Chuyện của Cao Dật chính là một cái gai trong lòng cô, mà cái gai này không nhổ cô cùng Cao Dật đều gặp nguy hiểm.
Cô cho rằng Lý Mạn Ni đã đủ tàn nhẫn đủ biến thái, nhưng không tưởng được Bạch Lạc Âm còn ghê gớm hơn.
Ngày hôm sau cô tới nhà Mỹ Phù phu nhân, Tiểu Vũ Điểm vừa thấy cô vội vàng chạy tới.
“Mẹ, chừng nào mẹ đón Tiểu Vũ Điểm về nhà?” Tiểu Vũ Điểm nắm tay cô lắc lư, ánh mắt ngây thơ trong sáng, tất cả đều là người lớn lừa gạt lẫn nhau.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt của con gái:
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, mẹ có chuyện phải làm. Cho nên Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ở lại nhà của Tiểu Ái Mễ nhé. Nhớ phải ngoan, phải nghe lời, mẹ làm xong việc sẽ đón con về.”
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt giống như có chút không muốn, nhưng rồi bé chỉ vươn hai tay ôm lấy cổ mẹ.
“Mẹ, mẹ sớm đón Tiểu Vũ Điểm nhé. Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ.”
“Con ngoan của mẹ.” Hạ Nhược Tâm ôm thân mình nho nhỏ của con gái, cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu của con, âm thầm quyết định mặc kệ như nào thì lúc này cô nhất định phải kéo Cao Dật trở về.
Đứng lên, cô đi ra ngoài, bên tai còn nghe âm thanh trong trẻo hẹn gặp lại của con gái.
***
Cô tránh ở một bên tường của Bạch gia, cô đang chờ. Mấy giờ đã qua vẫn cứ không thấy có người, cô lấy bánh bột ngô mình đã chuẩn bị buổi sáng ra, bánh bột ngô đã sớm lạnh ngắt.
Cô ngồi dưới đất, cắn bánh bột ngô sau đó cố gắng nuốt xuống.
Một chiếc xe đang chạy lại, là Bạch Lạc Âm, cô vội vàng núp kĩ thân mình. Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Bạch Lạc Âm từ trên xe đi xuống, sau đó là một chàng trai, đúng là Cao Dật. Lúc này Cao Dật càng thêm mảnh khảnh, ngay cả đôi mắt trước kia rất đẹp thì lúc này giống như bị bịt kín bởi một tầng cát, nhìn không rõ, cũng không hề trong trẻo.
“Điện thoại của anh sửa được chưa?” Anh hỏi Bạch Lạc Âm, đã mấy ngày rồi sao còn chưa đưa lại.
“Đợi thêm mấy ngày nữa, chờ sửa được em sẽ đưa lại cho anh.” Bạch Lạc Âm dựa đầu vào vai Cao Dật, mà Cao Dật cũng không né tránh.
“Sao lâu như vậy?” Thần sắc Cao Dật có chút không tốt lắm, anh lắc lắc cái đầu mình, cái loại tỉnh táo không tự chủ này lại lần nữa tràn ngập toàn thân anh.
“Em về trước đi, anh đi bệnh viện.” Anh thật sự cảm giác mình cần phải kiếm tra một chút. Mặc dù anh là bác sĩ thật, nhưng đã khám qua cũng không biết chính mình rốt cuộc bị bệnh gì.
Bệnh viên? Đôi mắt Bạch Lạc Âm lóe lên nhưng Cao Dật không phát hiện được.
“Anh như vậy em cũng cảm thấy không tốt lắm.” Cô ôm chặt cánh tay Cao Dật. “Như vậy đi, em cùng ba nói chuyện một chút, phải làm án tử cho tập đoàn Lăng Tinh, sau đó em đưa anh đi kiểm tra.”
“Lăng Tinh?” Cao Dật nhíu mi, sau đó anh dùng sức xoa nhẹ ấn đường mình một chút.
“Vậy thì chờ việc của Lăng Tinh kết thúc đã, rồi tính sau.” Việc này cũng không dễ dàng, anh cũng phí không ít công sức, nếu bởi vậy mà trì hoãn thì tạo thành tổn thất không nhỏ.
“Anh vất vả rồi.” Bạch Lạc Âm ôm chặt cánh tay anh, tỏ vẻ đau lòng qua ánh mắt. “Việc công ty gần đây rất nhiều, một mình em cũng không lo được quá nhiều việc. Đều là ba lại cứ một hai phải theo mẹ ra ngoài chơi, mới là đem công ty giao hết cho anh.”
“Không có gì.” Cao Dật nhớ mẹ đã rất lâu không có ra ngoài. Không sao cả, dù anh bận một chút nhưng mẹ cũng có một kỳ nghỉ, vẫn thật đáng giá. Nhưng vẫn thật mệt mỏi, chờ đến xong vấn đề này rồi có lẽ sẽ tốt hơn một ít.
Hai người đi vào, cửa cũng theo đó đóng lại.
Hạ Nhược Tâm lại cắn một miếng bánh ngô, thoạt nhìn thì có vẻ hôm nay là vô dụng, nhưng cuộc nói chuyện của họ cô cũng nghe được một chút.
Nếu cô đoán không sai thì có lẽ là như vậy.
Bạch Lạc Âm vẫn luôn trộm tiêm Mα túч cho Cao Dật, lại dịp này lấy cớ Bạch Thần Phong và Vệ Lan đi ra ngoài nên đem mọi công việc, mặc kệ có phải công việc thật hay cố ý tìm ra, đẩy lên người Cao Dật, cho nên Cao Dật là bác sĩ cũng không rảnh để quan tâm tới cơ thể mình, còn tưởng mình mệt mỏi do công việc chứ không nghĩ đến Mα túч.
Hơn nữa buổi tối hôm đó hình như cô thấy cánh tay Cao Dật bị băng bó, nếu Cao Dật cũng giống như người khác không chú ý miệng vết thương thì tự nhiên cũng sẽ không chú ý có một đám lỗ kim.
Đến nỗi vì sao Cao Dật nghiện Mα túч mà không lên cơn, đó là bởi vì mỗi ngày Bạch Lạc Âm đều tiêm cho anh, nhưng chẳng lẽ cô ta thật sự không biết cứ tình trạng này Cao Dật sẽ ૮ɦếƭ, kể cả anh là một bác sĩ cũng không có khả năng cứu được một thân thể bị Mα túч hủy hoại.
Cô vẫn núp ở chỗ này, đói bụng thì sẽ ăn bánh bột ngô mình mang theo, khát nước thì uống một ít nước. Cô không tin Bạch Lạc Âm có thể 24 giờ không ngừng đi theo Cao Dật. Có thể cô ta sẽ bị tiêu chảy, có thể cô ta có việc, có thể cô ta đi gặp bạn bè, tóm lại không có khả năng lúc nào cũng kè kè bên cạnh Cao Dật. Tuy rằng cô ta đã theo sát như thế nhưng Hạ Nhược Tâm tin một ngày nào đó nhất định có thời điểm Cao Dật một mình, chỉ hy vọng thời điểm đó không quá muộn.
Càng để lâu Cao Dật càng nhiều huy hiểm.
Bạch Lạc Âm là người điên, tuyệt đối chính là người điên, cho nên cô không dám trực tiếp xông vào. Không thì sợ còn chưa kịp nhìn thấy Cao Dật có lẽ cô sẽ bị Bạch Lạc Âm ném xuống biển cho cá ăn.
***
Cô ở chỗ này tới ba ngày, cho đến một hôm trời mưa nhỏ, cô không mang theo ô, giống cái ngày cô bị đuổi ra kia, mưa kèm gió lạnh thỉnh thoảng rơi trên người cô.
Cô thi thoảng ôm lấy thân thể mình đang lạnh ngắt, bầu trời xám xịt hạ thấp xuống, loại áp lực này khiến người ta không còn thấy sức sống.
Một chiếc xe chạy đến cửa, xe ngừng lại, Bạch Lạc Âm từ trên xe đi ra, tay cô còn cầm một chiếc ô, lúc này cô đang tìm gì đó trong túi xách của mình, tìm một lúc giống như không thấy.
“Dật, em đi vào lấy đồ, sẽ ra ngay.”
“Ừ.” Cao Dật nhàn nhạt lên tiếng.
Bạch Lạc Âm lúc này mới dẫm nước mưa đi vào, hôm nay cô đi một đôi giày cao gót trắng, mặt đất đầy nước mưa bắn ướt mặt giày, cô có chút bực bội bèn đi chậm lại.
Mà theo tính tình Bạch Lạc Âm, cô đi vào có lẽ cũng không chỉ đơn giản là lấy đồ vật, sợ một hồi còn đổi giày, thay quần áo, thậm chí còn trang điểm lại cho mình.
Hạ Nhược Tâm từ mé tường đi ra, mưa rơi trên người cô, theo tóc cô không ngừng chảy xuống. Quần áo của cô đã sớm ướt dẫm, lông mi lúc này cũng được vây kín bởi các bọt nước thỉnh thoảng nhỏ giọt xuống.
Cô giống một con gà rớt vào nồi canh.
Một con gà ướt đẫm rớt vào nồi canh.
Đồng tử Cao Dật co lại, đương nhiên cũng thấy người phụ nữ bị nước mưa làm ướt đẫm kia. Anh mở cửa xe đi ra ngoài, gió thỉnh thoảng thổi tới trên người anh, len qua ống tay đi vào trong người.
Cổ áo trống trơn hở rộng, cánh tay của anh đã biến thành như cái côn khẳng khiu. Trước kia anh thật ôn nhã, thật đầy sức sống, vậy mà bây giờ, Cao Dật cho người ta cảm giác giống dân chạy nạn đã mấy tháng không được ăn uống đầy đủ.
Đặc biệt phía dưới đôi mắt của anh nổi lên những quầng xám xịt, còn có khuôn mặt hốc hác hơn.
“Sao em lại ở đây?” Anh nhíu mày, che trước mặt Hạ Nhược Tâm, chắn mưa gió đỡ tạt tới cô. Tuy rằng anh không cười, tuy rằng âm thanh có chút trách cứ nhưng Hạ Nhược Tâm Biết, anh vẫn là Cao Dật trước kia, Cao Dật không thay đổi, kỳ thật một chút cũng không thay đổi. Vẫn là anh, vốn chính là anh.
Cô đi lại gần nắm chặt cánh tay Cao Dật, Cao Dật hơi nhíu mi, cũng không giằng khỏi tay cô.
“Bị thương sao?” Hạ Nhược Tâm hỏi.
Cao Dật theo thói quen định vươn tay, nhưng rồi nghĩ tới điều gì đó đành thả tay xuống dưới.
Anh cuốn tay áo mình lên lộ ra cánh tay quấn băng gạc: “Không sao, bị dao gọt hoa quả cắt một ít. Miệng vết thương đã được tiệt trùng, không có gì lớn cả. Còn em sao lại ở đây?” Trong mắt Cao Dật hiện lên vẻ không đồng ý.
“Nơi này không phải nơi em có thể tới, mau đi đi.” Anh liếc mắt hướng về phía cửa một cái, không thấy ai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đừng cho Bạch Lạc Âm thấy em, chúng ta cứ cách xa nhau một chút.”
Anh nói như vô tình, nhưng Hạ Nhược Tâm nghe được vào tai, tuy là cảnh cáo nhưng lại thấy rõ sự lo lắng.
“Cô ấy sẽ không quay lại sớm như vậy.” Hạ Nhược Tâm đưa tay lau mặt mình một chút, sau đó kéo tay Cao Dật hướng đi sang bên cạnh, cũng dùng bờ tường che thân hình của bọn họ. Còn tốt, trời mưa vậy Bạch Lạc Âm sẽ không sớm quay lại đây.
Thời gian của cô không nhiều, không thể ở chỗ này nói rõ ràng hết được.
“Cao Dật. Anh nghe em nói, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.” Hạ Nhược Tâm lại lau chút nước mưa trên mặt mình: “Anh đừng nói gì, để em nói đã.” Cô vội vàng chặn Cao Dật đang định nói, sau đó kéo tay áo Cao Dật cuốn lên, rồi bỏ băng gạc trên tay anh ra.
Cao Dật không cử động, để kệ băng gạc quấn tay mình được mở ra.
Khi băng gạc mở ra, bên trong thật sự có một vết thương miệng rất dài, miệng vết thương có vẻ hơi nhiễm trùng, thịt lộ ra, có một phần đã đóng vẩy lại. Vết thương này nhìn rất ghê, cũng không biết bị sao mà như vậy.
“Anh xem đi.” Hạ Nhược Tâm nâng cánh tay Cao Dật lên đặt trước mặt anh. “Anh là bác sĩ, anh hiểu.”
Cao Dật cúi đầu, kết quả nhìn thấy trên cánh tay mình, có thể nói đều là rất nhiều lỗ kim. Đầu óc ong một tiếng, dường như cái gì cũng không nghe rõ, cái gì cũng không nhìn rõ.
Anh không tin lại đem cánh tay nâng lên, đôi mắt không chú ý tới vết thương ghê rợn kia mà tới các lỗ kim xung quanh bên ngoài vết thương.
“Anh không có…” Anh lẩm bẩm tự nói. Anh không có ngốc mà dùng chất gây ghiện, mấy thứ này người thường còn không dính vào huống chi anh là bác sĩ.
“Em biết.” Hạ Nhược Tâm lại băng lại cánh tay cho anh. “Em đã thấy.”
“Em thấy gì?” Cao Dật đờ đẫn hỏi, cũng là đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước.
“Em nhìn thấy cô ấy nhân lúc anh ngủ đã chích thuốc vào tay anh, ở ngay chỗ này.” Hạ Nhược Tâm chỉ vào cánh tay Cao Dật.
“Em thấy như nào, ở đâu mà thấy?” Cao Dật cúi đầu, vẫn đờ đẫn nhìn chằm chằm những vết kim cạnh vết thương của mình, bàn tay anh nắm chặt như đang gồng lên chịu áp lực.
Hạ Nhược Tâm tiếp tục giúp anh quấn lại băng cho vết thương, nói tiếp: “Một lần em thấy anh ở trên thị trấn, phu nhân Mỹ Phù nói anh đang nghiện, em đã gọi điện thoại để hỏi anh xem sao, ngoại trừ lần đầu tiên Bạch Lạc Âm nghe về sau đều không liên lạc được. Em cũng gọi cho dì và Cao Hân nhưng bọn họ đều không liên lạc được, cho nên em muốn điều tra rõ, rốt cuộc vì sao như vậy, vì thế em thừa dịp người nhà Bạch gia đi nghe đạo đã lẻn vào Bạch gia, sau đó trốn trong lò sưởi, sau đó thấy được…”
Sắc mặt Cao Dật thay đổi, có một chút xấu hổ. Tuy rằng Hạ Nhược Tâm cũng không nhiều lời, nhưng anh cũng nhớ mỗi ngày anh trở về là lúc cùng Bạch Lạc Âm ở bên nhau, lại còn bị cô nhìn thấy tận mắt toàn bộ quá trình.
Mà anh thậm chí có chút không còn mặt mũi nào gặp người.
“Cao Dật, anh định làm gì bây giờ?” Hạ Nhược Tâm làm như không phát hiện Cao Dật xấu hổ, đương nhiên cũng không muốn hướng việc nhạy cảm này nói, cũng không có nói thêm sự tình đêm đó. Nhưng giữa bọn họ không biết vì sao lại có cảm giác xấu hổ, chỉ là hiện tại không phải lúc để xấu hổ, bọn họ hiện tại không có tư cách đi xấu hổ. Trước mắt chuyện quan trọng nhất là Cao Dật, anh đã nghiện Mα túч.
“Anh không sao đâu.” Cao Dật gồng thân mình, nhịn xuống ý định giúp cô sửa sang lại đầu tóc. Lúc này quần áo trên người cô đã ướt đẫm, sắc mặt cũng tái nhợt, có thể thấy được cô đã ở chỗ này rất lâu rồi, cũng là đợi thật lâu. Cô gái này vẫn ngốc như trước.
Vậy mà anh lại đối xử với cô như này.
Anh mang cô theo sang đây, cho cô một lời hứa hẹn, chính là cuối cùng lại cũng như Sở Luật vứt bở cô. Nhưng cô lại không hận anh, khi anh gặp nguy hiểm là lúc cô không màng nguy hiểm của mình giúp anh điều tra chân tướng, cũng nói cho anh chân tướng.
“Em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt.” Anh xoay người, đưa chiếc ô trong tay cho Hạ Nhược Tâm: “Em cầm lấy đi, cô ấy sắp ra rồi, hiện tại còn chưa phải lúc để giải quyết tất cả.”
Hạ Nhược Tâm nắm chặt chiếc ô tron tay đang run bần bật vì lạnh, mà tay anh vẫn ấm áp như trước, vẫn khô ráo như vậy, nhưng có điều cả người lại gầy quá nhiều. Nếu không phải xa nhau chưa có bao lâu, có lẽ khi cô gặp lại anh là lúc sẽ quên anh như thế nào.
Cao Dật trở lại trong xe, khóe môi vốn hơi cong hiền dịu lúc này kéo thực thẳng, con ngươi ôn hòa mọi khi đã lộ ra không ít hận ý. Anh nhẹ nhàng vô về cánh tay mình, quay đầu lại nhìn. Hạ Nhược Tâm không bung ô mà tránh ở góc tường, mơ hồ có thể thấy được quần áo trên người cô đang nhỏ từng giọt nước.
Sau đó không lâu Bạch Lạc Âm quay ra. Quả nhiên không sai Hạ Nhược Tâm dự tính, cô đã thay đổi một bộ quần áo, thay đổi giày, tất cũng đã đổi, đương nhiên cũng không quên trang điểm lại một chút.
“Xin lỗi, để anh đợi lâu.” Bạch Lạc Âm ngồi lên xe hôn mặt Cao Dật một cái, mà cô không phát hiện trong mắt Cao Dật lộ ra sự chán ghét. Anh đặt tay lên tay lái, mu bàn tay nổi lên các gân xanh.
Trong màn mưa chiếc xe càng ngày càng rời xa, đến khi biến mất dưới bầu trời xám xịt thì Hạ Nhược Tâm mới cầm dù đi ra.
Cô thở dài một hơi, không biết là nhẹ nhàng hay nặng nề.
Cô cũng không bung dù, quần áo đều đã ướt đẫm, dẫu có bao nhiêu cái ô thì lúc trở về vẫn là bị ướt.
Khi cô chạy về tới trong nhà liền cảm thấy vừa mệt, vừa khát, vừa lạnh, vừa đói.
“Hắt xì…” Cô hắt xì một cái, lại xoa nhẹ nhẹ cái mũi của mình, có chút không thoải mái. Người cũng có chút cảm thấy nao nao, sợ là sẽ sinh bệnh. Chờ tới khi thay quần áo xong cô sẽ tìm thuốc cảm uống, hy vọng là không bị ốm.
Nếu bị ốm thì khả năng cô không thể đón con gái về.
Mà công cũng muốn biết Cao Dật sẽ làm như thế nào.
Mở máy tính ra, dường như người kia vẫn luôn online, chỉ cần cô online thì mặc kệ như nào anh đều ở đó.
“Hắt xì…” Cô lại bị hắt xì một cái, thật không thoải mái.
Hạ chưa: “Anh ở đó không?”
Nếu trời có nắng: “Có, tôi đây, chỉ cần cô online là có thể gặp tôi.”
Những lời này có chút thâm ý, nhưng hiện tại Hạ Nhược Tâm không để ý tới, nếu không có lẽ cô đủ phát hiện được điều gì.
Hạ chưa: “Hiện giờ ở nước mình là nửa đêm rồi nhỉ?”
Nếu trời có nắng: “Khoảng hơn 1 giờ sáng.”
Hạ chưa: “Anh làm việc muộn sao?”
Nếu trời có nắng: “Coi như vậy đi.”
Hai người câu được câu không nói chuyện, Hạ Nhược Tâm sờ sờ trán mình, giống như có chút sốt.
“Tôi đi mua ít thuốc, mắc mưa, có lẽ sẽ bị cảm mạo, lát trở về sẽ nói chuyện tiếp.”
“Hắt xì…” Lại một tiếng, cùng sống bên cạnh Cao Dật lâu như vậy, mặc dù cô không phải bác sĩ nhưng cũng nghe được Cao Dật nói về thuốc nên cô cũng biết một chút. Cầm thêm áo khoác vào người, cô đi ra ngoài mua một ít thuốc cảm.
Về tới nhà cô liền uống, mơ mơ màng màng cô nằm lên giường ngủ luôn. Lúc tỉnh lại cũng không biết bao nhiêu thời gian qua đi, sờ sờ trán mình, còn tốt, không quá nóng, cũng không bị hắt xì nữa, có lẽ đã tốt hơn.
Không đúng, hình như là cô quên mất điều gì. Đúng rồi, cô nhớ ‘Nếu trời có nắng’ nói khi cô quay lại thì tìm anh, nhưng cô ngủ quên mất.
Mở máy tính ra, quả nhiều người kia vẫn đang trực tuyến. Anh không ngủ sao?
Hạ chưa: “Anh còn ở đó?”
Nếu trời có nắng: “Ừ, thuốc có mua được không? Cô khỏe chưa?”
Hạ Nhược Tâm cười cười, ở quốc gia xa lạ này còn có một người quan tâm như vậy cảm giác thật ấm lòng.
“Tôi đã uống rồi, tốt hơn một chút. Ngủ một giấc, cũng không phát sốt, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn. Đúng rồi, anh không ngủ sao?”
Nếu trời có nắng: “Có việc gấp, cũng không sao đâu.”
Hạ Nhược Tâm sờ sờ bụng mình, ngủ một giấc cô có chút đói bụng.
“Tôi đi nấu cơm, hẹn gặp lại.”
Nếu trời có nắng: “Hẹn gặp lại.”
Cô đứng lên, đi vào phòng bếp nấu một chút chao để ăn, rồi lại uống một liều thuốc, nếu không có chuyện gì cô liền có thể đón Tiểu Vũ Điểm trở về. Chỉ là còn Cao Dật bên kia…
Cô thật sự lo lắng cho anh, nhưng hiện tại cô không cách nào giúp được gì cho anh.
Mà cô cũng không biết, khi trong lòng cô nghĩ và nhớ tới Cao Dật thì một người đàn ông khác lại một đêm không ngủ chỉ vì chờ một câu bình an từ cô.
Sở Luật xoa xoa ấn đường của mình, anh đem notebook đặt ở trên bàn, lúc này mới ngáp một cái. Trời đã sắp sáng, còn may là cuối tuần không cần đi làm, nếu không anh thức muộn như vậy căn bản không còn sức để giải quyết với công việc tại công ty.
Anh nằm xuống, lật lại người, rõ ràng mệt vậy lại rất khó ngủ.
Anh lấy từ cổ tay ra một thứ, đúng là bùa hộ thân anh mang theo khi còn nhỏ. Anh mất đi hơn hai mươi năm hiện giờ đã trở lại trên người anh, có điều cô dâu khi anh muốn cưới khi còn nhỏ rốt cuộc không trở lại.
***
“Anh muốn ăn bánh mỡ vàng em làm.” Cao Dật xoay người đặt tay lên vai Bạch Lạc Âm: “Đã lâu không có ăn.” Khóe môi anh hơi nhếch lên, thực sự có chút hồi ức ở nơi nào: “Anh nhớ, khi đó em làm bánh mỡ vàng ăn rất ngon, nhiều năm đã qua như vậy anh vẫn nhớ nhất hương vị đó, có điều ngon nhất vẫn là em làm.”
Trong lòng Bạch Lạc Âm rất vui, khuôn mặt tươi cười: “Được, vậy em liền đi làm cho anh.” Cô ném túi xách của mình xuống rồi đi vào bếp, chuẩn bị làm món bánh mỡ vàng sở trường cho Cao Dật ăn.
Cô cái gì cũng sẽ không làm, nhưng bánh mỡ vàng lại là theo học một đầu bếp nổi tiếng học được. Lúc trước chính bởi vì Cao Dật thích ăn cho nên cô mới đi học, hiện giờ có phải anh như trước kia không, nhớ tới bánh mỡ vàng cũng là nhớ tới tình cảm trước kia cho cô.
Nàng tâm hoa nộ phóng, nàng kinh hỉ dục khóc. (Không biết có liên quan tới câu thơ nào không, ý trong lòng cô nở hoa, rất vui vẻ).
Chỉ có điều cô không biết, lúc cô vừa xoay người là ý cười trên khóe môi Cao Dật cũng tắt ngấm.
Anh hận thấu xương, lòng anh như tro tàn.
Đi vào phòng tân hôn của hai người, ảnh cưới treo trên tường chính là châm chọc lớn nhất đối với anh. Kỳ thật anh đã xuôi theo số mệnh, vậy mà vì cái gì cô phải đối với anh như vậy.
Anh dùng sức nắm chặt cánh tay mình, sự đau đớn này cũng không bằng nỗi đau trong lòng anh, không bằng nỗi hận trong lòng anh.
Buông tay xuống, anh đi tới ngăn tủ kéo từng ngăn kéo ra tìm kiếm, đến một ngăn kéo anh không kéo ra được, đây là đã bị khóa.
Anh xoay người mở ngăn kéo bên cạnh, có những thói quen của anh Bạch Lạc Âm biết, mà thói quen của Bạch Lạc Âm anh cũng biết.
Ngăn kéo mở ra, anh thò tay vào bên trong tìm kiếm, một hồi lâu anh lôi ra một chiếc chìa khóa.
‘Tạch’ một tiếng, ngăn khóa kia bị kéo mở ra, đồ vật bên trong cũng lộ trước mặt anh. Anh mang bao tay vào, đem hộp bên trong ra, lại mở hộp ra bên trong có một ít thuốc, lại có một cái ống tiêm. Anh đem thuốc đưa lên xem kĩ.
Thước ngủ cao cấp, anh lắc lắc cái trai trong tay, thuốc điều chế đặc biệt, là 乃út tích của Bạch Lạc Âm. Có năng khiếu như vậy sao không đi làm dược sĩ đi, nói không chừng còn có thể vì quốc gia cống hiến, trở thành dược sĩ cấp bậc nhân tài của quốc gia.
Anh lại lấy ra một ít đồ vật, số lượng còn không nhiều, đây là thuốc phiện.
Anh đem hộp thuốc nguyên trạng thả lại, đóng ngăn kéo, rút chìa khóa, rồi ném ở ngăn kéo cũ. Bao tay y tế cũng tháo ra, ném vào thùng rác bên cạnh.
Một lát sau Bạch Lạc Âm bê vào hai cái đĩa.
“Dật, anh xem, em đã làm xong bánh mỡ vàng anh thích ăn nhất.”
Cao Dật lấy một khúc cắn từng miếng, mà ánh mắt trước sau đều có chút sắc ở bên trong.
“Đúng vậy, anh thích ăn bánh mỡ vàng nhất. Hôm nay được ăn rồi, sau này có còn được ăn nữa không?”
“Đương nhiên có thể.” Bạch Lạc Âm ngồi gần lại, đem đầu mình dựa lên trên vai anh: “Chỉ cần anh muốn ăn em sẽ làm cho anh ăn. Mọi lúc em đều sẽ làm, em sẽ vì anh cả đời làm bánh mỡ vàng cũng được.”
“Được.” Cao Dật đáp lời, chỉ là trong mắt anh không có nửa phân ý cười.
Cả đời, sợ là không có khả năng.
Vào buổi đêm, Bạch Lạc Âm lại tiêm một mũi cho Cao Dật. Cô vẫn luôn điều chỉnh chính xác lượng thuốc, sẽ không nhiều cũng không ít, trong thời gian ngắn Cao Dật sẽ không có cảm giác gì khác thường. Chỉ hơn một tháng nữa toàn bộ cuộc sống của anh đều là cô, anh sẽ thích một mình cô, cũng chỉ yêu một mình cô.
Có điều thuốc cũng không còn nhiều lắm, cô mở hai mắt mới nhớ ra, có lẽ cần đi mua thêm một ít.
***
Bạch Lạc Âm lại chuẩn bị một đống công việc cho Cao Dật. Nghĩ đến công việc, theo tính cách Cao Dật, không làm xong sẽ không nghỉ ngơi, cho nên hôm nay cả ngày anh đều ở chỗ này.
“Dật, em hẹn bạn đi chơi. Lát sẽ trở về.” Nói rồi Bạch Lạc Âm liền cúi đầu hôn trên mặt Cao Dật một cái. “Anh chờ em về nha.”
“Ừ.” Cao Dật đáp ứng. “Hôm nay công việc nhiều, khả năng tới tối anh cũng không rảnh.”
“Em biết.” Bạch Lạc Âm chỉnh chút quần áo trên người, mang giày cao gót rồi đi ra ngoài.
Chờ đến khi Bạch Lạc Âm trở về đã sắp đến buổi chiều, Cao Dật nửa híp mắt dường như không thoải mái.
“Dật. Anh sao vậy?” Bạch lạc Âm vừa thấy anh như vậy trong lòng liền quýnh lên, lại có suy nghĩ có phải lên cơn nghiện Mα túч không. Nhưng không có khả năng, rõ ràng hôm qua cô đã tiêm cho anh, nhưng bộ giác Cao Dật hiện tại rất giống như đang lên cơn nghiện.
“Anh cảm thấy hơi kì lạ.” Cao Dật đứng lên, thân thể hơi lảo đảo. “Lạc Âm, đưa anh tới bệnh viện.” Anh nói xong đầu cũng dựa vào vai Bạch lạc Âm, lông mày hơi nhăn lại, sắc mặt cũng rất khó coi.
“Em nghỉ ngơi chút đi, em sẽ đi gọi bác sĩ cho anh.” Bạch Lạc Âm vội vàng đỡ anh tới phòng ngủ.
“Chúng ta cứ đến bệnh viện, không cần phiền toái.” Cao Dật mở to mắt, vẫn muốn đi bệnh viên. “Anh là bác sĩ, nghe anh.”
Thân thể Bạch lạc Âm cứng một chút, có điều vẫn cứ đem Cao Dật hướng tới giường.
“Đi bệnh viện.” Cao Dật xoa xoa ấn đường của mình, tỏ ra cực kì khổ sở.
“Được. Đi bệnh viện.” Bạch Lạc Âm đồng ý. Đương nhiên không có khả năng cô đưa đi, mà cô kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc chìa khóa, lại mở một ngăn kéo khác, đem một chiếc hộp nhỏ ra.
Sau đó là lặp lại những động tác không biết mình đã làm bao nhiêu lần.
Cô mang ống tiêm ra, vừa lúc định tiêm cho Cao Dật lại nghe một tiếng thét lớn trong phòng truyền đến. Tay cô chỉ run một chút, ông tiêm cứ như vậy chui vào bên trong cánh tay Cao Dật, mà chính cô lại còn bị dọa trợn mắt há mồm, không chút phản ứng.
Lúc này cửa lò sưởi vốn đóng đột nhiên bỉ mở ra, từ bên trong chạy ra một đứa trẻ choai choai, vừa chạy vừa hét chói tai: “A, Gi*t người, Gi*t người!”
“Không…” Bạch lạc Âm muốn ngăn cản, nhưng đã chậm mất. Cô đuổi theo ra, đi quýnh cả lên, chân cũng không biết thế nào ngoẹo một cái, từ mắt cá chân truyền đến đau đớn.
Cách đó không xa truyền đến bước chân dồn dập, còn có đứa bé kia hét lên như tiếng heo bị mổ.
“Là nơi này, chính là nơi này. Chính cô kia muốn Gi*t chú.”
Đầu Bạch Lạc Âm ong một tiếng, cô há hốc miệng, cái gì cũng không nói nên lời. Từ cửa đã có một đám người vọt tới, còn có cả cảnh sát mang theo súng.
Xong rồi…
Trước mắt cô tối sầm, người run rẩy vô lực khuỵu xuống.
Viên cảnh sát vội vàng chạy tới người đàn ông trên giường kiểm tra, kết quả cũng chưa ૮ɦếƭ mà chỉ bị ngất đi thôi. Tầm mắt của ông di chuyển nhìn thấy trên cánh tay đầy lỗ kim tiêm, trên tay cũng vẫn còn ống tiêm cắm vào, còn có hộp thuốc ở đầu giường.
“Mau gọi bác sĩ tới đây.”
Cảnh sát hô to một tiếng, cũng không dám ᴆụng gì tới đồ vật nơi này, mọi thứ đều chờ bác sĩ tới.
‘Tạch’ một tiếng, cổ tay Bạch Lạc Âm bị còng lại, hiện tại cô giống như một đống bùn lầy, không còn chút sức lực nào phản ứng.
Sau đó không lâu một người đàn ông mặc y phục màu trắng chạy tới, đây là một pháp y, ông có thể chẩn bệnh mà nói được toàn bộ vụ án.
Bác sĩ kiểm tra tình hình Cao Dật, rồi xem qua cánh tay của Cao Dật, sau đó để cảnh sát đưa Cao Dật đi bệnh viện.
“Thế nào?” Cảnh sát hỏi bác sĩ. “Anh ấy không sao chứ?”
Bác sĩ đang xem xét hộp thuốc rồi mới trả lời.
“Anh ta bị một liều thuốc ngủ rất mạnh, hơn nữa còn bị tiêm thuốc phiện trong thời gian dài, hẳn bị tiêm ít nhất một tháng trở lên. Cụ thể kết quả thế nào phải đợi bệnh viện kiểm tra xong.”
“Nơi này,” ông chỉ vào cái hộp ở đầu giường, “có thuốc ngủ rất mạnh, còn có thuốc phiện.”
Viên cảnh sát dường như đoán được ra chuyện, nhìn Bạch Lạc Âm với ánh mắt không thiện cảm.
“Cô gái. Xin hỏi cô muốn Gi*t anh ta sao?”
“Tôi…” Môi Bạch Lạc Âm run rẩy, mà cô đang sợ không cách nào mở miệng được.
Không nên là dạng này, không nên là cái dạng này.
Cô xoay đầu, thấy được một đứa bé khoảng mười mấy tuổi đang đứng ở một bên run bần bật. Đứa trẻ vừa thấy mặt cô lại hét lên: “Mặc kệ chuyện của cháu, không liên quan tới cháu, thật sự không liên quan tới cháu. Cháu chỉ muốn vào trộm vài thứ, thấy cô kia, cô kia…” Nó vươn ngón tay chỉ hướng Bạch Lạc Âm: “Cháu thấy cô ấy cầm dao muốn đâm chú kia.”
“Dao?” Cảnh sát cầm lấy ông tiêm trong tay xoay xem xét.
“À, có khả năng là cái này. Bời vì từ nơi nay,” ông chỉ tới cái lò sưởi trong trong tường, “hướng nhìn tới nơi này sẽ có ánh sáng phản chiến, cho nên cháu mới nhìn thấy ánh sáng lâp lánh nên tưởng là hung khí.”
Kỳ thật chỉ là một cái ống tiêm thôi.
Nhưng là ai nói ống tiêm thì không thể Gi*t người.
Kết quả kiểm tra của Cao Dật rất mau tới, quả nhiên bị người cho một liều lớn thuốc ngủ, đương nhiên cũng bị tiêm vào một lượng lớn thuốc phiện. Tuy rằng thuốc phiện không đến mức bỏ mạng nhưng hiển nhiên đã làm anh nghiện Mα túч.
Khi Cao Dật tỉnh lại cảnh sát đã có mặt.
Khi cảnh sát hỏi những việc này anh tỏ vẻ không tin được, tức giận muốn nổi điên. Mà cảnh sát vạn lần đồng cảm với anh, bị người bên cạnh ám hại, người đàn ông này cũng thật đáng thương.
Chuyện này không biết là ai truyền đi, rất mau toàn bộ báo chí của khu vực đều đăng bài về chuyện Bạch gia. Bạch gia không phải là một gia tộc nhỏ, nơi nây cũng coi là có chút danh tiếng, vốn chuyện tốt không nói nhiều nhưng chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện trong nhà Bạch gia dường như toàn bộ thị trấn hoa hồng đều đã biết.
Mỹ Phù phu nhân vừa tới đã cười tủm tỉm, cô không có việc gì làm liền tới tìm Hạ Nhược Tâm.
“Cô Hạ. Cô ở đâu?” Cô gõ cửa bên ngoài. Hạ Nhược Tâm đem 乃út vẽ trong tay thả xuống dưới rồi đi mở cửa, mà Mỹ Phù phu nhân vừa vào liền đã nói:
“Cô Hạ. Cô biết không, có chuyện lớn rồi.”
“Chuyện gì thế?” Hạ Nhược Tâm mang cho phu nhân Mỹ Phù một cốc nước, để cô uống hết nói. Cô biết tính tình của phu nhân Mỹ Phù, đã nói thì nói tới nửa giờ cũng không dừng lại.
“Cô Hạ. Chuyện lớn.” Phu nhân Mỹ Phù ngồi xích lại Hạ Nhược Tâm nói.
“Bạch gia kia, chính là một gia tộc từ Phương Đông như cô, đúng rồi, là một người tên Bạch Lạc Âm, cô ta bị bắt.”
Hạ Nhược Tâm vừa định uống nước liền khựng lại, cảm giác khó tin.
Bạch Lạc Âm bị bắt, cô ta bị bắt là vì cái gì?
Cô đặt cốc nước xuống, người cũng ngồi xích lại: “Mỹ Phù, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Mỳ Phù phu nhân uống một ngụm nước, lúc này mới có sức để nói tiếp, giống như chính mình tận mắt trông thấy, ngay cả một số việc nhỏ không đáng kể đều miêu tả sinh động như thật.
Nói là, một đứa trẻ lang thang thấy Bạch gia có tiền, cho nên liền lẻn vào tính trộm. Bất chợt có người tới, quá sợ hãi bèn chui vào lò sưởi trong tường của Bạch gia, kết qủa thấy được Bạch Lạc Âm muốn lấy dao Gi*t chồng của cô ta.
Nó thét lên chạy ra ngoài, kết quả vừa gặp cảnh sat tuần tra đi ngang qua đó. Cảnh sát vừa nghe âm thanh hét to liền chạy tới, còn tưởng thật là có Gi*t người. Kết tra vừa lúc chính mắt bắt được Bạch Lạc Âm đánh mê chồng mình, tiêm thuốc phiện cho chồng mình, muốn ám hại chồng mình.
Mọi người đều đang đồn đại, Bạch Lạc Âm không thích chồng của mình, cho nên mới hao tâm tốn sức dùng biện pháp này muốn Gi*t ૮ɦếƭ chồng.
Hạ Nhược Tâm sờ sờ cánh tay mình, dùng sức Ϧóþ chặt một chút để mình tỉnh táo lại.
Bạch lạc Âm mưu sát Cao Dật, bởi vì không yêu chồng mình.
Đây là chuyện Cao Dật làm sao?
Miệng phu nhân Mỹ Phù không dừng lại tiếp tục nói, có lẽ kịch cung đấu nơi này còn muốn kinh phàm động phách, tình tiết có lẽ còn phức tạp hơn.
Rằng căn bản ý định mưu sát này Bạch Lạc Âm đã có từ khi còn nhỏ. Thiên hạ đồn đại quả thực đáng sợ, bất cứ chuyện gì quả nhiên không thể không suy diễn.
Những chuyện của Bạch gia toàn bộ bị đào bới, thậm chí có người còn nói Bạch Lạc Âm chính là không thích bị mẹ kế khống chế chồng mình, cho nên mới lo lắng, thậm chí không tiếc bán đứng hôn nhân của mình, đem chồng của mình ám hại tới ૮ɦếƭ.
Thậm chí còn điều tra ra, kỳ thật Bạch Lạc Âm là một dược sĩ. Như vậy những năm qua Bạch gia chỉ có một mình cô là con chính là bởi vì cô biết về thuốc, cho mẹ kế uống thuốc gì đó khiến bà không có con, cho nên Bạch gia cũng chỉ có cô là người thừa kế.
Hạ Nhược Tâm càng nghe càng cảm thấy đáng sợ. Chuyện như thế nào lại có thể truyền thành như vậy. Bạch Lạc Âm đối với Cao Dật là thích tới biến thái, yêu tới phát điên. Lúc trước cô ta còn không tiếc gì muốn tự sát, bức bách đe dọa, cô không có chuyện gì không làm, mà những chuyện này chính vì cô ta yêu biến thái, còn muốn chiếm hữu. Chính là hiện giờ chuyện truyền ra lại ngược lại, không phải bởi vì yêu mà còn bởi vì muốn Gi*t.