Anh nói gì cô đều đồng ý, có lẽ rời nơi này sẽ tốt hơn, vậy thì có một số người, một số việc cô sẽ không nghĩ đến nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô nữa.
Tiểu Vũ Điểm ôm 乃úp bê ngáp một cái, bé sờ soạng cái bụng nhỏ, thật sự đói quá: "Mẹ... Bố..."
Bé gắng sức đẩy cửa ra sau đó hai chân rời sàn nhà. Bé được Cao Dật ôm trong Ⱡồ₦g иgự¢.
"Bố." Giọng nói ngọt ngào gọi Cao Dật, bé còn cọ cọ khuôn mặt vào иgự¢ Cao Dật.
"Tiểu Vũ Điểm yêu bố nhất, trên người bố thơm lắm." Cái mũi của bé chốc chốc ngửi ngửi, rất thích mùi thơm trên người anh.
"Miệng ngọt như vậy, học được của ai?" Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi xuống, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của bé, có điều kiểu tóc này đẹp hơn trước kia, quả nhiên không hổ là Sở Luật - người có tri thức, có thể khiến tóc của đứa nhỏ xinh đẹp như vậy.
"Tiểu Vũ Điểm, bố mang con ngồi máy bay được không? Sau đó bố mang con đến một nơi rất thú vị, nơi đó sẽ có rất nhiều người thích Tiểu Vũ Điểm, thương Tiểu Vũ Điểm, còn có rất nhiều loài hoa đẹp."
"Thật vậy ạ?" Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trên đùi Cao Dật, mở to hai mắt hỏi: "Sẽ có người như ông nội và chú thương Tiểu Vũ Điểm như vậy sao?"
"Sẽ có, mọi người cũng sẽ thương Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật gật đầu một cái, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tin rằng bọn họ nhất định sẽ vô cùng thích.
"Chuyện đó, có thể mang ông nội và chú đi không? Còn có ba ba kia nữa?" Giọng nói bé nhỏ đi rất nhiều, đôi mắt màu đen vô cùng tinh khiết trong suốt.
"Nếu để Tiểu Vũ Điểm chọn, đi cùng bố hay là ở lại bên cạnh ông nội và người bố kia?" Anh đặt tay trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, không phải đang ép bé, mà sớm hay muộn cũng có một ngày bé phải đối mặt lựa chọn.
Sắc mặt Tiểu Vũ Điểm tối sầm hơn, thì ra là phải chọn: "Có thể không chọn hay không?" Bé vội vàng hỏi, bé đều thích mà, vì sao phải chọn một người vậy.
"Không thể." Cao Dật lắc đầu: "Giống như 乃úp bê Tiểu Vũ Điểm và kẹo ʍúŧ, Tiểu Vũ Điểm chỉ có thể chọn một cái vậy Tiểu Vũ Điểm sẽ chọn cái nào?" Cao Dật hỏi lại, cái này dường như đơn giản hơn.
"乃úp bê." Tiểu Vũ Điểm không ngần ngại trả lời, bé có thể không ăn nhiều nhưng lại không thể không có 乃úp bê, 乃úp bê là bảo bối quan trọng nhất của bé, không có 乃úp bê bé ngủ không yên.
"Vậy cái này cũng phải chọn một người, Tiểu Vũ Điểm, con chọn ai?" Anh nghiêm túc nhìn mặt Tiểu Vũ Điểm, hỏi.
Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ một lúc, dường như vô cùng buồn rầu, cuối cùng bé nhìn Cao Dật, lại nhìn đến cửa phòng bếp, hình như muốn tìm thứ gì đó ở Hạ Nhược Tâm.
"Tiểu Vũ Điểm chọn...." Nàng cúi thấp đầu bẻ đầu ngón út, mà bé nỗ lực nghĩ, cố gắng nghĩ.
"Tiểu Vũ Điểm chọn bố." Rốt cục bé khó khăn đưa ra lựa chọn, mặc dù ông nội đối với bé rất tốt, chú cũng đối với bé rất tốt, còn có ba ba kia cũng vậy nhưng bé vẫn thích bố với mẹ nhất.
Cao Dật nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôm đứa nhỏ trong lòng chặt hơn, đáp án không ngoài dự đoán của anh, nhưng nghe có chút nặng nề, xin lỗi Hạ Nhược Tâm, để cho anh ích kỉ một lúc đi, mặc kệ em có yêu anh hay không, anh chỉ muốn giữ em lại, mà anh không muốn thua cuộc như vậy, thật sự không muốn.
Hạ Nhược Tâm đứng ở trong phòng bếp, trên tay cô hơi đau, vết thương đã được Cao Dật băng bó cẩn thận. Cô đặt tay lên trên иgự¢, cảm giác иgự¢ đau nhói, buồn khổ gần như làm cho cô hít thở không thông.
Cô xoay người, nhìn sang bên ngoài, trong con người hơi ௱ôЛƓ lung, cô nghĩ kết hôn với Cao Dật cô nhất định sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ.
Cô cứ thuyết phục bản thân như vậy, mà cô biết mình tuyệt đối sẽ không hối hận, bởi vì người đàn ông kia vì cô mà làm tất cả còn cả đời cô cũng không thể trả hết.
Mà lúc này ở trong bệnh viện, Sở Luật đang nằm trên giường bệnh, hơi thở hỗn loạn, cơn sốt của anh vẫn chưa lùi, dọa Đỗ Tĩnh Đường đi tới đi lui, mà vợ chồng Sở thị cũng đứng ở bên trong, không biết phải làm sao bây giờ.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy, rõ ràng hôm qua đã khá hơn nhiều, sao đột nhiên hôm nay lại nghiêm trọng như vậy?" Tống Uyển nắm chặt tay Sở Giang, cảm giác trong lòng căng thẳng khủng khi*p, chân tay luống cuống, con trai của bà từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bệnh nghiêm trọng như vậy.
"Không sao, yên tâm đi, con sẽ khá lên." Sở Giang nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay vợ, thật ra ông cũng lo lắng muốn ૮ɦếƭ nhưng thân là người đứng đầu gia đình, ông không thể loạn, ông còn phải an ủi vợ mình.
Chỉ là, nhìn con trai nằm trên giường bệnh, ông cũng dần bất lực.
Đỗ Tĩnh Đường rốt cục cũng dừng bước chân, anh ấy bị bệnh không phải giống như bệnh, mà là tâm bệnh, bởi vì một cô gái mà có tâm bệnh, có thể nói anh ấy xứng đáng không? Có thể nói anh ấy tự làm tự chịu không?
Đây là anh ấy tự tra tấn chính mình mà, chỉ là lại không có bất cứ một cái có thể giúp đỡ anh ấy, cho anh ấy một đáp án.
Tất cả đều cần chính anh ấy vượt qua mới được.
"Bác gái, bác trai, chúng ta đi ra ngoài trước để anh họ nghỉ ngơi một lúc đi, bác sĩ đã nói cơn sốt đã giảm, anh ấy cần nghỉ ngơi tốt mới được."
Đỗ Tĩnh Đường nói xong, từ một bên bê chồng tài liệu Sở Luật đã xem, anh cúi đầu vừa thấy thật ra bản thân cũng hoảng sợ, anh có thể xác định lại một lần nữa, anh họ anh không phải là người mà là một cái máy, bệnh nặng như vậy có thể xem hết tài liệu dày như vậy, nếu là anh thì đã sớm mệt nằm sấp mặt.
Cửa nhẹ nhàng được đóng lại, không ai nhìn thấy đôi tay Sở Luật nắm chặt, trên trán anh mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, cả người hiện vô cùng bất an.
"Anh xin lỗi..." Môi anh thỉnh thoảng mấp máy, môi mỏng khô khốc vì thiếu độ ẩm mà trầy da.
"Anh xin lỗi, Nhược Tâm..." Lại một tiếng nữa, ở trong lòng chính mình anh nói vô số câu xin lỗi nhưng lại không ai nghe thấy, cũng không có ai có thể tha thứ cho anh bỏ lỡ một khoảng thời gian bốn năm.
Dường như bốn năm này mới là cả đời anh. Anh cái gì cũng đã trải qua nhưng chính là không thể trải qua hạnh phúc.
Còn có con gái của anh, anh cũng rất có lỗi với con, con vốn dĩ sẽ là công chúa nhỏ của nhà họ Sở nhưng bé đi theo mẹ bị chịu nhiều cực khổ như vậy, ba ba xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Mà sau khi anh tỉnh lại đã là chuyện của một ngày sau, chẳng qua mới có mấy ngày trôi qua mà anh đã tra tấn bản thân thay đổi thành một người khác, không còn bất kì hơi thở trong người anh nữa, đổi lại thành, suy sút, gầy ốm, se thắt đau khổ.
Có lẽ bề ngoài của anh không thay đổi, vẫn là khuôn mặt tuấn tú hoàn mĩ kia, vẫn là thân phận tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị cao cao tại thượng, một người được xưng là cuồng làm việc như máy móc, một người thương nhân kì tài. Nhưng trong hai mắt của anh không còn tìm được thần thái như trước, hiện tại anh đang đi trên một con đường lạnh lẽo u buồn, giống như một ông già mỗi ngày sống chờ mệnh, chờ ૮ɦếƭ.
Anh cầm lấy cái nạng, bước chân không thuận tiện, mỗi lần đi đều vô cùng cố sức.
Mặc dù chân anh không thương tổn đến xương cốt nhưng lại thương đến gân cốt, mấy tháng mới có khả năng tốt lên, anh cúi đầu nhìn tay đang cầm cái nạng, Nhược Tâm, chân này xem như anh trả lại những gì em phải chịu được không?
Ngay cả khi cái chân này cả đời như thế này cũng được.
Đỗ Tĩnh Đường đi đến, đặt một chồng tài liệu lên bàn làm việc của Sở Luật, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay.
"Anh đi gặp bé đáng yêu không? Bé hiện tại hẳn là sắp tan học rồi."
"Ừ." Sở Luật nhàn nhạt gật đầu, sau đó cầm nạng đi ra ngoài, kéo một chân, anh đi cũng không tính đi quá nhanh.
Đỗ Tĩnh Đường nhìn bóng dáng anh trai, hiện tại thật sự cảm thấy chính mình so với anh ấy hạnh phúc rất nhiều. Ít nhất, anh có thể thoải mái hào phóng đi gặp bé đáng yêu, được ôm bé, mà anh họ thân là bố của bé đáng yêu chỉ có thể ở một bên lặng lẽ nhìn con khi bé tan học mới có thể nhìn bé nhiều hơn một chút.
Người bố như anh ấy xác thật rất đáng thương.
Rõ ràng anh ấy yêu bé đang yêu như vậy. Thở dài một hơi, anh sắp xếp lại tài liệu trên bàn Sở Luật mới đi ra ngoài, giữa trưa anh cũng phải đi ăn cơm nếu không anh sẽ ૮ɦếƭ vì đói.
Sở Luật ngồi trên xe không nhúc nhích nhìn cửa nhà trẻ, tay Tiểu Vũ Điểm được cô giáo dắt, chân nhỏ thỉnh thoảng đá đá, mà phụ huynh người đến người đi đến đây đón con, con gái anh vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó.
Tiểu Vũ Điểm nhìn về phía anh xem ra dường như đã nhớ kỹ xe của anh.
"Cô giáo, Tiểu Vũ Điểm muốn đi ra ngoài." Bé nâng khuôn mặt nhỏ lên nói với cô giáo đang kéo tay bé.
"Mẹ và bố con chưa tới mà, Tiểu Vũ Điểm muốn đi làm gì?" Cô giáo kỳ quái hỏi Tiểu Vũ Điểm, nhưng lại không nỡ buông tay sờ soạng lọn tóc xoăn trên đầu Tiểu Vũ Điểm, kiểu tóc này thật sự rất đáng yêu.
Đôi mắt Sở Luật tối sầm lại, thái độ trên mặt khinh thường sâu sắc, anh không thích người khác động vào con gái anh, mà hiển nhiên Tiểu Vũ Điểm cũng vậy, bé nhẹ nhàng tránh khỏi tay cô giáo, tay nhỏ dường như đặt trên đầu để bảo vệ, bé rất trân trọng những lọn xoăn này.
"Được rồi." Cô giáo xấu hổ thu hồi tay, buông lỏng tay Tiểu Vũ Điểm ra, Tiểu Vũ Điểm ra ngoài, bởi vì là ở cổng nhà trẻ nên nơi này xem như rất an toàn, không có xe cộ đi lại, nếu không cô giáo cũng không dám để một mình bé đi ra.
Tiểu Vũ Điểm bước đôi chân mũm mĩm giống như một con lật đật, cảm giác đôi chân nhỏ không thể duy trì thân thể bé.
Bé đi tới trước xe Sở Luật, sau đó sờ sờ lên chiếc xe màu đen, lại đứng ở phía trước xe, nghiêng đầu đếm những chữ số trên biển xe, thật ra thật nhiều kí tự bé không hiểu nhưng bé lại nhớ kĩ hình dáng con số này, cho nên khẳng định đây chính là xe của ba ba.
Bé kiễng chân nỗ lực muốn nhìn thấy người bên trong xe nhưng bé thực sự quá thấp không thể nhìn thấy cái gì.
Cửa xe được mở ra, Sở Luật nhanh chóng đi xuống, anh ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ Điểm, vươn tay xoa xoa khuôn mặt mịm màng của con gái, anh cảm giác trong иgự¢ như có cái gì Ϧóþ nghẹn lại.
"Tiểu Vũ Điểm." Anh gọi tên con gái, Tiểu Vũ Điểm mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, sau đó vươn tay nhỏ đặt ở trên mặt Sở Luật.
Sở Luật nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên con gái anh chủ động gần gũi với anh, anh cũng không biết rơi nước mắt cảm giác như thế nào nhưng lại chỉ bởi vì một động tác nhỏ của con gái anh, thậm chí còn làm cho một người đàn ông lớn đùng như anh cảm động muốn khóc.
Anh bế Tiểu Vũ Điểm lên, đem thân thể của bé gắt gao ôm chặt trong lòng: "Tiểu Vũ Điểm, có phải con nhận ra xe của ba ba không?" Anh nói nhưng bàn tay vẫn luyến tiếc không rời khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của con gái.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ gật đầu một cái, xem như trả lời câu hỏi của anh.
"Con thật sự rất thông minh, con biết không con rất giống ba ba, bởi vì ba ba cũng rất thông minh." Anh không phải đang tự luyến (tự sướng), đây là sự thật, từ trước đến nay chỉ số IQ của anh rất cao, mà anh cũng nghe mẹ nói rằng trí nhớ của Tiểu Vũ Điểm vô cùng tốt, điểm này cực kì giống anh, giống người nhà họ Sở.
Ngay cả tính cách cũng giống anh như đúc, tuy rằng bé giống Hạ Nhược Tâm nhưng lại thông minh và cũng cố chấp như bố.
Tiểu Vũ Điểm không hiểu lắm, bé dùng mặt cọ vào иgự¢ Sở Luật, cảm giác không giống bố, nhưng bé hình như càng thêm yêu thích mùi hương trên người bố này. Tuy rằng trước kia bố đối với Tiểu Vũ Điểm rất xấu nhưng hiện tại vô cùng tốt nha.
Bé không còn tức giận nữa.
"Tiểu Vũ Điểm, có thể gọi một tiếng ba ba không?" Tay Sở Luật nhẹ nhàng vỗ về gương mặt con gái, cẩn thận hỏi, bởi vì bây giờ bé có một người bố khác không phải là anh mà là Cao Dật. Anh biết anh không có tư cách làm bố của con, nhưng anh thật sự muốn nghe con gọi một tiếng.
Anh cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái thôi mà, nếu bé không gọi anh vậy cả đời này anh cũng không thể được nghe có người gọi anh là ba ba nữa. Anh đã sớm mất đi quyền lợi làm bố rồi.
"Có thể chứ, Tiểu Vũ Điểm?" Giọng nói của anh hết sức dịu dàng, mà Sở Luật lạnh lùng chưa từng cẩn thận như thế, cũng chưa từng cầu xin như vậy.
Tiểu Vũ Điểm vẫn mím chặt môi, câu ba ba đó trước sau gọi không được.
"Tiểu Vũ Điểm đã có một người bố rồi." Bé nhỏ giọng nói, bé có mẹ, cũng có bố, các bạn nhỏ chỉ có một bố và một mẹ, mà bé cũng giống như thế.
Sở Luật cảm thấy trái tim mình bị hung hăng đâm một nhát, máu chảy đau đớn khiến khóe môi anh chua xót vô cùng hạ xuống.
"Được rồi, ba ba không ép con, không gọi thì không gọi." Anh dựa vào xe, cẩn thận ôm đứa bé trong lòng, khả năng là thật sự trong cuộc đời của anh vĩnh viễn không nghe được câu ba ba kia.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm đột nhiên giãy giụa, bé rất xa đã nhìn thấy Hạ Nhược Tâm đang đi về phía nhà trẻ. Sở Luật sợ bị thương đến con nên vội vàng thả con xuống, chưa kịp ngăn cản, chân bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đã chạy tới phía trước.
"Tiểu Vũ Điểm, đừng chạy, không được chạy." Sở Luật kinh hãi, không có nạng, anh đi vô cùng khó khăn, mỗi bước đi truyền đến cơn đau thấu tim, mà anh vẫn cắn răng cố gắng đi về phía trước.
Đừng nghĩ rằng Tiểu Vũ Điểm chân nhỏ, người lại bé nhưng tốc độ chạy rất nhanh, người lớn muốn đuổi kịp cũng phải mất công sức huống chi là trên đùi Sở Luật đang bị thương.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm ở đây." Bé không ngừng vẫy tay chạy về phía Hạ Nhược Tâm.
Rất xa Hạ Nhược Tâm đã nghe được giọng nói mềm mại của con gái, cô vội vàng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một thân hình nho nhỏ đang chạy về phía mình, trên người đứa bé còn mặc một chiếc váy màu xanh da trời là chiếc mà hôm nay cô cố ý mặc cho con gái.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy Hạ Nhược Tâm nên vô cùng vui sướng, chân nhỏ không ngừng chạy nhanh về phía trước.
Đột nhiên Hạ Nhược Tâm như nhìn thấy gì đó, toàn bộ huyết sắc trên mặt đều cạn sạch.
"Tiểu Vũ Điểm, không được đến đây, không được lại đây!" Cô hoảng sợ gọi to, nhưng lúc này Tiểu Vũ Điểm chỉ nghĩ muốn tìm mẹ căn bản không nghe rõ mẹ đang nói gì, càng không nhìn thấy một chiếc xe đang chạy nhanh về phía bé.
"Tiểu Vũ Điểm." Đồng tử Sở Luật bỗng nhiên co rụt.
"Không được!"
"Không..."
Hai giọng nói khác nhau, sau đó một tiếng phanh xe cực lớn vang lên, cơ thể như một con bướm nhỏ bị đâm sang một bên.
"Tiểu Vũ Điểm..." Hạ Nhược Tâm giống như phát điên chạy nhanh về phía trước, nhưng vẫn chậm một bước, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể bé nhỏ như một con 乃úp bê vải bị ᴆụng phải bay lên sau đó lại rơi xuống.
Sở Luật kéo chân bị thương, hai mắt đỏ ngầu chạy đến bên cạnh con gái, anh cẩn thận ôm cơ thể nhỏ nhắn của con lên, thân thể mềm mại được anh ôm trong Ⱡồ₦g иgự¢, lông mi dài run run vô lực, ngay cả đôi môi nhỏ ngắn hồng hào cũng mất đi huyết sắc, một dòng máu ghê người đang chảy từ trên đầu bé xuống, thậm chí còn nhiễm đỏ đôi tất màu trắng trên chân bé.
"Tiểu Vũ Điểm..." Hạ Nhược Tâm ngồi xụp trên mặt đất, vô lực bước thêm một bước, tay cô run rẩy đặt ở trên mặt con gái, sao lại nhiều máu như vậy, con gái cô làm sao vậy, làm sao vậy, cô chỉ cảm thấy trước mắt toàn màu máu, sau đó cái gì cũng không thấy.
Nếu con gái cô xảy chuyện gì vậy cô phải làm sao bây giờ?
Lúc này một bàn tay mạnh mẽ đặt trên bả vai cô: "Nhược Tâm, không được gấp, chúng ta sẽ cứu con, chúng ta nhất định có thể cứu con, con chưa ૮ɦếƭ, con đang chờ chúng ta cứu."
Sở Luật kéo một chân bị thương khó khăn đứng lên, anh biết anh phải bình tĩnh, anh nhất định phải bình tĩnh, đầu tiên phải đưa Tiểu Vũ Điểm đến bệnh viện, muộn một phút Tiểu Vũ Điểm sẽ nguy hiểm nhiều một phút.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay nhỏ của con gái, đứa nhỏ trong lòng Sở Luật vẫn đang hô hấp, bé chưa ૮ɦếƭ, bé còn chưa ૮ɦếƭ, bé đang chờ bố mẹ cứu mạng bé, Hạ Nhược Tâm vội vàng lau nước mắt trên mặt, thậm chí dùng sức lau mặt đau rát. Đúng vậy, cô không được gấp, không được căng thẳng, cô nhất định phải cứu con gái, nhất định sẽ cứu được con.
Tay cô kéo áo Sở Luật lại, Sở Luật chỉ cẩn thận ôm con gái trong lòng chạy tới chỗ đỗ xe, mới vừa lên xe lập tức cởi bỏ áo vest đắp lên người con gái. Hạ Nhược Tâm chỉ gắt gao ôm đứa nhỏ trong lòng, không nói một lời, cô áp tay lên mặt Tiểu Vũ Điểm, lúc này máu trên đầu đứa nhỏ không ngừng chảy ra ngoài, đứa bé như vậy có thể chảy bao nhiêu máu.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, làm sao mới có thể để con không chảy máu nữa, bé còn nhỏ như vậy, bé mới có ba tuổi, bệnh của con cũng vừa mới khỏi.
Sở Luật không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước nhưng tay anh đặt trên vô lăng đang run rẩy không ngừng, mà anh phải làm bản thân bình tĩnh, cần phải thật bình tĩnh, anh phải cứu con gái, nhất định phải cứu đứa con gái duy nhất của chính mình.
Anh lái xe rất nhanh, thậm chí còn liên tiếp vượt đèn đỏ, anh cái gì cũng không màng chỉ một lòng muốn đưa con gái đến bệnh viện.
Mạng của con gái đang ở trong tay anh, cho nên anh nhất định phải bình tĩnh, nhất định.
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Hạ Nhược Tâm ngây ngốc nhìn máu trên người mình, đây đều là của Tiểu Vũ Điểm, sao lại nhiều như vậy, cô ngẩng đầy, toàn thân đều không ngừng run rẩy.
Sở Luật ngồi bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, mà trên người hai người họ đều có vết máu của Tiểu Vũ Điểm nhìn qua mà thấy ghê người.
"Anh họ, anh họ..." Đỗ Tĩnh Đường giống như bị điên chạy tới, lúc nhìn thấy những vết máu rõ ràng trên hai người, một cú sốc không nói lên lời, đó không phải là máu của bé đáng yêu chứ.
Rõ ràng ngày hôm qua anh còn đang ôm bé, còn mang bé đi ăn cơm ở nhà hàng Pháp, tại sao lại như vậy, sao lại xuất hiện sự tình này. Anh đi tới trước cửa phòng cấp cứu, cánh cửa đóng chặt. Anh vừa nghe tin tức đã lập tức chạy đến còn chưa thông báo cho mẹ và bác trai, anh sợ bọn họ không chịu nổi nên muốn chạy tới xem tình huống rồi mới báo lại.
"Anh họ, bé đáng yêu sao rồi, bé bị thương ở đâu, có nặng không?" Đỗ Tĩnh Đường vội vàng hỏi, trên đầu anh toàn bộ là mồ hôi không ngừng rơi xuống, thậm chí còn không có cách nào mà ngồi xuống.
Sở Luật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, cố gắng hô hấp, nếu không làm như vậy anh cảm thấy máu toàn bộ cơ thể đều đã bị đóng băng, hoàn toãn lạnh ngắt.
Bảo bảo bị thương ở đâu? Anh không biết, anh thật sự không biết, dường như trên người đứa nhỏ đều là máu, chỗ nào cũng bị thương. Anh nắm chặt một tay kia của mình, muốn bản thân bình tĩnh lại, nhưng khi anh ôm cơ thể nhỏ nhắn đã sớm không còn tức giận kia thì anh thật sự không có cách nào bình tĩnh, anh có thể không cần con gọi anh là bố, anh có thể không cần nhìn thấy con gái chỉ cần cho anh biết con vẫn khỏe mạnh là được, nhưng không được tàn nhẫn như vậy, cứ như thế mà ςướק đi con gái của anh.
Tiểu Vũ Điểm, đó là còn gái duy nhất của anh mà.
Ngay lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra: "Mấy người ai là người nhà của đứa nhỏ."
Y tá gấp gáp hỏi, Sở Luật cùng Hạ Nhược Tâm nhanh chóng đứng lên, tay Hạ Nhược Tâm đang được Sở Luật nắm chặt, nếu không phải có anh duy trì có lẽ bây giờ cô có phải đã sụp đổ rồi không.
"Đứa bé mất máu quá nhiều cần truyền máu, kho máu trong bệnh viện bây giờ không đủ, mấy người ai là nhóm máu B?" Y tá vội vàng hỏi.
Nhóm B? Sở Luật buông lỏng tay Hạ Nhược Tâm ra, kéo một chân bị thương về phía trước: "Tôi nhóm máu B, tôi là bố của đứa nhỏ."
Đỗ Tĩnh Đường vội vàng giữ chặt áo anh: "Anh họ, anh quên rồi sao? Anh vừa mới bị thương cũng mất máu quá nhiều, hơn nữa bệnh của anh cũng chưa khỏi, sao có thể lấy máu được?"
Sở Luật chỉ kéo tay Đỗ Tĩnh Đường xuống: "Thời điểm con bị bệnh anh đã không cứu con, hiện tại anh nhất định phải cứu con cho dù có phải lấy hết máu trên người anh." Anh ngoảnh lại nhìn vào đôi mắt phức tạp của Hạ Nhược Tâm, cười trấn an đối với cô.
"Nhược Tâm, anh nhất định sẽ cứu con, em yên tâm anh nhất định sẽ cứu."
Nói xong anh đi vào theo y tá, cửa một lần nữa được đóng lại, Hạ Nhược Tâm đã sớm không còn bất kì sức lực nào ngồi trên ghế nghỉ chân. Khi Cao Dật đến, Hạ Nhược Tâm vẫn là bộ dáng vô thần, đôi mắt cô vẫn không nhúch nhích ngây ngốc nhìn về phía trước, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy, dường như đang nói gì nhưng lại cái gì cũng không nói.
"Nhược Tâm..." Anh vội vàng đã đi tới, ôm chặt lấy thân thể gần như suy sụp của Hạ Nhược Tâm.
"Cao Dật, làm sao đây, phải làm sao, toàn thân Tiểu Vũ Điểm đều là máu, em không có cách nào, ngăn được..." Bé luôn chảy máu, Hạ Nhược Tâm nói năng lộn xộn.
"Không sao, không sao đâu, yên tâm, bác sĩ sẽ cứu bé, bé ngoan như vậy sao có thể để mẹ vì bé mà khóc được." Cao Dật gắt gao ôm thân thể không ngừng run rẩy của Hạ Nhược Tâm, đôi mắt đỏ khủng khi*p.
Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, thật sự hận không thể chính mình đi vào, nhưng anh không thể, anh chỉ có thể ngồi đây cùng Hạ Nhược Tâm chờ tin tức của Tiểu Vũ Điểm.
Mà anh tin Tiểu Vũ Điểm sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không, nhiều khổ sở như vậy đều đã trải qua, bệnh nặng cũng đã khỏi, bé nhất định sẽ không sao, bé mới chỉ có ba tuổi chưa được trải qua sinh nhật bốn tuổi, bé còn quá nhỏ, thật sự còn quá nhỏ, hơn nữa anh và Hạ Nhược Tâm sắp kết hôn, bé là tiểu hoa đồng của bọn họ, nếu không có bé thì ai sẽ làm tiểu hoa đồng cho bọn họ.
"Tiểu Vũ Điểm..." Môi Hạ Nhược Tâm run rẩy liên tục, trên môi khô khốc vô cùng chỉ phát ra một cái tên như vậy.
Mà lúc này bên trong cửa phòng cấp cứu. Sắc mặt Sở Luật gần như trắng bệch, trên trán anh toát ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
"Tiên sinh, không thể lấy được nữa nếu không thân thể của anh không chịu nổi." Y tá nói có chút khó xử, nhìn dáng vẻ của anh nếu tiếp tục lấy máu chốc nữa anh sẽ ngất xỉu, nhưng đứa nhỏ bây giờ cần máu, thực sự rất cần máu.
"Không liên quan, lấy đi." Sở Luật ngồi ngay ngắn, vươn cánh tay ra, anh đã một lần không cho con cốt tủy, lần này anh sẽ cho con gái máu của mình, anh chưa từng thương con, chưa từng yêu con, cũng chưa từng cứu con. Anh nhất định phải cứu con chẳng sợ có thể lấy hết máu trên người anh.
"Cứu con gái tôi, chỉ cần cứu con bé." Giọng nói Sở Luật khàn khàn truyền đến, cơ thể anh thật sự không hoàn toàn tốt nên bây giờ ngay cả nói một câu cũng vô cùng khó khăn. (Maru: Thực ra nếu càng về sau sẽ thấy anh cực kì, cực kì thương con luôn, rớt nước mắt)
Y tá do dự một lúc cuối cùng cũng kéo tay Sở Luật qua, Sở Luật không quan tâm những dòng máu ấm áp từ trên người anh truyền ra, anh đã cắn môi đến trầy ra nhưng lại lộ ra vẻ cực kì ấm áp.
Anh cuối cùng cũng có thể vì con gái mà làm chút việc.
Anh dùng sức cắm chặt ngón tay vào trong lòng bàn tay để bản thân không đến mức ngất xỉu, anh nhất định phải tiếp tục kiên trì, nhất định phải biết được con gái mình đã bình an. Cho nên anh không thể cứ như vậy ngã xuống, anh là một người bố, anh phải tranh thủ niềm hy vọng sống cho con gái anh.
Một túi máu nữa, đôi môi anh đã thâm không có bất cứ màu sắc gì, mà mặt anh cũng xám trắng, ngồi ở chỗ đó dùng sức mở to hai mắt, không được để bản thân ở đây mất đi ý thức.
"Tiên sinh, không sao rồi, giải phẫu của con gái anh rất thành công, bé sẽ không ૮ɦếƭ, anh yên tâm." Y tá chạy đến trước mặt Sở Luật, biết Sở Luật mong mỏi điều gì nhất. Vừa nghe y tá vội lại đây nói đứa nhỏ không sao, lúc này Sở Luật mới mở to hai mắt, con biết anh vẫn đang kiên trì.
"Không sao rồi..." Môi Sở Luật mấp máy, khóe môi vô lực giương lên, cuối cùng cũng cực kì mệt mỏi nhắm mai mắt lại, con không sao, thật sự không có chuyện gì, vậy anh có thể yên tâm.
Hai tay của anh chậm rãi thả xuống, ngón tay cũng buông lỏng. Y tá phát hiện lòng bàn tay bị anh đâm để lại dấu vết hằn sâu.
Cửa phòng cấp cứu được mở ra. Cao Dật và Hạ Nhược Tâm cùng nhau đứng lên, Hạ Nhược Tâm chỉ cảm thấy không còn chút sức lực nào, hai chân cô mềm nhũn không thể chống đỡ nổi cơ thể cô.
"Mấy người yên tâm, đứa nhỏ không có chuyện gì nhưng cần nằm viện quan sát còn có bố đứa nhỏ cũng vậy, anh ấy cấp cho đứa nhỏ quá nhiều máu cho nên bây giờ đang hôn mê."
Bác sĩ vừa nói xong cửa lại được mở ra, bên trong nhanh chóng đẩy ra hai giường bệnh, một là Tiểu Vũ Điểm, một cái nữa là Sở Luật.
"Hai người đều không có chuyện gì chứ?" Đỗ Tĩnh Đường không yên tâm lại hỏi một câu.
Bác sĩ lắc đầu: "Ừm, không có việc gì, đứa nhỏ rất may mắn, mặc dù nhìn như vết thương rất nặng, thật ra bị đâm ở đầu nhưng không tổn thương đến não, chỉ là mất quá nhiều máu, người lớn và trẻ nhỏ đều không sao, chỉ cần nghỉ ngơi tốt."
Chỉ là...Ông nhìn về phía đứa nhỏ, mặc dù nói là không bị thương đến não nhưng dù sao cũng bị ᴆụng vào đầu, nói không chừng sẽ có di chứng sau chấn thương, mà chuyện này bọn họ không thể bảo đảm.
Chỉ có thể chờ khi đứa nhỏ tỉnh lại mới xác định, nhưng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hạ Nhược Tâm vội vàng chạy tới, sao mặt bé lại trắng như vậy, sao bé vẫn chưa tỉnh lại.
"Nhược Tâm, không sao, Tiểu Vũ Điểm mệt bé chỉ đang ngủ mà thôi, chờ ngủ đủ rồi sẽ tự tỉnh lại."
Cao Dật ôm Hạ Nhược Tâm vào trong lòng mình, đôi mắt phức tạp từ trên người Tiểu Vũ Điểm rời đến khuôn mặt vô cùng kiên nghị, hai mặt người đàn ông vẫn nhắm chặt, thoạt nhìn không có một chút nào thả lỏng.
Anh mím môi, quay đầu lại vỗ nhẹ vai Hạ Nhược Tâm để cô có thể thả lỏng hơn một chút.
Bên trong phòng VIP, Sở Luật bỗng nhiên bật dậy, trên đầu anh vẫn còn đang chảy mồ hôi lạnh, anh nắm chặt đôi tay, đôi mắt khô khốc vô cùng, anh dường như nhìn thấy con gái anh ngã vào giữa vũng máu đang bất lực gọi bố.
Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm của anh, con gái của anh, đến đây anh như mới nhớ ra việc gì, vội vàng nhảy xuống giường. Mà lúc này cửa phòng được mở ra, một đôi tay dùng sức ấn lên trên vai anh.
"Anh họ, anh cẩn thận một chút." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đỡ anh: "Nếu như anh còn đi xuống như vậy nữa thì cái mạng anh cũng không còn đâu." Anh ấy bây giờ có biết cơ thể của anh ấy kém tới cực điểm không?
Bác sĩ nói nếu thêm một lần ngoài ý muốn nữa có lẽ anh ấy sẽ thật sự đi gặp thượng đế.
"Tĩnh Đường, con gái của anh sao rồi, Tiểu Vũ Điểm sao rồi? Anh muốn đi gặp con, anh nhất định phải nhìn thấy con bé." Sở Luật cũng không để ý thân thể của mình, hiện tại anh chỉ lo lắng cho Tiểu Vũ Điểm.
Đỗ Tĩnh Đường ấn Sở Luật ở trên giường bệnh, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh: "Anh họ, anh yên tâm, bé đáng yêu không sao rồi, bé đã qua giai đoạn nguy hiểm."
"Thật sao?" Sở Luật vừa nghe con gái không sao, thân thể căng chặt mới thả lỏng.
Sau đó anh lại đột nhiên đứng lên: "Anh muốn gặp con."
Lời Đỗ Tĩnh Đường nói cũng không khiến anh yên tâm, anh muốn chính mắt nhìn thấy con gái không sao mới có thể thực sự yên tâm.
Đỗ Tĩnh Đường cũng đứng lên theo, anh lắc đầu với Sở Luật, rồi sau đó gian nan nói: "Anh họ, anh bây giờ không gặp được con bé."
"Vì sao?" Sở Luật nguy hiểm nheo hai mắt lại, bé không phải không có chuyện sao? Vì sao anh lại không thể gặp, những lời này của Đỗ Tĩnh Đường là có ý gì, chẳng lẽ không có việc gì là để lừa anh?
"Bé đáng yêu hiện tại không ở bệnh viện này." Đỗ Tĩnh Đường thở dài một hơi, đương nhiên anh thật sự không có lừa Sở Luật: "Bé vừa mới qua giai đoạn nguy hiểm đã được Cao Dật chuyển viện, bởi vì Cao Dật là bác sĩ, cho nên anh ta muốn tự mình chăm sóc Tiểu Vũ Điểm."
Mà anh họ à, anh đã hôn mê ba ngày ba đêm, trong ba ngày này thật sự đã phát sinh rất nhiều sự tình, ví như có một tin tức kia, anh không biết bây giờ có nên nói cho anh ấy nghe hay không, thôi quên đi, anh hít sâu một hơi, chờ khi anh ấy biết thì sẽ tự biết.
"Vậy cũng tốt, có anh ta ở đó anh có thể yên tâm rồi." Sở Luật vô lực ngồi xuống, mặc dù trong lòng anh vô cùng khó chịu, buồn rầu bị người ta đánh một gậy như vậy, có điều anh lại thật sự yên tâm, có anh ta, người đàn ông kia ở đó, anh ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ Điểm.
Cho dù không có người bố này ở đó con gái anh cũng có thể sống tốt.
Như vậy thì tốt rồi, thật sự rất tốt.
Anh nằm trên giường bệnh, đôi tay vẫn luôn nắm chặt không một giây thả lỏng. Đỗ Tĩnh Đường đứng ở bên cạnh anh, mà nhìn Sở Luật không có chút nào tức giận như vậy, cũng vô cùng khổ sở, lúc trước không nên có trả thù, lúc trước cũng không nên đem chính mình tính kế vào hôn nhân, cho đến hiện tại lại không cách nào buông tay, rồi lại không thể không buông bỏ đoạn tình cảm này.
Con người trước Sở Luật hô mưa gọi gió, phong cảnh vô hạn*, mà người sau, anh ấy thật ra mới chân chính là một kẻ cô đơn.
*Maru: cái này có lẽ là "vô cùng nở mày nở mặt" đi!
***
Trong một bệnh viện khác. Cao Dật bỏ ống nghe trên cổ xuống, sau đó đứng lên điều chỉnh từng chút tốc độ, anh cúi đầu nhìn Tiểu Vũ Điểm trên giường bệnh, bé đây là lần thứ hai, đứa nhỏ này suýt nữa đã chẳng thể chạy nhảy được nữa.
Đứa nhỏ đáng thương, con rốt cuộc còn phải chịu bao nhiêu khổ sở nữa?
Anh vươn tay nhẹ nhàng đặt ở trên trán Tiểu Vũ Điểm, trên cái trán của bé còn đang quấn một vòng băng vải, ấn đường Cao Dật gắt gao nhăn chặt, đã ba ngày, bé đã ba ngày chưa tỉnh lại.
Mà nơi bé bị thương không ở đâu khác mà lại là đầu, là đầu, anh không biết có để lại di chứng lớn nào hay không, chỉ có khi bé tỉnh lại mới biết.
Anh buông lỏng tay ra sau đó từ bên cạnh cầm lấy chăn lông đắp ở trên người Hạ NhượcTâm. Hạ Nhược Tâm vẫn luôn nắm tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, gần như ba ngày ba đêm đều như thế.
Trên người đột nhiên truyền tới ấm áp làm hàng mi dài của Hạ Nhược Tâm khẽ run, cô mở hai mắt mang theo chút mỏi mệt, dừng ở trên người Tiểu Vũ Điểm vẫn chưa tỉnh lại.
"Nhược Tâm, anh đưa em đi ăn vài thứ được không? Em đã một ngày chưa ăn gì." Cao Dật ngồi xổm trước mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt tiều tụy hơn cả Tiểu Vũ Điểm của cô.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu: "Em không đói bụng, cũng không muốn ăn." Tiểu Vũ Điểm hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, mà cô căn bản cũng không ăn được bất cứ cái gì, tuy rằng Cao Dật luôn nói Tiểu Vũ Điểm không sao, bé chỉ đang mệt, cho đến khi bé tỉnh thì sẽ tự nhiên tỉnh lại.
Chỉ là cô vẫn không thể yên tâm, trừ phi thật sự xác nhận Tiểu Vũ Điểm sẽ không sao, nếu không cô thật sự vẫn căng thẳng và bất an như này.
Cao Dật than một tiếng, lại nói.
"Nhược Tâm, đi thôi, em không đói bụng nhưng bụng anh đã đói, em biết anh không thể đói, cho dù chỉ là em ăn cùng anh một ít được không?" Tay anh đặt phía trên bả vai Hạ Nhược Tâm, cô nhất định phải ăn cái gì mới được, không ăn gì mà còn căng thẳng như vậy, thân thể tuyệt đối sẽ không chịu nổi.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu lại nắm tay nhỏ của con gái, mà nhìn quầng thâmnhàn nhạt dưới mắt Cao Dật chứng tỏ anh thật sự nóikhông sai, cô nhẹ nhàng gật đầu, xác thật gần đây cô chỉ nghĩ cho bản thân và Tiểu Vũ Điểm lại không nghĩ đến anh, anh cũng rất mệt, một bên phải chăm sóc Tiểu Vũ Điểm, một bên còn phải chăm sóc cô, trong bệnh viện còn không ít việc đang chờ anh.
Cao Dật rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm: "Như vậy là được rồi, chúng ta trước tiên đi ăn một chút, có lẽ chờ lúc chúng ta trở về Tiểu Vũ Điểm đáng yêu của chúng ta sẽ tỉnh lại." Anh nhẹ nhàng cầm tay Hạ Nhược Tâm, tươi cười trên mặt vô cùng ấm áp.
Hạ Nhược Tâm lại lần nữa gật đầu một cái, mà cô thật ra cũng không nỡ để con gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh: "Tiểu Vũ Điểm, chờ mẹ về, lát nữa mẹ sẽ về với con."
"Yên tâm, anh sẽ cho người chiếu cố nơi này." Cao Dật đưa Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài, nơi này toàn bộ bác sĩ còn có y tá đều quen biết Tiểu Vũ Điểm, hơn nữa đều rất thích Tiểu Vũ Điểm, thật ra không cần hai người họ nói, bọn họ lúc nào cũng sẽ tới nhìn Tiểu Vũ Điểm.
Mà khi cửa được đóng, lại không ai biết, lông mi đứa nhỏ trên giường bệnh chớp động một chút, tay bé đặt bên cạnh người khẽ nắm.
Cửa lại lần nữa được đẩy ra, một người đàn ông mặc vest đi vào, sắc mặt của anh còn lộ ra tình trạng trắng bệch, đối với Sở Luật mà nói anh bị bệnh nặng duy nhất một lần cũng chính là lúc này, mà anh cuối cùng cũng đã hiểu cái gì là cảm giác bị bệnh, thì ra so với tưởng tượng của anh còn đau khổ hơn nhiều. Anh cũng không phải người sắt mà chỉ là một người đàn ông bình thường, một người có máu có thịt, sẽ bị bệnh, cũng sẽ đau đớn như một người bình thường.
Anh cẩn thận ngồi ở bên cạnh giường bệnh Tiểu Vũ Điểm, ngón tay đặt trên không trung thật lâu không có động tác nào khác, anh không dám chạm vào con gái trên giường bệnh, thoạt nhìn con thật sự rất không tốt, anh có thể chạm vào con không? Thật sự có thể chứ?
Có thể làm đau con hay không? Có thể động đến vết thương của con không?
Anh cẩn thận buông lỏng tay ra chỉ chậm rãi vỗ về khuôn mặt nhỏ non nớt mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, là ấm áp, thật sự có độ ấm, thời khắc này anh mới tin tưởng nhất rằng anh không có mất đi con gái, không mất đi con gái mà bản thân anh thật vất vả mới tìm về được.