"Cái này không thể nói vậy, khả năng cao tuỷ của người thân sẽ thích hợp, nhưng tuỷ thích hợp không nhất định phải có quan hệ huyết thống. Giống như Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm là một đứa trẻ may mắn, bởi vì bé có hai tủy thích hợp được quyên tặng, một là Sở tiên sinh, nhưng đây là sự tự do của Sở tiên sinh, chúng tôi cũng tôn trọng quyết định của anh."
"Một vị khác là Cao tiên sinh, tủy của anh ấy cũng thích hợp với Tiểu Vũ Điểm, cho nên lúc ấy nhờ có anh ấy, nếu không đứa bé kia đã sớm không còn trên thế gian này nữa, không đúng, còn người mẹ của đứa bé đó nữa."
Ngón tay Sở Luật khẽ run run, sự bình tĩnh trên mặt cũng lướt qua một niềm chua xót khác thường, lúc ấy anh thực đã làm sai.
"Cao Dật?" Sở Luật buông hồ sơ bệnh án trong tay xuống, môi mỏng bật ra tên một người đàn ông, quả nhiên anh ta nói dối anh, Tiểu Vũ Điểm không phải con gái anh ta, cũng không phải tên Cao Vũ Điểm.
"Đúng vậy, Sở tiên sinh, có vẻ khả năng anh đã gặp Cao tiên sinh? Bây giờ Tiểu Vũ Điểm rất khỏe mạnh, cũng cảm ơn anh đã trợ giúp bé, còn có những chi phí giải phẫu." Bác sĩ khách khí nói với Sở Luật, mặc dù người đàn ông này không chân chính cứu đứa bé kia, nhưng lại gián tiếp giúp bé, cũng không tính là quá vô tình.
"Cái này tôi có thể mang đi không?" Sở Luật đứng lên, nói là dò hỏi, nhưng căn bản tay cũng chưa từng thả ra.
Bác sĩ gật đầu một cái: "Cái này chỉ là một bản sao, Sở tiên sinh có thể mang đi lúc nào cũng được." Anh không hỏi nhiều nguyên nhân, cũng không cần hỏi. Anh ta trợ giúp đứa bé kia những chi phí y tế, có quyền xem đứa bé đó khôi phục thế nào.
"Cảm ơn." Giọng nói Sở Luật lạnh băng, ngay cả câu cảm ơn cũng nói lãnh lẽo như thế, người đàn ông này từ trước đến nay chỉ có đoạt lấy, thật đúng là tới điểm mấu chốt của anh ta.
Bác sĩ chỉ khẽ nâng bả vai, nghe một câu cảm ơn của anh ta, nói thật ra cũng không sao thoải mái.
Tay Sở Luật nắm chặt hồ sơ bệnh án trong tay, sau đó mở ra, anh cẩn thận đặt hồ sơ bệnh án trong Ⱡồ₦g иgự¢ giống như đây là bảo bối trân quý nhất của anh, thật sự đối với anh mà nói hiện tại cái này chính là bảo bối.
Trong một bệnh viện khác. Sở Luật đem hồ sơ bệnh án đặt ở trên bàn, mặt trên còn ghi chép rất rõ ràng tủy của anh và Tiểu Vũ Điểm thích hợp, đương nhiên còn bao gồm một người đàn ông khác.
"Giúp tôi kiểm tra đứa nhỏ này và tôi có cùng quan hệ huyết thống không?"
Bác sĩ mặc dù tò mò nhưng vẫn gật đầu một cái.
Sở Luật vẫn không nhúc nhích ngồi tại đó, đôi mắt đen bình tĩnh, mà chỉ có chính anh biết hiện tại anh đang căng thẳng đến mức độ nào, dường như anh cứ mỗi vài phút lại xem đồng hồ ở cổ tay mình, thời gian mỗi giây mỗi phút cực kì khổ sở, mà từ trước đến nay anh cũng không có cảm giác thời gian trôi qua chậm như thế.
Anh mở tay ra, lòng bàn tay nắm chặt mà không biết đổ mồ hôi từ khi nào, ngay cả trán anh cũng vậy.
Chờ đợi như vậy, thật sự rất thống khổ.
"Sở tiên sinh, đã có kết quả rồi." Bác sĩ đặt kết quả kiểm tra trước mặt Sở Luật, bởi vì số liệu đều có sẵn cho nên xét nghiệm DNA thuận lợi hơn rất nhiều.
"Sở tiên sinh, nếu anh muốn càng thêm chính xác hơn một chút, cuối cùng mang người đến."
Bác sĩ lại bổ sung thêm một câu: "Kết quả có lẽ cũng không kém nhiều, nhưng như vậy sẽ làm anh càng thêm yên tâm hơn."
"Không cần." Từ trên bàn Sở Luật cầm kết quả kiểm tra, cũng không mở ra, anh đứng lên đi về phía cửa. Trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, Hạ Nhược Tâm là cô gái như thế nào, trước kia anh có lẽ không rõ, nhưng hiện tại anh đã hiểu rõ rồi.
Cô là một cô gái sẽ không nói dối, cho nên chỉ cần kết quả này vậy là cũng đã đủ rồi, kì thật anh đã tin Tiểu Vũ Điểm đúng là con gái anh, nhưng anh vẫn yêu cầu chứng cứ, chứng cứ này không phải cho anh xem mà là cho Hạ Nhược Tâm.
Có cái này, cô còn muốn tiếp tục phủ nhận nữa sao?
Ngồi ở trong xe, anh mới lấy kết quả kiểm tra của bác sĩ đưa cho anh ra.
Anh cẩn thận mở ra, cúi đầu nhìn, cuối cùng lúc xem tới kết quả đôi môi mỏng vẫn luôn mím chặt mới thả lỏng, sau đó chậm rãi cong lên. Tròng mắt vẫn luôn lạnh nhạt lúc này dường như không nên xuất hiện nước mắt trong mắt anh.
Kì thật người đàn ông Sở Luật này, vĩnh viễn là cùng nước mắt cách biệt.
Anh đặt kết quả kiểm tra trong tay ở ghế ngồi bên cạnh, cả người giống như từ mùa đông từng chút đi vào mùa thu, đã lâu trước đây không có cái loại đáng sợ tới áp lực cực điểm này.
Hạ Nhược Tâm ăn mà không cảm nhận được mùi vị trong bát cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cái thìa con gái đang cầm trên tay, đứa nhỏ này bây gờ đã không muốn để người khác bón, luôn thích tự xúc ăn cơm.
"Mẹ, mẹ muốn ăn cơm của Tiểu Vũ Điểm?" Tiểu Vũ Điểm đột nhiên ngẩng đầu lên, đem bát cơm nhỏ về phía trước: "Vậy mẹ ăn đi, Tiểu Vũ Điểm ăn no rồi ạ." Bé hào phóng chia sẻ cơm của mình cho mẹ.
Cao Dật xoa đầu Tiểu Vũ Điểm:" Mẹ con không phải muốn ăn cơm của con, mẹ muốn ăn chính là Tiểu Vũ điểm."
Tiểu Vũ Điểm vừa nghe lập tức khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "Nhưng mà thịt của Tiểu Vũ Điểm không thể ăn, vẫn còn sống."
Hạ Nhược Tâm dở khóc dở cười với ngôn ngữ của con gái mình, cô nào có khả năng ăn thịt đó, còn hiện tại con gái cô cả ngày đang suy nghĩ gì vậy, nghĩ người mẹ là cô là yêu quái sao?
Cao Dật cũng bật cười: "Vậy con làm mẹ ăn nhanh lên, như vậy thì mẹ con ăn no rồi sẽ không muốn ăn thịt Tiểu Vũ Điểm nữa." Anh nói rồi nhéo má cực mịn của Tiểu Vũ Điểm, dường như có thể véo ra nước, thật là nhóc con đáng yêu.
Nhưng sắc mặt anh lại không tự chủ hơi trầm xuống, tâm sự trong lòng Hạ Nhược Tâm, anh không phải không biết, chỉ là chuyện này kì thật bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phải đối mặt.
"Nhược Tâm, không cần lo lắng, anh ta nhất định không phải là (bố của) Tiểu Vũ Điểm phải không?" Tay anh đặt trên tay Hạ Nhược Tâm, nắm chặt tay cô, ngón tay hơi lạnh, hiển nhiên tâm tình cô bây giờ vẫn chưa bình phục lại được.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm đáp ứng, chỉ là không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy bất an, bản thân người đàn ông kia chính là không từ thủ đoạn, nếu hiện tại anh ta không có con, muốn đoạt Tiểu Vũ Điểm của cô thì làm sao bây giờ?
Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm bò lên chân cô: "Mẹ, ăn cơm nhanh lên, thịt Tiểu Vũ Điểm, không thể ăn."
Hạ Nhược Tâm ôm chặt con cái trong Ⱡồ₦g иgự¢, để cằm trên đầu con, được thôi, ăn trước, ăn no mới có sức lực bảo vệ con gái cô.
Cao Dật buông đôi đũa trong tay xuống, hiện tại Hạ Nhược Tâm ăn cơm nhưng anh lại ăn không vô.
Có lẽ cuộc sống yên bình của bọn họ sắp phải đối mặt với phong ba bão tố.
Anh nhìn Hạ Nhược Tâm, trong mắt loé lên kiên định và nghiêm túc: "Nhược Tâm, mặc kệ phát sinh chuyện gì, hãy tin anh, anh sẽ ở bên cạnh em, anh cũng sẽ không để cho ai mang em và Tiểu Vũ Điểm đi."
Bao gồm Sở Luật. Anh lại cầm lấy chiếc đũa, lần đầu tiên cảm thấy bữa ăn này khó nuốt xuống, không phải vì hương vị thay đổi, không phải vì nấu không thể ăn, hương vị vẫn giống như trước đây nhưng chỉ là vị giác trong miệng anh chán ngắt, bởi vì nhiều tâm sự.
Ban đêm, trong phòng yên tĩnh lại ấm áp, Tiểu Vũ Điểm ngủ ở bên cạnh Hạ Nhược Tâm, hai mắt mở to, nghe Hạ Nhược Tâm kể chuyện cổ tích cho bé, bé hiện tại mỗi ngày đều phải nghe một câu chuyện cổ tích mới đồng ý đi ngủ.
Trong lòng bé vẫn ôm 乃úp bê của mình, khuôn mặt nhỏ dính sát vào mặt 乃úp bê.
"Được rồi, chuyện cổ tích kể xong rồi." Tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về lên thân thể bé nhỏ của con gái, cô nhìn chằm chằm đôi mắt to sáng ngời bất thường của con. Hôm nay, tinh thần bé sao lại tốt như vậy, thời điểm bình thường bé đã sớm ngủ mơ mơ màng màng.
Tay nhỏ Tiểu Vũ Điểm càng thêm ôm chặt 乃úp bê trong lòng: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần mẹ là được, chúng ta không cần người bố ấy, Tiểu Vũ Điểm không thích ông ta."
Thanh âm vô cùng non nớt nhưng Hạ Nhược Tâm nghe vào có chút kinh hãi, Tiểu Vũ Điểm có phải đã biết cái gì rồi?
"Mẹ, cái gì Tiểu Vũ Điểm cũng đều biết rồi." Tiểu Vũ Điểm chớp đôi lông mi dài, dù sao cũng là trẻ con, thể lực có hạn. Nói nhiều mấy câu cũng đã mệt không chịu nổi.
"Mẹ, chúng ta không cần ông ta, Tiểu Vũ Điểm thích người bố hiện tại, thích người mẹ hiện tại, cũng thích Tiểu Vũ Điểm hiện tại, chúng ta không cần người bố kia, Tiểu Vũ Điểm không cần ông ta"
Thanh âm của bé càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt đã dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ Hạ Nhược Tâm ngủ rồi.
"Ừm, chúng ta không cần anh ta, chúng ta chỉ cần như vậy là được." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về mặt con gái. Cô vẫn luôn biết Tiểu Vũ Điểm trưởng thành cực kì sớm. Nhưng không nghĩ tới bé sẽ biết nhiều như vậy. Kì thật bé còn nhỏ, thật sự không cần biết, cô chỉ hy vọng Tiểu Vũ Điểm làm một đứa trẻ là được, hết thảy đều ở người mẹ là cô.
Chỉ là từ lúc gặp Sở Luật, cô vẫn luôn ở trạng thái cực độ bất an. Nhưng có lẽ cô thật sự nghĩ quá nhiều, tất cả đều yên tĩnh và yên bình như vậy, mà cô cũng không gặp lại Sở Luật lần nữa.
Tiểu Vũ Điểm vẫn đến phòng tranh vẽ chơi, Cao Dật cũng đi làm, mà cô ngoài đi mua vài thứ cần thiết và đi làm cũng rất ít đi ra ngoài. Cô vừa mở tủ lạnh thấy dường như cần mua vài thứ, hẳn là cô cần đi mua một con cá để làm canh cá mới được.
Mặc xong quần áo, cô cầm ví tiền đến trung tâm thương mại. Cô mua một con cá cực to, cái này cũng đủ để ba người ăn cùng nhau.
Thanh toán tiền xong cô mới đi ra, lại mới nhớ tới còn vài thứ cần mua. Chỉ là khi cô xoay người lại nghe có người gọi tên cô.
"Nhược Tâm, là con sao, thật là con sao?" Thanh âm kích động, thậm chí còn mang theo một ít run rẩy.
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, đứng im tại chỗ nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình. Mẹ Sở Luật, cũng chính là mẹ chồng trước kia của cô, đã lâu không gặp rồi, không đúng, kì thật trước đó đã gặp không lâu, quả thực người nhà họ Sở, không một ai tốt.
Mà Tống Uyển dường như một chút cũng không thay đổi, ngoài vẻ mặt hơi tiều tuỵ, vẫn thực trẻ, thanh lịch nhã nhặn, giống một người phu nhân Thẩm Ý Quân, người phụ nữ trong xã hội thượng lưu, cho dù là bà cũng là quý bà ưu nhã, tuyệt đẹp.
"Chào dì Tống." Chào hỏi cũng không nhiều nhiệt tình, đây vốn dĩ không phải mẹ cô mà là mẹ Sở Luật, cũng không phải bà nội của Tiểu Vũ Điểm mà là Sở Tương.
"Nhược Tâm, thực xin lỗi, là chúng tôi sai rồi." Tống Uyển bước đến, lại nhớ tới chuyện bọn họ đã làm bốn năm tước, thật sự không còn mặt mũi nào gặp, cũng không cách nào đối mặt.
Cho nên bà cũng cảm thấy rất có lỗi, mà bà còn...
Ồ...Lại là xin lỗi, Hạ Nhược Tám không có quá nhiều cảm xúc, những lời xin lỗi này cô nghe rất nhiều lần rồi, thực sự, không cần.
Cô cười, bên trong đôi mắt rõ ràng không hề có nửa phần oán hận, tất quả đều đã qua rồi, chỉ cần anh ta đừng xuất hiện quấy rầy cuộc sống của cô thì tốt.
"Nhược Tâm." Tống Uyển buông tay xuống, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không cách nào nói ra. Trên mặt bà khó lòng chịu đựng nổi, miệng cũng khó chịu không thể mở miệng.
"Nhược Tâm, con có cần giúp đỡ chỗ nào không, chỉ cần dì có thể làm được nhất định sẽ không từ chối, con muốn cái gì cũng có thể nói với dì." Bà tận lực nở nụ cuòi, nhưng một phần lòng tốt kia lại làm Hạ Nhược Tâm không nói nên lời, không thoải mái.
Cô rũ lông mi xuống, cũng lui về phía sau một bước, không quá nhiều thân mật.
"Dì Tống, tôi còn có việc cho nên đi trước." Giúp đỡ, cô hiện tại không cần.
"Con đợi chút." Lúc Hạ Nhược Tâm muốn đi, Tống Uyển lại lần nữa gọi cô lại. Bà nắm chặt tay rồi lại mở ra, có thể đang lựa chọn, cũng có thể đang suy xét, phải nói ra như thế nào.
Nửa ngày, hai người đều trầm mặc không nói, Hạ Nhược Tâm hơi mím môi đỏ, có chút không thể nào thoải mái. Cô phải về nhà vì cô muốn đến đưa đồ ăn cho Cao Dật, không thì anh sẽ đói ૮ɦếƭ.
Hơn nữa cô cũng thật sự không biết, hai người đứng ở đây còn lời gì có thể nói.
"Thực xin lỗi, dì Tống, tôi đi trước." Cô gật đầu với Tống Uyển, xoay người rời đi.
Tống Uyển cứ như vậy trơ mắt nhìn Hạ Nhược Tâm rời đi, mà bà dường như đang nhẫn nại điều gì, rốt cuộc bà nhịn không được chạy đến kéo tay Hạ Nhược Tâm.
"Nhược Tâm, cho dì gặp bé được không, chỉ cần nhìn một cái là tốt rồi." Ngữ khí bà vô cùng cầu xin, tay cũng nắm chặt. Mặc dù A Luật nói hiện tại chưa phải lúc, chỉ là bà nhịn không được, bà thật sự nhịn không được.
Trong lòng Hạ Nhược Tâm căng thẳng, trong mơ hồ đã biết "bé" trong miệng Tống Uyển nói là ai.
"Dì Tống, tôi không biết dì đang nói cái gì, tôi thật sự còn có việc gấp, tôi phải đi." Cô không ngừng giãy giụa, nhưng lại không dám dùng sức, sợ sẽ làm đau chính mình và dì.
"Nhược tâm, con biết rõ mà, để dì gặp con của con được không? Bé là cháu gái dì, cầu xin con, để dì gặp bé." Tống Uyển từ khi nào lại cầu xin người khác như vậy, chỉ là bà thực sự kích động, lại sợ hãi, nếu không thấy được đứa bé kia, bà thật sự không tin bọn họ sẽ có một đứa cháu gái lớn như vậy. Đứa bé đã ba tuổi, bé lớn lên bộ dáng gì, có giống A Luật không, tất nhiên khi biết chuyện này, mỗi một ngày bà đều chờ mong nhìn thấy mặt cháu, mỗi một ngày đều muốn trông thấy cháu gái bé nhỏ của bà.
"Dì Tống, dì quên mất sao?" Khoé môi Hạ Nhược Tâm treo ý cười, lạnh lùng và bình tĩnh, sau đó kéo tay bà ra, cố gắng hít sâu một hơi: "Ngày trước nguyên nhân các người đồng ý Sở Luật ly hôn với tôi là gì, dì sẽ không quên chứ, dì cũng bởi vì chuyện đó nên mới khuyên tôi rời đi."
"Tôi không thể có con, như vậy xin hỏi dì sao tôi có thể sẽ có con được. Dì Tống à, đùa vui như vậy thực sự không được đâu, dì không cảm thấy các người rất tàn nhẫn sao, các người ςướק đi khả năng mang thai của tôi, hiện tại lại luôn mồm hỏi tôi, tôi có sinh con hay không, sinh con cho các người của nhà họ Sở?"
Hạ Nhược Tâm đang cười, kì thật cô một chút cũng không muốn cười, cô đã rõ ràng là Sở Luật đã đem chuyện của Tiểu Vũ Điểm nói cho Tống Uyển, người nhà họ Sở e là đã biết hết.
Chỉ là Tiểu Vũ Điểm của cô vĩnh viễn sẽ không có khả năng mang họ Sở.
Tống Uyển bị lời cô nói nghẹn không có chỗ dung thân, nhưng bà lại không từ bỏ ý định kéo tay Hạ Nhược Tâm: "Nhược Tâm, dì biết con oán hận chúng ta, nhưng con không thể phủ nhận đứa bé kia và chúng ta có quan hệ huyết thống. Con không thể xem như chú Sở và dì Sở tuổi tác đã lớn như vậy rồi để chúng ta gặp đứa nhỏ sao? Chúng ta đã bỏ lỡ đứa bé ba năm rồi."
Ba năm, rốt cuộc bọn họ đã mất đi bao nhiêu giây phút vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Lúc trước bà thật sự không biết cô có con, nếu biết cho dù là liều mạng cũng sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô và A Luật ly hôn, chính là vì một cái không biết, bởi vì không biết quá nhiều.
Mới làm cho bây giờ bọn họ có kết quả như vậy, nếu không có đứa bé kia nhà họ Sở bọn họ sẽ không có con nối dõi, cũng chính là đoạn tử tuyệt tôn.
Hạ Nhược Tâm nhìn chằm chằm khuôn mặt so với tuổi còn trẻ hơn của Tống Uyển, nhìn không ra đã trải qua năm tháng gì, bọn họ giống như già sao.
Dùng khổ nhục kế với cô cũng không thực hiện được, chiêu tình thân này dùng với cô không được, chiêu tỏ ra đáng thương cô cũng sẽ không đồng ý.
Cô nhàn nhạt hơi mở môi đỏ: "Dì Sở, nếu dì muốn có cháu thì sẽ có rất người phụ nữ nguyện ý sinh con cho nhà họ Sở, cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ nguyện ý gả vào nhà họ Sở, thế giới này ngoại trừ một Lý Mạn Ni còn có rất nhiều phụ nữ."
"Sẽ không có, sẽ không." Tống Uyển cố gắng nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm. Mà Hạ Nhược Tâm nhìn mặt bà không ngừng tuôn nước mắt, dường như không có ý dừng lại.
"Nhược Tâm, sẽ không có đâu, A Luật không có khả năng có con, chúng ta cũng sẽ không có khả năng có cháu..." Bà không ngừng lắc đầu, đối với bà mà nói quả thực giống như ở trên người bà cắt một miếng thịt, càng nghĩ càng đau.
Hạ Nhược Tâm lại rút tay mình ra: "Dì Tống, có phải không có căn cứ hay không, sao có thể không có, Lý Mạn Ni không phải mang thai hai lần sao? Cho dù hiện tại đứa bé đó không phải của Sở Luật, như vậy lúc trước một cái không thể không phải. Sở Luật lại không mất khả năng sinh con, sao có thể không sinh ra được một đứa con, nếu thật sự là như vậy thì đứa bé Tiểu Vũ Điểm lại từ đâu mà tới?"
Chỉ là cô lại không nghĩ tới chuyện này cô đoán đúng rồi.
Thân thể Tống Uyển bỗng nhiên sợ run: "Nhược Tâm, thật sự không có, A Luật bị người đàn bà Lý Mạn Ni kia cho uống thuốc ức chế thần kinh bốn năm, thành phần trong thuốc này làm nó mất khả năng sinh con." Bà nhịn không, bà thực sự nhịn không được cho nên bà nói, cái gì cũng đều nói.
"Cho nên, chúng ta sẽ không có cháu, nhà họ Sở chúng ta đoạn tử tuyệt tôn."
Bà ngẩng đầu nhìn mặt Hạ Nhược Tâm: "Xem như là dì cầu xin con, để chúng ta được gặp cháu được không, chúng ta chỉ muốn trông thấy bé, sẽ không làm gì đối với bé."
Hạ Nhược Tâm nửa ngày không có phản ứng, cô có phải nghe lầm hay không, Lý Mạn Ni cho Sở Luật hạ dược, làm anh ta mất năng lực sinh con. Mà cô muốn biết người đàn ông kia, anh ta có thể thừa nhận đả kích như vậy sao? Cô cũng không có hứng thú, cũng không có cảm giác vui vẻ và khoái cảm trả thù gì cả, cô chỉ cảm thấy khổ sở, cực kì áp lực khổ sở.
Không, cô lắc đầu, cô khổ sở cái gì, anh ta tốt hay xấu thì có liên quan đến cô?
Đúng, không liên quan, cô sẽ không khổ sở, thực sự sẽ không.
"Nhược Tâm, để dì gặp cháu đi." Tống Uyển lại lần nữa nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, đây là một người mẹ, một người mẹ đang thống khổ vì con trai.
"Tôi..." Hạ Nhược Tâm nhìn Tống Uyển như vậy, cô vốn dĩ là một người mềm lòng, đặc biệt hiện tại Tống Uyển lại cầu xin cô như thế, cô không phải là Sở Luật, vĩnh viễn sẽ không máu lạnh vô tình như anh ta.
"Nhược Tâm, muốn bà mẹ này quỳ xuống cho con sao?" Tống Uyển đẫm nước mắt, bà nguyện ý vì con trai đánh cuộc tội, chỉ cần cô có thể tha thứ, bà có thể, bà thật sự có thể.
"Không cần." Hạ Nhược Tâm vội vàng nâng Tống Uyển dậy, cô không nhẫn tâm đến nỗi có thể để một người mẹ như bà ấy quỳ xuống, cô cũng không có cái loại yêu thích biến thái này.
Cô rút khỏi tay Tống Uyển, xoay người lập tức chạy về phía trước.
Mặc kệ thế nào, mặc kệ nhà họ Sở đã xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ người nhà họ Sở đáng thương như thế nào, cô cũng sẽ không đáp ứng để con cô có nửa phần quan hệ với nhà họ Sở.
Khi cô về tới nhà, biểu tình vẫn luôn hoảng hốt.
"Làm sao vậy?" Cao Dật vừa thấy cô như vậy, vội vàng duỗi tay đặt lên trán cô, ngón tay chạm vào cô đã chảy mồ hôi từ khi nào không biết.
"Em không sao." Hạ Nhược Tâm lắc đầu, không muốn để anh lại lo lắng cho cô.
"Em đi nấu cơm đây." Cô vực dậy tinh thần, hai người lớn, một trẻ con còn phải ăn cơm nữa, dù như thế nào, cơm cũng phải ăn, thời gian cũng luôn phải trôi đi, cuộc sống hàng ngày luôn là vậy.
Cô đi vào trong phòng bếp, không biết có phải tâm tư quá sâu, đột nhiên phát sinh quá nhiều chuyện hay không. "Bộp" một tiếng, cô thế mà lại đập đầu vào cửu phòng bếp, trên trán truyền đến cảm giác dần dần đau đớn.
Một bàn tay vừa lúc ấn lên trên trán cô, là Cao Dật.
"Trước tiên đừng vội, anh lấy thuốc rượu sát cho em, nếu không lát sau sẽ sưng lên."
Cao Dật nói, liền mạnh mẽ kéo cô ngồi trên sô pha, sau đó từ ngăn tủ lấy hòm thuốc ra, quả nhiên là bác sĩ, đồ vật y tế trong nhà cũng đầy đủ hết.
Từ bên trong Cao Dật lấy một bình nhỏ thuốc rượu, đổ lên tay sau đó ấn trên trán Hạ Nhược Tâm.
"A..." Đột nhiên một lực đến, làm Hạ Nhược Tâm đâu lên nhưng không dám chạm vào, cô biết Cao Dật nói thật, nếu không thật sự sẽ sưng lên.
Quanh hơi thở đều là hương vị thuốc rượu, cũng có thể thuốc này vốn dĩ ôn tính, cho nên mới làm cô lúc này cành thêm bất an. Cô quá hiểu người đàn ông Sở Luật đó, nếu như lời Tống Uyển nói là sự thật, sợ rằng nhà họ Sở nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
"Cao Dật, chúng ta rời đi bây giờ, được không?"
Hạ Nhược Tám đột nhiên kéo tay Cao Dật.
"Bộp" một tiếng, bình thuốc trong tay Cao Dật rơi xuống đất, thuốc cũng đổ đầy mặt sàn.
Cao Dật cười một cái: "Không liên quan." Anh vuốt lại mái tóc rối bời của Hạ Nhược Tâm: "Anh đói bụng rồi, trước tiên chúng ta ăn cơm rồi lại nói chuyện này." Nói xong, anh ngồi xổm xuống nhặt bình thuốc lên, lại lau khô sàn nhà.
Hạ Nhược Tâm há miệng thở dốc, rõ ràng có chuyện muốn nói nhưng cuối cùng cô vẫn không mở miệng, mà nhẹ nhàng chạm vào trán, vẫn đau đớn, nhưng nỗi đau này làm trái tim cô càng thêm sáng tỏ, cũng càng thêm rõ ràng.
Cõ lẽ có khi bị đâm một nhát cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cũng đâm cô tỉnh lại.
Cô đi vào trong phòng bếp, nỗi lòng tâm sự, một sự hoảng loạn, cảm xúc phức tạp. Cô vẫn nấu một bàn đồ ăn, đều là những món Cao Dật và Tiểu Vũ Điểm thích ăn, chỉ là cô không biết bỏ nhiều cảm xúc như vậy vào cơm, người ăn có thể nuốt không trôi, khó tiêu hay không.
"Mẹ, có cơm chưa ạ?" Tiểu Vũ Điểm từ bên trong chạy ra, theo thói quen bò lên ghê nhỏ của mình chờ ăn cơm.
Ngoại hình nhỏ nhắn của con gái, ngây thơ đáng yêu như cũ, cao thêm một ít, cảm thấy lớn hơn một ít là một cô bé lớn rồi.
Trái tim Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên đau xót.
Làm sao bây giờ, cô sợ, cô thật sự rất sợ.
Cô cho rằng Tiểu Vũ Điểm sẽ vĩnh viễn không rởi khỏi cô, mặc dù đã trải qua một lần lại một lần đau khổ, qua một lần lại một lần khốn khó, mỗi ngày bọn họ từng ngày tốt hơn, có một ngôi nhà ở, có máy sưởi, có thịt để ăn, nhưng vì cái gì có người không muốn buông tha cho cô, buông tha cho con gái cô.
Hạ Nhược Tâm kìm hãm đáy mắt sắp sụp đổ ngập nước, cô cố nén xới con gái bát cơm để bé tự ăn, nhưng cô lại không biết nuốt, dường như là một hạt gạo, một hại gạo cứng ngắt.
Tiểu Vũ Điểm nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng bé cúi đầu ăn cơm giống như không phải rất vui vẻ.
"Đi thôi, con yêu, bố mang con đi ngủ nào."
Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, dỗ dành bé ngủ, một lát sau bé con cũng ngủ rồi. Mà lúc này bên trong phòng khách cũng chỉ có hai người lớn bọn họ.
"Nhược Tâm, lại đây ngồi." Cao Dật vươn tay về phía Hạ Nhược Tâm để cô ngồi bên người anh.
Hạ Nhược Tâm đi đến, ngồi xuống, đôi tay đặt trên đầu gối nắm thật chặt, lông mĩ rơi rũ xuống phía dưới, ẩn giấu quá nhiều bất an và lo lắng.
"Nhược Tâm, chúng ta không thể rời đi."
Cao Dật nắm chặt tay cô, kết quả lại phát hiện trong lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.
"Tại sao?" Hạ Nhược Tâm không rõ, tại sao không thể rời đi, chỉ cần các cô rời đi để người đàn ông kia không tìm được bọn họ, còn không phải là bình an sao?
"Đồ ngốc." Cao Dật nắm bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, dường như muốn mượn động tác như vậy tiếp cho cô dũng khí.
"Em hẳn là rất hiểu biết anh ta, anh ta là loại người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, tin anh, cho dù chúng ta có chạy trốn tới chân trời góc biển, anh ta cũng sẽ tìm được, huống chi, anh ta hiện tại..."
Anh cũng không tiếp tục nói tiếp, kì thật anh ít nhiều có cảm giác sẽ có một ngày như hôm nay, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, có một số việc một khi điều tra là có thể điều tra ra, chỉ là trước đây người đàn ông kia không phản ứng.
Bây giờ cuối cùng là một ngày như vậy cũng đến rồi.
Hạ Nhược Tâm gắt gao cắn môi, thậm chí cắn đau chính mình.
"Em sẽ không giao Tiểu Vũ Điểm cho anh ta."
"Anh cũng sẽ không." Cao Dật nheo hai mắt lại, đôi mắt từ trước đến nay luôn ôn nhã cũng có một loại kiên trì và quyết định, Hạ Nhược Tâm anh sẽ không để người đàn ông kia mang đi, Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ không.
Chỉ là thủ đoạn của người đàn ông kia, sợ rằng bọn họ cũng không tưởng tượng nổi, mà anh cũng không biết chuyện, kì thật người đàn ông kia đã bắt đầu rồi.
Ngón tay anh đặt ở thái dương Hạ Nhược Tâm, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc ngắn hơi dài ra một ít của cô.
Lại một lần, Tống Uyển đứng ở trước mặt Hạ Nhược Tâm.
"Nhược Tâm..."
Mà một tiếng này làm Hạ Nhược Tâm theo bản năng lui về phía sau một bước, trốn bà như trốn hồng thuỷ mãnh thú*.
*hồng thuỷ mãnh thú: con thú dữ và dòng nước lũ, tức là ví như những tai hoạ ghê gớm, đáng sợ.
"Nhược Tâm, có thể cho dì trông thấy con bé không?"
Tống Uyển cảm thấy cả đời nước mắt của bà đã khóc khô lúc này, rõ ràng, rõ ràng bà có một đứa cháu gái, cháu gái ruột, nhưng tại sao bà không thể nhìn thấy cháu gái, không được ôm cháu gái một lần, thậm chí còn đi nhận nuôi một đứa trẻ, trở thành cháu gái bà yêu thương. Nhưng cháu gái ruột của bà kia chảy dòng máu con cháu nhà họ Sở, bà thậm chí còn chưa được gặp, chưa được ôm lấy một lần.
"Xin lỗi dì Tống." Hạ Nhược Tâm đối với nước mắt của Tống Uyển không có cảm giác, không có áy náy, cũng không có đau đớn, Tiểu Vũ Điểm của cô vốn dĩ là đứa trẻ không được người ta chào đón sinh ra, không ai biết bé tồn tại, cũng không ai thích sự tồn tại của bé. Sao hiện tại sinh không được một đứa con lại có ý đồ trên người con gái cô.
Rất buồn cười sao?
Nhưng cô cười không nổi, tin rằng người nhà họ Sở cũng vậy.
"Nhược Tâm, dì chỉ nhìn một cái, được không?"
Tống Uyển lại tiến lên, chắn trước mặt Hạ Nhược Tâm: "Dì cầu xin con." Vừa nói đầu gối bà đã quỳ xuống dưới đất.
Hạ Nhược Tâm lại xoay người, đi nhanh về phía trước, quỳ à, muốn quỳ thì quỳ đi, trái tim cô cứng rắn, cũng đã lạnh lẽo, cô năm đó đã không biết quỳ trước mặt bao nhiêu người, nhưng chính là không một ai giúp cô dù chỉ một lần.
Vẫn một câu kia, con gái cô tuyệt đối sẽ không giao cho người nhà họ Sở.
Tống Uyển về tới nhà, cả người đều hồn xiêu phách lạc.
"Haiz..." Sở Giang than một tiếng, thật ứng với một câu: tự làm tự chịu.
Ông nhẹ nhành vỗ bả vai Tống Uyển: "Là người nhà họ Sở chúng ta có lỗi với hai đứa nó, hiện tại biết chúng ta còn có một đứa cháu gái đã làm cho chúng ta có thể nhắm mắt rồi, ít nhất nhà họ Sở không mất huyết thống, con trai chúng ta vẫn có huyết mạch ở đó, có phải hay không?"
"Tôi biết." Tống Uyển nghẹn ngào một tiếng: "Nhưng mà tôi muốn gặp cháu gái bé nhỏ của chúng ta, tôi muốn biết bé con lớn lên ngoại hình thế nào, cũng không biết có phải đứa bé trước kia Hạ Nhược Tám ôm vào trong иgự¢ hay không, tôi đã thấy rất nhiều thứ nhưng tôi từ trước nay cũng không biết, không biết bé là con cháu nhà họ Sở."
Nói rồi bà ôm Sở Giang gào khóc.
Trong đôi mắt đen cực giống Sở Luật lúc này cũng xuất hiện vô số tơ máu.
Không thể trách Tống Uyển sao lại không màng thân phận mình cũng muốn được gặp cháu, bà sắp đem một đôi mắt khóc đến sắp mù, thật sự cái loại từ thiên đường rồi xuống địa ngục, rồi từ địa ngục lên thiên đường này đánh bọn họ quá nhiều cú sốc, bọn họ đều là người bình thường, cảm xúc ai cũng sẽ có. Bọn họ vốn dĩ đã tuyệt vọng không nghĩ đến chuyện cháu nội ruột. Mà Tống Uyển đối với đứa cháu nuôi muôn vàn tất cả điều tốt đẹp, chính là muốn bù đắp, chỉ là khi bọn họ đã tiếp nhận tất cả, lại có một ngày có người nói cho bọn họ.
Bọn họ còn có một đứa cháu gái, cháu gái ruột, là một đứa cháu gái ruột.
Sao bọn họ có thể không kích động, không nao núng.
Mà cách đó không xa, Sở Tương trốn ở cửa, một đôi mắt ngập nước, dường như đã biết cái gì.
Rất xa Sở Giang cũng phát hiện Sở Tương nhưng ông không vạch trần
Về sau sẽ trở thành bộ dáng gì, ông không muốn đoán. Ông cũng cầu không cao xa, có thể để ông trông thấy cháu gái bé nhỏ thì tốt rồi. Chỉ là đây thật sự không có mặt mũi nào mà thấy được.
Tống Uyển khóc nguyên một ngày, nhưng bà có khóc cũng không nhìn thấy được cháu gái, dù cho mỗi ngày bà đến nơi Hạ Nhược Tâm cũng không gặp được cháu. Mà bà căn bản không biết bây giờ bà một lòng muốn gặp cháu gái ruột của mình đã sớm được Thẩm Vi đem đi rồi.
Thẩm Vi gần đây sau khi tâm huyết dâng trào nhớ nhung Tiểu Vũ Điểm, cho nên liền nói với Hạ Nhược Tâm một câu, bình thường đã ngăn đem con đi. Hạ Nhược Tâm ngẫm lại, vẫn là để cô ấy mang đi tốt hơn, gần đây nhà bọn họ quá nhiều chuyện.
Có lẽ ở chỗ Thẩm Vi sẽ tốt hơn một chút, tóm lại Thẩm Vi sẽ không bỏ đói Tiểu Vũ Điểm.
Lúc này, Thẩm Vi bê một bát trứng chưng bón cho nhóc con ăn.
"Ngon không?" Cô cười hỏi, ánh mắt dịu dàng rửa sạch một thân thê lương kia, trên người cô cũng không nếm bụi ánh sáng, không phải nước không nhiễm bùn, mà là từ trong xương cốt đã cứng cỏi.
"Ngon lắm ạ, dì làm trứng trứng ăn ngon nhất." Tiểu Vũ Điểm thoả mãn híp mắt lại, miệng nhỏ ngọt thật có thể đủ dìm ૮ɦếƭ người.
"Cái miệng nhỏ của con thật ngọt nha." Thẩm Vi nhéo má bé một cái, lại lấy thìa múc trứng cho bé ăn.
"Chị Vi, bên ngoài có việc." Một người con trai trẻ tuổi cung kích ở bên ngoài nói, hình như có hơi sợ hãi, ngay cả thanh âm cũng như hy vọng từ trại giam.
"Tôi biết rồi." Thẩm Vi cũng không động, tiếp tục bón trứng chưng cho Tiểu Vũ Điểm, đây là trứng chưng cô tự nấu, mà cô cũng quên mất chính mình đã bao lâu chưa xuống bếp, khó có khi nhóc con này nể tình như vậy, cũng mặc kệ ngon hay không đều ăn sạch sẽ.
Ăn xong một bát trứng chưng, cô ôm Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó đi tới một cánh cửa, gõ.
"Tam ca." Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Rồi sau đó cửa mở ra, từ bên trong một người đàn ông mặc áo ngủ đen bước ra.
Người đàn ông vừa thấy cô, ngũ quan vốn lạnh lùng, nhẹ nhàng mềm mại một chút: "Vi, làm sao vậy, có phải bên ngoài có phiền toái hay không, giao cho anh đi." Anh vừa nói lập tức đi vào thay quần áo.
"Không có chuyện gì, em đi xử lí." Thẩm Vi đặt đứa nhỏ vào trong lòng anh.
"Tam ca, anh giúp em chăm sóc bé con là được, anh biết những việc này em có thể làm tốt." Chỉnh một chút quần áo của mình, trên mặt vừa xuất hiện nụ cười dịu dàng lúc này toàn bộ đều biến thành một loại âm thầm đến quyến rũ, phẩy mái tóc dài gợn sóng, cô mới đi ra ngoài. Một người phụ nữ có thể biến hoá rất nhanh, nếu như cô nguyện ý, một giây trước cô có thể làm người mẹ hiền thì một giây sau có thể biến thành nữ quỷ yêu nghiệt.
Tam ca ôm cô nhóc trong Ⱡồ₦g иgự¢ lên, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.
"Chú ơi, buồn ngủ." Tiểu Vũ Điểm dụi đôi mắt, cắn nắm tay nhỏ, dựa vào trên vai Tam ca ngủ say.
Tam ca bất đắc dĩ đành phải ôm bé trở về phòng mình, hôm qua anh mới ngủ được một giờ, xác thật rất cần thiết nghỉ ngơi, nói cách khác, sợ là chịu không nổi.
Quên đi, thì cùng ngủ với nhóc con này đi, đứa bé nhỏ nhắn, trên người có mùi thơm tự nhiên của sữa, khuôn mặt nhỏ mềm mại, đôi tay nhỏ trắng mịn thu nhỏ ở bên nhau, ngay cả anh vững tâm như Iron Man nhưng lúc này trái tim lại mềm dịu.
Hơn nữa cũng khó có được một đứa nhỏ không sợ khuôn mặt anh xấu trời sinh.
"Ngủ thôi." Anh ngáp một cái, nằm xuống, kéo chăn lên, ôm cơ thể bé nhỏ ở trong Ⱡồ₦g иgự¢, toàn bộ như một người bố bỉm sữa.
"Nhược Tâm......" Lại là thanh âm này.
Gần đâu chỉ cần một người gọi tên cô, Hạ Nhược Tâm lập tức căng thẳng, cảm giác da đầu tê dại bất an, cô có thể sửa cái tên không gọi là Hạ Nhược Tâm không?
"Dì, dì không cần nói nữa." Hạ Nhược Tâm cũng không biết đây là lần từ chối thứ mấy, có những lời nói cứng cắn, cô đã không có ý định nói.
"Tôi nói, tôi không sinh được con, căn bản đó không phải con tôi."
Biểu tình Tống Uyển ảm đạm, lúc trước chính bà lấy cái cớ này buộc Hạ Nhược Tâm ly hôn, mà bây giờ Hạ Nhược Tâm dùng lại cái cớ này, làm bà ở chỗ này, không chỗ dung thân.
"Nhược Tâm, dì có thể trông thấy bé không? Thật sự dì không có ý gì khác, dì chỉ muốn trông thấy bé."
Hạ Nhược Tâm vẫn như trước, xoay người, rời đi, mặc kệ người phụ nữ phía sạ cầu xin thế nào, khóc lóc cũng thế, quỳ cũng được, một màn này cũng không phải tính làm xa lạ.
Năm đó, cô cũng cầu xin nhiều người, cô cũng quỳ nhiều như vậy, cô cũng khóc, nhưng cuối cùng có thể gánh chịu nổi cũng chỉ có chính cô không ngừng kiên cường.
Tay Tống Uyển đặt trên không trung, một lần nữa vô lực thả xuống dưới.
Bà cười khổ một tiếng. Trước đây không biết thì ra có một ngày, trên đời này còn có người so với con trai bà càng thêm cô chấp và cũng có trái tim cứng rắn.
Bên trong tầng 18 của một toà nhà, Đỗ Tĩnh Đường đẩy cửa ra, bên trong nồng nặc mùi khói thuốc, chỉ thiếu chút đem anh sặc ra bệnh.
"Khụ..." Luồng khói này làm phổi anh chịu không nổi, đây là bao nhiêu điếu thuốc rồi.
Anh dùng tay quạt gió trước mặt, quạt nửa ngày, mùi hương vẫn rất nặng, liền nghĩ anh trực tiếp kéo tay áo che kín mũi.
Sau đó đi đến bên mở cửa sổ ra, tức khắc anh cảm thấy hô hấp bắt đầu nhẹ nhàng, anh hít từng đợt không khí trước mặt, thật sự cảm giác thế giới này không có chuyện gì so sánh với hô hấp mới có thể làm cho người ta cảm động.
Cho đến khi mùi hương phai nhạt không ít, lúc anh xoay người, Sở Luật vẫn hút tiếp một điếu.
"Được rồi, đừng hút nữa." Đỗ Tĩnh Đường đi qua, trực tiếp vươn tay sau đó bê gạt tàn thuốc đặt trên bàn Sở Luật lên, "bộp" một tiếng, tiếng "bộp" đập vào bên trong đống rác rưởi.
Sở Luật tắt điếu thuốc trong tay, cũng cùng nhau ném vào.
"Em có việc?" Thanh âm lạnh nhạt, nghe không ra vui giận, biểu tình cứng nhắc, nhìn không ra vui buồn. Đỗ Tĩnh Đường thật sự cảm thấy Sở Luật đã thành tinh, tê mỏi thế này liền thành một người tinh.
"Không có việc gì, chỉ là lại đây xem anh, đúng rồi, anh, anh chuẩn bị làm như thế nào?"
Anh trực tiếp ghé vào trên bàn, khẩn cấp nha, đều sắp vội muốn ૮ɦếƭ, đột nhiên Hạ Nhược Tâm ở đó lại không biết từ nơi nào thổi ra một đứa bé, là con ruột của anh họ anh. Tất cả đã hết hy vọng nhưng mà hiện tại lại có, đây giống như đang nói tới một vở hài kịch.
Anh bây giờ thật sự tin rằng.
Thế giới này có kì tích, hơn nữa chỗ nào cũng xuất hiện kì tích.
Sở Luật theo thói quen muốn kéo ngăn tủ, từ trong lấy ra nửa bao thuốc, anh rút ra một điếu, vừa muốn châm thuốc, kết quả lại phát hiện gạt tàn thuốc trên bàn đã không còn.
Một người đàn ông luôn theo thói quen hút mấy điếu, cái loại cảm giác này gọi là thưởng thức, gọi là trưởng thành, gọi là thói quen.
Nhưng anh làm như vậy, đó chính là muốn tìm cái ૮ɦếƭ.
Anh ném điếu thuốc trong tay vào bên trong ngăn kéo, cả người dường như đều là buồn bực bất an.
"Anh, em phát hiện, sau khi anh gặp chị ấy đều sẽ biểu tình như vậy, trên đời này em chỉ thấy có đúng một cô gái gợi lên cho anh quá nhiều cảm xúc phản ứng lớn như vậy."
Đỗ Tĩnh Đường lại phẩy không khí trước mắt, khói thuốc ૮ɦếƭ anh.
Sở Luật nghe anh nói xong, trái tim vẫn luôn bồn chồn dần dần bắt đầu từng giọt rồi từng giọt nhẹ nhàng lan tràn lành lạnh.
Anh hộc ra một ngụm khí trong phổi, chính mình lại dùng sức ho khan.
Đỗ Tĩnh Đường không đồng tình, bởi vì anh cảm thấy như thế là đáng đời.
Cho tới khi trận ho khan dịu bớt, Đỗ Tĩnh Đường mới rót một cốc nước lọc đặt ở trên bàn.
"Anh, anh vẫn nên uống cốc nước đi."
"Cảm ơn." Sở Luật tiếp nhận cái cốc uống lên, chỉ là sườn mặt lại ẩn dưới một lớp bụi vừa dày vừa nặng*, có lẽ lúc này vẫn rất sạch sẽ, nhưng anh ấy đã mơ hồ đánh mất tất cả.
*ý nói đang phải chịu một áp lực tinh thần nặng nề.
Buông chiếc cốc trong tay xuống, anh dựa lưng về phía sau, thế nhưng mái tóc dường như có hơn hai sợi tóc bạc.
Người đàn ông mới 30 tuổi, làm sao có thể mọc tóc bạc rồi.
"Anh... Anh không sao chứ?" Bây giờ Đỗ Tĩnh Đường mới cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm, là loại chuyện gì có thể tra tấn anh họ anh đến tận như vậy, quả thực tra tấn một người đàn ông khí phách hơn người thành một ông già.
Anh kì thật có chút không thể tin được, cái người anh họ này sẽ nặng tình như vậy đối với một người con gái, đã có thể làm đến bước này, đây còn không phải là yêu sao, còn không phải sao?
Chỉ là mấy năm qua anh ấy rốt cuộc làm cái gì, là tra tấn người ta hay là dày vò chính mình, mà tới hiện tại có chuyện này, đã không thể quay lại được nữa rồi.
"Tĩnh Đường, em nói anh phải làm như thế nào?" Sở Luật đột nhiên mở hai mắt, chỉ là trong đôi mắt kia, dường như chưa từng có tự cao.
Hỏi anh? Đỗ Tĩnh Đường chỉ mặt mình, anh không biết nên trả lời thế nào. Nếu anh là Sở Luật, anh nhất định sẽ mang đứa bé kia về, rốt cuộc đó là đứa cháu duy nhất nhà họ Sở, nhưng nếu anh là Hạ Nhược Tâm, anh nghĩ anh sẽ không đồng ý cùng người nhà họ Sở có bất kì mối quan hệ nào.
Có biện pháp vẹn cả đôi đường sao, ít nhất, Đỗ Tĩnh Đường, anh cảm giác không có.
Sở Luật đột nhiên cười thành tiếng, nhưng ai cũng có thể nghe ra cổ họng anh truyền đến nỗi chua xót.
"Vốn dĩ anh đã buông tay cô ấy, thật sự, Tĩnh Đường, em tin không? Thế mà anh lại có ý nghĩ buông tay người ta. Chỉ là, em nói đi, đây là trời cao cho anh cơ hội sao, giữa chúng anh lại liên luỵ quan hệ không rõ."
"Tĩnh Đường, em tin sao? Anh có một đứa con gái, anh có một người con gái đấy." Giọng nói anh rất nhẹ, kì thật đã có một loại điên điên. Cũng chỉ có ở trước mặt người thân Sở Luật mới có một mặt này, những thời điểm khác, trái tim anh xác thật là sắt đá đáng sợ.
Đỗ Tĩnh Đường mở cửa ra, từ bên trong đi ra, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên ngoài thư kí muốn nói gì, kết quả Đỗ Tĩnh Đường lại đặt tay bên môi: "Suỵt, không có việc gì, không cần đi vào."
Thư kí vội vàng bịt kín miệng, đến nói cũng không dám nói, nhưng mà cô lại nhịn không được.
"Phó tổng, tổng giám đốc đây là làm sao vậy, sao gần đây lại tính tình thất thường vậy?"
Đỗ Tĩnh Đường xoa trán: "Vở hài kịch của đời của anh ấy." Nếu đổi thành người bình thường khả năng đã sớm điên rồi. Cho nên, anh có thể khẳng định lại một lần nữa, anh họ anh không phải là người, áp lực nặng nề như vậy anh ấy cũng chịu được, nếu đổi thành anh, tám phần là bây giờ đã sớm tìm dây thừng đem bản thân treo cổ.
"Cái gì vở hài kịch cuộc đời?" Thư kí đương nhiên không hiểu cách lí giải này, cô nghĩ còn phải biết nhiều hơn mới được, trờ thành bà tám nghe ngóng, đương nhiên đồng thời cũng miễn để cho chính mình cái gì cũng không biết rồi tự đứng giữa họng súng của người ta.
Nhưng mà hiển nhiên cô muốn nghe, Đỗ Tĩnh Đường lại không muốn nói cho cô nghe.
***
"Anh ta lại đến." Cao Dật kéo cửa sổ ra, bên ngoài những bông tuyêt nhỏ và mưa theo thời gian đang không ngừng rơi trên vai người đàn ông, hoà tan hơi thở khí trắng của anh, rồi bắt đầu kết băng, mà người đàn ông kia vẫn không nhúch nhích, để mặc cho những bông tuyết trắng rơi dừng ở bốn phía quanh anh, mang đến một luồng lạnh lẽo.
"Không cần quan tâm đến anh ta." Hạ Nhược Tâm từ phòng bếp mang cơm đi ra, đặt ở trên bàn, sau đó cười với Cao Dật: "Cao Dật, đến đây ăn cơm, bé con không có ở đây chỉ có hai người ăn, hôm nay có cá kho, cho nên đây đều là của anh."
Cao Dật đi đến, cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng cá vào trong miệng nhai, ừm, rất ngon, hương vị này ăn trăm lần cũng không ngán, anh và Tiểu Vũ Điểm có tật xấu giống nhau, rất thích ăn cá, chỉ thích ăn cá do Hạ Nhược Tâm nấu, cho dù ăn nhiều ngày, vẫn cứ rất muốn ăn.
Hạ Nhược Tâm cũng ngồi theo xuống, gắp một ít đồ ăn vào trong bát.
"Nhược Tâm..."
"Vâng?" Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, cười một cái: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Cao Dật lại gắp một miếng cá: "Từ khi nào em thích ăn cà rốt?"
Chiếc đũa trong tay Hạ Nhược Tâm dừng một chút, cúi đầu, quả nhiên, trong bát mình có mấy miếng cà rốt.
"Gần đây rất thích ăn." Cô gắp cà rốt vào trong miệng, từ trước đến nay cô đều không thích hương vị này, chỉ thiếu một chút là cô đã rơi nước mắt.
Cô cực kì ghét hương vị của cà rốt, nhưng vì Cao Dật thích cho nên phần lớn chỗ cà rốt này đều đi vào trong miệng Cao Dật.
"Hương vị kì thật vẫn không tồi." Cô lại gắp một miếng đặt vào trong miệng: "Khó trách khi mỗi lần anh ăn đều luôn hưởng thụ như vậy, thì ra ăn ngon như thế."