Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 114

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

*Ta buồn quá huhu. Hãy vừa nghe bài hát "Em vẫn ổn chứ" nhé có lẽ rất giống tâm trạng anh Luật hiện giờ:"(( cùng trái tim tổn thương vì phải edit lại của ta hức hức
"Tiểu Luật, cuối tuần đến đây ăn cơm đi!" Tống Uyển buông chiếc đũa xuống, nói với con trai: "Cháu gái của bác chỗ quen biết cũ của gia đình mình sẽ đến."
"Mẹ, con biết tình huống của mình." Sở Luật không đặt nặng chuyện hôn nhân này: "Con không muốn lại hại người khác, không có người phụ nữ nào không muốn có con của mình."
Anh cưới người ta, cô ấy và anh ở cùng nhau, chấp nhận cuộc sống không con không cháu, anh chấp nhận được nhưng những người khác chưa chắc, anh không phải người tốt bụng, chỉ không nghĩ lại tiếp thu một lần khắc khẩu khác.
"Tiểu Luật." Tống Uyển không khỏi đau xót: "Nói không chừng cháu gái của bác ấy, cô ấy sẽ không..."
"Mẹ, con không nghĩ tới." Sở Luật vẫn cự tuyệt: "Conkhông phải người tàn tật, không cần người khác thương hại."
"Nhưng mà con cũng không thể sống một mình cả đời." Tống Uyển càng nói trong lòng càng khó chịu, con trai bà khi phách trước kia chạy đi đâu rồi, hiện tại Sở Luật nhìn như bình tĩnh, kì thật so với người khác càng khó có thể tiếp cận.
"Một người sống cả đời cũng không sao." Sở Luật đã trải qua không muốn phải tiếp nhận người phụ nữ khác,một cái Lý Mạn Ni, một cái Hạ Dĩ Hiên còn chưa đủ sao? Tâm anh đã như nước lặng.
"Tiểu Luật..." Tống Uyển còn muốn khuyên con trai nữa nhưng Sở Giang quay sang lắc đầu với bà, ý bảo bà không cần nói nữa.
Tống Uyển chỉ có thể nuốt xuống những lời muốn nói, gắp cho Sở Luật một ít món ăn.
"Cảm ơn mẹ." Sở Luật vừa nói vừa gắp đồ ăn vào trong miệng, chỉ là đồ ăn nhập khẩu lại hơi đắng.
Cổ họng Tống Uyển hơi nghẹn lại, chỉ có thể cúi đầu, thỉnh thoảng trong miệng nhai cơm, nhà họ Sở về sau sợ là sẽ không có cái gì gọi là tiếng cười.
"Cốc cốc..."
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa, Tống Uyển buông đũa xuống, đứng lên đi mở cửa, chỉ là lúc này ai sẽ đến đây, đây là thời gian mọi nhà ăn cơm chiều, người bình thường sẽ không đến đây vào lúc này.
Cửa mở ra, bên ngoài là sắc mặt trắng bệch vì rét lạnh, Lý Mạn Ni run bần bật.
"Mẹ......" Lý Mạn Ni khẽ chạm môi đỏ, nói ra một chữ này, cơ hồ cô đã dùng hết sức lực.
Tống Uyển "rầm" một cái đóng cửa lại, trực tiếp để Lý Mạn Ni đứng ngoài cửa.
"Ai ở bên ngoài vậy?" Sở Giang hỏi Tống Uyển, sao mới ra mở cửa một chút mặt đã kéo dài ra rồi.
"Gõ nhầm cửa." Tống Uyển không tức giận nói.
Sở Giang ấn tay lên trên trán, hay thật, gõ nhầm cửa, mà ông cũng không vạch trầnTống Uyển, dù bên ngoài ra ai ông cũng không hỏi, người có thể làm Tống Uyển mặt kéo dài tới vậy chỉ có vài người.
Sở Luật chỉ là ăn cơm, không nói chen vào cuộc nói chuyện của bố mẹ, thậm chí người đứng bên ngoài là ai, anh đại khái có thể đóan được, trong lòng lại không khơi được chút gợn sóng.
Ăn cơm xong, anh thay giày đi ra ngoài.
"Tiểu Luật, dọn về nhà ở đi." Tống Uyển kéo tay áo con trai lại, vẫn cảm giác đứa con này tốt quá để bà không phải lo lắng, con trai không có ai chăm nom, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
"Mẹ yên tâm đi, con không làm sao, con cũng đã ba mươi tuổi rồi, có thể tự chăm sóc bản thân tốt."Sở Luật an ủi Tống Uyển để bà không phải lo lắng, thời điểm quá khứ anh đã sống độc lập, hai vợ chồng bọn họ tuỳ tiện mang anh đi nước ngoài, khiến cho chính anh ăn cỏ đi, sao hiện tại anh lớn như vậy,bọn họ lại bắt đầu lo lắng.
"Nhưng mà Tiểu Luật." Tống Uyển thật không muốn để con đi, con trai một mình bên ngoài, lại không có ai chăm sóc, bà lo lắng, không yên lòng.
Sở Luật cười cười, ôm lấy bả vai Tống Uyển: "Khi con mười năm tuổi mẹ cùng với ba liền đuổi con đi mà, chính là vì cuộc sống của hai người, hiện tại con cũng ba mươi tuổi rồi, so với trước kia còn sáng ngời hơn, nhà chúng ta không cần thêm chút ánh sáng nữa đâu."
"Con... Cái đứa nhỉ này!" Tống Uyển đánh cánh tay con trai, nói nói cái gì, lấy bà trách cứ có phải không.
"Đi, mau trở về nhà con đi." Bà đẩy con trai, đây cũng không giữ con lại, còn ghét bỏ.
Sở Luật xoa chỗ da bị mẹ đánh đau, thật không biết anh ba ngần ấy năm nay chịu đựng bạo lực này của mẹ như thế nào.
Anh mở cửa ra, bên ngoài gió lạnh thổi đến. So sánh với ấm áp trong nhà thì thật rét lạnh, cũng lamg người ta lưu luyến sự ấm áp.
Anh dựng cổ áo lên, đóng cửa lại, đón gió đi ra ngoài.
"Luật..." Đột nhiên âm thanh truyền đến, bước chân Sở Luật ngừng lại.
Lý Mạn Ni vừa đi tới, vì rét lạnh mà run bần bật, ngay cả môi mỏng cũng bị rét lạnh tím xanh.
"Luật...anh...anh ra rồi." Cô hiện tại vì lạnh mà ngay cả lời nói cũng không hoàn chỉnh.
Khổ nhục kế sao, tâm Sở Luật lạnh giá cho nên sao có thể sẽ nổi lên gợn sóng, nếu có một ít cảm giác cũng không có khả năng đứng trước mặt người phụ nữ làm anh đoạn tử tuyệt tôn này, cũng đã đủ anh hận cô mấy đời.
Cho nên dù cô để mình bị đông ૮ɦếƭ Sở Luật cũng sẽ không chớp mắt một cái, cũng sẽ không để cô tưởng bất luận tâm tư gì.
Anh bước qua giống như không nhìn thấy người phụ nữ chật vật trước mắt.
"Luật......" Lý Mạn Ni đột nhiên vươn tay kéo tay áo Sở Luật: "Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Em có thể giải thích, em thật sự có thể giải thích!"
"Giải thích?" Sở Luật xoay người, cổ áo dựng đứng hơi chắn cằm anh, sắc mặt ẩn nấp trong bóng đêm hết sức tàn nhẫn.
"Cô nói cho tôi cô giải thích có ích sao, có thể sinh đứa bé này ra..." Tầm mắt anh dừng phía dưới đặt trên bụng sẽ: "Hay là nói cô có thể biến đứa bé trong bụng thành con tôi?"
Lý Mạn Ni á khẩu không trả lời được, cô không làm được,
Tôi đây muốn cô giải thích cái gì?" Sở Luật một câu lại một câu ép hỏi cho đến khi Lý Mạn Ni lui tay lại, lại là không trả lời anh bất luận vấn đề gì, mấy vấn đề này quá bén nhọn, bén nhọn tận tâm.
Cái tâm của Lý Mạn Ni cũng như tâm của Sở Luật.
"Thế nào, trả lời không được?" Sở Luật cười lạnh, đút hai tay bên trong túi áo, chỉ có nơi này mới ấm áp, bắt đầu ấm lên mười ngón tay.
Lý Mạn Ni vì rét lạnh mà thỉnh thoảng phát run, thân thể yếu đuối không ngừng trong gió có chút rơi rớt tan tác.
Sở Luật lạnh lùng nhếch khoé môi, chỉ là đột nhiên tầm mắt anh lại ௱ôЛƓ lung, dường như trước đây cũng có một cô gái ở trong gió thân mình run run, cũng yếu đuối như thế, như thể chạm vào liễn sẽ tan vỡ.
Anh vốn phải rời chân đi, nhưng cứ như vậy ngừng ở nơi này, rồi sau đó ϲởí áօ trên người.
Lý Mạn Ni cảm giác trên vai ấm áp, lúc ngẩng đầu lên thấy cách đó không xa người đàn oing kia chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mà gió thỉnh thoảng thổi tóc trên trán anh, có chút thâm trầm.
Cô kéo áo trên người lên, đột nhiên trong lòng nhịn không được chua xót, một giọt rồi một giọt nước mắt rơi xuống đất, anh vẫn quan tâm cô, vẫn đau lòng cô đúng không, chỉ cần cô không buông tay, chỉ cần cô thay đổi, anh nhất định sẽ tha thứ cho cô.
Chỉ là Lý Mạn Ni thật sự quên mất rằng có một số việc không thể nào tha thứ được, cũng không có khả năng được tha thứ.
Hạ Nhược Tâm vuốt mái tóc mềm mại của con, đội cho bé mũ nhỏ lên đầu.
"Tiểu Vũ Điểm thật muốn đi sao?" Hạ Nhược Tâm duỗi đôi tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con: "Hôm nay rất lạnh, con muốn đi?"
"Vâng!" Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn đi học, học thật giỏi, về sau kiếm thật nhiều tiền mua cho mẹ một căn nhà lớn, lấy lòng mẹ mua thật nhiều 乃úp bế tốt." Tay của bé so ở trước mặt vẽ một vòng tròn lớn.
Hạ Nhược Tâm kì thật không thể tưởng được, Tiểu Vũ Điểm tuổi còn nhỏ, lại muốn đi học, mà cô ngăn không cho liền mua cho mẹ rất nhiều 乃úp bê.
Từ trong túi cô lấy ra một chiếc khẩu trang nhỏ đeo lên cho con sau đó dắt con đến nhà trẻ, cô cũng thuận đường đi làm. Kì thật Tiểu Vũ Điểm nếu không đến trường cô sẽ mang Tiểu Vũ Điểm đến phòng làm việc, nới đó mọi người đều hoan nghênh, hơn nữa Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, sẽ không khóc gây ầm ĩ.
"Mẹ, bế!" Hạ Nhược Tâm cúi xuống để bế con, Tiểu Vũ Điểm mặc áo như con gấu nhỏ, mũm mĩm này Hạ Nhược Tâm xác tật một bàn tay ôm không đứng dậy được.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm tự đi!"
Tiểu Vũ Điểm kéo tay mẹ không cho bế nữa, phía dưới khẩu trang khuôn mặt nhỏ không có nhiều biểu tình vậy mà đã có một ít khí thế nho nhỏ.
"Được, đi thôi." Hạ Nhược Tâm dắt tay con phối hợp cùng bước chân bé, chậm rãi đi.
Lúc này một người đàn ông đi tới chắn trước mặt cô.
Tiểu Vũ Điểm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vừa thấy người đàn ông kia, đôi mắt to lóe sáng, sau đó tối dần, giơ tay nhỏ chỉ, cái miệng nhỏ cắn chặt.
"Nhược Tâm..."
Giọng nói người đàn ông hơi khàn, không biết bởi vì sắc trời lúc này hay là bởi vì nguyên nhân nội tâm dao động.
Hạ Nhược Tâm siết chặt tay con, cúi đầu thấy trên mặt con gái đeo khẩu trang, cô cúi xuống một tay ôm lấy con gái mặc như con gấu nhỏ lên.
Tiểu Vũ Điểm lần này cũng không đòi tự đi nữa mà chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trong Ⱡồ₦g иgự¢ mẹ, mà một đôi mắt to của bé lúc nhìn chằm chằm Sở Luật, không ai biết lúc này khuôn mặt nhỏ kia là một bộ dáng thâm trầm nho nhỏ, thế nhưng cùng người đàn ông này dường như là như đúc.
"Anh tới đây làm gì?" Hạ Nhược Tâm đặt cánh tay trái vô lực trên đầu con, cũng ngăn cách tầm mắt Sở Luật, cô có phải hẳn là may mắn hay không khi mà Tiểu Vũ Điểm được khẩu trang che chắn.
"Anh đến đây gặp em." Cổ họng Sở Luật hơi nghèn nghẹn, từ khi nào anh lại biến thành thận trọng như thế, lo được lo mất như thế, cũng là sợ hãi như thế.
"Không cần!" Hạ Nhược Tâm ôm con gái đi qua anh, kết quả cánh tay lại bị giữ chặt, bước chân cô dừng lại: "Anh còn muốn làm gì?"
"Anh..."
Sở Luật mở miệng, bàn tay phía dưới cánh tay dường như bị anh nắm chặt đến vỡ vụn.
"Anh ly hôn rồi."
Hạ Nhược Tâm có chút buồn cười:
"Sở tiên sinh, anh ly hôn rồi có liên quan đến tôi sao? Tôi nhận không nổi, Sở tiên sinh, anh không phải đã nói trên đời này phụ nữ có ૮ɦếƭ sạch anh cũng không có khả năng liếc mắt nhìn một cái dơ bẩn như tôi sao? Tôi chẳng những sẽ ô uế nhà của anh còn ô uế không khí của anh. Cho nên, Sở tiên sinh, anh cách xa tôi ra một chút tránh cho để mình bị ghê tởm đến ૮ɦếƭ!"
Cô mang những lời nói tàn nhẫn trước kia anh nói đáp trả lại cho anh.
Cái gì gọi là đau lòng, cái gì gọi là buồn phiền, lúc này đây Sở Luật hoàn toàn hiểu thấu, anh nhấp môi mỏng nuối xuống chính quả đắng mình gieo, một loại chua xót dần thấm sâu anh được nếm trải rồi.
"Em vẫn hận anh?"
Anh tham lam muốn từ trên mặt cô tìm được một chút quen thuộc cô đối với anh trước kia.
Đúng vậy, cô vẫn là cô, khuôn mặt này, xác thật là lộ ra bóng dáng cô bé năm đó, cho là cô còn nhỏ, hơn nữa vốn dĩ ý thức anh lúc đó cũng không rõ ràng, bé gái hẳn lớn lên đều giống nhau, anh chỉ nhớ mình định ra cô vợ nhỏ, lớn lên thật xinh đẹp, có đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, một lẫn nữa anh từ nước ngoài trở về bóng dáng cô bé năm đó kì thật cũng mơ hồ, cũng chỉ nhớ năm đó trên người đứa bé kia đeo tấm bùa hộ mệnh, lúc ấy ai lại không có đi điều tra kĩ liền nhận định Hạ Dĩ Hiên chính là đứa bé gái năm đó.
Anh không biết là ai lừa gạt ai, cũng như ai sai.
Hạ Nhược Tâm muốn rút tay nhưng người đàn ông kia ngón tay tựa như cái kìm không chút nào động.
"Em vẫn hận anh?" Anh lại hỏi câu này, cố chấp muốn biết được đáp án.
Hận anh, đúng vậy, anh muốn cô hận anh, cũng không cần xa lạ cùng bình tĩnh.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, hai tròng mắt ngân ngấn nước, mà trong lòng lại một mảnh bình tĩnh, không buồn cũng không vui.
"Xin lỗi, Sở tiên sinh, tôi không hận anh." Hạ Nhược Tâm nhìn thẳng vào trong đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Luật, ngũ quan trên mặt người đàn ông này vẫn khắc sâu sinh động như cũ, bốn năm trước anh có chút bộc lộ ưu điểm như thể một cây kiếm sắc bén, mang theo quá giàu tình cảm, bốn năm sau anh lại bắt đầu biến thành một cây kiếm cổ, thâm trầm cổ xưa, cũng đã dần dần thành thục, cũng đã bắt đầu vui buồn cũng không biểu hiện.
Mà cô đối với người đàn ông này không còn yêu nữa, cho nên tất cả thuộc về anh có liên quan đến cô sao? Ngoại trừ đứa nhỏ trong Ⱡồ₦g иgự¢ này ra.
Trên mặt Sở Luật thôi qua một cơn gió lạnh lùng, ngay cả trái tim của anh cũng bị phá tan nát.
À...không hận, vậy cũng là vì không yêu, vì không yêu nữa nên mới không hận, mà tay anh vẫn nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, tay anh dùng sức, Hạ Nhược Tâm đau nhăn mi lại.
Chẳng lẽ anh muốn cắt đứt cánh tay cô sao?
Đột nhiên, "bộp" một tiếng giống như có cái gì bị chặt đứt, cũng làm không khí kì lạ giữa hai người bị đánh vỡ.
Lúc này một tay nhỏ còn giơ trên không trung, Sở Luật chậm rãi buông lỏng tay mình, trên cổ tay có hơi đau, cơ hồ cũng không cảm giác được.
Hạ Nhược Tâm sợ hãi vội vàng kéo tay nhỏ nhắn của con lại, ấn chặt đầu con trong Ⱡồ₦g иgự¢, bước chân cũng không khỏi lui về sau vài bước, sợ cơn thịnh nộ của người đàn ông này sẽ làm tổn thương con gái trong lòng cô.
"Em yên tâm." Sở Luật cắn đau môi mỏng chính mình: "Anh không đến mức cùng một đứa trẻ so đo, con của người đàn ông kia, nhưng đôi mắt to tròn xinh đẹp, giống em."
Trong lòng Hạ Nhược Tâm căng thẳng, cô đặt cằm trên đầu nhỏ của con, sau đó nâng hai mắt lên nhìn chằm chằm ngũ quan Sở Luật, không cho chính mình lộ ra bất cứ cảm xúc không đúng nào.
"Sở tiên sinh, anh thật sự thực có thể nói..." Cô cười, cười châm chọc: "Anh đây là đang nói, tôi là người phụ nữ không sinh được con, nuôi con người khác giống nuôi con mình?"
"Anh không có ý này?" Sở Luật bị sặc cơ hồ không còn lời gì để nói.
Mà lúc này, đứa bé trong lòng Hạ Nhược Tâm xoay khuôn mặt nhỏ liếc mắt nhìn chằm chằm Sở Luật không nháy mắt, bé con có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lông mi dài, giống như có chút tài năng, so với người khác làn da còn trắng hơn, tưới xuống một ít ánh sáng mềm mại
Chỉ là hiện tại thời tiết đang lạnh, bé con mặc hơi nhiều, đội mũ, đeo khẩu trang nên không thấy rõ rốt cuộc lớn lên bộ dáng gì, nhưng từ đôi mắt, từ khuôn mặt có thể thấy đứa nhỏ lớn lên hẳn sẽ rất xinh đẹp.
Đáng tiếc lại không phải là con anh.
Sở Luật vươn tay, đột nhiên rất muốn biết tiểu nha đầu này bộ dáng thế nào, anh kì thật thích đứa bé này.
"Tay em không tiện để anh bế cho."
Sở Luật vươn tay, xác thực là không nghĩ tới tức giận với đứa nhỏ hoặc là đánh đứa nhỏ một cái. Mà Tiểu Vũ Điểm chỉ nhìn bàn tay to của anh trước mặt mình, đột nhiên xoay mặt, gắt gao ôm cổ mẹ.
Khả năng đây là lần đầu tiên Sở Luật biết xấu hổ, anh tự nhận diện mạo mình tuy hơi hung dữ, nhưng cũng sẽ không làm trẻ con chán ghét. Nhưng mà hiện tại anh rõ ràng có thể cảm giác đứa nhỏ này chán ghét anh.
Anhchậm rãi buông tay xuống, thì ra vào lúc này ngay cả một đứa trẻ cũng chán ghét anh.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái xoay người rời đi, nếu như cả đời này không hề gặp được anh thì tốt rồi.
Cô đưa con đến cửa nhà trẻ, chỉnh lại quần áo cho con: "Buổi chiều mẹ sẽ đón con, mua bánh kem cho con ăn được không?"
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đồng ý.
"Mẹ..." Bé kéo tay Hạ Nhược Tâm.
"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, dùng tay mình để làm ấm mặt của con: "Đã nói là phải dũng cảm muốn đi học, học tri thức để mua 乃úp bê cho mẹ, sao nhanh như vậy đã nghĩ không muốn đi, được rồi hay cùng mẹ đi học vẽ tranh nhé!"
Cô nói liền đứng lên nắm tay con.
Tay Tiểu Vũ Điểm nhỏ ấp áp, làm cô cuối cùng cũng yên tâm một ít, lúc Cao Dật rời đi có nói ngàn vạn lần không được để Tiểu Vũ Điểm bị cảm. Cho nên cô quan tâm nhất chính là con gái sẽ phát sốt, đặc biệt hiện tại mấy ngày nay rất lạnh, nhà trẻ không thích hợp với bé, sức đề kháng của con so với những đứa trẻ khác yếu hơn rất nhiều vì bé bệnh nặng mới khỏi.
Tiểu Vũ Điểm kéo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng như trứng gà bóc, khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ hồng chúm chím, hợp lại cùng nhau thật đúng là xinh đẹp, hơn nữa bé lớn lên rất giống mẹ, mẹ lớn lên xinh đẹp, con đương nhiên cũng vậy.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đi học đây." Tiểu Vũ Điểm vốn là một đứa trẻ cố chấp, những gì bé nói nhất định sẽ giữ lời.
"Đi thôi!" Hạ Nhược Tâm đứng lên, giao tay con cho cô giáo.
Cô giáo nắm chặt đôi tay mềm mại trong tay, lại thấy khuôn mặt trắng mịn nho nhỏ cảm giác chính mình cả người đều bị mê hoặc. Đây chính là đứa bé gái xinh đẹp nhất trong nhà trẻ, đứa bé ngoan nhất, các cô giáo cũng đều thực thích.
"Tiểu Vũ Điểm, nói với mẹ hẹn gặp lại." Cô giáo cười nói với Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ, vẫy vẫy với Hạ Nhược Tâm.
"Hẹn gặp lại mẹ!"
"Ừm, hẹn gặp lại Tiểu Vũ Điểm." Hạ Nhược Tâm cũng vẫy tay với con không xa.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn cùng cô giáo vào học. Hạ Nhược Tâm choàng lại khăn quàng cổ, xoay người đến chỗ làm ở phòng hội họa.
Hôm nay phòng làm việc có hơi bận, có học sinh mới đến đây học.
Bận rộn cả buổi chiều, cô mới vội vàng thu dọn trong phòng làm việc.
"Hạ Nhược Tâm, em muốn đi đón Tiểu Vũ Điểm sao?" Giáo sư hỏi Hạ Nhược Tâm.
"Đúng vậy, ở nhà trẻ sắp tan học rồi." Hạ Nhược Tâm sửa sang đồ vật trên bàn gọn gàng, bằng không ngày mai đến đây lại loạn tìm không thấy nam bắc.
"Vậy em đi trước đi, nơi này để đấy là được rồi." Giáo sư tính toán, không thể để tiểu mỹ nữ chờ, tâm tư trẻ con đều rất mẫn cảm, sợ là đứa trẻ chờ quá lâu sẽ khóc.
Hạ Nhược Tâm cũng không cự tuyệt, cô thu dọn lại một lúc mới cầm đồ của mình đi ra ngoài. Bên ngoài gió dường như càng thêm lạnh, mắt thấy mùa đông đã tới, sao cô lại cảm giác như là muốn bắt đầu mùa đông.
Cô chạy chậm đến bên ngoài nhà trẻ, lúc này cô tới xem như sớm, như vậy có thể nhận được con sớm hơn chút.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ con đến rồi." Cô giáo kéo cái mũ trên đầu Tiểu Vũ Điểm xuống dưới một chút, dường như muốn che chắn đôi mắt của bé, cô cũng biết cơ thể đứa nhỏ này không tốt, bệnh nặng mới khỏi, không thể để bị lạnh.
Tiểu Vũ Điểm lắc lắc đầu nhỏ, hai tay kéo chiếc mũ ra phía trước, chạy tới liền ôm chân mẹ.
"Mẹ, mẹ tới đón Tiểu Vũ Điểm ạ!"
Tiểu Vũ Điểm vui vẻ ở trên đùi mẹ cọ khuôn mặt nhỏ, ưm, hạnh phúc quá đi, mẹ hôm nay tới sớm đón bé.
Hạ Nhược Tâm lấy khẩu trang đeo lên cho con tránh cho bé bị cảm, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đeo khẩu trang, tuy rằng có chút không thoải mái nhưng bé cũng không tháo xuống.
Hạ Nhược Tâm bế con lên rồi cười với cô giáo.
"Xin lỗi cô giáo Tiểu Ninh, ngày mai Tiểu Vũ Điểm không đi học được, chờ thời tiết tốt hơn một chút rồi nói.
"Được." Cô giáo không ngừng gật đầu đồng ý: "Tôi cũng vừa lúc muốn nói với cô, trong vườn hôm nay có hai đứa nhỏ phát sốt đều đã về nhà trước, cái mùa này vốn dĩ lây truyền cảm cúm nhiều, Tiểu Vũ Điểm so với đứa trẻ khác sức đề kháng đều kém, gần đây xác thật không cần đến đây học."
"Cảm ơn cô, cô giáo Tiểu Ninh." Hạ Nhược Tâm áp đầu con trong Ⱡồ₦g иgự¢, cũng thật muốn cảm ơn cô giáo này đã nhắc nhở, mà cô giáo Tiểu Ninh vẫn luôn rất quan tâm Tiểu Vũ Điểm, bằng không cô thật sự yên tâm để con đi học ở đây, con gái cô thông minh nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, hơn nữa tâm tư cũng quá mức mẫn cảm, nhưng hiện tại thấy nhiều đứa trẻ khác, tính tình cũng ngày càng cởi mở, nhưng chính là đáng tiếc Tiểu Vũ Điểm của cô miễn dịch so với đứa trẻ khác kém hơn, Cao Dật nói, chờ đến khi lớn sẽ tốt thôi.
"Mẹ, chúng ta về nhà ạ?" Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo mẹ, có thể là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cắn tay, nhịn xuống không nói.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đang đứng lạnh vì gió bên trong, gió thỉnh thoảng thổi tới trên người bé đều bị cơ thể cũng không xem như dày rộng che chắn, ngần ấy năm nay cô vẫn luôn dùng chính thân thể yếu đuối này che chở cho con nhỏ.
Đi tới bên ngoài một tiệm bánh kem, cô ngừng lại sau đó một tay bế con, một tay mở cửa ra, nhiệt độ bên trong nháy mắt làm đôi mắt cô bị che lấp bằng một tầng sương trắng tinh tế.
Cô đặt con xuống dưới, giữ tay con lại sau đó chỉ vào quầy pha lê đang bày biện các loại bánh kem lớn nhỏ, hỏi con gái.
"Tiểu Vũ Điểm thích cái nào?"
Tiểu Vũ Điểm cắn tay, dùng sức kiễng mũi chân, khuôn mặt nhỏ cười giống đóa hoa nhỏ, bé chỉ một cái nhỏ nhất bên trong.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn cái này."
Bé nghĩ, nhỏ nhất, hẳn chính là rẻ nhất, mẹ kiếm tiền không dễ dàng, bé càng không thể để mẹ vất vả kiếm tiền đều tiêu cho bé.
"Được, chúng ta lấy cái này nhé!" Hạ Nhược Tâm đi tới quầy: "Tôi muốn cái bánh kem nhỏ kia!"
Kì thật cô cũng không nói cho con cái bánh kem nhỏ kia mới là quý nhất.
Lấy bánh kem, cô đặt trên tay con nhỏ, lại quát khuôn mặt nhỏ của con: "Đi nào, chúng ta về nha ăn, trong nhà ấm không lạnh."
"Vâng!" Tiểu Vũ Điểm ôm chặt bánh kem, vươn tay kéo góc áo Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm tự đi."
Hạ Nhược Tâm vươn tay nhéo tay nhỏ của con, dắt theo con đang ôm bánh kem, một lớn một nhỏ, một cao một thấp, đứa bé bước chân ngắn nhỏ tận lực đi theo bước chân của người mẹ, mà mẹ cũng cố ý đi rất chậm phối hợp với bước chân của đứa con.
Nơi xa, bên trong công nhân cười chỉ vào một đôi mẹ con kia
Người mẹ thật đẹp, đứa nhỏ cũng thật xinh đẹp.
"Thật vậy chẳng?" Các công nhân khác đều không tin: "Có bao nhiêu xinh đẹp đấy?"
"Nhưng đặc biệt xinh đẹp là đứa bé gái, mặt mày thật là đẹp mắt."
"Đáng tiếc quá!" Người công nhân kia không nhìn thấy người đẹp một lớn một nhỏ, hiện tại trong lòng vẫn tiếc, nếu có khả năng anh cũng muốn trông thấy lớn nhỏ mỹ nhân xinh đẹp.
Hạ Nhược Tâm mở cửa nhà ra, trong nhà thật ấm áp, máy sưởi đã được bật, ở nhà suốt ngày đều có thể mặc một áo, trước kia nhà hai mẹ con còn không ấm áp như vậy, quá khứ bốn năm trước bắt đầu từ lúc cô rời khỏi Sở gia vẫn luôn ở bên trong nhà kho lạnh lẽo, sau đó mới thuê phòng ở những vẫn rất lạnh. Cô dùng chính độ ấm trên người nuôi lớn Tiểu Vũ Điểm. Bây giờ thật tốt, hiện tại có phòng này, bằng không cô thật đúng là không biết con gái miễn dịch thấp như thế nào nữa để vượt qua một cái mùa đông như vậy.
Cô đặt bánh kem lên bàn sau đó kéo tay Tiểu Vũ Điểm, rửa sạch sẽ tay con mới cho bé ăn bánh kem.
Tiểu Vũ Điểm thỏa mãn ăn một miếng bánh kem, mùi hương ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ của bé cười đến hồng hào.
"Ăn ngon không?" Hạ Nhược Tâm ngồi trước mặt nhìn con gái ăn.
"Ngon ạ." Tiểu Vũ Điểm lại ăn một miếng sau đó hướng bánh kem đặt trước Hạ Nhược Tâm.
"Mẹ cũng ăn đi!"
"Mẹ ăn rồi." Hạ Nhược Tâm sao có thể ăn đồ ăn của con.
Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt một cái: "Mẹ ăn ở đâu cơ?"
"Con quên mất sao, mẹ có phép thuật vừa ăn rồi." Hạ Nhược Tâm lừa con gái, kì thật từ lúc nhỏ cô đều sẽ như thế này lừa con. Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, có đồ ăn đều chia sẻ cho mẹ, cho nên cô rất nhiều khi sẽ lừa con gái, nói chính mình có phép thuật, ăn rồi, chơi đùa, uống rồi, như vậy tiểu gia hỏa mới có thể yên tâm.
Ăn một chiếc bánh kem xong, Tiểu Vũ Điểm thỏa mãn liếm miệng nhỏ, trên mặt vẫn còn dính kem chưa hết.
"Ăn ngon không?" Hạ Nhược Tâm cười hỏi bé.
"Vâng, ăn ngon ạ!" Tiểu Vũ Điểm dùng tay dọn dẹp hộp giấy linh tinh trên bàn, bé nhảy xuống ghế, vứt rác trong tay vào thùng rác sau đó cầm một cái giẻ lau, lau bàn thật sạch.
Hạ Nhược Tâm cũng mặc cho con làm, bé còn nhỏ như vậy, kì thật chính là chính mình đùa giỡn, để bé hoạt động cũng tốt tránh cho ăn xong không làm thành một cái tiểu nha đầu béo.
Thời điểm buổi tối, lúc cô đang mơ màng ngủ theo thói quen vươn tay sờ con gái bên cạnh, không biết có phải bé đá chăn ra hay không mà chạm vào khuôn mặt nhỏ của con lập tức ngồi dậy.
Tiểu Vũ Điểm phát sốt.
Cô bị dọa toát mồ hôi lạnh, Cao Dật nói hiện tại Tiểu Vũ Điểm không được cảm mạo hay phát sốt.
Mở đèn lên, con gái trên giường ngủ, toàn bộ khuôn mật nhỏ đều ửng hồng, hơi thở cũng nóng rực, đứa trẻ rõ ràng không thoải mái, thi thoảng sẽ hừ hừ hai tiếng, đôi lông mày cũng nhíu chặt.
"Tiểu Vũ Điểm..." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt con, bé mơ mơ màng màng mở mắt: "Tiểu Vũ Điểm rất lạnh."
"Ngoan, sẽ không lạnh nữa đâu." Hạ Nhược Tâm vội vàng bế con dậy mặc quần áo, chuẩn bị đưa bé đến bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm khác những đứa trẻ khác, cô sợ con lại phát bệnh.
Cô muốn khóc nhưng cuối cùng cũng nén nước mắt sắp rơi xuống, cô không thể làm một người mẹ vô dụng, con gái còn cần cô chăm sóc, nếu như khóc có thể dùng được cô nguyện ý khóc ra một đống nước mắt nhưng hiện tại nước mắt cũng vô dụng.
Cô dùng chăn bọc con gái, ôm con chạy ra phía ngoài.
Hơn nửa đêm, trên đường vắng vẻ không bóng người, gió thu hiu quạnh không ngừng thổi, lạnh thấu xương.
Cô ôm chặt con gái trong Ⱡồ₦g иgự¢, Tiểu Vũ Điểm đã nóng có chút mơ hồ, những tiếng hít thở nóng hổi làm trong lòng Hạ Nhược Tâm càng thêm khẩn trương, lo lắng.
Sao vẫn chưa tới bệnh viện, sao lại xa như vậy, trời lạnh như vậy, cô lại toát ra một thân mồ hôi lạnh.
"Két" một tiếng.
Một chiếc xe thương vụ màu đen sa hoa ngừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, một người đàn ông đi ra vươn tay giữ tay áo cô lại.
"Xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm rồi em chạy đi đâu?"
"Sở...Sở Luật..."
Đôi môi Hạ Nhược Tâm run rẩy, trên trán một tầng mồ hôi lạnh, thân thể yếu đuối trong gió như bị thổi làm tan giá..
Sở Luật cúi đầu nhìn lại thấy đứa bé trong lòng Hạ Nhược Tâm được chăn bọc kín, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ hồng không bình thường.
Đứa nhỏ này bị bệnh.
Sở Luật cũng không nói gì thêm, Anh mở cửa xe ra: "Lên xe, anh đưa em đến bệnh viện."
Hạ Nhược Tâm hơi do dự, cô ôm chặt con đang nóng ran trong Ⱡồ₦g иgự¢, cuối cùng vẫn ngồi vào trong xe, hiện tại không có gì quan trọng hơn con gái cô, đừng nói là xe Sở Luật, nếu là Gi*t người phạm pháp cô cũng nguyện ý. Xe đi rất nhanh, thậm chí Sở Luật cũng không để ý, vượt qua mấy cái đèn đỏ mới đưa được đứa trẻ đến bệnh viện.
Xe dừng lại, đầu tiên anh xuống mở cửa xe, Hạ Nhược Tâm ôm con cùng xuống bỗng trong Ⱡồ₦g иgự¢ nhẹ tênh, Sở Luật đã ôm con trong lòng.
Hạ Nhược Tâm muốn tự mình ôm, tuy rằng đứa trẻ còn bé nhưng mặc nhiều, hơn nữa còn cuốn một cái chăn, cô ôm lên lời nói thật sự hết sức khó khăn, nhưng Sở Luật không giống vậy, anh một tay ôm đứa trẻ giống như trong Ⱡồ₦g иgự¢ không có gì.
Hơn nữa khi anh mới ôm cơ thể mềm mại nho nhỏ của đứa trẻ này, không biết vì sao иgự¢ lại đau xót.
Đứa trẻ nho nhỏ đáng yêu này, anh cả đời này cũng không thể sẽ có một đứa con, anh nghĩ nếu đây là con gái anh, anh nhất định rất đau lòng, hận không thể chịu thay cho bé tất cả đau đớn này.
Anh giơ tay đặt trên trán đứa bé, quả nhiên muốn bỏng tay.
"Để tôi đi." Hạ Nhược Tâm vội vàng muốn đến ôm con nhưng Sở Luật lại né tránh cánh tay cô.
"Đừng tranh cãi, đứa bé là quan trọng, bé rất nóng, em lại đi chậm." Vừa nói liền ôm bé vào trong bệnh viện.
Bên trong bệnh viện lúc này cũng không nhiều người bệnh, cũng chỉ có bọn họ nửa đêm đến đây.
Sau một loạt kiểm tra mới có kết quả, vẫn tốt, Tiểu Vũ Điểm chỉ là cảm mạo bình thường nên mới bị sốt, với bệnh trước kia của bé không liên quan, nhưng vì đứa trẻ còn quá nhỏ yêu cầu phải nằm viện mấy ngày, sợ là sẽ nhiễm cảm trở thành viêm phổi.
"Anh đi làm thủ tục." Sở Luật cầm áo cuốn lên cho bé, cũng không để ý áo khoác tây trang trị giá mấy chục vạn.
"Đứa bé tên là gì?" Anh hỏi Hạ Nhược Tâm, nghĩ thầm cô gầy yếu như thế này chỉ sợ cũng chạy bất động.
"Gọi là..." Hạ Nhược Tâm nhấp môi nửa ngày mới mở ra, nhưng lại nói một cái tên giả.
"Bé gọi là Cao Vũ Điểm."
Anh đi làm thủ tục nằm viện, trả viện phí. Quay lại là lúc, đứa trẻ đang nằm trên giường, mu bàn tay nhỏ cắm một cây kim, bên trong mạch máu từng chất lỏng lạnh lẽo từng giọt, từng giọt dần dần ngấm vào máu bên trong của bé, biểu tình của bé không hề khó chịu, cũng bắt đầu ngủ yên ổn.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng đặt tay lên trán con xác nhận không nóng, lông mi đứa bé thật dài rũ xuống dưới, khuôn mặt dường như trong suốt rất yếu ớt.
"Yên tâm đi, bé sẽ không sao." Sở Luật đứng ở một bên, cũng không đến gần.
"Cảm ơn anh." Hạ Nhược Tâm hơi di chuyển cơ thể chắn trước người con chặn tầm mắt Sở Luật, mà Sở Luật lúc này cũng chỉ có thể thấy phần lưng cô tuy gầy yếu nhưng thẳng tắp.
"Không sao." Sở Luật mở miệng định nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ than nhẹ một tiếng
"Nếu như em có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho anh, em hẳn là biết số anh, từ trước đến giờ anh vẫn không thay số."
"Cảm ơn." Hạ Nhược Tâm vẫn một câu này, hai chữ này, ngữ khí cực kì xa cách.
Sở Luật biết Hạ Nhược Tâm bài xích anh, trước nay anh cũng không nghĩ đến cô sẽ đột nhiên đối với anh bằng vẻ mặt ôn hòa, chính anh có cảm giác sẽ không có khả năng, huống chi là những người khác.
Anh cũng biết bản thân ở đây sẽ làm cô không thoải mái, cũng sẽ làm cô càng thêm phiền chán.
Cho nên anh đóng cửa phòng bệnh lại, bản thân ở bên ngoài ngây người cả đêm, cho đến khi bên trong bệnh viện dần dần càng nhiều bác sĩ, anh mới nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra thấy hai người bên trong đã ngủ rồi, Hạ Nhược Tâm ghé mặt trên giường bệnh, đứa bé nhỏ chỉ lộ ra vầng trán, nửa khuôn mặt cũng ở trong chăn.
Anh muốn đi vào nhưng cuối cùng lại vẫn đóng cửa lại, cái gì cũng không làm.
Nâng cổ tay lên, anh nhìn thoáng qua thời gian, không khác biệt lắm đã đến lúc đi làm.
Mà anh quay trở lại công ty làm việc, mặc bộ quần áo ngày hôm qua, tóc cũng hơi rối, trên người cũng một mùi lạ. Khi anh đi vào trong công ty, lần đầu tiên bộ dáng chật vật như thế đi vào trong văn phòng, mà anh vẫn mắt nhìn thẳng, không chút nào cảm thấy mình có gì kì quái, nhưng anh vẫn biết những ánh mắt kì lạ của nhân viên đặt trên người anh, làm anh thật sự muốn quay trở về, nhưng lại tưởng tượng một thân hương vị này, diện mạo cao quý như vậy vẫn được thấp một ít cũng tốt, cuối cùng anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc