"Không có việc gì là tốt, không sao là được rồi." Đôi mắt anh đau xót, sau đó nhắm hai mắt lại, đột nhiên xúc động muốn khóc nhưng anh lại cười.
"Tiểu Vũ Điểm, con thật sự rất dũng cảm, con biết không? Con là niềm tự hào của ba ba." Ngón tay anh cẩn thận vuốt ve chiếc mũi nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm sau đó là của mình. Mẹ anh nói Tiểu Vũ Điểm rất giống mẹ chỉ có đôi mắt là giống anh nhưng sao anh lại phát hiện thật ra cái mũi nhỏ của con gái cũng giống anh như đúc, đương nhiên còn có tính tình của con càng giống anh.
"Phải nhanh tỉnh lại biết không? Nếu không sẽ làm tất cả mọi người thương tâm, con chính là một đứa bé ngoan." Anh đưa tay cầm tay nhỏ của con gái: "Nhớ, về sau không được chạy lung tung, nếu không ba ba sẽ nhốt con lại, đánh vào ௱ôЛƓ con."
"Như vậy là không ngoan, con thật sự muốn hù ૮ɦếƭ ba ba."
Tuy rằng anh nói kiểu như vậy nhưng anh nắm tay con gái lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ sợ bản thân không cẩn thận làm đau con.
Mà anh đột nhiên sửng sốt, không dám tin nhìn bàn tay nhỏ trong tay mình. Vừa rồi hình như anh cảm nhận được tay nhỏ trong tay mình giật giật, không phải là ảo giác của anh chứ.
Sau đó lại là một chút, tay Tiểu Vũ Điểm thật sự cử động, bé nắm bàn tay, đôi lông mi dài không ngừng run run.
"Tiểu Vũ Điểm..." Sở Luật vội vàng buông tay Tiểu Vũ Điểm, ngón tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con gái, con có phải sắp tỉnh lại hay không.
Hình như Tiểu Vũ Điểm nghe được có người đang gọi tên bé, nhưng bé lại cảm thấy đôi mắt đau quá, bản năng muốn vươn tay ra chắn nhưng tay bé bị người ta đè xuống làm bé không thể dụi mắt được.
Sở Luật cô gắng nhẹ nhàng cầm tay con gái, không cho bé chạm vào trán, bé bị thương cũng không phải nhẹ, chạm vào bị đau làm sao bây giờ.
Tiểu Vũ Điểm không thoải mái hừ hừ hai tiếng, sau đó mới mở hai mắt, tròng mắt bé đảo vài cái.
Sau đó cảm giác được trên đầu truyền đến đau đớn.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau đau." Bé gọi tên Hạ Nhược Tâm nhưng lại làm Sở Luật cuối cùng cũng có thể cười, có thể gọi mẹ là tốt, có thể biết đau là chuyện tốt, anh đã nghe bác sĩ nói Tiểu Vũ Điểm bởi vì bị thương ở phần đầu nên có khả năng sẽ để lại nhiều di chứng, hiện tại xem ra bé không có chuyện gì.
"Tiểu Vũ Điểm..." Anh cúi đầu gọi tên Tiểu Vũ Điểm, mà lúc này Tiểu Vũ Điểm mới thấy rõ nàng, bé nghịch tay, một đôi mắt to tràn đầy tò mò.
"Chú, chú là ai ạ? Chú có thấy mẹ của Tiểu Vũ Điểm không, mẹ Tiểu Vũ Điểm rất xinh đẹp, mẹ của Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp nhất." Nụ cười thiên chân, ngữ khí ngây thơ nhưng lại xưng hô xa lạ.
Thân thể Sở Luật cứng đờ, cảm giác này thật sự không đúng: "Tiểu Vũ Điểm, con vừa rồi gọi chú là gì?" Giọng nói anh gần như run rẩy, anh phát hiện bây giờ anh lại cực kì căng thẳng, sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
"Là chú ạ, đúng rồi phải gọi là bác mới đúng." Tiểu Vũ Điểm ngại ngùng cười, mẹ nói có râu phải gọi là bác, nhưng bé vẫn cho rằng anh tương đối thích hợp gọi là chú.
"Tiểu Vũ Điểm, con không quen biết chú sao?" Anh nhìn chằm chằm ánh mắt đang tỏ vẻ xa lạ của con gái, từng câu từng chữ hỏi, chỉ sợ con nghe không rõ, không hiểu ý anh.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: "Không biết." Bé trả lời rất thành thật, bởi vì bé vốn dĩ không quen biết mà.
Nói xong bé lại nghịch tay nhỏ, có điều ánh mắt đen láy lại không ngừng đánh giá chú kì quái trước mặt này.
"Không biết, không quen biết?" Sở Luật lặp lại lời bé nói, anh đau khổ nhắm hai mắt lại, trẻ con sẽ không nói dối vì vậy bé nói không nhớ chính là thật sự không nhớ? Đứng lên, khóe môi anh lại chua xót hạ xuống, không biết cũng được, chỉ cần con có thể sống khỏe mạnh là tốt, thậm chí nếu con thật sự không nhớ ra bố.
Anh đi ra phía ngoài, thì ra đây là di chứng theo như lời bác sĩ nói, con bé quên anh, quên mất người bố là anh. Anh đi tới cửa, yêu mến mỉm cười với Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm, con là con gái của bố, con nhất định phải hạnh phúc biết không? Con phải nhớ, bố yêu con, thật sự rất yêu con.
Mà khi cửa đóng lại, Tiểu Vũ Điểm mới kì lạ sờ đầu mình một chút.
"Đau đau, mẹ......" Bé đột nhiên gào khóc, đầu cũng đau quá...
Cửa mạnh mẽ bị đẩy ra, đi vào mới đúng là Hạ Nhược Tâm.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm ngồi dậy, giang tay ra, hai con mắt lại càng đỏ: "Mẹ ôm một cái..." Bé ủy khuất mếu máo, không hiểu sao đầu lại trở nên đau như vậy?
Hạ Nhược Tâm tưởng chính mình nghe lầm, cô nghe được tiếng khóc của con gái mới chạy vào, chỉ là cô thật sự không nghĩ đến con gái cô thật sự tỉnh.
"Tiểu Vũ Điểm." Hạ Nhược Tâm nhanh chóng đi đến, ôm thân thể nhỏ của con trong Ⱡồ₦g иgự¢, động tác cô rất nhẹ chỉ sợ là động đến miệng vết thương trên đầu con gái. Hai tay Tiểu Vũ Điểm chỉ nắm chặt áo Hạ Nhược Tâm, ngẩng đầu cũng là khuôn mặt nhỏ tủi thân.
"Mẹ, đầu của Tiểu Vũ Điểm đau đau." Bé nói xong lại muốn dùng tay sờ nhưng lại bị Hạ Nhược Tân vội vàng kéo xuống: "Đau một lát thôi, sẽ rất nhanh hết đau." Cô ôm con gái mới thật sự cảm nhận được loại cảm giác mừng như điên mất mà tìm lại được, bé sẽ gọi cô là mẹ, cũng sẽ biết đau. Mà cô kích động hiển nhiên cũng không biết tốt như thế nào.
"Tỉnh rồi?" Cao Dật cũng đi đến, từ trong lòng Hạ Nhược Tâm иgự¢ ôm Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó cẩn thận đặt tay lên trán bé, muốn xem hiện tại nhiệt độ cơ thể bé có thích hợp hay không.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm chỉ kì là nghiêng đầu, đôi lông mi dài chớp một cái.
"Chú..." Giọng nói đặc biệt mềm mại của trẻ con, mà một tiếng chú này hiển nhiên làm Cao Dật và Hạ Nhược Tâm ngây ngẩn cả người.
Bé vừa rồi gọi anh là gì, chú mà không phải là bố.
"Tiểu Vũ Điểm thật ngoan." Anh đặt tay lên trên mặt đứa bé, sắc mặt dường như trầm một chút: "Tiểu Vũ Điểm vậy con nói cho chú biết, hiện tại con bao nhiêu tuổi?" Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn giơ ba ngón tay.
"Mẹ nói, Tiểu Vũ Điểm hiện tại ba tuổi ạ." Anh tự hào khen người đứa nhỏ rất nhạy cảm này, sau đó cẩn thận đặt bé nằm xuống, đắp chăn lên trên người bé: "Tiểu Vũ Điểm bây giờ đang bị bệnh cho nên phải nghe chú bác sĩ nói nghỉ ngơi tốt, biết không?"
Tiểu Vũ Điểm kéo chặt chăn trên người, sau đó dùng sức gật đầu một cái.
"Mẹ, 乃úp bê của Tiểu Vũ Điểm đâu?" Bé mở to hai mắt hỏi Hạ Nhược Tâm, không có 乃úp bê bé sẽ không ngủ được.
"Ở đây." Hạ Nhược Tâm từ bên trong ngăn tủ lấy 乃úp bê của Tiểu Vũ Điểm ra, đặt ở trên tay bé, chỉ là Tiểu Vũ Điểm lại kỳ quái ôm 乃úp bê, nhăn lông mày lại: "Mẹ, 乃úp bê bẩn rồi.". Bé dùng tay phủi phủi, sau đó mới ôm 乃úp bê trở lại trong lòng.
Bé ngáp một cái rồi đi vào giấc ngủ.
"Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm là thế nào?" Đợi sau khi Tiểu Vũ Điểm ngủ, Hạ Nhược Tâm mới ngẩng đầu hỏi Cao Dật. Đây là bé làm sao vậy, sao đột nhiên lại không biết Cao Dật, trước kia người khác hỏi bé, bé đều nói là ba tuổi rưỡi, sao lại thành ba tuổi.
"Nhược Tâm, có lẽ không giống như em nghĩ." Cao Dật đứng lên, giơ tay đặt lên trán mình.
"Anh biết sau khi Tiểu Vũ Điểm tỉnh lại, hoặc nhiều hoặc ít sẽ để lại di chứng, nhưng lại không nghĩ tới sẽ là như thế này."
"Dáng vẻ của bé bây giờ thật ra không phải là đang nói dối, bé xác thật không nhận ra anh. Ba tuổi là bởi vì bé mất đi kí ức của mình nửa năm trước, nói cách khác bé thật ra chỉ là Tiểu Vũ Điểm ba tuổi mà thôi. Bé chưa từng mắc bệnh, chưa từng xảy ra tai nạn xe, mà trong trí nhớ của bé cũng không có người bố như anh, cũng không có ông bà nội của bé, thậm chí cái gì cũng không nhớ."
"Cái gì cũng không nhớ?" Hạ Nhược Tâm sửng sốt.
"Đúng vậy." Cao Dật gật đầu một cái, tay đặt ở phía trên bả vai Hạ Nhược Tâm.
"Nhược Tâm, cái này thật là là chuyện tốt bởi vì anh còn đang lo lắng bé sẽ bị ảnh hưởng đến trí lực hoặc là đôi mắt hay không, hiện tại xem ra bé chỉ mất kí ức nửa năm mà thôi, cũng không có vấn đề gì lớn."
"Nhưng bé đã quên mất anh." Hạ Nhược Tâm khó chịu, cảm thấy như vậy thật sự rất không công bằng, không công bằng đối với Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm nhớ một người mẹ là cô nhưng lại quên mất một người bố đối với bé tốt như thế.
"Không sao mà." Cao Dật nhẹ nhàng ôm Hạ Nhược Tâm vào lòng, mà Hạ Nhược Tâm cũng không giãy giụa: "Nhược Tâm, anh cũng không cảm thấy anh quan tâm uổng phí, bởi vì anh đã khiến bé vui vẻ, mà bé cũng làm cho anh vui vẻ, thật ra quên đi sự tình trong nửa năm này đối với bé chưa chắc đã là chuyện không tốt, bị bệnh, tai nạn xe, còn có quá nhiều chuyện đã làm trong lòng bé phải chịu đựng rất nhiều, quên đi là tốt nhất bởi vì bé sẽ trở về khi bé ba tuổi."
"Còn có." Cao Dật biết Hạ Nhược Tâm suy nghĩ gì, anh lắc đầu: "Em không cần lo lắng cho anh, anh sẽ khiến Tiểu Vũ Điểm một lần nữa tiếp nhận anh, em đừng quên thật ra Tiểu Vũ Điểm không quên nhiều, bé nhớ con 乃úp bê kia thì cũng sẽ nhớ anh, anh cũng sẽ là bố của bé."
Hơn nữa, bé quên người bố Cao Dật này thật ra cũng chính là quên Sở Luật, đối với bọn họ lúc này mới thật sự là công bằng.
Hạ Nhược Tâm vẫn cảm thấy rất có lỗi đối vói người đàn ông này, trong lòng cô cực kì áy náy.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều." Cao Dật lại cười nói: "Chúng ta phải nhanh kết hôn, đến lúc đó bé là con gái của chúng ta còn không cho rằng anh là bố sao? Em cũng đừng quên Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn thích người bố này, kí ức có thể quên nhưng thói quen lại không thay đổi."
Chỉ là có lẽ hành trình của bọn họ phải thay đổi một chút, thật ra nếu không phải Tiểu Vũ Điểm đột nhiên xảy ra chuyện thì bọn họ đã bay đến nước Anh, rời khỏi nơi này. Mà hiện tại bọn họ phải ở lại đây vài ngày, Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện này tuyệt đối không thể ngồi máy bay trong thời gian dài.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở hắt ra, chỉ là không biết vì sao vừa nghe thấy hai chữ kết hôn kia làm trái tim cô lại nặng nề, cô đã kết hôn cũng từng ly hôn, cô mang theo hy vọng kết hôn rồi lại thống khổ ly hôn. Nhưng cô biết người đàn ông trước mặt này sẽ đối với cô rất tốt, sẽ không giống với người kia.
Sẽ, cô tin bản thân nhất định sẽ hạnh phúc, mà người đàn ông này cũng sẽ cho cô hạnh phúc, chỉ là tại sao cô lại luôn có cảm xúc mãnh liệt muốn khóc.
Cô nhắm chặt hai mắt, nỗ lực áp xuống cảm giác nặng nề trong lòng, làm bản thân nở nụ cười, đây không phải điều cô luôn luôn muốn sao, hiện tại chỉ cần một bước là có thể đến nhưng tại sao cô lại muốn lùi bước.
Lúc này trong hai mắt Cao Dật hiện lên một chút gì đó, sắc mặt anh lại trầm trọng bất thường, đây thật ra là một cuộc cạnh tranh không công bằng mà anh vẫn muốn đánh cược một ván.
Tiểu Vũ Điểm lại ôm chặt 乃úp bê trong иgự¢, trên trán bị thương làm bé ngủ cực không thoải mái, cho đến khi một bàn tay to đặt trên trán bé, bé mới mơ mơ màng màng mở hai mắt.
"Chú..." Cánh môi nhỏ của bé giơ lên cười một chút, thật là ấm áp.
"Con thể thể gọi là bố vì chú chính là bố của con."
Tiểu Vũ Điểm lại nhắm hai mắt lại, có điều bé lại một lần nhớ kĩ người đàn ông này, bé rất thích, mà bé càng thích người bố này, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ cũng muốn bố.
Cao Dật thay Tiểu Vũ Điểm kéo chăn lên, ngón tay cẩn thận xoa trán của bé, anh biết bé đau nhưng cố gắng chịu đừng mấy ngày là được, bé sẽ nhanh khỏi.
Mà xác thật cũng theo như lời Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm thật sự khỏe rất nhanh, khuôn mặt bé càng ngày càng hồng nhuận, chưa đến mấy ngày đã khôi phục lại thành gương mặt quả táo.
Mà điều bé kì lạ chính là xung quanh bé có rất nhiều người xa lạ.
Có một bà nội, một ông nội, còn có một người chú, đương nhiên còn có một người chú rất kì lạ, lúc chú tới gặp bé luôn không nói chuyện nhiều nhưng lại mang cho bé nhiều thứ rất vui.
Tiểu Vũ Điểm giang tay ra, mặc dù trên trán bé còn đang quấn băng vải nhưng đã có thể xuất viện, hơn nữa bởi vì Cao Dật là bác sĩ chủ trị của bé nên bé ở nhà hay ở bệnh viện thật ra đều giống nhau.
"Bố ơi, ôm một cái." Bé ngọt ngào nói, mà một câu bố kia của bé đương nhiên là chỉ Cao Dật. Mặc dù đột nhiên có thêm một người bố nhưng bé cũng không chán ghét chút nào, thậm chí còn rất thích, có lẽ kí ức của bé thật sự quên mối quan hệ thân thiết với Cao Dật nhưng niềm yêu thích của bé đối với Cao Dật một chút cũng không thay đổi.
"Được rồi, chúng ta về nhà." Cao Dật thay Tiểu Vũ Điểm đi giày rồi bế bé lên, Hạ Nhược Tâm đã thu dọn xong, cô vươn tay lau mồ hôi trên đầu, mặc dù rất mệt nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát khỏe mạnh của Tiểu Vũ Điểm, cô sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.
"Nhược Tâm, chúng ta về thôi." Cao Dật đi đến, đưa một bàn tay nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm.
"Được." Hạ Nhược Tâm gật đầu được Cao Dật kéo ra khỏi phòng bệnh, còn lại Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn được Cao Dật ôm, yên tĩnh nghịch tay 乃úp bê được ôm trong иgự¢ bé.
Bọn họ vừa đi ra thì gặp Sở Luật. Đôi mắt đen của Sở Luật tối đi một chút, thấy tay họ nắm chặt nhau khiến lòng anh đau, còn Tiểu Vũ Điểm đang được Cao Dật ôm trong lòng nữa, rất giống người một nhà, còn anh lại giống người ngoài.
“Mọi người phải đi sao?” Anh cảm giác như cổ họng mình bị nhét đầy bông, lời nói ra rất khó khăn.
“Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm đã được xuất viện rồi, có phải không?” Cao Dật nhìn Tiểu Vũ Điểm nói. Hiện tại anh mới là ba của bé, không phải là anh ích kỷ mà anh thật sự yêu hai mẹ con, Hạ Nhược Tâm với Tiểu Vũ Điểm, anh đều không muốn phải xa.
Mà từ nay hai mẹ con đều không cần Sở Luật nữa, hiện tại lại muốn đi về. Xin lỗi, mọi chuyện không dễ dàng như vậy nên anh càng không muốn bỏ lỡ.
Sở luật yêu các cô, anh lại càng yêu.
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, “Tiểu Vũ Điểm muốn cùng ba đi về nhà.” Khuôn mặt nhỏ của bé dán vào mặt Cao Dật cực kỳ thân mật, bé thật sự quá yêu ba này.
‘Tiểu Vũ Điểm cũng có ba’, bé nghĩ trong lòng ngọt ngào hiện ra cả vẻ mặt, nhưng bé như vậy lại làm tim Sở Luật đau đớn, giống như bị đâm rất nhiều lần.
Tiểu Vũ Điểm, kỳ thật ba mới là ba con… Anh cực kỳ muốn nói một câu như vậy, nhưng hiện tại anh không có lý do gì, cũng không dám đòi quyền lợi. Tất cả mọi người nói anh không xứng, đúng vậy, anh không xứng.
“Chúng tôi đi, cảm ơn anh.” Hạ Nhược Tâm cúi chào Sở Luât, tay cô vẫn nắm chặt tay Cao Dật, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể đối mặt với người đàn ông này, mới có thể đối mặt với mọi thứ.
“Không cần, không phải bé cũng là con tôi sao?” Sở Luật không tha nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lòng Cao Dật, âm thanh cực kỳ ám ách nói. Trước giờ anh đều chưa nghe được con gái gọi anh một lần là ba.
“Sau này tôi còn được gặp bé không?” Sở Luật nói có chút khó khăn, mà người từ trước giờ lãnh ngạnh cũng có ngày sợ bị từ chối. Trên thế giới này chỉ có anh từ chối người khác, trước giờ đều chưa có ai từ chối anh.
“Xin lỗi, cũng không được.” Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm một chút: “Tôi với Hạ Nhược Tâm chuẩn bị sang nước Anh, tất nhiên còn có Tiểu Vũ Điểm. Chúng tôi sẽ sớm kết hôn, sẽ cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình hạnh phúc.”
Sắc mặt Sở Luật trắng bệch.
“A, chúc mừng mọi người.” Anh âm thầm khóc một tiếng, trên mặt vẫn bình tĩnh, vẫn là bộ dáng lúc bình thường. Anh xoay người, không ai để ý bên trong đôi mắt đen trước giờ đều là trầm tĩnh, lúc này hiện lên sự tuyệt vọng.
Bọn họ đi, lại còn muốn mang theo Tiểu Vũ Điểm. Hơn nữa bọn họ còn muốn kết hôn, sẽ sinh sống bên nhau. Anh vẫn luôn yêu cô, còn có con gái anh nữa, anh phải làm sao bây giờ, ai có thể nói cho anh biết anh phải làm sao bây giờ?
“Cảm ơn anh chúc phúc.” Cao Dật nắm chặt tay Hạ Nhược tâm, cười với cô: “Chúng ta đi thôi, anh đói bụng rồi.”
Chân Hạ Nhược Tâm hơi ngưng lại, đôi mắt hơi đen đi có chút kiên định, đây là lựa chọn của cô, cô không hối hận.
Trước kia mặc kệ bao nhiêu điều diễn ra cô đều vẫn quay đầu lại, lúc này lại là anh, hai người đan xen. Coi như vận mệnh bọn họ từng giống nhau, bọn họ đã từng ở bên nhau nhưng hiện giờ vẫn là tách xa. Mặc kệ ai đúng ai sai, tách ra có lẽ là điều tốt nhất cho cuộc sống của bọn họ, dẫu quá khứ bọn họ giữ hay buông.
Mà người giữ là Sở Luật, buông lại là Hạ Nhược Tâm.
“Nhược Tâm, em vẫn chưa buông được sao?” Cao Dật cố tình hỏi bâng quơ, nãy giờ cô không nói gì nhưng khuôn mặt lộ ra một ít mất mát. Nếu cô cảm thấy mất mát tức vẫn chưa buông bỏ được.
“Sao?” Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, nhất thời không nghe rõ Cao Dật vừa hỏi điều gì.
“Anh hỏi em có luyến tiếc không?” Cao Dật chỉ cười cười, nụ cười anh vẫn mang một ít chua xót: “Em biết mà, anh không muốn em phải miễn cưỡng, trước kia cũng vậy, hiện tại và sau này cũng sẽ thế.”
“Nếu em có chút không buông bỏ được thì em có thể đổi ý, anh không muốn ép em.” Anh cúi đầu, ghé vào khuôn mặt nhỏ ngắn đang gối trên vai anh, hai tay bé ngoan ngoãn ôm cổ anh, khuôn mặt bầu bĩnh rất đáng yêu.
Hạ Nhược Tâm vội vàng lắc đầu, nắm tay Cao Dật nói: “Cao Dật, em nghiêm túc, em không đổi ý, cũng không hối hận. Em thật sự muốn sống cùng anh, và cả Tiểu Vũ Điểm nữa. Hãy tin em.” Cô vội vàng giải thích, cô là thật tình, thật sự là như thế, cô từ trước đến nay đều không gạt người khác, đặc biệt là Cao Dật.
Cô đã nói cô sẽ đi thì nhất định cô sẽ đi, mà nơi này thật sự cũng không có gì để cô luyến tiếc.
“Ừ, đừng nghĩ nhiều, anh cũng không có nói là anh không tin.” Cao Dật trấn an cô, cười rất ôn hòa, tay anh đưa lên trán cô nhẹ nhàng vén lại tóc cho đẹp.
“Chúng ta về thôi, em xem, con ngủ rồi. Con ở bệnh viện nô nghịch với mọi người nhiều nên hiện tại chắc cũng rất mệt.” Cao Dật nhìn con âu yếm nói.
“Anh cũng mệt, mà em cũng mệt rồi. Chúng ta về nhà đi.” Anh dùng từ ‘nhà’ làm Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên thấy cảm động không nói nên lời. Nhà, nhà của bọn họ, đúng thật là một nơi rất tuyệt, sao cô có thể vứt bỏ, sao cô có thể không yêu.
Cao Dật mở cửa, cẩn thận đem Tiểu Vũ Điểm trong lòng giao cho Hạ Nhược Tâm. Xem chừng anh còn thích Tiểu Vũ Điểm hơn cả mẹ bé? Ngồi lên xe và rời đi, bọn họ không ai biết có một người đàn ông vẫn luôn đi theo, đến tận lúc thân ảnh mọi người rời đi anh vẫn còn đứng tại đó. Nhìn. Chờ.
Dường như linh hồn đã đi theo bọn họ rồi, chỉ còn thân xác được lưu lại mà thôi.
“Anh họ, suy nghĩ thoáng một chút đi.” Đỗ Tĩnh Đường đứng ở sau lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai của anh họ, anh cũng đứng chỗ này rất lâu rồi.
“Có phải em đã biết từ sớm rồi?” Sở Luật không quay đầu lại, tiếng nói bình tĩnh nhưng lại không khó thấy được sự đau xót.
“Vâng.” Đỗ Tĩnh Đường gật đầu: “Em đã sớm biết, lúc Tiểu Vũ Điểm chưa gặp tai nạn xe em cũng đã biết việc họ sẽ xuất ngoại. Em không nói cho mọi người cũng bởi vì đây là việc không cách nào thay đổi được. Nói hay không nói thì bọn họ cũng rời đi, mà hiện tại anh cũng biết rồi.”
“Anh họ, bọn họ sẽ sớm rời đi, sẽ là một gia đình mời. Nhưng anh họ à, anh có thể yên tâm, mặc kệ bọn họ đến nơi nào thì Tiểu Vũ Điểm vẫn là con gái anh, con bé mang trong người máu của anh, bé vẫn là con cháu Sở gia.”