"Mẹ cũng thân." Tiểu Vũ Điểm lại hướng khuôn mặt nhỏ về phía Hạ Nhược Tâm để mẹ thân.
Hạ Nhược Tâm hôn khuôn mặt của con, Tiểu Vũ Điểm nâng khuôn mặt, miệng nhỏ cười ngượng ngùng. Bộ dáng bé nhỏ này làm Cao Dật lại ôm hôn bé vài cái mới luyến tiếc ôm bé đi chơi.
Hạ Nhược Tâm nhặt khăn lông trên mặt đất lên, nhẹ nhàng chạm vào môi hồng, rung động, tình cảm khiến cô giật mình.
Mà nếu đã rung động sẽ yêu không kể xiết. Trên ghế sô pha, TV đang mở phim hoạt hình, Tiểu Vũ Điểm không phải quá thích xem nhưng Cao Dật vẫn mở ra, anh nói đứa nhỏ này quá không giống những đứa trẻ khác thì không tốt, cho nên luôn buộc bé làm những chuyện đứa bé nên làm.
Kì thật Hạ Nhược Tâm cũng cảm thấy như thế là hợp lí, ngoài những lúc Tiểu Vũ Điểm chơi với 乃úp bê, còn lại những thời gian khác bé xác thực trưởng thành sớm, bé bây giờ đều muốn tự mình nấu, tuy rằng chưa được ngon lắm nhưng chưa chắc những đứa bé mười tuổi có thể làm được, nhưng bé làm cũng rấ tốt, mới ba tuổi đã biết nấu mì.
Màn hình TV chiếu một đầu con heo mầu hồng, hình như những đứa trẻ tuổi này đều rất thích xem, cho nên Cao Dật từ bỏ sở thích xem tin tức cùng tiết mục thể dục để cho Tiểu Vũ Điểm xem con heo nhỏ.
Tiểu Vũ Điểm chơi 乃úp bê, thỉnh thoảng cũng sẽ ngẩng mặt lên liếc mắt xem TV một cái, nhưng bé một chút cảm thấy hứng thú cũng không có, cũng không phải quá thích. Hạ Nhược Tâm cảm thấy gánh thì nặng mà đường thì xa, muốn để Tiểu Vũ Điểm trưởng thành sởm biến thành một đứa bé bình thường dường như là không dễ dàng.
Màn đêm buông xuống, Tiểu Vũ Điểm một tay ôm 乃úp bê, một tay ôm gối, bé gõ cửa phòng Cao Dật. Cao Dật vừa chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, anh vốn dĩ muốn đi tắm, quần áo cũng đã cởi một nửa đành phải cầm lên mặc lại, ra tới ngoài mở cửa, kết quả không có ai, tầm mắt anh hạ xuống đến khi nhìn thấy nhóc con chỉ cao đến đầu gối anh.
Anh ngồi xổm xuống nhưng so với nhóc con vẫn cao hơn nhiều.
"Làm sao vậy?" Anh đặt tay lên khuôn mặt con, gần đây cũng thêm một ít thịt, khuôn mặt trẻ con có thịt, tự nhiên cũng mũm mĩm, nhưng lại có cái cằm hơi nhọn, cái mũi cao thẳng, còn có một đôi mắt to như nho đen, cũng khó trách những người đó ở phòng làm việc của Hạ Nhược Tâm đều gọi bé là tiểu mỹ nhân, về sau trưởng thành rồi không phải một tiểu mĩ nhân nữa, nhất định so với mẹ càng xinh đẹp.
"Làm sao vậy cô bé xinh đẹp?" Cuối cùng Cao Dật ngồi ở trên mặt đất, như vậy mới có thể cùng cục cưng cùng chiều cao.
"Tiểu Vũ Điểm có thể ngủ cùng bố được không?" Đôi tay Tiểu Vũ Điểm ôm 乃úp bê, đứng chỉnh tề, bé cẩn thận hỏi Cao Dật vì sợ anh sẽ không đồng ý.
"Được, đương nhiên có thể." Cao Dật đứng lên bế Tiểu Vũ Điểm: "Hôm nay Tiểu Vũ Điểm muốn ngủ cùng bố thì tí nữa không được đi tìm mẹ, nếu con thật sự hơn nửa đêm đối với bố khóc, về sau bố sẽ không cần con nữa." Anh nhéo khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm một chút, cũng không biết nhóc con rốt cuộc hôm nay nghĩ thế nào lại muốn ngủ cùng anh, anh còn nhớ lúc buổi tối nếu không có Hạ Nhược Tâm, bé thà ૮ɦếƭ chứ không muốn lên giường ngủ.
"Tiểu Vũ Điểm sợ bố đi mất." Tiểu Vũ Điểm mím môi, dựa khuôn mặt trên vai Cao Dật: "Tiểu Vũ Điểm muốn nhìn thấy bố, như vậy bố sẽ không đi mất."
Trong lòng Cao Dật đột nhiên chua xót, đứa nhỏ này là một đứa trẻ mẫn cảm, sợ anh lúc này đã rời đi lâu rồi làm cho con miên mang suy nghĩ.
Anh nhẹ nhàng ᴆụng trán vào đầu Tiểu Vũ Điểm: "Đi rồi bố mang con đi ngủ nhé"
Tiểu Vũ Điểm rốt cục cũng nở nụ cười, hai mắt to cong lên, liền giống như vầng trăng trên trời, thiên chân vô tà làm người ta không khỏi thích.
Cao Dật cầm lấy một quyển chuyện cổ tích cho trẻ em, kể một câu chuyện rồi lại một cái chuyện xưa, từ "Cô bé lọ lem" rồi kể đến "Công chúa Bạch Tuyết", rồi lại kể tới "Con vịt xấu xí"
Giường ngủ của anh vốn dĩ to, một cái Tiểu Vũ Điểm nho nhỏ chiếm không đến một phần mười không gian, có khi anh thật sự cảm thấy cuộc sống thật kì diệu, tuy rằng anh là bác sĩ, cũng không biết đã gặp qua bao nhiêu sinh tử, nhưng mà có thể tận mắt nhìn thấy một đứa bé nho nhỏ, bé như vậy lớn lên từng chút rồi trưởng thành, anh nghĩ cả quá trình như vậy nhất định sẽ vô cùng kì diệu.
"Lớn lên tốt nhé!" Anh nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt mềm mịn của Tiểu Vũ Điểm: "Con còn rất nhỏ, còn có rất nhiều thời gian để lớn lên, bố hy vọng có thể vẫn luôn đi bên cạnh con cho đến khi con lớn lên, cho đến khi con kết hôn, cho đến khi con không cần bố nữa mới thôi."
Đây là những lời thật lòng của anh, mặc kệ đứa bé có phải con gái anh hay không, hiện giờ trong cơ thể đứa nhỏ này có cốt tuỷ của anh, sinh mạng con là anh cứu, máu cũng do anh cấp, cùng thân sinh có gì khác nhau.
"Ngủ đi." Anh hôn trán Tiểu Vũ Điểm, sau đó đi tắm rửa, cho đến khi anh tắm xong, bên ngoài phòng khách vẫn sáng đèn, trên giường bé con cũng ngủ rất ngoan, không có đá chăn.
Anh mở cửa ra rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đi ra liền thấy Hạ Nhược Tâm vẫn ngồi trên sô pha đang cầm kẹp vẽ vẽ tranh, đều nói người đàn ông rất có mị lực khi đang làm việc nhưng người phụ nữ nghiêm túc làm việc cũng rất mị lực, một loại trí thức, một loại thoả mãn, còn một loại mang theo nụ cười nhạt hạnh phúc, khả năng toàn bộ đều đang hoà vào bức vẽ của cô.
乃út vẽ trong tay Hạ Nhược Tâm theo tâm tình của cô trên giấy bay tán loạn, giữa từng nét 乃út đều tan vào nỗi lòng của cô lúc này, khoé môi cô hơi giương lên, trong ánh sáng ánh mắt cũng dịu dàng, đặt 乃út thành hoa.
Cao Dật đi qua, cẩn thân nhìn bức tranh tỏng tay Hạ Nhược Tâm, không thể không nói, cô vẽ rất có cảm giác đặc biệt, phản chiếu tính cách cô, dịu dàng lại nhã nhặn, rất thoải mái.
Hạ Nhược Tâm vẽ xong một bức, đều quên mất thời gian, khi cô vừa nhấc đầu lên thiếu chút nữa ᴆụng phải vào trán của người đàn ông.
Một bàn tay đặt lên trán cô vừa lúc ngăn trở, nếu không đã bị ᴆụng rồi.
"Sao anh lại ở đây?" Hạ Nhược Tâm khi*p sợ, cô vừa rồi nhất thời không để ý, chẳng lẽ Cao Dật sẽ không đứng đây lâu rồi đấy chứ, mà cô bây giờ mới biết được thì ra cô chú ý có khi đều quá mức tập trung, nếu thật sự bận quá mấy giờ qua đi cô cũng không biết đến thời gian
"Không có việc gì." mới đứng một hồi, Cao Dật ngồi xuống cầm tập tranh của cô đặt trên đùi anh, lật một tờ rồi một tờ: "Em không thua kém gì hoạ sĩ." Anh khen thật lòng, tuy răng không hiểu về hội hoạ, những những bức Hạ Nhược Tâm vẽ anh cũng nhìn không ít, mấy bức tranh này so với quá khứ hiện đã thành thạo rất nhiều.
"A, phải không?" Hạ Nhược Tâm đưỡ khích lệ, còn có chút ngượng ngùng, thật đúng là giống Tiểu Vũ Điểm, không đúng, là Tiểu Vũ Điểm giống cô, dù sau cũng là con cô sinh ra.
Một lớn một nhỏ hai người tuyệt đẹp đều bên cạnh anh, đối với một người đàn ông mà nói thật đúng làm người khác đều phải hâm mộ.
Cao Dật vươn tay đặt ở trên vai cô, vén tóc ra sau tai cho cô, cơ thể Hạ Nhược Tâm hơi dịch xa một ít, sau đó cười với anh.
Cao Dật hạ tay xuống dưới cầm tay cô, mà lúc này đây Hạ Nhược Tâm cũng không tránh thoát, cũng không từ chối.
Cô nghĩ, như vậy khá tốt.
Tiểu Vũ Điểm yêu cầu một người bố, cô có thể cho mình một chỗ dựa vào hay không, tìm một bả vai bên người đàn ông này.
Cao Dật nhẹ nhàng thở một hơi, anh đã biết, trái tim cô đã bắt đầu một chút một chút buông lỏng với anh, đối với một người phụ nữ đã bị tổn thương thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất. Mà cái anh cho cô nhiềi nhất chính là thời gian.
Anh sẽ chờ, một năm không được thì hai năm, hai năm không thành thì ba năm, mà anh tin tưởng Hạ Nhược Tâm cũng sẽ không để anh chờ lâu, chờ đến lúc tóc trắng xoá mới biết được, thì ra anh vẫn còn ở nơi này.
Nhưng không, anh đã bắt đầu tiếp thu anh rồi.
"Thịch"
Hình như là tiếng lòng bắt đầu cắt đứt, Hạ Nhược Tâm đặt tay trước иgự¢, không phải là đau, trái lại thực nhẹ nhàng, là chặt đứt, rồi lại bắt đầu có một bàn tay nhẹ nhàng giúp cô tiến lên tiếp.
Có lẽ quá trình sẽ có đau đớn, nhưng tóm lại miệng vết thương sẽ giống nhau, thời gian trôi qua sẽ từng giọt chảy qua, kết vảy, rồi sau đó khép lại.
"Nhược Tâm, qua một ít thời gian nữa, anh cùng em ra nước ngoài đi." Cao Dật đặt bàn tay lên vai cô: "Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, cùng mang theo Tiểu Vũ Điểm đi, tin anh, nơi đó rất đẹp, em sẽ thích gia đình mới."
"Vâng!" Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, dựa đầu mình vào trên vai Cao Dật, kì thật cô vốn dĩ không có gia đình, hiện tại một người đang ông có thể vô điều kiện cho cô một gia đình, mà cô không nghĩ sẽ từ chối.
Giống như ở trong bóng tối, có người cho cô một tia sáng, ở trong trời đông giá rét cho một vòng tay ấm áp, không có người nào thích bóng tối, cùn không có người nào sẽ thích lạnh giá.
Cô muốn một nơi ấm áp, không thương tổn, không nước mắt.
Bên trong Tiểu Vũ Điểm dịch dịch thân thể, một cái chân nhỏ cũng từ trong chăn duỗi ra, lúc này một bàn tay to nắm chặt chân nhỏ của bé đặt lại trong chăn, gần đây đứa nhỏ này ngủ cực kì không yên, có thể sẽ xê dịch rất xa, chân trong chăn lại đá vài cái, sau đó mấp máy cái miệng nhỏ, đem tay ngậm trong miệng, lại tiếp tục ngủ.
Bây giờ Cao Dật mới biết được Hạ Nhược Tâm làm mẹ có bao nhiêu vất vả, nuôi một đứa bé không dễ dàng, đặc biệt đứa bé bệnh tật ốm yếu như Tiểu Vũ Điểm, bé còn bị bệnh năng một thời gian, càng phải chú ý mới được.
"Con mới ba tuổi, làm người buồn thúi ruột, đầu tóc của bố giống như có thể trắng trước rồi này."
Anh xoa tay Tiểu Vũ Điểm, so sánh cùng bàn tay chính mình, bé như vậy, cũng không biết bao giờ có thể đủ lớn lên.
Buổi sáng.
Tiểu Vũ Điểm cọ cọ chăn, một đôi mắt cũng mở to, chỉ là bé mím môi, sao lại không có hương vị của mẹ, có phải mẹ không cần bé nữa không.
"Thế nào, sáng sớm liền ghét bỏ bố?" Cao Dật đi tới, nhéo khuôn mặt con một cái, hôm nay anh không đi làm, muốn ở cùng con một ngày, Hạ Nhược Tâm có một khoá huấn luyện ở nơi xa, giữa trưa không thể trở về, vốn dĩ có thể mang bé con đến nhà trẻ, nhưng gần đây lây cảm nhiều, nhà trẻ không phải nơi an toàn, vẫn là ở trong nhà.
"Bố..." Tiểu Vũ Điểm vừa thấy Cao Dật, môi đôi mắt to tròng trắng đen rõ ràng sáng ngời, kéo chăn ra, nhào thân thể bé nhỏ vào Ⱡồ₦g иgự¢ Cao Dật, khuôn mặt trắng như trứng cười ngọt như ăn đường.
Cao Dật cầm quần áo để một bên thay Tiểu Vũ Điểm mặc rồi ôm bé ra phòng khách, pha một cốc sữa bột cho con uống.
Tiểu Vũ Điểm cắn bình sữa, chậm rãi uống, Cao Dật từ trong ngăn tủ lấy ra một đôi giày nhỏ, lại giúp bé đi tất cùng giày, Tiểu Vũ Điểm theo thói quen rụt rụt chân lại, bé cắn bình sữa, một đôi chân nhỏ vung vẩy.
"Bố, Tiểu Vũ Điểm có thể ra ngoài chơi sao?" Bé chạy tới trước mặt Cao Dật, ánh mắt trồn mong cùng Cao Dật thườn lượng, bé đã ở nhà quá lâu, muốn ra ngoài chơi quá. Cao Dật suy nghĩ, đặt bé lên đùi anh, tiểu nha đầu thật là bé, quả thực chính là một chút trọng lượng cũng không có.
"Trước tiên con uống hết bình sữa này thì bố sẽ đưa con đi ra ngoài."
Anh lắc lắc bình sữa trong tay, đứa bé nhỏ như vậy, uống sữa bột cũng phải uống đến sáu tuổi, bé mới ba tuổi, sao lại bài xích uốnc sữa bột như vậy, khả năng cũng là vì đứa nhỏ này biết sữa bột rất đắt, khi còn nhỏ cũng không được uống sữa bột, cho nên bé theo bản năng không muốn mẹ vất vả nên không thích uống sữa bột, thế cho nên khi điều kiện tốt hơn rồi nhưng đứa nhỏ này vẫn không thể nào thích hương vị sữa bột được.
Tiểu Vũ Điểm ôm lấy bình sữa, lông mi thật dài cụp xuống, ngoan ngoãn ngồi uống hết sữa bột bên trong bình, bộ dáng giống như uống thuốc độc, như thế nào rất thống khổ, thật đúng là rất làm Cao Dật dở khóc dở cười.
Cao Dật đội mũ cho Tiểu Vũ Điểm, lại đeo thêm khăn quàng cổ, bao bọc bé giống con gấu nhỏ, hôm nay thời tiết đã tốt hơn, kì thật hẳn nên mang con đi ra ngoài một chút, bé cũng nên mau chóng thích ứng khí hậu bên ngoài, tăng cường sức đề kháng mới được.
Tiếu Vũ Điểm mặc như con gấu nhỏ, đi đường đều lắc lư, đột nhiên chân bé đã phải một cái chai nhựa, bé cúi xuống nhặt chai nhựa lên.
Cao Dật đang nắm tay con cũng không ngăn cản, anh muốn biết đứa nhỏ này nhặt làm cái gì.
Tiểu Vũ Điểm buông lỏng tay Cao Dật ra, tay cầm chai đi tới một bên thùng rác, sau đó kiễng mũi chân đặt chai trong tay để vào bên trong.
Lúc này không ít người qua đường đang âm thầm quan sát hai người bọn họ, lúc vừa thấy hành động của Tiểu Vũ Điểm đều không khỏi nghĩ, gia đình này dạy dỗ con như thế nào, sao lại giáo dục được đứa bé hiểu chuyện như thế.
Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm lấy hai chân CaoDaajt, đôi mắt to tròn, bé con cười xinh đẹp thành vầng trăng nhỏ.
Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, lúc vừa chuẩn bị đi lại thấy đối diện cách đó không xa, một người đàn ông lộ ra con ngươi thâm trầm, người đàn ông có ngũ quan thâm trầm giống con lai, ánh nhìn thâm thuý. Lúc này trên đường lớn tuy nhiều người nhưng anh ta giống như một vị thần đứng sừng sững giữa đám người, quanh cơ thể sở hữu hết thẩy ánh sáng ẩn giấu ở đây, phía sau anh là cả một bầu trời xanh mây trắng, người cũng lạnh lẽo như cảnh.
Một tay Cao Dật đặt trên đầu nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần liếc mắt một cái cũng phát hiện người đàn ông cách đó không xa, bé quay mặt đi giống như thực ghét bỏ, giấu khuôn mặt nhỏ trên vai Cao Dậy, bé ôm chặt 乃úp bê trong иgự¢, khuôn mặt đã không còn tươi cười, lúc này nếu nhìn kĩ có thể phát hiện biểu tình này của bé giống đến vài phần người đàn ông cách không xa kia.
Cao Dật đi đến, lúc đi qua, tầm mắt hai người đều tối tăm, ở giữa cũng có một tia đánh giá, nhưng hai người đều là người có thể nhẫn nên trên mặt chưa biểu hiện ra ngoài.
Khoé môi Cao Dật không khỏi nâng lên ba phần độ cung, bảy phần lãnh đạm tồn tại bên trong.
Góc áo hai người dường như muốn chạm vào nhau, nhưng thật mau cũng tách ra.
"Anh cùng bé có quan hệ gì?" Phía sau truyền đến một tiếng của người nọ, thanh âm còn lạnh băng hơn gió thổi, gió tháng mười hai, tuyết tháng chạp kết băng thành không khí, băng lạnh thấu xương.
"Sở tiên sinh không phải biết rõ còn cố hỏi sao?"
Cao Dật cười, cúi đẩu chỉnh lại mũ trên đầu Tiểu Vũ Điểm, kéo cao áo khoác bọc toàn bộ đứa bé trong Ⱡồ₦g иgự¢, mà Tiểu Vũ Điểm cũng rất ngoan ngoãn không nhúch nhích, hai tay nhỏ chỉ nắm chặt áo Cao Dật, gắt gao ôm 乃úp bê trong Ⱡồ₦g иgự¢.
"Cô ấy không thích hợp với anh." Sở Luật tắt thuốc lá trong tay, trên tay dính nhàn nhạt mùi thuốc lá, dần dần lan lên.
"Không thích hợp với tôi, chẳng lẽ thích hợp với anh sao?"
Cao Dật hỏi lại Sở Luật rồi lại châm chọc mở miệng: "Sở tiên sinh, dường như chuyện này không liên quan đến anh, chuyện tôi và vị hôn thê của tôi, anh không nên quản."
Mà ba chữ "vị hôn thê" này làm trái tim Sở Luật đột nhiên bị hung hăng đâm một nhát, loại nỗi đau thương thấm đẫm anh không thể chịu đựng được, lần đầu tiên anh biết như thế nào là đau lòng, lúc này đây anh đã biết thế nào là hối hận, lúc này đây anh cũng biết cái gì gọi là mất đi.
Con người chính là không thể biết được khi người còn bên mình cảm thấy không sao cả, ném chính là ném, đá liền đá, nhưng tại chính khoảnh khắc mất đi rồi mới hiểu được, thì ra sự vứt bỏ này anh căn bản không thể nào thừa nhận được.
Sự ra đi này sẽ hoàn toàn đánh mất, sẽ là đòn trí mạng.
"Anh không thích hợp với cô ấy." Anh buông lỏng nắm tay đang nắm chặt, dùng sức chịu đựng đau đớn truyền đến từ trong lòng, nhấp môi nâng lên một sự mỉa mai: "Cô ấy không sinh được con, là một người tàn phế."
Anh kì thật cũng không biết chính mình vì sao lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, mà sở dĩ khuyết điểm của cô ấy đều xuất phát từ tay anh mà ra.
Cao Dật vỗ về nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm trong Ⱡồ₦g иgự¢.
"Sở tiên sinh không thấy tôi có con gái sao, có thể sinh được hay không có quan hệ gì? Nói là tàn phê, Sở tiên sinh nói đùa, cô ấy có tay có chân, hai chữ tàn phế này sợ là không đến lượt nói trên đầu cô ấy."
Cao Dật sẽ không nói ra thân phận của Tiểu Vũ Điểm, anh giống Hạ Nhược Tâm, ở trước mặt người bên ngoài, Tiểu Vũ Điểm chính là con gái của anh. Đặc biệt hiện tại Sở Luật đã ly hôn, cũng không có con gái, mà Tiểu Vũ Điểm xuất hiện anh ta không thể không động tâm, cũng không có khả năng không xuất hiện tâm tư gì, bọn họ bảo vệ đứa bé này mà anh cũng bảo vệ Hạ Nhược Tâm.
Cao Dật xem như cũng hiểu rõ, Sở Luật không phải vô tình với Hạ Nhược Tâm, mà là trong lòng người đàn ông này từ trước đến này chưa bao giờ quên Hạ Nhược Tâm.
Anh không nên mạo hiểm, Sở Luật người đàn ông này từ trước đến nay đều không phải không hại đàn ông, vì để đạt được mục đích của chính mình anh ta sẽ không từ thủ đoạn, chuyện gì cũng có thể làm.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm bước nhanh qua, gió âm lạnh cắt da thịt anh, người trên đường không tự chủ được kéo cao cổ áo, với gió đông lạnh băng rét mướt chỉ lộ ra gương mặt bị đông lạnh, cũng chỉ có đứa trẻ như Tiểu Vũ Điểm ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ bố hấp thu độ ấm, cũng không bị lạnh một tí nào. Nhưng lúc này không người nào biết Tiểu Vũ Điểm trong lòng Cao Dật đang nâng gương mặt lên, một đôi mắt phượng đen nhìn chằm chằm người đàn ông đằng sau, gió cuốn hàng mi dài của bé, mơ hồ quét xuống một ánh mực đen, thân thể yếu nhỏ gắt gao co chặt tròn Ⱡồ₦g иgự¢ bố, bé mím môi nhỏ giống như chịu uỷ khuất hít hít mũi nhỏ, ôm chặt 乃úp bê hơn một chút.
乃úp bế không sợ, bố sẽ bảo vệ Tiểu Vũ Điểm và 乃úp bê, người xấu sẽ không bắt nạt được mẹ.
Bé đặt 乃úp bê lên khuôn mặt nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng xinh đẹp đáng yêu như 乃úp bê.
"Bố đưa con đi mua quần áo đẹp nhé." Cao Dật ngừng lại, ôm Tiểu Vũ Điểm cao hơn, bảo bảo cũng đã béo lên một chút nhưng mà vẫn rất gầy, cũng sắp đến Tết, mua cho bé vài bộ quần áo đẹp, bé con luôn muốn trang điểm xinh xinh đẹp đẹp giống công chúa nhỏ.
"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Điểm nở nụ cười, bé ngước khuôn mặt lên, màu đồng tử đen lại mang theo một chút thật sâu màu lục đậm, thật sâu màu lục âm thầm. Con ngươi Cao Dật hơi phai nhạt, đứa nhỏ này màu mắt rất giống người đàn ông kia, khồn biết huyết thống nhà họ Sở có phải là người nước ngoài hay không, cho nên ánh mắt người nhà họ Sở luôn không phải đen thuần, Sở Luật có, Tiểu Vũ Điểm cũng có, nhưng vì đứa bé lớn lên cơ hồ giống mẹ như đúc, nên nếu không chú ý sẽ không phát hiện được, kì thật ở bé vẫn có vài nét giống bố.
Tiểu Vũ Điểm khó hiểu sờ lên mặt: "Bố, mặt Tiểu Vũ Điểm bẩn sao?"
"Hả, không bẩn, rất sạch." Cao Dật nhéo nhẹ mặt cục cưng, cũng không nghĩ nhiều, mang con đến bên trong một trung tâm thương mại gần đó mua cho bé áo khoác.
Mới vừa đến chưa lâu, máy sưởi bên trong khiến hai người họ ấm áp, Cao Dật đặt con gấu nhỏ trong Ⱡồ₦g иgự¢ xuống dưới, tháo khẩu trang cho con ra, lúc này khuôn mặt nhỏ mới lộ ra một bé gái xinh đẹp, da mỏng mịn như thịt tôm mới luộc.
Gấu nhỏ bước chân ngắn kéo tay bố đi tới, đôi mắt mở to tò mò nhìn quanh bốn phía.
Cao Dật ôm con lên cầu thang máy, trên tầng hai thời gian trẻ em, vào một cửa hàng nhãn hiệu quần áo trẻ em, nhân viên cửa hàng thấy Cao Dật đi vào lập tức nhiệt tình tiếp đón.
Người đàn ông này tuy rằng ăn mặc đơn giản, nhưng toàn thân hàng hiệu, vừa thấy là biết một người ra tay hào phóng, còn có đứa bé được ô trong lòng anh, lớn lên thật đúng là xinh đẹp, bố đẹp trai con xinh gái, không biết người mẹ bố dáng thế nào nhưng có thể sinh ra một đứa bé xinh đẹp như vậy cũng sẽ không có khả năng là xấu.
Cao Dật lại thả Tiểu Vũ Điểm trong Ⱡồ₦g иgự¢ xuống, cho bé chọn vài cái áo khoác, một bộ lại một bộ thử.
"Cái này Tiểu Vũ Điểm thích không?" Anh hỏi Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm không giống những đứa trẻ khác, bé thành thục hơn, cũng có suy nghĩ riêng của mình, cho nên anh và Hạ Nhươnc Tâm trước khi làm gì cũng sẽ thương lượng với Tiểu Vũ Điểm, cũng muốn hỏi ý của bé.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, sau đó lắc đầu: "Khó coi, không thích."
Cao Dật lại chọn cho bé một bộ khác, là một cái áo khoác màu hồng nhạt, dài đến đầu gối, Tiểu Vũ Điểm nhỏ nhỏ gầy gầy, mặc cái áo này khiến da bé càng thêm trắng nõn.
"Cái này thế nào?" Cao Dật ngồi xổm xuống vuốt áo trên người Tiểu Vũ Điểm, cảm thấy cái này không tồi.
"Thích ạ!" Tiểu Vũ Điểm làm mặt quỷ với gương, người đẹp lớn lên thật tốt, cho dù làm mặt quỷ vẫn đẹp kì lạ.
"Bố, rất đắt sao?"
Tiểu Vũ Điểm nháy một đôi mắt, kéo tay áo Cao Dật: "Đắt, Tiểu Vũ Điểm sẽ từ bỏ, Tiểu Vũ Điểm cũng có quần áo, mẹ làm cho Tiểu Vũ Điểm."
Cao Dật xoa đầu con, càng hiểu chuyện càng khiến người ta đau lòng.
"Không, không đắt, Tiểu Vũ Điểm ăn một bữa cơm là có thể mua về."
Trên bảng giá cũng không nhìn lấy một cái, anh rút thẻ ngân hàng đưa cho người bán hàng đứng ở một bên.
Người bán hàng vội vàng cầm thẻ đi thanh toán, quần áo này hơn một ngàn một bộ, khó có người đến đây mua cho con một bộ, bọn họ ở nơi bán quần áo này có khi một tháng cũng không ai mua, nhưng nếu bán được cũng đủ tiền ăn nửa tháng.
Cô thanh toán tiền, khi người đàn ông ra khỏi cửa hàng, thì người bán hàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng, tiền cũng về tay.
Một tay Cao Dật xách túi quần áo, một tay dắt Tiểu Vũ Điểm. Bên trong trung tâm thương mại máy sưởi ấm áp, Cao Dật mua cho Tiểu Vũ Điểm khăn quàng cổ, ngay cả tất cũng mua vài đôi, có một cô con gái thật tuyệt, những bộ quần áo nhỏ đẹp bé đều có thể mặc, cũng thoã mãn nguyện vọng của một ông bố muốn trang điểm cho con thành công chúa nhỏ.
"Bé đáng yêu!" Lúc này không biết giọng nói từ nơi nào tới làm Tiểu Vũ Điểm dừng bước, thanh âm quen thuộc này...mà bé còn chưa phản ứng lại đã có một người đàn ông lăn lại đây chỉ kém kêu gâu gâu vài tiếng.
"Chào, thật khéo nha lại gặp được cháu, chúng ta thật sự có duyên, cháu nói xem có phải kiếp trước là tình nhân nhỏ bé của chú hay không, sao chú lại yêu cháu như vậy chứ?" Đỗ Tĩnh Đường vừa thấy Tiểu Vũ Điểm liền thực yêu quý, nhưng mà đáng tiếc, anh đời này không sinh được một đứa con gái, nếu có thể sinh lớn lên xinh đẹp giống Tiểu Vũ Điểm, không đúng, có một nửa xinh đẹp của Tiểu Vũ Điểm, anh có nằm mơ cũng sẽ mỉm cưởi tỉnh dậy.
Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay nép vào Cao Dật, tựa như người trước mắt là kẻ điên nơi nào, quá nhiệt tình, doạ người ta sợ rồi.
Trên mặt cười Đỗ Tĩnh Đường cứng đờ xuống.
Xong rồi, bé đáng yêu chán ghét anh.
Tiểu Vũ Điểm cắn tay, sau đó cười với Đỗ Tĩnh Đường: "Cháu chào chú!"
Đỗ Tĩnh Đường thiếu chút nữa trái tim thuỷ tinh bị vỡ vụn, anh xoa tay, sau đó dường như là làm ảo thuật, từ trên người lấy ra một cây kẹo: "Chú cho cháu này!"
Tiểu Vũ Điểm cũng không cầm mà ngẩng đầu, một đôi mắt to, đây là đang hỏi xin ý kiến của bố.
"Mau cảm ơn chú."
Cao Dật đặt tay lên trên đầu Tiểu Vũ Điểm, đối với Đỗ Tĩnh Đường này có ấn tượng tốt nên thái độ coi như không tồi.
"Cám ơn chú!" Tiểu Vũ Điểm cầm lấy cây kẹo, cũng không ăn ngay mà nhét vào bên trong túi áo.
"Con yêu vì sao không ăn?" Cao Dật kéo tay Tiểu Vũ Điểm, hỏi con.
Tiểu Vũ Điểm sờ cây kẹo bên trong túi, sau đó nâng khuôn mặt lên, cười ngượng ngùng: "Tiểu Vũ Điểm để lại cho mẹ ăn, mẹ sẽ biến ma thuật một cái, một cây kẹo có thể biến thành hai cái, mẹ một cái, bố một cái, Tiểu Vũ Điểm một cái."
Trong lòng Cao Dật đột nhiên chua xót, cũng chỉ có một Tiểu Vũ Điểm bé nhỏ mới có thể tin tưởng đồng thoại như vậy, trên đời này làm gì có đồng thoại gì, cũng không có gì là một biến thành hai cái, hai cái biến thành ba cái.
*Đồng thoại: truyện trẻ em
Cũng chỉ có một người mẹ nhịn không ăn đem tất cả cho con gái ăn.
Đỗ Tĩnh Đường nhìn tay của mình, lại đặt tay đặt trên quần áo, dùng sức xoa, cảm giác tay của mình có chút ngứa, muốn cào tường, đáng tiếc quá, thật vất bả mới nhìn thấy bé đáng yêu được một lần. Kết quả, kết quả đến là tốt, không được thân thể mềm mại thơm thơm của bé đáng yêu gì cả, nhưng mà bé đáng yêu hình như mũm mĩm hơn một ít, khuôn mặt nhỏ phúng phính, ôi, thật muốn nổ tung, anh sắp chịu không nổi. Anh xoay người đặt tay lên tường, sau đó dùng sức cào lên, còn tốt, tường nhà này đều đung giấy dán tường cho nên anh lại cào cũng không để lại dấu vết.
"Ngứa tay à?" Một giọng nói lạnh như băng làm lông tơ toàn thân anh dựng đứng.
Đỗ Tĩnh Đường vội vàng thu hồi móng vuốt, quay lưng lại, anh thay đổi mặt, cợt nhả nói:
"Chào, anh họ, anh cũng đến đi dạo à?"
"Ừ, mua vài thứ." Sở Luật nâng cổ tay nhìn thời gian, còn một chút thời gian, hôm qua anh đặt vài mộ quần áo, vừa lúc đến đây lấy.
Anh cũng không nói nhiều với Đỗ Tĩnh Đường, chuẩn bị lên tầng trên.
"Chờ với, anh, em đi lên cùng anh."
"Ừm." Sở Luật đưng bước, nhướng mày: "Như thế nào, không có tiền?"
"Ha ha...." Đỗ Tĩnh Đường chỉ cười ngượng: "Đúng vậy, Thái Hậu ăn sinh nhật lớn, kết quả gần đây hơi thiếu, anh họ, anh cấp tiền trước cho em đi."
"Được." Sở Luật không keo kiệt, cấp thì cấp.
Thật tốt quá, Đỗ Tĩnh Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật tốt, có thể giảm bớt một món tiền.
Sở Luật ghét bỏ ϲởí áօ trên người, lại bồi thêm cho anh một câu: "Trừ vào tiền lương."
Trên mặt Đỗ Tĩnh Đường đang treo nụ cười cứ như vậy cứng đờ tại chỗ, trừ, trừ. Muốn trừ đến già sao, anh còn thiếu Sở Luật không ít tiền, còn tưởng được thủ sẵn, chẳng lẽ anh cả đời này phải làm công cho Sở Luật sao?
Thang máy đang đi lên, phía đối diện thang máy đi xuống dưới, bên trong một người đàn ông một tay ôm đứa bé, một tay đỡ trên tay vịn thang máy, mà bé gái trong lòng anh nhìn chằm chằm Đỗ Tĩnh Đường.
Đỗ Tĩnh Đường bỗng nhiên quay người lại, hai tay ở trên không trung còn chưa hạ xuống, hai cha con nhà kia đã xuống thang mái, đi đến phía cửa trung tâm thương mại.
"Anh, anh xem." Đỗ Tĩnh Đường kéo tay áo Sở Luật: "Bé đáng yêu nhà em, rất xinh đẹp."
"Đâu?" Sở Luật quay đầu lại, không nhìn thấy gì.
Mặt Đỗ Tĩnh Đường chán nản: "Nhà người ta vừa đi ra ngoài rồi.
Tầm mắt Sở Luật dừng ở trên mặt Đỗ Tĩnh Đường: "Thời điểm mợ sinh ra em, nhất định sinh em bị thiếu một dây thần kinh."
Nhưng Đỗ Tĩnh Đường không phục: "Chỉ số thông minh của em cao như vậy, so với người khác cũng hơn một dây thần kinh."
"Ừm." Lần này Sở Luật cũng không so đo với anh.
"Anh, anh đồng ý?"
"Đồng ý."
"Anh, vẫn là anh biết đầu hàng."
"Không phải." Sở Luật xắn cổ tay áo lên, giọng nói bình tĩnh mang theo một chút mỏng lạnh: "Nhiều hơn một dây, em vừa lúc có thể dùng để thắt cổ.
Đỗ Tĩnh Đường: "......"
Bên ngoài, Cao Dật bao bọc Tiểu Vũ Điểm ở trong áo, Tiểu Vũ Điểm được an tĩnh ấm áp, còn có thể chơi 乃úp bê, bé thật ngoan không nói lời nào.
Về tới nhà ấm áp hơn, trên tóc Cao Dật đều phủ một tầng sương, nhưng khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm trắng trẻo mềm mại một chút cũng không bị rét lạnh.
Cao Dật thật đúng là một người ba biết chăm sóc con, cho con uống nước rồi rửa tay cho con, để con đi xem phim hoạt hình, hai người cũng đã ăn nên không cảm thấy đói.
Thời điểm buổi tối, cuối cùng Hạ Nhược Tâm cũng đã về, cô mới vào cửa chân đã bị người ta ôm lấy, không phải nhóc con nhà mình thì là ai.
"Mẹ về rồi, mẹ có mệt không?"
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên mặt của con, khuôn mặt nhỏ hồng hào, đáng yêu tươi cười ngây thơ, cô đã lâu không thấy con cười vui vẻ như vậy.
"Hôm nay làm gì vậy?" Hạ Nhược Tâm hỏi con gái, lại sờ tóc con, sắp dài đến lỗ tai rồi, chờ đến Tết rồi bé sẽ là một cô nhóc xinh đẹp.
Tiểu Vũ Điểm chỉ tay.
"Bố đưa Tiểu Vũ Điểm ra ngoài chơi, còn mua cho Tiểu Vũ Điểm quần áo xinh đẹp, nhưng bố bảo Tiểu Vũ Điểm ăn ít một bữa cơm là có thể mua quần áo, mẹ ơi!" Tiểu Vũ Điểm bổ nhào vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hạ Nhược Tâm: "Vậy nên Tiểu Vũ Điểm buổi tối không ăn cơm bởi vì muốn bố còn có tiền."
Hạ Nhược Tâm thật sự dở khóc dở cười, hừm, không ăn cơm, trong đó còn có vài món đồ ăn vặt. Nhưng lấy cớ như vậy cũng chỉ có Cao Dật mới nghĩ ra được.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ." Tiểu Vũ Điểm dụi đôi mắt, hôm nay chơi cả một ngày trời bé đã sớm mệt mỏi, nhưng vì muốn chờ mẹ trở về nên bé mới cố gắng chờ, mí mắt cũng sắp xụp xuống.
Lúc này có một bàn tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của bé
"Con vẫn luôn đợi em, rất cứng đầu, điểm này không giống em." Cao Dật để Tiểu Vũ Điểm dựa lên trên vai, vươn tay hướng Hạ Nhược Tâm: "Đứng lên đi, em cũng mệt mỏi rồi, con ngủ rất ngoan, em cũng có thể nghỉ ngơi tốt một chút."
Hạ Nhược Tâm nắm tay anh đứng lên, toàn thân mệt mỏi, có thể thấy đã vội vã trở về.
Cô nắm tay con gái: "Cảm ơn anh, Cao Dật."
Có lẽ một câu cảm ơn cũng không đủ để biểu đạt được cái gì, cô muốn nói cảm ơn quá nhiều, nói cảm ơn ba ngày ba đêm vẫn không đủ, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể nói cảm ơn để biểu đạt.
"Lời nói ngốc nghếch." Cao Dật ôm cô, muốn nhận hết cực khổ của hai mẹ con.
"Đã nói rồi, em không cần nói cảm ơn với anh, phải là anh cảm ơn em, nếu không gặp được em, anh cũng không biết sinh mệnh anh còn tồn tại bao nhiêu chỗ trống, hay là cuộc sống u ám nữa." Đến đây, ánh mắt anh nhẹ nhàng tối mờ.
Đã trải qua cuộc sống gần ba mươi năm, gặp được hai mẹ con này, là ngoài dự kiến của anh, cũng là may mắn của anh, anh không quan tâm cô đã kết hôn hay chưa, cũng không để ý cô có con hay không, thích chính là thích, không có lý do gì.
Hạ Nhược Tâm dựa đầu trên vai anh, tầm mắt bắt đầu ௱ôЛƓ lung mơ hồ nhẹ nhàng.
"Cám ơn anh, Cao Dật."
"Em không cần cảm ơn anh, anh chính là muốn nói tình cảm của em anh sẽ nhớ cả đời, cả đời thực ngắn, kì thật cả đời cũng rất dài, anh sẽ không nói những lời ngọt ngào, cũng sẽ không nói những lời thân mật, anh chỉ muốn nói, nếu em không đuổi anh, anh sẽ không bỏ em. Trừ phi, có một ngày, anh buông tay của anh ra."
Cô nhắm mắt lại, kì thật cùn không muốn mở mắt ra, nhưng vẫn phải sốc lại tinh thần, tiếp nhận con từ trong lòng Cao Dật, phải tắm rửa, thay quần áo cho bé.
Chuyện như vậy cô đã làm ba năm, từ khi con còn đỏ hỏn rồi tới hiện tại, vẫn là bố dạng nhỏ nhắn, cô có nhiều khi nghĩ nếu bé không lớn lên thì tốt rồi, vĩnh viễn sẽ như này, là Tiểu Vũ Điểm của cô, cũng vĩnh viễn sẽ không rời xa người mẹ này.
Chỉ là một ngày nào đó, Tiểu Vũ Điểm sẽ trưởng thành, aex rời xa người mẹ là cô, mà khi nghĩ đến ngày này, sao cô lại cảm thấy khổ sở, cô và con sống nương tựa nhau nhiều năm như vậy mà.
Cô đặt con lên trên giường, tìm được 乃úp bê rồi đặt vào trong chăn, Tiểu Vũ Điểm tự động ôm lấy, miệng nho nhỏ không biết gọi cái gì, là mẹ, hay là 乃úp bê, Hạ Nhược Tâm thật sự nghe không hiểu.
Cầm quần áo con lên, cô muốn giúp bé giặt sạch, kết quả lại sờ được bên trong túi của Tiểu Vũ Điểm hình như có cái gì đó, cô sờ sờ, từ trong túi lấy ra một cây kẹo được dùng giấy gói kẹo bao bọc.
Cô đặt cây kẹo lên trên mặt bàn, chỉ là trong lúc nhất thời nhìn cây kẹo kia đến phát ngốc, khi đó cô và Tiểu Vũ Điểm sống quá vất vả, một tháng cô kiếm được chỉ đủ sinh hoạt phí của hai mẹ con, thường xuyên mua thuốc cho Tiểu Vũ Điểm, cô không mua cho con đồ ngọt gì, vậy nên cho tới bây giờ Tiểu Vũ Điểm cũng không thích ăn.
Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ của con, về sau sẽ tốt hơn, cô đảm bảo, cô sẽ làm việc, nỗ lực kiếm tiền cho con cuộc sống tốt.