Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 107

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Choang" một tiếng, Ly Mạn Hiên đẩy cái cốc trên bàn rơi xuống mặt đất, hạng mục công trình xây dựng phát triển khoa học kĩ thuật quy mô lớn bị Sở Luật đoạt lấy, nói đến việc này sắc mặt anh lại xanh mét một mảnh, hôm nay anh vốn dĩ tràn đầy tin tưởng kí hợp đồng hạng mục công trình xây dựng đó đã bị bọn hắn cùng giám đốc ước hẹn, chỉ chờ kí hợp đồng, nếu như kí kết một đơn buôn bán này chí ít cùn phải kiếm hoen một ngàn vạn, tài sản công ty có thể mở rộng không ít, mấy năm sau anh có thể ngồi làm ăn cùng Sở Luật, cũng có thể trả được mối thù trên đầu Sở Luật.
Nhưng hiện tại nói gì cũng vô dụng, hạng mục nhà anh thế nhưng lại bị người ta ςướק đoạt, mà người đoạt chính là Sở Luật.
"Sao có thể?" Ông Lý quả thực có chút không tin, chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, ông bỗng nhiên đứng lên, trên bụng lại phì một vòng thịt, bắt đầu lung lay.
"Sao có thể." Ông lại nói một câu.
Sở Luật là con rể ông, lại như thế nào có một số việc cũng không có khả năng làm quá phận, tuy rằng trong tối ngoài sáng, ông đoạt của Sở thị mấy hạng mục, nhưng những hạng mục đó đối với Sở Luật mà nói chỉ như trên người hắn chỉ như chín trâu mất sợi lông thôi, đương nhiên Sở Luật cũng biết việc này, hai nhà thông đồng có các hạng mục lui tới, nhưng là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, bốn năm nay, Sở Luật đều là mở một con mắt nhắm một con mắt cho phép bọn họ lấy hạng mục, anh có nói qua mấy hạng mục đó với Sở Luật mà nói chỉ như rút một sợi lông thôi nhưng đối với Lý gia nó lại chính là bản hợp đồng lớn, tuy rằng nói công trình xây dựng phát triển khoa học kĩ thuật đầu tư kim ngạch chỉ lớn một ít, nhưng Sở Luật cũng xem như cho ông, sẽ không táo bạo trắng trợn ςướק đoạt đi hạng mục này.
Cho nên ông Lý căn bản là không tin, con rể nhà mình thật sự ςướק đoạt hạng mục đi rồi, nếu thật sự như thế tổn thất một năm của Lý gia có thể nói là không nhỏ.
Mà bọn họ không phải Sở Luật, nếu không có thủ đoạn của Sở Luật, không có tập đoàn tài lực cùng thực lực chống sau lưng, bọn họ cũng không vực dậy nổi.
Mạn Hiên, con nói chính là sự thật.
Ông Lý ngồi trên sô pha, cầm lấy chiếc cốc trên bàn dùng sức uống một ngụm, kết quả lại uống quá tàn bạo lập tức bị ho khan, chờ đến khi ngừng ho, lúc đối diện với Lý Mạn Hiên mặt đã tối đen.
"Cha, con còn có thể nói bậy sao?" Anh cười lạnh: "Cha cứ gọi điện thoại hỏi Vương giám đốc, xem có phải hay không tập đoàn Sở thị ở giữa phá rối, trực tiếp bọn họ thành hợp đồng ở tổng công ty, mà hợp đồng đã được kí kết rồi, Sở Luật ăn thịt đến một chén canh cũng không cho chúng ta."
"Chuyện này không có khả năng." Ông Lú vẫn không tin, con rể ông, tuy rằng không phải con trai, nhưng con rể cũng là một nửa con trai, lại nói hắn gọi ông một tiếng cha, sau lưng lại đâm ông một nhát dao, ông liền không tin cái này con rể có thể làm được.
Lý Mạn Hiên kéo dài mặt, thịt trên mặt đều đã run lên, hàm răng cũng nghiến ken két.
Ông Lý vừa thấy con trai như vậy, biết sự tình không tốt, ông vội vàng lấy điện thoại một bên, ngón tay run rẩy bấm thông một dãy số mà ông đã sớm nhớ kĩ, hạng mục côn trình xây dựng phát triển khoa học kĩ thuật, một năm trước ông cũng đã chú ý tới, bất quá Sở Luật từ trước đến nay đối với công trình xây dựng cũng có hứng thú, anh nói bóng nói gió rất nhiều lần, từ giữa cục bộ ra vì không ít tin tức, sau lại cũng cùng giám đốc bản địa chính là giám đốc Vương kia cùng kết quan hệ, ngầm mặt, lợi dụng hắn lấy tin tức từ Sở Luật, chậm rãi mới mang hợp đồng đưa xuống dưới, bọn họ đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, chỉ cần Sở Luật ở ở giữa tham gia thì bản hợ đồng này Lý gia lấy ổn thoả.
"Xin lỗi, Lý tiên sinh, với việc này tôi thật sự xin lỗi." Điện thoại bên kia giọng nói rất máy móc cũng hoàn toàn không có nhiệt tình như trước nữa: "Tổng bộ chúng tôi đã cùng tập đoàn Sở thị kí kết hợp đồng, tôi đối với việc này bất lực, chúng ta lần sau có thể có cơ hội hợ tác."
"Vương tổng..."
Ông Lý còn muốn nói vài câu, bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút.
"Bộp" một tiếng, điện thoại trong tay ông Lý cứ như vậy rơi trên cái bàn phía dưới, một tiếng kia dường như làm trái tim ông phá nát.
"Mạn Ni, con mang Sở Luật lại đây một lần."
Ông Lý lại cầm điện thoại, иgự¢ lúc lên lúc xuống, hiển nhiên đã giận tới cực điểm rồi, ông ra mệnh lệnh cới con gái, đây vẫn là làm đầu tiên ông tức giận như thế.
Sở Luật làm gì vậy, đánh mặt ông sao, muốn mang mặt ông ra đập sưng nát sao, còn không có vứt bỏ chức con rể, ông mang con gái mình nuôi lớn gả cho hắn cả một đời, cho hắn sinh nhi dục nữ, khởi tay đền bù, vậy mà đối với cha vợ như vậy có để cha vợ vào mắt hay không.
Lý Mạn Ni hiện tại cũng không hiểu ra sao, cô bị Lý phụ mang ra rống sửng sốt, đây là làm sao vậy, sao cha hôm nay giống như ăn thuốc nổ, lớn như hoả khí vậy.
Lúc này ở vân phòng Sở Luật cầm điện thoại cá nhân, vừa thấh dãy số phía trên, môi mỏng nhẹ nhàng vừa nhấc, một độ cung nhỏ cười nhàn nhạt, nụ cười thấm vào lòng người, nhưng lại lạnh, lạnh giống như có thứ mọc đi vào, ngay cả bên ngoài thư kí cũng không biết vì cái gì rùng mình một chút.
Thật quái lạ, lông tơ trên người dựng thẳng đứng rợn tóc gáy.
"Có việc?" Sở Luật ấm nút nghe, đặt điện thoại lên tai, ngón tay lại lướt nhanb trên bàn phím.
Một câu lạnh băng này làm Lý Mạn Ni không khỏi ôm cánh tay mình.
"Luật, cha bảo chúng ta về nhà một lần, ông giống như không phải rất hứng thú."
"Tôi biết rồi." Sở Luật đánh gãy lời nói Lý Mạn Ni, "bộp" một tiếng. đem cắt đứt di động tuỳ tiện ném điện thoại trên bàn, tiếp tục đánh trên bàn phím. Khoé miệng hiện lên độ cong như cũ không giảm.
Lúc này cũng không ai đoán ra anh đang nghĩ gì, rõ ràng là đamg cười nhưng lại mang cảm giác lạnh băng.
Đột nhiên bên ngoài truyền vào được một trận tiếng đập cửa, Sở Luật dừng tay, nhàn nhạt nói một tiếng mời vào.
Đỗ Tĩnh Đường đi nhanh đi đến, mặt mày hớn hở, dường như một đôi lông mày đamg khiêu vũ.
"Sự tình làm tốt?"
Sở Luật ngồi ngay ngắn, dùng câu khẳng định dò hỏi.
"Đương nhiên" Đỗ Tĩnh Đường vỗ иgự¢: "Em làm việc anh còn có thể không yên tâm sao, em trực tiếp tìm tổng giám đốc, chỉ cần không ngốc đương nhiên sẽ chọn chúng ta, mà tính đến Lý gia cũng đưa ra điều kiện tốt, thì tính sao, bọn họ phần cứng đạt tới tiêu chuẩn, phương diện tín dụng, chúng ta mới không tốt, đồ ngốc mới có thể vứt bỏ thịt cá, mà là đi dưa muối đậu hủ.
Đỗ Tĩnh Đường dừng ý cười trên mặt: "Anh, cha vợ anh lần này bị chúng ta ăn lớn như vậy sợ là sẽ không nỏ qua cho anh, nhưng anh tính làm sao bây giờ?"
Tuy rằng Sở Luật vẫn duy trì như thế nhưng chỉ cần vừa nhớ tới, Sở Luật còn muốn đi đối mặt với cha vợ, ai mắng ai huấn ai nói, chuyện này xác thật là rất khó, cả hai mặt đều không tốt.
Chỉ hy vọng cha vợ không thật sự đem anh họ anh huỷ diệt là tốt rồi.
Sở Luật vẫn coi như không sao nhấp môi mỏng: "Ông ấy muốn thế nào thì thế ấy!" Anh không phải là Sở Luật trước kia, đây là bọn họ thiếu anh, anh còn muốn chơi tiếp nếu không Lý gia sẽ không bị ςướק đoạt rớt một hợp đồng đơn giản như vậy.
Hiển nhiên Đỗ Tĩnh Đường không rõ ràng lắm, ý tứ trong lời nói của Sở Luật, anh đang chuẩn bị đi tìm bác sĩ trị thương cho anh họ đáng thương. Chỉ hy vọng cái lão kia nhẹ tay một chút, đừng đánh cho tàn đến là tiếp cánh tay tiếp chân.
Lý Mạn Ni thay một bộ quần áo, vỗ vỗ bụng, ngũ quan tươi đẹp, càng hiền dịu không ít.
Đến khi một chiếc xe dừng trước mặt cô, cô nhoẻn miệng cười, đi đến bên chiếc xe kia, kết quả cửa xe mở ra, nét cười trong nháy mắt thu trở về.
"Phu nhân, ông chủ có việc, chốc nữa sẽ qua, tôi đưa cô trở về trước." Tài xế cô nói to hết sức, đứng dậy mở cửa xe, Lý Mạn Ni đi vào nhịn chính mình xuống, trước mặt người ngoài, tính tình ôn nhu, khó chịu phải cố nhịn xuống, cô không nói lời nào ngồi trên xe, tài xế biết Lý Mạn Ni tâm tình không tốt, không dám nhiều lời chỉ lái xe đến hướn Lý gia.
Cũng may Lý gia cũng không quá xa, chưa đến nửa giờ đã đến cửa biệt thự hai tầng Lý gia.
Chờ đến khi Lý Mạn Ní xuống xe, lúc sau đi vào, tài xế đến đây mói thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh sờ soạng lưng, hoá ra quần áo trên lưng đã ướt đẫm lúc nào.
Thật là sát khí, cũng lớn quá.
Lý Mạn Ni đi vào, trên mặt ông Lý cùng Lý Mạn Hiên lôi kéo, hai người vốn dĩ muốn chế nhạo, kết quả vừa nhìn thấy chỉ có Lý Mạn Ni, há mồm cổ họng nhue mắc nghẹn chỉ có thể nuốt trở về, giống như là ăn cái gì ghê tởm, mặt căng cứng.
"Sở Luật đâu?" Ông Lý tức giận hỏi.
"Sợ là không dám tới đi?" Lý Mạn Hiên cười lạnh nói, anh lấy điều khiển từ xa đặt trên bàn, ấn vài nút, nhưng TV lại không mở, trước иgự¢ phập phồng phình to như muốn thiêu ૮ɦếƭ, còn có thời gian xem TV như vậy, để gia đình vọn họ chơi vui đùa, có ý tứ sao.
Lý Mạn Ni chậm chạp đến mấy cũng biết, cha và anh trai hiện tại tâm tình không tốt, nguyên nhân tâm tình không tốt xác thật là có liên quan đến Sở Luật, chỉ là Sở Luật làm chuyện gì mà làm cho bọn họ hận như vậy?
"Cha, anh, có chuyện gì vậy?" Cô ngồi xuống, không khí trong nhà không tốt lắm, làm cô cũng có cảm giác không thoải mái, Luật, bốn năm qua có chỗ nào không tốt, Sở Luật vẫn luôn đối với người nhà không tồi, cô cũng người gia đình cô làm không ít chuyện có lỗi với Sở Luật, chính Sở Luật cũng biết, anh không quá so đo cũng chưa bao giờ để trong lòng, đến cùng nhiều năm như vậy, hai nhà đều không có thể hiện qua mặt.
Chỉ là lúc này đây cô cảm giác đầu mình rất đau, rất khó chịu, ngay cả bụng cũng không thoải mái.
Bà Lý vừa đi ra, vội vàng kéo con gái: "Mạn Ni, con làm sao vậy, cháu ngoại không có việc gì?" Hiện tại bà Lý chính là lo lắng, khối thịt trong bụng Lý Mạn Ni so với ai khác đều phải quan trọng, bà oán trách liếc con trai cùng chồng một cái, nếu tổn thất một hạng mục, kia có là cái gì, sau này hết thảy Sở gia có cháu ngoại của bọn họ.
Ông Lý bây giờ mới nhớ tới Lý Mạn Ni đang mang thai. Sắc mặt cũng dịu xuống, nhưng mà trước иgự¢ Lý Mạn Hiên vẫn tức giận, càng thiêu càng cháy, anh ném điều khiển từ xa sang một bên, đứng lên, ngay cả em gái mình bây giờ cũng không thích.
Sau đó không lâu, một chiếc xe dừng ở cửa Lý gia, đây là chiếc xe Sở Luật thích nhất, cửa xe mở ra, cực kì lay động, xe đã được cải trang như cùng loại với xe quân đội, hệ số an toàn hiển nhiên không cần phải nói.
Sở Luật đi ra, hai tay đặt trong túi quần, anh đi nhanh vào, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng không độ cung, đôi mắt đen sâu thẳm càng thêm âm lãnh khó dò.
Anh gõ cửa, đứng bên ngoài một lúc, kết quả đợi nửa ngày cũng không có người mở cửa, nếu là trước đây, anh sẽ dùng thời gian của mình ở chỗ này chờ, nhưng mà hiện tại...
Anh xoay người, trực tiếp đi ra ngoài, sau đó lên xe, nhấn ga đi.
Mà ở bên trong ông Lý vừa nghe thấy tiếng xe, nháy mắt sắc mặt biến đổi.
"Mau đi mở cửa!" Ông hướng về phía quản gia hét lên, âm thanh đột nhiên tới khiến cho quản gia khi*p sợ, quản gia vội vàng mở cửa, nhưng bà ở bên ngoài nhìn nửa ngày cuối cùng quay đầu, vẻ mặt buồn bực.
"Tiên sinh, bên ngoài không có ai cả."
Ông Lý cảm giác chính mình lại một lần bị chơi, cũng kgoong biết rốt cuộc là ai làm, ông vốn dĩ phải ra oai phủ đầu, kết quả Sở Luật lại không cho bọn họ chút mặt mũi nào, không đúng đây là muốn xé rách cục diện.
Thế nhưng ông lại một thân mồ hôi lạnh, cũng không biết vì cái gì, luôn có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.
"Mạn Ni, có phải con với Sở Luật có vấn đề gì không?" Ôn Lý nheo hai mắt lại, trực giác mách bảo vấn đề nằm trên người con gái, bằng không với tính tình của Sở Luật, gọi ông một tiếng cha, Sở Luật sẽ không làm những việc khiến ông mất thể diện.
"Không có ạ." Lý Mạn Ni lắc đầu, chỉ là cô lại nhẹ nhàng cắn môi đỏ, chắc không phải do Hạ Nhược Tâm, vì Sở Luật đã nói sẽ không cùng cô ly hôn, như vậy chỉ cần cô và Sở Luật vẫn là vợ chồng, vì đứa nhỏ này, vì quan hệ hai nhà, anh cũng sẽ cố để cho mặt mũi hai nhà.
"Không có?" Ông Lý vẫn là không tin, ông nheo hai mắt, mũi ông cũng có thể nghe ra có sự tình không tốt, chính là từ con gái ông mà ra.
"Thật sự không có gì." Lý Mạn Ni vẫn nói một câu như vậy, nhưng sắc mặt bà Lý lạnh một âm.
Lúc không có ai, bà kéo con gái, nhỏ giọng hỏi: "Mạn Ni, có phải do Hạ Nhược Tâm?"
Mà đề cập đến tên Hạ Nhược Tâm, bà Lý nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt uống mái người.
"Nếu không còn có thể là ai?" Lý Mạn Ni khoé môi cong lên một đường châm chọc cười: "Mẹ, mẹ nói xem cô ta sao lại bất tử như vậy? ૮ɦếƭ rồi thì tốt, như vậy sẽ không có người uy Hi*p hôn nhân của con cùng Sở Luật."
Đúng vậy, đều là bởi vì Hạ Nhược Tâm, tát cả tại cô ta, nếu cô ta không xuất hiện. Nếu cô ta không có đứa con kia, nếu không phải bởi vì cô ta tìm đến Sở Luật, nếu không bởi vì Sở Luật gặp được cô ta, thì Sở Luật sẽ ở với cô cả đời, cũng sẽ không biết trước kia cô làm những chuyện đó, hiện tại cô ta vẫn vui vẻ phơi phới, hạnh phúc đầy người, đều tại cô ta, đều tại cô ta.
Cô hận, cô hận, cô thật sự hận.
Cô đặt tay lên bụng nhỏ, cô có con, nhưng người phụ nữ kia cũng có một đứa con, đứa con cùng với người mẹ hạ tiện kia sao không cùng ૮ɦếƭ đi.
"Không xong rồi." Bà Lý cảm giác việc này không thể cứ như vậy đi xuống: "Người phụ nữ kia không thể tồn tại, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cô ta sẽ làm hỏng chuyện của chúng ta." Hiện tại Sở Luật đều đối với bọn họ như vậy, nếu về sau lại cùng người phụ nữ kia ở bên nhau, nếu người phụ nữ kia thật sự được như thế, không phải sẽ chắn mất của cải của bọn họ sao?
"Mẹ, chúng ta phải làm thế nào?"
Lý Mạn Ni giống như bắt được một cây rơm rạ cứu mạng, một phen liền nắm cánh tay bà Lý, móng tay ấn sau cấp bách làm bà Lý cảm thấy đau, mà trong lòng bà Lý cũng không được tự nhiên, vì Sở gia là đường gốc rễ của bọn họ, không thể liền như vậy đoạn tuyệt, nếu thật sự chặt đứt bọn họ phải làm sao bây giờ?
"Yên tâm đi." Bà Lý nắm tay con gái: "Mẹ nhất định xe làm cho người phụ nữ kia đi rất xa."
"Mẹ, cảm ơn mẹ." Lý Mạn Ni nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ, trong nháy mắt kia, ánh dáng trong mắt tối sầm, có một loại không nói nên lời gợn sóng màu sắc rực rỡ, cứ như vậy một tầng một tầng nhộn nhạo rồi sau đó tiêu tán,m cuối cùng dừng lại xuống dưới, khoé mắt mang một nỗi hận, còn có oán, lạnh băng.
***
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm nâng khuôn mặt nhỏ, dùng sức khiễng mũi chân,m kéo tay áo Hạ Nhược Tâm.
"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt con gái, khuôn mặt nhỏ dài của cô bạn phính phính một ít thịt, giống như quả táo nhỏ, mềm mềm tròn tròn, thật sự muốn làm người ta cắn một miếng, xem đi giống như quả táo hồng đỏ, tươi mới nhiều nước.
"Mẹ, 乃úp bê bẩn rồi." Tiểu Vũ Điểm giơ 乃úp bê lên, hoá ra là váy 乃úp bê bị bẩn một mảng.
"Không sao, cởi ra giặt là được rồi, váy Tiểu Vũ Điểm bẩn, mẹ cũng giặt là sạch sẽ, đúng không? Đến lúc đó lại mặc vào cho 乃úp bê là tốt rồi." Hạ Nhược Tâm xoa mái tóc mềm mại của con, tiểu gia hoả tóc cũng dài ra một ít, chính là thực ngắn, nhưng lại không đâm vào tay, trái lại còn tựa như đang sờ trên những sợi lông tơ của con mèo, hơn nữa có những khi Tiểu Vũ Điểm sẽ nheo đôi mắt, thật đúng là giống một con mèo con.
"Cảm ơn mẹ." Tiểu Vũ Điểm nheo hai mắt, ôm cổ mẹ, vui vẻ cọ cọ khuôn mặt nhỏ, mềm mại, xác thật làm người khác khó có thể chống đỡ, đặc biệt là cô con gái nhỏ xinh đẹp như vậy.
Hạ Nhược Tâm thật sự thấy chính mình may mắn, đứa nhỏ này ngoan hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn dường như không làm cô quá nhọc lòng, cô thật sự khó tưởng tượng, nếu như đem Tiểu Vũ Điểm đổi thành đứa trẻ khác, hai mẹ con cô còn có thể tồn tại hay không.
Như đứa trẻ khác sẽ khóc nháo đòi đồ chơi nhưng Tiểu Vũ Điểm sẽ giúp mẹ làm việc.
Như đứa trẻ khác muốn mua đồ vật sẽ làm ồn ào, Tiểu Vũ Điểm của cô đã thực ngoan ngoãn ăn cơm.
Như đứa trẻ khác bởi vì không chiếm được sẽ khóc nháo không thôi, nhưng Tiểu Vũ Điểm của cô biết mẹ mệt mỏi mà không cần mẹ bế.
Tiểu Vũ Điểm là cứu rỗi lớn nhất cả đời của cô, nếu như không có Vũ Điểm, khả năng cô cũng sẽ không còn.
Cô kéo tay nhỏ của con, theo tay cô ૮ởเ φµầɳ áo 乃úp bê, Tiểu Vũ Điểm rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, bé còn sợ 乃úp bê lạnh đắp chăn lên 乃úp bế, sau đó cùng mẹ đem quần áo 乃úp bê giặt sạch sẽ, phơi trên ban công.
"Mẹ, rửa sạch rồi." Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ, chỉ vào quần áo, 乃úp bê thực chính là xinh đẹp.
"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm bế con lên: "乃úp bê thực xinh đẹp giống như Tiểu Vũ Điểm vậy."
Tiểu Vũ Điểm là một nha đầu nhỏ xinh đẹp, bé thích nhất được người khác khen xinh đẹp, tuổi còn nhỏ đã biết xấu đẹp cho nên vừa nghe mẹ nói khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngượng ngùng đỏ lên.
"Bộp bộp..."Bên ngoài truyền đến một trận tiếng đập cửa.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đi mở cửa."
Tiểu Vũ Điểm từ trong иgự¢ Hạ Nhược Tâm nhảy xuống, tự ra mở cửa, nhưng mình lại quá nhỏ cho nên bé phải dùng lực khiễng mũi chân, mới có thể với tới then cửa, hao hết không ít sức lực, cuối cùng cửa cũng được mở ra.
"Hơ dì." Tiểu Vũ Điểm vừa thấy người bên ngoài, thích thú nhào tới.
Người phụ nữ bên ngoài đúng là Thẩm Vi, cô lấy kính râm trên mặt ra, ngồi xổm xuống, xoa Ϧóþ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tiểu Vũ Điểm, cô thật đúng là không làm nỡ làm đau đứa nhỏ này, nhìn xuống đem mặt bé nhớ kĩ. Cô dùng tay so đo khuôn mặt nhỏ Tiểu Vũ Điểm, thực là vừa lòng mình vừa rồi béo béo ra một ít thịt, cuối cùng có thể béo ra ít thịt, nghĩ đến gần đây cũng ăn không ít cơm hai má thêm ít thịt.
Cô bế đứa bé trước mặt lên, ước lượng vừa nãy so với bây giờ một lần nữa, xác thực là nặng hơn.
Thật tốt, thoạt nhìn thân thể thật là tốt, đều có ít da ít thịt.
"Cô đã đến rồi." Hạ Nhược Tâm cười cười với Thẩm Vi, sau đos mở cửa ra cho dễ đi vào.
"Ừ, qua đây thăm cô, thuận tiện muốn ăn bát mì." Thẩm Vi đã giày cao gót vào một bên, động tác có chút thô lỗ, nhưng lại duyên dáng đáng yêu, làm cô thô lỗ biến thành tuỳ tâm, càng làm đàn ông không thể tự kiềm chế. Cũng có khi Hạ Nhược Tâm suy nghĩ, người phụ nữ như Thẩm Vi thì gọi là gì, ở cổ đại gọi là yêu nữ, mà ở hiện đại, có phải gọi là nữ vương không.
Bất quá cô vừa thấy Thẩm Vi đá vào một bên giày, kỳ thật rất bất đắc dĩ.
"Lại không đi dép?" Cô từ ngăn tủ lấy dép lê làm thay cô ấy, Thẩm Vi vốn đang thật sự chuẩn bị đi chân trần theo thói quen.
"Cảm ơn." Thẩm Vi vẫn ôm Tiểu Vũ Điểm, đùa chơi với bé, Tiểu Vũ Điểm ríu rít cùng cô nói chuyện váy 乃úp bê bị bẩn, sau đó cùng mẹ đem cầm quân áo đi giặt sạch sẽ, còn vươn tay chỉ ra ban công, trên ban công quả nhiên có treo một bộ váy đồ chơi.
"Cô mua đến cho con một cái này." Thẩm Vi vươn ngón tay vễ về mái tóc mềm mới mọc dài ra của Tiểu Vũ Điểm, ngón tay mang theo một chiếc nhẫn hồng bảo thạch cực to.
"Con bé chỉ thích cái kia, cô cũng đừng tiêu pha." Hạ Nhược Tâm rửa sạch tay, chuẩn bị đi vào bếp nấu mì. Thẩm Vi không vì thích, khả năng cũng là do ân sơn hào hải vị quá nhiều cho nên thích ăn nhất món Hạ Nhược Tâm nấu, mặc kệ là món gì, cô đều thích, cô là khách quen nơi này, đến nỗi Thẩm Vi làm gì, lại có quan hệ gì, trước nay Hạ Nhược Tâm đều không có cảm giác công việc Thẩm Vi kém một bậc, cô sẽ không quên chính mình cũng từ nơi đó mà ra, nếu không nhờ Thẩm Vi hiện tại cô còn không biết là ngày mấy, dựa cửa bán rẻ tiếng cười, bán mình.
Cả đời cô cảm ơn ân tình của Thẩm Vi.
Thẩm Vi đặt Tiểu Vũ Điểm trên đùi, cũng không hiểu vì sao cô rất thích đứa nhỏ này, cũng do khả năng mình từng mất đi, cô nghĩ, nếu như đứa con của cô còn nó cũng sẽ lớn như vậy.
Là con trai hay là con gái xinh đẹp, cô kì thật hy vọng là con gái, ngoan ngoãn đáng yêu như Tiểu Vũ Điểm.
Cô nhìn Tiểu Vũ Điểm, trước mắt lại là có chút ௱ôЛƓ lung.
"Dì đau đau sao?" Tiểu Vũ Điểm đặt tay nhỏ trên mặt Thẩm Vi: "Tiểu Vũ Điểm thổi vù vù, sẽ không đau nữa."
Tiểu Vũ Điểm nói, chu chu cái miệng nhỏ, dùng sức thổi khí lên mắt cô.
"Dì không sao." Thẩm Vi lau khô nước mắt, hôn khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Con thật ngoan."
Thời điểm Hạ Nhược tâm bưng món ăn ra liền thấy vành mắt đỏ của Thẩm Vi.
Là khóc sao? Mà cô cũng không có nhiều chuyện, ai trong lòng cũng đều mang nỗi buồn, đều sẽ có một ít sầu thương, với những khó khăn nhất đều đã đi qua, hiện tại nghĩ là cô cười, vì con cười, vì nỗ lực cuộc sống cùng con cười, nhưng với Thẩm Vi, bởi vì không hiểu biết, vì không biết cho nên cô cũng không dám nhiều lời.
Cô đặt món ăn lên bàn, hướng tới con gái vươn đôi tay nhỏ: "Tiểu Vũ Điểm, tới đây mẹ ôm, để dì ăn mì."
"Vâng!" Tiểu Vũ Điểm mở tay nhỏ ra để mẹ ôm bé, bé nắm tay nhỏ đặt trên vai mẹ, đôi mắt to đen sáng rõ, ngây thơ vô tội, tuy rằng đã cùng mẹ trải qua quá nhiều cực khổ, nhưng bé vẫn là một cô bé ngây thơ đáng yêu, đều nói thiếu niên không biết sầu, đúng như Tiểu Vũ Điểm vậy.
Thẩm Vi cầm chiếc đũa, một miếng lại một miếng, tóc dài nhuộm màu đỏ rượu, cuốn tới đầu vai, cô dùng tay nhẹ nhàng chuyển bát, nhất cử nhất động vẫn duyên dáng đáng yêu, khuôn mặt mỹ nhân từ trong xương cốt, không là từ quần áo, không là từ trang sức. Cô cảm thấy Thẩm Vi có chuyện quá khứ, nhưng cô sẽ không lắm miệng đi hỏi, Thẩm Vi từng nói, nếu như có một ngày cô nguyện ý, sẽ dùng quá khứ của cô ấy đổi lấy quá khứ của cô.
Chỉ là không biết khi nào cô mới có thể nghe được chuyện quá khứ của Thẩm Vi.
Thẩm Vi bưng bát lên, một chút cũng không nho nhã uống sạch sẽ nước trong bát.
"Cảm ơn." Thẩm Bi buông bát xuống, ăn một bát mì, cái loại này không chỉ là no thoả mãn, còn có một hồi ức, hồi ức không chỉ có thống khổ, cũng không chỉ có vui vẻ, các loại chua ngọt đắng cay (cảm xúc hỗn loạn phức tạp) có lẽ đều ở trong đó, cũng tại đây là một bát mì.
"Không cần khách khí." Hạ Nhược Tâm cười cười: "Đã ăn no chưa, muốn một bát nữa không?"
"Cô cho tôi là heo sao?" Thẩm Vi sờ sờ bụng mịn, lại là ám chỉ một chút cái trên bàn kia so với đầu cô phải rất nhiều bát lớn, lại là một bát, một hai phải cũng không thể căng ૮ɦếƭ cô.
"Xin lỗi." Hạ Nhược Tâm ngượng ngùng, hình như khách khí quá phận.
"Cho tôi đi." Thẩm Vi vươn tay, Hạ Nhược Tâm đung trán chạm vào đầu nhỏ của con gái: "Tiểu Vũ Điểm ở đây choei với dì nhé, mẹ đi rửa bát."
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn vô cùng gật đầu, sau đó hướng Thẩm Vi vươn tay nhỏ để Thẩm Vi ôm.
Thẩm Vi vui bẻ tiếp nhận cô bạn nhỏ, cùng cô chơi, rất khó tưởng tượng được cô thế nhưng có thể cùng đứa trẻ này chơi vui vẻ như vậy, đến cả Hạ Nhược Tâm lần đầu nhìn thấy Thẩm Vi hoàn toàn khác nhau.
Hạ Nhược Tâm đổ một ít nước rửa bát vào tay, bàn tay đặt ở dưới vòi nước, nhìn bọt nước rửa bát ở ngón tay thấm hoà tan.
Bên ngoài, Thẩm Vi đang xoa xoa Ϧóþ Ϧóþ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, vén mái tóc dài màu đỏ rượu của mình.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ xinh đẹp, hay là dì?"
Tiểu Vũ Điểm thật sự là một đứa trẻ, bé cắn cắn tay nhỏ chỉ, mắt to trong trẻo loé lên, chỉ vào phòng bếp, mẹ nhẹ nhàng, dì cũng nhẹ nhàng.
"Tiểu Vũ Điểm yêu mẹ hay yêu dì?" Tiểu cô nương này cái miệng nhỏ thật là ngọt, lòng Thẩm Vi như muốn hoà tan.
Thời điểm Ha Nhược Tâm đi ra, Tiểu Vũ Điểm đã chơi đến mệt mỏi, cắn ngón tay ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trừ mái tóc ngắn ngủn ra, có chút giống một đứa bé trai.
"Con là bé gái ngoan." Thẩm Vi có chút không đành lòng đem đứa bé trong lòng giao cho Hạ Nhược Tâm, đây là con nhà người ta không phải nhà cô, nhưng cô thật muốn đem đứa nhỏ này mang về nhà, chỉ là, cô... nơi đó.
Bỏ đi, làm ô nhiễm đôi mắt trẻ con, một độ mắt sạch sẽ như vậy, vô ưu vô lự lớn lên như vậy đi.
"Cô không tính rời nơi đó đi sao?" Hạ Nhược Tâm đặt con gái vào phòng ngủ bên trong, thời điểm đi ra câu đầu tiên chính là lời nói này.
Nơi kia biết rõ là địa ngục, vì cái gì còn muốn ngốc, cô cảm giác Thẩm Vi hoàn toàn có thể rời đi, tóm lại nơi như thế thật sự không thích hợp với người bình thường, nơi đó tràn ngập đủ loại dơ bẩn, tính kế, đáng ghê tơem, người thói hư tật xấu, người mắt trái cảm xúc, toàn bộ đều ở bên trong, ở tròn thời gian dài, người bình thường thật sự sẽ bị điên.
Cô cảm kích Thẩm Vi đã giúp cô rời xa nơi đó, Thẩm Vi còn muốn tiếp tục sao?
"Tại sao phải rời khỏi?" Thẩm Vi từ trên người lấy ra một điếu thuốc, sợ soạng một hồi không thấy bật lửa.
"Có bật lửa không?" Cô hỏi Hạ Nhược Tâm, ngón tay sơn màu đỏ dài mỹ lệ, như là đôi tay chơi nghệ thuật, đàn dương cầm, vẽ tranh, hoặc là bị một người đàn ông nắm trong lòng bàn tay, mà không như ở hiện tại nơi này, một mùi thuốc là nhiễm bị thương ngón tay vốn trắng nõn sạch sẽ.
"Có, chờ một lát." Hạ Nhược Tâm vào trong bếp lấy bật lửa đưa cho Thẩm Vi.
"Cảm ơn." Thẩm Vi theo thói quen đặt thuốc lá ở trong miệng, môi đỏ nhẹ nhấp giữ, mở bật lửa, đốt thuốc, cô phả ra một mảnh sườn khói, cái loại này làm người mê say mùi hơi thở thuốc lá, nháy mắt tràn ngập toàn bộ phổi cô.
Cô lại nhả chút khói lạnh ra, môi đỏ hơi nâng lên.
"Rời đi có cái gì tốt?" Cô hút một ngụm: "Nơi đó chính là thế giới của tôi, mọi người không biết, có người sinh ra thuộc về nơi đó, như tôi, nếu tôi không ở nơi đó, sao có thể còn sống đến bây giờ?"
Không biết đây là than nhẹ hay là tự giễu, Hạ Nhược Tâm cảm thấy giống như đã từng quen biết khó tả.
Lúc ấy cô cũng bị một người đàn ông bức đi đầu đường xó chợ, không quen biết ai, nếu không có Tiểu Vũ Điểm, cô hiện tại đang ở nơi nào, sống hay ૮ɦếƭ, ai có biết.
"Cô sẽ tốt thôi." Hạ Nhược Tâm nắm tay Thẩm Vi: "Tôi biết tôi không có năng lực, nhưng chỉ cần tôi có thể giúp cô, tôi nhất định sẽ giúp cô, cho dù là đao dưới chân núi chảo dầu cũng sẽ không cau mày."
Thẩm Vi phụt cười lên tiếng: "Cô còn lên núi đao hạ chảo dầu, giờ hiện đại hay cổ đại, là giang hồ sao, tôi nhớ kĩ cô nói nếu như có một ngày tôi thật sự quậy không nổi nữa, nhớ thu lưu tôi nha."
"Được." Hạ Nhược Tâm đáp ứng. Cô thực sự nghiêm túc, thực sự trịnh trọng, cô cũng nhớ kĩ chính mình nói gì.
Mà Thẩm Vi lại chưa để trong lòng, cô xem ra cả đời này đều sẽ ở nơi đó, cho đến khi một ngày cô ૮ɦếƭ, có lẽ ngày mai cô sẽ không ở thế gian nữa, hứa hẹn vĩnh viễn là hư vô mờ mịt, đặc biệt là đàn ông.
Thẩm Vi lại lấy một điếu thuốc lá đưa lên hút, cô dường như đang nghĩ tới chuyện nào đó, có chút buồn bực, nhưng phần nhiều là trầm mặc, cho đến khi cô hút xong ba điếu thuốc, trong phòng truyền đến một người đang ho sặc sụa vì khói thuốc.
"Xin lỗi." Đến đây Thẩm Vi mới thấy mình có chút thất thố, quên mất còn có một đứa trẻ, trẻ con hít phải khói thuốc không tốt.
"Không sao, mở cửa ra một lúc là được rồi." Hạ Nhược Tâm một chút cũng không ghét bỏ, cô đứng lên, đến bên cửa sổ, mở cửa sổ lớn hơn nữa, bên ngoài không khí tươi mát, tràn ngập khắp thành thị, có cái thanh thản cũng nình yên, đồng thời cũng có khẩn chương cùng bận rộn.
Cô đi qua, ngồi trước mặt Thẩm Vi: "Thế nào, trong lòng thoải mái chút nào chưa?"
Thẩm Vi 乃úng 乃úng ngón tay, lại nhìn thoáng qu gạt tàn thuốc trên bàn, một gạt tàn toàn tàn thuốc, cũng thật làm khó không khí nơi này, cô cuộn tròn hai chân lên, đá dép lê sang một bên, đôi chân thon dài, đường cong hoàn mĩ, giống như một bức tranh duyên dáng, mỗi một việc làm đều mang đến nét đẹp nữ nhân.
Cô nâng đùi lên sườn mặt: "Ừ, thoải mái nhiều rồi, cảm ơn."
Kì thật Hạ Nhược Tâm càng thích Thẩm Vi hiện tại, ngoại trừ lớp nguỵ trang, cô chính là cô mà không phải người khác, mặc kệ là tốt hay là xấu vẫn chính là cô.
"Cao Dật nhà cô đâu?" Thẩm Vi đột ngột hỏi một vấn đề như vậy.
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, một câu nhà cô làm lòng cô thấy nhẹ nhàng, nhưng không biết cảm giác gì lại có chút áp lực.
"Anh ấy hôm nay có ca giải phẫu." Cô rũ
lông mi xuống, ngón tay nắm vào nhau, tâm tư trôi về nơi xa xăm.
Thẩm Vi đột nhiên ngồi ngay ngắn, vươn tay đặt trên vai Hạ Nhược Tâm, đầu ngóm tay còn nhàn nhạt hương vị thuốc lá, ẩn trong đó có chút thương cảm.
"Hãy nắm chắc, không phải mỗi một người phụ nữ có thể gặp được người đàn ông thích hợp."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nâng môi đỏ cuối cùng cũng chỉ cười điềm đạm.
Có một số việc không nói rõ ràng, kì thậg các cô đều hiểu, có một số việc đã trải qua mới có thể rõ ràng, thời gian trôi qua mới có thể hiểu được, vài năm sau thì ra thời gian đã trôi như vậy.
"Tôi phải đi đây." Thẩm Vi vốn đang muốn tìm Tiểu Vũ Điểm nhưng ngủ rồi, thôi bỏ đi.
Nếu có thời gian cô sẽ ghé qua, ở chỗ này, có thể đến ăn một bát mì, một bát như là mẹ nấu, cô đeo kính râm, một chiếc xe dừng ngay trước mặt, tài xế xuống mở cửa xe, cô ngồi lên, ánh mắt dưới kính râm thay đổi, môi đỏ kiều diễm hướng về phía trước giương lên, cô không chỉ có là Thẩm Vi, mà còn là quan hệ xã hội đầu bảng Giảng Nam.
Hạ Nhược Tâm kéo rèm, chiếc xe kia đã đi, cô dựa lưng lên cửa sổ, ánh sáng rơi xuống ánh mắt, sáng sáng tối tối, thần sắc khó hiểu.
Cô không thể giúp cô ấy cái gì, dù chỉ một chút giúp đỡ.
Sờ sờ váy 乃úp bê bên ngoài, thu lại, giúp 乃úp bê mặc vào, cô nhưng lại làm không cùng hình dáng với váy nhỏ này.
Đầu tiên cô đi vào phòng ngủ của con gái, đứa bé nhỏ rúc trong chăn, chỉ lộ một cái đầu nhỏ, cô ngủ rất quen thuộc, tiếng hít thở nhẹ nhàng thỉnh thoảng truyền đến, khuôn mặt nhỏ ngủ cũng đỏ bừng, bé ngủ giấc này nếu không ngủ mấy giờ thì sẽ không tỉnh.
Nhìn thoáng qua thời gian, cô muốn ra ngoài mua đồ ăn.
Nếu đi nhanh khả năng khả năng khi về tiểu gia hỏa này vẫn chư tỉnh dậy.
Lấy ví tiền, cô khoá kĩ cửa, không dám ở trên đường kéo dài thời gian, đi như chạy nhanh đến chỗ siêu thị. Mà cô cũng không biết có một người đàm ông vẫn luôn lén lút đi theo cô.
Mua xong đồ ăn, cô đã kiểm kê lại tủ lạnh bên trong không còn nhiều đồ ăn lắm, nghỉ hôm nay muốn ăn cái gì, chỉ là cô đột nhiên dừng bước, con người có khi có trực giác rất là kì quái, bản năng cô cảm giác được nguy hiểm, nắm chặt túi trong tay, bước nhanh.
Cô đi nhanh, người phía sau cũng đi nhanh.
Hạ Nhược Tâm thật đúng là không hiểu, ở cô có chỗ nào thích, tham tiền, cô thật không có bao nhiêu tiền, ham mê nữ sắc, cô cảm giác diện mạo chính mình tầm thường, đặc biệt hiện tại vẫn là một người phụ nữ, so với những thiếu nữ trẻ tuổi, cô lại càng tầm thường, vừa không tiền vừa không đẹp, cùng cô làm cái gì a.
Chạy vội chạy vàng, cô cũng không dám quay đầu lại, không biết chạy xa tới đâu, cô mới thở hổn hển ngừng lại, mắt liếc trộm về phía sau, hình như không có người, cô trốn vào một góc tường, vỗ иgự¢, lại nhìn trộm về phía sau một chút, giống như thật sự không có người.
Lúc này cô mới đi ra, vỗ vỗ quần áo trên người, về sau nhất định phải đi chỗ nào bán đồ ăn có nhiều người qua lại, ra cửa không dễ nha.
Mà cô cũng không biết ở cách đó không xa. Lúc này, bên trong một ngỏ nhỏ không người, một người đan ông mặc tây trang hàng hiệu vặn vẹo một chút thủ đoạn, trên mặt đất một người đàn ông đáng khinh bị đánh một trận đang bò như chó.
Người đàn ông trên mặt đất ôm đầu, mặt tím tím xanh xanh một mảng to, xác thật là bị đánh thành đầu heo rồi, cứ như vậy người kia đánh vẫn chưa hết giận, một chân dùng sức dẫm lên mặt người đàn ông kia, người đàn ông kêu không được, nghĩ xin tha nhưng lại không thể nói, miệng đều bị biến dạng thành lạp xưởng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc