Giọng nói của Bạch Thần Phong cơ hồ đều là phẫn hận, thanh âm ngày càng lớn cuối cùng biến thành rống giận.
Lúc này ở trên giường, Bạch Lạc Âm cũng thỉnh thoảng lẩm bẩm vài tiếng mang theo thanh âm khàn khàn làm cho người khác không khỏi thương xót.
Nhưng sắc mặt của Cao Dật ở bên kia như cũ không có phản ứng gì, thậm chí ngay đến cả một động tác nhỏ cũng không có.
Bạch Thần Phong đối với Cao Dật hoàn toàn thất vọng nhưng ông đôi với con gái của mình lại càng bất lực hơn, như vậy hắn thật sự sẽ mặc kệ sự sống ૮ɦếƭ của Lạc Âm sao?
Ông đột nhiên cảm thấy chính mình có chút vô sỉ nói: “Cao Dật, cậu hẳn là nên rõ ràng mẹ, cậu bây giờ không thể rời khỏi tôi, nếu cậu muốn mẹ mình khổ sở cậu thì cứ việc cưới người phụ nữ kia, nếu cậu đối với Lạc Âm tốt, thì tôi cũng sẽ đối tốt với mẹ cậu, bà ấy không phải là muốn như thế sao, vì thế chính cậu nên suy nghĩ lại đi.”
Cao Dật cắn chặt đôi môi, anh xoay người đi thẳng, duỗi tay xoa lên ấn đường, hung hăng nhíu mi, bước chân cũng không dừng lại một chút đi nhanh ra ngoài.
Bạch Thần Phong nhìn theo bóng dáng Cao Dật, sắc mặt trầm trọng, ông quay đầu lại nhìn lại con mình đang nằm trên giường, nửa ૮ɦếƭ nửa sống hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt khó nhịn hiện lên một tia phức tạp.
Ông nhìn lại Bạch Lạc Âm lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài, chỉ là ông hơi hơi cong cái eo lên, ở cái tuổi này, ông quả thật đã già rồi, đã sớm trải qua rất nhiều chuyện, cuộc đời ông cũng đã mất đi quá nhiều thứ, những thứ đã sớm không còn cách nào tìm lại được nữa.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Bạch Lạc Âm đang nằm trên giường từ từ mở mắt, nhìn theo bóng lưng khuất sau cánh cửa, thầm nghĩ những gì cô muốn thì cô phải tìm mọi giá đoạt cho bằng được, mỗi người đều có cho mình một nhược điểm riêng, Cao Dật cũng không ngoại lệ. Có thể đối với anh, cái gì cũng không quan trọng nhưng lại có một người làm anh không thể nào buông bỏ được mọi thứ.
Đó chính là mẹ của anh, Vệ Lan, người phụ nữ đó chính là nhược điểm trí mạng của anh.
“Giữa mẹ và người đàn bà kia, Cao Dật, tôi sẽ chờ đến câu trả lời cuối cùng của anh.” Con người tôi không phải là loại người anh nói đi là có thể đi, nói bỏ là có thể bỏ.
“A...” Cô đột nhiên cười lên thành tiếng, âm thanh chói tai vô cùng.
“Làm sao vậy, tiểu Dật, con đang có tâm sự sao?” Vệ Lan cảm giác con trai mình có chút khác so với thường ngày, có phải hay không đang có tâm sự?
“Không có việc gì đâu mẹ” Cao Dật dấu đi những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình, cười cười với Vệ Lan: “Đúng rồi, mẹ,” anh làm như vô tình hỏi đến, “Chúng ta rời khỏi chỗ này được không? Mẹ, con, còn có Cao Hân nữa”.
“Không được!” Bà lắc đầu, thân thể đột nhiên run lên một cái.
“Mẹ…” Cao Dật còn muốn nói gì đó nhưng Vệ Lan lại đột ngột ngắt lời nói của anh.
“Con còn chưa tới tuổi của mẹ nên có thể còn chưa rõ, mặc kệ chú Bạch cùng mẹ có chuyện gì đi nữa, cho dù là có là quá khứ hay hiện tại thì mẹ cũng không rời khỏi chỗ này, mẹ còn bao nhiêu tuổi để sống nữa chứ, đừng nói nếu mẹ có ૮ɦếƭ đi thì mẹ cũng phải ૮ɦếƭ ở chỗ này”.
Bà nói, hai cánh môi mím chặt, Bạch gia chính là nơi bà phải sống, bà sẽ không rời đi, cũng sẽ không có dũng khí để rời khỏi chỗ này.
Cao Dật nhấp khẩn đôi môi, ánh sáng trong mắt dường như lộ ra thêm một tia ảm đạm.
***
Bên ngoài vừa mới có một trận mưa nên không khí có tươi mát hơn một chút, tuy là ở đất nước Anh xa xôi nhưng Bạch gia mỗi ngày ba bữa đều ăn món ăn Trung Quốc, vì thế cũng không làm Hạ Nhược Tâm có cảm giác chính mình đang ở nơi đất khách quê người.
Cô ngồi ở trên mặt cỏ, 乃úp bê nhỏ được đặt ở trên đùi hình dáng đã cũ mèm, cô cầm lên mới nhận thấy nó đã cũ hơn rồi, ngón tay nhẹ nhàng vỗ trên váy áo của 乃úp bê nhỏ, cô đã rất nỗ lực lau chùi cho nó nhưng 乃úp bê này so với trước kia lại càng thêm cũ, nhưng 乃úp bê nhỏ đối với cả cô và Tiểu Vũ Điểm, cho dù là cũ hay mới, có bẩn hay không bẩn thì hai mẹ con cô vẫn rất thích nhất 乃úp bê nhỏ, từ trước tới giờ vẫn thế.
Cô quay đầu, nhìn con gái đang cầm một trái bóng cao su nhỏ, là của Cao Hân đưa cho bé, trước kia bé cùng Đỗ Tĩnh Đường rất thích chơi cái nà. Tuy bé là con gái nhưng cô lại thích chơi trò này, hơn nữa lại còn chơi rất vui vẻ.
Trái bóng nhỏ không ngừng lăn trên mặt đất, đôi chân nhỏ của cô dẫm lên phía trên mặt cỏ, san bằng cả một vùng đất nhỏ dưới chân. Hạ Nhược Tâm nhìn xuống đống cỏ tội nghiệp, cũng may chỗ này có thể dẫm được không thì cô thật rất có lỗi với người làm vườn.
Cô buông 乃úp bê nhỏ trong tay ra, an tĩnh ngồi xuống, Tiểu Vũ Điểm đột nhiên chạy lại, đưa hai cái tay nhỏ lên nghịch hai bên má cô, gương mặt nhỏ bé tươi cười trông cực kì đáng yêu, cô vì thế cũng cười vui đùa theo con gái.
Ở cách bọn họ không xa, một người đàn ông đứng dựa vào tường vẫn luôn nhìn bọn họ, con ngươi khẽ nhíu, trên mặt cũng không có biểu hiện gì qua trầm trọng.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, xoay đầu hướng về phía người kia đang đứng nhưng chỗ ấy thế nhưng lại không có người nào, thật kì lạ, rõ ràng lúc nãy ở đó có người.
Bên chân đột nhiên lăn tới một quả bóng cao su nhỏ, cô rốt cuộc thu hồi ánh mắt, tức thì một đôi chân nhỏ nhắn đã đứng ở bên người cô.
“Mẹ, bóng.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay chỉ về phía quả bóng nhỏ, trên người bé lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ cũng vì chạy vội mà đỏ ửng. Hạ Nhược Tâm xoa nhẹ đầu tóc của con gái mình rồi mới cầm lên quả bóng nhỏ, đặt trong tay bé.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt bóng cao su: “Cảm ơn mẹ.” Bé ngọt ngào cười với Hạ Nhược Tâm, lại ôm quả bóng nhỏ của mình đi chơi. Hạ Nhược Tâm lại ngồi xuống, nhìn con gái đang chơi.
Dường như đây chính là tất cả cuộc sống của cô, mỗi ngày đều có thể được nhìn thấy con gái, nhìn bé cười cô cũng sẽ cười, chỉ là tâm sự của cô từ đó cũng ngày càng nặng thêm.
Cô không vui sướng, trong lòng cũng thấy bất an, hình như có một áp lực vô hình đang đè nặng lên tâm trạng của cô.
Khi cô nắm tay Tiểu Vũ Điểm trở về là lúc ba mẹ con Cao gia đã ngồi cùng nhau, trên bàn cơm đã dọn sẵn ra một bàn đồ ăn.
“Nhược Tâm, lại đây đi, hôm nay chúng ta thay đổi khẩu vị.” Vệ Lan cười, trong mắt hiện lên nhàn nhạt buồn rầu, khuôn mặt cũng không có quá nhiều vui sướng, bây giờ mỗi người đều mang trong mình một tâm trạng riêng, cả cô, Vệ Lan, Cao Dật và cả Cao Hân cũng vậy.
Không đúng, còn có một người, chỉ có người này là không có bất cứ phiền não nào, sống vô tâm không phổi, đó chính là Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, bé mẫn cảm cũng cảm giác được không khí khác lạ khiến bé không khỏi đến lại gần mẹ một ít.
“Tiểu Vũ Điểm, lại đây với ba.” Cao Dật vươn đôi tay của mình, dường như dạo gần đây anh rất ít ôm đứa nhỏ này.
Tiểu Vũ Điểm có chút do dự nắm chặt tay mẹ, có thể vì mấy ngày nay không thấy nên bé có chút hơi xa lạ.
Tay Cao Dật vẫn đưa trong không trung, đôi môi đang cười dường như đen một ít, trong mắt anh cũng có một chút mất mát xuất hiện theo. Từ khi nào Tiểu Vũ Điểm lại đối với anh xa lạ như vậy.
Hạ Nhược Tâm buông tay con gái, xoa nhẹ vào tóc của bé: “Con sao vậy, Tiểu Vũ Điểm còn không quen biết ba sao? Đi đi.” Cô đẩy nhẹ thân người nho nhỏ của con gái, mà Tiểu Vũ Điểm vẫn cứ đứng tại chỗ, cuối cùng bé đi tới trước mặt Cao Dật.
“Ba…” Một tiếng nho nhỏ, dường như có chút sợ hãi, cũng là có nhiều xa lạ.
Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm, bế con đặt lên trên đùi mình. Có một thân thể mềm mại như vậy trong lòng thật làm anh rất thích. Anh vẫn luôn biết đứa nhỏ này rất mẫn cảm, nhưng vẫn không tưởng được, sóng ngầm giữa người lớn như vậy mà bé cũng đều cảm nhận được.
“Nhược Tâm, ngồi đi, đứng ở đó làm gì?” Dường như thấy được không khí hiện tại không tốt lắm, Vệ Lan vội vàng hướng Hạ Nhược Tâm vẫy vẫy tay. Cao Dật từ đầu tới đuôi cũng chỉ nhìn cô một cái, cũng chỉ liếc mắt một cái mà thôi, nhưng cái liếc mắt kia lại làm Hạ Nhược Tâm sửng sốt một chút, có chút e ngại. Cô ngồi an tĩnh giống như một khúc cây cứng đờ.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, vì sao Cao Dật lại dùng ánh mắt xa lạ như vậy, có phải là anh đã tức giận vì phản ứng lần trước của cô. Cô cũng đã cố gắng nỗ lực tiếp nhận anh, chỉ cần anh cho cô chút thời gian là được, thật sự chỉ cần thêm thời gian là được.
Cao Hân rầu rĩ ăn cơm, các món ăn đã được đổi hàng loạt khẩu vị. Chỉ có điều anh vẫn thích Hạ Nhược Tâm nấu gì đó, chứ hiện tại những món này anh ăn đã sớm ngấy. Anh trừng mắt nhìn Cao Dật, đều là anh ấy sai, chính anh ấy đã khiến anh không được ăn món mình thích.
“Mẹ…” Cao Dật đột nhiên mở miệng. Trong không khí nặng nề này âm thanh của anh rất rõ ràng, nhưng cũng là lộ ra một loại lạnh nhạt cùng lãnh ngạnh.
“Làm sao vậy?” Vệ Lan không rõ hỏi con trai: “Có chuyện gì sao? Sao lại nghiêm túc như vậy?”
“Mẹ, con chuẩn bị kết hôn.” Anh cúi đầu cho Tiểu Vũ Điểm ăn, ngón tay vẫn không ngừng chạm khẽ vào khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, dường như muốn nhớ kỹ cảm giác này.
“Mẹ biết, mẹ sẽ mau chóng chuẩn bị.” Vệ Lan lúc này mới thoải mái cười, nhũng nét sầu bi trên gương mặt bà dường như đã phai nhạt rất nhiều. Nếu nói trên đời này còn có điều gì khiến bà thấy hứng khởi thì chỉ có thể là hạnh phúc của con trai.
Con trai của bà cuối cùng cũng muốn có gia đình, mà đứa nhỏ Nhược Tâm này bà thật sự rất thích.
Ngón tay cầm đũa của Hạ Nhược Tâm hơi run một chút, cô cúi đầu, trong mắt hiện lên một chút e ngại. Không rõ vì sao đã rất lâu không có nói qua chuyện này, vậy mà giờ anh chủ động nhắc tới.
Kỳ thật như vậy cũng tốt phải không, chỉ cần kết hôn thì cảm giác không thích hợp giữa bọn họ sẽ biến mất, sẽ trở lại như trước kia.
“A, chúc mừng anh, anh trai. Cuối cùng anh cũng nói ra, em còn tưởng anh định chờ Tiểu Vũ Điểm lớn lên, tới khi anh già.” Cao Hân nói đùa, gắp một ít đồ ăn đưa vào miệng mình. A, kỳ thật hương vị cũng không tồi, phải không.
“Người con cưới không phải Nhược Tâm, mà là Bạch Lạc Âm.” Âm thanh Cao Dật vẫn cứ nhàn nhạt, nhưng mọi người nghe đều cả kinh.
“Cái gì?”
“Anh nói cái gì?”
Cao Hân trực tiếp đứng lên, chiếc đũa trong tay cứ vậy thả rơi trên bàn, còn có một chiếc bị rơi xuống đất. Vừa rồi anh có nghe lầm không, anh trai nhà anh nói cái gì, anh muốn kết hôn, nhưng không phải cưới chị Nhược Tâm, mà là cưới Bạch Lạc Âm luôn làm họ chán ghét kia. Không phải anh nói đùa chứ?
“Tiểu Dật, con nói gì thế?” Vệ Lan cũng kỳ quái hỏi con trai, có phải nó đã nói sai không.
“Con không sao, con rất tỉnh táo, cũng biết mình đang nói cái gì.”
Đúng vậy, anh muốn cưới Bạch Lạc Âm.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, trên khuôn mặt đã tái nhợt không còn chút nhan sắc. Vì sao anh đột nhiên lại muốn cưới Bạch Lạc Âm mà không phải cô.
“Nhược Tâm, thật xin lỗi.” Cao Dật buông Tiểu Vũ Điểm trong lòng xuống. Hai chân Tiểu Vũ Điểm vừa đặt xuống đất liền chạy tới bên mẹ. Bé ôm chặt hai chân của Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ cũng lộ ra sợ hãi.
“Nhược Tâm, anh đã suy nghĩ kĩ. Giữa chúng ta có lẽ thật là không thích hợp.” Anh không nói nhiều, bởi vì có một số việc nói lại nhiều cũng không có mấy tác dụng, chỉ cần cô biết quyết định của anh là được rồi.
Anh cầm lấy đôi đũa trên bàn, mặt không cảm xúc tiếp tục ăn thức ăn trên mâm, giấu đi sự chua xót trên môi anh, cũng như khổ đau trong lòng.
“Tiểu Dật…” Vệ Lan còn muốn nói gì đó, nhưng Cao Dật đã ngăn lời của bà: “Đừng nói nữa, mẹ. Con đã quyết định.”
Anh nói thật nghiêm túc, cũng là rất kiên quyết. Vệ Lan rất khổ sở, không biết phải thay đổi ý nghĩ của con trai như thế nào. Bà đối với Hạ Nhược Tâm thật sự xin lỗi, tin tức như vậy thật làm người không thể tưởng tượng được.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, duỗi tay cầm tay nhỏ của con gái, đối với điều này cô chỉ có thể gượng cười, không cười chẳng lẽ phải khóc sao?
Đây không phải là lại bị người khác vứt bỏ sao, vừa lúc cô lại một lần nữa nếm cảm giác này.
Cô ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng mình, sau đó cho Tiểu Vũ Điểm ăn, bởi vì cô biết Tiểu Vũ Điểm ăn chưa lo, cô có thể không ăn, cũng không muốn ăn, nhưng cô không muốn con gái mình đói.
***
Mấy ngày sao Cao Dật vẫn luôn không xuất hiện, từ lúc anh có suy nghĩ đó, từ lúc anh có quyết định đó.
Hạ Nhược Tâm vẫn luôn suy nghĩ, có phải có gì đó sai rồi, có phải là anh cố ý làm vậy không.
Bởi vì Bạch Lạc Âm tìm đến ép anh, hay bởi vì Bạch Thần Phong uy Hi*p anh.
Cô muốn gặp người nhưng rồi lại không dám. Cô muốn hỏi rõ ràng nhưng cũng lại sợ đáp án, giống như cô cũng không có tư cách đi chất vấn một câu vì sao lại như vậy.
“Mẹ, ba đi đâu?” Tiểu Vũ Điểm chạy tới kéo tay áo Hạ Nhược Tâm. Vì sao ba đã lâu không đến chơi với Tiểu Vũ Điểm, có phải ba không cần Tiểu Vũ Điểm.
Đứa bé nhạy cảm đã lâu không gặp ba, cho nên bé cũng sợ. Bé sợ không có ba, sợ về sau cũng không còn được gặp ba nữa.
Hốc mắt bé đã đầy nước long lanh.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống ôm con gái vào trong lòng. Cô biết nói thế nào, biết giải thích sao cho con gái về chuyện này, nói cho con, ba có khi thật sự không cần bé, cũng không cần mẹ của bé.
“Mẹ.” Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo của mẹ, nhưng bé phát hiện trong mắt mẹ cũng lấp lánh giống như đá quý. Bé muốn chạm vào một chút, nhưng đá quý lại phịch một tiếng, đột nhiên toàn bộ nhòa đi.
Bé đưa tay đặt hai bên mắt Hạ Nhược Tâm, đưa khuôn mặt mình gần sát vào mặt mẹ.
“Mẹ, có phải có cát bay vào mắt mẹ không?”
“Đúng vậy.” Âm thanh Hạ Nhược Tâm hơi âm ách, cô muốn cười với con gái.
“Con xem, có cát bay vào mắt mẹ. Nơi này gió to quá, phải không?”
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ khuôn mặt mình, quả nhiên bé cũng cảm nhận được gió thổi tới thật lạnh. Bé dùng sức kiễng lên, sau đó đem tay đặt trên mặt mé: “Mẹ, để coi thổi phù phù cho cát bay ra.” Bé nói, rồi chu miệng lại dùng sức thổi vào mắt của mẹ. Chỉ là bé càng thổi, trong mắt Hạ Nhược Tâm nước mắt lại càng nhiều.
“Mẹ, sàn sạt lại càng nhiều.” Tiểu Vũ Điểm đã nhanh khóc.
Hạ Nhược Tâm cười, cô ngẩng mặt lên muốn nước mắt chảy ngược lại để nuốt vào trong bụng. Chỉ là lại phí công vô sức.
Cô lại một lần có cảm giác mình bị vứt bỏ. Cô đã kiên trì, cô cũng muốn, rốt cuộc cái gì mới lâu dài.
Cô chỉ muốn một cái nhà, một cái nhà thuộc về cô, như vậy cũng là cô sai sao? Có lẽ thật sự cô đã cầu quá cáo, cô là phụ nữ dạng nào, tàn một cánh tay, thậm chí còn bán mình, cô còn tư cách gì cưỡng cầu một người đàn ông tốt như thế. Mà ở Bạch gia này phức tạp như thế, có chút đồ vật cũng công khai phân tách, ví như vợ chồng, ví như vợ chồng ở chung vài thập niên, ví như Vệ Lan cùng… Bạch Thần Phong.
Tiểu Vũ Điểm khóc mệt, ghé vào vai cô rồi ngủ. Cô ôm con gái lên, mang con đi vào trong phòng ngủ, trong không trung có chút bụi nước li ti.
Hóa ra, mưa ở nước ngoài cũng lạnh như vậy.
Hoa tường vi trong khuôn viên đã nở, hương thơm nộng đậm thỉnh thoảng bay đi bốn phía. Đột nhiên rào rào một tiếng, hình như là trời mưa.
Những giọt mưa nhỏ rơi một chút xuống, không lâu sau mưa lại liền lớn lên, nơi xa bầu trời vẫn một mảng xám xịt, giống như bị đè nặng xuống.
Cô cẩn thận đặt Tiểu Vũ Điểm lên giường, giúp con bỏ giày, lại phát hiện được gần đây đứa nhỏ này đã gầy đi không ít. Kỳ thật các cô không nên tới đây.
Thật ngốc, ở nơi trước kia hai mẹ con sống nương tựa nhau không phải tốt sao.
Gió bên ngoài thổi qua cửa sổ khiến bức rèm bung lên, bên ngoài loáng thoáng màu đỏ của tường vi cùng mùi thơm ngát, thật đẹp.
Cô vươn tay, những giọt nước mưa lạc trong không trung đập vào tay cô bắn lên, giống như chúng đang khiêu vũ trên đầu ngón tay cô vậy. Mỗi một vũ điều đều như đao nhọn nảy lên, đột nhiên đầu ngón tay cô tê rần, có chút không thể chịu đựng được loại đau đớn không dứt này. Trong lòng cô như thế, trong mắt cô như thế, ở đầu bàn tay cô cũng như thế.
Đột nhiên cô thả lỏng hai ngón tay nắm chặt, người đàn ông kia hình như đã đứng giữa màn mưa hồi lâu, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Trên mặt anh đã ướt đẫm, từng giọt nước mưa nhỏ từ tóc xuống lạnh ngắt.
“Nhược Tâm, anh có việc muốn nói với em.” Có chút gió bão thổi lại đây, cũng là ánh mắt hỗn độn của người đàn ông, mà giữa hai mắt đen lúc này đầy tơ máu giống như mạng nhện.
Mưa gió tạt vào hai mắt, anh hơi nhắm mắt lại, nước trong mắt dường như ẩn đi.
“Được.”
Môi Hạ Nhược Tâm khẽ giật giật, cô không biết Cao Dật muốn nói gì với cô, nhưng cô bỗng cảm thấy bất an, cảm giác này đã lâu chưa xuất hiện.
Hai người ngồi xuống, Cao Dật đặt tay lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ. Một chút lại một chút.
Từng đạo âm thanh gió rít mang theo hơi lạnh, chạm tới cả bên trong trái tim Hạ Nhược Tâm. ‘Bang, bang.’
“Nhược Tâm.” Cao Dật gọi tên cô.
“Dạ.” Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, trên mặt nhẹ nhàng bừng tỉnh. Cao Dật cảm giác miệng lưỡi cứng đờ, anh đột nhiên nhắm mắt lại, lại mờ ra, trong mắt anh xuất hiện tia mất mát, nhưng nhanh chóng giấu đi.
“Nhược Tâm, thật xin lỗi, em dọn ra ngoài đi.”
Phịch một tiếng, Hạ Nhược Tâm vừa câm ly trong tay liền rơi xuống đất.
Cô vội vàng nhặt cái ly lên, nhưng không nhịn được khóe mắt cay cay. Tay chân luống cuống đem cái ly đặt ở trên bạn, đôi tay gắt gao nắm chặt, không biết để đâu mới thích hợp.
“Nhược Tâm, em có nghe lời anh nói không?” Cao Dật vươn tay theo thói quen, cũng là thói quen với người trước mặt. Chỉ là khi tay anh vừa đưa ra thân thể lại run một chút, sau đó cứ như vậy thả xuống, thu gọi rồi nắm chặt bên cạnh mình.
“Em có thể hỏi nguyên nhân không?” Hạ Nhược Tâm cảm giác không nói lên lời, dường như nơi dựa dẫm của cô trước nay đã không còn, cũng dường như núi lớn cô vẫn luôn cõng trong nháy mắt đã sập. (Đoạn này chắc lại là thành ngữ gì đó của TQ.)
Mà tới lúc này cô mới hiểu được, hóa ra, có khi làm bạn, có khi ỷ lại, có khi thói quen, cũng là một loại yêu, chỉ là lúc này bị sập trong lòng cô lại một lần đau. Vốn bị tổn thương, kia không phải cô cự tuyệt, cô chỉ muốn có thêm thời gian, nhưng dường như không ai nguyện ý cho cô thời gian.
Cao Dật đưa tay vào trong túi, sau đó lấy từ bên trong ra một phong bao đặt ở trên bàn.
“Nhược Tâm, em cầm cái này, đủ để em cùng Tiểu Vũ Điểm sinh sống một thời gian rất dài. Nếu không có việc gì nói, mang theo Tiểu Vũ Điểm rời đi đi.”
Hạ Nhược Tâm ôm chiếc ly, đôi môi trắng bệnh, nhẹ nhàng run rẩy.
Cô chưa rời đi không phải vì cái gì, mà cô muốn một lời giải thích, một lý do. Vậy mà anh lại đưa cô một phong bao, không biết bên trong là bao nhiêu, nhưng chính là mua tín nhiệm của cô, mua một năm Tiểu Vũ Điểm gọi anh là ba.
Đây là mua bán, thật sự tốt sao, thật sự giá trị sao?
“Cao Dật, anh có nỗi khổ khó nói phải không?”
Hạ Nhược Tâm vẫn chưa tin, người như Cao Dật có thể cứu Tiểu Vũ Điểm không chút quan hệ sẽ lại có thể dễ dàng bỏ rơi cô cùng Tiểu Vũ Điểm.
Bởi vì nếu không có anh trên đời này không có Hạ Nhược Tâm. Nếu không có anh trên đời này cũng không có Tiểu Vũ Điểm.
Nhưng là, hiện tại vì cái gì, anh sẽ…
“Anh có nỗi khổ gì đâu. Em cũng biết, mọi thứ nơi này đều của Bạch gia, anh cũng mong em đừng hỏi quá nhiều vấn đề, coi như thành toàn cho anh. Được không?” Đôi mắt Cao Dật rũ xuống, dường như ẩn giấu điều gì đó.
“Nhược Tâm…” Anh vươn tay đặt trên mặt Hạ Nhược tâm, mà Hạ Nhược Tâm cũng không cử động. Đột nhiên cô cười với anh, cười như ngày xưa. Nhưng Cao Dật lại làm mặt lạnh, gần như không gió không mưa trong mắt, trầm tĩnh, đạm nhiên.
“Em nói xem, em còn muốn được cái gì từ nơi này?” Giọng anh khàn khàn nhưng ghe rất rõ ràng, chính là điều anh nói ra, là thứ trong nhân tâm anh.
Hạ Nhược Tâm đau xót.
“Em biết rồi.” Lông mi cô rũ xuống, cũng tránh khỏi tay của Cao Dật.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, sau đó một tiếng ‘cạch’, toàn bộ thế giới quanh cô đều an tĩnh.
Chỉ còn tiếng nước mưa rơi bên ngoài.
Chỉ còn tiếng hô hấp của cô.
‘Thịch, thịch…” chỉ còn tiếng tim đập của cô.
Sau đó dường như có gì được mở tung, cô ôm chặt lấy cánh tay mình, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
***
Trong phòng, Hạ Nhược Tâm đang thu dọn đồ đặc của mình. Cô vốn dĩ cũng không mang theo nhiều hành lý, vài bộ quần áo của cô, vài bộ quần áo của Tiểu Vũ Điểm, còn có 乃úp bê do Đỗ Tĩnh Đường đưa, cô đều cẩn thận thu dọn. Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ôm 乃úp bê, đứng trước mặt cô, tò mò nhìn cô không hiểu gì.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, xoa xoa đầu nhỏ của con gái, rồi lấy từ bên trong ngắn kéo một cái hộp. Cô mở ra liền thấy, bên trong là một chuỗi vòng cổ bằng trân châu. Nghe nói nó sẽ mang đến cho người hạnh phúc, mang đến vui sướng, cũng mang đến may mắn. Chỉ là, vì cái gì cô lại không có.
Cô chỉ có nước mắt, cũng chỉ có mất mát.
Cô khép lại cái hộp, đôi mắt nhanh chống hiện lên một chút long lanh, nhưng lại không rơi xuống. Cô đem đặt hộp ở tận trong cùng cái rương, sau đó đặt đồ lên trên.
“Mẹ, vì sao lại thu dọn đồ vật, có phải chúng ta về nhà không?”
Tiểu Vũ Điểm không rõ hỏi, bởi vì lần trước mẹ thu dọn đồ là bọn họ tới đây, lúc này có phải sẽ đi về hay không.
“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng. “Chúng ta phải về nhà, quay lại nhà của Tiểu Vũ Điểm và mẹ.” Cuộc sống của các cô sẽ lại giống như trước kia, chỉ có cô cùng Tiểu Vũ Điểm hai người.
Tiểu Vũ Điểm nép vào иgự¢ của mẹ, khuôn mặt nho nhỏ nở nụ cười. Về nhà, như vậy bé có thể thấy ông bà nội, còn có chú, đương nhiên còn có chú kì lạ kia.
Mà sau này, cũng không có người lại khi dễ bé cùng 乃úp bê. Bé ôm 乃úp bê áp chặt vào mặt mình.
Hạ Nhược Tâm vô ý xoa nhẹ đầu con gái, cô chỉ đang suy nghĩ về phương hướng, trong mắt kỳ thật cũng không có nhiều mê mang. Đúng vậy, cô không đi thì ngây ngốc ở nơi này làm gì. Cao Dật đã muốn cưới người khác, mà nơi này cũng không phải nhà của cô, cho nên cô chỉ có thể quay lại nhà mình, quay lại nhà nho nhỏ của cô cùng Tiểu Vũ Điểm.
Tất cả Bạch gia chuẩn bị hôn lễ, chỉ có cô một mình nhốt ở trong phòng, cùng con gái. Cô không muốn có ai cười cô cùng con gái, đặc biệt là Bạch Lạc Âm, cho nên cô chỉ có thể để Tiểu Vũ Điểm thiệt thòi ở chỗ này. Có điều, cũng không phải cô không tìm người khác thì người khác sẽ không tới tìm cô.
Lúc thấy Bạch Lạc Âm với vẻ mặt hạnh phúc đứng trước mặt, cô đưa con gái vào bên trong một phòng nhỏ, một mình một người quay lại đối mặt với người chưa từng thích các cô này, thậm chí còn đem các cô thành kẻ thù.
“Như nào mà cô còn ở đây. Bạch gia chúng ta dường như đã không còn là nơi cô có thể ở lại, tôi muốn cô rời đi, tôi không muốn cô gây ô nhiễm không khí của Bạch gia chúng ta.”
Âm thanh của Bạch Lạc Âm không kiên nhẫn. Đương nhiên cô thắng, mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì, cuối cùng người thắng vẫn cứ là cô. Cô đã nói, ở trên đời này, ngoại trừ cô không có bất cứ ai có thể làm vợ Cao Dật.
Cao Dật vốn dĩ chính là của cô, là của cô, sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể ςướק đi.
“Có phải cô luyến tiếc không rời đi? Có điều tôi sẽ không để cô ở thêm một ngày khiến người ta chán ghét.” Cô cười, trong ánh mắt hiện lên một vẻ khinh thường. Cô cũng không quên, Cao Dật sở dĩ cưới cô cũng không phải vì yêu cô, mà là vì Vệ Lan. Nhưng cô tin tưởng, những ngày sau này cô sẽ hoàn toàn có được Cao Dật, từ con người đến tâm trí anh.
Lúc này từ bên ngoài một người giúp việc Philippine đi vào, bà ta không nói gì liền đi tới rương hành lý của Hạ Nhược Tâm ném ra bên ngoài.
Bạch Lạc Âm lạnh lùng cưới: “Cô mau mang tiểu dã loại rời đi, rời khỏi tầm mắt tôi. Nếu không tôi nhất định sẽ trực tiếp quăng các người ra ngoài, giống như quăng đống hành lý vừa rồi. Đừng ૮ɦếƭ da cay mặt ở nơi này, nơi này không chào đón các người.”
Hôm nay cô không đuổi hai mẹ con này đi thì cô sẽ không phải là Bạch Lạc Âm.
Hạ NHược Tâm nhìn hành lý, sau đó cô xoay người, mở cái cửa nhỏ kéo tay con gái, sau đó ngồi xổm ôm con gái vào lòng.
“Tiểu Vũ Điểm. Chúng ta về nhà đi.” Cô áp khuôn mặt của con gái vào иgự¢ mình, thế giới này dù không có ai yêu cô, cô sẽ tự yêu mình, sẽ càng yêu con gái mình.
Một bước lại một bước, cô rời khỏi Bạch gia, giống như năm đó cô rời khỏi Sở gia. Cao Dật vẫn luôn không xuất hiện, có lẽ căn bản không muốn nhìn thấy mặt cô.
Ngoài cửa, cô cầm tay của Tiểu Vũ Điểm, bên cạnh là hành lý không nhiều lắm của mẹ con cô, phía sau là nơi mà các cô ở không lâu. Đợt nhiên, lại là khóc, Hạ Nhược Tâm không kìm lại được, hốc mắt cay cay.
Cao Dật, mặc kệ anh đã quyết định như nào em đều không trách anh, em còn nợ anh, nợ thật nhiều. Nêu đây là điều em có thể làm để trả nợ cho anh, như vậy em sẽ làm. Đây là điều anh muốn, như vậy em cũng nhất định sẽ làm được.
“Chúng ta đi thôi.” Một tay cô kéo hành lý, một tay kéo tay Tiểu Vũ Điểu. Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu khó hiểu hỏi: “Mẹ, ba sẽ không cùng chúng ta trở về sao?” Cô không rõ vì sao bọn họ khi tới có ba người, vậy mà chỉ có hai người trở về. Có phải ba không cần bé nữa rồi.
Hạ Nhược Tâm xuông cái rương, sau đó ngồi xổm thân mình, cười dịu dàng với con gái: “Tiểu Vũ Điểm, về sau con sẽ sóng cùng mẹ, giống như chúng ta trước kia. Tiểu Vũ Điểm có sợ không? Mà ba của con sau này sẽ rất bện, chúng ta sẽ rất ít khi có thể nhìn thấy ba.” Cô nắm chặt tay con gái, kỳ thật cũng không biết cần nói gì với con gái. Vấn đề này thật sự khó nói.
Cô không muốn nói cho bé, kỳ thật ba của bé đã không cần bọn họ. Bởi vì anh có việc anh muốn làm, dẫu có yêu cũng không quan trọng, bởi vì vẫn là anh đã bỏ các cô. Cho nên, hiện tại các cô chỉ có lẫn nhau.
“Không sợ, Tiểu Vũ Điểm sẽ giúp mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ giặt quần áo, sẽ ngoan.” Tiểu Vũ Điểm ôm chặt 乃úp bê một chút, tay nhỏ kéo áo Hạ Nhược Tâm. Bé sẽ giống như trước, giúp đỡ mẹ, bởi vì mẹ đã nói bé là một đứa bé ngoan.
Xa xa là một mảnh tường vi đỏ nở rộ, hương thơm thoang thoảng trong không khí khiến người trầm say. Hạ Nhược Tâm lại một lần nữa đứng lên, sau đó kéo tay con gái rời đi. Thân ảnh hai người từ từ biến mất, sau đó mất hẳn ở cuối con đường.
Từ cửa một người thanh niên đi ra. Anh dựa thân vào cửa, khuôn mặt có chút thất thần, thậm chí môi anh cũng run run.
“Anh, rõ ràng anh không muốn chị rời đi, vì sao lại đẩy chị đi, vẫn để Bạch Lạc Âm đuổi chị ra ngoài. Anh không thấy chị rất thương tâm sao? Hơn nữa, vì sao anh muốn cưới Bạch Lạc Âm, chúng ta cần gì ở Bạch gia? Anh không cần phải hi sinh chính mình như vậy, Bạch Lạc Âm sống hay ૮ɦếƭ cũng không quan hệ gì với chúng ta.”
Không nên trách anh, không phải anh tức giận với Cao Dật, chỉ là anh đang đau lòng cho anh trai phải chôn vùi ở chốn này.
“Anh chỉ muốn cho cô ấy sống vui vẻ một chút, bởi vì ở chỗ này cô ấy đã không vui sướng gì.” Cao Dật đưa nắm tay lên miệng cắn chặt. Kỳ thật anh cũng không muốn buông tay, nếu có một tia khả năng thì anh sẽ không buông tay, anh càng không muốn trên mặt cô mất đi nhiều tươi cười. Nhưng là, anh càng không muốn tình cảm giữa bọ bị chôn vùi ở Bạch gia, ở trong tay Bạch Lạc Âm.
Ở Bạch gia này trước sau cô đều không thể sống yên ổn. Bọn họ không thể rời đi, nếu để có chiến tranh thì anh cũng chỉ là đem thương tổn đến cho cô. Không phải anh nhát gan, bởi vì anh đánh cược không được, không đánh cược được Vệ Lan, cũng không đánh cược được Cao Hân, kỳ thật cũng không đánh cược được chính mình.
Cũng là bởi vì, anh lại phát hiện, kỳ thật cô cũng không yêu anh, cho nên anh tự lưu mình lại nơi này, giải phóng cho cô đi.
Cao Hân lại gọi một tiếng: “Anh, anh nói cho em, có phải Bạch Thần Phong nói gì với anh?” Sắc mặt Cao Dật vẫn luôn không tốt từ lúc anh nói sẽ cưới Bạch Lạc Âm, cho nên anh có cảm giác chuyện này chắc chắn có quan hệ với Bạch Thần Phong.
Gật, Cao Dật lần này không giấu giếm, chính bởi Bạch Thần Phong kia mới khiến anh quyết định, cũng làm anh có lý do rời xa cô, khiến anh không tiếp tục kiên trì. Kỳ thật Bạch Thần Phong thật đúng là giúp anh.
“Ông ta nói gì với anh?” Cơ thể Cao Hân căng lên: “Có phải ông ta lấy chị Nhược Tâm uy Hi*p anh.”
“Không phải.” Cao Dật lắc đầu: “Không quan hệ với Nhược Tâm.” Hiển nhiên Bạch Thần Phong biết, nếu dùng Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm làm cớ thì càng khiến anh phản cảm, cho nên ông ta dùng Vệ Lan.
“Anh, vậy…” Cao Hân còn muốn hỏi, nhưng Cao Dật vỗ vỗ vai anh: “Có một số việc đã xảy ra, đừng tìm hiểu nguyên nhân rối rắm làm gì. Em có biết cũng không thay đổi được gì.”
Anh cười, nhưng ý cười không có trong mắt.
Bạch Thật Phong thật sự đã biết nhược điểm của anh, có điều về sau anh cũng bắt được nhược điểm của ông ta.
Bọn họ hai người đều uy Hi*p đối phương, còn phải nhìn xem ai ác hơn, cũng như ai có thể nhẫn hơn.
Bên ngoài mưa phùn tay tán loạn, giữa màn mưa Hạ Nhược Tâm đang kéo tay con gái, sau đó đem áo của mình che lên đầu con gái.
Chỉ là, nơi này có chỗ nào cho bọn trú thân thì cô lại không biết.
Trong màn mưa cô cầm tay con gái, sau đó đặt rương hành lý xuống mặt đất, kéo con gái đứng ở cửa Bạch gia, chỗ duy nhất cô có thể tránh mưa. Lúc cô đang thu gọn cho con gái thì một túi da lại từ bên trong ném tới.
‘Cạch’ một tiếng, cửa phía sau bị đóng lại, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi hương tường vi từ bên trong.
“Con đứng đây ngoan, một lát mẹ sẽ tới.” Cô vẫn cứ cười, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Vũ Điểm hơi méo miệng nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt thiên thần trong sáng dần dần bị bịt kín bởi một tầng sương mù.
Hạ Nhược Tâm nhặt cái rương trở lại, sau đó một tay dẫn theo cái rương, một tay ôm con gái đi vào trong màn mưa.
Lúc này, bên trong trang viên, Bạch Lạc Âm hái được một đóa tường vi đưa lên mũi mình ngửi, màu đỏ diễm giống như máu tươi ánh lên màu đỏ trong đôi mắt trầm của cô.
“Người đã đuổi đi?”
Cô hỏi người giúp việc Philippine vừa quay lại.
“Đúng vậy, tiểu thư. Đã đuổi đi, đồ vật của cô ấy cũng bị quăng ra ngoài.”
“Phải không?” Khóe môi Bạch Lạc Âm cong lên, cuối cùng là cười lớn. Cô dùng chân dẫm dẫm lên những cánh hoa tường vi trên mặt đất, đế giày cô cũng đã dính một ít cánh hoa.
***
“Lạnh không con?”
Hạ Nhược Tâm mở ra vali, từ trên trong lấy ra quần áo, một bộ khoác lên người Tiểu Vũ Điểm. Cô lại sờ soạng một chút quần áo trên người con gái, thật may, còn chưa bị ướt. Chỉ là cô lại quên mất lúc này cô giống như con gà rơi xuống nước, toàn thân trên dưới kể cả đầu tóc đều ướt đẫm, tóc cũng đã bị bết vào từng lọn lớn, đang nhỏ từng giọt nước xuống.
Sắc mặt cô không thật tốt, lạnh lẽo tái nhợt, nhưng đôi mắt cười lại mang hơi ấm tới cho con.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không lạnh.” Bé vươn tay của mình giúp mẹ lau nước mưa trên mặt, nhưng trong đôi mắt to tròn kia lại lăn xuống một giọt nước mắt.
Không sợ, Tiểu Vũ Điểm không sợ.
Hạ Nhược tâm vén quần áo ôm con gái lên, chờ cơn mưa này qua đi.
Nơi này mưa tới nhanh nhưng cũng đi nhanh. Chờ đến khi hết mưa Hạ Nhược Tâm sẽ tìm thuê một chung cư nho nhỏ, sau đí tìm công việc kia làm. So với hiện tại thì mấy năm trước còn kém hơn, còn khổ hơn, cho nên lúc này cô tin tưởng cũng sẽ không còn khổ như trước. Khi đó Tiểu Vũ Điểm tới sữa bột còn không có mà uống.
Hơn nữa cô còn có một ít gửi ngân hàng, còn có trang web để làm việc. Tuy rằng chi phí ở nước ngoài rất lớn, nhưng cô cũng có tiền lương, cũng hoàn toàn có thể nuôi sống hai mẹ con mình ít ngày, cho nên phong bao Cao Dật cho cô cô cũng không lấy mà dặt lại ở Bạch gia.
Dần dần tiếng mưa nhẹ dần trong tai, cuối cùng mưa cũng sắp ngừng.
Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, có điều bé ngủ không quá an ổn. Hạ Nhược Tâm đem tay đặt trước иgự¢ mình cho ấm, đợi đến khi tay hơi ấm rồi cô mới sửa lại đầu tóc cho con gái. Đến khi trời bên ngoài không còn mưa cô mới ôm con gái mình, một tay kéo cái rương đi tìm nơi có thể ở.
Đến khi trời gần tối cô mới tìm được một khách sạn. Phòng ở thì không có, nhưng phòng khách sạn cũng tiện nghĩ, giá cũng tạm được, còn có thể ở tạm. Việc thuê nhà từ từ tính, ít nhất là để đêm nay qua đi đã.
Lúc này điện thoại trong túi cô vang lên. Cô vội vàng lấy ra, còn may, điện thoại không bị ướt, không thì đến cái để liên lạc cô cũng không có.