Lâu lắm rồi mới ngồi máy tính type cho các thím! Thực sự là dạo này em đi làm rồi nên quá là bận, chẳng có thời gian mà chơi nữa chứ đừng nói là type cho các thím! Thế nên các thím đừng có hóng làm gì cho mất việc ra lúc nào em có thời gian em sẽ ngồi type cho các thím!
Ngày thứ 2 ở Paris.
Đêm hôm đầu tiên, có lẽ là do em mệt quá, dù sao cũng đi cả quãng đường xa mà nên em nằm xuống là ngủ, ngủ say như ૮ɦếƭ! Nói thật với mọi người đấy là kể cả Quỳnh có cho phép em làm gì đi nữa cũng chưa chắc em có sức mà làm gì cả đơn giản vì em quá là mệt! Các thím cử tưởng tưởng xem đi máy bay cả ngày rồi lại chạy bộ vòng quanh Paris hỏi làm sao em không mệt được!
Sáng hôm đó Paris mưa, một cơn mưa nhẹ thôi, lất phất, có lẽ chỉ đủ để mặt đường phố hơi ẩm ướt! Em mở mắt ra thực sự là thoải mái người, năng lượng của em như được nạp đầy sau 1 giấc ngủ ngon, liếc mắt ra nhìn đồng hồ 7 giờ 10 phút sáng! Thực sự là lúc này em vẫn chưa tỉnh hẳn, nhìn căn phòng xa lạ mà vẫn ngơ ngơ chưa biết mình ở đâu! Sau một lúc định thần lại, đầu óc minh mẫn nhớ ra mọi chuyện! Ngay lập tức quay ngoắt sang bên cạnh...................................
Một khuôn mặt " khuynh quốc, khuynh thành", "hoa nhường nguyệt thẹn", cũng chẳng biết dung lời nào để miêu ta cho hết nữa nói tóm lại là rất đẹp, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại, vẫn đang ngủ say, em cứ như vậy nằm im ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ ấy chừng 5 phút, lần đầu tiên thấy Quỳnh ngủ, không 1 chút lo lắng, không một chút suy nghĩ, thanh thản, có lẽ chỉ lúc ngủ khuôn mặt đẹp đẽ ấy mới vô lo, vô nghĩ như hiện tại! Lúc đó em chỉ ước rằng thời gian dừng lại ở đây, để em mãi được ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt thế này trong tâm trạng vô tư, thoải mái, vô âu vô lo!
Ngồi ngắm 1 lúc, em chẳng thể nào kiềm chế được mình trước cái khuôn mặt đáng yêu đó nữa, em tin là chả có thằng đàn ông nào trong hoàn cảnh này lại kiềm chế được cả! Nhẹ nhàng từng chút một em hôn nhẹ lên đôi môi xinh đẹp như hai cánh hoa kia của Quỳnh! Rất nhẹ thôi, có lẽ chỉ một cái chạm nhẹ thôi nhưng mọi thứ đối với em như vậy là quá hạnh phúc rồi!
Vừa thực hiện cái động tác đen tối đó xong, tự nhiên mắt Quỳnh mở từ từ ra, vẫn còn giọng điệu ngái ngủ, đáng yêu kinh khủng
Q: Anh làm gì em đấy, để yên cho người ta ngủ nào, em ngủ chưa đủ đâu!
E: Dậy đi ăn sáng nào, sang đây chơi hay là sang đây ngủ hả à cô?
Q: Em buồn ngủ lắm mà, anh với Tâm cứ đi ăn trước đây, người ta dậy sau!
E: Ngủ thế thôi, dậy mau!
Em quay sang ôm Quỳnh. Quỳnh vẫn mặc kệ em, mắt lại nhắm lại lơ mơ nói tiếp
Q: Kệ anh, làm gì em thì làm, em không dậy đâu!
Haiz cuộc đời sao lắm éo le, dụ dỗ, dụ dỗ trắng trợn, lại còn vừa sáng ra nữa chứ, có thể nói là lúc ấy mọi bộ phận trong cơ thể em nó căng cứng hết cả lên! Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn phải kiềm chế! Làm gì quá phận là hối hận cả đời ấy chứ!
Sau một hồi vần vò nhau trên cái giường cuối cùng em cũng lôi được Quỳnh dậy tuy nhiên là với khuôn mặt hờn dỗi cùng với ánh mắt như muốn Gi*t người
Vệ sinh cá nhân xong em chạy sang phòng con bé Tâm gọi nó dậy đi ăn sáng rồi đi chơi!
Gõ cửa một lúc mới thấy con bé nó từ trong phòng ra mở cửa, mắt nhắm mắt mở cơ mà đập vào mắt em đầu tiên ấy là đôi chân trắng muốt dài miên man của Tâm! Con bé nó mặc cái quần mà có cũng coi như không, áo sơ mi trắng rộng thùng thình! Thực sự là muốn người ta pham tội! Con gái con lứa ăn mặc thế này bảo sao trên bao cứ hai, ba ngày lại có đăng tin một vụ ɦเếρ ∂âɱ
E: Dậy đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng nhóc!
Quỳnh vẫn ở bên phòng bên kia thay quần áo!
T: Anh với chị Quỳnh đi đi, em buồn ngủ lắm!
Giọng con bé lè nhè ngái ngủ
Ơ cái giống phụ nữ đi mấy nghìn cây số sang đây chẳng nhẽ chỉ để ngủ thôi hả? Chả hiểu mấy bà cô này nghĩ cái gì nữa!
E: Thôi dậy đi, đi ăn rồi đi chơi, ngủ nhà 1 mình buồn ૮ɦếƭ ra!
T: Anh bế em dậy thì em dậy!
Giọng con bé vẫn lơ mơ lơ mơ nói!
Cái gì đấy bà cô trẻ, cô có biết là hiện tại cô ăn mặc như vậy rất dễ khiến người ta lao vào cô như con thiêu thân không? Đừng có mà dụ dỗ trắng trợn như vậy chứ?
1 hồi thương thảo không thành công, con bé nó vẫn nằm ỳ ra giường! Cực chẳng đã, không thể lay chuyển được con bé, em quyết định cứ theo lời của em nó mà làm, con bé nó là con gái còn chả sợ thiệt thì con trai như em đây sợ cái mịa gì chứ!
Thế là cứ vậy em bế ngang con bé lên, điều đầu tiên em nhận thấy đó là mùi hương hoa lài nó tràn ngập trong mũi em, thơm thật ấy, đúng là con gái có khác, cùng bọn con trai chả có tí điểm chung nào cả! Bế con bé trong lòng mà thấy như bế người không xương vậy, mềm mại, thích thật ấy cơ mà cũng chỉ như vậy thôi, có ý gì đen tối là ૮ɦếƭ ngay ấy chứ!
Con bé cũng trố mắt ra nhìn em chằm chằm, chả thấy còn tí nét buồn ngủ nào trên mặt nữa, mồm há hốc, mắ nhìn em trừng trừng! Bế con bé vào đến nhà tắm, đặt con bé xuống vẫn thấy con bé nó nguyên một bộ mặt kinh ngạc! Em thấy thế cũng hơi bối rồi!
E: Thế có cần anh đánh răng rửa mặt hộ em luôn nữa không?
T:.................... Thôi anh ra ngoài đi, tự em làm được rồi!
Trái với suy nghĩ của em đó là con bé giọng nó dịu dàng như chưa bao giờ dịu dàng hơn, mặt cũng đỏ lên!
Haha tưởng thế nào hóa ra cũng giống con gái thật!
15 phút sau cuối cùng hai bà cô cũng chuẩn bị xong!
Em để ý là con bé T nó đã trở lại khuôn mặt vốn có mọi ngày đấy chính là vui tươi, nhí nhảnh....
Quỳnh vẫn như thường lệ, khoác tay vào tay em!
T: Anh chị hôm qua làm ăn thế nào hả? Có sinh được em bé không? )
Em với Quỳnh há hốc mồm nhìn con bé, cùng với anh mắt như muốn Gi*t người! Con bé nó cưới vang lên .................................................
Thực sự là thời gian còn lại ở Paris của 3 người bọn em cũng chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là đi chơi đi mua đồ rồi đi ăn thôi, hôm sau bọn em sang Đức cũng vậy chẳng có gì đáng để kể cả! Em với Quỳnh thì vẫn là 2 người yêu nhau...................................................
Đêm cuối cùng trước khi bay về Việt Nam, em và Quỳnh ngồi ở ban công khách sạn nói chuyện với nhau!
Q: Cảm ơn anh vì những ngày này nhé!
E: Cảm ơn cái gì chứ, em biết là anh rất hạnh phúc khi ở bên em mà!
Q: Biết là vậy nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh! Em cũng hạnh phúc lắm!
E: Vậy là khi bước chân xuống máy bay chúng mình chia tay hả?
Q:..................................................... im lặng nhìn vào khoảng không.
Q: Em cũng không biết nữa!
E: Anh không muốn dừng lại 1 chút nào cả, anh yêu em!
Q: Em biết!........................
Q: Nhưng có lẽ bây giờ chưa phải lúc anh ạ!
Hai người cùng im lặng.
Lúc đó cảm giác của em là mất mát, mất đi thứ quí giá nhất của mình vậy!
Hai người ngồi cạnh nhau! Em quay sang thực sự lúc này em không chịu được nữa rồi! Ôm Quỳnh vào lòng, từ từ đặt 1 nụ hôn lên đôi môi xinh đẹp kia, Quỳnh cũng không hề phản kháng mà ngược lại cũng ôm cổ em.....................!
Một đêm chúng em ngồi nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng đó là những nụ hôn ngọt ngào của hai người!
Hôm sau 3 người chúng em lên máy bay về VN, có lẽ những ngày đã qua này là những ngày hạnh phúc nhất của 2 người bọn em!
Trên máy bay, lúc mới đầu em và Quỳnh vẫn như một cặp yêu nhau bình thường, Quỳnh vẫn nằm trong lòng em, bọn em vẫn nói chuyện như yêu nhau thực sự vậy! Nhưng mọi chuyện hoàn toàn thay đổi khi máy bay về đến VN!
Xuống máy bay mặt Quỳnh trở lên khó gần hơn, thậm chí không còn được như trước khi đi nữa!
3 người đi taxi về nhà, trên đường đi Tâm vẫn liên miệng nói còn Quỳnh chỉ im lặng và nhìn ra của sổ thôi!
Về đến nhà, Quỳnh như thành một con người khác hoàn toàn! Vẫn ở nhà em đấy nhưng chỉ đơn giản như 1 cái nhà trọ thôi. Không hề nói chuyện với em một câu nào cả, đi làm về là lên phòng! Em không có một cơ hội nào để gặp Quỳnh cả! Thậm chí đến Tâm cũng không nói chuyện được với Quỳnh.....................................................
Mọi chuyện rắc rối bắt đầu xảy