Bởi vì cô ấy yêu con gái mình, không liên quan đến bố đứa bé, tất cả không liên quan, chỉ đơn giản là cô ấy yêu con của cô.
"Không có khả năng, tao không sai, đều là mày sai, là mày Sở Luật sai, nếu trên đời này không có mày thì mọi chuyện sẽ không phát sinh."
Mễ Đông Phong hiển nhiên đang phát điên, anh không muốn thừa nhận tất cả, cũng không thừa nhận bản thân vô dụng, bà xã anh bởi vì không yêu anh nên mới bỏ đi, lại xoá sạch con của anh, anh không tin, tuyệt đối không tin.
Anh đột nhiên tóm một cái đã bắt được thân mình bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, đặt tay trên cổ Tiểu Vũ Điểm.
"Buông con gái tôi ra!" Sở Luật tiến lên một bước, nhìn đôi mắt hồng hồng vì khóc của Tiểu Vũ Điểm, còn có ánh mắt sợ hãi của con, đồng tử anh bỗng nhiễn co rút lại: "Anh đừng động vào con bé."
"Đừng động vào nó, được thôi." Mễ Đông Phong lấy dao gọt hoa quả từ trong người ném lên trên mặt đất: "Mày tự đâm một dao đi, nếu không tao sẽ động trên người con gái mày, ôi..." Anh vuốt ve Tiểu Vũ Điểm, mặc dù chật vật nhưng khuôn mặt vẫn xinh xắn đáng yêu, lại tán thưởng một tiếng: "Đứa con gái này của mày thật sự rất xinh đẹp, nếu như ૮ɦếƭ rồi, vậy thật đáng tiếc quá."
Dao gọt hoa quả rơi leng keng trên mặt đất, rơi xuống bên cạnh chân Sở Luật. Sở Luật nắm chặt tay, rồi sau đó cúi xuống nhặt lên.
"Nhanh lên." Tay Mễ Đông Phong lại siết chặt hơn, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm căng tức đỏ ửng, trên môi bị bé cắn đã rách da, đứa bé nhỏ như vậy, cơ thể con sao có thể chịu đừng được những tổn thương như thế.
Sở Luật nắm chặt con dao trong tay, đôi mắt không chớp dùng sức đâm dao vào đùi, sắc mặg anh hơi nhăn nhó, đau lớn kịch liệt làm đại não anh không ngừng co rút, anh cố gắng thở ra, chịu đựng đau, cũng muốn làm bản thân tỉnh táo.
"A!" Lý Mạn Ni sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên nhìn máu từ trong đùi chảy ra làm dạ dày cô không ngừng cuộn trào. Anh thế nhưng thật sự đâm, thật sự đâm.
"Tôi đã đâm, anh có phải nên buông con gái tôi ra không?" Sở Luật đến gần, từng bước nâng cái chân bị thương, máu đang chảy, ngay cả sắc mặt anh cũng không thay đổi. Chân anh đau đớn, mất máu quá nhiều làm trước mắt anh bắt đầu choáng váng, nhưng anh gắt gao Ϧóþ lòng bàn tay, không được để bản thân ngã xuống, anh còn phải cứu con gái, trước đây anh chưa từng được ôm, trước đây chưa từng được nghe con gái gọi anh một tiếng bố.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng chớp lông mi, nước mắt trong suốt trên mi không ngừng rơi xuống, bé nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, đây chính là bố của bé, bố sinh ra bé, không phải là bố Cao Dật, mà là người bố bé vẫn luôn chán ghét.
""Một phát sao được chứ, quá dễ dàng tiện lợi cho mày rồi." Mễ Đông Phong cuối cùng cũng buông lỏng bàn tay đang Ϧóþ cổ Tiểu Vũ Điểm ra. Tiểu Vũ Điểm khó chịu ho khan, nhưng đôi mắt vẫn luôn dõi theo Sở Luật, đôi môi nhỏ nhắn thỉnh thoảng run rẩy, một bộ váy hồng nhạt dính đầy bùn đất.
Lý Mạn Ni ở một bên hiển nhiên đã bị doạ choáng váng, vẫn duy trì một động tác như vậy, sắc mặt trắng bệch, thân thể đồng thời cũng run rẩy.
"Được." Sở Luật cắn chặt răng, nhẫn tâm rút con dao trên đùi ra, tức khắn một trận máu tươi phun trào ra ngoài, doạ Lý Mạn Ni lại hét lên một tiếng, cùng với tiếng hét chói tai của cô là tiếng dao cắm phập vào thịt. Trên trán Sở Luật đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, giọt mồ hôi to chảy xuống dưới cằm anh, loại cảm giác này đau vượt xa mức tưởng tượng của anh.
Amh từng bước tiếp cận giống như người bị thương không phải là anh, cũng giống như bắp đùi kia không phải của anh, càng không giống như đang chịu sự đau đớn.
"Đưa con gái trả lại cho tôi." Anh đột nhiên dùng sức một cái, con ngươi thâm u cũng lạnh lùng theo, khi Mễ Đông Phong đang không phản ứng lại, nắm tay rắn chắc cực kì của anh nện lên mắt Mễ Đông Phong. Bỗng nhiên sức bật tới làm Mễ Đông Phong không có tiền đồ sợ hãi kêu rên, sau đó ngã ngồi trên mặt đất.
Anh ta duỗi tay che hai mắt, ở trên mặt đất không ngừng lăn qua lăn lại kêu thảm thiết: "Đôi mắt của tao, mắt của tao..." Anh cảm giác không thể nhìn thấy, không cách nào hình dung.
