Thế rồi 2 vợ chồng đó và tôi cùng tiến về phòng lấy mẫu тιин ∂ị¢н ở phía cuối hành lang. Tôi dừng lại ở phòng lấy mẫu số 1, còn hai vợ chồng nhà kia dừng ở phòng số 2. Vợ chồng nó đang định mở cửa vào phòng thì tôi gọi giật lại.
- Anh gì ơi!!!
Nghe tôi gọi, hắn quay lại:
- Gì thế?
- Hay anh đưa chị sang cả phòng này đi, mình three-some luôn cho vui.
Tưởng nghe xong hắn sẽ trợn mắt lên và chửi tôi, ai ngờ hắn cười hớn hở:
- Thôi khỏi, để vợ anh đứng ngoài, anh em mình vào tự thông cho nhau, ok em?
Thấy gặp phải cớm rồi nên tôi khôngdám nói gì, mở cửa chui lẹ vào phòng. Cái phòng khoảng 10 mét vuông, có một cái bàn, bên trên để một cuộn giấy ăn, một lọ bôi trơn, cao hơn tí là cái bồn rửa tay. Nhìn kĩ phía dưới gầm bàn có một chai Neptune loại nhỏ còn gần một nửa, chắc của thím Vozer nào đó dùng xong để lại. Xung quanh phòng dán đầy ảnh cắt ra từ mấy bộ phim ѕєχ của Châu Á, trong đó cái ảnh thánh nữ Ozawa được phóng to nhất, chiếm gần trọn một bức tường, tiếp đó là mấy ảnh nhỏ nhỏ, nhìn kỹ có cả ảnh của Can Lộ Lộ. Tự nhiên thấy hơi chạnh lòng và xót xa cho Bà Tưng, Phương Trinh với Ngọc Trinh của Việt Nam. Với những đóng góp to lớn của các chị cho sự nghiệp quay tay của du học sinh Liên xô Mĩ, họ xứng đáng được dán ảnh tôn vinh, thậm chí là ở vị trí trang trọng nhất trên bức tường danh vọng, à nhầm, bức tường Dụς ∀ọηg này.
Tôi rửa sạch sẽ cái lọ vừa được phát rồi bắt tay ngay vào việc chính. Tay trái tôi cầm cái lọ, tay phải cầm cái cần cầm rồi thuần thục làm cái việc mà tôi vẫn thường làm như cơm bữa. Giờ tôi mới hiểu xuất xứ của từ xóc lọ là ở đâu ra.
Nhưng hình như có gì đó không ổn. Sao thế này nhỉ? Thằng nhỏ mãi không chịu lên. Lúc chưa đi thì nghĩ đơn giản là vào đó chỉ xoẹt xoẹt mấy cái là xong, dễ như đánh răng. Nhưng thực tế bây giờ đang diễn ra không phải vậy. Ở cái phòng lạnh ngắt, xa lạ, đầy mùi ngai ngái, nồng nồng, khó chịu từ cái tinh chất của bao nhiêu thằng đàn ông đã làm vương vãi ra đây, thật khó để người ta tìm thấy hứng thú trong chuyện ấy, cho dù đó là cái chuyện người ta vẫn say mê và hào hứng tự làm mỗi ngày.
Tôi đưa mắt cầu cứu thánh nữ nhưng mắt thánh nữ vẫn nhắm nghiền tỏ vẻ bất lực, quay qua chị Can Lộ Lộ, chị Lộ vẫn dạng chân chổng ௱ôЛƓ ý nói cũng không có cách gì. Làm sao đây? Chẳng lẽ lại về tay không à?
Bất chợt, tôi nghe thấy rên ư ử ư ử, tiếng phành phạnh phành phạch phát ra từ căn phòng bên cạnh. À, thì ra là hai vợ chồng vừa nãy. Chắc chúng nó đang giao lưu và kết hợp để lấy mẫu. Nghĩ mà sao tủi thân quá, chúng nó bên kia thì sôi động, hào hứng và khí thế vậy, còn mình bên này thì tiu ngỉu thế này đây.
Những âm thanh đầy kích động ấy càng ngày càng quyết liệt và dồn dập hơn. Thằng nhỏ của tôi bắt đầu tò mò và cựa quậy ngóc đầu lên đòi xem. Ôi, ơn chúa, khi mà thánh nữ và chị Lộ đã bó tay thì hai vợ chồng nhà đó đã cứu tôi. Tôi thừa thắng xông lên, bắt kịp nhịp độ của vợ chồng nhà đó, bên ấy nhanh dồn dập thì bên này tôi cũng nhanh dồn dập theo. Tiếng phành phạch càng lúc càng tăng nhanh chóng mặt, đến lúc tốc độ tăng đến cực đại và khi con vợ hét lên “Ầu zét!!!!!!!” thì ở phòng bên này, tôi cũng chỉ kịp kêu thất thanh “Ấu zè!!!!!” rồi khuỵu xuống sàn nhà.
(Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn chúc các bạn vui vẻ)
Tôi chìm trong cơn đê mê phải đến mấy phút mới tỉnh táo trở lại. Mắt lim dim nhìn xuống, tôi sững người khi thấy cái lọ vẫn y nguyên trên tay tôi. Ôi, thôi ૮ɦếƭ mịa tôi rồi. Mải đua tốc độ với vợ chồng nhà bên, tôi quên mất rằng hôm nay mình phải cho mẫu vào lọ chứ không được để cho bọn chúng nó tự do, muốn bay đi đâu thì bay giống như mọi ngày.
Tôi thật sự hoang mang không biết phải làm sao giờ. Khó khăn lắm mới hoàn thành được công việc, giờ phải làm lại chắc phải đợi một hai tiếng nữa, phải cho quân lính và súng ống nó nghỉ ngơi chứ.
Ở phòng bên, hai vợ chồng đó đã xột xoạt kéo quần và thắt dây lưng leng keng. Bên này, tôi vẫn ngồi đó thẫn thờ nhìn xác đám quân lính đang nằm la liệt dưới sàn nhà trên vũng máu, à nhầm, vũng nước. Trông tôi giống một vị tướng bại trận, bất tài, ham vui, chạy theo Dụς ∀ọηg của bản thân mà quên việc lớn, mà để quân lính ૮ɦếƭ thảm, ૮ɦếƭ phí ૮ɦếƭ hoài.
Tôi cứ ngồi lặng người trong đó mà vẫn chưa tìm ra kế sách gì. Bất chợt có tiếng gõ cửa phòng “Cạch! Cạch! Cạch!” rồi tiếng người nói vọng vào:
- Xong chưa anh gì ơi, nhanh cho em vào cái, đến lượt em rồi, đợi nãy giờ này.
Tôi luống cuống chẳng biết trả lời sao thì cái thằng chó đó lại gõ tiếp “Cạch! Cạch! Cạch!”:
- Này, sao không trả lời thế? Hay là đột quỵ rồi à? Thượng mã phong à? Đậu má, quay tay mà cũng thượng mã phong được.
- Đợi tí, xong rồi đây.
Không còn cách nào khác, thôi thì có còn hơn không, tôi đành cúi xuống nền nhà hốt xác của đám tinh binh bại trận cho vào lọ, được tí nào hay tí ấy. Các cụ nói, bát nước đã đổ đi không thể hốt lại được, may mà đây là dịch chứ không phải nước.