Coi như nàng dâu này không phải người bọn họ ưa thích, nhưng cũng không cho phép người khác vũ nhục.
Trong lòng Hạ Nhược Tâm cười nhạt một tiếng, nụ cười đẹp mắt thế nào, trên mặt cũng mang một chút mỏi mệt.
"Cha, mẹ, mọi người ngồi xuống trước, con đi pha hai tách trà: "Cô nở nụ cười xin lỗi, sau đó đi vào phòng bếp, mà hôm nay La Sa mới biết chính mình bị báo ứng cái gì, chỉ huy người tới quen thuộc, hiển nhiên hiện tại cô ta đã không biết mình muốn nên làm gì, lại có bổn phận như thế nào.
Vẻ mặt Sở Giang âm trầm, một đôi mắt màu trà lộ ra quá nhiều chuyện, con của ông không đơn giản, đương nhiên ông cũng thế.
"Là ai bảo cô làm như vậy? Tôi muốn biết, nhà tôi để cô đến làm người giúp việc, hay là chủ?" Giọng của ông đột nhiên lạnh lẽo, La Sa cứ thế mà đánh một cái rùng mình, cô ta khẩn trương nắm lấy quần áo của mình, tay cũng không ngừng xoắn lại.
"Vâng... Tiên sinh..." Cô ta sợ hãi cúi đầu, thân phận thế nào, ở trong mắt bọn họ, cô ta đều là người làm mà thôi.
Tống Uyển kéo quần áo Sở Giang một chút, lắc đầu với ông, mà Sở Giang chỉ thu hồi ánh mắt của mình, đặt ở mặt bàn phía trước, ông biết, cái này nhất định là thằng nhóc kia làm, nếu không thì sao cô ta có lá gan lớn như vậy.
Hạ Nhược Tâm từ trong bếp đi ra, bưng hai tách trà, sau đó đặt ở trước mặt vợ chồng Sở thị, cha, mẹ, mời dùng trà, cô cười nhạt, không có nửa phần nịnh nọt, chỉ là lễ phép tự nhiên, cung kính đối với trưởng bối mà thôi, ở Hạ gia nhiều năm như vậy, cô hiểu chuyện duy nhất, chính là, người không thích mình, mình lại đi nịnh nọt, họ đều sẽ không thích mình.
Sẽ chỉ rước lấy càng nhiều chán ghét mà thôi.
Ai bảo con đi làm những thứ này, Sở Giang nhíu lông mày, so với Sở Luật, càng nhiều hơn một phần thâm trầm.
"Là chính con muốn làm, như vậy có thể rèn luyện một chút: " Cô không có ủy khuất gì có thể nói, cũng không có cảm giác chột dạ.
Tất cả đều là cô tự nguyện.
Cô cười có chút hoảng hốt, mà cười như thế để cho người ta nhìn lại có chút đau lòng.
Tống Uyển bưng chén lên, đặt ở bên môi, sau đó, uống một ngụm, ánh mắt hơi sáng lên một cái, thật sự là hương vị không tệ, mà đứa nhỏ này giống như cũng không phải như đồn đại, cô thật sự hại ૮ɦếƭ em gái mình sao?
Mà Hạ Nhược Tâm phát hiện trong mắt Tống Uyển vô tình hay cố ý hoài nghi, tròng mắt của cô hạ xuống hiện chút bi thương. Hạ Dĩ Hiên ૮ɦếƭ, sẽ vĩnh viễn dính tới cô, bất kể có phải là cô làm thật hay không, tất cả mọi người đã cho là, cô Gi*t Hạ Dĩ Hiên, mà cô có động cơ sao?
Bời vì cô yêu Sở Luật, cho nên, vì một người đàn ông, Gi*t ૮ɦếƭ em gái của mình.
Cô không phải người, cô vong ân phụ nghĩa, cô ác độc, cô nghe rất nhiều rồi.
Bọn họ muốn nghĩ làm sao, cô không cách nào ngăn cản, chỉ là, cô không thẹn với lương tâm, cô chỉ thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt dò xét của Tống Uyển. Bời vì, cô không có làm gì sai, cho nên, cô cũng không có chột dạ.
Tống Uyển hơi sửng sốt một chút, bà cũng không có tiếp xúc với Hạ Nhược Tâm quá nhiều, ngược lại lúc bà biết Hạ Dĩ Hiên, nói thật, bà không thích Hạ Dĩ Hiên, chỉ là bởi vì bà không thích trên người Hạ Dĩ Hiên mang theo tính khí đại tiểu thư, quá yếu ớt, cũng có thế lực, chẳng qua con trai thích, bà cũng không có cách nào, nhưng Hạ Nhược Tâm này cho cảm giác không giống như vậy, bà luôn luôn cảm thấy chỗ nào có sự kỳ lạ.
"Tại sao thiếu phu nhân Sở gia có thể đi làm việc của người làm, có phải con quên thân phận của chính hay không, Sở gia chúng ta muốn bao nhiêu người làm cũng được, không phải để con làm! Mặt Sở Giang càng thêm đỏ lên, là bị tức giận, Tống Uyển lại kéo quần áo ông một chút, trừng mắt liếc ông một cái, ánh mắt Sở Giang hơi né tránh một chút, không có cách, bề ngoài nghiêm khắc, lại có một khuyết điểm rất lớn, ông, sợ vợ.
Không đúng, không phải sợ, mà chính cực yêu.
Hạ Nhược Tâm chỉ mím môi không nói, bời vì cô biết hiện tại bất kể cô nói cái gì, Sở Giang đều sẽ tức giận, chỉ là, sở thiếu phu nhân thật sự khác người làm sao? Có lẽ ở trong mắt Sở Luật, Hạ Nhược Tâm còn không bằng một người làm.
"Cha, mẹ, mọi người ăn cơm chưa?" Cô miễn cưỡng cười một tiếng, chỉ là nhìn về phía hai vợ chồng Sở thị lần đầu tiên tới nơi này, cũng là cha mẹ chồng của cô.
"Không cần, chúng ta chỉ đến xem a Luật: " Sở Giang vừa trừng mắt một chút, trên lưng lại bị hung hăng nhéo một cái, ông bị đau thoáng nhìn qua vợ của mình, bạo lực là bạo lực.
"Xin lỗi cha, mẹ, gần đây anh ấy thật sự là quá bận rộn, cho nên chúng con đều không có thời gian đi thăm mọi ngời." Hạ Nhược nói vô cùng chân thành, cũng không có tận lực ý lấy lòng, thân là nàng dâu, để cha mẹ đến thăm, đúng là không nên.
Mà Sở Luật đúng là bề bộn nhiều việc, bời vì, anh đang bận bịu nhục nhã cô, tra tấn cô, tra tấn hung thủ hại ૮ɦếƭ vị hôn phu của anh.
Cô chỉ bi ai giương khóe môi của mình lên, có chút thất thần.
"Nhược Tâm, đến đây ngồi: " Tống Uyển chỉ cảm giác có chút chua xót, đứa nhỏ này, sống cũng không tốt, con trai của bà là hạng người gì, bà hiểu hơn bất kỳ ai, là anh biết, anh muốn con gái lớn Hạ gia, không có ý tốt, xem đi, quả nhiên là.
Hạ Nhược Tâm đứng ở một bên, không biết vì cái gì, lại có chút không biết làm thế nào, giống như có rất ít người có thể nói chuyện với cô như vậy, ở Hạ gia, cô chỉ có phần đứng.
Trong lúc nhất thời, cô không cách nào ứng đối.
Làm sao ngốc như vậy, để con ngồi con cứ ngồi. Tiếng Sở Giang trầm một chút.
Môi Hạ Nhược Tâm hơi động một chút, lúc này mới ngồi cạnh Tống Uyển, chẳng qua, vẫn là có chút khó chịu.