"A! Đừng lại đây, đừng lại đây..." Toàn thân Sở Luật gần như toàn máu, trên đùi còn cắm một con dao, trên mặt đất còn lưu lại một vệt mái dài, dường như sắp chảy hết máu trên người.
Sở Luật nhìn cũng không nhìn Lý Mạn Ni lấy một cái. Anh mỉm cười, trước mắt Tiểu Vũ Điểm đã bình an không có việc gì, con gái của anh.
Lý Mạn Ni hoảng sợ mở to ánh mắt, đột nhiên, cô cảm giác một trận đau nhức từ bụng truyền đến, cô cúi đầu nhìn thấy giữa hai chân một dòng máu ấm áp không ngừng chảy xuống.
Máu, lại là máu?
Cô trừng lớn hai mắt, nháy mắt ngã quỵ xuống mặt đất, trên mặt đất còn có một người đàn ông không ngừng kêu thảm.
Sở Luật chịu đựng đau nhức trên đùi, bế Tiểu Vũ Điểm trên mặt đất lên: "Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, ba ba đưa con về nhà." Ngón tay anh cẩn thận chạm vào khuôn mặt con gái, mặc dù thân thể đau đớn làm anh ngay cả một bước cũng không muốn di chuyển, nhưng trái tim anh lại thỏa mãn khác lạ.
"Tiểu Vũ Điểm, ba ba cuối cùng cũng được ôm con rồi, con biết không? Ba ba thật sự rất yêu con." Ngón tay anh cẩn thận xoa dấu ngón tay hằn trên mặt con gái: "Đau không, nói cho ba ba."
Tiểu Vũ Điểm ngây ngốc ngẩng đầu, bé dang tay ra ôm chặt cổ Sở Luật, để mặc cho anh ôm bé đi từng bước khó khăn, cùng mẹ không giống, cùng bố Cao Dật cũng không giống, cảm giác rất kì lạ.
Bé vùi khuôn mặt nhỏ vào иgự¢ Sở Luật.
"Luật, cứu em, cứu em với....." Lý Mạn Ni vươn tay, lúc này cô mới biết thế nào là sợ hãi, tử vong đáng sợ như thế nào, bởi vì máu giữa hai chân cô không ngừng chảy dường như muốn chảy sạch máu trên người cô.
Cô không muốn ૮ɦếƭ, cô thật sự không muốn ૮ɦếƭ, cho nên cô chỉ có thể cầu cứu Sở Luật, xin Sở Luật cứu cô.
Sở Luật nhàn nhạt quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Mạn Ni, tầm mắt đi xuống, dừng ở vết máu giữa hai chân cô, anh ấn gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm trước иgự¢: "Tiểu Vũ Điểm, con yêu ngoan, đừng nhìn, cái gì cũng không cần nhìn."
Một bàn tay anh lấy di động, gọi cấp cứu, hết thảy liền kết thúc đi ở đây đi, anh không muốn ૮ɦếƭ người, anh đã mệt mỏi rồi.
"Tiểu Vũ Điểm, ba ba đưa con về, đưa con về tìm mẹ." Anh nói, nhẹ nhàng hôn lên trên mặt con gái, nâng chân bị thương đi từng bước về phía trước. Khi anh đi đến phía cửa kho hàng, Đôc Tĩnh Đường vừa vặn chạy tới, tất nhiên còn có rất nhiều cảnh sát. Nhưng hết thảy đều kết thúc rồi, Sở Luật yên tâm, con gái anh không sao thì tốt rồi
"Anh họ, anh bị thương!" Đỗ Tĩnh Đường chạy nhanh đến, vừa thấy máu trên đùi Sở Luật, thậm chí trên đùi vẫn còn cắm nguyên một con dao gọt hoa quả, cùng với vết máu ở một bên chân kia kéo dài, nhìn qua thấy ghê người.
"Biểu ca, anh đau không?" Đỗ Tĩnh Đường đau kịch liệt hỏi anh, anh thật sự không cảm giác được đau không, đây là da, đây là thịt, đây là máu, đây là một con người sống sờ sờ à.
"Không, anh cảm thấy rất yên tâm, em nhìn xem, Tĩnh Đường, con gái anh không sao, con bé không sao thì tốt rồi."
Sở Luật lắc đầu, chỉ ôm Tiểu Vũ Điểm trong Ⱡồ₦g иgự¢ chặt hơn, anh ngẩng đầu, vòng mắt rơi xuống một bóng người, anh đi về phía Hạ Nhược Tâm.
"Nhược Tâm, anh làm được rồi, anh mang Tiểu Vũ Điểm về cho em, em phải chăm sóc con cẩn thận, được không?"
Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm giao cho Hạ Nhược Tâm. Trong Ⱡồ₦g иgự¢ trống rỗng làm trái tim anh đột nhiên dấy lên nỗi khó chịu. Mất đi sự duy trì, thân thể anh không tự chủ được lung lay, Đỗ Tĩnh Đường ở bên cạnh vội vàng đỡ anh.
"Mẹ." Tiểu Vũ Điểm gắt gao ôm cổ Hạ Nhược Tâm, tuổi bé còn nhỏ hiển nhiên bị doạ sợ hãi, nhưng đôi mắt bé vẫn luôn không rời Sở Luật, sau đó lại một lần quay trở về lòng mẹ.
Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái mất mà tìm lại được, một chút cũng không muốn buông tay: "Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm của mẹ..." Cô không ngừng gọi tên con cho đến khi Cao Dật ôm lấy bả vai cô: "Được rồi, không sao, chúng ta về thôi." Tay Cao Dật hơi dùng sức tiếp cho cô thêm sức mạnh, cô lo lắng, mà Tiểu Vũ Điểm cũng sợ hãi, chỉ là người đàn ông kia, trong mắt anh càng thêm phức tạp.
Bị thương như vậy nếu đổi là người bình thường khả năng đã ngất xỉu, nhưng anh ta vẫn luôn kiên trì, đôi mắt không rời Tiểu Vũ Điểm và Hạ Nhược Tâm gần như muốn ghi tạc những thứ thuộc về hai người vào linh hồn của chính mình.
Liền giống như đây là ánh nhìn cuối cùng của anh, dường như đây không phải từ biệt mà là sinh ly.
Mà anh bây giờ mới hiểu, rốt cuộc người đàn ông này yêu Hạ Nhược Tâm bao nhiêu, có lẽ anh ta vẫn luôn yêu, chính bản thân anh ta cũng không biết, đã yêu bốn năm.
Lúc này, tiếng xe cứu thương truyền đến, từ bên trong kho hàng rất nhiều người đi ra, rất nhanh hai người bên trong được nâng ra, một người là Mễ Đông Phong, một người còn lại là Lý Mạn Ni.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm lui về phía sau một bước.
"Tôi sẽ không cảm ơn anh, bởi vì mọi chuyện là do anh khiêu khích, anh khiến Tiểu Vũ Điểm chịu tổn thương lớn như vậy, cho nên anh xứng đáng bị thương, dù có anh có ૮ɦếƭ cũng là xứng đáng." Hạ Nhược Tâm không ngừng lắc đầu, trong lòng cự tuyệt vì anh mà sinh ra sự cảm kích, cô sẽ không cảm động cũng sẽ không cảm kích.
Tại vì là anh sai, vốn dĩ là anh sai.
"Đúng vậy, là anh sau, cho nên anh chỉ làm mọi chuyện anh nên làm." Sở Luật dựa vào trên người Đỗ Tĩnh Đường, trên mặt đã sớm không còn vẻ lạnh lùng và vô tình, bây giờ anh ở trước mặt cô chỉ là một người con trai muốn yêu nhưng không thể có được tình yêu, anh hiện tại thật hèn mọn, mà cô thật ra cũng không biết, có khi chỉ cần một câu của cô liền có thể làm cho trái tim anh một hồi từ thiên đường, một hồi xuống địa ngục, giống như trước đây anh từng ảnh hưởng đến cô.
Hạ Nhược Tâm xoay người, cự tuyệt nhìn vết thương trên đùi anh, cô ôm Tiểu Vũ Điểm chạy đi: "Tiểu Vũ Điểm, mẹ đưa con về nhà, chúng ta rời khỏi nơi đáng sợ này, chúng ta về nhà."
"Anh, vẫn là đi kiểm tra vết thương đi, nếu không có khả năng sẽ bị tàn phế." Cao Dật dừng lại, đây là thiện ý khuyên bảo, đừng lại dùng khổ nhục kế, nếu không đến lúc đó tàn phế sau này hối hận cũng không được. Chỉ là người đàn ông này khiến anh thật sự cảm giác đây là một đối thủ cực kì mạnh mẽ, ở trên phương diện tình cảm có thể xâm lược kẻ thù.
Anh ghét người đàn ông này, nhưng hiện tại lại bội phục người đàn ông này, nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ từ bỏ Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật yêu hai người, mà anh Cao Dật cũng yêu.
Cao Dật xoay người, trong lúc vô tình chặn tầm mắt Hạ Nhược Tâm, môi Sở Luật khô khốc nhẹ nhàng mấp máy, sau đó thân thể anh bỗng nhiên lung lay, ngã xuống trên người Đỗ Tĩnh Đường.
***
Hai mắt anh mơ mơ màng màng mở ra, đập vào tầm mắt mà một khoảng trắng xoá, mà anh nghĩ không ra anh đã bao nhiêu lâu không nằm thoải mái như vậy, anh luôn cho rằng công việc rất quan trọng hiện tại mới phát hiện, thật ra nếu mỗi ngày có thể ngủ ngon lành như bây giờ, như vậy thật sự có thể nói là anh đang hạnh phúc.
Anh di chuyển chân, trên đùi truyền đến nỗi đau đớn xuyên tim, hơi nhắm hai mắt lại, lúc lần thứ hai anh mở ra lại đối diện với một đôi mắt nho đen.
Anh sửng sốt, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ, là thật sao? Anh run rẩy vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái đó dường như là đang chạm vào thiên sứ nhỏ sắp biến mất.
Là chân thật, bé không có biến mất, Tiểu Vũ Điểm, con gái anh. Bé đang nhìn anh, bé lại đang nhìn anh.
"Tiểu Vũ Điểm..." Mấy ngày chưa mở miệng nói chuyện, anh nghe thấy âm thanh của mình khàn muốn ૮ɦếƭ, nếu nghe không cẩn thận, căn bản không biết anh đang nói cái gì?
Hai tay Tiểu Vũ Điểm chỉ đặt ở trên giường, bé bây giờ chỉ cao hơn Sở Luật nằm trên giường bệnh một chút, bé đứng rất vất vả.
"Chân chân mệt...." Cô ấm úng nói, chân thỉnh thoảng đá, hai con mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Sở Luật. Ngay cả Tống Uyển và Sở Giang cũng không rõ tại sao bọn họ yêu thương cháu gái như vậy nhưng hiện tại chỉ nguyện ý đến bệnh viện thăm Sở Luật, có phải vì liên quan đến Sở Luật cứu bé không nên giờ bé đã không chán ghét đối với Sở Luật như trước nữa.
Mà bọn họ cũng cảm giác được con trai thật sự rất vui vẻ, tuy rằng con trai bọn họ bị thương nhưng bị thương này là đáng giá.
"Mệt mỏi?" Sở Luật chật vật ngồi dậy, không màng đau đớn trên đùi, vươn hai tay bế Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó cẩn thận cởi giày của con ra, anh biết Tiểu Vũ Điểm giống anh, không thích bị người khác chạm vào chân, có điều thật may lúc anh cởi giày ra Tiểu Vũ Điểm cũng không động đậy một tí nào.
Anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ của con gái, không biết bản thân ngủ bao lâu, mà lúc này vết thương trên con gái anh đã tốt lên nhiều, cho nên ít nhất anh phải ngủ hai ngày đi, vì mệt cũng vì bị thương.
"Tiểu Vũ Điểm, còn đau không?" Anh cẩn thận chạm vào khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm, kiểm tra xem còn vết thương khác không, sau đó đến cổ bé, thấy không bị thương mới yên tâm.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: "Không đau." Giọng nói ngọt như gạo nếp làm trái tim Sở Luật thật sự ấm áp lên rất nhiều, không còn lạnh lẽo như trước. Anh ôm con gái trong Ⱡồ₦g иgự¢, thoả mãn như vậy chưa từng có đối với anh.
"Thực xin lỗi, Tiểu Vũ Điểm, là ba ba không tốt, lúc ấy ba ba thật sự không biết là con, nếu không cho dù ba ba phải dùng cả tính mạng cũng sẽ cứu con, là ba ba khiến mẹ phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Đều tại ba ba không tốt..."
Anh áp đầu lên đỉnh đầu Tiểu Vũ Điểm, chỉ là đứa bé ba tuổi căn bản nghe không hiểu rõ.
Tay Tiểu Vũ Điểm chỉ đặt trên иgự¢ Sở Luật, đôi lông mi dài khẽ chớp, bé ngẩng đầu, lại thấy được trong mắt Sở Luật rơi xuống giọt nước trong suốt.
Cái ba ba này sẽ khóc sao?
Bé vươn tay đặt ở phía trên mắt Sở Luật làm Sở Luật cực kì yêu thương, con gái anh thật sự rất đáng yêu.
Ngay lúc này cửa bị đẩy ra, y tá vừa thấy Sở Luật ôm bé gái vội vàng đi đến: "Sở tiên sinh, anh không thể như vậy, cẩn thận miệng vết thương của anh sẽ chuyển biển xấu, nếu không sẽ để lại di chứng."
"Không sao, thân thể tôi, tôi biết." Sở Luật vẫn ôm con gái nói với y tá, chỉ nghe tai trái ra tai phải, căn bản không để ở trong lòng.
Sắc mặt y tá trở nên đen, cô chưa từng gặp người bệnh nào rất không phối hợp như vậy, trên đùi có hai vết thương nặng, bị thương đến tận xương nhưng anh lại ở đây nhích tới nhích lui, anh không biết sao? Chân anh thiếu chút nữa thôi là bị tàn phế.
"Đúng rồi, có cái gì để ăn không?" Sở Luật đột nhiên ngẩng đầu, hỏi y tá, đây là phòng bệnh đặc biệt, muốn ăn rất đơn giản.
"À, tôi quên mất, tôi lập tức đi lấy cho anh." Thì ra vẫn là người, y tá còn tưởng người đàn ông này không biết đau, cũng sẽ không biết đói, hoá ra cũng biết.
"Tiểu Vũ Điểm, đã đói bụng chưa, ba ba bảo người đi chuẩn bị thức ăn cho con." Anh nhẹ giọng hỏi con gái mới được anh ôm lần thứ hai.
"Đói rồi ạ." Tiểu Vũ Điểm gật đầu nhẹ, thành thật nói.
Y tá đi tới cửa càng nhanh hơn, nếu không cô không chắc mình sẽ không xem thường đối với người đàn ông này, bản thân bị thương thành như vậy còn chăm lo đến con, anh ta có phải quá yêu con gái rồi hay không?
Sau khi y tá bê đồ ăn đến, Sở Luật mặc kệ bản thân, anh thật ra đã ngủ suốt ba ngày cực kì đói bụng, có điều bây giờ anh chỉ để ý bụng của con gái bảo bối của anh, chẳng lo mình có thể bị đói ૮ɦếƭ.
Có khi người đàn ông này nếu yêu thương một người, thật khiến người ta không chịu nổi.
"Ăn nữa sao?" Cho con gái ăn no, Sở Luật rất lo lắng cái bụng béo gần như căng phồng của con gái, anh vội vàng buông bát trong tay xuống, sờ sờ bụng con gái, sau đó lớn tiếng gọi bác sĩ, trên trán anh cũng rịn ra một ít mồ hôi lạnh, không biết là bị đau hay là bị doạ.
Bác sĩ nghe được thanh âm, vội vàng chạy tới, theo phía sau là một nhóm y tá, vì Sở Luật ở trong phòng bệnh VIP tối cao của bệnh viện, vì vậy ở đây có bác sĩ đặc biệt trông chừng 24/24 không gián đoạn.
"Sở tiên sinh, có phải chân anh có chỗ nào không thoải mái hay không?" Bác sĩ vội vàng hỏi, vị Sở tiên sinh này chân bị thương rất nặng, cho nên bọn họ nhất định phải chú ý cẩn thận mới được, xảy ra bất cứ việc gì ngoài ý muốn, bọn họ đều không đền bù nổi nhà người ta một cọng tóc.
"Tôi không sao, là con gái của tôi, hình như con bé ăn nhiều quá, bụng bé bị trướng, phải làm sao bây giờ?" Tay Sở Luật vẫn đặt ở trên bụng Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ kì lạ nghiêng đầu, ánh mắt to tròn chuyển lên nhìn người đứng trước mặt mình, vùi cơ thể nhỏ trong Ⱡồ₦g иgự¢ Sở Luật.
Khoé mắt bác sĩ giật giật: "Sở tiên sinh, yên tâm đi, con gái yêu của anh không sao, trẻ con ăn thành như thế là rất bình thường." Bác sĩ lại nhìn chằm chằm vào bụng Tiểu Vũ Điểm, rất bình thường mà, không có một chút vấn đề nào.
"À, là vậy sao?" Sở Luật vẫn không thể nào yên tâm, cái bụng bị căng phồng như vậy, thật không có chuyện sao? Không nên trách anh khẩn trương với ngớ ngẩn như thế, anh thật sự chưa từng ở chung với đứa bé lớn như này.
Mà Tiểu Vũ Điểm còn kéo áo Sở Luật.
"Tiểu Vũ Điểm đói bụng." Bụng bé chưa ăn no mà, trước kia bé còn ăn được nhiều hơn, món nào bé cũng ăn được ngoại trừ bé ghét uống sữa bò, nhưng mẹ nói uống sữa trưởng thành mới xinh đẹp.
Tay bác sĩ đập lên trên trán, một đoàn người hấp tấp chạy vào lại ủ rũ đi ra. Sở Luật không yên tâm day ấn đường, nhìn chằm chằm cặp mắt to như quả nho đen kia của con gái.
"Con yêu, con xác định con còn muốn ăn nữa sao?" Bụng của bé đều đã tròn vo như vậy, còn muốn ăn tiếp sao?
"Mẹ nói, thân thể Tiểu Vũ Điểm cần trưởng thành, vì vậy ăn nhiều hơn mới là bé ngoan." Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, lời của mẹ nói bé nhớ rất rành mạch. Lần thứ hai Sở Luật bưng bát cơm lên, bón con gái ăn từng chút một, quả thực còn nghiêm túc hơn so với anh đi kí một bản hợp đồng lớn.
Bên ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng cười.
Đỗ Tĩnh Đường đi tới ngồi bên cạnh: "Anh họ à, anh có thể yên tâm, bé đáng yêu bình thường ăn rất nhiều, miệng bé ăn liên tục không ngừng, em thật đúng là sợ bé sẽ ăn biến thành một tiểu mập mạp."
Anh nói xong, Sở Luật không vui trừng mắt liếc anh, còn Tiểu Vũ Điểm cũng ngẩng mặt lên, biểu tình của hai bố con này thật đúng là... giống cực điểm, ai nói bọn họ không phải bố con chứ.
"Câm miệng của em lại, Đỗ Tĩnh Đường." Sở Luật lạnh giọng cảnh cáo, nói cái gì đều có thể, nhưng tuyệt đối không thể nói linh tinh về con gái anh. Quả thực hận không thể mang tình thương thiếu bốn năm cho con.
"Ăn no rồi ạ." Tiểu Vũ Điểm ngáp một cái, vùi vào trong lòng Sở Luật tự nhiên tìm một vị trí ngủ thoải mái, người bố xấu xa này ấm áp giống bố Cao Dật, rất mềm rất thoải mái, hơn nữa bố xấu xa cũng không giống như chán ghét, chảy nhiều máu như vậy nhất định rất đau, cho nên nhìn ba ba chảy nhiều máu thì bé ít chán ghét hơn một chút ba ba sẽ tốt.
Chớp lông mi dài, tay bé nắm lấy áo Sở Luật cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Ăn ngủ, không phải heo con thì là cái gì? Đỗ Tĩnh Đường cười Tiểu Vũ Điểm đang ở trong lòng Sở Luật, thật ra anh muốn ôm một cái: "Thật đúng là không được ăn nho thì nói nho chua." Anh lại đổi lấy một ánh mắt lạnh của Sở Luật.
Xem đi, hiện tại có con gái, liền không có em trai.
Có điều anh lại kì lạ nhìn tiểu gia hỏa đang ở trong vòng tay Sở Luật, hình như tiểu gia hỏa này không bài xích anh họ nữa, mặc dù vẫn không gọi anh ấy là bố nhưng cũng coi như mọi chuyện tốt đẹp mới bắt đầu phải không.
Anh họ cũng chỉ có một đứa con gái có thể gọi là anh là bố, ngoại trừ Sở Tương, đứa bé đó cũng chỉ có Tống Uyển thích.
Đúng rồi, anh lần này tới không phải trách mắng mà là có chuyện lớn.
"Tên Mễ Đông Phong kia theo ý của anh thì hắn đã được đưa đến bệnh viện tâm thần, cho dù hắn có bình thường hay không thì cũng ở đó ngây ngốc cả đời, dù không có bệnh, ngây người mười mấy năm cũng sẽ biến thành có bệnh."
Sở Luật đối với kết quả như vậy cũng không có vừa lòng. Vốn anh tính cho anh ta đi ngồi bóc lịch trong tù cả đời, nhưng cảm thấy như vậy quá dễ dàng cho anh ta, anh ta đối với anh thế nào cũng được nhưng anh ta nhất định không được có chủ ý lên người Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật anh chỉ có một đứa con gái. Anh sẽ không để con gái con gái bị tổn thương.
"Còn có, Lý Mạn Ni..." Đỗ Tĩnh Đường cẩn thận quan sát sắc mặt Sở Luật, phát hiện trên mặt anh ấy không có nhiều biến hóa. Nhưng bọn họ sẽ không tha thứ cho cô ta, chưa nói đến cô ta cho Sở Luật uống thuốc ức chế thần kinh, lại một lần suýt hại ૮ɦếƭ Tiểu Vũ Điểm, lúc này đây lại bắt cóc Tiểu Vũ điểm, cô ta ngay cả một đứa bé ba tuổi cũng không buông tha, loại phụ nữ này quả thực không thuốc nào cứu chữa được.
"Ừm, cô ta làm sao vậy?" Sở Luật kéo chăn đắp phía dưới cằm con gái, không màng chân mình có bao nhiêu đau đớn, bây giờ trong mắt anh chỉ có Tiểu Vũ Điểm, căn bản không có bản thân, mà anh đang bị thương ở trước mặt con thì không đáng nhắc tới.
"Cô ta bởi vì cách đây không lâu đã ép buộc phá thai, hơn nữa nhất thời cảm xúc quá mức kích động, cho nên bị chảy máu țử çɥñğ, bây giờ..." Đỗ Tĩnh Đường ngừng một lúc, sau đó tiếp tục nói: "țử çɥñğ của cô ta phải cắt bỏ, về sau không có khả năng mang thai, cho nên anh họ, đây cũng được coi là báo ứng của cô ta, đối với một người phụ nữ mà nói không có țử çɥñğ, cô ta cũng không phải là một người phụ nữ."
"Anh biết rồi." Sắc mặt Sở Luật vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng môi mỏng của người đàn ông lại mím thẳng, giữa anh và Lý Mạn Ni không biết là ai hại ai, bọn họ thật sự đã thanh toán xong, ai cũng sẽ không thiếu ai, bọn họ là người xa lạ, cuộc sống bốn năm qua cũng kết thúc tại đây đi.
"Chuyện Lý gia, không cần lo, có khi người sống còn thống khổ hơn là ૮ɦếƭ, để cho cô ta hưởng thụ cuộc sống những năm tháng còn lại, nhất định những khi cô ta nhớ lại cũng sẽ không được tốt đẹp." Trong mắt anh lóe ánh sáng vô tình.
"Được, em biết rồi." Đỗ Tĩnh Đường nhớ kỹ, nhưng nghe tới từ tự sinh tự diệt này sao anh lại có cảm giác da đầu tê dại.
Anh chìa tay về phía Sở Luật. Mặt Sở Luật chỉ kì lạ nhìn tay anh, không rõ ý Đỗ Tĩnh Đường, nhưng anh theo bản năng ôm chặt con gái trong lòng.
"Anh họ, mang bé đáng yêu cho em." Bàn tay Đỗ Tĩnh Đường càng chìa dài ra, lớn mật dường như muốn Sở Luật trực tiếp băm vằm tay anh.
"Anh họ, người bố đó của bé tới, chúng ta phải mang bé cho người bố đó."
Gương mặt Sở Luật xuất hiện một nỗi đau đớn, anh cúi đầu nhìn con gái thơm thơm ngủ trong lòng mình, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt răng giao Tiểu Vũ Điểm cho Đỗ Tĩnh Đường.
"Anh họ, em đi rồi chốc nữa bác gái và bác trai sẽ đến thăm anh, bọn họ đã trực ở đây cạnh anh ba ngày, mới về không lâu, anh hãy tận lực giả vờ như không có chuyện gì nhé."
"Ừm, anh biết rồi, anh nói thật nhiều câu vô nghĩa." Sở Luật cầm bát lên ăn, nhưng không có một chút hương vị gì, anh chỉ không ngừng ăn, đôi mắt đen hơi rũ xuống, không ngẩng lên nhìn Tiểu Vũ Điểm trong lòng Đỗ Tĩnh Đường.
Cửa nhẹ nhàng được đóng lại, Sở Luật vẫn như cũ không ngừng ăn cơm, cổ họng anh nghẹn lại, sau đó tiếp tục ăn, cho đến khi dạ dày anh đau thắt anh vẫn không ngừng. Anh cúi đầu, nhìn vòng tay ôm ấp trống trơn, rõ ràng vừa rồi anh vừa ôm con gái anh, nhưng hiện tại anh chỉ có thể chịu đựng bốn bề trống vắng cũng không có một chút tức giận.
Thật ra anh rất luyến tiếc phải buông con gái ra, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại là con của người khác mà không phải anh. Anh không biết bản thân có thật đáng buồn hay không, chỉ biết mình đang bị trừng phạt đúng tội danh do bản thân gây nên.
Cao Dật tiếp nhận Tiểu Vũ Điểm đang ngủ trong lòng Đỗ Tĩnh Đường, anh cẩn thận ôm đứa bé, nói cảm ơn đối với Đỗ Tĩnh Đường.
"Không cần nói cảm ơn, theo quan hệ huyết thống tôi là chú họ của con bé." Chỉ là quan hệ huyết thống nhưng không thể bằng hiện thực. Anh ngượng ngùng cười, thật ra anh đau lòng anh họ, người cao cao tại thượng, quá tin tưởng chính mình, chỉ là khi anh ấy tỉnh ngộ đã không có người tha thứ cho anh ấy.
"Tôi phải cảm ơn anh." Thanh âm Cao Dật ở đâu cũng khách khí, dường như cố ý kéo xa khoảng cách. "Tôi đi trước." Anh ôm Tiểu Vũ Điềm yên ổn, gật đầu với Đỗ Tĩnh Đường, sau đó đi đến xe ô tô, bé đã đến được khá lâu, xem đi, mệt ngủ rồi.
"Ba ba..." Thanh âm mềm mại từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh truyền ra, tay Tiểu Vũ Điểm nắm chặt áo Cao Dật: "Ba ba, Tiểu Vũ Điểm còn muốn ăn nữa." Nói xong bé còn chu chu cái miệng nhỏ, hiển nhiên vẫn chưa ăn no.
Sắc mặt Cao Dật hơi tối sầm: "Tiểu Vũ Điểm nói cho bố, con kêu bố này là gọi ai?" Thật sự huyết thống không có cách nào thay đổi sao?
Anh dùng tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, môi gần như mím chặt.
Trở về nhà, Tiểu Vũ Điểm được ôm đặt lên trên giường ngủ, bé mà chưa ngủ đủ tuyệt đối sẽ không tỉnh dậy.
Cao Dật buông chiếc đũa trong tay xuống, nhìn Hạ Nhược Tâm rũ mi có tâm sự, một ngày đó Tiểu Vũ Điểm bị bắt cóc cũng đã qua mấy ngày rồi, vì nguyên nhân quá mức sợ hãi nên ngay cả gần đây Tiểu Vũ Điểm cũng không để bé đi học.
"Nhược Tâm, em yên tâm, anh ta không sao, đôi chân kia cứu được." Cao Dật một lần nữa cầm đũa lên, biết cô bây giờ đang thất thần vì gì? Trong lòng anh có một cảm giác hụt hẫng, tuy rằng Hạ Nhược Tâm cái gì cũng không nói, nhưng mà từ trước đến nay cô không phải là một cô gái có thể che giấu hoàn hảo tâm tư.
Cho nên cô đang lo lắng cho anh ta, lo lắng cho người đàn ông đã để cô phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
"Cao Dật, em không có." Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên nói, nhưng lại thấy Cao Dật đang cười ôn hòa với cô giống như trước.
"Nhược Tâm, em không cần giải thích, bởi vì từ trước đến giờ em không phải là một người nhẫn tâm, nên nếu em không lo lắng cho anh ta thì anh mới cảm thấy kì lạ, cho dù nguyên nhân gì gây ra, anh ta rốt cuộc cũng đã cứu Tiểu Vũ Điểm, chúng ta đều nên cảm ơn anh ta."
Hạ Nhược Tâm mấp máy môi hồi lâu cũng không biết nên giải thích cái gì, có lẽ càng giải thích càng không bằng im lặng.
"Chúng ta ăn cơm thôi, thật là lãng phí." Cao Dật lại gắp vào bát cô rất nhiều món ăn, không có ai nhìn được trong mắt anh xuất hiện càng thêm bất an, có lẽ còn có một loại cảm giác mất an toàn.
Hạ Nhược Tân cúi đầu không biết vì sao, chỉ là trong lòng có một cảm giác áy náy không thể miêu tả, không biết là vì Sở Luật hay là bởi vì người đàn ông trước mặt, Sở Luật đối xử với cô rất tệ, mà Cao Dật đối với cô lại rất tốt.
Chỉ là cô thật sự đang lo lắng vết thương của người đàn ông kia mà nghe được Cao Dật nói anh không sao, trái tim cô mới thả lỏng, không có việc gì là tốt, như vậy cô sẽ không thiếu anh, nếu anh thật sự có vấn đề, có lẽ cả đời này cô không thể thoát khỏi.
Bởi vì quá trầm trọng, thật sự quá nặng nề.
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, đầu tiên nhìn trái nhìn phải một cái, sau đó vươn tay kéo áo Hạ Nhược Tâm, bé biết mình đã về nhà.
"Mẹ ơi..." Giọng nói non nớt buồn ngủ, nhưng tay bé lại kéo áo mẹ không buông...
"Ừm, mẹ ở đây." Hạ Nhược Tâm ôm con gái. Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng dụi hai mắt, một bộ dáng vẫn còn đang ngái ngủ.
"Mẹ, chúng ta đừng giận ba ba kia được không?" Thanh âm mềm mại làm Hạ Nhược Tâm kì lạ nhíu mi, cô cũng không có tức giận Cao Dật, hơn nữa cô cũng không biết mình tức giận lúc nào bị tiểu gia hỏa này thấy được.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm thấy ba ba khóc, mẹ nói người lớn sẽ không khóc, khóc thì đôi mắt sẽ đau đau."
Tay Tiểu Vũ Điểm kéo áo Hạ Nhược Tâm, đôi mắt thỉnh thoảng chớp động, vẫn là bộ dáng buồn ngủ ௱ôЛƓ lung.
Hạ Nhược Tâm rốt cục cũng hiểu ba ba trong miệng con gái là ai.
Không phải Cao Dật, mà là Sở Luật
Nhưng mà người đàn ông kia sẽ khóc sao? Mọi người đều biết người đàn ông kia máu lạnh vô tình, không tim không phổi, mà anh cái không có nhất định chính là nước mắt.
"Mẹ, được không?" Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, nỗ lực mở to hai mắt, lông mi bé lại rung rung ngủ lần nữa, chỉ là tay của bé vẫn kéo áo Hạ Nhược Tâm. Mà Hạ Nhược Tâm không biết tại sao có một loại mâu thuẫn, một loại cảm giác là cô giãy giụa mâu thuẫn.
Tha thứ, thật sự tha thứ, cô đã nói cô không hận người đàn ông kia, nhưng thật ra trong đáy lòng cô luôn hận, không có tha thứ, cũng không thể tiêu tan. Cô ôm Tiểu Vũ Điểm chặt hơn, hi khó chịu nhắm hai mắt lại.
Tiểu Vũ Điểm, con thật sự muốn mẹ tha thứ sao? Nhưng mẹ hình như làm không được, thật sự làm không được.
Có lẽ cô không hận, nhưng lại không thể tha thứ. Chỉ cần nhớ tới đủ loại chuyện trước kia người đàn ông đó làm, anh hủy hoại cánh tay cô, hủy hoại cuộc sống cô, tâm tình của cô chưa từng được bình yên, quá khứ là yêu, trước đây là hận, mà hiện tại có lẽ chỉ có phức tạp để hình dung.
***
Cửa nhà trẻ, cô giáo cẩn thận che ô cho các bạn nhỏ, hiện tại bên ngoài mưa rất lớn, mưa to bắn lêntrên người hơi đau.
"Tiểu Vũ Điểm, con ngoan ngoãn đứng ở đây đừng chạy lung tung nhé,cô giáo đi đưa một bạn khác trước." Cô giáo vội vàng dẫn Tiểu Vũ Điểm tới một nơi không bị mưa, bởi vì cô nhìn thấy phụ huynh các bạn nhỏ khác đã đến.
"Vâng ạ." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn buông tay cô giáo ra, yên tĩnh đứng ở nơi không mưa, bé cúi đầu nhìn chân, trên bàn chân đã dính nước mưa, mặc dù bé thích nghịch nước nhưng hiện tại nghịch nược rất lạnh.
Co rụt thân thể, bé nhìn phía xa không thấy ai tới đón, bố, mẹ, bọn họ chưa tới.
Bé nghiêng đầu thò ra ngoài một chút, vừa ghé một chút trên gương mặt nhỏ đã dính vài giọt nước mưa khiến bé vội vàng lui trở lại, mưa rất lớn đó.
Bé chìa tay ra tiếp tục nghịch nước mưa, nhưng mưa rơi hai giọt liền ngừng lại, bé thu hồi tay, kì lạ chớp mắt một cái, còn có người che ô sao, chỉ là không mưa cũng có người dùng ô sao?
Lúc này bé mới ngẩng đầu lên thấy trên đỉnh đầu có một chiếc ô màu lam, màu ô giống với sắc trời bên ngoài.
"Không được nghịch nước như vậy." Thanh âm trầm thấp lại dễ nghe dường như làm ngày mưa ấm áp hơn, Tiểu Vũ Điểm cốgắng ngẩng đầu,gương mặt nhỏ kì quái nhìn người đàn ông không biết đã đứng trước mặt bé từ khi nào.
"Ba ba đến đón con, cùng con chờ mẹ con." Người đàn ông cúi xuống, một tay che ô một tay bế Tiểu Vũ Điểm lên làm chân nhỏ của bé rời xa mặt đất. Có lẽ trời mưa rất lớn nhưng đứa bé trong lòng người đàn ông không hề bị dính một chút mưa.
"Vị tiên sinh này, anh muốn mang cháu đi đâu?" Cô giáo vừa thấy người xa lạ vội vàng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy mặt người đàn ông đôi mắt lại sáng ngời, người đàn ông thật đẹp trai, ngũ quan tuấn tú xinh đẹp như minh tinh trên TV, tỉ lệ gương mặt đều cực chuẩn, tổ hợp bên nhau càng thêm hoàn mỹ, mặc dù có hơi lạnh lùng nhưng thực sự rất hấp dẫn người khác.
"Tôi đến đón con." Sở Luật ngẩng đầu lên,thanh âm không nóng không lạnh, nhưng trên mặt nhàn nhạt không vui, cô để con gái anh một mình ở chỗ này không sợ đứa bé sẽ bị ướt mưa sao.
Mà cô giáo lại nhìn không ra trong mắt Sở Luật không vui, vẫn cứ đang si mê diện mạo của Sở Luật.
"Tiểu Vũ Điểm, con quen chú này sao?" Cô giáo đến đây mới nhìn về phía Tiểu Vũ Điểm, mặc dù trưởng thành đẹp trai nhưng không thể để người xa lạ đón trẻ con đi được.
Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, vòng tay ôm lấy cổ Sở Luật.
Bé quen mà. Người này là.
Là một người bố khác.
"Xin hỏi vị tiên sinh này anh có quan hệ gì với đứa bé?" Mặt cô giáo vô cùng đỏ, giống như gặp được bánh kem mỹ vị, hỏi Sở Luật giống như đangtra hộ khẩu.
"Tôi là bố của cháu." Môi Sở Luật mím chặt hơn, anh không thích người khác nhìn dò xét như thế, ý đồ trong lòng người phụ nữ này có hơi quá rõ ràng.
Ồ, hóa ra là bố à, cô giáo đến đây mới bừng tỉnh hiểu ra, chỉ là... Đột nhiên mắt cô mở to, không thể nào, bố, Tiểu Vũ Điểm là con gái anh, nhưng Tiểu Vũ Điểm rõ ràng là họ Cao mới đúng, hơn nữa cô cũng đã gặp vị Cao tiên sinh kia.