Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 111

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Lý Mạn Ni biết Sở Luật bỏ được cô nhưng lại luyến tiếc đứa bé trong bụng cô, chỉ cần có đứa nhỏ này ở nhà họ Sở cô sẽ đủ lực chống đỡ.
Sở Luật hé môi mỏng lại xoay người đi khỏi nơi này.
***
"Tạo hình của anh rất độc đáo!"
Đây là suy nghĩ đầu tiên khi ánh mắt Đỗ Tĩnh Đường nhìn thấy Sở Luật, rất là độc đáo, một bên mặt to, một bên mặt nhỏ, mà anh lại không giống như những người khác lấy mũ, khăn quàng cô hay thứ linh tinh gì đấy để che đi, anh thoải mái hào phóng để người ta chiêm ngưỡng khuôn mặt sưng của mình.
"Vậy sao?" Sở Luật vỗ một bên mặt: "Em cảm thấy không tồi?" Anh hỏi lại Đỗ Tĩnh Đường.
"Vâng, rất không tồi." Đỗ Tĩnh Đường không sợ ૮ɦếƭ cười nhạo Sở Luật, cũng quên đau vết sẹo trước, quên mất cơn thịnh nộ cùng nụ cười lạnh của Sở Luật.
Một lúc sau.
Anh che một bên mặt, xám xịt đi ra.
"Phó tổng, anh làm sao vậy, sao lại che mặt?" Thư kí thấy kì lạ hỏi Đỗ Tĩnh Đường.
"Không sao!" Đỗ Tĩnh Đường dơ tay ra: "Tôi hôm nay hơi đau răng, mặt bên này sưng vù."
"À răng đau, thật đáng thương!" thư kí đồng cảm nhìn Đỗ Tĩnh Đường: "Nhưng hôm nay đều làm sao vậy, mặt của giám đốc thì tám phần là do bị đánh, phó tổng cùng tổng giám đốc thật đúng là anh em thâm tình, sưng mặt cũng muốn sưng cùng nhau."
Lúc này Đỗ Tĩnh Đường quả thực nước mắt lưng tròng.
Anh em thâm tình, thâm tình cái quái quỷ gì? Anh rõ ràng là bị đánh.
Đi vào bên trong văn phòng, từ trong túi lấy ra một chiếc gương nhỏ đặt trước mặt, thỉnh thoảng nhìn nửa bên mặt.
Ra tay nặng như vậy, muốn xóa sạch nửa bên mặt của anh sao?
"Sở Luật, em và anh không đội trời chung, ai da..." Anh nói là lại thấy đau.
***
Bên trong bệnh viện.
Tống Uyển bưng bát canh ngao vài tiếng đồng hồ, chỉ là bà đứng nửa ngày cũng không có ai để ý tới bà.
"Mạn Ni, uống cái này đi." Bà thấy mẹ Ly lấy bát ra, vội vàng bưng canh ngao tới.
"Đồ nhà bà, Mạn Ni nhà chúng tôi ăn không nổi." Mẹ Lý dùng thân chặn Tống Uyển, ném cho Tống Uyển một sắc mặt không tốt, bà chăm con gái tốt như vậy, bắt nạt nhà họ Lý, bắt nạt con gái bà, nghĩ rằng con gái bà không có nhà mẹ đẻ như Hạ Nhược Tâm sao?
Tống Uyển xấu hổ đứng đó, không biết nói gì. Mẹ Lý hay Lý Mạn Ni bây giờ đều không thể nào tiếp đãi bà, cuối cùng lại có chút khổ sở mang canh rời đi.
"Sao rồi, bị chọc tức sao?" Sở Giang đau lòng thay vợ: "Đã nói không cho bà đi, tiểu tử kia chính mình gây họa để nó tự giải quyết, không lí do còn muốn cho người nhà thay nó chịu tội sao, nó cũng đã ba mươi rồi không phải con nít nữa!"
"Nó mãi luôn mười tuổi, vẫn là con trai tôi." Tống Uyển không thích Sở Giang nói những lời này chút nào, chẳng lẽ trưởng thành rồi thì mặc kệ nó hay sao.
"Tôi không biết nó vì cái gì lại muốn ly hôn với Lý Mạn Ni nhưng tôi biết là thực sự có nguyên nhân, nếu không nó sẽ không quyết định như vậy, nguyên nhân là gì nó không nói, tôi cũng sẽ không hỏi!"
"Tôi đi bệnh viện cũng chỉ vì nghĩa vụ, mặc kệ bọn họ có muốn hay không tôi vẫn muốn đi."
Sở Giang bị Tống Uyển nói liền sửng sốt, nhất thời không thể phản bác, đương nhiên ông cũng không dám vì hiện tại rõ ràng Tống Uyển đang bực tức, ông cũng không dám chọc giận, nếu bây giờ ông vẫn không biết tốt xấu thì sẽ bị Tống Uyển xử lí mất thôi.
"Ba, mẹ, con đã về."
Sở Luật từ ngoài đi vào, không phải là anh mới vừa về mà anh chờ ở bên ngoài.
Tống Uyển dẫm chân Sở Giang, trừng mắt nhìn: "Ông để tôi bớt tranh cãi đi."
Sở Giang ủy khuất, bây giờ cái gì ông cũng không có nói nha, liền tính muốn nói còn không phải muốn chui đầu vào rọ sao.
"Mẹ đi nấu cho con quả trứng gà."
Bà cũng không dám làm trò mặt khóc trước mặt con, vội vàng đứng dậy đi vào bếp, không quên quay lại cảnh cáo Sở Giang.
Sở Giang trừng lớn đôi mắt, ông thật sự cái gì cũng chưa làm mà.
Tống Uyển đi vào phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, nấu.
Bên ngoài, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ
"Sở Luật, con có thể ly hôn nhưng cháu nội ta không thể cho người khác!" Hiện tại Sở Giang chỉ cần cháu nội, chỉ cần Sở Luật mang cháu ngoại về, ông cũng không quản anh kiếm lời nhiều tiền như vậy cũng không đói ૮ɦếƭ được.
Sở Luật nhẹ hé môi, lại làm đau mặt mình, còn có trái tim kia nữa.
Cháu nội, cháu nội đâu ra?
Nhưng anh lại không dám nói ra. Cứ như vậy giấu trong lòng, nếu bại lộ trước mặt mọi người, anh là người đàn ông vô sinh, anh có thể đứng trước mặt mọi người như vậy sao?
Sau đó không lâu, Tống Uyển đi đến thấy chồng cùng con không có đánh nhau lúc này bà mới yên tâm, bà vẫn còn luôn lo lắng, hai cha con này mà cắn xé nhau không biết thành bộ dạng gì.
Sở Giang âm thầm xem thường, ông là người văn minh, sao có thể cùng con trai đánh nhau, huống chi Tống Uyển còn trừng đôi mắt to như vậy nhìn ông, nếu ông động đến tên hỗn đản này Tống Uyển sẽ lột da ông ra.
Tống Uyển lột vỏ trứng gà cho con trai: "Tiểu Luật, tới đây, cho con."
"Cảm ơn mẹ." Sở Luật cầm trứng gà há miệng liền cắn hết cả quả.
"Tiểu Luật." Tống Uyển choáng váng: "Trứng gà đó..."
"Vầng?" Sở Luật lại ăn một miếng, hai lần há mồm liền ăn sạch trứng gà, anh từ nhỏ đã rất thích ăn trứng gà luộc, lấy cái này để bớt sưng, nhưng đáng tiếc anh thích ăn cơ.
Tống Uyển dở khóc dở cười, vốn không khí đang nặng nề, nháy mắt liền biến mất, cũng không ai đề cập đến chuyện Lý Mạn Ni nằm viện, có lẽ là quên mất hoặc cũng có lẽ là không muốn nhắc đến.
Bên ngoài sắc trời đã tối, chỉ có gió thu đang lướt qua đường phố, yên bình cùng hiu quạnh.
Lạnh, cũng sắp sang mùa đông.
Tiểu Vũ Điểm đặt quả trứng nhỏ trên pha lê, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm xem bên ngoài, bé ước lượng kiễng chân lên, cán trán nhỏ nhỏ áp lên, thổi không khí làm pha lê cũng mơ hồ theo.
"Đang nhìn gì vậy?" Hạ Nhược Tâm đi qua, một tay bế con gái nhỏ lên.
"Mẹ, có lá cây."
Tiểu Vũ Điểm chỉ ra bên ngoài: "Chúng nó không nghĩ đến mẹ sao?"
"Không quan hệ." Hạ Nhược Tâm đặt con ngồi lên sô pha, ngồi xổm xuống, béo khuôn mặt nhỏ mềm mại của con: "Một hồi gió sẽ thổi mang chúng nó trở về bên mẹ của mình, bọn chúng sẽ tìm thấy mẹ của mình."
"Thật vậy ạ?" Tiểu Vũ Điểm lại muốn xác minh lại: "Lá cây sẽ thật sự không rời xa mẹ của chúng sao?"
"Đương nhiên rồi, mẹ sẽ không lừ gạt con, ngày mai khi con thức giấc không thấy lá cây trên mặt đất nữa bởi vì chúng nó đã đi tới bên mẹ chúng nó rồi."
Hạ Nhược Tâm vừa nói vừa bóc trứng gà đặt trước mặt con: "Nào, ăn trứng đi."
"Cảm ơn mẹ!" Tiểu Vũ Điểm nhận lấy trứng gà, vui vẻ cắn một miếng, lại cảm giác trong иgự¢ bé trống trơn, vươn tay nhỏ hướng mẹ.
"Mẹ, 乃úp bê, 乃úp bê của Tiểu Vũ Điểm!"
Hạ Nhược Tâm đứng lên tìm 乃úp bê, tìm nửa ngày vũng không biết đã đặt 乃úp bê chạy đi đâu, rốt cục là ở trên trường, đặt trước mặt con gái đang nước mắt lưng tròng, nhéo cái mũi nhỏ: "Con mang 乃úp bê để lung tung về sau muốn chính mình đi tìm nhé!"
Tiểu Vũ Điểm bĩu môi nhỏ, tay nhỏ lôi kéo quần áo mẹ, bé xin lỗi.
"Mẹ, thật xin lỗi, Tiểu Vũ Điểm về sau không để 乃úp bê lung tung nữa."
Tiểu Vũ Điểm thích nhất chính là một Tiểu Vũ Điểm lễ phép, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn rất ngoan, bé là một cô gái, một cô bé thục nữ. Nhìn khuôn mặt nhỏ này đi, càng thêm xinh đẹp đáng yêu.
Hạ Nhược Tâm lấy tập tranh, bắt đầu công việc. Tiểu Vũ Điểm chơi một lúc mệt rồi sẽ tự đi ngủ.
Mở máy tính ra, không ngoài ý muốn, gần đây Nếu Có Trời Nắng đều ở.
Hạ Mộc: "Đã trễ thế này, còn chưa ngủ?"
Nếu có trời nắng: "Ừm, ngủ không được, vậy còn cô?"
Hạ Mộc: "Đứa bé còn chưa có ngủ."
Nếu có trời nắng: "Cô sẽ là một người mẹ tốt."
Hạ Mộc: "Tôi cũng có cảm giác anh sẽ là một người bố tốt."
Người bố tốt? Đời này anh cùng cô không giống nhau, anh không biết cái gì gọi là bố, cũng sẽ không biết cảm giác làm bố. Đây là báo ứng, anh ςướק đi quyền làm mẹ của cô, cho nên cũng ςướק đi quyền làm bố của anh.
"Mẹ."
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, đây là bé buồn ngủ.
Hạ Nhược Tâm đi đến một tay bế con lên, cô rửa sạch mặt mũi chân tay rồi đặt bé trên giường vỗ về con ngủ, Tiểu Vũ Điểm đã thực sự mệt, đặt 乃úp bê trong lòng một lúc bé liền ngủ, hơn nữa bé cũng không giống với những đứa trẻ khác thích phim hoạt hình, đứa nhỏ này dường như đối với TV không quá yêu thích, bé chỉ yêu thích 乃úp bê của mình, nhiều khi Hạ Nhược Tâm lo lắng đứa nhỏ này hình như có chút hơi tự kỉ.
Cao Dật cũng nói Tiểu Vũ Điểm so với những đứa trẻ khác hiểu chuyện hơn, đương nhiên cũng muốn càng thêm mẫn cảm một ít, nhưng không còn cách nào chỉ có thể chờ khi bé lớn lên khả năng sẽ tốt hơn một ít.
Chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm ngủ rồi cô mới thừa dịp có thời gian, mở trang web tiếp tục công việc để hoàn thành, một bản hai trăm NDT, nếu tính Cao Dật không cho cô tiền tiêu vặt thì cô cũng tuyệt đối có thể nuôi dưỡng con gái, lại còn một phần công việc ở phòng hội hoạ, tuy rằng không được nhiều lắm nhưng trong một tháng cô cùng con cuộc sống cũng thực tốt.
Cao Dật thật lâu còn chưa về, không biết hiện tại thế nào, càng không biết khi nào anh mới trở về. Cô dừng 乃út vẽ trong tay, trong lòng mất mát nhàn nhạt, giống như làn gió bên ngoài, thôi qua cuốn theo ít lá rụng, cũng cuốn lên một ít bụi bặm.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng "tí tách" hạt mưa rơi.
Cô buông 乃út vẽ trong tay xuống đi tới bên cửa sổ, màu đèn đường cứ như vậy không hiện sắc màu, thất thần nhìn chằm chằm đèn đường phía dưới, có đôi khi sẻ thôi bay tới vài phiến lá vàng khô.
Cô khoác quần áo đi ra ngoài, gió cuối thu thỉnh thoảng thổi đến người cô mang đến một ít thê lương lạnh lẽo, cô nhặt lên một phiến lá thu vàng, cũng học theo con gái đặt lá cây ở phía dưới rễ cây.
Lá rụng về cội.
Cô cười ấm áp, lan tràn hết cả gió thu, làm gió thu cũng không lạnh như vậy.
Thời điểm trở về máy tính vẫn mở, Nếu Có Trời Nắng vẫn ở đó.
"Ông chủ, còn chưa ngủ?"
Cô mới vừa đánh mấy chữ này liền cảm giác chính mình quản quá nhiều, bọn họ cũng chỉ là người xa lạ tốt nhất vẫn đừng hỏi quá nhiều sẽ tốt hơn, có lẽ con người chỉ nghĩ muốn lẳng lặng, có lẽ con người đều đã ngủ.
Cô xoá những chữ đó đi, đóng chim cánh cụt, rồi đóng máy tính lại.
, mà nàng hình cái đầu nháy mắt đó là tối sầm đi xuống.
Mà nháy mắt hình cái đầu tài khoản của cô tối sầm ngay trước mắt anh, trái tim Sở Luật liền như vậy bị khoét trống rỗng.
Đây là nơi duy nhất anh có thể hưởng thụ những điều tươi đẹp, những chỉ tươi đẹp lúc trước, lúc sau anh lại cảm thấy ảm đạm.
Gió thu vẫn hiu quạnh như cũ, nghe tiếng gió thổi xào xạc khô khốc, không biết khi nào, có lẽ một cơn gió lớn nhánh cây khô cũng sẽ bị bê gãy.
***
Tống Uyển mỗi ngày vẫn mang canh ngạo đến bệnh viện thăm con dâu nhưng mẹ Lý vẫn luôn cho bà sắc mặt không tốt. Mẹ Lý còn chưa quên, anh con trai vô tình vô nghĩa, không tim không phổi kia đã không giúp đỡ bố vợ chuyện làm ăn thì thôi, thời điểm con gái còn đang mang thai lại muốn ly hôn, đây không phải lòng lang dạ sói thì là cái gì.
Mà bà dường như quên mất một chuyện, nếu không có Sở Luật hợp đồng làm ăn của nhà họ Lý cũng đâu có được lâu dài một cách kì tích như vậy.
Mấy ngày nay Tống Uyển bị nói lạnh nhạt, tính tình cũng không tốt.
Sở Giang xoa xoa hai bả vai bà: "Không muốn đi thì không cần phải đi, mặc bọn họ ầm ĩ đi, những người một nhà kia vốn là chiếm ít tiện nghi, nhà họ Sở một khối thịt mỡ lớn như vậy, bọn họ sao có thể không nghĩ sẽ cắn một tiếng.
"Tôi biết rồi." Tống Uyển cảm giác chính mình gần nhất vội đều là sắp tán giá: "Nhưng mà không có biện pháp nào, cháu nội ở trong bụng con gái họ, con gái họ không vui vẻ cháu nội của tôi cũng không tốt được, tôi đây đều là vì cháu thôi."
Sở Giang còn có thể nói cái gì, ông cũng không muốn để vợ phải chịu bị nhà họ Lý làm khó, nhưng Tống Uyển nói như vậy, cháu của bọn họ hiện tại còn chưa ra đời, vì cháu, nhẫn nhịn, nhà họ gả con gái cho nhà mình. Trước kia còn không ăn của nhà bọn họ một miếng cơm, còn không thể làm bọn họ xả giận hay sao.
"Tôi ngày mai cũng đi." Sở Giang suy nghĩ, vẫn nên chuẩn bị đi cùng vợ, còn có thể che chắn cho vợ.
"Thôi, ông vẫn là không nên đi." Tống Uyển nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt, tính tình Sở Giang sao bà có thể không biết, tính tình Sơ Luật đều di truyền nhà họ Sở mà có, anh bộ dáng tính tình tối tăm kia thì ông Sở Giang sao có thể sẽ dễ dàng nói chuyện, chính là Tổng Uyển sợ không chờ đến khi nhà thông gia bên kia nguôi giận, Sở Giang lại ném thêm một quả bom thì làm sao bây giờ.
Kì thật chủ yếu cũng do người nhà họ Lý bên kia có chút quá phận, khi nói chuyện với người nào tính tình của bà luôn tốt, cũng có thể nhẫn, nhưng Sở Giang không phải người nào cũng có thể nhận nhịn được.
___________________________
Ngày hôm sau bà lại qua mang theo không ít đồ ăn, mẹ Lý vừa nhìn thấy đồ ăn liền mở miệng: "Có tiền như vậy mà chỉ cho chúng tôi ăn thế này thật đúng là đủ bủn xỉn."
Sắc mặt Tống Uyển cứng lại, sau đó lại dường như không có việc gì mang đồ ăn ra đặt trên bàn, mang đũa cho Lý Mạn Ni: "Mạn Ni, đây đều là đồ ăn của nhà hàng Ngọc gia tại gia con yêu thích nhất, ăn nhiều một chút!"
"Cảm ơn mẹ, mẹ vấ vả rồi." Lý Mạn Ni hồi phục một ít, cô biết cô không thể lật mặt với bà được, về sau bọn họ chính là muốn cùng sống bên nhau cả đời.
Thái độ Lý Mạn Ni làm Tống Uyển thở dài nhẹ nhõm, vẫn tốt, đứa con dâu này vẫn hiểu chuyện.
Mẹ Lý vừa nghe tiệm ăn Ngọc gia tại gia trên mặt có hơi ngượng ngùng, chỉ cần là người như bọn họ không ai không biết danh tiếng của nhà hàng Ngọc gia tại gia, mấy đời làm đầu bếp, tay nghề cũng là kế thừa từ trên xuống dưới, đồ ăn bên trong rất quý, một bữa cơm hơn mười, hai mươi vạn cũng là bình thường, lần này Tống Uyển mang tới năm sáu món ăn, hẳn không thấp, ít nhất không ít hơn một ngàn, một ngàn tiền này nhà họ Sở quả nhiên có tiền, nhưng có tiền cũng không biết giúp nhà mẹ vợ, mỗi lần nghĩ đến đây, vốn dĩ đang nói chuyện tốt nháy mắt lại khắc nghiệt lên.
Thường thường nói không tính toán cầu xin, cũng là ẩn dụ muốn Sở Luật giúp đỡ nhà họ Lý vượt qua cửa ải làm ăn khó khăn này, mà lúc này Tống Uyển thông minh tránh đề tài này đi, bà không thể thay con quyết định bất cứ cái gì.
Chuyện làm ăn, bà không cần cũng sẽ không làm chủ, cứ nghĩ con trai sẽ giúp nhưng lại không giúp.
Kì thật bà cũng không phải không cùng Sở Luật đề cập đến, nhưng con trai nói việc này anh có kế hoạch của mình, bà đừng quản, bà cũng chie có thể mặc kệ. Tiếp tục giả bộ hồ đồ
thôi.
Mẹ Lý không hỏi chuyện bản thân muốn hỏi, cũng không nghe được Tống Uyển hứa hẹn gì, mặt càng thêm nặng. Lý Mạn Ni kéo tay áo mẹ Lý sợ mẹ Lú nói quá nặng nề sẽ đắc tội với Tống Uyển với toàn bộ nhà họ Sở. Cũng chỉ có nói chuyện Tống Uyển là tốt nhất, cũng là thống tình đạt lý nhất, hơn nữa địa vị Tống Uyển ở nhà họ Sở là cao nhất.
Chỉ cần bà đứng về phía cô đến lúc đó còn có chuyện gì làm không thành.
Mẹ Lý trong lòng thật sự không thoải mái, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống khẩu khí này, xụ mặt, không muốn nói chuyện.
Tống Uyển thu dọn đồ ăn đi, còn có một ít canh chưa uống, bà muốn đem đổ đi, bất quá nhớ tới những đồ ăn này rất quý, bà lấy về mình sẽ uống. Dù sao canh cũng không có ai động vào, tuy rằng trong nhà có tiền nhưng bà cũng không có thói quen vứt lương thực xuống đất.
Khi Tống Uyển đi ra mang đồ ăn linh tinh vứt đi, trong lòng chỉ ôm một hộp giữ ấm, bên trong là một bát canh, chính bà đã ninh vài tiếng đồng hồ, lại không ai uống.
Bà mang theo hộp giữ ấm, đang chuẩn bị bước đi thì thấy được một bóng người nho nhỏ, không tự chủ được bà đi theo, bà đi theo đếm ghế nghỉ chân ở bệnh viện, trong иgự¢ ôm một con 乃úp bê xinh đẹp hơi cũ, nhưng quần áo lại được giặt rất sạch sẽ.
Đứa bé rất đáng yêu, hai ba tuổi, đôi chân nhỏ đung đưa trên ghế.
Bế nâng khuôn mặt quả táo trắng trẻo, mũm mĩm đáng yêu.
"Chào con, Tiểu Vũ Điểm."
Tống Uyển đi đến ngồi xổm bên Tiểu Vũ Điểm, khuôn mặt nở nụ cười hết cỡ.
"Chào bà ạ!" Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn chào hỏi Tống Uyển, đôi tay nhỏ vẫn ôm chặt 乃úp bê, thẹn thùng cười với Tống Uyển, bộ dáng trẻ con làm nhiều người thích.
"Sao con lại một mình ở chỗ này?" Tống Uyển để hộp cơm trong tay xuống, lo lắng hỏi. Đứa trẻ bé như vậy sao lại tới đây, chẳng sẽ bởi vì bị ốm, bà vội vàng đặt tay lên trán bé, vẫn tốt, không nóng.
"Tiểu Vũ Điểm đến đây tiêm." Tiểu Vũ Điểm dơ cánh tay lên, làm một bộ dáng dũng cảm.
"Tiểu Vũ Điểm bị bệnh?" Trong lòng Tống Uyển vội vàng, bé thật sự bị bệnh sao?
"Bệnh bệnh?" Tiểu Vũ Điểm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Bà, Tiểu Vũ Điểm không bị bệnh nha, bệnh bệnh của Tiểu Vũ Điểm đều rất tốt, mẹ mang Mưa nhỏ đi tiêm, Tiểu Vũ Điểm cũng không khóc. Mẹ nói cháu là đứa trẻ dũng cảm, đứa trẻ dũng cảm sẽ không khóc."
"Vậy mẹ con đâu?" Trong lòng Tống Uyển oán trách bố mẹ đứa nhỏ này, sao lại để một đứa bé một mình ở chỗ này, đứa bé lớn lên xinh đẹp như vậy không sợ bị bắt cóc sao?
"Mẹ ở kia!" Tiểu Vũ Điểm vươn tay chỉ phía trước, Tống Uyển theo tầm mắt Tiểu Vũ Điểm nhìn qua hoá ra là toilet.
Bà cũng không rời đi, ngồi trên ghế cùng Tiểu Vũ Điểm chờ mẹ của bé.
"Có đói bụng không?" Tống Uyển nhớ tới hộp canh của mình, mang ra đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm: "Bà tromg người không tốt, con xem nhiều như vậy, bà lại ăn không hết, Tiểu Vũ Điểm thay bà ăn được không, như vậy bà sẽ rất cảm kích Tiểu Vũ Điểm."
Tiểu Vũ Điểm liếm môi, bé muốn ăn quá.
"Bà ơi, Tiểu Vũ Điểm có thể ăn ạ?" Bé cẩn thận hỏi, mẹ nói không tjeer ăn đồ nhà người ta.
"Đương nhiên rồi." Tống Uyển xoa đầu nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Nếu Tiểu Vũ Điểm ăn một chút chính là giúp bà, đứa trẻ ngoan có phải nên giúp người khác không."
"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Điểm gật đầu: "Vậy Tiểi Vũ Điểm liền giúp bà ăn luôn một ít nha!"
Bà đầu tiên là cảm ơn Tiểu Vũ Điểm, Tống Uyển mở hộp cơm ra, múc từng muỗng cho Tiểu Vũ Điểm, không biết vì cái gì trong lòng ê ẩm trương tướng, dường như đối với đứa trẻ xa lạ này lại vô cùng kiên nhẫn. Bà nghĩ có thể bởi vì nguyên sắp làm lên chức bà nên đặc biệt thích trẻ con.
Tiểu Vũ Điểm ăn hơn một nửa bát liền no, bé sờ sờ bụng nhỏ, còn đánh bụp no một cái.
Tống Uyển hơi xấu hổ, xem bà này lại quên mất sức ăn của trẻ nhỏ có hạn, thật sự là ăn không nhiều được như vậy.
"Ăn ngon không?" Bà dùng tay lau khuôn mặt nhỏ, càng thích một đôi mắt trắng đen rõ ràng, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật xinh đẹp, ngủ quan lớn lên cũng thật đẹp, về sau trưởng thành chắc chắn sẽ là cô gái rất xinh đẹp.
"Ăn ngon lắm ạ, cảm ơn bà." Miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm cười tươi, đôi mắt cũng cong lên, rồi sau đó đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Bé trượt xuống ghê ôm lấy một người phụ nữ xinh đẹp, còn ríu rít cùng cô nói cái gì đó.
___________________
Người phụ nữ bế Tiểu Vũ Điểm, nhìn thoáng qua Tống Uyển gật đầu mônt cái, sau đó lại nhéo khuôn mặt nhỏ trong lòng, cùng bé nói gì đó.
Tống Uyển có chút mất mát nghĩ đến hộp canh, bà than một tiếng, đi ra khỏi bệnh viện. Gió thu thổi tới bên người làm bà cảm thấy hơi lạnh.
Chờ đến khi Hạ Nhược Tâm từ toilet đi ra thấy Thẩm Vi đang giáo huấn nhóc con kia.
"Ai bảo con ngồi ở đó?"
Thẩm Vi nheo hai mắt, khí chất nữ vương dường như hạ gục một mảnh, tuy rằng không phải đàn ông nhưng khí thế lại cực mạnh mẽ.
Mưa nhỏ biết mình phạm sai lầm rồi, bé bĩu môi nhỏ, nâng khuôn mặt lên kéo tay áo Thẩm Vi: "Dì ơi, Tiểu Vũ Điểm biết sai rồi, Mưa nhỏ bò cao cao, cũng có thể nhìn được gì nha!"
Thẩm Vi hung hăng nhéo khuôn mặt nhỏ của bé: "Tiểu quỷ này muốn hù ૮ɦếƭ người sao, ném đi cho mẹ cháu khóc ૮ɦếƭ đi."
"Giao lại cho cô này." Thẩm Vi nhét Tiểu Vũ Điểm vào lòng Hạ Nhược Tâm: "Cái này nhà cô thật không chăm sóc tốt."
Hạ Nhược Tâm tiếp nhận con gái, trên đầu đội chiếc mũ nhỏ, cô hỏi con gái, nếu không biết sai rồi sẽ bị đánh vào ௱ôЛƓ.
"Vâng, Tiểu Vũ Điểm biết sai rồi, nhận sai có thể sửa đó mới là đứa trẻ ngoan." Mẹ nói cho nên bé thừa nhận sai lầm, bé nói xin lỗi.
"Tôi đi đây, còn có việc!" Thẩm Vi nhìn thời gian, đã đi lâu rồi phải đi về thôi, cô thò mặt ra: "Thơm cái nào!"
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn thơm Thẩm Vi, Thẩm Vi sờ mặt, ảnh mắt đột nhiên hơi ảm đạm: "Nếu tôi còn đứa bé kia, khả năng cũng sẽ lớn như vậy, cũng sẽ hôn tôi, cũng sẽ gọi tôi là mẹ.
Hạ Nhược Tâm nắm bả vai Thẩm Vi xem như an ủi.
Thẩm Vi lấy kính râm trong túi đel lên mặt, che khuất phần lớn khuôn mặt, cô lập tức đi ra ngoài, thân ảnh mỏng manh tựa như sắp bị gió thu tiêu tán.
"Có đói bụng không?" Hạ Nhược Tâm ôm chặt con hơn, nghĩ chốc nữa trở về sẽ mang con đi ăn chút gì đó.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không đói bụng." Tiểu Vũ Điểm sờ cái bụng hơi phình ra của mình: "Có bà cho Tiểu Vũ Điểm ăn canh, Tiểu Vũ Điểm ăn no rồi."
Hạ Nhược Tâm ngừng lại, đặt con trên mặt đất, sau đó vỗ bủng nhỏ của bé.
"Thật sự là ăn rồi?"
"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Điểm gật đầu: "Vầng, ngon lắm."
Hạ Nhược Tâm cảm thấy người này sẽ không cho bé uống thuốc độc gì, chắc do cô nghĩ nhiều quá, người ta là người tốt thấy Tiểu Vũ Điểm là một đứa bé cho nên mang canh uống không hết cho bé, làm gì có ai nhàm chán mang độc dược cho đứa trẻ uống, nhưng cô vẫn toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Về nhà sẽ giảng đạo lí cho con, về sau đồ của người xa lạ không thể ăn bậy.
Tiểu Vũ Điểm ôm 乃úp bê, một đôi chân nhỏ dẫm trên mặt đất, có thể biết là mình đã gây hoạ cho nên ngoan ngoãn một câu cũng không nói, chờ mẹ dạy bảo.
"Đi, mẹ dẫn con đi ăn khoai sợi." Hạ Nhược Tâm bế con lên, dẫn bé đi ăn khoai sợi Tiểu Vũ Điểm rất thích ăn, khả năng đứa trẻ nào cũng thích đi.
"Cảm ơn mẹ." Tiểu Vũ Điểm vừa nghe đi ăn khoai sợi, đôi mắt sáng lên.
***
Khi Tống Uyển trở về liền kể cho Sở Giang chuyện gặp một đứa bé gái ở bệnh viện.
"Ông không biết đâu, đứa bé kia lớn lên xinh đẹp lắm, đôi mắt kia còn to như này!" Bà so một chút lớn nhỏ hình như có hơi khoa trương.
"Bà xác định đó là một đứa bé?" Sở Giang hạ báo trong tay xuống, bị bà so sánh doạ sợ rồi.
"Không phải đứa bé thì là cái gì?" Trong lòng Tống Uyển vui sướng, nếu về sau cháu trai hoặc cháu gái tưởng thảnh như vậy thật là tốt.
"Là trâu!" Sở Giang buông báo trong tay, dùng ngón trỏ vòng vòng thành một cái viên, đặt lên đôi mắt, đôi mắt lớn như vậy không phải trâu thì là cái gì.
Tống Uyển giật báo đấm lên mặt Sở Giang.
Vẻ mặt Sở Giang gắng bình lại, ai bảo nói sai khiến bà đánh đi.
"Bọn họ hôm nay không làm khó bà?" Chờ đến khi Tống Uyển bớt giận, sắc mặt khôi phục bình thương, Sở Giang mới hỏi.
"Vẫn vậy." Tống Uyển chỉ cần nhớ tới người trong bệnh viện trong lòng bắt đầu không thoải mái, nếu không phải con dâu còn mang thai cháu bà, bà sao có thể đi nhẫn nhịn người nhà họ Lý.
"Vẫn là muốn Tiểu Luật giúp đỡ công ty nhà họ Lý. Bằng khômg còn có thể làm gì?" Bà than một tiếng, nói: "Mỗi ngày đều nói cái này đó, không thấy mệt sao?"
"Chuyện công ty, để tự Tiểu Luật xử lý, bà không cần tham gia vào!" Sở Giang cầm báo trên bàn, tuy rằng hơi nhăn nhúm một ít nhưng chữ vẫn rõ ràng.
Tống Uyển trừng ông: "Ông cho tôi là đứa ngốc sao?"
"Đúng, có khi bà rất ngốc." Sở Giang nói xong, đột nhiên sửng sốt, ông chậm rãi nâng khuôn mặt lên, quay đầu một chút nhìn về phía vợ, kết quả vừa nhìn thấy Tống Uyển cười như không cười, đứng sững sờ ở nơi đó, trong lòng thở dài.
"Ai......"
Thật đúng là cái số tôi.
Khi Sở Luật trở về vừa đúng lúc liền thấy bố anh ôm chăn gối ném lên ghế sô pha.
"Bố cùng mẹ cãi nhau?" Anh đi đến sô pha bên kia tìm một chỗ ngồi xuống.
Sở Giang rải đệm chăn ra, cũng không thấy mất mặt, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, ông kéo chăn nằm lên, liếc mắt nhìn con trai, thanh đạm nói: "Nhà họ Lý bên kia, tốt nhất con nên xử lí tốt, mẹ con gần đây tâm tình không tốt đều bởi vì con.
"Con biết rồi." Sở Luật đặt ngón tay lên đầu gối, nhẹ nhàng ngồi xuống, môi mỏng giương lên một độ cong, mười phần lạnh lẽo.
Sở Giang nhìn thấy cũng không nói gì.
Buôn bán bên kia nhà họ Lý ngày càng thảm, vốn dĩ đã đi đến cuối cùng rồi, lại kéo tới hơn nửa tháng, cũng chỉ là tồn tại trên danh nghĩa, lúc trước lại thiếu ngân hàng không ít tiền, bọn họ muốn nhờ danh nghĩa của Sở Luật vay tiền ngân hàng, nhưng bên kia bàn bạc nói cái gì cũng không cho vay, Sở Luật cũng coi như mặc kệ, ngân hàng bên kia cũng không cho vay.
Công ty lại căng thẳng một tháng, cuối cùng bị ngân hàng tịch thì, còn chưa kể đến ngay cả nơi ở cũng gởi ngân hàng, toàn bộ đều thế chấp ngân hàng, nhà họ Lý phá sản. Thậm chỉ đến cả nơi ở cũng không có. Cả nhà phải ở bên trong nhà biệt thự hai tầng của con rể kia.
"Sở Luật, cậu đứng lại đó cho tôi."
Ba Lý dùng sức đập bàn.
"Có việc?" Sở Luật xoay người, trong phòng này hương thơm cũng không tốt lắm.
"Sở Luật, cậu vì cái gì nhìn công ty tôi phá sản mà cậu vẫn còn yên tâm như vậy?" Ba Lý bỗng nhiên đứng lên, tuổi già cũng xấp xỉ hơn bốn mươi rồi, cả đời tâm huyết của ông bị huỷ rồi, nếu con rể giúp một tay sẽ không bị huỷ như vậy.
"Cậu là cố ý, cậu nhất định là cố ý ly hôn với Mạn Ni, thế nên mới làm ra thủ đoạn như vậy, Sở Luật, cậu còn là người không?"
"Sở Luật, cậu là kẻ điên!" Mẹ Lý vừa nghe những lời này nhịn không được định dang tay đánh Sở Luật. Lần vả mặt thứ nhất không ngờ sẽ có lần thứ hai. Sở Luật không thể dễ dàng bị đánh vào mặt như vậy.
Sở Luật chặn tay mẹ Lý, xem bà ở tuổi này rồi còn tuỳ tiện đánh người như vậy.
Tầm mắt anh lạnh như nhìn dừng trên người Lý Mạn Ni, im lặng nhìn không khỏi làm Lý Mạn Ni rùng mình, dang tay ôm bụng, tự nhủ với chính mình sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không sao, cô còn có đứa bé, đúng vậy, có đứa bé của nhà họ Sở.
Cô cho rằng Sở Luật ít nhất sẽ nói gì đó nhưng anh cái gì cũng không nói, chỉ xoay người lên lầu.
Bóng dáng chiếu vào mắt mọi người trở nên quyết tuyệt.
"Xem nó đi!" Mẹ Lý chỉ vào bóng lưng Sở Luật, иgự¢ tức đến phát đau.
"Ăn nhờ ở đậu?" Mẹ Lý cười lạnh: "Đây là con gái nhà tôi, tôi cả đời ở lại nơi này có thể thế nào?"
Lý Mạn Ni đứng lên, không để ý tới bố mẹ đang khắc khẩu khiến cô khó lòng chịu đựng được.
Cô quay trở về phòng, chiếc áo cưới treo bốn năm đã sớm phai sắc không còn sáng ngời tươi đẹp như trước, hoá ra ảnh chụp cũng đã cũ màu, như vậy tình cảm đâu, khuôn mặt trên ảnh còn có nhan sắc nhưng tình cảm của cô cũng đã không còn.
Sở Luật về nhà bố mẹ, lười để ý tới người trong một nhà kia, hơn vài ngày sau tất cả đều kết thúc.
"Bố mẹ, con có việc muốn nói với hai người."
Sở Luật ngồi đối diện bố mẹ, vẻ mặt trầm trọng, làm trong lòng Sở Giang với Tống Uyển không dưng lại thấy căng thẳng. Chẳng lẽ là thật sự có việc.
"Nói đi!" Sở Giang ngồi ngay ngắn, nghĩ cũng biết con trai muốn nói chuyện gì: "Nếu con không lấy một lí do hợp lí, ta không cho phép con li hôn!"
Tống Uyển cũng không biết vì sao cũng khẩn trương theo, nhìn thoáng qua Sở Giang, lòng bàn tay nắm chặt, Sở Giang nắm tay bà, lòng bàn tay hai người đều đổ mồ hôi.
Không hiểu sao lại khẩn trương áp lực, cũng không hiểu sao lại sợ hãi.
"Bố mẹ, con muốn ly hôn với Lý Mạn Ni." Sở Luật vẫn một câu nói này, anh muốn cùng Lý Mạn Ni ly hôn, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly, bởi vì anh không cho phép mình dễ đang buông tha người nhà họ Lý, chỉ là cho dù nhà họ Lý làm ầm ĩ tan cửa nát nhà thì thế nào, anh cũng không có khả năng sẽ tốt lên, anh cũng không thể có lại con, cho nên anh cũng chỉ làm ngơ nhà họ Lý, không phải người vẫn sống tốt đấy sao.
Sở Giang liếc mắt nhìn chằm chằm Sở Luật
"Nguyên nhân?"
Ông chỉ hỏi hai chữ này, đúng vậy ông muốn biết nguyên nhân, ông sẽ đồng ý cho anh ly hôn, cho dù kết cục là mạo hiểm đắc tội mọi người, nhưng là nếu không có một nguyên nhân thích hợp, cho dù ông không nhận đứa con này, nó cũng đừng nghĩ ly hôn.
Sở Luật nhấp môi mỏng: "Bố mẹ, hai người không cho con ly hôn vì đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni đúng không?"
Khôn ai trả lời bởi vì đây là sự thật, nếu như không phải vì cháu, Tống Uyển mỗi ngày tốn nhiều thời gian đưa canh ngao vì cái gì, mỗi ngày đều chịu mẹ Lý chế nhạo vì cái gì, bà nén giận như vậy tất cả đều vì con trai, đều vì cháu.
Sở Luật cảm thấy khoé môi nổi lên một loại chua xót, khó có thể mở miệng, anh không thể chịu nổi miệng vết thương cứ thế phơi bày dưới ánh mặt trời, nghẹn đau mái chảy đầm đìa.
"Bố mẹ, trong bụng Lý Mạn Ni không phải con của con."
"Choang" một tiếng, Tống Uyển làm rớt cái cốc trên bàn, trên mặt đất chiếc cốc bị vỡ năm bảy mảnh, giông như trong lòng bà bây giờ, khômg thể nào, sao có thể, bà không thể tin nổi.
Lý Mạn Ni không phải loại người như vậy, cô làm tốt vai trò Sở phu nhân, vì cái gì lại đi ngoại tình. Không phải bà khen con trai mình, toàn bộ giá trị con người ở giới thương gia đều nổi danh, khi anh kết hôn, phụ nữ như thiêu thân lao vào lửa có khối người, thậm chí có người ngã xuống người sau tiến lên, không muốn dừng lại. Lý Mạn Ni dù có ngốc cũng không có khả năng buông tha con trai ưu tú như vậy đi ngoại tình!
Nhưng bà cũng biết đứa con trai này của bà không phải người tốt gì nhưng anh luôn có nguyên tắc của mình, nếu không có chuyện gì anh tuyệt đối sẽ không nói ra.
Cho nên chuyênn từ miệng anh nói ra, trăm phần trăm là sự thật.
"Con đã điều tra rồi?" Sở Giang hỏi con trai, trên mặt cũng không quá tốt, không đúng là cực kì kém, Sở Luật bị cắm sừng không ngừng ở trên đầu anh, cũng là toàn bộ trên đầu nhà họ Sở.
"Vâng, đã điều tra xong." Sở Luật mở hai mắt, không ai nhìn ra giữa đôi mắt đen áp lực còn ẩn trong ánh mắt đau khổ.
"Có lầm hay không?" Tống Uyển vẫn là không mấy tin được, cháu mới được một tháng, có lẽ sẽ là của Tiểu Luật, bà vẫn ôm một hy vọng như vậy, bà thật sự luyến tiếc, cháu sắp tới tay, nếu giờ không có bà về sau muốn ôm cháu cũng không biết là bao giờ.
"Sẽ không đâu." Sở Luật nắm chặt tay Tống Uyển: "Mẹ, thật xin lỗi."
Tống Uyển cảm giác tâm tê rần, bà nắm lại tay con trai, kì thật bà thấy khổ sở nhất, không phải bà và Sở Giang mà chính là đứa con trai này, anh là đứa con kiêu ngạo cỡ nào cơ chứ, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, học tập đứng đầu, chỉ số thông minh có thừa, cũng chưa từng khiến bọn họ phải bận tâm, khi tiếp quản công ty cũng rất tốt. Nhưng vì cái gì cuộc sống tình cảm của anh lại khó như vậy.
"Không sao, mẹ và bố con còn có thể chờ mấy năm nữa." Tống Uyển an ủi con trai, nhưng đôi mắt đỏ hồng kia ai cũng nhìn ra được bà rất khổ sở, vốn dĩ nghĩ mình sẽ có cháu, hiện tại nói sẽ không có, bà không đau khổ là giả.
Sở Giang bất động không biểu hiện gì, so với cảm tính như Tống Uyển, hiển nhiên ông lý trí hơn nhiều.
"Tiểu Luật, bố muốn nghe nguyên nhân thật sự."
Sở Giảng cảm giác Sở Luật cũng không nói thật, tâm tư đứa con này từ trước đến nay che dấu so với người khác sâu hơn rất nhiều, nếu chỉ bởi vì đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni không phải của anh, khả năng anh sẽ cảm giác giải thoát chứ không như hiện tại, không muốn người khác biết sự tình bên trong, chỉ là anh quá giỏi che dấu, biểu hiện quá hoàn mỹ, quá bình tĩnh, vì thế càng thêm kì lạ.
Ông không quá tin lời con nói.
Sở Luật nhắm mặt lại, cũng đang lựa chọn, chuyện này... nói cho bố mẹ hay không.
Mở mắt ra là lúc anh đã ra quyết định. Nói thật hôm nay anh vốn dĩ đã chuẩn bị sẽ ngả bài, tư liệu đã được chuẩn bị, có lẽ trong tiềm thức anh đã muốn cùng bố mẹ nói việc này.
Anh cầm công văn, từ trong lấy ra một tập văn kiện giao cho Sở Giang.
"Bố, trước tiên bố xem cái này."
Sở Giang nhận lấy, chỉ là không biết vì sao cầm tư liệu trên tay thấy trầm trọng. Ông lấy ra một tờ, càng xem sắc mặt càng không tốt, máu toàn thân xông lên não.
"Đây là làm sao?" Bộ dáng của Sở Giang làm Tống Uyển khi*p sợ, đang êm đẹp làm sao vậy.
Bà từ trong tay Sở Giang lấy những tư liệu đó, cũng muốn biết rốt cuộc mặt trên viết cái gì, mà Sở Giang muốn ngăn cản cũng đã muộn.
Báo cáo kiểm tra, báo cáo kiểm tra gì cơ, Tống Uyển xem một tờ, nhìn nửa ngày cũng không rõ mặt trên rốt cuộc kiếm cái gì, cho đến khi tầm mắt dừng ở tờ kiểm tra kết quả cuối cùng.
Đánh mất năng lực sinh dục.
Đánh mất...
Năng lực. Sinh dục.
Đánh mất?
Đây là ý gì?
"Bộp" phần tư liệu trong tay Tống Uyển rơi xuốn đất, sao có thể, sao có thể? Bà dùng sức ấn vào đùi: "Tiểu Luật, con nói đây chính là thật sự?"
Bà kéo tay con cầm lấy, con trai của bà khoẻ mạnh như vậy, ngày thường ngay cả bị ốm cũng khó, hơn nữa một năm cũng luôn kiểm tra sức khoẻ hai lần, cơ thể không thể có khả năng xuất hiện vấn đề được, sao có thể nghiêm trọng như vậy.
"Mẹ, đây là sự thật." Sở Luật không nghĩ lừa bố mẹ, hơn nữa giấy trắng mực đen viết rõ ràng, đây là kết quả cuối cùng.
"Lý Mạn Ni cho con uống thuốc ức chế thần kinh, loại này nếu dùng ít xác thực sẽ có chút tác dụng trấn định, nhưng nếu ăn nhiều sẽ khiến đàn ông bất tri bât giác mất đi một số thứ."
"Mẹ, con đã ăn bốn năm."
"Bác sĩ nói thời gian một năm khả năng còn có thể chữa trị nhưng thời gian bốn năm đã không thể chữ khỏi, bệnh viện nào cũng không có khả năng chữa được."
Tống Uyển gào một tiếng đứng lên: "Tôi phải đi đến chỗ bọn họ, tôi muốn đi tìm bọn họ, tôi muốn Gi*t Lý Mạn Ni." Bà giống như nổi điên, còn hướng ra phía bên ngoài.
Sở Giang ôm bà lại, gắt gao ôm lấy bà, bà ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ ông gào khóc lớn.
Kì thật có cháu hay không bọn họ cũng không để ý như vậy, liền tính là cả đời này có hay không cũng không sao, nhưng không thể làm cho con mang theo cái gánh nặng này, anh căn bản không có khả năng lưng đeo tội danh đoạn tử tuyệt tôn cả đời, huống chi bọn họ từ trước đến này đều kiêu ngạo hơn rất nhiều với con của người khác.
Một đêm này, người nhà họ Sở, không ai ngủ.
Trời vừa rạng sáng, Tống Uyển như cũ đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, chỉ là ánh mắt của bà sưng đỏ, khoé mắt đầy tơ máu, bộ dáng Sở Giang vẫn cứ như trước, giống như không có phát sinh chuyện gì, chỉ là trên đầu ông rõ ràng nhiều thêm vài sợi bạc.
"Ăn cơm thôi." Tống Uyển bưng đồ ăn lên bàn, cả gi đình ngồi trên bàn, không nói chuyện, ăn cơm, gắp đồ ăn lại không có cảm giác nuốt xuống là cơm, mà giống như ăn thuốc độc.
Ăn xong đồ ăn dường như khó có thể nuốt xuống, Sở Giang trở về phòng có thể là muốn cho bản thân bình tĩnh một chút, Tống Uyển ở bên ngoài với con trai sợ con nghĩ luẩn quẩn trong lòng.
"Tiểu Luật, đừng làm hại mạng người, mẹ bây giờ chỉ có một mình con thôi." Tống Uyển đau lòng kéo tay con trai, sợ đứa nhỏ này luẩn quẩn trong lòng nhất thời Gi*t ૮ɦếƭ hết người nhà họ Lý.
"Mẹ, yên tâm đi con sẽ không làm vậy." Sở Luật nắm tay Tống Uyển, thế nhưng lại phát hiện tay mẹ rất lạnh.
"Không có cháu không quan trọng." Tống Uyển cười, nhưng nụ cười lại đau khổ: "Con không phải giúp đỡ một cô nhi viện sao, vừa lúc mẹ gần đây có ghé qua vài lần, những đứa trẻ bên trong đều rất hiểu chuyện, chúng ta đến nhận nuôi trở thành con mình được không?"
"Vâng." Sở Luật đồng ý, kì thật lúc trước anh sở dĩ giúp đỡ cô nhi viện này cũng chính là nghĩ muốn Tống Uyển chọn một hai đứa nhỏ trở thành cháu bọn họ, tuy rằng không có khả năng giống cháu ruột nhưng giáo dục tốt bố mẹ ít nhất có thể trông cậy.
Chỉ là anh cảm thấy thật có lỗi với bố mẹ, bọn họ kiêu ngạo cả đời cũng thuận lợi cả đời, lại không nghĩ tới sau cùng lại lâm vào kết quả như vậy, đoạn tử tuyệt tôn, ai có thể chịu đựng nổi.
Anh đột nhiên ôm chặt Tống Uyển, một khắc kia anh dường như lại biến trở về hồi trước, anh không phải tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, cũng không phải Sở Luật bây giờ, mà là trước kia khi còn là một cậu nhóc, có thể tuỳ tiện gây sự, có thể xé rách văn kiện của bố, có thể cùng mẹ đan khăn quàng cổ. Anh hiện giờ cũng đã ba mươi, thành gia lập nghiệp. Nhưng lúc này ở trước mặt Tống Uyển lại như một đứa trẻ hay khóc.
Tống Uyển nhẹ nhàng vỗ bả vai con trai, trong nháy mắt kia bà thật sự muốn Gi*t người nhà Lý Mạn Ni.
Mà lúc này người nhà họ Lý còn đang quát mắng bảo mẫu, ở bên trong nhà Sở Luật tác oai tác quái, căn bản bọn họ không lo lắng cuộc sống hàng ngày người một nhà, cho dù công ty đã không còn, cho dù ngay cả nhà ở cũng không có, cho dù cả gia đình bọn họ không đi làm, chính là chỉ cần bọn họ có con rể bọn họ còn suy nghĩ gì nữa.
Nhà ở này không tồi so với nhà cũ còn tốt hơn, hơn nữa giá nhà đoạn đường này không thấp, theo bọn họ biết đây là toà nhà biệt thự tư nhân, đất là của tư nhân nhà họ Sở, là trước đây Sở Giang ánh mắt sắc bén mua được, hơn nữa bên cạnh có mấy hoa viên còn chưa mở ra, nếu mở ra trùng tu lại bán được không ót tiền.
Bất quá nhà họ Sở không thiếu chút tiền ấy cho nên nhưng nơi trồng hoa không động đến, ngày thường bên trong sẽ có chuyên gia xử lí, Sở Giang cùng Tống Uyển ở chỗ này có thể ăn uống dưỡng hoa linh tinh, cũng là bồi đắp tình cảm, ở trong chố đo thị phồn hoa ồn ào, có thể tìm được một nơi thiên nhiên yên tĩnh cũng không dễ dàng, cho nên mấy lô đất mà nhà họ Sở vẫn chưa mở ra giá vẫn luôn lên như vậy.
Thời điểm buổi tối, hai vợ chồng nhà họ Lý thương lượng cả đêm.
"Nhà họ Sở có đồng ý không?"
Mẹ Lý cảm giác việc này có chút không thực. Nhà ở lớn như vậy bọn họ khẳng định là không cho. Cho dù con mình còn có con dâu bà cũng sẽ không cho, như vậy ở bên nhà họ Sở thật sẽ cho sao?
"Nó là con rể tôi, tôi muốn, nó có thể không cho?" Ba Lý đối với vấn đề này không có một chút lo lắng: "Hiện tại công ty thành ra như vậy, nhà ở cũng bị thu, nếu như lúc trước Sở Luật giúp chúng ta, chúng ta cũng không đến mức biến thành như vậy, cho nên đây là nhà họ Sở thiếu nhà chúng ta, Mạn Ni nhà chúng ta bốn năm làm con dâu, bọn học hẳn phải giúp chúng ta bằng không khiến cho bọn họ ly hôn, người nhà họ Sở về sau cũng đừng nghĩ thấy cháu ngoại chúng ta.
Mẹ Lý vừa nghe lời này trong lòng cũng kiên cường một chút, kì thật bà cũng hơi hối hận, sớm biết rằng sẽ ở nơi này thì đã sớm tới ở nhà này, dù sao bất động sản của Sở Luật cũng không chỉ có một chỗ này. Bọn họ đổi cái là đến nơi, thời điểm ở bênj viện Tống Uyển tìm cách lấy lòng bà nên nghĩ đến, nếu lúc trước bà mở miệng muốn nhà ở, Tống Uyển nhất đinj sẽ không nói hai lời cho bà nhà ở hay sao.
Tóm lại là nhà ở này mẹ Lý cũng đã quyết định rồi, hơn nữa nhất định phải chuyển vào tài khoản tiết kiệm nhà họ Lý mới được.
Ba Lý chỉ nghĩ muốn nhà ở, có căn nhà lớn để ở về sau mọi chuyện đều dễ thuyết phục, nhà ở Sở gia bọn họ định rồi, đườn nhiên ba Lý không chỉ có chủ ý là căn nhà ở, mà còn những mảnh đất còn chưa khai phá, về sau tuyến giao thông, địa ốc nơi này khẳng định tấc đất tấc vàng, có bán một mảnh đất cũng bằng mấy năm vất vả xây dựng công ty, nhất định sự nghiệp nhà họ Lý sẽ bắt đầu lại từ đầu. Vợ chồng hai người mỗi người một tâm tư. Giấc ngủ đêm nay rất ngon dường như chớp mắt đã đến rạng sáng.
"Sao lại chậm như vậy?" Mẹ Lý đã rất đói bụng nhưng động tác của bảo mẫu chậm chạp, bac thúc giục, có chút không kiên nhẫn.
Mà bảo mẫu bên trong cũng rất uỷ khuất nha, cả gia đình này cũng vừa mới chuyển đến, công việc của cô cũng nhiều lên, thời gian trước kia cô có thể chỉ cần làm cơm cho hai người, hơn nữa tiên sinh cũng không kén ăn, chỉ cần không quá khó ăn tiên sinh sẽ không để ý, nhưng phu nhân này không giống nhau gì cả, muốn ăn thịt, muốn ăn gà, muốn ăn cá. Chính là mỗi ngày Gi*t gà Gi*t cá làm cô luống cuống tay chân, làm cơm nhanh, khó ăn, làm chậm, lại là tao ghét bỏ.
Nào có người ở nhà người khác còn như vậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, không lâu sau cửa được mở ra.
Tống Uyển đi đến, bà nhìn lướt qua người nhà họ Lý ở phòng khách, trên mặt vốn dĩ bình tĩnh này xuống một mảnh mưa rền gió dữ, thời điểm bà dọc đường đi đều tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng hiện tại vấn đề là bà căn bản không bình tĩnh nổi, đây đã sắp bị thiêu ૮ɦếƭ.
"Thông gia, bà đã đến rồi à!"
Ba Lý đứng lên cười ha ha nói.
Mẹ Lý hừ một tiếng, xoay mặt, vẫn giả bộ bộ dáng tức giận.
"Mẹ..." Lý Mạn Ni kéo áo mẹ Lý, sau đó đứng lên đi về phía Tống Uyển. Chỉ là tay cô vừa sắp chạm vào áo Tống Uyển thì Tống Uyển lại tránh đi, trong mắt toàn chán ghét làm trong lòng Lý Mạn Ni không khỏi suy sụp.
Không biết làm sao loại nguy cơ không ngọn nguồn làm tay cô không khỏi ngừng một chút.
Tống Uyển không chờ Lý Mạn Ni phản ứng lại, bà đi tới bên sô pha ngồi xuống, khó trách con trai bà không về đây, nơi này bị nhà họ Lý chiếm hoàn toàn, bọn họ thật đúng là quên mất hiện tại nhà này vẫn là họ Sở hay không.
"Mẹ, Tiểu Luật đâu?" Lý Mạn Ni ngồi xuống trước mặt Tống Uyển, theo thói quen thân cận nhưng Tống Uyển lại một lần nữa né tránh làm Lý Mạn Ni ít nhiều thấy xấu hổ, đôi tay cũng không biết để đâu thì được.
Khoé môi Tống Uyển tràn đầy lạnh lẽo bị hoàn mĩ ẩn tàng.
"Tiểu Luật đi làm, tôi lại đây nhìn xem các người."
Mẹ Lý hừ một tiếng: "Đây cũng thật không có thành ý, lại tay không mà đến?"
Nhưng Tống Uyển không cảm thấy đến nhà mình thì còn muốn mang quà cáp gì.
"Nhà ở này không tồi nhỉ?" Tống Uyển cũng không để ý tới mẹ Lý, đến là hỏi nhà ở này.
Đôi mắt ba Lý loé lên, thật đúng là khéo léo, bọn họ còn chưa muốn mở đã tự động có người đưa tận cửa.
"Đúng, là rất không tồi." Ba Lý cười ha hả: "Chúng tôi đã quấy rầy một thời gian, về sau đợi tìm được nhà ở lại dọn đi ra ngoài."
Ông kì thật chỉ là cố ý nói nếu Tống Uyển thông minh nên chủ động sang tên nhà ở trên danh nghĩa cho bọn họ, một bộ nhà ở này so sánh với cháu còn có thể tính cái gì.
"Ha!" Tống Uyển càng cười lạnh.
"Bên ngoài nhà ở rất nhiều, tuỳ ý thuê cũng được, đây là ở tại nhà của người khác, lòng các người cũng không thoải mái nhỉ?"
Ba Lý đứng đó sững sờ, nghẹn nửa ngày không nói được một lời, lời này của Tống Uyển làm ông choáng váng ngây người, nào có ai đuổi thông gia ra bên ngoài, hơn nữa bây giờ bọn họ không phải đuối lí sao, chuyện nhà ở muốn đưa cho bọn họ không nên chủ động nói ra, hay là nói ông biểu đạt không rõ ràng lắm, mà Tống Uyển có chút ngu ngốc.
"Cái này..." Ba Lý đánh ha ha: "Đầu tiên nhà ở không vội, vừa lúc trong bụng Lý Mạn Ni còn có cháu cũng không quá ổn định, chúng tôi lần đầu tiên ở nơi này chăm nom nó để mỗi ngày đều bớt lo lắng."
Hừm, lấy chuyện đứa bé trong bụng Lý nói, tóm lại không sai đi.
"Như vậy à." Tống Uyển làm như cũng nghĩ tới.
Mẹ Lý bĩu môi, nhà của Mạn Ni chúng tôi, đây chính là ai kia hại nó phải nhập viện, vả lại là hiện tại thân thể còn chưa tốt.
Nếu là Tống Uyển trước kia đều bị lời này nói cho xấu hổ, còn muốn dâng cả nhà ở bất động sản này cho bọn họ, chỉ cần có thể làm thông gia vui vẻ, nhưng bây giờ ngay cả một sợi lông cũng không muốn cho người nhà họ Lý
Tống Uyển dứng lên, không nghĩ sẽ nói lời vô nghĩa, bà sợ đối mắt với người nhà này thời gian dài thật sự nhịn không được, tại đây cùng người nhà họ Lú cãi lộn, nếu không thì trực tiếp đem khuôn mặt bà Lý này xé rách.
"Nhà ở này, các người trụ cũng đủ lâu rồi đó!"
Tống Uyển đột nhiên nói một câu làm ba Lý trong lòng cảm thấy không tốt
"Thông gia, bà đây là có ý gì?" Cái gì gọi là lâu rồi? Ba Lý cẩn thận, sẽ không là chính ông nghĩ như vậy đi?
"Không có ý gì?" Tống Uyển không muốn cùng bọn họ nói lời vô nghĩa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc