"Này, tiên sinh..." Cô còn muốn hỏi nhiều, Sở Luật đã ôm Tiểu Vũ Điểm rời đi, mà đùi phải của anh lại hơi khập khiễng.
Trưởng thành rất đẹp trai, thật đáng tiếc thì ra là một người què. Cô giáo hơi thất vọng thở dài. Sở Luật cũng không đi xa, trời mưa anh đứng ở bên ngoài trường học, cẩn thân dùng ô che chắn cơ thể Tiểu Vũ Điểm, không lo mưa đã làm ướt lưng áo anh, cho đến khi thấy được bóng người phía xa đi tới, anh mới cố sức di chuyển chân...
Hạ Nhược Tâm chạy rất nhanh, cô vừa mới đi đến chuẩn bị đón con gái, không biết tại sao đột nhiên trời mưa, hiện tại Cao Dật đang phẫu thuật bên trong bệnh viện, vì vậy chỉ có một mình cô đến đón Tiểu Vũ Điểm.
Chỉ là hình như đợt mưa này làm cô hơi đau đầu, sợ con gái ướt mưa, tay cô đặt lên trên đầu, đôi mắt hơi mờ, sao bóng dáng bé nhỏ ở cầu thang kia lại quen thuộc như vậy.
Cô cố gắng mở to hai mắt, đó không phải ai khác mà là Tiểu Vũ Điểm của cô, cô chạy về phía trước, không rõ vì sao Tiểu Vũ Điểm ở đây, hơn nưa trong tay đang cầm một chiếc ô, thật may có chiếc ô này, nếu không nhóc con nhất định sẽ gặp mưa.
Cô đi đến cầm ô trong tay con gái, sau đó bế con lên.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ xin lỗi mẹ đã đến muộn." Cô vội vàng xin lỗi. Tiểu Vũ Điểm dùng tay lau nước mưa trên tóc Hạ Nhược Tâm, trên khuôn mặt nhỏ nở nụ cười.
"Mẹ..." Thanh âm ngọt ngào khiến Hạ Nhược Tâm nhéo khuôn mặt con, luyến tiếc rời đi.
"Được rồi, Tiểu Vũ Điểm, chúng ta về nhà." Hạ Nhược Tâm kéo tay con gái lại, sau đó ôm chặt đứa nhỏ trong lòng đi về phía trước, thỉnh thoảng Tiểu Vũ Điểm quay đầu nhìn về phía sau.
Tiểu Vũ Điểm kéo áo Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm không hiểu nghiêng người qua, lại phát hiện phía trước có một người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ, trên lưng anh đã bị nước mưa làm ướt, toàn bộ tóc cũng dán ở bên tai.
Chí có hai chân của anh, mỗi một bước đi vô cùng khó khăn và cố hết sức, thân thể cao lớn của người đàn ông lúc này trông hơi cô đơn.
"Mẹ, là người ba ba kia đưa ô cho Tiểu Vũ Điểm, ba ba còn chờ mẹ cùng với Tiểu Vũ Điểm." Tiểu Vũ Điểm giơ ngón tay chỉ bóng lưng người đàn ông ở phía trước, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Mẹ, ba ba kia không sợ mưa sao? Ba ba không lạnh sao? Nhưng Tiểu Vũ Điểm rất lạnh."
Bé nói xong lại rúc vào lòng Hạ Nhược Tâm. Hạ Nhược Tâm ôm chặt đứa bé trong lòng, chỉ không biết vì sao khi cô nhìn Sở Luật như vậy bỗng nhiên đỗ mắt hơi cay.
"Mẹ đưa con về nhà, về nhà sẽ hết lạnh." Cô ôm con bước nhanh rời đi, mà Sở Luật cách hai người họ đã rất xa, lại dừng bước chân, quay người lại, sau khi nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất trong làn mưa, bên môi mới nhàn nhạt tươi cười.
Chỉ cần có thể làm cho hai mẹ con chuyện nho nhỏ anh cũng cảm thấy rất thỏa mãi, anh chưa từng có ý đồ, chỉ muốn gặp con gái nhiều hơn, còn có cô.
"Nhược Tâm, anh xin lỗi, mà anh thật sự sẽ không được tha thứ sao?" Khi nghĩ đến đây anh lại cười khổ một tiếng, ngay cả bản thân mình anh còn không thể tha thứ, huống chi là người khác.
Như vậy cũng tốt, chỉ cần để anh có thể nhìn thấy hai mẹ con là được.
Anh cũng không cố đòi hỏi điều gì nữa, có lẽ, anh thật sự hiểu, còn có một loại hạnh phúc là đứng từ xa chăm chú nhìn, ở phía xa nhìn thấy chỉ cần bọn họ hạnh phúc, như vậy anh cũng có thể hạnh phúc.
Trước kia anh không hiểu, anh chỉ thích giành lấy, chỉ thích ép buộc, nhưng bây giờ sẽ không, anh đã học được tôn trọng, học được bao dung, cũng học được chúc phúc, cho dù học được những thứ đó nhưng đối với anh mà nói là đau thấu nội tâm, nhưng anh vẫn khiến bản thân học được.
Ngẩng đầu, nước mưa không ngừng táp lên mặt anh, mà khóe môi anh trước sau vẫn không hạ xuống, cho đến khi anh ngồi vào xe lại hắt xì một cái. Có phải anh thật sự ngốc hay không, rõ ràng có xe để đi nhưng lại đứng dưới mưa lâu như vậy.
Anh đem tay đặt lên trên tay lái, cảm giác trên đùi truyền đến từng trận đau âm ỉ, vết thương của anh không tốt nhưng anh lại nhớ con gái vì vậy mới không quan tâm chân đến đây.
Lái xe, phía trước dường như mưa không có ý ngừng. Tất cả bao bởi tầng sương mù ௱ôЛƓ lung, nơi xa chỉ có thể nhìn thấy hình dáng kiến trúc mơ hồ, trước mắt nước mưa cùng nhau nhòe đi. Anh khởi động xe, liếc mắt một cái đã không còn nhìn thấy cổng nhà trẻ, mà trong tay anh vẫn còn sự ấm áp từ cơ thể nhỏ của con gái.
Rất nhanh xe biến mất giữa làn mưa, nhưng khi anh mặc cả bộ âu phục ẩm ướt trở lại bệnh viện, cơ thể rất tốt của anh lại cực kì nghiêm trọng do cảm lạnh, có thể là nguyên nhân mất máu quá nhiều khiến thân thể anh cũng kém rất nhiều.
Nhưng một lần sốt có thể đổi lấy cơ hội ôm con gái đáng yêu của anh một cái, anh cảm thấy vô cùng đáng giá, thậm chí anh vẫn cười khiến y tá tưởng anh bị bệnh nên phát điên, chẳng những chân bị bệnh, ngay cả tinh thần cũng bệnh theo.
Một lần bị sốt đối với anh không có ảnh hưởng lớn, người đàn ông này cho dù hiện tại một chân bị thương, lại cộng thêm sốt nặng, nhưng anh vẫn như cũ mạnh mẽ khủng khi*p. Lúc này trong khi một tay đang truyền nước, một tay khác còn không ngừng lật tài liệu của công ty.
Anh vẫn bận rộn giống như trước, nhưng hiện tại cũng đã quá tăng cường bận rộn.
"Anh họ, em rốt cuộc có thể khẳng định anh không phải là người." Đỗ Tĩnh Đường ngồi bên cạnh, bộc lộ nhìn người đàn ông bị bệnh còn có thể đưa ra những quyết định chuẩn xác, hơn nữa mỗi quyết định của anh còn đều rất chính xác, đổi thành anh, anh sẽ không biết đối mặt như thế nào nữa.
"Nếu anh không phải, vậy em cũng không phải." Sở Luật đổi một tập tài liệu khác, đầu cũng không ngẩng lên một cái.
"Em, em tuyệt đối, em là một người bình thường." Đỗ Tĩnh Đường lười nhác nói, nhưng có người anh họ vĩ đại thế này, anh quả thực chính là vui vẻ khủng khi*p, xem đi, cái gì cũng làm, như vậy anh không cần làm gì nữa, thế không phải là được rồi sao, thật sự quá tốt. Anh rảnh rỗi, anh không cần làm nô lệ cho công việc.
"Anh sẽ làm xong chỗ này, em đi chơi với con gái anh đi, con bé rất thích em." Sở Luật day nhẹ ấn đường, xác thật Tiểu Vũ Điểm cực thích Đỗ Tĩnh Đường, bởi vì cậu ấy chiều chuộng con tận trời, bé muốn gì thì cho cái đó, quả thực trẻ con thích một người như vậy.
"Anh họ, anh không phải vì muốn em đi chơi với bé đáng yêu cho nên mới làm việc sống ૮ɦếƭ như vậy chứ?" Đỗ Tĩnh Đường thử thăm dò.
"Em cho rằng vậy?" Sở Luật ngước nửa mắt lên: "Anh cho em tiền lương không phải làm bảo mẫu, mà là phó tổng giám đốc."
Đỗ Tĩnh Đường ngượng ngùng xoa mũi: "Còn nói em chiều chuộng trẻ con quá đáng, em xem em còn lợi hại hơn so với anh."
Sở Luật nhàn nhạt nhìn anh một cái, mang tất cả công việc của cậu ta mang cho mình làm, đơn giản chính là muốn Đỗ Tĩnh Đường có thời gian cùng đi chơi với Tiểu Vũ Điểm, anh biết Tiểu Vũ Điểm thích cậu ta, người bố như anh không thể cho con chỉ có thể giúp con làm việc này.
"Được rồi, em đi tìm bé đáng yêu." Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, dù sao ở đây không còn việc của anh, anh có thể đi tìm Tiểu Vũ Điểm, đúng như anh họ anh nói, cô nhóc kia đặc biệt thích anh, mà anh cũng đang ngẫm nghĩ biện pháp để cô nhóc có thể chấp nhận người bố là anh họ anh nhanh một chút, nếu có thể, cuối cùng là Hạ Nhược Tâm cũng vậy.
Nhưng mà dựa theo tình hình như vậy, xác thật rất khó rồi.
Anh đi ra ngoài, mấy ngày mưa qua đi, quả nhiên hôm nay trời nắng đặc biệt đẹp, nhìn đi đây đúng là một nơi du lịch hoàn hảo, cho nên người đàn ông kia làm tổ trong bệnh viện bận rộn công việc, quả thực rất...
Đáng thương khủng khi*p.
Hạ Nhược Tâm mặc cho Tiểu Vũ Điểm một bộ quần áo mới, đeo cho bé một nơ con bướm vô cùng đáng yêu.
Cô ngồi xổm xuống, sờ khuôn mặt dài càng giống cô, đứa nhỏ này chỗ nào cũng giống cô, chỉ có tính tình đôi khi kì lạ, cũng chỉ có vào lúc này cô mới nhớ tới người đàn ông kia, mà cô hiện tại mới phát hiện tuy rằng Tiểu Vũ Điểm lớn lên giống cô, nhưng tính tình bé đôi khi lại được sao chép từ anh.
"Mẹ, mặt Tiểu Vũ Điểm bẩn sao?" Tiểu Vũ Điểm kì lạ sờ gương mặt, sau đó chạy đi soi gương, bé không thể là một đứa bé bẩn thỉu, bé phải làm một đứa trẻ xinh đẹp.
"Không..." Hạ Nhược Tâm vừa định muốn ngăn cản, Tiểu Vũ Điểm không cần gấp, chạy đi có khi cũng rất nhanh.
Vừa lúc chuông cửa vang lên, Hạ Nhược Tâm đứng lên, mở cửa ra. Không ngạc nhiên khi thấy Đỗ Tĩnh Đường, bây giờ Tiểu Vũ Điểm một tiếng lại một tiếng gọi chú, ngoài anh ra liền không có người khác.
"Cậu đã đến rồi." Hạ Nhược Tâm đối với anh tử tế bất ngờ, vì cô biết anh thật lòng thương Tiểu Vũ Điểm, hơn nữa Tiểu Vũ Điểm cũng cực thích anh, chỉ cần cùng anh đi ra ngoài, nhóc con sẽ rất sung sướng.
"Đúng vậy, em đến đón bé đáng yêu." Đỗ Tĩnh Đường ngại ngùng cười cười.
"Chị Nhược Tâm, thật ra chị không biết, khi lần đầu tiên em gặp chị, em còn coi chị là đối tượng nhất kiến chung tình* đấy, bây giờ nhớ lại, thật ra vẫn nên ngắm nhìn mới tốt." Anh đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, lúc này nói ra không thấy xấu hổ.
*Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu
"Vậy sao?" Hạ Nhược Tâm cũng là cười, có chút từ chối nghe những lời này, đối với việc đã qua không có nhiều hạnh phúc đáng nói, tóm lại là đau khổ quá mức hạnh phúc đi, hạnh phúc sau lưng cô thật ra lại là một âm mưu đau khổ, mà chuyện trước kia cô thật sự cũng không nghĩ nữa, đương nhiên cũng không muốn người khác vô tình hoặc cố ý đề cập.
"Chị Nhược Tâm, thật ra có một số việc không phải giống trong tưởng tượng của chị đâu." Đỗ Tĩnh Đường thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Chị còn nhớ anh họ em để người đàn ông kia làm chuyện đó, chuyện ép chị ly hôn không?"
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, cô cắn đau khóe môi: "Chuyện kia đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại." Lại một lần nữa bị người ta vạch trần vết sẹo này vẫn làm cô đau lòng, sao cô có thể quên được, một người chồng nhưng lại để người đàn ông khác tới ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ vợ anh ta, tự cắm sừng mình, có bao nhiêu hận, có bao nhiêu tàn nhẫn mới có thể đủ để làm ra được chuyện như vậy.
Chuyện như thế tàn nhẫn cỡ nào mới có thể làm được, anh lúc ấy đối với cô thật sự đủ hận, đủ tàn nhẫn.
"Thật ra không phải như chị nghĩ." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng muốn giải thích, có thể nhìn được sự kháng cự trong lòng Hạ Nhược Tâm không phải bình thường, mà chuyện này nếu không nói ra thì khúc mắc trong lòng cô vĩnh viễn sẽ không biến mất.
"Em đã gặp người đàn ông kia, em còn bảo anh ta không được động đến chị, chỉ làm giả bộ, em xin lỗi lúc ấy em không ngăn cản." Đỗ Tĩnh Đường có chút khó chịu đựng.
Hạ Nhược Tâm thở ra một hơi, sắc mặt đã như thường.
"Tôi biết, cậu không thể, bởi vì không có lúc đó còn có tiếp theo, nhưng tôi muốn cảm ơn cậu, nếu không có cậu có lẽ tôi mất đi không chỉ là thanh danh."
"Không phải, không phải, không phải như chị nghĩ." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng xua tay: "Thật ra không phải, em cũng là sau này mới biết được, anh họ anh ấy cũng không làm như vậy, thật sự không có, cho dù em không ngăn cản, anh ấy cũng đã cảnh cáo người đàn ông kia không được thật sự động thủ với chị. Thật ra anh ấy không tàn nhẫn giống như chị tưởng tượng."
"Còn có..." Đỗ Tĩnh Đường nói một chút hơi khô miệng lưỡi, nhưng có một số việc anh nhất định phải nói ra mới được.
"Anh họ, anh ấy không phải cố ý khiến chị cùng đường, anh ấy chỉ muốn chị trở về cầu xin anh ấy, chỉ cần lúc ấy chị đi cầu xin anh ấy, anh ấy cũng sẽ không bức chị đến cuối con đường."
"Anh ấy từ nhỏ đã muốn thứ gì thì nhất định phải có được, cho nên tính cách anh ấy mới tồn tại những thứ ngang ngược không gì sánh được, có lẽ lúc ấy anh ấy không hiểu về tình yêu, nhưng trong ý thức có lẽ đã sớm biết anh ấy yêu chị."
"Cậu không cần phải nói." Hạ Nhược Tân không muốn nghe những lời này, cô chặn lại lời anh: "Đều qua rồi, tôi quên rồi."
Xoay người, chuyện quá khứ, mặc kệ nguyên nhân gì gây ra đều đã xảy ra, ai cũng không thể thay đổi, cô đã từng chịu khổ sở thì chính là như thế.
"Không được, chị nhất định phải nghe hết em nói mới được." Đõ Tĩnh Đường vội vàng đứng ở trước mặt cô, chỉ thiếu nắm chặt bả vai cô: "Chị biết tại sao anh ấy đối tốt với Lý Mạn Ni không? Có lẽ chính anh ấy cũng không biết, đôi khi anh ấy luôn tìm kiếm cái gì trong Lý Mạn Ni?"
"Chị cũng không phát hiện sao? Thật ra Lý Mạn Ni cho em cảm giác đôi khi giống một người."
"Tôi biết mà." Hạ Nhược Tâm chỉ cười, khóe môi cười tràn đầy giễu cợt: "Cô ấy giống Hạ Dĩ Hiên."
"Không đúng." Giọng nói Đỗ Tĩnh Đường rất nghiêm túc: "Cô ta giống chị, không giống Hạ Dĩ Hiên."
Hạ Nhược Tâm đờ người, bây giờ thảo luận vấn đề này có phải hơi dư thừa hay không, cô và người đàn ông kia không bao giờ có khả năng nữa cho nên cũng không cần lại để nó rối tinh rối mù, không cần phải biết ai là thế thân của ai.
"Anh ấy không để chị mang bất cứ thứ gì của Sở gia đi, nhưng chị không biết, tất cả thứ thuộc về chị đều được anh ấy cất giữ bảo vệ rất cẩn thận, còn có nơi này." Đỗ Tĩnh Đường đặt tay lên trên иgự¢: "Nếu chị có cơ hội nhìn thấy bên trong túi áo của anh ấy, chị sẽ phát hiện nơi đó anh ấy chứa một thứ, là anh ấy bốn năm vẫn luôn mang theo bên người chưa từng bỏ ra."
"Nếu chị nói anh ấy yêu Lý Mạn Ni, tại sao Lý Mạn Ni còn phải bị người khác lợi dụng mà cho anh ấy uống thuốc ức chế thần kinh? Tại vì sau khi chị rời đi theo thời gian cảm xúc của anh họ đã chịu ảnh hưởng, anh ấy đã nóng nảy bất an, nếu anh ấy là yêu vậy vì sao Lý Mạn Ni không tin, trực giác phụ nữ rất chuẩn, chính là cô ta đã biết anh họ thật ra không yêu cô ta."
Đỗ Tĩnh Đường một hơi nói liên tục khiến miệng anh sắp bốc khói, nhưng Hạ Nhược Tâm lại vô cùng bình tĩnh không biết rốt cuộc cô có nghe lọt tai không.
Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên cảm giác thất bại, đừng nói với anh là nói nhiều lời như vậy thành vô ích nha, tốt xấu gì cũng cho xin chút phản ứng chứ.
Anh dùng sức nuốt ngụm nước bọt, thật sự đau cả răng, trước mặt anh bỗng nhiên xuất hiện một cốc nước giống như ở trên sa mạc khát khô đã lâu vội vàng cầm lấy cốc nước uống ùng ục...
"A, uống ngon thật!" Trước đây anh cũng không biết nước uống ngon như vậy, so với bất kì đồ uống và rượu vang đều ngon hơn, thì ra trên đời này đồ uống ngon nhất không phải cái gì mà chỉ là nước, một cốc nước sôi để nguội mà thôi.
"Cảm ơn, thêm cốc nữa." Anh giơ cái cốc ra, nhưng lại đối diện với khuôn mặt nhỏ đáng yêu, một bàn tay nhỏ tiếp nhận chiếc cốc trong tay anh, sau đó hai chân chạy rất nhanh mang một cốc nước tới.
"Ngoan, chú còn chưa thương cháu, cháu đã biết chú đáng thương." Anh tiếp nhận nước, lại uống hết một cốc, đến đây mới vỗ иgự¢, a, thật thoải mái, anh buông cốc trong tay xuống, nhanh nhẹn bế tiểu gia hoả từ mặt đất lên: "Đi thôi, chú đưa cháu đi chơi." Bây giờ anh thấy nhóc con lại quên mất chuyện lớn. Có điều khi anh quay đầu lại nhìn thật sâu Hạ Nhược Tâm: "Chị Nhược Tâm, lời em nói đều là thật không có ý lừa gạt chị, thật sự trước kia anh ấy đối với chị không tốt, nhưng chị hãy biết anh ấy bây giờ chỉ đang nỗ lực đền bù. Chị biết không, thật ra anh ấy vẫn đang sốt cao nhưng vì để có thể cho em đi chơi với Tiểu Vũ Điểm nhiều hơn mà anh ấy mang tất cả công việc đè nặng ở nơi đó nhưng lại quên mất bản thân thật ra vẫn là một bệnh nhân."
"Em không phải vì anh ấy mà nói tốt, chỉ là cảm giác chị hẳn nên nghĩ nhiều một chút, có lẽ một bước đi của chị sẽ làm cuộc sống mấy người thay đổi hoàn toàn mới, tất nhiên còn có bé đáng yêu"
Anh vươn tay xoa khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm.
"Được rồi, bé đáng yêu, chú đưa cháu đi chơi." Anh cúi đầu hôn đứa bé trong lòng. Những điều muốn nói anh đã nói, anh cũng đã cố gắng hết sức, còn quyết định thuộc về cô, người khác không có quyền đặt câu hỏi.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, cánh cửa sau lưng bọn họ đóng lại. Cho dù Hạ Nhược Tâm thật sự suy nghĩ gì chỉ có một mình cô biết.
Hạ Nhược Tâm đứng trước cửa sổ, cô kéo bức rèm ra nhìn Đỗ Tĩnh Đường ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi vào trong xe, rất nhanh xe đã rời khỏi tầm mắt cô. Cô xoay người, nhìn xung quanh nơi mình đang ở, thật sự yên tĩnh, yên tĩnh không có một chút tiếng động.
Cô ngồi trở lại sofa, duỗi tay lấy con 乃úp bê Tiểu Vũ Điểm rất yêu mến kia, cô ôm 乃úp bê trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhưng không biết tại sao ngón tay ngón tay sờ đến hai mắt, cô nhìn ngón tay mình lại phát hiện trên tay những giọt nước mắt ươn ướt, cô khóc, tại sao cô lại khóc, vì sao khóc cơ chứ?
"Sở Luật, em không yêu anh, thật sự đã không yêu anh nữa."
Cô không ngừng lẩm bẩm tự nói, đúng vậy, cô không yêu, chẳng qua là không yêu tại sao trong lòng lại cảm thấy cực kì đau khổ, chua xót ê ẩm, rất khó chịu.
Cô đã yêu hai mươi mấy năm rồi, những đau khổ đều đã chịu đựng, thật sự đủ rồi.
Cô lau khô nước mắt, sau đó nhìn đồng hồ treo trên tường, cô nên đi nấu cơm vì Cao Dật sắp trở về, đúng rồi cô đã có Cao Dật không thể nghĩ đến những cái khác.
Cô đứng lên, cẩn thận cất con 乃úp bê, Tiểu Vũ Điểm rất yêu con 乃úp bê này, trước nay trong lòng chưa hề thay đổi, mà cô không biết tư tưởng của con gái mình đến tột cùng là di truyền từ ai.
Cô lại đặt ngón tay lên trên mặt con 乃úp bê, bắt đầu hơi ngơ ngẩn, thật lâu ánh sáng trong mắt lại tối sầm xuống.
Đỗ Tĩnh Đường dắt tay Tiểu Vũ Điểm, lần lượt bên trái bên phải cầm rất nhiều đồ, tất nhiên Tiểu Vũ Điểm cũng vậy, từ lúc bọn họ bắt đầu đến đây miệng của bé chưa ngừng tí nào.
Thảo nào Tiểu Vũ Điểm ăn nhiều như vậy, thì ra bé đã quen được chú họ này nuông chiều rồi.
"Ăn ngon không?" Đỗ Tĩnh Đường ngồi xổm xuống, anh biết cuộc sống trước kia của bé đáng yêu rất vất vả, cho nên anh chỉ hận không thể mang hết toàn bộ đồ ăn khắp thiên hạ nhét vào trong bụng nhỏ của cháu.
"Ngon ạ." Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, trong miệng còn không ngừng ăn.
"Không cần gấp, cháu nhìn đi, ở chỗ chú còn rất nhiều đủ để cháu ăn trong một thời gian dài rồi. Cho nên không cần gấp nếu không bị nghẹn đó."
"Đúng rồi, đến đây uống một chút nước." Đỗ Tĩnh Đường nhanh tay lấy đồ uống đặt trên miệng Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm nghe lời uống mấy ngụm mà còn lại đương nhiên đều vào bụng Đỗ Tĩnh Đường hết.
Anh đột nhiên nhéo thịt ở eo, xem đi, cùng tiểu gia hỏa này đi dạo phố, cháu ăn, anh cũng ăn, kết quả làm anh béo lên rồi, ưu điểm là rất nhiều... mỡ.
Mà cái người đàn ông đang ૮ɦếƭ kia, bây giờ mỗi ngày đều nói anh sắp biến thành một con heo. Người nào đã gặp, một con heo đẹp trai như anh sao?
"Chú ơi, kẹp tóc nơ bướm rơi." Tiểu Vũ Điểm nâng tay lên, trong tay bé có một kẹp nơ con bướm màu đỏ là buổi sáng nay Hạ Nhược Tâm buộc lên tóc cho bé.
"Không phải lo có chú họ vạn năng ở đây." Đỗ Tĩnh Đường tự tin cười, chẳng qua là một cái nơ con bướm mà thôi sao có thể làm khó anh đường đường là phó tổng giám đốc tập đoàn Sở thị được, phải biết rằng anh là sinh viên bằng tốt nghiệp đại học ở Mỹ loại xuất sắc.
Nếu anh ngay cả một cái nơ bướm bình thường mà không đối phó được vậy thì anh không phải là người lớn
Chỉ là từ trước đến nay anh luôn rất tự tin, rất nhanh trên trán anh toát ra vài giọt mồ hôi, một cái nơ bướm bình thường thật sự làm anh chịu đủ nhiều đả kích, anh vụng về cài nơ bướm lên mái tóc ngắn của Tiểu Vũ Điểm, một lúc lại rơi, một lúc lại lệch, một lúc lại trông quá khó coi, mặc kệ anh có đùa nghịch như thế nào đều không thể nào làm được đẹp như Hạ Nhược Tâm.
Tiểu Vũ Điểm đáng thương đành phải ngẩng đầu lên, mím cái miệng chúm chím, đứng thẳng tắp. Lúc này mặt Đỗ Tĩnh Đường đã đỏ bừng và một đứa trẻ nhỏ đã đứng ở chỗ này rất lâu.
"Chú, tóc Tiểu Vũ Điểm đau." Rốt cục nhịn không được, bé nhỏ giọng nói, lông mày nhăn càng chặt. Mà Đỗ Tĩnh Đường lại một lần nữa luống cuống tay chân, cái nơ bướm kia lại rơi vào trong tay, dù có khác thì là mái tóc tiểu gia hỏa này thực sự quá ngắn, ngắn thế này mà sao mẹ nhà người ta lại đeo lên được. Anh cuối cùng không thể không thừa nhận anh đối với cái này thật sự không thành thạo
"Chú..." Cái miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm mếu máo, thoạt nhìn như muốn khóc, bé lấy nơ con bướm trong tay Đỗ Tĩnh Đường cài lên tóc không được, khả năng bé sắp thật sự khóc.
"Được rồi không khóc, chú sẽ nghĩ cách." Anh vội vàng bế Tiểu Vũ Điểm lên, trên trán một tầng mồ hôi.
Đúng rồi, đột nhiên mắt anh sáng lên, nhéo khuôn mặt hồng hào của Tiểu Vũ Điểm: "Chú nghĩ ra một cách rất tốt sẽ khiến Tiểu Vũ Điểm trở nên xinh đẹp duyên dáng." Anh vội vàng cầm đồ lên, lúc này mới xoay người, tuy rằng ôm một đứa bé nhưng anh chạy càng chạy càng nhẹ nhàng, thậm chí cảm giác bước chân đang đạp gió, trên mặt anh cuối cùng cũng lộ ra một ý cười.
Anh quả nhiên là rất thông minh nha, cái chủ ý này nhất định rất tốt, anh tin rằng chốc nữa bé đáng yêu sẽ vui vẻ.
Xinh đẹp duyên dáng, Tiểu Vũ Điểm kì quái chớp đôi mắt nho đen, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn để anh ôm, bé chỉ cúi đầu sờ mái tóc ngắn ngủn, trên khuôn mặt nhỏ hơi mất mát.
Thật ra bé vẫn rất thích nhất cái nơ con bướm kia.
Sở Luật buông tài liệu trong tay xuống, tay phải của anh đau nhức vô cùng, thậm chí đau làm anh không thể nâng tay lên, mà lúc này càng đau anh lại càng nhớ tới một chuyện.
Bên môi anh hiện lên một nụ cười khổ, nỗi đau của anh có giống Hạ Nhược Tâm đã từng chịu không? Anh đã tàn nhẫn đánh gãy cánh tay cô, cho dù đem một bàn tay của anh cho cô cũng không có khả năng đền bù cho những tất cả chuyện cô đã từng chịu đựng.
Âm thanh di động vang lên, anh xoa nhẹ ấn đường, cầm lấy di động luôn đặt bên người.
Mở ra vừa thấy là Đỗ Tĩnh Đường, anh vội vàng đưa di động lên bên tai, đôi lông mày nhíu thật sâu.
"Anh họ, cứu mạng!" Giọng nói của Đỗ Tĩnh Đường bên kia di động gần như gào thét, mà còn thỉnh thoảng có tiếng trẻ con gào khóc.
Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật nhanh chóng ngồi thẳng dậy, sao tiểu Vũ Điểm lại khóc, con gái anh làm sao vậy.
"Nói cho anh Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện gì?" Anh lạnh giọng hỏi, chốc chốc lại nghe thấy giọng Đỗ Tĩnh Đường đang dỗ dành Tiểu Vũ Điểm, nhưng tiếng trẻ con khóc càng lúc càng lớn, thậm chí giọng nói ngọt ngào mềm mại của bé đã khóc lạc cả giọng.
Tên Đỗ Tĩnh Đường đáng ૮ɦếƭ, cậu ta lại làm gì với con gái anh.
"Anh họ, đừng hỏi nữa, trước tiên đến đây, em thật sự không còn cách nào." Đỗ Tĩnh Đường bất lực nói, thoạt nhìn bây giờ anh sắp bị một nhóc con bức đến cùng đường.
Sở Luật buông di động xuống, vội vàng rút ống kim trên mu bàn tay ra, xuống giường bệnh. Y tá vừa đến thấy bình nước biển còn nửa bình, lớn tiếng nói.
"Sở tiên sinh, anh chưa truyền xong mà?" Cô còn chưa từng gặp bệnh nhân nào hoàn toàn không giống người bệnh như vậy, lần trước đi ra ngoài rồi trở về bị cảm cúm, có phải anh ta lại muốn đi ra ngoài hay không.
Vạn nhất trong trường hợp lại bị bệnh phải làm sao bây giờ?
"Tôi đi ra ngoài một lúc, rất nhanh sẽ quay về." Bước chân Sở Luật không dừng, trực tiếp kéo của đi ra ngoài. Thậm chí y tá chưa kịp ngăn cản anh cũng đã rời đi, trên giường bệnh một chồng tài liệu đã xem xong được anh xếp ngăn nắp, tài liệu này anh xem trong vòng một giờ.
Y tá chỉ có thể thở dài, đi báo cáo với bác sĩ chuyện này, dù sao cả ngày người đàn ông này đều như thế, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bệnh nhân ở phòng VIP chính là phiền toái, quả nhiên thực sự còn hơn cả một cái rắc rối.
Ngón tay Sở Luật vẫn luôn ấn sâu trên ấn đường, không ngừng day, anh chỉ cảm giác đầu óc đau nhức, hơn nữa đau khủng khi*p, dùng sức lắc đầu làm anh có thể tỉnh táo một chút.
Mới ngồi vào trong xe, tốc độ nhanh nhất phóng xe về phía trước, tiếng trẻ con khóc trong điện thoại làm anh vô cùng đau lòng, Tiểu Vũ Điểm luôn rất ngoan, anh rất ít khi thấy con khóc, bây giờ khóc thương tâm như vậy không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng làm anh nôn nóng vô cùng, trên lông mày nhíu chặt không cách nào thả lỏng.
Mà bên kia Đỗ Tĩnh Đường buông di động trong tay xuống, hít thật sâu.
Trong lòng anh có một đứa bé đang gào khóc lớn, nhìn đi quả nhiên là khóc, hơn nữa vô cùng thương tâm, anh càng dỗ dành càng khóc khủng khi*p, tại sao lại như vậy chứ, mà Tiểu Vũ Điểm khóc làm anh thực sự không biết phải làm sao bây giờ.
Anh có thể đùa khiến bé vui vẻ, khiến bé cười, chỉ là đối mặt với đứa bé khóc như mất mạng như này anh quả thực bất lực, giống như đối với cái nơ bướm kia.
"Bé đáng yêu, đừng khóc, ba ba và mẹ cháu chốc nữa sẽ đến thôi." Anh vừa đau đầu vừa đau lòng không ngừng dỗ dành đứa bé trong lòng, chỉ là bé lại càng khóc thương tâm, đôi mắt và cái mũi đều ửng hồng. Hơn nữa anh càng khuyên, đứa bé càng khóc khủng khi*p hơn. Người đi đường không ngừng chỉ trích anh, một người đàn ông lớn đùng lại đi bắt nạt một bé gái, thật là quá xấu xa.
Đỗ Tĩnh Đường xấu hổ cúi đầu, lần này anh không còn mặt mũi, nhưng miễn là tiểu gia hỏa nín khóc nữa là tốt rồi, mà anh nhớ bé khóc đã nửa giờ, bé vẫn chưa khóc đủ sao?
Đến cửa, Sở Luật dừng xe, sắc mặt cũng không tốt, vì anh hiện tại đang sốt, cả người đều vô lực. Anh từ trên xe đi xuống vừa lúc gặp Hạ Nhược Tâm đang vội vàng đi đến.
"Nhược Tâm." Sở Luật nhanh chóng bước lên phía trước kéo tay Hạ Nhược Tâm lại, sao cô cũng đến, không cần phải nói chắc hẳn Đỗ Tĩnh Đường đã gọi cho cô.
"Không cần phải lo lắng, Tiểu Vũ Điểm không sao, chúng ta vào trước xem." Giọng nói anh vô cùng trầm tĩnh trấn an Hạ Nhược Tâm, biết cô hiện tại nhất định rất lo lắng cho con gái.
Hạ Nhược Tâm không phải ứng, cô vô thức để cho Sở Luật kéo đi, hiện tại cô chỉ lo lắng Tiểu Vũ Điểm, thậm chí không chú ý tới tay mình được Sở Luật nắm chặt, so với người bình thường ấm hơn rất nhiều khiến lòng bàn tay lạnh lẽo của cô cuối cùng cũng được ấm áp. Bây giờ cô chỉ lo lắng con gái lại không lưu ý đến nhiệt độ cơ thể Sở Luật rõ ràng không thích hợp, còn có sắc mặt của anh thật sự rất kém.
"Chúng ta vào trước." Nắm chặt trong tay, lần đầu tiên Sở Luật cảm thấy cuộc sống của mình dường như hoàn mỹ, loại cảm giác này chỉ có bốn năm trước anh mới có thể cảm nhận được, cũng chỉ có cô mới có thể mang lại cho lại, chỉ là lúc ấy sao lại có thể ngu ngốc, cố chấp phủ định chính mình như vậy.
Nếu không hiện tại hai người bọn họ sẽ không đi đến tình cảnh này.
Mà bây giờ không phải lúc nên nghĩ nhiều, bọn họ lo lắng chỉ là con gái hai người, hai người không sống chung với nhau nhưng lại có chung một cô con gái.
Rất xa bọn họ cũng đã nghe thấy tiếng khóc to của Tiểu Vũ Điểm chốc chốc lại truyền đến.
Bước chân Sở Luật nhanh hơn, tay còn lại anh vẫn nắm tay kéo Hạ Nhược Tâm, muốn dùng độ ấm của mình sưởi ấm tay cho cô một chút do cô quá căng thẳng.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm vừa thấy Hạ Nhược Tâm đến vô cùng tủi thân, nhanh chóng bò trừ chân Đỗ Tĩnh Đường xuống chạy tới ôm chân Hạ Nhược Tâm: "Mẹ..." Bé ngước mặt lên nhìn Hạ Nhược Tâm, chốc chốc còn sụt sịt, gương mặt nhỏ gần như đẫm nước mắt, còn có đôi mắt của bé còn đỏ hơn cả con thỏ.
Hạ Nhược Tâm vội vàng bế con gái trên mặt đất lên, ngón tay luồn vào mái tóc Tiểu Vũ Điểm, quả thật bây giờ nhìn giống như một quả dưa hấu nhỏ, tóc của con gái cô đâu, bé thật vất vả tóc mới dài ra, sao lại mất?
"Tĩnh Đường, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Nhiệt độ cơ thể Sở Luật rất cao nhưng giọng nói lại lạnh băng, sao con gái anh lại khóc thương tâm như vậy, rốt cuộc cậu ta làm gì với con.
Mặt Sở Luật lạnh lẽo làm Đỗ Tĩnh Đường cảm thấy mình rất oan uổng, chỉ là anh cũng không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì đúng là anh làm bé đáng yêu khóc, hơn nữa còn khóc rất thương tâm.
"Em cũng không biết mà." Anh xoa mũi: "Em chỉ mang cháu đi cắt một chút tóc, lúc đầu bé rõ ràng rất ngoan, đột nhiên không biết tại sao lại khóc lớn không ngừng." Mà tới tận bây giờ anh cũng không rõ tại sao bé lại khóc vì cái gì?
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ lưng con, tay đặt trên mái tóc ngắn của Tiểu Vũ Điểm: "Hai không quên cuộc đời này Tiểu Vũ Điểm đã bị bệnh chứ, bé đã từng trị liệu bằng hóa chất cho nên một thời gian bé không có tóc, mà bé rất sợ người khác nhìn thấy bộ dáng lúc không có tóc của mình. Vì vậy có một khoảng thời gian không muốn ra khỏi cửa nhà, ngay cả ra ngoài cũng phải đội mũ bởi vì bé cho rằng người khác sẽ cười bé, sẽ không thích bé."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa mái tóc con, tuy rằng cô đã cố gắng hết sức an ủi Tiểu Vũ Điểm nhưng chuyện đó đã để lại trong lòng bé một kí ức không tốt lắm, thật ra cô biết Tiểu Vũ Điểm không phải sợ hãi đầu trọc mà bé sợ bé sẽ bị bệnh một lần nữa.
Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt, anh không biết mà, hơn nữa nói thật người thợ cắt tóc kia trình độ rất kém cỏi, nhìn đi đã đem tóc bé đáng yêu biến thành quả dưa hấu.
"Bây giờ phải làm sao, thế nào cũng không thể để bé lại khóc chứ?" Đối với chuyện này Đỗ Tĩnh Đường thật sự đã hết sức lực, sao lại là anh khiến bé đáng yêu không vui vẻ, anh không biết cái dây thần kinh nào của mình gây tội mà anh cũng không thể khiến tóc bé dài ra được.
Sở Luật trừng mắt nhìn Đỗ Tĩnh Đường một cái khiến Đỗ Tĩnh Đường chỉ biết cúi đầu, cảm giác toàn thân không thể dễ chịu.
Hạ Nhược Tâm cũng chỉ có thể không ngừng vỗ lưng con gái, không biết làm thế nào để bé không khóc, khoảng thời gian đó là cơn ác mộng của cô, cũng là của Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm ôm cổ Hạ Nhược Tâm, khóc không thành tiếng, bả vai nho nhỏ run rẩy không ngừng, vẫn đang khóc, Hạ Nhược Tâm chỉ cảm thấy bả vai của mình thấm đẫm nước mắt.
Tiểu Vũ Điểm căn bản không thích khóc, nếu bé khóc thì thật khó dỗ dành, thật ra bé cũng có tính khí, mà còn tính khí vô cùng lớn, giống như hiện tại bé cố chấp giống mẹ và ba ba.
"Để cho anh nhé." Sở Luật đột nhiên đưa tay ra ôm đứa nhỏ trong lòng Hạ Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn anh một cái, miệng nhỏ thỉnh thoảng lại mếu máo, tay cũng kéo áo trước иgự¢ anh.
"Không phải sợ, có ba ba ở đây, ba ba sẽ khiến con trở nên xinh đẹp." Cho dù con gái anh đầu trọc cũng rất đáng yêu, nhưng chỉ cần con không thích thì người bố như anh cho dù có thế nào cũng phải giúp con gái mới được.
"Không phải lo, anh có cách." Sở Luật ôm đứa nhỏ trong lòng chặt hơn, cười an ủi với Hạ Nhược, mà nụ cười như vậy không thường xuất hiện ở người đàn ông giỏi lạnh nhạt này, anh không hay cười nhưng khi cười rộ lên cảm giác giống như hòa tan băng tuyết. Chỉ là ngoại trừ anh lúc này sắc mặt không tốt lộ ra cơ thể anh đang chịu đựng vô cùng mệt mỏi.
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hạ Nhược Tâm không còn, môi hơi mấp máy, cuối cùng tầm mắt cô dừng trên người đứa nhỏ trong lòng Sở Luật, anh có cách, thật sự có cách sao?
"Không phải lo, đi theo anh nào." Tay Sở Luật cẩn thận che chở đứa nhỏ trong иgự¢, Tiểu Vũ Điểm đã khóc mệt, gương mặt áp trên иgự¢ anh, nhưng hàng lông mi thoáng chốc run run, chỉ thỉnh thoảng mở hai mắt ra lại rơi hai giọt nước mắt.
Bé không muốn làm dưa hấu, bé muốn làm Tiểu Vũ Điểm, bé không muốn bị bệnh, không muốn đau.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không muốn đầu trọc, không muốn đau." Giọng nói trong trẻo truyền đến, bé khóc đến mệt, giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn, bước chân Sở Luật ngừng một chút.
Anh hỏi Hạ Nhược Tâm vẫn luôn đi ở phía sau.
"Lúc ấy, con rất đau sao?"
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, sau đó nhẹ mở miệng: "Đúng vậy, con rất đau, mỗi ngày đều phải tiêm, do còn bé, mạch máu rất nhỏ nên phải tiêm vài lần mới tìm được mạch máu của con, sau khi trị liệu xong con sẽ ăn không vào, ăn cái gì thì nôn cái đó, chẳng những con nôn mà còn rất sợ hãi."
"Anh xin lỗi..." Sở Luật ôm con gái càng chặt hơn, đều tại anh không tốt, lúc ấy cô vất vả như vậy để cứu con gái, mà anh thì đang làm cái gì, anh nhục nhã cô thậm chí vì một đứa con không phải của anh mà lựa chọn không cứu con gái duy nhất của anh.
Mặc kệ anh đã làm gì đều không thể bù đắp tất cả những chuyện từng làm, cho dù hiện tại anh có làm rất nhiều cũng không cách nào bù đắp những vết thương sâu mà hai người phải chịu những năm qua.
Đối với một người phụ nữ không yêu, anh thương tiếc như vậy, cho cô ta tất cả, những thứ có thể cho, không thể cho, anh đều đem cho.
Nhưng đối với người anh rõ ràng yêu thì anh lại tàn nhẫn như thế, tàn nhẫn đến nỗi khiến anh hiện tại không dám nhớ lại, đến tột cùng là đôi tay này đã làm cái gì, anh lấy mọi thứ của cô, những thứ cô có thể mất, không thể mất, anh đều hủy hoại.
Mà anh không cách nào tha thứ cho chính mình.
Lại một câu xin lỗi kia, Hạ Nhược Tâm đón nhận con gái trong lòng anh: "Anh không cần lại nói "Anh xin lỗi", tôi đã nói tôi quên rồi." Cô ôm con gái đi nhanh hơn.
Vì không muốn làm mình suy nghĩ nhiều, càng không muốn nhất cử nhất động của người đàn ông này lại một lần nữa ảnh hưởng đến cô, cô chỉ vì con gái, chỉ vì Tiểu Vũ Điểm của cô.
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ không còn, cơ thể Sở Luật hơi lắc lư một chút. Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đỡ anh, rõ ràng cảm giác độ nóng từ người anh, lại cao đến dọa người.
"Anh họ. Anh..." Anh vội vàng giữ chặt Sở Luật, bây giờ anh ấy đang bị thương còn đang sốt nặng.