Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 142

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Lạc Âm, con có thể yên tâm, về sau mọi thứ của Bạch gia đều là của con, con muốn làm gì mà không được, muốn kiểu đàn ông nào mà không thành, vì cái gì mà cứ phải muốn một người đàn ông không yêu con.”
Những câu nói của Bạch Thần Phong đều có lý, cũng là sự thật, nhưng những điều này với Bạch Lạc Âm mà nói thì có lợi ích gì. Cô không cần gia sản, cô chỉ cần Cao Dật, khi đã khăng khăng muốn rồi thì trên đời thật sự không có gì có thể so, trong lòng cô điều kia là muốn nhất có được.
Không chiếm được mới là muốn nhất, có rồi có lẽ sẽ không còn quý trọng như vậy nữa. Mà vấn đề hiện tại là, cô căn bản không thể có được.
Nhưng, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Thần Phong, Bạch Thần Phong có xin lỗi, cũng có lo lắng, ông cũng nói luôn vì hạnh phúc của cô, nhưng ông có biết tột cùng cô muốn có là gì không?
Lúc này trong lòng cô chỉ cảm thấy nặng nề, còn có phẫn nộ. Đều là người phụ nữ kia, đều là Hạ Nhược Tâm quái thai kia, vốn dĩ bọn họ sống vẫn tốt, từ khi có người phụ nữ kia thì mọi thứ đều thay đổi. Cao Dật, Cao Hân, Vệ Lan hiện tại đều thích cô ta, ngay cả ba của cô chẳng lẽ cũng là ngầm đồng ý chuyện này.
Vậy thì cô ở đâu, bọn họ có nghĩ tới hay không. Cô phải làm sao bây giờ, cô về sau đi ra ngoài gặp người khác kiểu gì, làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt người khác.
Cô nắm chặt tay mình, cô sẽ không từ bỏ, tuyệt đối sẽ không. Cô sẽ không nhường Cao Dật cho người khác, cho dù là dùng hết một tay đoạn* cô cũng sẽ không nhường Cao Dật.
*chỗ này khó dịch theo từ, nhưng ý là có dùng xong cũng không cho.
***
Bên ngoài không ngừng truyền đến từng đợt rào rào tiếng mưa rơi, thời tiết như vậy càng thêm một ít nặng nề.
Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa sổ nhìn trời mưa bên ngoài, kỳ thật nơi nào mưa cũng giống nhau, có điều nơi này hình như mưa là lạnh hơn một chút. Cô kéo chặt lại quần áo trên người, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bờ môi mình.
Chỉ cần cô chạm nhẹ thôi sẽ có một chút đau đớn, không biết là đến từ chính trên người hay là trong lòng.
Cao Dật, cô lẩm bẩm nói, dường như đã rất lâu cô không gặp anh, không biết bởi vì anh thật sự bận, hay bởi vì chuyện kia mà tránh cô. Cô ngẩng đầu lên, trời mưa bên ngoài dường như nhuốm cả vào ánh mắt cô, làm đôi mắt của cô hơi hơi có một chút đau đớn.
Cảm giác áy náy kia khiến cô không có chút nào vui vẻ. Có phải cô gây tổn thương tới người đàn ông kia, có phải do cô không trả lời anh. Cô đứng lên, ngón tay đặt lên cửa kính lạnh lẽo trước mắt. Vậy đi, anh nói yêu, như vậy cô sẽ yêu anh, cô sẽ nỗ lực, sẽ nỗ lực làm được.
Cô không phải là không muốn yêu, mà trong tâm cô thật sự căn bản tìm không thấy cảm giác yêu. Cô hạ tay xuống sau đó đặt lên trên иgự¢ mình, nơi này đang nhảy lên, cũng là ấm áp. Cô thật sự muốn cùng anh ở bên nhau, không có miễn cưỡng, một chút cũng không có.
Hồi lâu sau cô mới buông tay mình xuống, chợt phát hiện hình như tiểu gia hỏa hôm nay thật sự quá an tĩnh, đã lâu như vậy đều không tìm cô chơi, không phải lại ngủ rồi?
Cô xoay người, gọi một tiếng tên con gái. Nhưng ngoài ý muốn của cô, tiểu gia hỏa kia vẫn không ra tới, trước kia ở ngay lúc này sẽ thấy chân ngắn nhỏ bé chạy lon ton rất nhanh.
“Tiểu Vũ Điểm, mau ra với mẹ, nhanh ra đây, nếu không mẹ sẽ tức giận.” Lông mi cô nhíu nhẹ lại, đứa nhỏ này, gần đây cô hơi trầm mặc, mà tiểu quỷ dường như ngày càng hoạt bát.
“Tiểu Vũ Điểm…” Cô lại gọi tên con gái, hơn nữa mở cửa phòng nhìn xem có phải thật sự bé ngủ rồi hay không. Gian này không có, gian này cũng không có, đều là không có, tiểu gia hỏa này không biết chạy đi chơi ở đâu. Cô lại đi tìm một vòng, quả nhiên, tay cô nhẹ nhàng xoa xoa trán mình, tiểu gia hỏa kia nhất định lúc cô ngây ngốc đã đi ra ngoài chơi, xem đi, 乃úp bê của bé cũng không thấy.
Tiểu Vũ Điểm ở đâu thì 乃úp bê cũng sẽ mang theo. Tiểu gia hỏa này cũng không nhìn xem trời đang mưa, lỡ có bệnh thử xem bị tiêm có khóc không, lát trở về nhất định phải tét vào ௱ôЛƓ mới được, xem về sau có còn chạy loạn.
Tiểu Vũ Điểm ngồi ở bậc cầu thang, trong lòng bé còn đang ôm 乃úp bê. Tuy rằng bị Bạch Lạc Âm dẫm một chút nhưng vẫn còn tốt, không bị dẫm hư. Mẹ của bé đã đem 乃úp bê giúp bé tẩy rất sạch sẽ.
Oa, mưa thật lớn, bé thỉnh thoảng thỏ tay thò chân duỗi ra ngoài làm nước mưa rơi vào lòng bàn tay, tay mũm mĩm đã sớm bị nướt mưa làm ướt hết.
“Lạnh…” Bé vội vàng co lại thân mình nhỏ của mình, bé lạnh. Nhưng rồi, đôi mắt bé xoay một chút, sau đó lại thò tay nhỏ ra, tuy rằng lạnh nhưng chơi rất thích.
Mưa thỉnh thoảng đánh vào bàn tay nhỏ của bé, mà một tay khác bé còn đang ôm chặt 乃úp bê vào lòng, không để 乃úp bê bị mưa rơi vào.
Mà bé cũng không biết rằng có một cô gái đang đứng ở xa đã rất lâu, lúc này đã đi về phía bé.
Cảm thấy có người đang đứng cạnh mình, Tiểu Vũ Điểm vội vàng thu hồi lại tay của mình, đôi chân nhỏ ngượng ngùng lùi lại. Không tốt, bị phát hiện rồi, nếu nói cho mẹ cùng ba biết bé một mình chạy ra nghịch nước thì nhất định bé sẽ bị mắng.
Bé cẩn thận ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặc, nhưng lúc bé thấy rõ thân mình nho nhỏ lại lùi về phía sau một chút, hai tay nhỏ càng thêm ôm chặt 乃úp bê trong lòng. Là dì hư kia, là dì đã dẫm lên 乃úp bê của bé.
“Mày rất sợ tao?” Bạch Lạc Âm cúi đầu nhìn chằm chằm vào đứa bé còn chưa cao bằng chân mình. Đây là con gái của người phụ nữ kia, chính là đứa bé rất được Vệ Lan thương yêu. Thật đúng diện mạo khiến người không chán ghét được, bất quá lại là một đứa trẻ không cha, còn muốn tranh cùng cô sao, còn không chịu nhìn xem thân phận bọn họ là gì.
Tiểu Vũ Điểm không ngừng lui về phái sau, bé mím môi lại, sợ hãi. Lúc này Bạch Lạc Âm ngồi xổm thân mình xuống, cô đang cười, nhưng là cười thực lãnh. Hóa ra tiểu dã loại cũng sẽ sợ hãi.
“Nói cho dì, ba cháu là ai?” Cô cố gắng làm âm thanh mình dịu dàng một chút, chỉ là trên mặt cô có nụ cười chỉ là cố gắng cười không thể dối trá, chỉ làm Tiểu Vũ Điểm cảm giác thêm sợ hãi.
“Ba, chính là ba.” Tiểu Vũ Điểm nhỏ giọng nói.
“Thật là một đứa ngu ngốc.” Bạch Lạc Âm hiển nhiên quên mất Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa bé khoảng ba tuổi, trẻ con chỉ nhận thức được như thế.
“Cháu nói cô không xinh đẹp bằng mẹ cháu sao, nhìn lại thử xem cô với mẹ cháu ai xinh đẹp hơn?” Cô lại hỏi, giương ra bộ mặt nghiến răng tươi cười nhưng trong lòng không khác gì uy Hi*p.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hai mắt, “Mẹ”, bé thành thật trả lời, kì thật ở trong mắt bé, mẹ chính là người xinh đẹp nhất.
“Mày thử nói lại lần nữa xem?” Bạch lạc Âm đối với câu trả lời của Tiểu vũ Điểm rất không hài lòng. Người phụ nữ kia có trẻ hơn cô sao? Xinh đẹp hơn cô sao? Không nói đến chỗ cô ta còn có một đứa con rơi, như thế thôi cũng không thể so sánh được với Bạch Lạc Âm cô.
“Mẹ”, Tiểu Vũ Điểm lặp lại một lần nữa, kì thật cho dù có bắt bé nói thêm bao nhiêu lần đi nữa thì bé cũng trả lời như thế thôi vì vốn dĩ trong lòng bé, mẹ chính là người xinh đẹp nhất nha.
“Vậy mày thử nói xem, mẹ mày mang theo tiểu dã chủng mày đến có phải để cố ý tiếp cận Cao Dật? Cô ta thiếu đàn ông theo đuổi hay sao, tại sao lại là Cao Dật chứ?” Cô có chút hung tợn hỏi, nhưng dường như đã quên, ở trước mắt cô chỉ là một đứa bé ba tuổi không hiểu chuyện
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ đầu mình, bé không hiểu lời cô nói, bất quá cái từ “dã chủng” lại khiến bé mất hứng, hừ dì là người xấu, bé ôm chặt 乃úp bê nhỏ trong иgự¢ mình, xoay người đi, không để ý đến dì xấu nữa. Nhưng Tiểu Vũ Điểm chỉ vừa mới đi được một bước thì da đầu đột nhiên căng lên đau đớn, đôi mắt bé liền đỏ hoe, xoay người nhìn thấy dì xấu đã nắm lấy tóc bé từ lúc nào.
“Đau, đau quá, không được kéo tóc của Tiểu Vũ Điểm’!” Bé hất hất tay Bạch Lạc Ân, nước mắt không ngừng rơi xuống, khuôn mặt hồng lên rất đáng thương
Bạch Lạc Âm cười lạnh, cô trước giờ cũng không phải người tốt lành gì, bây giờ làm tiểu nhân một chút cũng có thể chấp nhận, cô cũng không cho rằng chính mình là một tên biến thái cho kham, khi không đi uy Hi*p một đứa trẻ ba tuổi,nhưng đây không ai khác lại là con của người phụ nữ kia, cho nên chỉ có thể nói hai chữ xứng đáng, nếu nó mà không phải là con của người đó thì có lẽ một cái liếc mắt cô cũng không thèm nhìn ”
“Buông cháu ra.” Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm huơ huơ, tóc bé bị kéo đau, khóc càng thêm nhiều.
Bạch Lạc Âm đưa tay xuống phía dưới, đoạt lấy 乃úp bê từ trong иgự¢ Tiểu Vũ Điểm, Tiếu Vũ Điểm bất ngờ, một tay ôm lấy đầu, một tay duỗi về phía trước cố với lấy 乃úp bê nhỏ vừa bị ςướק mất
“Trả 乃úp bê lại cho Tiểu Vũ Điểm”, trả 乃úp bê lại cho bé, đó là 乃úp bê của mẹ cho bé mà.
“Được, trả cho ngươ.i” Bạch lạc Âm cười lạnh, nhìn thấy bên ngoài trời đang mưa, thuận tay ném con 乃úp bê ra ngoài, rơi xuống bùn đất dính đầy nước mưa.
“乃úp bê nhỏ…” Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má, bàn chân nhỏ bé hướng ra phía ngoài chạy tới nhưng đột nhiêu lại bị người phía sau nhẹ nhàng ôm lại.
“Tiểu Vũ Điểm muốn 乃úp bê nhỏ, 乃úp bê nhỏ…” Bé khóc không ngừng, nức nở đầy nghẹn ngào.
“Ngoan nào, mẹ ở đây, 乃úp bê nhỏ sẽ không có việc gì.” Đúng vậy, giữ chặt Tiểu Vũ Điểm không ai khác chính là Hạ Nhược Tâm. Nếu không phải nghe thấy tiếng khóc của con gái mình cô mới tìm được con không thì cô cũng không biết đi đâu để tìm được con bé.
Cô ϲởí áօ khoác ngoài ra, khoác lên vai Tiểu Vũ Điểm, xoa đi hai dòng nước mắt, Tiểu Vũ Điểm khóc đến đỏ mắt, cô cảm thấy rất đau lòng.
“Mẹ, 乃úp bê nhỏ…” Tiểu Vũ Điểm gắt gao đem khuôn mặt vùi sâu vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ mẹ mình, khóc càng thương tâm, càng tủi thân, mà Bạch Lạc Âm chỉ cười lạnh đứng ở một bên, khóe môi dương lên đắc ý, thấy mẹ con cô ta thống khổ thì cô liền vui vẻ, nếu không thì thật có lỗi với chính bản thân mình, ai bảo các cô muốn ςướק đi đồ của cô. Đây là địa bàn của ngàng, đã là đồ của cô thì không ai có thể lấy được
Ở trong nhà này, chỉ cần không vừa mắt với người nào, cho dù chỉ là bảo mẫu thôi cô cũng không cho người đó có khả năng lưu lại
“Mẹ, 乃úp bê nhỏ …” Tiểu vũ Điểm chỉ tay vào màn mưa, thân thể nhỏ nhắn của bé không ngừng giãy dụa, bé muốn đi cứu 乃úp bê nhỏ của bé. “Mẹ, 乃úp bê nhỏ ở ngoài đó rất lạnh.” Bé mấp máy cái miệng nhỏ của mình. Hạ Nhược Tâm dùng tay áo nhẹ nhàng xoa mặt cho bé, dịu dàng cười: “Tiểu Vũ Điểm đứng ở đây, mẹ đi tìm 乃úp bê nhỏ cho con.” Cô vừa nói vừa xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của con.
Bên ngoài mưa rất lớn, cô xông ra, nước mưa tạt vào người rất đau, từng giọt mưa lăn dài xuống, tựa như chảy vào tim cô khiến cô càng đau đớn khổ sở. Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay, đôi chân nhỏ tiến lên phía truớc một bước, định chạy tới nhưng cuối cùng vẫn đứng lại, hai mắt hồng lên rất đáng thương. Mẹ nói Tiểu Vũ Điểm phải ngoan ngoãn đứng đợi ở đây, không được đi ra ngoài, bằng không thì mẹ sẽ tức giận.
Hạ Nhược Tâm đem tay mình đặt trên đỉnh đầu, chạy tới chỗ 乃úp bê nhỏ bị ném đến thê thảm, ướt nhẹp dính đầy bùn đất.
Cô vội nhặt lên, đem 乃úp bê nhỏ ôm vào lòng, không hề chú ý đến việc nó sẽ làm bẩn áo cô, xoay lại chạy ngược trở về, quần áo cô đã ướt nhẹp, kì thật cũng không khác 乃úp bê nhỏ là mấy, nước trên áo nhỏ từng giọt xuống đất, cô ngồi xuống, đem 乃úp bê nhỏ xoa xoa vào lòng.
“Tiểu Vũ Điểm, 乃úp bê nhỏ bị ướt, mẹ giúp Tiểu Vũ thổi khô nhé” Cô dùng sức lau tay vào áo mình, bất quá lau mãi cũng không sạch, trên dưới của cô đều dính nước.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhìn mẹ cùng 乃úp bê nhỏ đã sớm ướt đẫm quần áo, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hạ Nhược Tâm đem tay lau khô một chút, kéo tay nhỏ của con gái, “Tiểu Vũ Điểm cùng về với mẹ nào, ở đây rất lạnh, sẽ bị cảm.” Cô không để ý chính mình áo quần ướt đẫm, một tay nắm tay con gái, tay kia cầm 乃úp bê nhỏ đã sớm ẩm ướt lạnh lẽo.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, bước đi lướt qua chỗ Bạch Lạc Âm đang đứng xem trò vui, Bạch Lạc Âm cười lạnh, nhìn hạ Nhược Tâm từ trên xuống, ánh mắt nồng đậm vẻ khinh thường, “Nhìn cô bây giờ chật vật lắm nha, cô thử nghĩ xem nếu Dật nhìn thấy được bộ dang bây giờ của cô có thể hay không không thích cô nữa?”
Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nhướn mi, trong mắt nổi lên một tia mờ mịt: “Cao Dật có thích tôi hay không với cô không liên quan đến nhau, nhưng tôi biết, Cao Dật ghét nhất chính là loại phụ nữ đáng ghê tởm như cô. Bạch tiểu thư, cô là một người lớn, một người trưởng thành, còn Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa bé mà thôi, cô thật sự cho rằng cô ức Hi*p một đứa nhỏ sẽ thỏa mãn được lòng hiếu kì bây giờ của cô sao, cô cho rằng, cô làm như vậy là phù hợp với thân phận hiện giờ của cô?”
Ức Hi*p một đứa bé, việc làm cô thật sự rất mất mặt.
Bạch Lạc Âm bị cô chỉ trích sắc mặt khẽ biến, lúc đỏ lúc trắng, nhưng Bạch Lạc Âm vẫn mạnh miệng không chịu nhận lỗi: “Là cô sinh sự trước, cô đoạt Cao Dật từ tay tôi, đây là cô tự tìm lấy.”
Hạ Nhược Tâm cẩn thận lôi kéo bàn tay nhỏ của con gái, bước đi lướt qua phía sau Bạch Lạc Âm giọng nói của cô nhàn nhạt truyền tới, như một cái tát đánh thẳng vào mặt của Bạch Lạc Âm: “Nếu anh ấy thích cô thì bất luận có là ai đi nữa cũng không thể ςướק lấy anh ấy từ tay cô, nhưng nếu anh ấy không yêu cô, bên cạnh anh ấy cũng sẽ có người khác, cho dù đó không phải tôi cũng sẽ là người khác, nhưng tôi khẳng định chắc chắn một điều rằng người đó hoàn toàn không phải cô”.
Hạ Nhược Tâm sờ sờ đầu tóc của bé, hoàn hảo, Bạch Lạc Âm không làm cho bé bị thương, con bé chỉ khóc mà thôi, cô nhớ cô đã tự nhủ, cô sẽ không làm cho con gái mình trở thành một Hạ Nhược Tâm thứ hai, cho nên bây giờ bằng bất cứ giá nào cô nhất định phải bảo vệ tốt cho con bé.
“Tiểu Vũ Điểm, sau này không được đi lung tung nữa, có biết không?” Cô nhẹ nhàng nắm cánh tay nhỏ của bé con.
Tiểu Vũ Điểm nhăn mũi cái mũi nhỏ, ủy khuất nói, “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm biết rồi, bên ngoài rất nhiều người xấu.” Giọng nói non nớt, rất dễ nghe của trẻ con nhưng khi đến tai của Bạch Lạc Âm lại làm cô biến sắc, sắc mặt dần dần kém đi.
Bạch Lạc Âm đứng tại chỗ, thẳng đến khi hai mẹ con biến mất, từng cơn gió thổi qua lạnh ngắt, tát thẳng vào mặt cô.
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, Hạ Nhược Tâm, tôi nhất định sẽ làm cô phải biến khỏi Bạch Gia, Cao Dật sẽ là của tôi, nhất định sẽ như vậy!”
Bạch Lạc Âm bỗng nhiên ngẩng đầu, âm thanh trước mắt dường như trở nên hỗn độn, một bóng người dừng lại ngay trước mặt cô.
“Dật…” Môi cô run rẫy nói, đôi mắt chợt hoa lên một chút, Cao Dật khuôn mặt lạnh lùng, đáy mắt bây giờ chỉ nhìn thấy hình dáng chật vật của cô. Nét mặt Cao Dật đã sớm mất đi ôn hòa thường ngày, lúc này, hơi thở lạnh lẽo của anh dường như tràn ngập cả không khí.
“Dật...” Cô lặp lại, khuôn mặt anh bây giờ càng làm cho cô thêm sợ hãi, cô muốn nhìn Cao Dật nhưng lại sợ ᴆụng chạm đến đôi mắt lạnh lẽo của anh,chỉ có thể lặng lẽ cúi đầu.
Anh đến đây lúc nào, tại sao cô không thấy được anh, những lời nói vừa rồi của cô có phải anh đã nghe thấy được hay không? Trên mặt cô hiện lên nét lúng túng, nhưng cô có cảm giác mình không làm gì sai, nếu như người phụ nữ kia không xuất hiện, như vậy thì cô và anh cứ vẫn là hôn vợ chưa cưới của anh và sau này cô sẽ là vợ của anh, đúng vậy,không ai khác chính người phụ nữ đó đã phá hoại hạnh phúc của cô, chính vì cô ta!.
“Có phải cô đang nghĩ rằng, nếu không có Nhược Tâm thì tôi sẽ cưới cô sao?” Âm thanh của anh lạnh lùng vang lên ở bên tai, mỗi chữ, mỗi câu giống như trận mưa ngoài kia, lạnh đến thấu xương.
“Bạch Lạc Âm…” Cao Dật khẽ kêu, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, có phải bình thường cô quá tự cao tự đaị, quá xem trọng bản thân mình hay không?
Bạch Lạc Âm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, cô muốn anh lộ ra một chút tươi cười vì mình, nhưng hiện tại đừng nói đến cười, ngay đến một tia vui vẻ đi chăng nữa anh cũng không để lại cho cô một chút.
“Dật, em…”
Cổ họng cô nghẹn lại, không biết nói thêm gì nữa. Cô biết anh hiện giờ thật sự không thích cô, có lẽ đã chuyển sang ghét cô, nhưng cô thật sự rất yêu anh, cô biết sai rồi, cô thật sự biết sai rồi, chẳng lẽ không còn cơ hội nào để cứu chữa, chẳng lẽ chỉ một chút sai lầm trong tình yêu nhưng lại không xứng đáng để anh tha thứ?
Cao Dật vươn tay ra, nắm lấy chiếc cằm trắng bệch của cô, lòng bàn tay của anh thật lạnh, nhưng giọng nói của anh lại càng lạnh hơn, “Nếu phụ nữ trên đời này ૮ɦếƭ sạch thì cho dù tôi có cưới nam nhân đi nữa cũng không động chạm gì đến cô đâu”
“Dật, anh thật không thể tha thứ cho em sao?" Bạch Lạc Âm đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Cao Dật: “Anh trước kia rõ ràng rất thích em mà, rõ ràng anh rất yêu em, bây giờ có phải anh vì cô ta nên đối xử với em như vậy?”
Nét châm chọc trên khuôn mặt anh ngày càng đậm: “Tôi tưởng tôi đã từng nói với cô rồi chứ, chuyện trước đây với tôi bây giờ chỉ là quá khứ mà thôi, hãy cho nó qua đi, tôi cũng đã sớm quên, có lẽ trước đây tôi cũng đã từng có chút động tâm với cô, nhưng chính cô đã đùa bỡn tình cảm của tôi, lúc chúng ta chia tay thì đã sớm không còn liên hệ gì với nhau nữa. Động tâm có thể hết hi vọng, yêu cũng có thể bỏ, cô cho rằng tôi vì cái động tâm nho nhỏ đó mà ૮ɦếƭ đi sống lại với cô sao?”
Thân thể Bạch Lạc Âm chấn động, cô lùi ra phía sau một bước, nước mưa chảy xuống thấm ướt vào áo, lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái, ý anh nói anh đã hết hi vọng với cô, anh sẽ không yêu cô nữa, vĩnh viễn sẽ không vì cô mà ૮ɦếƭ đi sống lại nữa? Nhưng anh có thể vì một người phụ nữ khác mà làm điều đó.
Cao dật lạnh nhìn nước mưa xối vào Bạch Lạc Âm, ánh mắt anh trầm xuống, không có nửa chút cảm xúc xót thương, tâm anh bây giờ cũng thật lạnh lẽo.
Anh xoay người bước đi, không bao giờ quay lại nữa, anh thật sự chán ghét người phụ nữ này.
Anh bỏ đi, chỉ còn lại Bạch Lạc Âm ngơ ngác nhìn theo bóng dáng anh, trước mắt như hiện lên một mảng sương mù, trong lòng cô không còn hi vọng nữa nhưng lòng oán hận từ đó lại càng tăng thêm
“Hạ Nhược Tâm, tất cả đều là vì cô…”
Nước mưa không ngừng rơi làm cô ướt nhẹp quần áo, trên người lạnh lẽo nhưng lòng cô tràn ngập thù hận, ngày một nhiều hơn.
Mưa rả rích rơi trên mặt đất bắn lên vài giọt nước, sắc trời đã đần chuyển màu xanh.
Hạ Nhược Tâm thay Tiểu Vũ Điểm cởi đôi giày nhỏ ra, dùng tấm thảm lông trùm lên người bé, như vậy bé sẽ làm cho bé ấm lên, cô chỉ chú ý như thế trong khi trên người cô đều là quần áo ướt, trong mắt cô chỉ biết đến Tiểu Vũ Điểm nhưng lại không để ý đến mình chút nào.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm bị kéo tóc đau” Tiểu Vũ Điểm vươn tay xoa đầu mình, lúc nãy Bạch Vũ Âm túm tóc bé bây giờ vẫn còn rất đau.
Hạ Nhược Tâm đem tay đặt lên đầu bé nhẹ nhàng xoa: “Để mẹ xem. Hiện tại hết đau chưa?” nàng cười hỏi Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt một cái, dùng sức gật gật đầu: “Không đau, không đau nữa, tay của mẹ quả thật rất thần kì nha a.”
Bé nhìn lại 乃úp bê nhỏ bị ướt được đặt riêng ở một bên góc, đôi mắt hồng lên dường như đã ướt thêm một chút.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn 乃úp bê nhỏ.” Bé tủi thân nói, Hạ Nhược Tâm vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Không cần gấp, mẹ sẽ nhanh chóng đem 乃úp bê nhỏ cho con.” Cô đi tới ngăn tủ, cầm ra một 乃úp bê mới của Đỗ Tĩnh Đường đã mua cho Tiểu Vũ Điểm.
Cô đi đến bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, ngồi xổm xuống, đem 乃úp bê nhỏ đặt vào lòng con gái, “乃úp bê mới này bồi thường cho con nhé, 乃úp bê nhỏ mệt cần nghỉ ngơi, mẹ chăm sóc nó xong sẽ đưa lại cho con nhé.” Cô đem tay mình đặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, lau khuôn mặt của bé một chút. Tiểu Vũ Điểm ôm chặt 乃úp bê vào trong иgự¢ rồi ra sức gật đầu một cái.
“Tiểu Vũ Điểm mệt mỏi muốn ngủ, 乃úp bê cũng muốn ngủ.” Cho nên bé phải ngoan ngoãn đi ngủ, bé ôm 乃úp bê mới sạch sẽ vào иgự¢, trên môi nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, cầm lấy 乃úp bê nhỏ ướt sẫm dính đầy bùn đất trên bàn, hình dạng 乃úp bê nhỏ bây giờ thật là….
Cô vào trong toilet, đem 乃úp bê cẩn thận rửa sạch treo lên, đợi nó khô một chút là được, đột nhiên cô rùng mình một cái, cô cúi đầu thì mới ý thức được bây giờ cô vẫn mang một thân quần áo ướt đẫm, ngay cả tóc cũng đang nhỏ gọt xuống.
“Hắt xì…” Cô hắt xì một phát, cảm thấy đầu mình có chút khó chịu, cô vội vàng thay áo đi ra, bước nhanh đi tìm thuốc cảm.
Cô không thể sinh bệnh được, nếu cô bệnh sẽ lây cho Tiểu Vũ Điểm mất. Nắm trong tay bình thuốc, trong lòng khó nén được nỗi khó chịu đang lan ra, dường như ngay từ đầu từ khi bước vào căn nhà này, cô đã quên đi cách cười là như thế nào rồi.
Cô chỉ nghĩ mình nên sinh hoạt đơn giản bình thường một chút thì tất nhiên sẽ ổn, nhưng mọi chuyện lại đến với cô không hề đơn giản như cô đã nghĩ. Cô bỏ xuống bình thuốc trong tay, đi ra ngoài.
Cửa mở, trong phòng đột nhiên có người làm cô hơi sửng sốt một chút, Cao Dật đang ở ngay trong phòng, thấy anh đột nhiên cô lại nghĩ, bọn họ đã bao nhiêu lâu không gặp mặt rồi.
Anh ngồi ở bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, tay anh đặt trên trán của con bé.
“Cao Dật, anh tới rồi sao.” Hạ Nhược Tâm vội vàng đi tới. Cao Dật cười, thực xin lỗi, gần đây thất sự anh rất bận, đã lạnh nhạt với mẹ con cô quá rồi. Anh tuy cười nhưng trong mắt lấp lóe làm cô không hiểu lắm.
“Nhược Tâm, tóc em ướt rồi, có phải em dính mưa hay không?” Anh nói rồi đứng lên bước tới, dừng lại ngay trước mặt cô.
“Cái này a…” Hạ Nhược Tâm sờ một chút đầu tóc ướt sẫm của mình, chỉ lắc đầu: “Không phải đâu, em mới tắm xong thôi, hiện tại còn chưa khô đâu.”
“Thì ra là vậy.” Cao Dật cúi đầu, từ trên sô pha cầm lấy một cái khăn lông sạch sẽ, mềm mại xoa tóc cho cô, “Em không làm khô tóc, nếu bệnh thì phải làm sao bây giờ?” Từ lời nói của anh cô không nghe ra ngữ khí trách cứ, Hạ Nhược Tâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, chuyện kia cô vẫn chưa cho anh biết, nói dối anh như thế có khi sẽ tốt, cô sợ anh sẽ vì cô mà làm ra chuyện gì khác.
Cao Dật giúp cô xoa tóc, chỉ là Hạ Nhược Tâm thấy được từ trong mắt anh hiện lên nhàn nhạt tia mất mát, lẫn một tia thương cảm xót xa.
Anh buông chiếc khăn lông xuống, ngồi bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, đem thân hình nho nhỏ của bé con ôm vào Ⱡồ₦g иgự¢, mắt bé hồng hồng, rất giống một con thỏ nhỏ, rất đáng thương nhưng cũng rất đáng yêu
“Tiểu Vũ Điểm nói cho ba nghe nha, 乃úp bê nhỏ của con sao lại đổi thành 乃úp bê mới vậy.” Anh làm như vô tình hỏi, Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Tâm rồi quay sang nhìn lại Cao Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn nhó dường như có chút phiền não.
Hạ Nhược Tâm hai tay nắm lại thành nắm đấm.
“Tiểu Vũ Điểm đem 乃úp bê nhỏ làm ướt, 乃úp bê nhỏ cần nghỉ ngơi.” Nói xong, bé lộ ra một nụ cười ngọt ngào, sau đó lại cúi đầu, ôm 乃úp bê mới của mình, mẹ không cho Tiểu Vũ Điểm nói thì bé sẽ không nói
Cao Dật đôi mắt hơi khép lại một chút, đứng lên đi tới bên người Hạ Nhược Tâm, đem đặt hai tay ở bả vai cô, dùng sức đem cô kéo vào Ⱡồ₦g иgự¢.
“Nhược Tâm, buổi tối anh sẽ đến tìm em.” Thanh âm anh rất nhỏ nhưng lại gây áp lực cho cô, Hạ Nhược Tâm có chút sửng sốt, đầu óc nhanh chóng biến thành trống rỗng, cô khẳng định lòng cô bây giờ trong sáng, thật sự rất trong sáng nha.
“Anh sẽ tới” Cao Dật lại nói một câu, cúi xuống ở trên mặt Nhược Tâm hôn một cái, môi anh thật lạnh, mặt cô cũng thực lạnh, hàng mi dài của cô hơi lung lay một chút. Cao Dật rời đi, thẳng đến khi có tiếng đóng cửa liền làm cho cô tỉnh táo lại, cô vươn tay xoa mặt, sao cô có cảm giác trên mặt có thêm một ít hơi ấm nhàn nhạt.
Cô cúi người, đem Tiểu Vũ Điểm ôm trong иgự¢, trong những năm qua, con gái là niềm hi vọng duy nhất, là nơi đã cho cô thêm dũng khí để đối mặt với những sự việc phía trước.
Tiểu Vũ Điểm kì quái kéo lấy tay áo Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng day day: “Mẹ, mẹ ôm Tiểu Vũ Điểm ngủ nha.”
Hạ Nhược Tâm vội buông con gái, nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của bé: “Mẹ biết rồi.” Tiểu Vũ Điểm ngọt ngào cười, trẻ con đúng là không lo không nghĩ, nhưng sau này khi lớn lên chuyện bé phải đối mặt rất nhiều.
Mối quan hệ giữa cô và Cao Dật dường như đã có gì đó thay đổi, điều đó làm cô có chút bối rối khi đối mặt với anh. Cô bây giờ vẫn thích cách sống như trước kia, nhưng mà, bọn họ có thể quay trở lại quá khứ sao?
Buổi tối, cô kể chuyện cho Tiểu Vũ Điểm, vất vả lắm mới dỗ được cho bé ngủ, bé ngủ rất say sưa, trong Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn còn ôm ôm 乃úp bê mới.
Khả năng bé cũng đã rất mệt mỏi, cô kể chỉ đến trang thứ 3 thôi mà bé đã ngủ rồi.
Tiểu Vũ Điểm ngủ được một lúc thì cô dứng dậy, nhẹ nhàng bước đi.
Cô đóng cửa lại, ngồi trên sô pha nhìn đồng hồ điểm chỉ 11 giờ khuya, hôm nay anh sẽ đến sao? Bên ngoài rất yên lặng, cô dường như có thể nghe được tiếng tim mình đập mạnh, có chút gấp gáp, cô duỗi lòng bàn tay ra mới phát hiện bàn tay mình đã thấm ướt rất nhiều mồ hôi.
Tiếng mở cửa vang lên làm thân thể của cô hơi giật mình một chút, có tiếng bước chân đang tới, một tiếng lại một tiếng rất quen thuộc, cô không cần ngẩng đầu cũng đoán được người đến là ai rồi.
“Nhược Tâm, hiện tại em đang rất sợ anh sao?” Anh nói có chút chế nhạo, dường như anh lại trở về thành Cao Dật trước kia rồi, cô ngẩng đầu thấy anh khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cảm giác khẩn trương trước kia cũng dần dần vơi đi.
Cô vội vàng lắc đầu, cô muốn nói một câu không sợ với anh, nhưng bàn tay nắm chặt lấy đầu gối đã sớm tiết lộ tâm tình của cô lúc này.
Cô không khẩn trương nhưng lại chuyển sang sợ hãi rồi.
“Chúng ta đi thôi.” Cao Dật đi vào phòng, quay đầu nhìn Hạ Nhược Tâm đang ngồi trên ghế sô pha, trên mặt lóe lên một tí ánh sáng, sau đó xoay người đi.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, nuốt một ngụm nước bọt trong miệng rồi theo anh đi vào, đóng cửa lại. Nhưng tại sao lúc này tiếng đóng cửa không thôi cũng khiến cho cô hoảng loạn thế này.
Cao Dật ngồi xuống, đem thân mình dựa vào đầu giường, nhìn cô bước từng bước một tới gần mình. Nhưng trong mắt anh lại có một chút lạnh lẽo, có phải do căn phòng hôm nay hơi tối?
Hạ Nhược Tâm hít sâu một hơi, dùng sức nắm chặt tay, sau đó buông ra, đón nhận ánh mắt của anh. Nếu hôm nay anh muốn, vậy cô sẽ cho anh đi, anh muốn gì cô đều sẽ chấp nhận, cô thiếu anh, có lẽ cả đời cô cũng chưa chắc đã trả hết.
Cô ngồi xuống, không khí dần trở nên trầm lặng an tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng hô hấp của nhau, hết đợt này đến đợt khác cuối cùng tần suất hít thở cũng dần dần đều nhau. Cao Dật ngồi ngay ngắn, vươn tay ra nhẹ nhàng kéo cô.
Hai người hiện tại biến thành tư thế người trên người dưới rất ám muội.
Từ trước đến giờ giữa họ đều tự mặc định cách nhau một khoảng cách an toàn, không đến mức gần gũi như thế bao giờ.
Nhưng bây giờ trên mặt của Hạ Nhược Tâm cũng không phải là biểu hiện đỏ mặt ngượng ngùng mà là tái nhợt, tay cô nắm chặt ga giường. Hơi thở nóng rực của anh đang phả trên mặt cô, mặc dù cô ở cùng anh lâu như vậy nhưng cô cũng không có thói quen gần giũi với người khác giới, kì thật trước giờ chỉ có Sở Luật là cùng cô có tiếp xúc thân thể nhưng đối với cô, Sở Luật chỉ đem đến cho cô những kí ức mang đầy ác mộng mà thôi.
“Nhược Tâm…” Cao Dật lẩm bẩm một tiếng, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt có chút hoảng sợ của Hạ Nhược Tâm, anh cúi đầu nhẹ nhàng dán sát vào đôi môi có chút lạnh lẽo của cô, một tay đặt trên vai cô, tay kia nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới cởi từng nút áo trên иgự¢ cô.
Hạ Nhược Tâm cảm giác trên môi hình như có gì đó khác thường, cô nhắm hai mắt, nón tay bấu chặt vào khăn trải giường, mỗi một động tác của Cao Dật lại làm cho thân hình cô không ngừng run rẫy cứng đờ.
Đôi mắt Cao Dật luôn chú ý đến sắc thái trên mặt của Hạ Nhược Tâm, anh thử đặt tay lên иgự¢ cô, nhưng thân hình cô lại càng thêm cứng đờ, theo bản năng bài xích anh.
Hạ Nhược Tâm dùng sức nắm chặt hai tay, cô không thể ngăn cản, cô cũng không có biện pháp năn cản lại được, vì là Cao Dật nên cô không thể, Cao Dật đã cứu cô, đã cứu con cô, đã cho cô cùng Tiểu Vũ Điểm một gia đình thật hạnh phúc.
Nếu như không có anh, hai mẹ con cô đã sớm không tồn tại trên thế giới này.
Bỗng nhiên cô thấy trên người mình đột nhiên nhẹ xuống, cảm giác bên tai truyền đến tiếng thở dài thật sâu, cô mở hai mắt có chút ௱ôЛƓ lung, cúi đầu mới phát hiện trên áo chỉ bị cởi hai nút, còn lại vẫn nguyên vẹn mặc trên người, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, lưng cô bây giờ đã sớm bị mồ hôi làm ướt đẫm một mảng.
Cô ngồi dậy, ngón tay đặt trên cổ áo có chút hoảng loạn vội cài cúc áo lại, cô không hiểu vì cái gì tại sao anh đột nhiên dừng lại, không tiến tới thêm một bước nữa.
“Sao… Làm sao vậy…” Giọng cô run rẫy hỏi, Cao Dật nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
“Không có việc gì, hôm nay anh uống hơi nhiều thôi.” Trên mặt Cao Dật mang theo một chút tươi cười trấn an, tựa như vừa rồi cũng không có chuyện gì sảy ra, chỉ là nụ cười trên môi hình như nhạt đi rất nhiều.
“Em ở lại chăm sóc Tiểu Vũ Điểm đi.” Anh đứng lên, bước chân nhanh chóng rời đi, không muốn nói thêm gì nữa, có lẽ, giữa họ hiện tại đều đang trốn tránh đối mặt với nhau, nhưng cô và anh nếu cứ tiếp tục trốn tránh như vậy thì nó lại vô tình trở thành bức tường không gian chắn ngang quan hệ của hai người họ.
Cao Dật đứng ở cửa, bàn tay lùa vào tóc. Ánh nắng chiếu vào mặt anh khiến khuôn mặt của anh càng trở nên sáng lóa.
Anh thở ra một hơi dài, xoay người liền nhìn thấy Bạch Thần Phong khuôn mặt lạnh lẽo đứng ngay trước mắt.
“Anh đi với tôi.” Trên mặt ông không có nhiều biểu tình, âm thanh phát ra cũng không có mấy phần tình cảm, Cao Dật mím môi, đi theo sau lưng Bạch Thần Phong.
Bạch Thần Phong cảm thấy bước chân mình có chút nặng nề, trên trán ông đã có thêm mấy nếp nhăn, ông rõ ràng nghe được tiếng bước chân của Cao Dật trầm ổn bước theo quy luật, quả nhiên già trẻ khác nhau một trời một vực.
Ông đã già thật rồi.
Ông lấy tay đẩy cửa một gian phòng, bên trong là một căn phòng dành cho con gái, bày biện thật sự lộng lẫy giống như phòng của một công chúa, đồ vật đều là những thứ tốt mắc tiền, đây không ai khác chính là phòng con gái duy nhất của Bạch gia, Bạch Lạc Âm.
Cao Dật đứng ở cửa, đối với những thứ trước mắt cũng không lấy làm hứng thú. Nếu Bạch Thần Phong vẫn nhắc đến chuyện kia thì không cần nói nhiều nữa, anh sẽ không cưới Bạch Lạc Âm. Ba năm trước đây sẽ không, bây giờ cũng sẽ không, cho dù cuộc sống của anh có hay không có Hạ Nhược Tâm cũng sẽ như vậy thôi.
“Vào đi.” Thanh âm Bạch Tần Phong mang theo mệnh lệnh vang lên, bước chân Cao Dật hơi ngừng một chút sau đó đi vào, chỉ là đứng ở trong căn phòng dành cho con gái, bên trong đầy mùi nước hoa làm anh bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Trên một chiếc giường lớn hoa lệ, Bạch Lạc Âm sắc mày tái nhợt nằm ở giữa giường, ngay cả đôi môi trước giờ luôn hồng thuận lúc này cũng đã phai sắc, trước giờ Bạch Lạc Tâm luôn rất chú ý đến hình tượng của mình, từ nhỏ đến lớn, cô luôn đem chính mình trang điểm thật xinh đẹp, nhưng hiện tại dường như đã thay đổi hoàn toàn, không thể nói đến lôi thôi lếch thếch nhưng Bạch Lạc Âm của bây giờ cùng trước kia khác rất nhiều.
"Lạc Âm biến thành như vậy, cậu có phải hay không rất vui mừng, có phải hay không cậu muốn ép ૮ɦếƭ nó thì cậu mới vừa lòng? Cậu nói đi, người phụ nữ kia có cái gì tốt, Lạc Âm có chỗ nào thua kém cô ta, cậu nói đi, có thể con bé trước kia làm nhiều chuyện có lỗi với cậu nhưng cậu với nó cùng nhau lớn lên, cậu đối với mọi người cư xử ôn hòa nhưng chỉ riêng với Lạc Âm thì lại là vô tình, con bé rốt cuộc đã làm việc gì sai trái cỡ nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc