Tán Gái Khó Thế Sao? - Chương 02

Tác giả: Vo_tong_danh_meo

Xong, khoác cái vest Hàn Quốc cháo lòng lên, xoay xoay vài cái, nhìn ra dáng phết. Cũng may mà hôm qua về chưa kịp giặt chứ nếu giặt thì nay éo biết mặc cái gì. Tôi cứ đứng ngắm mình trong gương với vẻ mặt đầy tự hào và ngưỡng mộ. Càng ngắm càng không hiểu tại sao ông bà già cứ chê mình xấu zai. Đúng là gu thẩm mĩ của mấy người già rất vớ vẩn. Đâu phải cứ cao to như Jang Dong Gun mới là đẹp, đâu phải da mặt cứ mịn màng như Bi Rain mới là ngon, lùn lùn da sần sùi như mình cũng có cái cá tính riêng chứ.
Ôi thôi ૮ɦếƭ, sao quả vest của mình lại có hai cái vết đen đen bẩn bẩn như hai vết chân chó trên иgự¢ thế này nhỉ? À, đúng rồi, của con chó hôm qua nó nhảy lên mừng mình chứ còn của ai nữa. Giờ sao gột sạch cho kịp đây, sắp đến giờ hẹn rồi. Thôi kệ mịa, cũng may là hai cái vết này khá đối xứng hai bên иgự¢ áo, nếu ai hỏi thì mình sẽ bảo là hoa văn trang trí, phong cách Hàn Quốc nó thế.
Trên đường đi, tôi ghé qua cửa hàng hoa quả mua thứ gì đó làm quà. Chả lẽ mình là Việt kiều, đến cua gái nhà người ta mà lại đến tay không thì thật lố bịch. Đầu tư cân hoa quả chả đáng là bao, biết đâu tán đổ em Nở thì tha hồ ăn hoa quả của em ấy.
- Chị ơi, có trái cây gì tươi ngon không chị?
- Có nhiều em ơi, dưa Mĩ, nho Mĩ, xoài Thái, ngon lắm, chị vừa nhập về tươi cực. Mua cho chị đi.
- Giá cả thế nào chị?
- Dưa 2 trăm, nho trăm tám, xoài trăm rưỡi.
- Dạ thôi, em Việt kiều, ăn trái cây ngoại nhiều rồi, giờ thích ăn đồ quê hương hơn.
- Ừ, vậy em ăn gì?
 Bạn đang đọc truyện tại Thichtruyen.Vn
- Có củ đậu hay dưa chuột không hả chị?
- Không có em ạ, hay em mua bưởi đi, bưởi rẻ hơn nhiều đấy.
- Bao tiền hả chị?
- 20 nghìn một quả.
- Khi*p, thế mà chị bảo rẻ. Thế còn mấy quả bưởi kia thì sao?
- Đâu? mấy quả nào?
- Mấy quả bé bé, héo héo, dập dập ở góc kia kìa.
- À, đó là mấy quả sắp hỏng, chị bỏ ra cho mấy đứa nhóc nó ăn, không bán.
- Thôi, chị bán cho em đi.
- Cũng được, nếu em lấy chị để rẻ cho 3 nghìn một quả.
- Vâng, vậy em mua hẳn 3 quả, cho em cái túi đẹp đẹp vào nhé. Gửi chị 10 nghìn, khỏi thối lại luôn.
Tôi cầm túi bưởi rồi phóng đi trong ánh mắt ngỡ ngàng và ngạc nhiên của chị bán hàng. Khổ, dân ở đây chưa quen với phong cách bo tiền thừa, chắc hôm nay lần đầu tiên gặp người hào phóng không lấy lại tiền thối nên tỏ ra ngạc nhiên và lạ lẫm đến vậy. Thật tội nghiệp.
Đến gần khu nhà em rồi, nhưng tôi cũng chưa biết chính xác nhà em ở đâu, chỉ biết là quanh quẩn đâu đây thôi. Chắc phải hỏi thăm cho nhanh. Chợt thấy một bà lão cởi trần ngồi hóng mát dưới giàn mướp với mấy quả mướp đang buông xuống lủng lẳng, tôi liền tiến lại:
- Con chào bà, bà cho con hỏi nhà em Nở ở đâu bà nhỉ?
- Nở nào? Ở đây có hai Nở cơ.
- Dạ, em Nở mà иgự¢ như…(thôi ૮ɦếƭ, tí quen mồm lại bảo là như hai quả mít, bà cụ khó tính lại mắng mình mất dạy).
- Dạ, ý con là, em Nở mà…mà…
- Mà иgự¢ như hai quả mít, đít như hai quả dừa chứ gì?
- Dạ vâng, đúng rồi đấy ạh.
- Ôi dào, có thế thôi mà cứ ấp úng. Ở đây có hai Nở, một Nở như hai quả
mít, còn một Nở thì ngược lại, màn hình LÉP siêu phẳng.
- Dạ vâng. Thế nhà em Nở quả mít đi thế nào hả bả?
- Con cứ đi thẳng, đến chỗ mà đang buộc con bò cái thì con quẹo trái, đi tiếp đến chỗ gốc cây vải thì con quẹo phải, rồi gặp chuồng trâu, con cứ đi sâu, thế là tới.
Đúng là vào nhà Nở phải đi qua cái chuồng trâu thật. Lúc đi qua, con trâu nó cứ thở phì phò rồi nhe răng nhìn tôi với ánh mắt ham muốn. Mịa, hình như con trâu này có mỗi hàm răng dưới thì phải, hàm trên rụng hết rồi. Già rụng răng rồi mà thấy giai đẹp mắt vẫn sáng lên.
Tới cổng nhà nàng rồi. Hồi hộp quá. Tim tôi đập loạn xạ lên giống hệt cái cảm giác lần đầu tiên nhìn trộm bà hàng xóm tắm. Đang lò dò bước vào trong sân với cái mặt ngơ ngác và đôi mắt dáo dác, chợt từ trong nhà, một con chó to phải ngang với con lợn hùng hổ lao tới. Nó cứ thế lao thẳng vào như định ăn tươi nuối sống tôi, mồm nó đã há sẵn ra với 2 hàm răng sắc nhọn y như của con ma cà rồng đang khát máu.
Ở vào tình thế nguy cấp này, tôi chợt liên tưởng đến cảnh Võ Tòng đánh hổ trên đồi Cửng Dương trong phim Thủy Hử mới phát trên kênh Bóng đá TV đêm qua. Tôi được cái xem gì là sẽ nhớ rất dai, vậy nên chiêu thức mà Võ Tòng đêm qua đã sử dụng để đập ૮ɦếƭ con hổ tôi vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay. Có lẽ giờ là lúc tôi phải áp dụng nó để tự cứu lấy mình trong giây phút sinh tử này.
Nghĩ vậy, tôi liền lùi lại một bước để thi triển thếvõ. Tay trái tôi đưa ra trước mặt, cánh tay và khuỷu tay gập lại hợp thành một góc 90 độ, bàn tay song song với иgự¢, các ngón tay duỗi thẳng. Tay phải tôi vẫn đang cầm túi bưởi lập tức giơ thẳng lên trời và quay tròn cái túi với 3 quả bưởi bên trong hòng làm phân tán sự tập trung của con chó.
Thấy tôi thủ thế nhanh và dứt khoát như vậy, con chó cũng hơi chùn. Chắc nó đã đoán được tôi không phải là đối thủ dễ xơi, vì tôi thấy nó khựng lại trong giây lát.
Nhưng ngay lập tức, nó lại nhe răng và tiếp tục lao tới, với tốc độ và sự hung hăng còn nhiều hơn. Khi con chó chỉ còn cách tôi khoảng 5 bước chân, tôi nhanh như cắt hạ thấp bàn tay trái xuống, túm chặt lấy chym của tôi. Các thím thông cảm, an toàn là trên hết, nó mà tợp mất cái này thì tôi hết đường lấy vợ, không lấy được vợ thì ông bà già Gi*t tôi mất, mà cho dù có không lấy được vợ thì vẫn phải giữ cái này lại để thỉnh thoảng còn quay tay, chứ nếu không có cái này, lúc thèm quay tay thì sẽ phải rất loay hoay.
Con chó vẫn đang hùng hổ lao tới. Tôi thì đã thủ thế sẵn sàng rồi nên cũng rất bình tĩnh. Tay trái tôi vẫn úp chym, tay phải quay tít túi bưởi. Khi con chó chỉ còn cách 3 bước, tôi liền nghiêng vai, hạ thấp trọng tâm, chân phải hơi nhấc lên dồn trọng tâm về phía chân trái, rồi bất ngờ tôi quay người 180 độ co cẳng chạy thật nhanh ra phía ngoài ngõ, vừa chạy vừa kêu thất thanh:
- Cứu với, chó!!!!!! Cứu với, chó!!!!!!
Bố nàng đang ở trong nhà, nghe tiếng kêu cứu thất thanh ngoài sân liền lao ra. Tôi thấy bố nàng ra thì yên tâm phần nào, nhưng vẫn vừa chạy vừa kêu:
- Bác ơi, chó!!! bác, chó!!!! bác chó!!!!!
Dù đang chạy vắt chân lên cổ nhưng vẫn nghe thấy rõ tiếng bố nàng quát sau lưng:
- Maria, Maria, dừng lại….
Kỳ lạ thật, con chó này hung hăng là thế nhưng khi bố nàng quát một câu thì lập tức không đuổi theo tôi nữa mà lừ lừ quay trở lại sân. Lúc này tôi mới hoàn hồn, mặt xanh lét không còn giọt máu.
Bố nàng mới tiến đến hỏi tôi:
- Cậu là thằng nào? Đến ăn trộm hay sao mà không gọi tôi ra?
- Dạ không, con là bạn em Nở nhà mình ạ. Con vừa đến sân, đang định gọi thì con chó nó lao ra.
- Con chó nhà tôi nó vậy thôi chứ cũng hiền lắm, ít cắn người, thỉnh thoảng có hứng thì nó mới cắn. Cậu là bạn con Nở hả? Vậy mời cậu vào nhà chơi.
Tôi ngoan ngoãn đi theo bố nàng. Vừa đi vừa cảnh giác đề phòng xem con chó nó đâu. Vào đến nhà ngồi xuống ghế rồi mới thấy yên tâm. Thấy chỉ có bố nàng ở nhà, tôi hỏi:
- Dạ, em Nở nhà mình đi đâu rồi bác nhỉ?
- À, em nó đang bận tí việc dưới nhà.
- Dạ, không biết Nở bận làm gì? Hay để con xuống giúp em ấy một tay bác nhé.
- Không cần đâu, nó đang tắm mà.
- À vâng, thế thì thôi ạ. Thế bác gái cũng đang tắm hả bác?
- À, không, bà ấy đi tập thể hình rồi.
- Dạ, thế bác không đi đâu chơi đi, ở nhà làm gì?
- Tôi phải ở nhà trông nhà chứ.
- Có con chó dữ thế trông nhà rồi, cần gì đến bác nữa.
- Không yên tâm cậu à. Nhà có con gái mới lớn, hở ra là bọn thanh niên nó xơi ngay đấy. Bọn thanh niên làng này bây giờ mất dạy lắm, không khác gì thời chúng tôi ngày xưa.
- Dạ, mà vừa rồi con nghe bác gọi con chó là gì ấy nhỉ? Maria thì phải.
- Ừ, đúng rồi, tôi rất yêu quý nó nên đặt tên theo thần tượng của tôi thôi.
- Maria Sharapova ạh?
- Tôi đâu có biết Maria Sharapova là ông nào đâu. Trong lòng tôi chỉ có thánh nữa Maria Ozawa thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay