Bà cầm lấy một con 乃úp bê ở một lên, đó là một con 乃úp bê tóc màu vàng rất xinh đẹp, cũng xinh đẹp hơn nhiều so với con 乃úp bê hơi cũ trong tay Tiểu Vũ Điểm. Bà đứng lên, ngồi xổm xuống bên người Tiểu Vũ Điểm, sau đó đặt 乃úp bê trong lòng Tiểu Vũ Điểm.
"Tiểu Vũ Điểm, 乃úp bê của cháu cũ rồi, bà nội cho cháu cái này được không? Cháu xem cái này rất xinh đẹp, đúng hay không?"
Tay bà cầm đã mỏi nhừ nhưng Tiểu Vũ Điểm chỉ ôm con 乃úp bê cũ kia, sau đó mở to hai mắt, không muốn cầm lấy con 乃úp bê mái tóc màu vàng trong tay bà, cũng không có làm gì tiếp.
"Được rồi, có lẽ là cháu không thích." Sở Giang lại để Tiểu Vũ Điểm ngồi lui xuống, sau đó duỗi tay đẩy Tống Uyển một cái: "Đứa bé không thích thì không được miễn cưỡng cháu, kì thật bà không phát hiện ra sao? 乃úp bê của cháu chỉ cũ một chút thôi nhưng vẫn rất đẹp, có phải hay không?
Xoa mặt cháu gái một cái, Sở Giang cười cực kì yêu thương: "Chỉ cần cháu thích là được, cũ không thành vấn đề."
Tống Uyển đành phải thu hồi tay, cuối cùng cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, thôi bỏ đi, xác thật là như vậy, chỉ cần cháu thích là được, bọn họ tất nhiên sẽ không ép buộc cháu.
"Sở phu nhân không cần phải cảm thấy kì lạ." Cao Dật mỉm cười giải thích, xem như cho Tống Uyển một cái bậc thang đi xuống, người bà lúc này đây đã đủ xấu hổ...
Anh chỉ con 乃úp bê được Tiểu Vũ Điểm ôm trong lòng kia nói: "Tiểu Vũ Điểm không phải không có 乃úp bê, trong nhà cũng có rất nhiều, nhưng cái đó có thể là trong ý thức của bé đã xem 乃úp bê như chính bản thân mình. Con 乃úp bê đó là Hạ Nhược Tâm mua cho bé, chính là bảo bối của bé, nếu bé không nhìn thấy con 乃úp bê đó sẽ khóc không ngừng."
"À, hoá ra là như vậy." Tống Uyển gật đầu một cái. Bà thả 乃úp bê trong tay ngay tại chỗ, đứa trẻ trong lòng Sở Giàn vẫn đang chơi con 乃úp bê cũ của chính mình, mà một mình bé chơi dường như rất hào hứng, có khi thậm chí còn quên mất cả người lớn bọn họ, thoạt nhìn bé thật đúng là rất yêu con 乃úp bê kia.
Tiểu Vũ Điểm gắt gao ôm chính mình oa oa không bỏ, đối với những con 乃úp bê khác trước đây đều không nhìn nhiều hơn một lần, chỉ là tầm mắt bé dừng trên một con 乃úp bê trên mắt đất, đôi mắt sáng ngời.
"Cháu thích cái này?"
Sức quan sát Sở Giang thật sự không tồi, đặc biệt là ông vẫn luôn chú ý thần sắc của cháu gái. Từ lúc đi vào đến bây giờ luôn không có nhiều hứng thú đối với toàn bộ đồ chơi trong phòng, nhưng mà chỉ duy nhất một thứ rơi trên mắt đất kia, dường như có chút đặc biệt.
Mà con 乃úp bê này chính là hàng mới vận chuyển từ nước ngoài về.
Ông nhặt 乃úp bê trên mặt đất lên đặt ở trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Đến đây mới phát hiện thì ra con 乃úp bê mà Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn ôm trong lòng cùng cái này là một bộ, chỉ là một con tóc màu bạch kim, một con khác là tóc màu đen.
Bây giờ xem như ông mới hiểu rõ ràng, tại sao con trai phải cất công vận chuyển một con 乃úp bê từ nước ngoài về, thì ra bởi vì Tiểu Vũ Điểm cũng có một cái như vậy. Mặc dù tiếp xúc chưa lâu nhưng ông lại phát hiện đứa cháu nội này của ông, tuy rằng diện mạo hay ngoại hình đều giống mẹ nhưng về mặt tính tình tuyệt đối là người nhà họ Sở. Người nhà họ Sở chỉ cần xác định sự tình thì sẽ không dễ dàng thay đổi, những hẹn ước của người nhà họ Sở, nghĩ đến đứa nhỏ này cũng vậy.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt 乃úp bê trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn không rời con 乃úp bê mà Sở Giang nhặt lên, cái này giống 乃úp bê của bé quá.
"Tiểu Vũ Điểm thích?" Thấy cháu gái nửa ngày cũng không có trả lời, Sở Giang lại hỏi một câu.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Vâng, thích."
Cuối cùng Sở Giang cười, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt, ít ra trong nhà còn có một cái bé thích.
"Vậy ông nội tặng cho cháu cái này được không?" Ông đặt 乃úp bê trước mặt Tiểu Vũ Điểm: "Về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ có hai con 乃úp bê chơi, một con 乃úp bê của Tiểu Vũ Điểm sẽ rất cô đơn, nếu thêm một con 乃úp bê nữa thì sẽ có hai con 乃úp bê cùng nhau ngủ với Tiểu Vũ Điểm, đúng hay không?"
Tiểu Vũ Điểm khẽ mở miệng, vươn tay muốn lấy con 乃úp bê kia, nhưng khi tay bé chạm vào 乃úp bê lại vội vàng thu tay về.
"Làm sao vậy, không thích sao?" Sở Giang lại đem 乃úp bê về phía trước. Ông có thể cảm giác đứa nhỏ này thích, vẫn rất thích, sao cuối cùng lại không cần.
"Thích," Tiểu Vũ Điểm vẫn một câu này: "Nhưng đây là của chị gái nhỏ, Tiểu Vũ Điểm không cần." Bé cúi đầu ôm 乃úp bê trong lòng, Tiểu Vũ Điểm đã có một con 乃úp bê, không cần thêm một con nữa, đồ nhà người khác không phải của bé, bé có 乃úp bê rồi, bé ôm 乃úp bê ngủ sẽ tốt, nếu có 乃úp bê mới, 乃úp bê của bé sẽ không vui.
乃úp bê trong tay Sở Giang vẫn đang cười, đôi mắt to lông mi dài giống một cái trong lòng đứa bé, nhưng Sở Giang lại đột nhiên cảm thấy con 乃úp bê này như làm bỏng tay.
Hắn vội vàng ném 乃úp bê ở một bên ghế sofa.
Mà đôi mắt không chớp động vẫn cứ mở to, vừa vặn hướng đến chỗ Tống Uyển, không biết đang lên án cái gì nhưng lại làm thanh âm của Tống Uyển muốn nói chỉ có thể bị chính bà nuốt xuống.
Chờ đến khi bà mới bừng tỉnh muốn giải thích là lúc ngoài cổng truyền đến âm thanh mở cửa.
Lúc này một người đàn ông từ cửa đi vào, trên người anh có hương vị phong trần mệt mỏi, cả người hô hấp cực kì dồn dập, ngay cả trên trán anh cũng chảy ra không ít mồ hôi. Thoạt nhìn, anh đi đường thật sự rất vội, chắc hẳn là một mạch chạy về nhà.
Lúc này Tống Uyển mới phản ứng kịp, Hạ Nhược Tâm vẫn còn đang đứng ở cửa nữa, bọn họ chỉ chú ý đến Tiểu Vũ Điểm đều quên mất phải tiếp đãi khách, điều này làm cho bà thật sự vô cùng ngại ngùng.
Ngón tay Hạ Nhược Tâm nắm chặt một chút, nhưng Cao Dật lại lắc đầu đối với cô, ý bảo cô không cần lo lắng. Sở Luật đứng ở cửa, khi nhìn Tiểu Vũ Điểm được Sở Giang ôm trong lòng, chỉ cảm giác hai mắt của mình cực cay, иgự¢ đau nhức, ở ki là con gái anh.
Anh không phải không muốn gặp con gái. Chỉ là anh cần thời gian, cần một cái lí do tốt, một cái thật tốt làm Hạ Nhược Tâm sẽ không chán ghét, để Tiểu Vũ Điểm sẽ không bài xích lí do của anh. Chỉ là không nghĩ tới, anh chờ đợi, cơ hội lại cứ nhứ vậy mà tới, dọc theo đường về anh gấp gáp không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ. иgự¢ anh không ngừng phập phồng, vẫn không dám chớp mắt nhìn đứa bé đang ngồi trong lòng bố.
Con gái anh vô cùng đáng yêu.
"Tới đi, Tiểu Vũ Điểm, đó là bố của cháu, gọi bố đi." Tống Uyển ôm Tiểu Vũ Điểm tùe trong lòng Sở Giang qua. Sở Giang chỉ ngơ ngác nhìn иgự¢ trống trơn, cảm giác mất mát và thất bại vô cùng cực
Ông còn ôm chưa đủ cháu gái bé nhỏ của ông đâu.
Nhưng không sao về sau có rất nhiều cơ hội, về sau ông muốn mỗi ngày ôm cháu gái ông, để tất cả mọi người biết, ông Sở Giang có một cháu gái đáng yêu như vậy.
Câu bố kia của Tống Uyển làm sắc mặt Hạ Nhược Tâm biến đổi, đôi môi bắt đầu không vui mím chặt, từ này dường như không thể dùng trên người Sở Luật. Mà Cao Dật chỉ nhướng mi, nếu Tiểu Vũ Điểm gọi Sở Luật là bố thì bọn họ đem người bố Cao Dật của Tiểu Vũ Điểm ở chỗ nào?
Tiểu Vũ Điểm mở to một đôi mắt trắng đen rõ ràng, vẻ mặt trên khuôn mặt quả táo quá yên tĩnh, bé chưa cười bao giờ, chỉ ôm chặt 乃úp bê trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Tống Uyển cho rằng cháu đang sợ hãi, có thể là xa lạ, lúc này mới đặt Tiểu Vũ Điểm trên mặt đất, ngồi xổm bên cạnh cháu, chỉ vào Sở Luật đứng ở cửa nói: "Tiểu Vũ Điểm, đến gọi bố được không? Đó là bố của Tiểu Vũ Điểm đó."
Bà nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé đang đứng trên mặt đất. Trong mắt Sở Luật lóe lên kích động, cũng hiện lên quá nhiều mong chờ, anh thật sự muốn nghe một câu bố kia, một câu con gái anh gọi bố.
Nửa ngày Tiểu Vũ Điểm mới quay đầu lại nhìn Tống Uyển, từng câu từng chữ âm thanh vô cùng rõ ràng truyền ra: "Chú ấy không phải bố của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm chán ghét chú ấy." Mặc dù thanh âm của bé rất nhỏ nhưng cảnh tượng lại làm cho người lớn kinh hãi. Sắc mặt Sở Luật lập tức trắng bệch, con gái của anh không thích anh, con nói, chán ghét anh.
Anh lập tức lui về phía sau một bước, dựa cơ thể lên trên một bên cửa, Ⱡồ₦g иgự¢ kịch liệt phập phồng, anh nhắm hai mắt lại, có vẻ như đang cực lực kìm nén điều gì.
"Tiểu Vũ Điểm, sao cháu lại có thể chán ghét chú ấy? Chú ấy là bố của cháu!" Tống Uyển cũng sửng sốt, căn bản không nghĩ tới Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ tuổi sẽ nói ra những lời nghiêm trọng như vậy, hơn nữa bà vừa thấy A Luật giống như thay đổi thành một người khác.