"Nhược Tâm, nói cho ta biết, a Luật đối con tốt chứ?" Tống Uyển đột nhiên kéo tay Hạ Nhược Tâm, lại phát hiện ngón tay của cô rất lạnh.
Cô là kinh hãi, hay là sợ hãi.
Thân thể Hạ Nhược Tâm hơi run lên một chút, lòng bàn tay được Tống Uyển cho sự ấm áp, đây là một người mẹ mang đến. Mặc dù nói, đó cũng không phải mẹ sinh ra cô, thế nhưng llại giống như tình thương của mẹ.
Cô khẽ gật đầu, miễn cưỡng cười một tiếng: "Anh ấy đối với con rất tốt: "Nói xon, cô cố ý cúi đầu, dưới mi mắt thật dài, ẩn giấu một chút bất đắc dĩ.
Rất tốt. Đúng vậy, anh đối với cô, tốt tàn nhẫn.
"Vậy là tốt rồi: " Tống Uyển vỗ vỗ tay Hạ Nhược tay, bất ngờ phát hiện mình lại rất thích cô gái cười mang theo có chút ngượng ngùng này, tất cả mọi người biết Hạ gia có một thiên kim Hạ Dĩ Hiên xinh đẹp đáng yêu, lại không biết cô còn có một người chị, thì ra lại là cô gái vân đạm phong thanh như thế này.
Nhìn lấy thỏa mãn trong mắt vợ, Sở Giang chỉ mím chặt môi của mình, vẫn không cách nào ưa thích nàng dâu Sở gia lại đi làm việc của người làm, chẳng qua, nghĩ tới chỗ này, ông cũng rõ ràng, tất cả là do ai làm.
Vẫn là thằng nhóc ngốc kia.
Cửa truyền đến tiếng mở cửa, đẩy ra, Sở Luật mặc đồ tây đứng ở cửa ra vào, khi nhìn thấy người bên trong, trong con ngươi lóe lên cái gì.
Anh để cặp công văn của mình xuống, đáy mắt có chút mỏi mệt, bờ môi mỏng cũng nhếch lên một chút.
"Cha, mẹ, sao mọi người lại tới đây?" Anh hào phóng ngồi ở một bên, chẳng qua, ánh mắt như là vô tình hay cố ý nhìn lướt qua Hạ Nhược Tâm.
Lá gan thật lớn, biết tố cáo.
"Con không đến thăm chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không thể tới thăm con sao? Mặc kệ cha mẹ mình, con an tâm cái gì?" Sở Giang ngẩng đầu lên, nhìn dứa con trai này, rất ưu tú, công ty dưới sự hướng dẫn của anh, càng ngày phát triển, thậm chí, ở nước ngoài đều chiếm cứ cái ghế nhất định, quá ưu tú không giả, tính khí lại quá thối.
Chỉ là, tính khí này còn không phải di truyền từ ông sao.
"Vâng, lần sau con sẽ chú ý, chờ hạng mục gần nhất của công ty xong, con sẽ về nhà."
Anh gọi nơi đó là nhà, mà bên này giống như khách sạn anh ở tạm, thậm chí còn có gái dùng miễn phí. Mắt Hạ Nhược Tâm khẽ động một chút, trong con ngươi lóe lên một chút tự giễu.
"A Luật, chúng ta chỉ nhớ con: " Tống Uyển nhìn con trai khẽ thở dài, mà thật ra bà muốn nói, bà không phải nhớ con trai, bà sợ anh sẽ làm ra chuyện gì, sẽ để cho mình hối hận, tính khí đứa nhỏ này quá mức mạnh mẽ, có khi quá mức cố chấp.
"Xin lỗi mẹ, để mẹ lo lắng: " Chỉ lúc ở trước mặt Tống Uyển, anh mới cởi bỏ gương mặt lạnh lùng, tuy nhiên vẫn rất ít cười, chẳng qua cũng không khó nhận, đây chỉ là tính cách của anh mà thôi.
"Tốt, thời gian cũng đã muộn, cho nên, chúng ta về trước: " Tống Uyển đứng lên, lôi kéo áo Sở Giang, mà Sở Giang vừa định trách cứ, cứ thế ngừng lạ, lúc đi tới cửa ông ngừng bước chân, đối với người làm nữa có phần ngẩn người, không vui nói, " Sở Luật, lần sau ta đến không muốn nhìn thấy cái người phụ nữ không nhìn rõ thân phận này, để người phụ nữ của con làm việc của người giúp việc, nếu như bị người ngoài biết, mặt mũi Sở gia còn để đâu?" Lạnh lùng quét qua La Sa, giọng Sở Giang có loại chất vấn không dung. Hai cha con đều cường ngạnh, ai cũng cố chấp.
"Con đã biết, cha: " Sở Luật chỉ đứng lên, đút tay vào trong túi quần mình, nghiêng người dựa vào một bên, lười nhác mang theo một chút buông lỏng, thế nhưng vẫn không cách nào che giấu sắc bén trên người anh.
Cửa đóng lại lần nữa, trong phòng lâm vào một loại yên tĩnh cực kỳ quỷ dị, La Sa có chút muốn nói lại thôi, cô ấy...
"Cùng tôi đi vào: " Sở Luật rút tay từ trong túi, tùy ý cởi cúc áo trên cổ, anh không thích bị người ra lệnh, cũng không thích bị người uy Hi*p, nhưng ghét nhất cũng là không có việc gì giả vô tội qua đạt được người khác đồng tình.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu xuống, theo phía sau anh, tình cờ ngẩng đầu, lông mi như là tua rua, rơi xuống một số cái bóng nhàn nhạt, có chút tối, cũng có chút nhạt.
Cửa lại bị đóng, đó là cửa tân phòng.
La Sa tay lau mồ hôi trên trán mình một chút, sắc mặt cô ta trắng bệch dựa vào tường, lần đầu tiên gặp cha con như vậy. Lúc này cô ta mới nghĩ đến một số việc, vội vàng cầm khăn lau làm việc vừa rồi Hạ Nhược Tâm làm, kỳ thật, cái này vốn là việc của cô ta.
Mà đi vào tân phòng, Sở Luật đột nhiên xoay người nắm lấy bả vai Hạ Nhược Tâm, ép cô vào mặt tường, lực đạo lớn thậm chí để Hạ Nhược Tâm cảm thấy có loại buồn nôn.
"Nói, cô nói với bọn họ cái gì?" Anh nhíu mắt lại, tay nắm lấy bả vai Hạ Nhược Tâm càng thêm dùng sức một chút, nếu như cô thật sự nói cái gì, như vậy, không nên trách anh không khách khí.
Anh không phải sợ bị người ta biết, mà chính là anh chán ghét bị người mưu hại.
Hạ Nhược Tâm chỉ cười bi ai một tiếng, trong mắt anh, Hạ Nhược Tâm lại ồn ào tố cáo người khác sao, cô xưa nay không làm những chuyện này, bời vì đây đều là quyền của Hạ Dĩ Hiên, cô không có quyền lực.
"Anh sẽ cho rằng em sẽ nói gì với bọn họ, hay là bọn họ sẽ hỏi cái gì?" Hạ Nhược Tâm sâu kín mở miệng, cũng không sợ nghênh tiếp mắt đen sâu lạnh của anh, mà trong lòng của cô vẫn bị hung hăng lướt qua một dao, giống như có thể cảm giác máu tanh lan tràn, coi như sắc mặt của cô bình tĩnh, xem như hiện tại cô có thể nhìn thẳng anh, thế nhưng không có ai biết, rốt cuộc cô dùng bao nhiêu sức lực.
"Anh yên tâm, cái gì em cũng không nói, bọn họ hỏi chúng ta có tốt hay không, em nói rất tốt." Mà không phải tốt tàn nhẫn, cô ở trong lòng tăng thêm một câu.
Cô sẽ không nói cho bất luận người nào, anh yên tâm, anh tàn nhẫn, chính cô không chịu nổi, cô không muốn làm cho tất cả mọi người đều biết hiện tại cô sống thế nào, càng không cho để Tống Uyển biết, bời vì, như thế, bà sẽ cười thật vui.
"Miệng của cô càng ngày càng lợi hại?" Sở Luật đột nhiên cúi đầu, cắn môi của cô, thẳng đến khi cắn ra máu mới thôi, mỗi lần cũng là như thế, bọn họ thật như con nhím, hai người chỉ cần vừa tiếp cận, liền sẽ đâm đau thân thể của đối phương, còn cố ý, anh hận cô, mà cô lại yêu anh.
Yêu hận xen lẫn, ai nói chỉ có một mình cô thống khổ.
Để anh yêu cô, căn bản là chuyện không thể nào, nhưng muốn để cho cô không yêu anh, có lẽ có một ngày, cô sẽ làm.
Lông mi của cô nhẹ nhàng run lên mấy lần, như là cái cánh trong suốt, sau đó vỡ vụn, ánh sáng giảm đi, cô duỗi tay ra, thả trên không trung, do dự một chút, cuối cùng vẫn chủ động ôm lấy cái người đàn ông đangg tàn phá bừa bãi giày vò cô, cô yêu anh như thế, thế nhưng cô phát hiện, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cô sắp duy trì không được rồi.
Có khi cô sợ, cô sợ Sở Luật hận sẽ khiến tình yêu của cô tan rã, nếu như có một ngày, cô thật sự không yêu, như vậy, mấy năm này, cô chấp nhất, cô chờ đợi, thời gian của cô, cô nhận qua khổ, có thể coi thành cái gì.
Sở Luật khẽ động một chút, lần này, anh chỉ không ngừng Lเế๓ láק vết thương ở môi cô, gần nếm được vị máu, còn có nước mắt của cô.
Anh trực tiếp vươn tay xé quần áo của cô, bời vì, anh muốn co, muốn thân thể mềm mại luôn xuất trong tâm trí anh, da thịt trơn mềm, còn có cô chịu đựng anh tra tấn, chính là thân thể bình thường không có gì lạ như vậy, lại sẽ để cho dã thú trong anh thức dậy, còn có hận ý, hận thật sâu tràn đầy.
Khi tiến vào, Hạ Nhược Tâm chỉ nhắm cặp mắt của mình lại, rất buồn cười, thì ra trong sách nói cá nước thân mật, dưới cái nhìn của cô, chỉ là đau đớn tận xương.
Sở Luật chen vào thân thể của cô, cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua với độ mảnh khảnh của cô, phải chăng có thể tiếp nhận một lần lại một lần tổn thương của anh.
Hạ thân bị hung hăng xuyên qua lần nữa, không có thương tiếc, không có dịu dàng, có cũng chỉ là trả thù, chỉ là chiếm hữu.
Sắc mặt cô trắng bệch, tay ở trên bả vai anh dùng sức, thậm chí đều không muốn mang đau đớn của cô cho nah, thì ra,yêu lại hèn mọn như thế, yêu đau lòng, yêu không có tôn nghiêm.
"Ô..." Cô đột nhiên khóc lên, cắn môi của mình mà khóc như vậy, trên gương mặt vô cùng trắng, lúc này đã sớm hiện đầy nước mắt, chỉ cần động nhẽ, có lẽ sẽ nát linh hồn của cô.
Động tác Sở Luật đột nhiên ngừng lại, không cho phép khóc, anh thấp giọng ra lệnh, giống như đang đè nén cái gì, chỉ là Hạ Nhược Tâm lại khẽ lắc đầu, cô cũng không muốn, chỉ là, cô thật sự nhịn không được, là chúng nó tự rơi xuống.
"Lên giường với tôi, cô thống khổ như vậy sao?" Sở Luật vẫn ở trong thân thể của cô, cái trán mơ hồ có chút gân xanh, cô nhẫn nhịn, sao anh không phải nhẫn.
"Đau..." Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, trước mắt của cô chỉ thấy được cái bóng của người đàn ông mơ hồ, phần môi cũng chỉ có một chữ này, là đau, không phải thống khổ, mà chính là đau.
Con ngươi Sở Luật đột nhiên mở hơn, tay đặt ở bên hông cô dùng sức nắm chặt.
Mà anh phát hiện, anh đối với người phụ nữ này, đáng ૮ɦếƭ là không đành lòng... Mà mắt đen của anh càng thêm tĩnh mịch một chút, dùng sức lên trước một chút, thấy được khóe mắt cô nhanh chóng lăn xuống nước mắt, không để cho anh cảm thấy khoái cảm trả thù, chỉ cảm giác tâm mình bị xé mở một chút, sau đó tràn vào một chút gió lạnh.
"Tôi chính là để cô đau, cô cho rằng tấm thân hèn này của cô khiến tôi muốn sao? Nếu như cô không đau, như vậy tôi sẽ đau."
Chỉ khi anh phát hiện, cô đau, thậm chí anh cũng giống như vậy.
Như là phát tiết, anh không để ý cô sinh non, không để ý cô mảnh mai, một mực lấy loại phương thức tàn nhẫn này giày vò thân thể của cô, linh hồn của cô.
Cuối cùng anh thỏa mãn, mới bứt ra rời đi, mà Hạ Nhược Tâm lại mềm mại dựa vào mặt đất, trong hai mắt trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm tấm hình trên mặt tường. Dĩ Hiên, cô nhìn thấy chưa, anh ấy đang báo thù cho cô, thế nhưng là tôi thiếu cô sao? Thiếu qua Hạ gia các người sao?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cô cảm giác mình so với một gái điếm còn hạ tiện hơn, đều vô sỉ, đều không có mặt mũi, cô ôm lấy hai chân của mình, co chính mình lại.
Sở Luật đi ra, lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc mà gợi cảm, nhất là hai cái đùi của anh, mười phần thẳng tắp, khí chất tôn quý bất phàm dù chỉ mặc một áo tắm đơn giản, đều không cách nào che giấu sắc bén.
Anh đứng ở cửa phòng tắm, chỉ lạnh lùng nhìn người phụ nữ ngồi ở góc tường, trong lòng không khỏi dâng lên một loại buồn bực.
"Qua tắm rửa, cô thật bẩn, để cho tôi buồn nôn: " Anh đi qua, góc áo vạch ra gió, chỉ hơi hơi lướt qua mặt cô, choáng mở bi thương trên mặt cô, là cái gì khiến vành mắt cô đau, lơ đãng, cô mới phát hiện, thì ra, nước mắt của cô lại rớt xuống.
Cô đứng lên, giữa hai chân đau nhức khó nhịn, đi từng bước từng bước gian nan tới phòng tắm, cách đó không xa, con ngươi đen của Sở Luật, lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra một điếu thuốc, ưu nhã vô cùng, mà anh cũng không có phát hiện, phương hướng ánh mắt của anh đã từ cửa phòng tắm rơi về phía tấm ảnh.
Nước nóng rơi xuống, Hạ Nhược Tâm chỉ bịt kín môi của mình, tiếng nước ào ào, đúng lúc che giấu đi tiếng khóc của cô.
Sở Luật một mực nheo mắt đen cuối cùng khi Hạ Nhược Tâm đi ra mới chợt mở, mà anh cũng cảm giác đầu ngón tay bị thuốc lá làm nóng, một điếu thuốc, anh không có hút bao nhiêu, chỉ là để nó tự cháy.