nghe thấy tiếng cửa mở.
Là Vệ Lan về sao?
“A…”
Cô hơi giật mình, trên mặt còn chưa kịp cười, vừa thấy người bên ngoài tiến vào liền cứng đờ một chỗ.
“Anh… về rồi. Đúng rồi, anh có đói bụng không, em đi nấu cho anh vài thứ.” Cô nói có chút luống cuống, sau đó liền xoay người hướng vào phòng bếp.
“Không cần.” Cao Dật nhàn nhạt nói, sau đó bước nhanh đi qua cô. Hạ Nhược Tâm vẫn đứng nơi đó không động, góc áo của Cao Dật chạm nhẹ vào người cô rồi cứ như vậy thoáng qua.
Advertisement / Quảng cáo
Bọn họ đều bị sao đây.
Hạ Nhược Tâm có chút khổ sở, không biết làm thể nào để thoát khỏi loại khổ sở này.
Giữa cô cùng Cao Dật, vào lúc cô rời khỏi Bạch gia, đã có một khoảng cách không cách nào vượt qua được.
Mấy ngày sau đó đều là như thế, anh cùng cô dường như đều ít nói chuyện. Rồi có một ngày anh mang về một phụ nữ, một cô gái da trắng. Cô thấy được họ hôn môi, thấy được nọ xé rách quần áo của nhau, thấy được họ đi vào trong phòng, cũng nghe thấy được âm thanh từ bên trong vọng ra cũng không phải xa lạ.
Ở trong lò sưởi của Bạch gia ngày trước cũng là như thế.
Cô chỉ có chút chua xót, loại ê ẩm này giống như bị mất đi điều gì. Kỳ thật cô biết cô thích người đàn ông kia, chỉ không biết vì sao giữa bọn họ lại biến thành như thế.
Vệ Lan cũng cảm giác được không khí không bình thường giữa Cao Dật và Hạ Nhược Tâm. Bà muốn hỏi, nhưng bà còn chưa kịp hỏi thì ở cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Bà ra mở cửa, mà bên ngoài là người bà cả đời không muốn thấy, cũng không bao giờ bằng lòng gặp người đó.
“Ông tới làm gì?” Bà buông then cửa ra, cũng không có đuổi người đi.
Hiện giờ tư tưởng bà đã khai thông, đối với người đàn ông này cũng sớm không còn nhớ tới. Đã không nhớ tới thì bà còn sợ cái gì, gặp hay không cũng đâu có vấn đề gì.
Bạch Thần Phong đi đến, tóc của ông đã hoa râm, mà giờ khắc này Vệ Lan mới thật sự có cảm giác ông đã già rồi. Đúng vậy, bọn họ đều đã già rồi, con cái đều đã lớn như vậy còn có thể không già sao.
Mà Bạch Thần Phong già đi cũng không chỉ bởi vì tuổi, vẫn là bởi vì hiện thực.
Mọi mưu tính của ông cũng bởi vì Bạch Lạc Âm bị bỏ tù mà biến thành hư ảo.
Hiện tại hoàn toàn có thể nói về ông bằng một câu, người cô đơn.
Người vợ bên cạnh cả đời giận dữ rời đi, đứa con gái duy nhất lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Cao Dật đối với ông tuy rằng không thể nói là hận thấu xương nhưng cũng không có khả năng gọi ông là dượng như trước.
“Tôi đến thăm bà.”
“Cảm ơn ông đã thăm tôi.” Vệ Lan quay trở lại phòng. “Mời ông ngồi.”
Bạch Thần Phong ngồi xuống, vợ chồng cả đời nhưng lúc này lại thành đối diện không nói gì.
Advertisement / Quảng cáo
Không thể nói ai làm tổn thương ai, ai thực xin lỗi ai, chỉ có thể nói những sở hữu chân tâm đều đã dùng hết.
Hạ Nhược Tâm đi ra, kết quả vừa thấy hai người bên ngoài cũng hơi sửng sốt, sao ông ấy lại tới. Mà Bạch Thần Phong vừa thấy Hạ Nhược Tâm trong lòng ông liền đầy phức tạp. Hóa ra vòng đi vòng lại, Cao Dật cùng cô vẫn tới với nhau, biết sớm như vậy thì lúc đó ông làm những chuyện đó có lợi ích gì, kết quả lại làm cho bạch gia dường như là tan cửa nát nhà.
“Chào Bạch tiên sinh.” Hạ Nhược Tâm hướng Bạch Thần Phong chào.
“Chào cháu.” Bạch Thân Phong xấu hổ nói.
Cánh cửa lại nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Vũ Điểm từ bên trong thò ra một cái đầu nho nhỏ. Hạ Nhược Tâm đem ngón tay đặt lên môi mình: “Đừng nói gì.”
Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm lấy chân cô, khuôn mặt bầu bĩnh như quả táo chôn giữa hai chân của mẹ, rất sợ ông này.
Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, mang bé vào trong phòng. Bạch Thần Phong lần đầu tiên cảm thấy đứa nhỏ này rất xinh đẹp đáng yêu. Nếu lúc đó ông không cố chấp như vậy, hiện tại bọn họ có phải vẫn là một nhà mỹ mãn không.
“Đứa bé kia thật đáng yêu.” Ông gian nan nói.
“Đúng vậy, nó giống mẹ, tính tình rất ngoan.” Vệ Lan cười dịu dàng, chỉ tiếc sự dịu dàng này cũng không phải dành cho ông.
“Chúng ta…” Bạch Thần Phong cảm thấy yết hầu mình khô khốc, lời nói cũng khó phát ra được.
“Thần Phong, tôi biết ông muốn nói gì.” Vệ Lan nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúng ta không có khả năng sẽ lại như xưa, tôi cũng không muốn trở về. Hiện tại tôi cũng an tĩnh, hi vọng ông cũng vậy. Lạc Âm tuy rằng sinh bệnh nhưng con bé sẽ tốt thôi.”
Bà nhẹ nhàng cự tuyệt như vậy, so với chỉ trích có khi còn đả thương người hơn.
Bạch Thần Phong cuối cùng cũng biết, hối hận là như thế nào.
Đúng vậy, ông hối hận, chính là còn có thể cho ông một cơ hội không.
Vệ Lan ngồi kia đoan trang vô cùng, vẫn dịu dàng như trước, dường như bà không thay đổi gì, nhưng Bạch Thần Phong biết thật sự mọi thứ đều đã thay đổi.
“Mẹ, ông kia tới đây làm gì, có phải để bắt Tiểu Vũ Điểm?”
Tiểu Vũ Điểm kéo táy áo Hạ Nhược Tâm, cái đầu nho nhỏ đang dụi vào иgự¢ mẹ, thân mình nho nhỏ cũng quấn lấy.
“Ông kia hung dữ, con sợ.”
Advertisement / Quảng cáo
“Yên tâm đi.” Hạ Nhược Tâm vỗ về con gái nhỏ. “Một lát ông sẽ đi, ông tới đây gặp bà, không phải gặp Tiểu Vũ Điểm, tất nhiên sẽ không làm gì Tiểu Vũ Điểm.”
“Thật vậy ạ?” Tiểu Vũ Điểm vẫn nhát gan rúc vào lòng mẹ. Có thể thấy được Bạch Thần Phong khi đó đối với Tiểu Vũ Điểm có bao nhiêu không thích. Trẻ con rất thuần khiết, ai đối với bé tốt hay không tốt bé đều biết.
Giống như là Sở Giang, bé sẽ rất thích, giống như là Tống Uyển thì lại không thích như vậy, là Bạch Thần Phong thì rõ ràng không thích.
“Sao mẹ lại lừa con chứ?” Hạ Nhược Tâm ôm con gái lên, sau đó đi ra cửa. Bên ngoài ông vẫn ngồi, cũng không biết họ đang nói gì.
Từ góc độ cô đi qua có thể thấy được trên mặt Vệ Lan có ý cười, cũng có thể nhìn thấy sự rối rắm trong mắt Bạch Thần Phong.
Lòng cô có chút hơi xúc động, cảm giác như vậy sao rất giống cô cùng Sở Luật.
Trước kia cô đuổi theo bước chân anh, mệt mỏi, đau. Nhưng vẫn không đợi được anh đáp lại.
Hiện giờ cô mệt mỏi, dừng bước, anh lại quay trở lại.
Cô bắt đầu đứng thưởng thức phong cảnh xung quanh. Tiểu Vũ Điểm trong lòng cô cũng dùng sức ngó nghiêng giống như nhìn được chuyện gì thú vị.
Một lúc sau Bạch Thần Phong đi về, tuy rằng Hạ Nhược Tâm không biết Vệ Lan cùng Bạch Thần Phong nói gì nhưng dường như Vệ Lan đã thoải mái hơn trước một ít. Sau đó không lâu, bà cũng theo mấy người bạn mới quen đi du lịch.
Tới lúc Bạch Thần Phong quay lại một lần nữa thì Vệ Lan đã sớm rời đi. Lúc ấy Bạch Thần Phong rất khổ sở, thất vọng và tuyệt vọng.
Đây là chuyện người khác, Hạ Nhược Tâm quản không được. Trong nhà lại gần như chỉ còn hai mẹ con cô, Cao Dật gần đây ít trở về, nếu như không phải trong phòng khách thi thoảng còn ngửi thấy hơi thở của anh thì Hạ Nhược Tâm thật sự cho rằng anh không hề về nhà.
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm chạy tới, vươn hai tay mình để Cao Dật ôm.
Chỉ là hiện tại Cao Dật đang ôm một mỹ nữ tóc vàng, hai người sớm đã khó chia lìa, dường như đang muốn ૮ởเ φµầɳ áo làm việc.
Advertisement / Quảng cáo
“Ba, ôm một cái.” Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ, bé cũng không biết Cao Dật đang làm gì nên bé vẫn cố chấp vươn tay muốn ba ôm lấy, vì đã lâu ba không ôm bé.
“Con gái anh à?” Cô gái tóc vàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, vì nhéo hơi mạnh khiến khuôn mặt bé có vết đỏ ửng. Đôi mắt Cao Dật hiện nhẹ lên một cái gì đó, rồi sau anh hơi nhếch miệng: “Con người khác, không quan hệ gì với anh.”
“Đi,” Cao Dật sờ ௱ôЛƓ cô gái, “Chúng ta đi làm chuyện đứng đắn đi.”
“Đồ đáng ghét.” Hai người cười đùa đã đi vào trong phòng, sau đó phịch một tiếng liền đóng cửa lại.
Tiểu Vũ Điểm dùng mu bàn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của mình, bé đi tới trước cửa rồi đứng đó không rời đi.
“Ba.” Bé đập vào cửa, muốn ba ra, bé muốn ba.
“Ba…” Bé lại đập vào cửa, hai tay của bé đã bị đau, nhưng bé có tính giống như mẹ, muốn làm gì thì một hai phải làm tới.
‘Cạch’ một tiếng cửa bị mở ra, lại cũng không chú ý trực tiếp đẩy bé đang đứng bên ngoài.
Đầu Tiểu Vũ Điểm đập vào cánh cửa tê rần, bé lau hai mắt liền khóc lên.
“Thật phiền.” Cao Dật từ trên cao nhìn xuống đứa bé đáng thương đang khóc lóc trên mặt đất, không còn như trước kia sẽ ôm bé, sẽ dỗ bé. Anh đóng sầm cửa, bên ngoài bé càng lúc càng khóc lớn, âm thanh nấc thành từng đợt, nhưng bên trong hai người vẫn đang làm điều muốn làm.
“Tiểu Vũ Điểm…” Hạ Nhược Tâm nghe được tiếng con gái khóc vội vàng chạy tới, kết quả thấy Tiểu Vũ Điểm ngồi dưới đất không ngừng dùng tay mình lau nước mắt, còn nghe được lẫn với tiếng khóc của bé bên ngoài còn có thanh âm nam nữ từ bên trong vọng ra.
Cô đi tới lấy tay bịt hai tai con gái, một tay ôm bé lên bế bé đi khỏi nơi này.
Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng nghẹn ngào, bé ngẩng mặt lên, đưa tay ôm lấy cổ mẹ, khổ sở nói:
“Tiểu Vũ Điểm yêu mẹ nhất.”
Bé không yêu ba, ba hư, ba xấu nhất.
Trong lòng Hạ Nhược Tâm đột nhiên thấy đau xót, cô ôm con gái chặt hơn một ít:
Advertisement / Quảng cáo
“Mẹ cũng yêu nhất Tiểu Vũ Điểm, yêu nhất yêu nhất Tiểu Vũ Điểm.”
Cô không biết vì sao Cao Dật lại biến thành như này, có lẽ vì buổi tối kia, hay bởi vì anh đã thay đổi, không còn là Cao Dật cô đã biết.
Cao Dật mỗi ngày đều thay phụ nữ, mang theo những người khác nhau về nhà. Dường như anh đang phóng túng chính mình, anh cũng không thích Tiểu Vũ Điểm, vì vậy Tiểu Vũ Điểm đã bị tổn thương. Hạ Nhược Tâm không còn cách nào bèn lại gửi con sang nhà phu nhân Mỹ Phù.
“Cao Dật, chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Một ngày, Hạ Nhược Tâm thấy Cao Dật định đi ra ngoài bèn chặn anh lại.
Bọn họ đúng là cần nói chuyện một chút mới được.
“Được.” Cao Dật nhìn đồng hồ: “Nhưng em chỉ có nửa giờ, anh đã có hẹn với người khác, nếu anh lỡ hẹn em có chăm sóc cho anh không?” Anh nói, tầm mắt đảo qua người Hạ Nhược Tâm một lần, cái loại ánh mắt này giống như muốn đem lột sạch quần áo của người khác khiến Hạ Nhược Tâm rất khó chịu.
Anh đi tới, ngồi xuống vắt chéo hai chân lại.
Hạ Nhược Tâm vội đi tới ngồi đối diện anh.
“Cao Dật, em có thể hỏi nguyên nhân không?”
Cô thật sự không tin được Cao Dật sẽ thành như vậy, cho dù cô chính mắt nhìn thấy, còn không phải chỉ một lần, nhưng cô vẫn cứ tin tưởng Cao Dật mà cô biết không phải như vậy. Ít nhất anh sẽ không vô tình như vậy với một đứa trẻ mang xương tủy của mình.
Cho nên cô muốn biết nguyên nhân, không có chuyện gì là giải quyết không được. Bọn họ thật sự có thể.
“Nguyên nhân?” Cao Dật vươn tay đặt trên đầu gối mình, sau đó nhẹ nhàng buông thõng.
“Em cho rằng một người đàn ông từng nghiện Mα túч sẽ còn giống như trước? Nhược Tâm…” Anh đột nhiên cười nhoài tới, ngón tay khẽ đặt lên khuôn mặt tú mĩ của cô, “Ai cũng sẽ thay đổi.”
“Nhưng bản tính sẽ không thay đổi.” Hạ Nhược Tâm vẫn tin tưởng Cao Dật có nỗi khổ nào đó.
“Bản tính?” Cao Dật cười lạnh một tiếng, “Bản tính, em nói chuyện bản tính với anh? Nhược Tâm, em không hiểu anh rồi.” Anh kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy một bao thuốc, rút một điếu đặt lên miệng rồi đốt lên.
Advertisement / Quảng cáo
Động tác này rất quen thuộc, giống như Sở Luật, ít nhất cũng là có mấy năm nghiện thuốc lá chứ không phải mới học được.
“Nhược Tâm, em quá ngây thơ rồi.” Anh phun một vòng khói. “Quá khứ của anh dường như em cũng chưa từng biết?”
Hạ Nhược Tâm hơi mấp máy môi, đúng vậy, cô không biết, cô cũng không hỏi tới.
“À…” Cao Dật cười nhạo một tiếng, khuôn mặt thon gầy giống như bị bịt kín một tầng khói xám. “Em muốn biết không?” Anh vẩy tay khiến đám khói tràn tới mặt Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm né qua một bên, không thích mùi khói thuốc, cũng không thích anh như vậy.
Cao Dật thu hồi tay, cười không kiêng nể gì.
“Anh từ mười ba tuổi đã cùng quan hệ nam nữ với người khác, người phụ nữ kia là cô giáo anh. Mười bốn tuổi phá xe người khác, sau đó đem nhốt chủ xe ở bên trong suốt 24 giờ. Mười lăm tuổi đánh gãy chân người khác, lúc mười sáu tuổi…”
“Đừng nói nữa!” Hạ Nhược Tâm không muốn nghe nữa, không phải bởi vì cô không chịu nổi, mà bởi vì anh giống như một người đã liền sẹo cứ như vậy bị kéo ra.
“Không muốn nghe à?” Cao Dật hướng về phía cô lại phun một làn khói thuốc, lúc này anh hoàn toàn không văn minh như trước kia, một thân tối tăm giữa tranh tối tranh sáng. Anh thật sự đã thay đổi.
“Cho nên, em cùng con gái đi đi.” Anh đưa tay đặt lên mặt Hạ Nhược Tâm. “Có em ở đây anh sẽ không thoải mái, bởi vì em chứng kiến lúc anh tốt nhất, cũng thấy lúc anh chật vật nhất. Nhược Tâm, anh là đàn ông, hiện tại không mặt mũi nào đối mặt với em, em hiểu không? Anh muốn bắt đầu lại một lần nữa, cho nên nhất định phải vứt bỏ hết mọi thứ, Bạch gia, Bạch Lạc Âm, còn có cả em. Em sẽ khiến anh thấy áp lực, khiến anh tự ti, mà anh không thích không thể khống chế bản thân mình như vậy. Em càng tốt với anh thì anh càng căm hận mọi thứ, em càng không rời bỏ anh thì anh càng khó có thể chấp nhận. Cho nên nếu em thật sự muốn anh tốt thì mong em hãy rời đi.”
Nói xong, anh dùng sức Ϧóþ tắt điếu thuốc trong tay, ném vào gạt tàn ở một bên. Từng câu từng chữ của anh giống như ngàn mũi kim đâm vào lòng Hạ Nhược Tâm.
Hóa ra sự tồn tại của cô lại là sự khó chịu đối với anh.
Hóa ra anh thay đổi như vậy nguyên nhân chính là cô.
Advertisement / Quảng cáo
Hóa ra, anh thất bại ai cũng có thể thấy, duy chỉ có cô càng quan tâm thì anh càng muốn dứt bỏ.
Đột nhiên cô gục đầu mình lên trên bàn.
***
Tiểu Vũ Điểm bò tới rồi ngồi lên túi hành lý, đôi chân nhỏ đặt ở trong không trung, thỉnh thoảng đung đưa.
“Mẹ, chúng ta sắp chuyển nhà sao?”
“Đúng vậy, chúng ta sắp chuyển nhà.” Hạ Nhược Tâm lấy một bộ quần áo từ trong ngăn tủ, cẩn thận gấp lại đặt ở một bên.
Trong một năm này các cô đã chuyển nhà rất nhiều lần, chỉ không biết là còn phải dọn bao nhiêu lần nữa mới đủ tìm được một ngôi nhà chân chính. Thiên hạ rộng lớn vậy, trên đời này còn có chỗ nào cho các cô dung thân không.
Cô cũng không có nhiều hành lý, con gái là một túi nhỏ, cô cũng chỉ một túi.
“Mẹ, chúng ta sẽ đi đâu?” Tiểu Vũ Điểm bò xuống khỏi túi hành lý, ngồi trước mặt mẹ hỏi.
“Có thể nhìn thấy chú ba cùng dì không?” (sant: Đoạn này mình không biết nhắc tới chú ba là ai cả, có lẽ là Đỗ Tĩnh Đường.)
“Có thể.” Hạ Nhược Tâm ôm con gái lên, thật sự là Tiểu Vũ Điểm đã nhắc nhở cô, có lẽ về quê hương mình vẫn là tốt nhất. Lá rụng lại muốn về, cô ở chỗ này nói cho cùng cũng chỉ là một khách qua đường. Nếu không phải là Cao Dật mang cô sang đây có lẽ cô cũng không rời khỏi đất nước sinh ra mình. Lúc trước từ Bạch gia rời đi cũng chỉ tìm một nơi ở tạm, chứ thật sự là chuyển nhà thì nói thật cô không biết mình muốn dọn đi đâu.
Nơi nào cũng là xa lạ, nơi nào cũng không phải là nhà.
Cho nên, về nhà, về chỗ trước đây của bọn họ, tuy rằng cũng không lớn nhưng cũng chính là nơi chứng kiến mẹ con cô sinh sống. Tiểu Vũ Điểm sinh ra ở nơi đó, cũng lớn lên ở nơi đó. Hơn nữa hiện tại cũng đã khác, cô có thể kiếm tiền nuôi con gái thật tốt, không cần phải làm việc cực nhọc như cu li nữa.
Kỳ thật cô cũng muốn từ biệt Vệ Lan, chỉ là không biết sẽ phải đợi bao lâu Vệ Lan mới trở về. Cứ đi như vậy, các cô sẽ rời rất xa nơi này có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Advertisement / Quảng cáo
Cô một tay cầm tay Tiểu Vũ Điểm, một tay kéo hành lý, đã đi rất xa.
Nơi này bốn mùa dường như đều là thế giới hoa hồng, trong không khí lúc nào cũng có hương hoa hồng thoang thoảng. Cả đời cô sẽ không quên nơi này, tin là Tiểu Vũ Điểm cũng vậy.
“Nếu con mệt thì nói với mẹ nhé.”
Cô ngồi xổm thân mình xuống sửa sang lại quần áo cho con, các cô muốn đi tới sân bay, chờ đến ngày mai cũng đã về đến nhà.
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm cả hai tay đều nắm lấy tay Hạ Nhược tâm, chỉ là bé hơi sụt sịt cái mũi nhỏ quay đầu lại nhìn, thật sự bé muốn gặp ba, nhưng ba lại không thích bé nữa.
Các cô đi cũng không gấp, có điều không gấp cũng vẫn là rời đi. Trên đời này khó khăn nhất chính là sinh ly hoặc tử biệt.
Trong phòng chờ sân bay, Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi. Tiểu Vũ Điểm lúc này dựa vào trong lòng cô ngủ rồi. Cô nhẹ nhàng vỗ về con gái, còn vài giờ đồng hồ nữa máy bay mới cất cánh, các cô cũng sẽ đợi ở chỗ này thêm mấy giờ.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm gọi mẹ, khuôn mặt nhỏ càng ghé sát cô thêm một chút, đôi mắt của bé vẫn nhắm chặt, lông mi thật dài hơi nhăn lại. Bé không tỉnh, chỉ là theo bản năng biết người đang ôm bé lúc này không phải ai khác mà là người mẹ bé yêu quý nhất.
Hạ Nhược Tâm ϲởí áօ của mình choàng lên người Tiểu Vũ Điểm rồi ôm bé chặt thêm một ít.
“Tiểu Vũ Điểm, sau này con với mẹ dựa vào nhau sống. Con yên tâm, mẹ sẽ không để con chịu bất cứ khổ sở nào, mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền để con có cuộc sống tốt.” Cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của con gái.
Cô nhìn về phương xa, bầu trời rất xanh nhưng cũng không phải là quốc gia quen thuộc của cô.
***
Trong lúc này cũng có một người đàn ông đang nhìn bầu trời, trong mắt anh không có trời xanh, cũng không có mây trắng.
Cửa truyền đến tiếng gõ, anh chỉ nhàn nhạt bình thản nói một tiếng. Cửa mở ra, vào tới là thư kí mới của anh mà không phải Đỗ Tĩnh Đường, bời vì cậu ta trước nay đều không gõ cửa mà sẽ đẩy luôn vào, có khi còn đạp cửa vào.
Advertisement / Quảng cáo
“Chuyện gì?” Anh vẫn không quay đầu lại, trên người mặc bộ âu phục màu đen càng khiến anh thêm vài phần lạnh nhạt, ngay cả âm thanh cũng vậy. Anh trước kia là máu lạnh vô tình, mà hiện nay lại thêm lạnh nhạt, từ trong xương cốt lộ ra sự lạnh nhạt, dường như mọi cảm xúc trong anh đã bị bào mất rồi, không còn bất cứ tình cảm nào tồn tại.
Hiện tại anh mới không phải là con người, nói anh là máy móc có khi cũng không ai phản đối.
“Tổng giám đốc, Hạ tiểu thư lại tới nữa. Cô ấy bên ngoài gây chuyện nói muốn gặp tổng giám đốc, hơn nữa nói thế nào cũng không chịu đi.” Thư kí có chút khó xử nói, hơn nữa vị Hạ tiểu thư kia phiền nhiễu khiến cô không thể làm việc được.
Nếu cứ như vậy có khi cô mỗi ngày đều phải làm tăng ca.
Thư kí cũng không nhìn thấy thân thể Sở Luật hơi sửng sốt khi nghe thấy ba từ ‘Hạ tiểu thư’, có điều cuối cùng lại cũng như không có gì, lại còn vẫn bình tĩnh như trước.
“Để cô ấy vào đi.” Anh xoay người, một khuôn mặt tuấn tú nhưng lúc này chỉ thấy sự lạnh nhạt cùng khoảng cách.
Anh là Sở Luật, một Sở Luật đã mất đi mọi thứ, cho nên anh đã không còn cần cảm xúc.