Đây không hề như một đứa bé ba tuổi.
Tiểu Vũ Điểm bước chân đi tới bên người Cao Dật, bé vươn tay: "Bố, ôm một cái." Thanh âm bé vô cùng dễ nghe lại làm cho trái tim người nhà họ Sở lập tức ૮ɦếƭ lạnh.
Bé đang gọi người đàn ông khác là bố, lại chán ghét bố ruột của bé.
Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, trong mắt cũng vô cùng phức tạp, đứa nhỏ này dường như hiểu biết hơn so với những gì anh tưởng tượng.
"Tiểu Vũ Điểm là trẻ con, không thể sẽ chán ghét người khác như vậy, biết không?" Anh nhẹ nhàng đặt tay lên trên khuôn mặt nhỏ của con, Tiểu Vũ Điểm như vậy, anh có chút vui vẻ, nhưng rốt cuộc là con còn là đứa trẻ nhỏ như vậy, không hiểu ân oán giữa người lớn, cũng không thể dễ dàng chán ghét đối với một người.
"Chú là người xấu." Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm dựa trên vai Cao Dật, nhẹ nhàng kéo tóc 乃úp bê trong tay, từng câu từng chữ nói: "Chú ấy cùng người xấu bắt nạt mẹ, bắt nạt Tiểu Vũ Điểm, chú làm Tiểu Vũ Điểm đau đau, chú không cứu Tiểu Vũ Điểm, chú hư, chú ấy mới không phải bố của Tiểu Vũ Điểm"
Ngón tay Cao Dật đặt ở trên mặt Tiểu Vũ Điểm cứng đờ, sau đó ôm thân thể bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình. Bé nhớ kĩ, những chuyện đó, bé quả nhiên nhớ kĩ, anh nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, lại thấy đôi mắt cô đỏ ửng.
"Tiểu Vũ Điểm..." Hạ Nhược Tâm gọi tên con gái, Tiểu Vũ Điểm từ trong lòng Cao Dật ngẩng đầu, sau đó được Hạ Nhược Tâm ôm trong Ⱡồ₦g иgự¢, thanh âm trẻ con trong trẻo, tuy rằng non nớt nhưng lại rất kiên định: "Tiểu Vũ Điểm có mẹ, có bố, không cần có thêm một người bố, Tiểu Vũ Điểm trưởng thành, sẽ bảo vệ mẹ."
Bé nói, vô cùng đề phòng nhìn chằm chằm Sở Luật, lúc nhìn đến Sở Giang và Tống Uyển, lông mi thật dài chớp một cái, sau đó lại vùi khuôn mặt nhỏ vào Ⱡồ₦g иgự¢ Hạ Nhược Tâm, bé chỉ cần mẹ là được.
Ông bà nội kia đối với bé rất tốt, bé cũng rất thích. Nhưng bé có thể không có ông bà nội, bé chỉ cần mẹ, bé vẫn luôn sống cùng mẹ, cho nên không cần người khác.
Đột nhiên chân tay Sở Luật bắt đầu lạnh lẽo, không có bất kì độ ấm nào. Mà Tống Uyển nhìn Tiểu Vũ Điểm trong lòng Hạ Nhược Tâm lại không biết nên nói gì, ân oán giữa người lớn, vẫn là mang đến cho trẻ con quá nhiều tổn thương, phải không?
Bọn họ tự làm tự chịu, còn có thể oán trách được người khác sao?
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm phải về nhà." Tiểu Vũ Điểm ôm cổ Hạ Nhược Tâm, vùi khuôn mặt nhỏ trên иgự¢ mẹ, bé không thích người bố như vậy, cho nên bé phải về nhà, bé không muốn nhìn thấy hắn. Bởi vì mẹ nhìn thấy hắn sẽ khóc, mà bé cũng sẽ khóc.
"Được, chúng ta về nhà." Hạ Nhược Tâm bế con lên sau đó quay về phía Tống Uyển cười xin lỗi: "Thực xin lỗi, dì Sở, chúng tôi phải đi về." Cô ôm chặt con gái, gật đầu với Tống Uyển và Sở Giang một cái sau đó đi ra ngoài. Khi đi qua Sở Luật đang đứng ở cửa, bước chân hơi ngừng một chút, Sở Luật cũng không gọi bọn họ lại, anh chỉ thất thần nhìn về phía trước, trong đôi mắt đen lộ ra toàn bộ đều tĩnh mịch, mà đôi tay anh đặt bên cạnh người nắm chặt bất thường.
Hạ Nhược Tâm, sẽ không, sẽ không, anh sẽ không để cô rời đi, anh còn có con gái anh, hai người đều là của anh, là anh không cẩn thận đánh mất, bây giờ ông trời không phải đang cho anh một cơ hội sao?
Anh quay đầu lại nhìn bóng lưng bọn họ thật xa, màu đen trong mắt càng dày đặc.
"A Luật, đến tột cùng chuyện này là như thế nào, vì sao Tiểu Vũ Điểm lại nói ra như vậy?" Tống Uyển sốt ruột kéo tay Sở Luật, rõ ràng đứa bé lúc ban đầu vẫn rất ngoan, mà bà càng không tin Hạ Nhược Tâm sẽ dạy con những chuyện đó, cái gì gọi là không cứu bé?
"Mẹ, mẹ còn nhớ mấy tháng trước, một bé gái bị mắc bệnh ung thư máu không? Còn nhớ con lúc ấy bởi vì đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni mà lựa chọn không cứu bé gái đó," Sở Luật giễu cợt cong môi: "Mẹ còn nhớ các người khuyên con như thế nào không?"
"Con nhà người ta sao lại có thể quan trọng so với con nhà mình."
Đúng vậy, bọn họ làm như thế này, chỉ là đến sau cùng mới phát hiện ra đứa bé kia căn bản không phải là của nhà bọn họ, không đúng, căn bản là chưa từng có.
"Con là đang nói, Tiểu Vũ Điểm chính là bé gái đó?" Tống Uyển không thể tin được lui về phía sau một bước. Bà không tin, thật sự không muốn tin, lúc trước đứa bé đó chính là Tiểu Vũ Điểm, nhưng đây sao có thể được, nếu thật sự như vậy, sao cháu gái bé nhỏ của bà lại mắc bệnh như vậy, vậy mà bọn họ lúc ấy không cứu bé, khiến cho đứa bé ba tuổi mắc bệnh mà ૮ɦếƭ.
"Đúng vậy, mẹ, Tiểu Vũ Điểm chính là đứa bé đó." Sở Luật cười thảm nói, nếu lúc trước anh cứu Tiểu Vũ Điểm, như vậy bây giờ sẽ không có Cao Dật tồn tại, cũng sẽ không có giờ phút này làm anh khổ sở như thế
Nếu anh thật sự cứu thì giữa bọn họ có thể đơn giản hơn rất nhiều hay không? Con gái anh cũng sẽ không chán ghét anh như vậy, xác thật anh không phải người bố tốt, thậm chí không có tư cách làm bố của bé, mạng của con anh không cứu, mà hiện tại con chán ghét anh, anh chính là người xấu, trong miệng của đứa trẻ là anh người xấu.
Tay Tống Uyển đặt ở trên bả vai Sở Luật, nắm chặt: "A Luật, không cần như vậy, chúng ta cũng không biết, chỉ là không biết phải đổi lại cái giá lớn như vậy." Nhưng bọn họ không ai nghĩ tới.
Thiếu chút nữa, cháu gái bé nhỏ của bọn họ sẽ ૮ɦếƭ, sẽ ૮ɦếƭ đấy.
"Vậy Tiểu Vũ Điểm, bé hiện tại không có việc gì chứ?" Tống Uyển vội vàng khẩn trương hỏi: "Bệnh của bé có tốt lên không?"
Sở Luật nhẹ nhàng ừm một tiếng: "Các người yên tâm, bé đã không có việc gì, bé được quyên tặng hai cốt tủy thích hợp, một cái là của con, còn một cái nữa chính là người Cao Dật vừa rồi." Mặc dù như thế nào, bọn họ rất cảm tạ Cao Dật, nếu không có anh ta xuất hiện, Tiểu Vũ Điểm đã sớm không còn trên đời này nữa. Bởi vì, một ngày đó sau khi anh rời đi, đứa bé thiếu chút nữa đã không thể cứu được, mà mỗi lần anh nghĩ đến lại kinh hãi một lần.
Sở Giang duỗi tay ra ôm bả vai vợ: "A Luật, con chuẩn bị làm như thế nào? Con hẳn là biết, Sở gia chúng ta chỉ có duy nhất một Tiểu Vũ Điểm, bố cũng sẽ chỉ có một đứa cháu gái này, mặc dù có Sở Tương nhưng đứa bé kia rốt cuộc không phải là máu mủ nhà chúng ta, bố không thể để Tiểu Vũ Điểm rời khỏi chúng ta, về điểm này, bố rất kiên trì."
Thật vất vả mới có một đứa cháu gái, lại còn là đứa cháu duy nhất, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ông sẽ không thể từ bỏ, ông biết bọn họ như vậy là ích kỉ, nhưng bọn họ không có lựa chọn, con cháu nhà họ Sở chỉ có thể là của nhà họ Sở.
Đặc biệt là Tiểu Vũ Điểm đáng yêu như vậy, ông hiện tại phải ôm cháu ông nhiều hơn một cái.
Sở Luật nhắm mắt rất lâu mới mở ra, mà trong đôi mắt đen kia lại đột ngột dâng lên một tầng ánh sáng, mà như đâm người khác.
"Bố, con biết nên làm như thế nào."
"Chỉ là... Như vậy đối với Hạ Nhược Tâm có phải quá tàn nhẫn quá hay không?" Hai bố con tuy rằng không nói chuyện nhiều nhưng Tống Uyển lại hiểu rõ ràng, sinh sống một đời làm vợ chồng, nếu điểm này còn không nghĩ thông suốt thì sao bọn họ sống bên nhau được. Nhưng bà lại không đành lòng, bọn họ đã thiếu Hạ Nhược Tâm rất nhiều, thật sự muốn ςướק đi con gái của cô sao? Bà có thể nhìn được Hạ Nhược Tâm yêu thương đứa nhỏ này cỡ nào.
Nhưng nói như vậy, Sở gia bọn họ không phải càng đáng thương sao, bởi vì bọn họ cũng chỉ có một đứa cháu là Tiểu Vũ Điểm.
Nếu bọn họ thật sự ςướק Tiểu Vũ Điểm đi, Hạ Nhược Tâm còn có thể sống được sao? Bà cũng là một người mẹ, một người mẹ sẽ rời bỏ được con của mình sao? Nhưng nếu không nhẫn tâm thì Sở gia bọn họ sẽ không có cháu nội, cho nên, đứa trẻ, dù bà không đành lòng nhưng vẫn muốn.
Mà bà bởi vì loại suy nghĩ này mà cảm thấy vô cùng hổ thẹn, bà không nghĩ như vậy, không nghĩ, chỉ là không làm như vậy bà sẽ không có cháu gái.
"Tất cả giao cho A Luật đi, chúng ta chỉ cần chờ là được."
Sở Giang trầm trọng thở dài, có lẽ cách làm như vậy thật sự có hơi tàn nhẫn, nhưng thật sự không thể mất đi cháu gái bé nhỏ duy nhất của bọn họ được.
Ông vỗ vai Tống Uyển, ý bảo bà đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng nhiều lời, có một số việc để chính con trai xử lí sẽ tốt. Bọn họ có thể làm cũng chỉ là một từ chờ, đã đợi rất nhiều năm, lại chờ thêm một ngày thì cũng có sao.
Sở Luật đặt đôi tay bên trong túi, lại đứng thẳng thân thể. Có lẽ không lâu trước đây, anh muốn từ bỏ, nhưng hiện tại, anh sẽ không, anh có con gái, anh luyến tiếc đứa con gái duy nhất của anh, anh cũng không cam lòng, chính mình đã từng định ra cô dâu nhỏ, nếu được, anh sẽ quay trở lại làm Sở Luật bốn năm trước, chẳng sợ lại một lần không từ thủ đoạn, tâm tàn nhẫn.
Bốn năm trước bởi vì hận, mà bốn năm sau lại bởi vì yêu.
"Tôi đi xem Hương Hương đây." Tống Uyển lên tầng, nhưng ngay cả bước chân nhẹ nhàng trước đây cũng bắt đầu trầm trọng.
Mở cửa, Sở Tương ngồi dưới đất, bảo mẫu không ngừng dỗ dành bé, nhưng bé vẫn cứ khóc, thở hổn hển, khóc khàn cả giọng.
"Sao Hương Hương nhà chúng ta lại khóc vậy?"
Tống Uyển miễn cười nở nụ cười, bởi vì bà thật sự không cười nổi, nhưng đối mặt với một đứa trẻ ngây thơ vô tội, bà cũng không biết nên đối mặt như thế nào với nó.
Bảo mẫu hiện tại kì thật cũng đau lòng đứa nhỏ Sở Tương này, chỉ là người thân và không phải người thân khác biệt quá lớn. Muốn trách cũng chỉ có thể trách số phận Sở Tương không tốt, không phải con của Sở Luật, bây giờ công chúa nhỏ chân chính của Sở gia đã trở lại, nghĩ đến địa vị đứa nhỏ này về sau ở Sở gia sẽ có chút nguy hiểm, nhưng phu nhân cũng không có ý tứ muốn tiễn Sở Tương đi.
Tống Uyển vẫn luôn dỗ dành Sở Tương, nhưng không biết tại sao. Bà nghĩ thầm đến cháu gái ruột của bà, nhớ tới chính mình đã làm những chuyện đó, bà thật sự rất hổ thẹn, thậm chí không còn mặt mũi gặp lại đứa cháu kia.
"Cao Dật, khi nào chúng ta rời đi?" Trong lòng Hạ Nhược Tâm vẫn không không yên bình được sau khi thân thế của Tiểu Vũ Điểm bị Sở gia biết. Cô luôn sợ gặp lại Sở Luật sẽ dùng tới những thủ đoạn, vậy cô phải làm sao bây giờ, Tiểu Vũ Điểm phải làm sao bây giờ?
"Thủ tục đã làm xong, nhưng hộ khẩu của Tiểu Vũ Điểm ở đó xảy ra vấn đề, anh muốn giải quyết một chút." Cao Dật vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.
"Nhược Tâm, nghe kĩ lời anh nói."
"Ừm..." Tâm tư Hạ Nhược Tâm vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng thu lên.
"Kế tiếp, chúng ta phải đánh một trận ác liệt."
"Cố lên."
Anh cười với Hạ Nhược Tâm, dường như không cảm thấy bất cứ áp lực nào, mặc kệ là đến từ Sở gia hay từ bản thân.
Hạ Nhược Tâm hiểu ý anh, cô nắm chặt tay anh đặt trên mặt mình.
"Được, em sẽ cố lên."
"Để Tiểu Vũ Điểm đi học đi." Cao Dật xoay người liền thấy Tiểu Vũ Điểm ngồi dưới đất, yên tĩnh ôm 乃úp bê, lại không quá thích nói chuyện, so với vài ngày trước đó bé giống như lại trở về tính tình trước kia, ngượng ngùng, nhát gan, cũng không thích cùng nói chuyện với người khác
Đứa nhỏ cần có những người bạn cùng lứa tuổi, trước kia là bởi vì sợ người nhà họ Sở, và vì Tống Uyển ở chỗ đó bênh vực người nhà mình, xác thật đã làm những chuyện không tốt khiến bọn họ không thể không trốn tránh. Nhưng hiện tại sự việc đều đã bại lộ, như vậy cũng không cần phải trốn cái gì.
Hạ Nhược Tâm nhắm hai mắt lại, mệt mỏi dựa vào vai Cao Dật. Bên ngoài ánh sáng nhàn nhạt xuyên vào rơi trên vai cô, từng đợt từng sợi giống như nhè nhẹ giăng lưới.
Dây dưa không rõ.
Tra tấn không ngừng.
Hằng ngày vẫn luôn yên bình như vậy, chỉ cần có cơ hội, hai vợ chồng nhà họ Sở sẽ đến nhà trẻ gặp Tiểu Vũ Điểm. Hạ Nhược Tâm cũng mang con trở lại nhà trẻ để thuận tiện cho bọn họ. Sở Luật vẫn không có bất kì hành động nào, chỉ là không ai biết, kì thật có một số việc, anh đang tiến hành.
Trước kia chỉ có một mình Tống Uyển đến, mà lúc này lại thêm một người Sở Giang.
Tống Uyển cũng coi như là khách quen bên trong nhà trẻ, nhưng lúc này Sở Giang đến còn làm cho hiệu trưởng khi*p sợ. Đây là chủ tịch tập đoàn Sở thị, năm đó trên thương trường quyết đoán sát phạt, thu mua cực độ nhẫn tâm.
Tuy nhiên bây giờ lớn tuổi cũng không còn khí phách trước kia, thoạt nhìn người cũng hòa khí hơn rất nhiều. Nhưng hiệu trưởng bận tâm chính là thân phận của ông, mặc dù đã lui về nhưng cũng không biến mất toàn bộ tàn nhẫn. Giống Sở Luật, giống người không dễ chọc vào.
Bọn họ muốn tới thì tới, dù sao gần đây đã quyên góp một khoản tiền cải tạo lại cơ sở vật chất. Nhưng chuyện làm ông bất ngờ là cháu của Sở gia không phải Sở Tương kia sao, sao bây giờ bọn họ lại bắt đầu đối với Cao Tiểu Vũ bằng một con mắt khác, trước kia còn làm....
Lúc này, tầm mắt Sở Giang dừng trên người ông, cái loại hơi mỏng, ý cảnh cáo lạnh lùng làm hiệu trưởng cho dù lá gan có dài hơn hiện tại cũng không dám suy đoán lung tung, là đứa ngốc mới đi mở miệng hỏi.
"Bà nội..." Sở Tương vừa thấy Tống Uyển, nhanh nhẹn chạy ra, vươn tay muốn Tống Uyển phải ôm bé.
Nhưng ánh mắt Tống Uyển vẫn luôn nhìn bên trong, không biết đang tìm cái gì.
"Hương Hương, Tiểu Vũ Điểm đâu?"
Nháy mắt Sở Tương một bụng ủy khuất, bé xoay khuôn mặt nhỏ đi, một lúc lại cắn môi.
"Bà nội, Cao Tiểu Vũ ở lớp học."
Sở Giang trực tiếp đi vào, khi ra tới trong lòng đã ôm một đứa bé, không phải Tiểu Vũ Điểm thì là ai.
"Khát nước không?" Sở Giang từ bên trong túi quần lấy ra một bình nước, bình nước vẫn luôn có ống hút, đưa cho Tiểu Vũ Điểm uống.
"Cảm ơn ông nội." Tiểu Vũ Điểm cầm bình nước uống, bé nhớ cái bình nước này là của bé, là cái mà ông nội dẫn bé đi mua, vẫn là con heo màu hồng mà bé thích nhất.
"Thật ngoan." Sở Giang ôm cháu gái đứng ở một bên, một lúc lại làm giống như ảo thuật lấy mấy viên kẹo đặt ở bên trong túi áo của Tiểu Vũ Điểm.
Sở Tương đứng một bên ghen ghét đỏ mắt, tất nhiên là bé biết Cao Tiểu Vũ cũng đem ông nội bé gọi là ông nội, sau khi gọi ông nội, ông nội sẽ không giống như trước đây yêu thương bé. Mà vẫn luôn đối xử với bé không phải ông nội ruột, cũng không hề ôm bé, mà là ôm đứa Cao Tiểu Vũ này.
"Cô nói đây là chuyện gì vậy?" Một cô giáo cẩn thận hỏi cô giáo Tiểu Manh: "Trong lớp mấy cô sao luôn xảy ra việc lạ lùng như thế, ông bà nội này đến đây cùng học cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng sao lại đối với đứa bé khác tốt như vậy?"
"Tôi cũng đâu có biết." Cô giáo Tiểu Manh cũng không hiểu ra sao, lại không ai nói cho cô thì cô biết ở đâu?
Nhưng nhất định việc này có rất nhiều tin đồn, chỉ là các cô hiện tại hỏi thăm không ra, đương nhiên cũng không có lá gan đi hỏi đó là ai, đó là bố và mẹ của Sở Luật đó, ai dám phạm Thái Tuế xúc phạm người có quyền thế.
***
Hạ Nhược Tâm mới vừa đưa Tiểu Vũ Điểm vào bên trong nhà trẻ, đi đến đối mặt với Sở Giang và Tống Uyển. Quần áo hai người đều rất đơn giản, thực nhàn nhã, giống như là hai vợ chồng trung niên, khuôn mặt mặt người cũng không tính là quá già, lúc này hình như càng thêm trẻ hơn, có chút trở lại như lúc ban đầu.
"Nhược Tâm." Tống Uyển đi đến, cười với Hạ Nhược Tâm: "Cháu muốn đi làm sao?"
"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi phải đi rồi."
"Chờ đã Hạ Nhược Tâm." Tống Uyển nhịn không được gọi Hạ Nhược Tâm lại.
"Dì, dì còn có việc?" Hạ Nhược Tâm dừng bước, không biết Tống Uyển khó xử như vậy là muốn nói gì với cô.
"Nhược Tâm, dì có một yêu cầu hơi quá đáng." Giống như trong lòng Tống Uyển đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng lời vừa thốt ra vẫn cảm giác khó có thể mở miệng.
Hạ Nhược Tâm mím chặt môi, thần sắc lạnh nhạt.
Là bởi vì Tiểu Vũ Điểm?
"Nhược Tâm, chúng tôi có thể mang Tiểu Vũ Điểm về nhà ở một ngày không, dì đảm bảo chỉ có một ngày."
Tống Uyển cẩn thận nói, mà Sở Giang một bên cũng muốn mở miệng, rồi lại nói không nên lời.
Hạ Nhược Tâm không trả lời mà lấy di động ra nhìn một cái, sau đó xoay người rời đi.
"Không sao." Sở Giang nắm một tay của Tống Uyển: "So với những gì con bé đã chịu, đây chưa là gì, chúng ta cũng đừng oán giận người ta, con bé thực không dễ dàng, con bé cho chúng ta một đứa cháu gái, nhưng chúng ta trước đây đối xử với nó như thế nào trong lòng chúng ta đều biết. Hiện giờ con bé còn có thể cho chúng ta thường xuyên gặp cháu gái, không phải như lúc trước mang cháu gái giấu đi như vậy đã rất tốt rồi."
"Tôi biết rồi." Tống Uyển nắm lại tay chồng: "Đi thôi, chúng ta đến nhà trẻ."
Hai người làm tri kỉ tới bây giờ tuổi đều đã già, hiện giờ tình cảm càng thêm tốt, trước đây bọn họ cũng không có cảm giác đến nhà trẻ cùng cháu gái có cái gì không đúng, ngược lại đây là điều chính xác nhất bọn họ từng làm cho tới nay.
Nhưng Tống Uyển cảm giác Tiểu Vũ Điểm không thích bà mà thích Sở Giang nhiều hơn. Bà không rõ, chính mình hòa hảo hơn nhiều so với Sở Giang, nhưng mấu chốt là là thế nào để Tiểu Vũ Điểm thích bà.
"Chính là bà tạo nghiệt." Sở Giang nói một câu khiến Tống Uyển cũng không dám hỏi nhiều.
"Nhưng mà Tiểu Vũ Điểm vẫn là một đứa trẻ mà."
Tống Uyển nhịn không được lại nhẹ giọng oán giận, không thể trách bà oán giận, cháu gái ruột đối với và lạnh nhạt, bà thật sự cảm giác hỏng mất rồi.
"Đứa trẻ?" Sở Giang bật cười: "Lúc A Luật ba tuổi cũng đã nhớ rất nhiều chuyện, tính tình Tiểu Vũ Điểm giống A Luật, cháu rất thông minh. Bà đối với nó như thế nào trong lòng nó đều hiểu rõ, đừng nghĩ rằng là trẻ con là coi khinh bọn chúng."
"Nhưng Hương Hương cũng không như thế."
Tống Uyển cũng không cảm thấy Sở Tương có thể nhớ nhiều chuyện, Sở Tương đã năm tuổi, nó hiện tại cũng chỉ biết ăn và uống, cũng không có nhiều tâm tư.
"Bởi vì nó không phải là đứa trẻ của Sở gia." Sở Giang thương yêu cháu gái mình, hơn nữa ông biết rõ Tiểu Vũ Điểm rất thông minh, nhưng không giống Sở Tương, gen Sở gia chính là khi dễ người thì có thể thế nào.
"Haiz.." Tống Uyển than một tiếng, sau đó sờ bên trong túi một đống đồ ăn vặt. Bà phải vực dậy tinh thần, chút nữa phải khiến cháu gái chấp nhận bà, làm bé quên đi những sự việc hồ đồ đó.
Bọn họ vừa mới tới, kết quả một bé mập mạp chạy tới, do chạy quá vội vàng, "bịch" một tiếng, ngã xuống.
"Ai da, sao cháu lại bị ngã vậy?" Tống Uyển vội vàng nâng bé mập mạp lên, thật tốt, sàn nhà trẻ đều trải một tấm thảm dày, quần áo trên người đứa trẻ cũng mặc nhiều, bằng không thật đúng là ngã bầm dập mặt mũi.
Ờm, và hơn nữa da của bé mập mạp tương đối rắn chắc nên dù có bị ngã bé cũng không có vấn đề.
"Cảm ơn bà nội." Cái miệng ngọt của bé mập mạp gọi một câu bà nội khiến Tống Uyển rất vui vẻ, lấy từ bên trong túi ra mấy viên kẹo đặt trong tay bé mập mạp.
"Cháu đó đứa nhỏ này thật đúng là ngoan, bị ngã thành cún rồi cũng không thấy cháu khóc."
Sở Giang "......"
Đây là đang làm tổn thương hay là đang khích lệ?
"Cảm ơn bà nội." Được một tay đầy kẹo, bé mập mạp phi như bay vào trong lớp học.
"Này, Cao Tiểu Vũ, sao em lại ở chỗ này vậy?" Bé mập mạp vừa thấy Tiểu Vũ Điểm liền vui vẻ nở nụ cười: "Em xem, bà nội bên kia tốt lắm cho anh rất nhiều kẹo." Nói xong bé mang kẹo ra, cẩn thận đặt trong tay Tiểu Vũ Điểm: "Nè, anh cho em tất."
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay viên kẹo thật đẹp xinh.
"Ai cho mày lấy kẹo sữa của tao?" Sở Tương ở một bên liền lấy lại, móng tay cào xuống tay bé nhỏ của trẻ con sao có thể chịu được, kẹo rơi mà tay nhỏ cũng bị rách cả da.
Tiểu Vũ Điểm mím môi, mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau.
Bé đau chỉ cần tìm mẹ, bởi vì mẹ sẽ thổi vù vù liền không đau.
"Làm sao vậy?" Cô giáo Tiểu Manh chạy tới, vừa thấy tay Tiểu Vũ Điểm xẹt qua mấy vết máu bị doạ không nói nên lời, sao lại bị thương, ông trời của con ơi. Cô vội vàng tìm hòm thuốc, phải đi lấy thuốc sát trùng.
Lúc này, một bàn tay to duỗi lại đây, vội vàng ôm Tiểu Vũ Điểm vào trong иgự¢.
"Bé ngoan, làm sao vậy?"
Tiểu Vũ Điểm vừa thấy đây là người ông nội đối với bé rất rốt. Sau đó duỗi tay ra, Sở Giang vừa thấy tức khắc khuôn mắt xanh mét: "Ai làm cháu gái bé nhỏ của tôi bị thương thành như vậy, còn có gia giáo hay không."
Kết quả bé mập mạp giơ ngón tay ra chỉ Sở Tương đứng một bên: "Ông, là Sở Tương cào rách tay Tiểu Vũ Điểm."
Gương mặt già của Sở Giang lập tức đỏ hồng, Tống Uyển có loại xúc động muốn đem Sở Tương mang trả lại.
"Có đau không?" Sở Giang cẩn thận bôi thuốc lên tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, tay Tiểu Vũ Điểm co rút lại, nhưng không khóc.
Sở Giang xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm: "Cháu rất giống bố cháu khi còn nhỏ, khi đó bố cũng lớn như cháu vậy, nếu té ngã bị thương hoặc là đau cũng không thấy bố cháu khóc."
"Bố là bác sĩ, cho nên không đau," Tiểu Vũ Điểm rút tay lại, trong ý thức chỉ có lúc đến bệnh viện mới đau, nhưng sau khi qua cơn đau thì sẽ không đau.
Sở Giang than một tiếng, ông làm thế nào mới có thể làm đứa nhỏ này biết, kì thật Sở Luật mới là bố của bé, nhưng mà con trai ông sao có tư cách làm bố, để đứa nhỏ này gọi nó một tiếng bố chứ.
Tuy rằng nói vậy nhưng cũng không thể trách Sở Luật, dù sao cũng là người phụ nữ Lý Mạn Ni kia làm chuyện tốt. Nhưng rốt cuộc lúc ấy nó thật sự đã từ chối cứu một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ này lại là con gái của nó.
Ai có thể nghĩ đến, ai có thể nghĩ đến đâu, tất cả bởi vì Lý Mạn Ni. Nghĩ đên đây ông nổi lên sóng bão căm hận.
"Ông nội." Tiểu Vũ Điểm vươn tay nắm lấy ngón tay của Sở Giang
"Ừm, làm sao vậy, ngoan ngoãn."
Sở Giang đau lòng tay cháu gái, cũng chỉ ở trước mặt đứa nhỏ này ông mới không phải người trên thương trường Sở Giang làm mưa làm gió, mà một người ông nội này cũng chỉ có đứa nhỏ trong Ⱡồ₦g иgự¢ này là đứa cháu gái duy nhất.
"Ông nội, đừng nói cho mẹ, là chị gái nhỏ..." Tiẻu Vũ Điểm cầm nắm tay lại: "Tiểu Vũ Điểm không đau, mẹ mà biết sẽ không cho Tiểu Vũ Điểm đi học."
Sở Giang vừa nghe lời này, cả khuôn mặt đều nóng ran.
Sở gia bọn họ rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì đây.
Buổi chiều, Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trong lòng ông nội chờ mẹ đến đây đón bé. Tống Uyển kéo tay Sở Tương, một lúc Sở Tương kêu đói bụng, một lúc lại kêu khó chịu này nọ, tóm lại chính là không muốn ngốc nghếch ở chỗ này.
"Bà mang nó về đi."
Sở Giang nhìn lướt qua Sở Tương đang cáu kỉnh, nói với Tống Uyển một câu.
Nhưng mà Tống Uyển luyến tiếc cháu gái ruột mà.
"Bà trở về đi, đừng để nó lại gây phiền, tôi đau đầu." Sở Giang xác thật chịu không được Sở Tương thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu la. Trước kia chính vì cảm giác đứa nhỏ này khó tính, lòng dạ đen tối nhiều, hiện tại càng không thích, đây đâu chỉ là nhiều lòng dạ đen tối, quả thực chính là một bụng dã tâm.
Cuối cùng Tống Uyển chỉ có thể lôi kéo Sở Tương ngồi trên xe. Mà Sở Giang vẫn ngồi ở bậc thang chờ Hạ Nhược Tâm đến.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm đột nhiên gọi một câu, cũng chạy về phía trước, nhanh đến nỗi Sở Giang căn bản không phát hiện thì ra mẹ của bé đã đến.
Hạ Nhược Tâm vuột mái tóc rối loạn của con: "Hôm nay có ngoan hay không?"
"Vâng, rất ngoan." Tiểu Vũ Điểm chỉ tay ra phía sau: "Mẹ, là ông nội."
Lúc này Sở Giang đã đứng lên, cũng đi theo tới, mà Tiểu Vũ Điểm không có chút ý tứ nào nghĩ tới muốn cùng người ông nội này trở về.
"Cám ơn ngài," Hạ Nhược Tâm nói càm tạ với Sở Giang. Tống Uyển ở đâu đây không phải chuyện cô có thể quan. Cô cũng sẽ không đưa Tiểu Vũ Điểm đến Sở gia, có thể để bọn họ gặp nhau đã là giới hạn lớn nhất của cô rồi, cái khác, nàng cự tuyệt.
"Không cần khách khí." Sở Giang xoa nhẹ của đầu Tiểu Vũ Điểm: "Nhược Tâm, là tôi muốn cảm ơn cháu mới đúng."
Hạ Nhược Tâm không rõ, cảm ơn cô làm cái gì.
"Cảm ơn cháu đã dạy dỗ Tiểu Vũ Điểm rất tốt, bé rất rất có lễ phép, thực hiểu chuyện." Sở Giang thật tình cảm giác đứa cháu gái này của mình xác thật là được dạy dỗ rất tốt, bé rất có giáo dục. Nếu lúc trước nuôi ở nhà bọn họ, với tính của Tống Uyển không biết sẽ nuôi dạy cháu thành cái bộ dáng gì.
Nhưng cũng có khi muốn xem, nếu Tiểu Vũ Điểm thật sự được nuôi ở Sở gia, đứa bé chảy dòng máu nhà họ Sở cũng không có khả năng sẽ sai lệch về nhân cách.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay con gái: "Từ nhỏ bé đã ngoan, tôi cũng không dạy dỗ bé cái gì, có thể là đứa bé nghèo trưởng thành sớm đi." Cô cười một tiếng, cũng không có ý gì khác. Nhưng trong lòng Sở Giang lại khổ sở, ông biết hai mẹ con mấy năm nay sống rất không tốt, trong lòng ông rất cảm kích cô, ở trong một tình huống khó khăn như vậy có thể sinh hạ đứa nhỏ này, cũng đã giáo dục con tốt như thế.
Ông từ trên người lấy ra một tấm thẻ.
"Nhược Tâm, thẻ này cháu cầm lấy đi."
"Không cần, Sở tiên sinh, chúng tôi không cần." Hạ Nhược Tâm cũng không muốn nhận đồ của Sở Giang: "Tôi có công việc, có thể nuôi con gái được."
Tiểu Vũ Điểm dựa vào trên đùi mẹ, cũng dùng sức gật đầu: "Tiểu Vũ Điểm và mẹ sẽ không nhận đồ của người khác, về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ kiếm thật nhiều tiền mua 乃úp bê cho mẹ, cũng sẽ bảo vệ mẹ."
"Con yêu thật ngoan." Hạ Nhược Tâm bế con lên hôn vào má của bé: "Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cá nhé."