Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 105

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Hạ Mộc: "Đều nói hận thực ra là yêu, nếu không yêu, vậy còn hận cái gì, đến cuối cùng chỉ là người xa lạ mà thôi."
Nếu Có Trời Nắng: "Không có khả năng có cơ hội à?"
Hạ Mộc: "Ông chủ à, cô hỏi vấn đề này rất kì quái?"
Nếu Có Trời Nắng: "Kì quái à, tôi chỉ mong muốn được một người phụ nữ tha thứ, nhưng nghe cô vừa nói như vậy, tôi lại có cảm giác như một chút khả năng cũng không có."
Hạ Mộc: "Ông chủ không được từ bỏ, tóm lại sẽ có một ngày được tha thứ, nếu thật lòng thì sẽ thành công thôi, đúng vậy không?"
Nếu Có Trời Nắng: "Vậy mượn câu nói tốt lành của cô."
Hạ Nhược Tâm đóng khung tin nhắn, dựa trên ghê sô pha, đặt giá vẽ trên đùi bắt đầu vẽ, cô thích đắm chìm trong thế giới hội họa như nậy, đây là thế giới khác của cô, tốt đẹp, mỹ diệu, cũng không có tổn thương.
Tiểu Vũ Điểm mở của ra, tay ôm 乃úp bê, đôi chân nhỏ nhắn mập mạp chạy tới, sau đó mở một đôi mắt to bò lên sô pha, đem đầu nhỏ rúc trong иgự¢ mẹ.
"Mẹ, tranh Tiểu Vũ Điểm vẽ đẹp không?"
Cọ cọ cổ mẹ, lại bò xuống sô pha, ôm 乃úp bê bày ra dáng vẻ, dơ tiểu người mẫu.
"Đẹp nha" Hạ Nhược Tâm nhéo khuôn mặt nhỏ của con, lại thay đổi một trang giấy vẽ, tiếp tục vẽ lên.
Tiểu Vũ Điểm thực vẫn trách tiểu người mẫu, đứng đó không nhúc nhích, cũng không cần mẹ nhắc nhở, tự động bày một cái mờ ám bé tự biết mình rất đẹp, chờ mẹ cho cô vẽ bức ảnh.
Tuy rằng bạn bè bé đều có ảnh chụp, bé chỉ có bức vẽ mẹ.
Vẽ trên mặt giấy rất nhanh hiện ra một thân ảnh nhỏ nhỏ, béo béo đô đô khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to sâu thẳm, lông mày thanh tú, tuy rằng còn nhỏ. nhưng đã có sở trường một ít tài năng.
Cảm giác này có chút giống...
Ngón tay nhỏ của Hạ Nhược Tâm dừng một chút, mang giá vẽ rời đi, đem giấy vẽ đứng ở trước mặt mình, xác thật đúng vậy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Tiểu Vũ Điểm cùng anh càng có điểm giống.
Diện mạo còn do cô nhưng chính là tính tình lại giống anh chân chính.
Đột nhiên cô nhớ đến lời nói kia của Nếu Có Trời Nắng, nếu người kia hối hận, cô có tha thứ không, cô cũng không nghĩ đến, thực sự có chút việc, không phải một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ, cũng không thể một câu không liên quan mà có thể xem như quá khứ.
Buông tập vẽ, ôm con gái, lại dùng tay mình so với khuôn mặt con, tiểu nha đầu này trưởng thành béo nhiều như vậy.
Một tay nắm tay nhỏ của con tới phòng bếp, cho bé một bình sữa bột,
Tiểu Vũ Điểm ôm bình sữa, bẹp miệng nhỏ: "Mẹ, không uống được không?"
"Không được." Hạ Nhược Tâm bé con, nhẹ nhàng cụng trán chạm vào khuôn mặt nhỏ: "Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ, uống nhiều sữa bột về sau sẽ càng cao càng trắng, càng ngày càng xinh đẹp."
"Thật ạ?" Tiểu Vũ Điểm gãi gãi đầu tóc ngắn ngủn: "Thật sự sẽ trở nên xinh đẹp, tóc cũng sẽ dài ra sao?" Bé vẫn để ý tóc của mình,sợ người khác biết trước kia bé đầu trọc.
"Đúng vậy đó." Hạ Nhược Tâm an ủi con gái: "Sẽ rất mau dài ra, giống như trước đây dài thật dài, còn có thể tết bím tóc thật xinh đẹp, mang rất nhiều kẹp tóc nơ bướm."
"Nào, Tiểu Vũ Điểm uống đi." Tiểu Vũ Điển ôm bình sữa, miệng nhỏ một ngụm lại một ngụm, thực nghiêm túc uống, hai tay gắt gao nắm lấy bình sữa, sợ là hiện tai ai vươn tay lấy cũng không có khả năng, sức ăn của con trước kia cô không biết, hiện tại đã thể hiện rõ ràng.
Hạ Nhược Tâm vỗ về con gái nhỏ, những việc thuộc về quá khứ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đi qua, những ngày tháng cực khổ đều qua rồi, sau này cô cũng có thể kiếm đủ tiền cho con một cuộc sống tốt.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn uống sữa, đầu nhỏ dựa trên vai mẹ, kì thật bé vốn dĩ chính là em bé nhỏ, mới ba tuổi, nhóc con nhỏ nhất trong nhà trẻ, cũng bởi vì bé cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cho nên so sánh với cuộc sống sung sướng, bố mẹ giàu có nuông chiều con cái với bé thì bé hiểu chuyện hơn nhiều.
Một bình sữa cũng uống xong, bé cũng muốn ngủ rồi, trong lòng vẫn ôm chặt 乃úp bê, hiện tại Hạ Nhược Tâm đã có khả năng mua quần áo cho 乃úp bê, là Tiểu Vũ Điểm thích nhất, yêu nhất, hiện tại bé vẫn ôm 乃úp bê vào trong иgự¢, bé xem như là một người bạn, mặc kệ có nhiều 乃úp bê như nào, 乃úp bê này ở trong lòng Tiểu Vũ Điểm vĩnh viễn không có khả năng thay thế.
Cô đem con gái cẩn thận đặt trên giường, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ, so với lúc mắc bệnh, thực sự là đã có ít thịt, Cao Dật nói, cô bé khôi phục rất tốt, về sau có thể sống rất lâu.
Trời cao đã không đối với mẹ con cô quá mức tàn nhẫn, cô đói bụng, ngủ trên phố lớn, thậm chí còn không một xu dính túi, thậm chí còn một chút nữa là đến Quỷ Môn Quan, Cao Dật nói, cực khổ đã kết thúc rồi, về sau mỗi ngày của bọn họ sẽ càng ngày càng tốt, đúng hay không?
Cô đi vào phòng khách, đem một bức vẽ Tiểu Vũ Điểm cẩn thận cất đi, lại là vẽ mặt trên trang web tranh minh họa, cô cung cấp cho hai trang web làm mặt trên tranh họa, mà lúc đầu cô vẽ không người hỏi thăm, rồi tới hiện tại cô nỗ lực, cuối cùng cũng có chút tiếng tăm, hơn nữa trang web người ta nói sẽ cho cô một công việc, cô không cần tìm kiếm việc làm đồng thời cho cô nhiều thời gian hơn để củng cố việc vẽ tranh của mình.
Trên máy tính báo tin tức.
Cô mở ra, hình đầu quen thuộc.
Nếu Có Trời Nắng: "Còn chưa ngủ?"
Hạ Mộc: "À, không, tôi đang làm việc."
Nếu Có Trời Nắng: "Ngủ sớm chút đi, tiền nơi nào là kiếm xong?"
Rồi sau đó hình bên kia cái đầu đen ngòm, hẳn là offline, Hạ Nhược Tâm đóng máy tính, tiếp tục vẽ, muốn vẽ nhiều một chút, cô thích công việc của mình, mà cô cũng không biết, kì thật chim cánh cut chỉ là mặt trên, còn ở dưới hình Nếu Có Trời Nắng vẫn luôn sáng.
"Luật, anh còn chưa ngủ sao?"
Lý Mạn Ni mặc áo ngủ có chút bất an đứng ở cửa, sắp đến 12 giờ, nếu bận, cũng không thể bận như vậy, trước kia anh tuy rằng bận, nhưng đến giờ đi ngủ anh nhất định sẽ buông công việc xuống, trừ khi công ty có chuyện quan trọng anh phải tăng ca.
"Em ngủ trước đi, anh còn chờ một lát." Sở Luật nhẹ nhàng nhéo ấn đường mình, lời này nói bao nhiêu cho có lệ.
Lý Mạn Ni cắn đau môi đỏ của mình, cuối cùng xoay người, trong nháy mắt cũng không ai phát hiện trên mặt cô đã biểu tình vặn vẹo.
Sở Luật mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, rõ ràng thân thể đều mệt mỏi, anh không biết mình còn muốn những ngày như vậy trong bao lâu, chỉ là lâu lắm, anh gần như đã bắt đầu không nghĩ lại tiếp tục.
Tâm lý không nghĩ lại tiếp tục, cũng không nghĩ lại ủy khuất chính mình, thậm chí là không muốn bức chính mình, đi làm không muốn làm việc.
Hiện thực, anh là người, không phải thần, anh có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ.
Thời gian cuối tuần, Lý Mạn Ni kéo cánh tay Sở Luật, hai người đã đứng trước cửa nhà Lý gia, biệt thự hai tầng, cũng là sau này Sở Luật đưa cho Lý gia, mấy năm trước công ty Lý gia có lần nguy cơ phá sản lớn, nếu không phải Lý Mạn Ni tìm được Sở Luật rồi, khả năng Lý gia hiện tại đã sớm không biết đã lưu lạc phương nào.
Lý Mạn Ni kì thật lúc trước chính là kẻ thứ ba, nếu gia đình có nội tình tuyệt đối sẽ không phát sinh như vậy, tuy rằng lúc trước Lý gia cũng có phản đối nhưng kì thật giữa bọn họ đều là quạt gió thêm củi giả đơn giản đối tượng chính là người có tài.
Hai người đi vào, bà Lý vừa thấy con gái con rể đã đến, đôi mắt cười cố ý lớn tiếng nói với người bên trong: "Chí Quốc, Mạn Ni cùng Sở Luật đến rồi."
Ông Lý vội vàng đi ra vừa thấy con gái cùng con rể, không khỏi trên người nhiều một ít xem thường.
"Ba mẹ," Lý Mạn Ni ôm chặt Sở Luật cánh tay, cười cùng cha mẹ chào hỏi.
"Chào ba mẹ" Sở Luật cũng chào một câu, không nhiều nhiệt tình, sắc mặt luôn trầm tĩnh, anh từ trước đến nay đều như thế, nếu cười nhiều chỉ sợ nhiều người sẽ choáng váng.
Mà ông bà Lý cũng biết tính tình đứa con rể này, cũng không cảm giác gì mà cười ha hả đưa con gái con rể đi vào.
Bên trong anh trai Lý Mạn Hiên với cô bạn gái mới cũng ở chỗ này, bạn gái Hứa Thơ Dương của Lý Mạn Hiên vừa thấy Sở Luật đôi mắt không khỏi sáng ngời, người đàn ông này mới là cực phẩm, thân cao chân dài, ngũ quan bắt mắt, khí thế cũng bức người, hơn nữa cô còn biết nhìn người, một thân quần áo tuy rằng đơn giản lại đều là nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng, không hiện sơn lộ thủy, chính là loại vẻ đẹp này khiến người khác khó có thể với tới. Vốn cho rằng Lý Mạn Hiên coi như là tốt, nhưng đem so sánh với người đàn ông này kém xa lắc xa lơ, một bên là thiên nga, một bên là cóc.
Mà Lý Mạn Ni ghét cái ánh mắt hứng thú không hề che giấu như thế với Sở Luật, cảm giác không vui, làm sao vậy, đàn ông người khác cũng muốn nghĩ đến sao?
Bộ dáng cha mẹ Lý gia không khỏi có chút xấu hổ đương nhiên càng xấu hổ hơn là Lý Mạn Hiên, khuôn mặt anh như bị người khác đánh, đau khó có thể chịu đựng, anh cảm giác bị người khác nhục nhã, bị Hứa Thơ Dương, cũng bị em rể Sở Luật này chọc giận, sắc mặt lập tức không tốt, ngay cả nhìn em rể cũng không lại một gương mặt đẹp.
Sở Luật vẫn giữ trạng thái không nói chuyện, đến lúc ăn cơm cha Lý hỏi cái gì anh trả lời cái,đó, cha Lý có chút đem sự chú ý lên người Sở Luật, có thể vì muốn moi một ít thông tin, với vấn đề này trong lòng Sở Luật hiểu rõ cũng biết cha Lý biết rất nhiều tin tức nên cuối cùng hợp đồng được một nửa thì bị ςướק mất, Sở Luật đều biết nhưng anh chỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Chỉ là gần đây Lý gia càng ngày càng bành trướng, lấy được về chỉ biết dùng bất lương, cho nên lúc này đây anh mới hiểu rõ Lý gia, là một công ty làm ăn nhỏ nhưng đối với Lý gia như vậy cha Lý không quá vừa lòng, còn cố ý vô tình nói đau xót:
"Tiểu Luật à, con xem, ba cũng già rồi, thân thể càng ngày càng không khỏe, công ty mấy năm gần đây làm ăn bắt đầu nguy khốn, trong lòng ba cũng rất sốt ruột."
Sở Luật nhẹ nhàng nhấp môi mỏng lạnh, còn không tốt, so với năm sắp đóng cửa công ty, hiện tại đã trở lại tốt ૮ɦếƭ đi, tiến bộ không ngừng tăng theo bậc thang.
Cho nên người ta nói tóm lại là lòng tham quá nhiều sẽ không biết bổn phận mình ở đâu.
"Tiểu Luật..." Cha Lý muốn nói nữa nhưng Sở Luật cắt ngang lời ông nói: "Ba, về sau chuyện công ty, anh trai sẽ tiếp quản, tin tưởng anh trai sẽ có mưu kế của mình quản lí công ty ngày càng tốt."
Lý Mạn Hiên là người không thể bị công kích, đặc biệt là vừa rồi, người phụ nữ của anh rõ ràng hứng thú với Sở Luật anh đã buồn bực, trong lòng sớm đã oán hận lên Sở Luật: "Không tồi, công ty Lý gia chúng ta không cần dựa vào người khác" Anh ngồi thẳng người, khóe môi cười lạnh lùng, trong hai mắt lóe lên ánh lửa, chỉ kém là không đem em rể mang đi thiêu đi.
Cha Lý thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con trai, hiện tại Lý Mạn Hiên căn bản đã bị độc hỏa sở công tâm, đừng nói ông không thấy đôi mắt của con rể, cơ bản chính là con trai ông năng lực cũng không có. Đối với một người đàn ông, có cái gì sẽ so với người phụ nữ của mình đội trên đầu mình mũ xanh mượt, sỉ nhục, ghê tởm.
Cho nên anh ghê tởm, cái này bị em rể làm cho ghê tởm rồi, tuy rằng nói anh ghê tởm chính là bạn gái anh nhưng không phải tên đầu sỏ gây tội là Sở Luật hay sao.
"Ba, hãy yên tâm đi." Lý Mạn Hiên cắn răng, như thề nói: "Con tin, chỉ cần con tiếp quản công ty, về sau nhất định công ty sẽ lên một bậc cao mới, tài sản nhất định sẽ tăng theo, sẽ không kém so với em rể, có phải hay không, em rể?" Anh cười, khóe miệng lại cũng xoắn xít.
"Em tin tưởng anh." Sở Luật nhàn nhạt đáp một câu, không đem sự khiêu khích của Lý Mạn Hiên vào trong mắt.
Có đôi khi, thiên phú rất quan trọng, không phải ai cũng có thiên phú về buôn bán, liếc mắt một cái là có thể phát hiện thời cơ, bắt lấy thời cơ, cũng là lợi dụng thời cơ, hiển nhiên Sở Luật trời sinh là thương nhân, nhưng Lý Mạn Hiên, xin lỗi, anh không phải, nhưng là bị chọc tức, thành tựu về sau cũng sẽ không lớn. Nói khó nghe một chút chính là vấn đề về chỉ số thông minh.
Đây là người đàn ông trên thương trường, ngồi yên cũng khiến người khác đổ máu.
Mà thế giới bên trong của phụ nữ cũng không bình tĩnh, chiến tranh giữa những người phụ nữ so với đàn ông còn mối thù sâu nặng hơn nhiều.
"Mạn Ni, em với chồng mình tình cảm rất tốt." Hứa Thơ Dương uống ly nước trái cây, lời nói bỏ thêm vài phần thật tình, vài phần giả ý, là hâm mộ hay là ghen ghét.
"Chờ chị về sau cùng anh em kết hôn, thành chị dâu, hai người nhất định so với chúng em tình cảm còn tốt hơn." Lý Mạn Ni cười khuôn mặt hạnh phúc, làm trên mặt Hứa Thơ Dương hiện một nét ghen ghét.
"Mạn Ni à, chồng em thích cái gì?". Hứa Thơ Dương lại giả dạng làm thiên chân hỏi, đôi mắt to sáng ngời, xác thật giống cô gái nhỏ thiên chân vô tà, chỉ cần lưu ý đến ý tứ ẩn ở trong không có ý tốt.
Càng thiên chân, càng tâm cơ, càng cười, càng tính kế.
Ở trong mắt Lý Mạn Ni, Hứa Thơ Dương chính là có tâm cơ.
Mà Lý Mạn Ni ở trong mắt Hứa Thơ Dương là bùn chứ không chỉ là biểu một cái trà xanh.
Cái ly trên bàn thẳng với Lý Mạn Ni, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua miệng ly, cười, làm mặt nguy trang của Hứa Thơ Dương phá xác.
"Anh ấy tất nhiên thích em nhất." Lý Mạn Ni cười âи áι
"Ra vậy." Bộ dáng Hứa Thơ Dương trông rất vui vẻ: " Nếu nói em rể không thích em thì lúc trước sẽ không ly hôn để cưới em, em gái." Cô cũng không biết vì sao lại than một tiếng: " Chị nghe nói chồng em lúc trước đã làm không ít chuyện tốt cho em nha."
"Có chuyện như vậy sao?"
Lý Mạn Ni phủ nhận, hơn nữa sự việc trước kia bị người ta nhắc lại, lần này không thể nghi ngờ là đang đánh lên mặt cô, nói cô có lỗi, cô sợ nhất chính là nghe cái tên Hạ Nhược Tâm, ghét nhất cũng là ở trước mặt cô nhắc tới ba chữ này. Hứa Thơ Dương kia mở miệng không ngừng nói về vấn đề này làm trong lòng cô sinh buồn bực.
"Mạn Ni, em nói xem vợ trước như nào?" Hứa Thơ Dương khởi động cằm, môi đỏ mỉm cười, khoé mắt cũng hiện ý cười, đương nhiên trong lòng cũng đang cười, sợ là thật sự chọc được đến cái đuôi của Lý Mạn Ni, chọc chỗ đau nhất, phải một hai không thể chọc ૮ɦếƭ đi.
Mà chính câu này của Hứa Thơ Dương thành công khiến sắc mặt của Lý Mạn Ni thay đổi: "Hứa Thơ Dương." Cô đè thấp giọng, cảnh cáo: " Đừng tưởng rằng em không biết chị đang suy nghĩ gì, em khuyên chị nên bỏ ý nghĩ này đi, chị cả đời này cũng đừng nghĩ tới chồng em."
"Phải không?" Hứa Thơ Dương cũng không che giấu, dù sao cũng đều lộ bộ mặt thật, còn che giấu cái gì, cô có một ít
tâm tư đến Sở Luật.
Cô sửa tóc một chút, tiếp tục cười nói: "Mạn Ni, em không được quên, chồng em cũng là do ςướק về, nếu em có thể đoạt vậy vì cớ gì chị lại không thế?"
Đột nhiên "chát" một tiếng.
Mấ người đàn ông trong phòng khách, bảo mẫu cùng bà Lý vội vàng đi tới, đều bị ngạc nhiên, lúc đến nơi này mới chú ý đến Hứa Thơ Dương che khuôn mặt, đôi mắt trừng lớn gần như muốn ăn thịt người.
"Lý Mạn Ni, con tiện nhân này, cô dám đánh tôi?"
"Tôi đánh chính là đồ tiện nhân chị." Lý Mạn Ni cũng không cam lòng yếu thế: "Đánh người chú ý đến chồng người khác, chị còn cho rằng mình có mặt, vẫn danh giáo gớm, tôi xem chị như kĩ nữ còn không bằng!"
Hứa Thơ Dương hồng tím mắt, cũng rống lại: "Tôi là tiện nhân, cũng không tiện bằng cô lúc ấy, chính bởi vì tiện mới thông đồng với Sở Luật, ςướק chồng người khác, cô cũng có mặt mũi thế còn để ý đến chồng người khác là có ý tứ gì, thì sao hôm nay tại chỗ này như thế nào lấy thân phận này nói chuyện cùng tôi, nực cười, không cần cô lập đền thờ kĩ nữ, cô ****** thật làm tôi ghê tởm, cả gia đình các ngươi đều ghê tởm."
Nói xong, xách túi, lúc đi nghiêng người lại, vươn tay "chát" một tiếng, đáp lại Lý Mạn Ni một chút, lắc lắc ngón tay đã sớm ૮ɦếƭ lặng, lại hưng tai nhạc hoạ nói: " Tôi sẽ xem chuyện này cho quên đi, tôi chính là như vậy, người khác kính tôi một thước, tôi đáp người ta một trượng, người khác dám đắc tội với tôi, tôi trả lại gấp trăm lần, hiện tại tôi vẫn còn cho cô thiếu tiền vốn xem như cô được lợi."
Cô đánh Lý Mạn Ni, nghênh ngang mở cửa, lúc đi ngang qua Lý Mạn Ni tầm mắt dừng một chút, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Sở Luật đảo qua vài lần.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại." Để lại một câu thâm ý sau đó mở cửa rời đi, như bão tố, thổi đến đều khiến người ở đây không khỏi bị đánh rùng mình.
Hôm nay vốn là ngày gia định sum họp, hiện tại thật tốt thế nhưng laj biến thành chuyênn chê cười.
Bà Lý ở một bên khuyên Lý Mạn Ni, một bên mắng Hứa Thơ Dương đầy đầu máu chó.
Lý Mạn Hiên cảm giác trên đầu mình một mảnh xanh mượt, hận không thể đem đầu tóc mang ra ánh sáng, mà cha Lý xấu hổ, còn lại là Sở Luật đáp lại cũng không có ý muốn nói chuyện. Cuối cùng lại quên mất chính mình vừa rồi rốt cuộc nói bậy bạ cái gì, anh không chịu được nữa.
Sở Luật ngẩng đầu nhìn trần nhà, anh không xem như bốn mười lăm độ nhìn trời, anh cũng không phải ở giai đoạn thâm trầm mà anh chỉ cảm giác mệt mỏi.
Trên đường trở về, Sở Luật trầm mặc, Lý Mạn Ni bây giờ đầy một bụng tức, một bụng uỷ khuất.
"Sở Luật, em bị đánh." Cô đột nhiên quay sang Sở Luật rống tiếng.
Sở Luật dừng xe ở một bên, lấy ra điếu thuốc lá, vốn muốn hút, cuối cùng lại ném điếu thuốc trở về.
"Em cũng đánh cô ta."
"Cô ta nên bị đánh". Lý Mạn Ni oán hận nắm chặt tay: "Sở Luật, vợ anh bị đánh, anh cái gì cũng không nói sao?"
"Ừm". Sở Luật nhàn nhạt nâng mí mắt: "Em muốn anh như thế nào?"
"Lật đổ Hứa gia, làm cô ta cả đời này không thể ngẩng đầu, em muốn xem cô ta cả đời này nghèo túng phải đi cầu xin còn có thể kiểu ngạo cái gì!" Trước mắt Lý Mạn Ni như thấy được bản mặt hằng ngày của Hứa Thơ Dương khi đi ăn xin, bộ dáng quá nghèo khổ, cười, làm người khác cảm giác điên khùng.
"Hứa gia cùng gia đình em đang hợp tác làm ăn." Giọng nói của Sở Luật vẫn thật điềm đạm, như thể bóng đêm, u tối, tĩnh mịch: "Một cái hạng mục đã hợp tác hai năm, nhà cô ta đổ, nhà em cũng không thoát, em còn muốn lật đổ nhà họ?"
Sở Luật hỏi Lý Mạn Ni, đơn tử của Hứa gia vốn là của anh nhưng chính Lý gia tự mình nuốt vào, hợp tác hai năm, bọn họ chính là dùng hết toàn bộ ăn ở xong đi, một cái Hứa gia chống đỡ với tập đoàn Sở thị, chống đối với anh, anh nhúng tay vào chuyện này, nếu anh thâu tóm đối với anh chỉ có chỗ tốt, không có chỗ hỏng, hơn nữa nếu thật sự công ty Hứa gia phá sản, còn sẽ chuyển tặng cho anh một Lý gia, giống như mua một tặng một, anh không giúp, đơn giản muốn xem Lý Mạn Ni cùng Lý gia bồi cũng không bồi lên nổi.
Quả nhiên, Lý Mạn Ni lập tức ngậm miệng, không hề đề cập đến Lý gia nữa, những lúc mệt như này cô chỉ có thể nuốt vào trong bụng, hiện tại không hận Sở Luật không bảo vệ cô, vẫn là hận cha mẹ, hận anh trai dẫn sói vào hang, thậm chí còn không động đậy đến cô ta.
Tốt, hai nhà họ sống với nhau đã hai năm, bất luận như thế nào cái tát kia cô nhất định sẽ trả lại.
Sở Luật lái xe, xe chậm rãi biến mất nơi cuối con đường, đèn đường bốn phía kéo dài cảnh vật, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe vội vàng chạy qua, cảnh vật thành thị sống về đêm bây giờ vừa mới bắt đầu.
***
Hạ Nhược Tâm mở máy tính, nộp bản thảo đồ hoạ, nếu đủ tư cách bức hoạ sẽ được sử dụng mặt trên trang web, đương nhiên lúc này cô cũng cần tới tiền.
Theo thói quen mở chim cánh cụt ra, ngoài ý muốn Nếu Có Trời Nắng cũng sáng.
Cô click mở hình đầu Nếu Có Trời Nắng, nghĩ muốn cùng ông chủ nói gì đó, kết quả Nếu Có Trời Nắng nhắn một tin trước.
Nếu Có Trời Nắng: "Cô đã lên rồi"
Hạ Mộc: "Ừ, tôi vừa lên, vừa đúng lúc giao tác phẩm."
Nếu Có Trời Nắng: " Nhanh như vậy, không phải cho cô thời gian ba ngày sao."
Hạ Mộc: "Không phải, là trang web khác."
Bên kia mấy giây trầm mặc rồi sau đó lại loé lên.
Nếu Có Trời Nắng: "Tôi muốn hỏi cô một việc, lấy góc độ phụ nữ mà xem xét, nếu có một đôi vợ chồng vì hiểu lầm mà ly hôn, sẽ có một ngày quay lại chứ?"
Cái này, Hạ Nhược Tâm suy nghĩ, nguyên nhân kì thật có nhiều loại, đến nỗi có thể quay lại hay không, cô không đại biểu cho người khác cho nên không có quyên đi nghiền ngẫm tâm tư người khác.
Đầu tiên cô đánh mấy chữ xong lại xoá đi.
Nếu Có Trời Nắng: "Cô không trả lời?"
Hạ Mộc: "Tôi không biết người khác sẽ thế nào nhưng tôi sẽ không."
Nếu Có Trời Nắng: "Phải không?"
Rồi sau đó hình bên kia tối sầm, Hạ Nhược Tâm cũng không nghĩ nhiều nhưng cô lại dừng 乃út trong tay xuống, trong lòng nghĩ, sao Nếu Có Trời Nắng vì sao lại hỏi vấn đề kì quái này, tóm lại chuyện xưa kia mình cũng có đi.
Sở Luật xoe nhẹ ấn đường, đóng máy tính, cứ như vậy ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, mệt, tâm mệt, cơ thể cũng mệt, mà tinh thần càng mệt.
Mà ngày hôm nay anh không về phòng mà ngồi ở ghế suốt một đêm, chờ đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng., anh cũng không ăn sáng, chỉ thu thập mình tốt, trực tiếp đi đến công ty.
"Tổng tài, có một vị Hứa tiểu thư đã chờ nửa ngày."
Anh vừa đến, thư kí Tiểu Trần đứng lên, nhìn Sở Luật khai báo: "Cô ấy nói cô ấy là người phụ trách tập đoàn Kiểm Phong, có công việc muốn cùng anh nói chuyện."
Họ Hứa? Trong trí nhớ Sở Luật tìm cái tên họ Hứa này, tựa hồ không có ấn tượng về người này, hơn nữa tập đoàn Kiểm Phong xem như một công ty chủ lưu, bất quá lần trước hợp tác hạng mục lại bị Lý gia ςướק mất, anh cũng không quan tâm mà lúc này bọn họ lại đến đây để làm cho anh đào góc tường Lý gia, bọn họ muốn phản chiến, đấu tranh nội bộ sao.
"Cho vào đi". Anh đi vào văn phòng, mạnh mẽ nói với người trước mặt, Sở Luật từ trước đến này cường đại không gì không làm được, nhưng chỉ có anh biết anh vì một đêm không ngủ cho nên cả người cực kì không thoải mái. Nới lỏng cà vạt, bụng cũng theo đó mà reo một tiếng, bất quá thời gian hiện tại cũng không có thời gian đi ăn, công việc chồng chất đều đè ở nơi này, mỗi ngày một đống lớn đè lên người anh, chưa đè anh tới ૮ɦếƭ, cũng thật tính là anh mạng lớn. Có lẽ anh thật sự giống như lời Đỗ Tĩnh Đường, chính mình nên buông một ít, kiếm tiền như nào cũng kiếm không hết, chỉ là không cho anh kiếm tiền anh còn có thể làm gì.
Sau đó không lậ, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, anh đi đến ghế ngồi xuống.
"Mời vào". Giọng nói không nhiểu cảm xúc, hết thảy mắt anh đều trầm tĩnh.
Cửa mở ra, đầu tiên đi vào là đôi giày cao gót màu đen tinh tế, đôi chân người phụ nữ vô cùng đẹp, đôi chân nhỏ nhắn được đôi giày cao gót bao lấy, mỗi bước chân đi thướt tha, cô mặc trên người bộ trang phục minh hoàng sắc, mang theo sự khôn khéo nữ chức nghiệp, quả là có thân hình nữ nhân mềm mại, tầm mắt hướng về phía trước, một gương mặt tuổi trẻ, dung mạo đoan trang, ngũ trang tinh tế, dáng người không tồi mềm như nước, nhìn thấy một người phụ nữ như vậy sợ là người đàn ông khác muốn đi theo lòng hưu dạ vượn, nhưng Sở Luật anh không có. Anh là một khối băng, nếu là ánh sáng ấm áp thì cũng che hết nhiệt người khác, anh là yêu cầu dùng 乃úa tạp.
Chuyển nhẹ cây 乃út kí tên trong tay, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm mĩ nhân tươi đẹp đi tới.
"Sở tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt."
Mĩ nhân cúi mình cuộn sóng tóc dài, thân thể hơi sườn một chút, mặt cũng rũ xuống phía dưới góc ba mươi độ, nghĩ đến cô thật sự nghĩ mình đẹp, cũng biết góc độ nào của mình, bên mặt nào đẹp nhất, nhất là có thể khiến đàn ông gây tội.
Chỉ là cô ở chỗ này ra sức bày nửa tư thế, cũng đợi nửa ngày, kết quả người đàn ông kia một chút biểu tình cũng không có, thật sự có chút xấu hổ thương tâm.
"Sở tiên sinh..." Người phụ nữ lại tiến thêm vài bước, cô ý kéo cổ áo xuống phía dưới thêm chút, lộ ra một bộ иgự¢ trắng nõn, tin tưởng không có người nào có thể cự tuyệt được một mảnh phong cảnh duy mĩ của người mỹ nữ tuyệt trần này, mỹ nữ vẫn cố ý lộ иgự¢ ra tới.
Chính lại cứ như thế, người đàn ông trước mặt ngay cả một biểu tình cũng không có.
Đôi mắt anh quá mờ, vẻ mặt anh quá đạm, tâm tư cũng quá sâu. Trong lúc nhất thời làm mỹ nhân cảm nhận được hai chữ "thất bại".
Cô vẫn chư từ bỏ ý định, muốn một lần nữa bày mị lực, lúc muốn sở hữu người đàn ông này thì Sở Luật lấy điện thoại trên bàn, một hồi điện thoại qua đi.
"Thư kí Trần, giúp tôi kêu bảo vệ vào."
Bảo vệ? Người phụ nữ sửng sốt, khuôn mặt mơ hồ không biết Sở Luật muốn làm gì, kêu cái gì bảo vệ cơ, cô trăm lần nghĩ cũng không ra, lại lúc thật vất vả sắp xếp lại ngôn ngữ không biết muốn nói gì, miệng vừa mở ra lập tức hai bảo an tiến vào trước cửa.
Sau đó người phụ nữ bị lôi ra ngoài, cô mặt trắng bệch, ở chỗ này hồn bay phách lạc.
Còn có Sở Luật thả một tiếng lạnh băng vô tình, làm cô hiện tại tâm vẫn còn run, lạnh trong hầm băng.
Anh nói: "Hứa Thơ Dương, làm ăn buôn bán nhà các người, tôi sẽ không tiếp, tôi cũng không nghĩ đến cô."
Anh nói:
"Hứa Thơ Dương, cô đánh vợ của tôi, mặc kệ vì nguyên nhân gì, một cái tát đánh trên mặt người phụ nữ của Sở Luật, chẳng khác nào đánh lên người Sở Luật."
Anh cũng nói:
"Cuối cùng, về sau thấy tôi thì tránh xa chút, nếu không tôi không ngại lần sau áp dụng một ít thủ đoạn."
Anh lại nói:
"Trên đời nhiều người không có đạo đức, Tôi Sở Luật tuy rằng không phải người tốt, nhưng những đạo đức này tôi vẫn hiểu."
Hứa Thơ Dương nhớ tới thủ đoạn, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Trên thương trường người đàn ông Sở Luật này ở trên thương trường phong bình từ trước đến nay đều khiến người ta sợ hãi, làm buôn bán không từ thủ đoạn, đối với đối thủ càng không từ thủ đoạn, cùng anh làm ăn đến cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp.
Cho nên Hứa Thơ Dương sợ, lúc này đây là thật sự sợ, cô không nên tiêu tưởng đến người đàn ông này, không nên có ý nghĩ muốn đoạt lấy.
Mà Hứa Thơ Dương bị bảo vệ kéo ra khỏi tập đoàn Sở thị, mà Lý Mạn Ni đã nghe nói, cô thật muốn đi tát người phụ nữ kia một cái, cũng không biết xem lại mặt mình, Sở Luật là người mà cô ta có thể tưởng sao.
Mà tâm tình cô không tồi, chỉ là cô giờ cô cùng Sở Luật sống chung cùng một loại phương thức, rốt cuộc vẫn cười không nổi.
Cô muốn thay đổi lại không biết bắt đầu thay đổi từ đâu.
Kì thật rõ ràng cô biết người đàn ông kia đã sớm rời xa nơi cô.
Bên ngoài cửa số, năm nào cũng nhớ rơi xuống không ít lá khô, những hoa văn trên gân lá, tựa hồ thời gian xuân hạ còn lưu lại, chính là hiện giờ những cái đó mất đi vĩnh viễn không thể quay trở lại.
Trên đời không xuất hiện hai mảnh lá cây giống nhau, cũng không có khả năng có hai sinh mệnh giống nhau.
Đầu tiên là Sở Luật trở về nhà cha mẹ, đến nỗi Lý Mạn Ni hiện tại không phải yêu cầu anh lo lắng, cô sễ đối tốt với bản thân, sẽ không gây ra một chút chuyện gì, đương nhiên còn có bé con, đứa bé này so với sinh mệnh cô càng quan trọng.
" Tiểu Luật, tới uống trà đi con." Tống Uyển đặt chén trà trong tay Sở Luật, sau đó ngồi bên cạnh anh, nhìn trước mắt đứa con này thật cao cao soái soái, bà thật sự cảm thán thời gian dễ già rồi.
"Con bây giờ lớn lên cao như vậy, mẹ vẫn nhớ bộ dáng khi con còn nhỏ, lúc ấy mới như này." Tay bà so một chút: "Con xem hiện tại, con trưởng thành rồi, mẹ cũng già rồi."
Kì thật thời gian quả thực trôi mau, con trai của bà đã sắp làm cha rồi mà bà cũng sắp lên chức bà nội, sống hơn nửa đời người, đứa con trai này thật làm bà hãnh diện nhưng cái chính là bà vẫn luôn lo lắng.
"Mẹ hiện tại mẹ vẫn còn trẻ." Sở Luật uống ly trà, khó được khi anh an ủi người khác, từ trước đến nay miệng anh thực ૮ɦếƭ, có khi nhiều lời nói mấy câu giống như muốn mạng anh, lúc này đây anh thân hữu, cũng thật là khó có được.
"Nào có trẻ, ta sắp làm bà nội rồi." Tống Uyển cười một chút, kỳ thật là thật sự già rồi, bất quá, bà cả đời cùng đáng. Chỉ cần có thể bế cháu bây giờ bà ૮ɦếƭ cũng nguyện ý.
"Tiểu Luật, chính con bây giờ thấy thực sự có lỗi với Hạ Nhược Tâm phải không?" Tổng Uyển đặt tay lên vai con trai có chút nặng nề, coa thể thấy được gần đây nhất đến tột cùng anh có bao nhiêu áp lực.
"Vâng" Sở Luật gật đầu, ở trước mặt mẹ, anh không muốn dấu diếm.
"Bởi vì Dĩ Hiên còn sống, cho nên con hận sai rồi, người cũng trả thù sai rồi." Bà thở dài, con trai do bà sinh, bốn năm trước đoạn hôn nhân kia xuất phát từ nguyên nhân gì, bà không phải là không có khả năng không biết.
"Đều tại mẹ không tốt, nếu lúc trước mẹ ngăn cản con thì tốt, cũng không đến mức thương tổn một sinh mạng vô tội như vậy" Nói đến Hạ Nhược Tâm, Tống Uyển kì thật cũng có chút thích, ngoại trừ xuất thân, các cái khác đều đáng giá, nhưng đến cuối cùng tóm lại thì tất cả đã qua rồi.
"Khôn liên quan đến mẹ, mẹ à, chính la con quá cố chấp." Sở Luật buông ly trong tay, ngón tay đặt trên cổ mình. Anh sai, anh phải gánh vác, lúc ấy anh bị thù hận che mờ đôi mắt, không có khả năng có thể khuyên được anh bao gồm cả mẹ anh.
Anh tính cách quá mức cường ngạnh, tưởng rằng chính mình đối với vấn đề này sẽ không hối hận, chỉ là sự thật chứng mình, anh cũng có ngày sẽ hối hận, thậm chí là hối hận không kịp.
"Con đem cái này từ chỗ Hạ Dĩ Hiên về? Đúng là cũng nên lấy về." Tống Uyển nhìn cổ con trai, mặt trên là bà cùng mẹ Tĩnh Đường cùng nhau cầu, nói là có thể cho hai anh em họ bình an lớn lên.
Sao cuối cùng lại đưa cho Hạ Dĩ Hiên, chuyện này chỉ là không ai có thể nghĩ tới sẽ như thế.
"Mẹ, Dĩ Hiên không phải cô bé năm đó con muốn tìm, con tìm lầm người, năm đó cô bé con gặp là Hạ Nhược Tâm, chỉ là con lại động thủ hại cô ấy, cũng huỷ con."
Tổng Uyển đặt tay trên vai Sở Luật Ϧóþ nhẹ.
"Tiểu Luật, đều đã đi qua, mặc kệ cô ấy có phải người con muốn tìm hay không, mặc kệ con hiện tại đối với cô ấy như thế nào, đều không được, con đã có vợ, cũng sắp có con, con đối với cô ấy có thể xin lỗi nhưng không thể lại động tâm, bằng không con đừng trách mẹ không nhận đứa con này."
Tổng Uyển hiện tại để ý nhất chính là đứa cháu này, con trai ở đây đều làm bà tức phụ đi nơi nào rồi.
"Con biết." Sở Luật nhàn nhạt mở miệng, khoé môi chua xót khép mở, so với bất luận kẻ nào đều biết anh vốn dĩ là một người không từ thủ đoạn, nếu có một đường hy vọng, như vậy anh cũng sẽ đoạt lấy người phụ nữ anh yêu dù cho cô ấy có hận anh.
"Tiểu Luật, chúng ta đều vì chuyện mình đã làm mà chịu trách nhiệm, con có Mạn Ni, con cũng đã thực sự có lỗi với một người phụ nữ, không thể lại có lỗi với người phụ nữ khác. Mẹ biết con hiện tại rất cực khổ, nhưng giờ con không có lựa chọn nào khác." Tống Uyển đau lòng nhìn con trai mình, bà trước nay đều không nhìn bộ dạng tinh thần sa sút, trước nay cũng chưa từng nhìn thấy trên mặt anh có nhiều thống khổ như vậy.
"Tiểu Luật, kì thật là con thật sự yêu cô ấy, từ bốn năm trước đã yêu rồi."
Sở Luật sửng sốt một chút, rồi sau đó anh không thể không thừa nhận, mẹ anh nói đúng, anh mới hiểu được, bốn năm trước cái loại hận sâu bên trong làm anh không muốn suy nghĩ cái gì. Anh rõ ràng là thích cô không oán không hận cô, thích dáng vẻ cô cười ngây ngô, chỉ là anh vẫn đắm chìm trong cái ૮ɦếƭ của Hạ Dĩ Hiên, bức chính mình hãm xuống, thậm chí là cưới Mạn Ni.
"Mẹ, con đi ra ngoài một chút." Sở Luật đứng lên, đảm bảo với mẹ: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết làm như thế nào, sẽ không để cho mọi người khó xử, cũng sẽ không để mọi người mất đi cháu nội." Anh đã là người lớn rồi, còn để cha mẹ lo lắng như thế, về sau sẽ không.
Anh sẽ đối tốt với Lý Mạn Ni, vì anh đã kéo cô vào thế giới của anh, anh có thể cho cô tất cả, nhưng tình yêu anh sẽ giữ lại.
Trong cuộc đời luôn có quá nhiều phải như vậy, mà Sở Luật không còn cách nào phải lựa chọn, một người vợ, một người con.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc