Tầm Tần ký - Hồi 286

Tác giả: Vô Danh


Khi trời tờ mờ sáng, một đoàn khoảng ba ngàn người, lặng lẽ tiến vào hẻm Cuồng Phong, chỉ có mấy ngọn đuốc đi đầu dẫn đường.
Nhìn vào đội hình thì biết đoàn người chạy trốn này đang lo lắng hoảng hốt, cứ vài ba người đi thành một nhóm đầu đuôi rời rạc nhau, Đàn bà trẻ con thì tụt ở phía sau, những người bị ngã chẳng ai thèm để ý.
Mọi người tuy căm ghét Lã Bất Vi nhưng mắt thấy tình cảnh này ai nấy đều cảm thấy ngao ngán.
Hạng Thiếu Long nói: “Ta chỉ cần lấy cái mạng của Lã lão tặc, có cách nào để tìm Lã Bất Vi trong nhóm người kia hay không?”
Tiêu Nguyệt Đàm cười nhạt: “Một kẻ tự tư tự lợi như Lã Bất Vi chắc chắn sẽ đi ở hàng đầu”. Rồi chỉ vào nhóm người đi đầu nói: “Ở đó có mấy cỗ xe đẩy, chắc chắn Lã lão tặc đang ở trong nhóm này”.
Hạng Thiếu Long nói: “Vậy chúng ta đợi nhóm đầu tiên qua khỏi rồi lăn gỗ xuống để chận lại, chúng ta có thể ung dung ra tay bắt người! Trừ Lã lão tặc, cứ để cho những tên khác bỏ chạy!”
Nhóm người đầu tiên của Lã Bất Vi có khoảng hơn trăm người, vừa ra khỏi hẻm, ở trên đột nhiên có mấy chục khúc gỗ và vô số tảng đá lăn ầm ầm xuống dưới hẻm.
Trong chốc lát số gỗ và đá này đã chặn lối ra của con hẻm, ai nấy đều rối loạn, khóc than vang trời, chạy ngược về phía sau. Bọn người ấy lớp thì ngã xuống, lớp thì đạp lên nhau mà bỏ chạy, tình cảnh như ngày tận thế.
Khi những người vừa ra khỏi hẻm chạy tứ tán, đột nhiên xung quanh có ánh đuốc bừng sáng lên, hai trăm chiến sĩ Ô gia thúc ngựa từ bốn hướng xông ra, không thèm để ý đến những người mang vác vật nặng, chỉ lao về phía Lã Bất Vi với hơn mười tên thân vệ.
Trong khoảnh khắc Lã Bất Vi đã bị bao vây trùng trùng, rơi vào trong cảnh tuyệt vọng.
Hạng Thiếu Long cùng bọn Đồ Tiên, Tiêu Nguyệt Đàm, Đằng Dực, Kinh Tuấn, Kỷ Yên Nhiên thúc ngựa bước ra, quát lớn: “Lã Bất Vi, năm xưa ngươi sai người đột kích chúng ta, Gi*t thê thi*p thủ hạ của ta, có từng nghĩ là sẽ có ngày này hay không?”
Lã Bất Vi nhìn thấy Đồ Tiên và Tiêu Nguyệt Đàm, giận lắm, run người lên, chỉ tay vào hai người nói: “Hay lắm! Uổng cho Lã Bất Vi này hậu đãi với các ngươi, dám liên thủ với người ngoài để đối phó với ta!”
Đồ Tiên phun ra một bãi nước bọt, nghiến răng nói: “Hãy im mồm thối tha của ngươi, câu này phải do ta nói với ngươi mới phải! Uổng cho ta tận trung với ngươi, nhưng ngươi chỉ vì muốn tẩy rửa nghi ngờ, hy sinh những huynh đệ đã cùng ta vào sinh ra tử, ngươi có còn là người không?”
Tiên Nguyệt Đàm cũng bĩu môi nói: “૮ɦếƭ đến nơi mà vẫn còn nói những lời vô sỉ, hôm nay ta tận mắt thấy kết quả của ngươi, cũng bởi vì ông trời công chính liêm minh, ngươi còn dám điên đảo trắng đen, ngậm máu phun người?”
Lã Bất Vi nhất thời cứng họng, nhìn về phía hàng trăm mũi tên đang nhắm về phía mình, nói không ra lời.
Kỷ Yên Nhiên rít lên: “Tiên vương đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại nhẫn tâm hạ độc ông ta, Lã Bất Vi nhà ngươi ngay cả loài cầm thú cũng không bằng”.
Đằng Dực quát: “Từ Tiên và Lộc Công cũng đều vì ngươi mà ૮ɦếƭ, để cho ngươi sống mấy năm nay, ông trời cũng đã ưu ái với ngươi lắm”.
Kinh Tuấn quát: “Bọn ngu ngốc kia muốn cùng ૮ɦếƭ với y hay sao? Lập tức hạ binh khí xuống cút ra xa cho ta”.
Hơn mười tên gia tướng nhìn nhau, không biết ai đã hạ binh khí xuống trước, trong chốc lát đã chạy không còn một mống, chỉ trơ lại một mình Lã Bất Vi đứng ở giữa vòng vây.
Bọn Hạng Thiếu Long nhảy xuống ngựa, bước về phía Lã Bất Vi.
Keng.
Hạng Thiếu Long rút ra thanh Bách Chiến bảo đao.
Trong khoảnh khắc này, trong đầu gã lướt qua những chuyện đau lòng khó quên của ngày xưa, tất cả những điều đó do một tay Lã Bất Vi tạo nên.
Bọn Doanh Doanh và nhiều thủ hạ tận trung từng người ngã xuống đất, nàng Công chúa xinh đẹp Triệu Thiên trút hơi thở cuối cùng trong lòng gã, ánh mắt oán hận của Trang Tương vương trước khi ૮ɦếƭ, cái ૮ɦếƭ không nhắm mắt của Lộc Công, tất cả đều thoáng qua đầu gã.
Những hình ảnh ấy như một tảng đá lớn gieo vào lòng gã khiến cho nỗi căm thù như dâng trào sục sôi.
Bỗng nhiên gã phát giác ra thanh Bách Chiến bảo đao cắm thẳng vào bụng Lã Bất Vi.
Thân người Lã Bất Vi đột nhiên lao về phía trước, đón lấy mũi đao của gã, té ra là bị Đằng Dực ở phía sau dùng thanh Mặc Tử kiếm đẩy một phát. Trong tai vẫn còn nghe tiếng Đằng Dực: “Nhát đao này xin hiến cho Công chúa Thiên ở trên trời”.
Khi Lã Bất Vi ngã xuống trước mặt gã thì đã biến thành một cái xác không hồn, tất cả những công danh phú quý đều không còn nữa.
Hạng Thiếu Long tuy đã trả được thù, nhưng trong lòng cảm thấy trống không, không hề có được niềm vui khi báo được đại thù.
Trong lòng gã đã chán ngán những cuộc chém Gi*t lẫn nhau giữa người với người.
Rốt cuộc trời đã sáng.
Sau ba ngày hai đêm, mọi người đã hết cả hơi sức nên phải cắm trại nghỉ ngơi. Lúc này vẫn còn cách mục trường một ngày đường nữa.
Trên đường đi, Hạng Thiếu Long rất lặng lẽ.
Đêm nay trời thật đẹp, bầu trời đầy sao vây quanh vầng trăng con cong, lúc thưa lúc nhặt.
Hạng Thiếu Long và Kỷ Yên Nhiên rời khỏi trại, đến một gò nhỏ, an nhàn ngồi lên bãi cỏ. Hạng Thiếu Long trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi, từ thời khắc này những câu chuyện có liên quan đến Lã Bất Vi như đã lùi thật xa, sự uy Hi*p của Tiểu Bàn đối với gã như không hề tồn tại.
Gã đột nhiên nhớ lại bộ phim Tần Thủy Hoàng đã coi ở thế kỷ hai mươi mốt, Lã Bất Vi không phải ૮ɦếƭ như vậy.
Y vì mang tội tiến cử Lao Ái nên Doanh Chính tước đi chức tướng quốc, đuổi về thực ấp ở Hà Nam. Nhưng vì Lã Bất Vi vẫn âm thầm cấu kết quyền quý sáu nước, có mưu đồ không tốt nên bị Doanh Chính đuổi đến đất Thục, rồi gởi thư khiển trách.
Lã Bất Vi tự biết mình tội khó thoát ૮ɦếƭ nên đã uống rượu độc tự tận.
Giờ đây tình huống lại hoàn toàn khác nhau, chả lẽ mình đã thay đổi lịch sử?
Đang suy nghĩ, Kỷ Yên Nhiên thỏ thẻ bên tai: “Phu quân đang nghĩ gì?”
Hạng Thiếu Long trong lòng kích động, suýt chút nữa đã kể về lai lịch thân thế của nàng cho mình nghe.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Yên Nhiên hiểu rõ tâm sự của phu quân. Con người rất kỳ lạ, đôi khi rất khó khăn mới hoàn thành được mục tiêu, nhưng đến khi thành công thì ngược lại cảm thấy tất cả đều là hư không. Nhưng may mà không phải tất cả mọi người đều như thế. Giống như tình cảm giữa người với người có thể ngày càng tiến xa hơn. Đương nhiên cũng không tránh khỏi có chuyện chuyển bạn thành thù”.
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Chỉ nghe Yên Nhiên nói chuyện, cũng đã là một niềm vui trong cuộc đời của ta, có thể cùng Yên Nhiên sống trọn đời ở chốn quan tái, ta còn cầu mong gì nữa”.
Kỷ Yên Nhiên rúc vào lòng gã, gối đầu lên vai gã, mắt nhìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cao, thỏ thẻ: “Từ hôm qua trở đi, Doanh Chính đã chính thức trở thành vua nước Tần. Không biết Lao Ái và Thái hậu phải chăng... Chao ôi! Yên Nhiên quả thật không nên nhắc đến chuyện này”.
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Hiền thê không cần phải áy náy, ta đã thông suốt cả rồi. Sức người đôi khi cũng có hạn, không phải chuyện gì cũng có thể làm được. Ta hoàn toàn không đủ sức giúp Thái hậu, giờ đây chỉ mong rằng khi quay về mục trường, bọn Ô Quả đã an toàn”.
Kỷ Yên Nhiên chép miệng: “Yên Nhiên cũng mong rằng có thể sớm rời khỏi nơi này, mãi mãi không quay về”.
Sáng sớm hôm sau mọi người nhổ trại lên đường, theo con đường bí mật đã định trước, đi thẳng về hướng mục trường.
Đến hoàng hôn, mục trường đã xuất hiện phía trước.
Đội đi đầu do Kinh Tuấn dẫn đường đột nhiên quay lại, sắc mặt rất khó coi.
Mọi người trong lòng đều ngạc nhiên, biết tình thế không hay.
Kinh Tuấn trầm giọng nói: “Mục trường đã bị bao vây”.
Dưới ánh trăng mọi người náu mình trên gò cao quan sát tình huống. Chỉ thấy hàng vạn quân Tần đang bao vây xung quanh mục trường. Song tòa thành nhỏ bên trong vẫn không hề hấn gì, kẻ địch rõ ràng vẫn chưa phát động tấn công.
Trong thành thì tối om, giống như một con mãnh thú đang say ngủ. Trong trại quân Tần chốc chốc lại phát ra tiếng chặt cây, chắc là đang chuẩn bị công cụ phá thành.
Đằng Dực gằn giọng nói: “Nhất định là quân của Úy Liêu, Doanh Chính thật là nhẫn tâm”.
Tiêu Nguyệt Đàm thắc mắc: “Theo lý thì bọn chúng phải giả vờ tấn công để làm hao phí thể lực và tinh thần của chúng ta, tại sao lại án binh bất động như thế?”
Kỷ Yên Nhiên nhớ lại trong thành chỉ có Cầm Thanh và hơn một trăm gia tướng, trầm giọng nói: “Úy Liêu đang chờ chúng ta quay về, may mà chúng không thông thuộc địa hình, không ngờ rằng chúng ta lại quay về bằng con đường này”.
Hạng Thiếu Long nảy ý nói: “Trong đó có một nguyên nhân, đó là Doanh Chính sẽ bí mật quay về xử lí chúng ta để đảm bảo tin tức không bị lộ ra ngoài”.
Tiêu Nguyệt Đàm nhìn lối vào của đường hầm bí mật ở phía dưới, may mà doanh trại và công sự phòng ngự của địch nằm ở ngoài xa, thở phào nói: “Vậy chúng ta hãy nhân lúc trước khi Doanh Chính đến đây, lại vào trong thành theo đường hầm bí mật rồi sẽ lập tức dắt mọi người mau chóng rời khỏi đây”.
Mọi người đương nhiên không phản đối, vội hành động.
Nửa canh giờ sau, bọn họ đã âm thầm tiến vào trong thành. Hạng Thiếu Long ôm Cầm Thanh vào lòng, quả thật có cảm giác cách nhau cả thế kỷ. Vì lũ chiến mã đều được đi ra vào địa đạo, cho nên không phát ra bất cứ tiếng động gì, khiến cho kẻ địch không hề hay biết. Đằng Dực đột nhiên lạc giọng kêu: “Sao? Bọn Ô Quả vẫn chưa quay về ư?”
Hạng Thiếu Long lo lắng lắm, nhè nhẹ đẩy Cầm Thanh ra, ngạc nhiên kêu lên: “Không có lý nào?”
Đào Phương rầu rĩ nói: “Xem ra Ô Quả đã xảy ra chuyện”. Rồi ngừng lại một lát mới nói tiếp: “Đêm qua kẻ địch đột nhiên xuất hiện ngoài thành, may mà chúng cứ án binh bất động, nếu không chúng tôi không biết nên tử thủ hay bỏ chạy”.
Tiêu Nguyệt Đàm sắc mặt ngưng trọng nói: “Chúng ta hãy lập tức rút lui, bởi vì bí đạo này chỉ có thể giấu được một thời gian, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng phát giác, lúc đó thì càng khó chạy hơn”.
Hạng Thiếu Long nói với vẻ dứt khoát: “Chúng ta hãy chia nhau ra chạy, đệ phải đợi cho đến khi kẻ địch phát động tấn công mới bỏ đi. Châu Vi đã mất đi huynh trưởng, đệ không muốn nàng mất thêm phu quân nữa”.
Đồ Tiên cười ha ha nói: “Chạy thì cùng chạy, chúng ta hãy xem thử tâm ý của ông trời”.
Bọn Hạng Thiếu Long lên trên tường thành, nhìn ra doanh trại dài dằng dặc của kẻ địch.
Thực lực của hai bên quá cách xa nhau, ngay cả sức để liều mạng cũng chẳng có.
Nhất là bọn Hạng Thiếu Long ngày đêm đi đường đã sớm mệt mỏi, trận này không cần đánh cũng biết đã bại.
Đằng Dực nói: “Chỉ cần nhìn sự bố trí của bọn chúng, đã biết Úy Liêu là người tinh thông binh pháp”.
Tiêu Nguyệt Đàm than rằng: “Doanh Chính suy nghĩ thật chu đáo, điều đến toàn là những kẻ không có quan hệ với Thiếu Long, e rằng bọn chúng cũng chẳng biết là đang đánh ai”.
Kinh Tuấn lúc này mới chạy lên nói: “Đã chuẩn bị xong tất cả, có nên đưa ngựa đến chỗ bí mật trước, để đến khi bỏ trốn sẽ thuận tiện hơn không?”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Chi bằng chúng ta đều ở chỗ bí đạo để chờ bọn Ô Quả. Giờ đây dù cho có phá được vòng vây cũng bỏ chạy không kịp”.
Mọi người đều im lặng không nói, nhìn về phía Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long biết lời của nàng có lý.
Gần sáu trăm người và ngựa, lại thêm lương khô và nước uống, nếu muốn an toàn bỏ đi thì thật là khó. Rồi miễn cưỡng gật đầu nói: “Thôi được!”
Kinh Tuấn nhận lệnh quay đi.
Đằng Dực đột nhiên giật mình: “Doanh Chính đã đến, bọn Ô Quả cũng đã xong”.
Mọi người ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt của y, chỉ thấy một con rồng lửa từ xa đến gần, tiến vào doanh trại của địch.
Hạng Thiếu Long quát lớn: “Lập tức rút lui”.
Đùng đùng đùng.
Tiếng trống trận vang lên.
Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, Doanh Chính đang đêm chạy đến chưa kịp uống ngụm nước, chỉ hơi nghỉ ngơi thì đã lập tức hạ lệnh tấn công, có thể thấy y nhất quyết Gi*t cho bằng được Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long buồn thảm kêu lên: “Tiểu Bàn! Con thật nhẫn tâm”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Bỏ ngựa! Chúng ta phải chạy bộ thôi, nếu không sẽ không kịp”.
Mọi người đều nghe theo. Nhìn thấy đối phương tràn tới, trong lòng ai nấy đều lo lắng.
Dù cho họ có thể rời khỏi đường hầm bí mật này, cũng chỉ là lặp lại vết xe đổ của Lã Bất Vi, rốt cuộc cũng sẽ bị ngựa của đối phương giẫm lên mà thôi.
Giả sử đây cũng là một sự báo ứng, thì ông trời đã quá vô tình vô nghĩa.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc