Là Cao Hân.
“Chị Nhược Tâm. Chị đang ở đâu?” Âm thanh Cao Hân hơi gấp gáp: “Thật khiến em sợ muốn ૮ɦếƭ, cuối cùng cũng liên hệ được với chị. Chị có khỏe không? Tiểu Vũ Điểm có khỏe không?”
“À, không sao cả. Bọn chị khá tốt.” Hạ Nhược Tâm kéo lại chăn cho Tiểu Vũ Điểm một chút: “Chị cùng Tiểu Vũ Điểm đang ở một khách sạn, mai định đi tìm phòng tử tế để thuê.”
Nghe được các cô không sao cả, Cao Hân rốt cuộc thờ dài nhẹ nhõm, cũng nhanh nhảu nói thêm: “Chị Nhược tâm, chị đừng lo lắng. Việc tìm phòng em sẽ nghĩ cách, còn có anh trai em…”
Nhược Tâm không muốn nói thêm gì, cô chặn Cao Hân lại:
“Cao Hân, Tiểu Vũ Điểm có khi sắp tỉnh, chị phải tới chăm bé. Còn có…” Âm thanh cô hơi ngừng một chút rồi mới tiếp tục nói: “Anh của em rất tốt, là chị không tốt. Bọn chị đều lựa chọn cuộc sống của chính mình, cũng không muốn người khác nghĩ bọn chị như nào hay nhất định phải như nào. Về sau không cần nói tới những việc này được không? Nếu em có thể giúp chị tìm được phòng thì càng tốt, đương nhiên cũng đừng cố gắng quá.”
Khi Cao Hân bên kia đồng ý Hạ Nhược Tâm mới buông xuống di động, trong lòng vẫn như có gì đổ vỡ, rất khó chịu.
Lại một lần cô bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng xem ra lần này cũng không phải thảm nhất, ít nhất còn ném cho cô hành lý.
Cô thừa dịp Vũ Điểm ngủ đem túi hành lý phía dưới giường xách tới. Vài món quần áo ở bên trong, không nhiều lắm, cũng không phải kiểu dáng quá mới. Bên ngoài trời lại mưa, mà mưa như vậy nghe nói muốn tạnh còn rất lâu. Thật may cô tìm được một khách sạn, thật may các cô không phải ăn ngủ đầu đường.
Sáng sớm hôm sau Cao Hân đã tới.
Anh vừa thấy Hạ Nhược Tâm thì tự mình thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn qua cô cũng không tệ lắm, sắc mặt tuy rằng có chút tái nhợt nhưng cũng không sinh bệnh.
“Em đến rồi.” Hạ Nhược Tâm vừa lúc mang một ly sữa bò nóng chuẩn bị cho Tiểu Vũ Điểm uống, bé sẽ sớm tỉnh, tỉnh sẽ luôn đói bụng.
“Em uống cái này đi.” Hạ Nhược Tâm đưa ly sữa bò cho Cao Hân.
“Không cần, em không khát.” Cao Hân chúa ghét sữa bò, loại đồ uống này cũng chỉ có Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ như vậy mới có thể thích, anh một chút cũng không thích, hơn nữa bên trong nhất định có nhiều đường.
Cửa mở ra, Tiểu Vũ Điểm bên trong đã tỉnh ngủ. Bé không cần phiền người lớn, tự mình bò dậy, lại tự mình mặc quần áo rồi đang ngồi chơi 乃úp bê.
Hạ Nhược Tâm đem bình sữa lại gần Tiểu Vũ Điểm, lắc lắc cái bình, thử độ ấm rồi mới đưa cho Tiểu Vũ Điểm uống.
“Cảm ơn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm nhận lấy rồi ôm uống, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Cao Hân. Lúc nhận ra Cao Hân bé liền cho anh một nụ cười cực cực tươi, chính là lại làm Cao Hân không chỗ dung thân, anh trai anh cũng thật là…
“Chị Nhược Tâm, em đã giúp chị tìm được phòng tốt.”
Cao Hân vội vàng đứng lên: “Em giúp chị thu dọn đồ. Phòng bên kia lúc em tới họ đã dọn dẹp sạch sẽ, chị có thể lập tức chuyển đến. Chủ nhà là hai vợ chồng già, bọn họ ngày thường không tới chỗ này, tiền thuê nhà cũng rất tốt.”
“Một tháng 150 bảng Anh.”
150 à? Nhược Tâm âm thầm tính một chút, 150 bảng Anh xác thật cũng không nhiều, nếu theo tỉ giá thì 100 bảng khoảng 3 triệu đồng*, tuy rằng đối với cô mà nói vẫn là hơi nhiều, nhưng cô cũng có tiền để dành, cũng đủ để bọn họ ở một thời gian. Đến lúc đó có thể tìm một công việc, có thể sống được.
* đoạn này Nhược Tâm tính ra Nhân dân tệ, mình đổi sang tiền Việt luôn cho tiện.
Đừng hỏi cô vì sao không về nước, kỳ thật đối với cô mà nói, có về hay không dường như cũng không khác nhau nhiều.
Cao Hân không nói gì thêm liền đi thu dọn đồ.
“Không cần gấp như vậy.” Hạ Nhược Tâm đối với anh có chút bất đắc dĩ, cũng muốn chờ Tiểu Vũ Điểm uống xong sữa mới đi được, dẫu sao cũng không thể vừa ôm bé vừa cầm bình sữa.
Cao Hân ngượng ngùng sờ đầu mình, sau đó đi đến mép giường ôm Tiểu Vũ Điểm lên, anh nhìn bình sữa Tiểu Vũ Điểm đang ôm thiệt tình không thể thích, cái mùi lạ khó chịu này có thể uống ngon sao?
“Chú, muốn uống không?”
Tiểu Vũ Điểm quả là một đứa trẻ rất hào phòng, bé đưa bình sữa trong tay mình lên cho chú uống.
Cao Hân cảm thấy mặt mình hơi căng ra, sắc mặt hơi xám lại, đây là sữa bò, lại là bình sữa cho trẻ em.
Anh vội từ chối: “Chú không uống, Tiểu Vũ ĐIểm uống đi. Chú đã uống nước trước khi đến đây rồi.”
Lúc này Tiểu Vũ Điểm mới thu lại bình sữa ngồi yên uống, ngồi rất ngoan ngoãn, không khóc cũng không nghịch, đương nhiên cũng không đòi ba.
“Nhược Tâm, chuyện anh trai em…” Cao Hân với việc này luôn là khó có thể mở miệng, cũng là cảm giác có lỗi với Nhược Tâm. Đem người ta tới nơi này cuối cùng lại đuổi đi, đây không phải là chuyện một người đàn ông có thể làm, cũng là không phải đạo.
“Không có quan hệ.” Hạ Nhược Tâm cười, tiếp tục ngồi xổm thu dọn đồ vật.
“Chị Nhược Tâm…” Cao Hân còn đang định nói gì thì lại nghe được Hạ Nhược Tâm khẽ nói:
“Chị biết đây không phải là ý muốn trong lòng anh ấy, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, anh muốn chị đi thì chị sẽ đi. Chị không muốn làm anh khó xử.”
Cao Hân đột nhiên cảm thấy mũi mình cay cay.
Kỳ thật chị Nhược Tâm mới là người thấu hiểu nhất, cũng là người tốt nhất với anh trai. Nhưng mặc kệ nguyên nhân là vì điều gì, chuyện giữa bọn họ có lẽ cũng đã cắt đứt. Có khi chuyện Bạch Lạc Âm đuổi Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ Điểm cũng được anh ngầm đồng ý.
***
“Chính là nơi này.” Cao Hân chỉ một ngôi nhà nhỏ trước mắt. Ngôi nhà hai tầng, phong cảnh cũng không tồi. Bốn phía xung quanh đều có nông trường, cũng có xe buýt qua lại. Cách đó không xa còn có bệnh viện, siêu thị linh tinh, còn có một công viên nhỏ, lúc buổi sáng mọi người đi bộ còn thấy mùi thơm của hoa. Đúng rồi, nơi này mọi người đều trồng hoa hồng, cho nên vùng này rất nổi danh vì hoa hồng.
Hạ Nhược Tâm rất vừa lòng với hoàn cảnh ở đây, với điều kiện như này mà nói thì tiền thuê nhà của cô vẫn là có lời. Cô vốn dĩ tưởng cùng thuê chung với nhiều người, rốt cuộc với số tiền thuê này chỉ có hai mẹ con.
Lúc cô đi vào lại phát hiện nơi này cũng không có người ở, chỉ có cô cùng Tiểu Vũ Điểm.
“Cao Hân, chỗ này không có những người khác sao?” Hạ Nhược Tâm đặt Tiểu Vũ Điểm ở trên mặt đất, tay cô cầm lấy tay con, không cho bé đi loạn.
“Đúng vậy.” Cao Hân gật đầu: “Chỉ có chị cùng Tiểu Vũ Điểm. Phòng này là của người quen của em, một bạn học cùng em, cho nên mới có giá thuê thấp như vậy. Có điều họ có yêu cầu.”
“Em nói đi.” Hạ Nhược Tâm rất vừa lòng với phòng này, chỉ cần yêu cầu không quá đáng cô sẽ thuê nơi này.
“Kỳ thật cũng không có gì.” Cao Hân cười: “Bọn họ hy vọng chị sẽ yêu quý ngôi nhà này, ngày thường quét dọn một chút, tưới một chút nước cho hoa bên ngoài là được rồi.”
“Cái này dễ làm, chị đồng ý.” Hạ Nhược Tâm không cần nghĩ liền đồng ý. Nếu ở đây thì đây chính là nhà của cô, nhà của mình mình không quét dọn thì ai dọn, hơn nữa cô cũng không phải người lười, vườn hoa bên ngoài cô cũng sẽ chăm sóc. Còn có một ít đất trống, Hạ Nhược Tâm quyết định chờ đến lúc mọi thứ tốt rồi cô sẽ đi mua một ít hạt giống rau dưa trồng ở bên trong, như vậy có thể đỡ phần nào tiền mua đồ ăn.
Đi vào trong phòng, có lẽ chủ nhân cũng cách vài ngày đều đến đây quét dọn cho nên cũng không có nhiều mùi hôi. Hơn nữa Cao Hân cũng đã nói, anh đã cho người dọn qua một lần cho nên hiện tại càng là sạch sẽ, có thể vào ở bất cứ lúc nào. Nhà có hai tầng, Hạ Nhược Tâm không động tới tầng trên, cô chỉ kiếm một phòng cho mình cùng Tiểu Vũ Điểm, giường cùng ngăn tủ đều có, cũng không cần bố trí thêm gì.
“Cao Hân, tiền thuê nhà đưa như nào?” Cô lấy từ trong túi mình ra ví tiền: “Là đưa tiền mặt hay chuyển qua ngân hàng.”
“Cái này…” Cao Hân cười: “Chị Nhược Tâm, chuyện tiền nhà chị đừng để ý. Tiền thuê nhà đã chuyển rồi, thời gian một năm. Tới sang năm chủ nhà sẽ tới gia hạn hợp đồng, đương nhiêu là nếu hai người muốn ở lại.” Mặc dù cô không nói nhưng anh cảm giác được Hạ Nhược Tâm một ngày nào đó sẽ trở về. Rốt cuộc nơi này không phải là nhà cô.
“Thế này không tốt.” Hạ Nhược Tâm không muốn lợi dụng người khác, đặc biệt là Cao Hân. Cô lấy ra ví tiền, đếm đếm tiền bên trong, sau đó rút toàn bộ đặt trong tay Cao Hân.
“Chị chỉ có từng này, đợi khi nào có thêm sẽ lại đưa em.”
“Chị Nhược Tâm, không cần.” Cao Hân không muốn nhận nhưng tính tình Hạ Nhược Tâm là như vậy, cô còn chưa tới mức cần người khác bố thí phòng. Phòng ở trước sau gì cô cũng phải thuê, cho nên tiền này cô nhất định phải đưa, phòng ở cũng không có khả năng ở mãi.
Cao Hân biết kiểu này chỉ còn cách nhận lấy tiền, anh sợ nếu mình không nhận thì lần sau Hạ Nhược Tâm có khi không cho anh vào cửa.
Cao Hân ở chơi một lúc rồi về, cũng không biết trong lòng anh có gì nhưng trong lòng Hạ nhược Tâm thật sự có thể cũng đoán được một chút.
Phòng ở này hẳn là Cao Dật chuẩn bị đi. Người đàn ông kia muốn một lần làm kẻ ác, chỉ là trước sau anh đều ác không được.
Anh là một bác sĩ, một người luôn đi cứu chữa cho người khác, tâm của anh vĩnh viễn sẽ không tàn nhẫn.
“Mẹ, đây là nhà mới của chúng ta sao?” Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm lấy hai chân Hạ Nhược Tâm.
“Đúng vậy, nhà mới của chúng ta.” Hạ Nhược Tâm cúi người xuống ôm con gái lên, tay đưa lên sờ trán của bé, sợ trận mưa kia làm bé bị ốm.
Nhưng cũng còn may, không phát sốt. Đã qua một ngày, cũng có thể coi là không có chuyện gì.
“Tiểu Vũ Điểm thích nhà mới của chúng ta không?” Hạ Nhược Tâm ôm bé đi xung quanh căn nhà, mở cửa sổ ra, hai mẹ con đều dựa vào bên cạnh cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài. Không khí nơi này thật tươi mát, thoang thoảng mùi hoa hồng, thật sự khiến người ta thích ở.
“Thích.” Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, bé thích nhất ở bên ngoài có một sân cỏ rộng. Nhưng mặt bé đột nhiên tối sầm xuống.
“Mẹ, có phải ba không cần Tiểu Vũ Điểm, cho nên chúng ta mới phải chuyển nhà?” Bé ngẩng mặt lên, hai hốc mắt đã hơi hơi đỏ nhưng trước sau đều không rơi nước mắt.
“Không phải.” Hạ Nhược Tâm áp mặt con gái vào lòng mình.
“Không phải mẹ đã nói rồi sao, ba đi kiếm tiền, ba sẽ kiếm rất nhiều tiền, cho Tiểu Vũ Điểm mua 乃úp bê. Cho nên ba không phải không cần Tiểu Vũ Điểm, chỉ là đi làm ở một nơi rất xa.”
Cô nhẹ nhàng nói, âm thanh rầm rì sâu kín làm chóp mũi lại hơi cay cay.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp lông mi, bé hít hít cái mũi nhỏ rồi gặm lấy tay mình.
“Mẹ. Tiểu Vũ Điểm nhớ ba.”
Hạ Nhược Tâm quay mặt đi, trong mắt đã bắt đầu nhòe đi. Tiểu Vũ Điểm, con biết không, con đã không có ba.
Buổi tối, hai người ngủ tại nhà mới. Hạ Nhược Tâm lăn qua lăn lại đã lâu mà không cách nào ngủ được, còn Tiểu Vũ Điểm lại ngủ rất ngoan, rất ngon. Hiện tại bé đã không đạp chăn nữa, có lẽ cũng đã trường thành rồi.
Cô lần đầu giường ngồi dậy, cảm thấy một loại trống vắng, lạnh lẽo trong không khí trước mặt, rất khó chịu, rất khổ sở. Đột nhiên cô đứng lên chạy đến toilet, vặn to vòi nước, nước từ bên trong ào ào chảy xuống, không ai biết được lúc này cô khóc đầy áp lực.
Thật sự cô thích. Chỉ là điều cô thích vì sao luôn không có được.
Về sau chỉ có cô cùng Tiểu Vũ Điểm sống nương tựa lẫn nhau, có lẽ đây là số mệnh của cô. Cô ngẩng đầu, người phụ nữa trong gương sắc mặt tái nhợt, vừa khóc vừa cười, đón từng đợt đau lòng. Cô khóc, mà lòng cô cũng khóc.
***
Cao Hân ngồi xuống, anh vươn tay lấy chai rượu trong tay Cao Dật. “Anh, đừng uống nữa.”
“Đưa anh.” Cao Dật trực tiếp ςướק lấy cái chai, đưa thẳng vào miệng tu. Như vậy không phải tốt sao, khi say có thể giải trường sầu. Chỉ là uống mãi rồi sao sầu vẫn là sầu.
“Anh, anh có tội gì đâu.” Cao Hân cảm thấy thương anh trai.
“Em không biết.” Cao Dật lại đổ một ngụm vào miệng mình, cay độc đâm thẳng xuống yết hầu khiến anh đột nhiên ho khan lên. Anh giống như tự ђàภђ ђạ mình, lại tự tu một ngụm. Đúng vậy, Cao Hân không biết, cũng không ai có thể biết.
“Anh. Anh thật sự muốn cưới Bạch Lạc Âm sao?” Cao Hân nhịn không được lại hỏi. “Có điều Bạch Lạc Âm không thích hợp với anh mà.”
“Thích hợp thì thế nào, không thích hợp lại có thể thế nào?” Cao Dật ném chai rượu trong tay xuống, chuyện anh đã trả lời sao có thể đổi ý. Anh đã chủ động đem chính mình vào địa ngục này, không sống thì ૮ɦếƭ.
“Được rồi.” Cao Hân không hề khuyên, anh biết anh trai anh cưới Bạch Lạc Âm là đã định rồi. Nhưng có chị dâu như vậy anh thật sự không thấy chút vui vẻ. Gió từ bên ngoài mang đến một ít hơi nước, có lẽ còn muốn tiếp tục mưa, gần đây mưa nhiều, mà gió cũng lạnh, liệu có phải cũng khiến lòng người sẽ ẩm ướt.
Trong vườn tường vi vẫn là nở ra, từng đóa từng đóa, yêu trị như máu.
***
Hạ Nhược Tâm đăng ký mạng cho máy tính xong rồi. Sống một mình lâu rồi cô cảm giác mình chính là người toàn năng, hiện tại cái gì cũng không làm khó cô được, ngay cả mấy chuyện liên quan tới máy tính này cô đều không cần người khác hỗ trợ.
Ấn một nút, còn tốt, đã có thể chạy.
Đây là máy tính cũ, là cô nhờ Cao Hân mua giùm. Tuy rằng là cũ nhưng các chức năng đều còn tốt, sản phẩm công nghệ đổi mới rất mau, kì thật máy tính này cũng mới được chủ cũ mua, mua chưa được bao lâu thì người ta đổi máy tính mới cho nên gọi là máy cũ chứ mọi thứ vẫn còn tốt. Hiện tại thật vừa vặn giúp cô tiết kiệm được chút tiền.
Tiếng Anh của cô không thật tốt, cho nên muốn tìm công việc cũng không phải dễ dàng. Làm phục vụ trong khách sạn thì cô có thể làm được, nhưng lại không quan tâm chăm sóc được cho Tiểu Vũ Điểm.
Cũng không thể đưa Tiểu Vũ Điểm đi nhà trẻ, ngôn ngữ chưa thông cho nên cuối cùng cô vẫn nghĩ có nên làm công việc cũ bán tranh trên web có thể đỡ phần nào. Nếu giống như trước kia một tháng có được mấy ngàn tệ (1 ngàn tệ = 3tr5 đ) cũng giúp hàng ngày không còn khổ sở.
Cô vào chim cánh cụt (QQ), cảm ơn trời đất, máy tính này không khó dùng. Cao Hân cũng cẩn thận giúp cô cài hệ thống tiếng Trung giúp cô, lúc cô thấy được giao diện quen thuộc khiến chóp mũi cô hơi cay cay.
Chim Cánh Cụt vừa vào cô liền tìm Nếu Trời Có Nắng, không biết anh ta có còn nhớ cô không.
Rốt cuộc đã thật lâu cô không còn nhận công việc vẽ tranh minh họa. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn gõ vài chữ.
“Anh khỏe không.”
Hồi lâu không thấy tin tức từ bên kia khiến lòng cô trầm xuống, liệu có còn cơ hội không.
Bỗng có thông báo đến, cô vội vàng click mở ra.
Nếu trời có nắng: “Đã lâu không thấy.”
Hạ Nhược Tâm vội vàng gõ phím.
Hạ Chưa*: “Vâng, đã lâu không thấy.”
*Hạ Chưa: Do bản dịch từ đầu là vậy rồi nên mình để yên, ý nick của Hạ Nhược Tâm là Hạ chưa tới (chưa tới mùa hạ).
Nếu trời có nắng: “Dạo này tốt không?”
Cứ như vậy một câu đơn giản nói, cho dù chỉ có bốn chữ lại làm Hạ Nhược Tâm không khỏi cảm thấy âm ấm hốc mắt.
Hạ Chưa: “Vẫn tốt.”
Cô ngừng một chút, cuối cùng vẫn gõ mấy chữ, có nên làm hay không kỳ thật cô cũng không biết, tóm lại cứ thử một lần xem sao: “Tôi muốn biết còn công việc vẽ tranh minh họa không?”
Nếu trời có nắng: “Cô có thời gian?”
Hạ Chưa: “Vâng.”
Nếu trời có nắng: “Cô gặp khó khăn?”
Ngón tay Hạ NHược Tâm hơi dừng lại một chút, có một loại cảm giác muốn than thở. Bởi vì chỉ là người xa lạ, trước nay đều chưa từng gặp gỡ nên cô dám nói, cô có thể nói.
Hạ Chưa: “Cuộc sống ở nước ngoài cũng không quá tốt. Nơi này khó tìm công việc, con gái của tôi cũng còn nhỏ. Hôm nay chỉ chợt nhớ tới anh, nếu còn công việc cho tôi thì tôi cảm ơn.”
Bên kia lại im lặng một lúc lâu, rồi sau đó có tin nhắn tới.
Nếu trời có nắng: “Cô xuất hiện rất đúng lúc, tôi cũng đang đau đầu, gần đây công việc hơi nhiều, đương nhiên giá cũng cao, cô có thời gian làm không?”
Hạ Nhược Tâm vui vẻ, vội vàng đánh máy.
Hạ Chưa: “Có, tôi có. Có bao nhiêu tôi đều nhận.”
Cô không sợ nhiều việc, hiện tại cô cũng không có chuyện gì, chỉ muốn kiếm nhiều tiền một chút để có thể sống sót ở nơi này. Đây không phải nơi cô sinh ra, nơi này đều xa lạ khiến cô thấp thỏm lo lắng. Trên thế giới này kỳ thật nơi nào cũng giống nhau, đều cần có tiền, nếu không thì không tồn tại được.
Mà Nếu Trời Có Nắng quả thật giữ chữ tín, cô ngồi đợt một hồi đã nhận được số lượng công việc không ít, mỗi lần đều có tới hơn mười bức tranh, hơn nữa giá đều cao hơn trước kia rất nhiều. Nếu chỗ này đều vẽ xong hết thì cô sẽ có không ít tiền gửi ngân hàng, được vậy là tốt nhất. Kỳ thật cô sợ chính là hôm nay có một chút ngày mai lại không có gì.
Có điều, Nếu Trời Có Nắng dường như có không ít việc giao cho cô. Anh nói bọn họ có đơn hàng nhiều, liền tính cô vẽ tới 4, 5 năm có khi cũng không xong, hiện tại anh còn lo lắng cô sẽ thấy vất vả mà bỏ việc.
Hạ Nhược Tâm một bên vẽ tranh, một bên học tiếng Anh, còn dạy Tiểu Vũ Điểm nói.
Dường như cô cũng đã quên mất mình vì sao lại ở chỗ này, ở một quốc gia không phải quê hương, mang theo con gái sinh sốt một mình, quên mất cả có một người đàn ông tên Cao Dật, cũng quên mất chính mình rốt cuộc còn ở nơi này làm gì, là vì một lời giải thích, hay là một sự chờ đợi, cũng hoặc là thật sự không muốn trở về.
***
Có khi hoàn cảnh thật sự dễ dàng ảnh hưởng tới con người. Giống như Tiểu Vũ Điểm, bé có bạn mới, là một bé dái da đen ở nông trường bên cạnh. Hai bé thường xuyên chơi với nhau, tuy rằng ngôn ngữ không quá thông, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tình bạn của trẻ nhỏ.
Tiểu Vũ Điểm cũng bắt đầu có thói quen nói ra được một ít chữ cái tiếng Anh. Hạ Nhược Tâm bắt đầu cảm thấy nếu ở nơi này cũng không tồi, ít nhất chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm lớn lên đã học được một môn ngoại ngữ.
Cô cầm giá vẽ ngồi bên ngoài, Tiểu Vũ Điểm cùng bạn nhỏ Ái Mễ* chơi trên sân cỏ. Nhà Ái Mễ nuôi một con mèo nhỏ Tiểu Vũ Điểm rất thích, mỗi ngày đều cùng Ái Mề và mèo nhỏ chơi đùa, hai tiểu gia hỏa người một lời ta một ngữ cũng có thể miễn cưỡng giao lưu.
*Ái Mễ: mình không biết là gì vì không viết hoa, có lẽ là tên người đi.
Hạ Nhược Tâm đem giá vẽ đặt trên đùi mình, bắt đầu cầm 乃út vẽ vẽ lên.
“Chị Nhược Tâm…”
Đột nhiên âm thanh truyền tới khiến 乃út vẽ trong tay cô ngừng lại, cũng tạo trên mặt giấy một vệt dài.
Trong mắt Cao Hân đầy tơ máu, râu ria gần đây cũng không gọn gàng, cả người đều lôi thôi khó coi. Trước giờ anh đều là một thanh niên sạch sẽ thoải mái, vậy mà hiện giờ khiến chính mình như một kẻ bụi đời.
“Vào đi em.” Hạ Nhược Tâm đứng lên mở cửa mời Cao Hân đi vào. Bộ dáng này có lẽ cũng chưa ăn cơm.
Cô nấu một bát mì cho Cao hân, Cao Hân cúi xuống ăn ngấu nghiến, giống như đã phải nhịn đói vài năm. Ăn xong rồi anh mới đặt bát xuống cạch một cái, rồi ngẩn người không biết nghĩ gì.
Một hồi sau anh mới mở miệng nói:
“Chị Nhược Tâm, anh trai em sắp cưới.”
“Chị biết rồi.” Hạ Nhược Tâm cười, chút ghen tuông nhẹ nhàng hiện lên trong ánh mắt nhưng so với trước kia cũng không nghiêm trọng, có lẽ lúc này cô muốn chúc phúc cho anh nhiều chút.
Thật sự cô đã sớm biết, chỉ là lại một lần nghe được từ miệng Cao Hân thì dường như cô lại một lần cảm thấy đau, trái tim đau nhói.
Cô thật sự thích người đàn ông kia, cô biết. Có lẽ chưa tới được là yêu, nhưng chỉ kém một chút, thật sự chỉ kém một chút.
Cao Hân lau mặt mình: “Mẹ em cùng Bạch Thần Phong ở bên nhau, anh trai cũng muốn kết hôn. Nhưng em cảm thấy ở trong nhà đó như kẻ ngốc chịu không nổi nữa.”
Nói, mắt anh hơi đỏ giống như một con dã thú muốn phá tan ngục giam của mình.
Hạ Nhược Tâm đem thêm một bát mì đặt trước mặt anh, tức khắc dã thú bê bát lên ăn ngấu nghiến không cần giữ hình tượng.
“Cao Hân, em định làm thế nào?” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống hỏi Cao Hân.
Cao Hân ngẩng mặt lên, dường như có chút hận: “Bọn em ở trong nhà kia kì thật không có ngày lành. Bạch Lạc Âm trước giờ đối với mẹ không có một chút gì là tôn trọng bề trên, trước nay đều không tôn kính bà. Chị Nhược Tâm, chị có hiểu ăn nhờ ở đậu là gì không?”
“Ừ, chị hiểu.” Hạ Nhược Tâm cười, trong nụ cười có chút chua xót lóe qua. Cô cũng là ăn nhờ ở đậu lớn lên, trong đó có tư vị dạng nào cô đã nếm hơn hai mươi năm, sao có thể không biết.
Chỉ là có một số việc lại không thể lý giải như vậy.
“Chị biết em vẫn muốn mang mẹ em rời đi, nhưng em đã từng hỏi qua mẹ em có thật sự muốn rời đi hay không. Bà cũng biết Bạch gia không tốt, bà cũng biết Bạch Lạc Âm đối với bà như nào. Bà không phải đầu gỗ, bà cũng có cảm giác, có cảm giác bà sẽ tự hỏi. Trước kia Cao Dật cũng có ý muốn cùng hai người rời khỏi Bạch gia, nhưng vì sao mà không đi, vì sao hiện tại mọi người vẫn cứ ở lại Bạch gia?”
Thân thể Cao Hân cứng đờ, anh cúi đầu ăn tiếp một miếng mì.
“Ý kiến của em không đại diện hết mọi người.” Hạ Nhược Tâm tiếp tục nói: “Có câu ngạn ngữ rất đúng, ‘Trang Tử không phải cá, sao biết cá vui hay buồn’. Theo ý của em, mẹ em ở lại Bạch gia chính là chịu khổ chịu sở, nhưng đối với bà có lẽ có thể ở bên người đó chính là hạnh phúc của bà. Mà ở điểm này, anh Cao Dật của em có lẽ hiểu và rõ ràng hơn em.”
Bả vai Cao Hân hơi run rẩy, cũng không biết nghĩ tới điều gì. Anh lại ăn thêm một chút mì, lại thấy hơi mặn mặn.
“Chị Nhược Tâm, chị cho nhiều muối sao?” Sao lại mắn như vậy, âm thanh của anh chứa đầy giọng mũi.
“Mặn, tạm chấp nhận đi.”
Hạ Nhược Tâm cầm lấy giá vẽ của mình, lại một lần nữa lấy một tờ giấy mới tiếp tục vẽ.
Kỳ thật cô không nấu mặn. Mặn là trong tâm, cũng là nước mắt.
Đàn ông không có nước mắt, không đúng, chỉ là chưa đến lúc họ đau xót.
Sau đó không lâu, Cao Hân đã ăn xong bát mì, ngay cả canh cũng uống sạch sẽ. Khi đã no rồi, nỗi lòng anh cũng bình tĩnh trở lại, người lần thứ hai khôi phục lý trí mới phát hiện chính mình rốt cuộc đã ấu trĩ như nào.
Những cái đó hối hận cùng xin lỗi, cũng dư cắt vỡ yết hầu của anh, đau như lửa đốt.
“Chị Nhược Tâm, cảm ơn chị.” Anh thật tình nói lời cảm tạ. Ngần ấy năm tới nay, hóa ra anh mới nhận ra mình không rõ lắm về một người. Về sau, về sau anh sẽ không như vậy, anh sẽ chăm sóc mẹ tốt, sẽ không khiến mẹ thêm đau lòng.
“Không có gì.” Hạ NHược Tâm cúi đầu, 乃út đưa lên giấy tạo âm thanh sàn sạt.
Cô cũng là một người mẹ, cô hiểu về một người mẹ. Cô cũng là một phụ nữ nên cũng hiểu về phụ nữ. Vệ Lan là một người mẹ nhưng cũng chỉ là một phụ nữ bình thường.
Nếu cô có thể ích kỉ một chút, như là Thẩm Ý Quân, có lẽ cuộc sống của cô cũng tốt hơn rất nhiều. Nhưng cô không phải vậy, cô không đi con đường đó.
乃út vẫn nhẹ nhàng di chuyển trên giấy, chỉ không biết vì cái gì thành trước giấy lại ướt lên, từng giọt nước rơi xuống, đây là trời mưa sao, sao lại có thể, đây là trong nhà…
“Chị Nhược Tâm…”
Cao Hân gọi cô một tiếng.
“À, có cát bay vào mắt chị.” Hạ Nhược Tâm dụi hai mắt mình, khóe môi cười miễn cưỡng. Nỗi buồn kia cũng nhiễm vào khóe mắt.
Yết hầu Cao Hân cứng đờ, không biết nói gì.
***
18 tháng 3. Cũng không biết là thứ mấy, hôn lễ Cao Dật định ở ngày này.
Hạ Nhược Tâm đem gửi con gái ở nhà phu nhân Mỹ Phù, chính là nhà người bạn da đen của Tiểu Vũ Điểm, tự mình đi ra ngoài một lần.
Lúc này, ánh mặt trời ấm áp, thời tiết khó cũng đã qua đi, hết thảy mọi thứ đều hướng về điều tốt đẹp đi tới. Chỉ là trong lòng cô lại xám xịt. Bốn phía đều là người ngoại quốc da trắng mắt xanh tóc vàng, mái tóc đen hung của cô ở chỗ này rõ ràng dị thường.
Cao Dật kết hôn, cô muốn mình nên tới đưa chút gì đó, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không biết đưa gì mới tốt. Cuối cùng cô chọn một đàn dương cầm bằng thủy tinh nhỏ. Bạch Lạc Âm thích dương cầm, tặng cái này hẳn không sai đi.
Trên đời này liệu còn có ai giống cô, bạn trai kết hôn cô còn đích thân chọn lễ vật, thậm chí còn muốn đưa một câu chúc phúc. Đương nhiên cô cũng biết có lẽ không ai hoan nghênh cô ở đó.
Cô cầm lễ vật đứng ở cửa trang viên Bạch gia. Cô không gõ cửa, cô chỉ đang dợi. Có người đi tới cô lại nép chính mình vào góc tường. Một chiếc xe dừng lại, cửa trang viên cũng mở ra, một đôi năm nữ đi ra.
Cô mặc một một thân màu trắng liền ống tay áo, trên mặt mang vòng cổ kim cương to lớn khiến mọi người phải chú ý. Cô gái đem đầu mình dựa vào vai chàng trai thân mật. Màu mắt chàng trai dày đặc một ít, quay mặt qua cùng cô gái nói câu gì đó, cô gái lại bưng miệng cười, hiển nhiên bị chàng trai chọc cho cười.
Khi bọn họ đi vào rồi Hạ Nhược Tâm mới từ từ bước ra. Cô vuốt иgự¢ mình, có chút hơi hơi đau, nhưng là, giống như cũng không quá đau.
Có lẽ vẫn là câu kia, bởi vì không hoàn toàn yêu, đúng vậy, bởi vì còn chưa đến mức yêu.
Cửa lại một lần đóng lại, cũng là ngăn cách trong ngoài thành hai thế giới. Hạ Nhược Tâm cúi dầu, đôi tay vẫn cầm chiếc dương cầm bằng tủy tinh, lại không biết đưa vào bằng cách nào.
“Nhược Tâm?” Đột nhiên có âm thanh tới làm Nhược Tâm xoay người lại, liền thấy Vệ Lan đi tới, vẻ mặt ngạc nhiên cùng vui vẻ.
“Nhược Tâm. Cháu khỏe không?” Bà nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, yết hầu nổi lên một vẻ chua xót. “Tiểu Vũ Điểm đâu? Sao lại không thấy Tiểu Vũ Điểm?” Bà rất thương đứa bé kia, tuy rằng không phải cháu gái ruột nhưng bà thật sự yêu quý đứa bé. Hiện tại Hạ Nhược Tâm đã rời đi, con trai cũng sắp kết hôn, Tiểu Vũ Điểm cùng mẹ rời đi rồi, cuộc sống của bà không còn được thấy nữa.
“Tiểu Vũ Điểm ở nhà một người bạn ạ.” Hạ Nhược Tâm cười khẽ trả lời, cũng rút tay từ trong tay bà ra, sau đó đem lễ vật đã mua đặt trong tay Vệ Lan.
“Dì, cái này là lễ vậy cháu tặng cho đám cưới của Cao Dật. Không quý, cháu cũng không tốn quá nhiều tiền để mua, nhưng đây là tấm lòng của cháu, hy vọng anh ấy có thể nhận lấy.”
“Được, được.” Vệ Lan trộm gạt nước mắt của mình. Bà muốn cười, nhưng miệng vẫn méo xệch.
“Dì, cháu phải đi.” Hạ Nhược Tâm hướng Vệ Lan khẽ gật đầu, cũng không muốn ở đây ngây ngốc làm gì. Cô biết người nơi này đều không thích cô, cho nên cô vẫn nghĩ mình cách xa một chút là tốt nhất.
Cô thẫn thờ đi trên đường, năm tháng tới này có còn tốt không. Cô đưa tay lên che trước hai mắt nheo lại nhìn ngắm bầu trời, chỉ chớp mắt cũng có thể bị ánh sáng mãnh liệt này làm bị thương.
Chớp chóp mắt một chút, đến khi cảm giác qua đi cô mới biết, hóa ra vết thương trong lòng nhưng lại từ trên mắt mà đến.
***
Tiểu Vũ Điểm dùng chiếc đũa vụng về gắp cá đặt vào đĩa, sau đó lại gắp thêm một khúc. Đũa là Hạ Nhược Tâm mua ở khu người Tàu, rất nhiều đồ quốc nội có thể mua để dùng theo thói quen. Dẫu sao cũng đã dùng không ít năm.
Một lát sau bé lại gắp một ít đặt lên đĩa, sau một hồi cũng đã gắp được năm khúc, mà bé lại không ăn hết chừng đó.
“Con để dành cho mình sao?” Hạ Nhược Tâm xoa xoa mái tóc đã dài của con gái, không bao lâu nữa lại có thể thắt bím rồi.
“Không ạ.” Tiểu Vũ Điểm lắc đầu. “Đây là để cho ba. Ba cũng thích nhất món cá mẹ làm. Tiểu Vũ Điểu sợ ba không có, cho nên để dành cho ba, chờ đến khi ba trở về sẽ có cái ăn. Đúng không mẹ?”
‘Cạch’ một tiếng, đôi đũa trong tay Hạ Nhược Tâm rơi trên mặt bàn. Sau đó cô làm như không có việc gì, nhặt đũa lên lại gỡ xương cá cho con gái ăn.
“Mẹ, khi nào ba trở về?” Tiểu Vũ Điểm bò xuống khỏi ghế nhựa chạy tới ôm lấy chân mẹ, đầu nhỏ dựa vào đầu gối của mẹ, hai mắt chớp chớp.
“Ba sẽ nhanh về.” Hạ Nhược Tâm dỗ con gái, lại lấy từ trong nồi ít cá, lấy từng khúc từng khúc nhỏ cho con gái ăn, mấy khối cá Tiểu Vũ Điểm để dành vẫn đặt trên bàn không ai động đến.
Hạ Nhược Tâm đem mấy khúc cá kia đặt trong tủ lạnh, đúng vậy, chờ đến khi anh trở về liền có thể ăn, giống như trước kia.
Nhưng khi cô đóng cửa tủ lạnh lại nhớ tới điều gì đó, lại mở tủ lạnh đem mấy khối cá ra, lại đem tới đặt trên bàn, sau đó gạt gạt ít thịt cá đưa vào miệng mình.
Đồ ngốc, đã sẽ không trở lại.
Cô đi đến trước máy tính, mở máy tình ra, vừa vào được internet, a, anh ta vẫn ở đó.
Hạ Chưa: “Anh còn ở đó không?”
Nếu trời có nắng: “A, cô cũng online, bạn nhỏ trong nhà đã ngủ chưa?”
Hạ Chưa: “Mới vừa ngủ. Bé hay ngủ sớm, thường ăn cơm xong chơi một lát sẽ ngủ.”
Nếu trời có nắng: “Có ảnh chụp không, có thể gửi cho tôi xem một tấm?”
Hạ Nhược Tâm mở máy tính, thật đúng là có mấy tấm ảnh, cô chọn mấy tấm gửi qua. Đưa bé trên ảnh ngây thơ đáng yêu, cùng một đứa bé da đen cùng nhau chơi, một đen một trắng nhưng lại cùng trong sáng vô cùng. Hai màu da khác nhau, hai đứa bé từ hai quốc gia khác nhau, tình bàn có thể giữa hai bé thật khiến người lớn khó hiểu.
Nếu trời có nắng: “Con gái cô thật xinh đẹp.”
Hạ chưa: “Cảm ơn.”
Khóe môi Hạ Nhược Tâm hơi gợn lên, đối với điều này rất tự hào. Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm của cô thật xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, về sau nhất định là một đại mỹ nữ.
Nếu trời có nắng: “Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với cô. Chúng tôi muốn mời cô làm họa sĩ chuyên môn cho công ty, tiền lương một tháng tám ngàn (27tr đ), những bức tranh gửi hàng ngày vẫn được trả như cũ, mỗi bức ba trăm, cô cảm thấy thế nào?”
Hạ NHược Tâm đang bê cốc nước đi lại, cô ngồi xuống, nâng cốc nước lên uống. Vừa uống một ngụm, kết quả phụt một tiếng, cô đem nước này phun khắp lên mặt máy tính.
Thật may nơi này không có ai, chỉ có mình cô, bằng không dạng thất thố này bị người ta thật được thật đúng sẽ mở rộng tầm mắt. Cô vội vàng lấy giẻ cẩn thận lau sạch sẽ màn hình máy tính. Trên màn hình vẫn là đoạn tin nhắn kia, cô không tin được nhìn kĩ lại một lần.
Đây là thật không, một tháng tám ngàn, mỗi bức tranh cô vẽ lại vẫn bán được tiền.
Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao. Cô ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm trần nhà, chỉ muốn biết có phải một hồi sẽ có cái bánh mì loại lớn rơi xuống.
Cho người khác chỉ là bánh có nhân, vậy mà rơi xuống cô lại là bánh mì loại lớn, mà đâu phải chỉ lớn, dường như là quá lớn. Cô thật sự sợ, sợ mình nuốt không trôi.
Nếu trời có nắng: “Cô cảm thấy như nào, mong sớm trả lời.”
Không đáp ứng thì là ngốc tử sao, Hạ Nhược Tâm vội vàng đánh máy: “Tôi đồng ý.”
Cô bấm bấm đầu ngón tay tính, một tháng tám ngàn, mỗi tháng cô vẽ khoảng mười bức tranh, nhiều khi còn được hai mươi bức, một bức ba trăm, hai mươi bức thì sáu ngàn. Mỗi tháng cô có khoảng trên dưới một vạn, hơn nữa chờ đến khi tiếng Anh của cô tốt một chút cô có thể đi tới nhà trường gần đây làm giáo viên, đây là phu nhân Mỹ Phù, chính là mẹ của bé gái da đen giới thiệu công việc cho cô. Chuyên môn chính của cô là vậy, trước giờ cô vẫn đi dạy, chỉ là ngôn ngữ hiện tại chưa rành, về sau có thể làm việc này một tháng cũng kiếm được thêm chút. Tuyệt đối có thể đủ cho cô cùng con gái chi tiết, ít nhất có thể ăn được cơm, mua được cho con gái cá cùng các loại đồ ăn bé thích.
Cô đóng máy tính lại, tâm lý nặng nề mấy hôm nay tích tụ lại cuối cùng cũng có thể buông lỏng một chút. Có lẽ tương lai của cô vẫn có chút tươi sáng, mặc kệ thế nào, cuộc sống cũng sẽ không tệ hơn.