Tầm Tần ký - Hồi 279

Tác giả: Vô Danh


Hơn mười ngày sau đó, Hạng Thiếu Long vẫn lên triều như thường, nhưng từ chối hết tất cả các lời mời, toàn lực huấn luyện cho ba trăm binh sĩ mới vừa chọn lựa.
Hoàng hôn hôm nay, Kỷ Yên Nhiên cùng với Ô Quả từ mục trường trở về, mang theo tin tốt lành.
Nàng tài nữ xinh đẹp ấy nói: “Ô Ứng Ân rốt cuộc đã thừa nhận cung cấp tin tức cho Bị quân, nhưng lại bảo rằng là vì Ô gia, bởi vì Bị quân chỉ yêu cầu y tìm cách làm cho chúng ta bỏ đi ý định lui về ẩn ở biên ải!”
Đằng Dực cười nhạt nói: “Đó chẳng qua là cái cớ của y mà thôi!”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Yên Nhiên thì tin lời y, bởi vì khi Yên Nhiên bảo rằng Bị quân chỉ vì sợ chúng ta công cao hơn chủ, đã động sát cơ, y sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, còn khai ra tất cả những người y đã tiếp xúc”.
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Là ai?”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Người ấy là Diêu Cổ, phu quân có biết kẻ này không?”
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Kẻ này là phó thủ của Lý Tư, có nhiệm vụ liên lạc giữa các nước, gần đây mới đi sứ nước Tề trở về, cũng là người rất có tài trí”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Ô tam gia giờ đây đã nhận thấy tình hình rất nghiêm trọng, hứa sẽ hợp tác toàn diện với chúng ta. Vì an toàn, Yên Nhiên đã cho tất cả gia tướng và thủ hạ của y ra biên ải, để tránh trong đó lại có người bị Diêu Cổ mua chuộc”.
Hạng Thiếu Long nói: “Tác dụng lớn nhất của Ô Ứng Ân là làm cho Bị quân tưởng rằng chúng ta đợi sau khi mọi việc đã hoàn thành mới lùi ra biên ải”.
Đằng Dực trầm giọng nói: “Nếu ta là tên tiểu tử vong ơn phụ nghĩa ấy, thì sẽ mượn tay Lao Ái ở Ung Đô để trừ khử đệ. Lúc đó y có thể mượn cớ báo thù cho đệ, khởi binh thảo phạt Lao Ái, đúng là nhất cử lưỡng tiện”.
Hạng Thiếu Long cười: “Tóm lại chúng ta đừng để cho y biết rằng Gi*t Lã Bất Vi xong sẽ bỏ đi”.
Rồi quay sang Kỷ Yên Nhiên nói: “Yên Nhiên hãy lần lượt tiết lộ những tin giả cho Diêu Cổ biết”.
Kỷ Yên Nhiên nhìn gã rồi nói: “Thi*p sẽ làm hết sức mình!”
Đằng Dực nói: “Còn hơn hai tháng nữa là phải đến Ung Đô, tam đệ rốt cuộc đã có diệu kế gì để Gi*t Lã Bất Vi rồi ung dung thoát thân?”
Hạng Thiếu Long thở dài nói: “Trước tiên đệ phải gặp mặt Chu Cơ một lần rồi mới quyết định sau”.
Hai người Đằng, Kỷ đều giật mình.
Đằng Dực khuyên: “Giờ đây Lao Ái coi đệ như cái đinh trong mắt, giả sử đệ đến Ung Đô, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện. Vả lại nếu Bị quân biết được, sẽ càng khiến cho y tức giận”.
Kỷ Yên Nhiên cũng nói: “Thái hậu không phải là Thái hậu trước kia nữa, thậm chí sẽ hiểu nhầm rằng chàng đã Gi*t con trai thật sự của bà ta rồi trộm long tráo phụng, cho nên chàng không nên đi gặp bà ta”.
Hạng Thiếu Long thì không nghĩ đến điểm này, lòng không vui, không nói lời gì.
Đằng Dực vỗ vai gã an ủi rằng: “Chỉ cần chúng ta không thẹn với trời đất, nào sợ người khác nói gì!”
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Đệ cũng chính vì thẹn với mình, cho nên mới muốn đi gặp Chu Cơ một chuyến, hy vọng có thể giúp cho bà ta thoát khỏi đại họa”.
Rồi quay sang Kỷ Yên Nhiên nói: “Hãy mời Thanh tỷ đến, ta muốn có thể thông qua nàng để bí mật gặp Chu Cơ”.
Kỷ Yên Nhiên giận dỗi nói: “Chàng đã muốn là phải làm cho bằng được. Chu Cơ đã sinh hai đứa con cho Lao Ái, chả lẽ bà ta chịu bỏ hai đứa con đó để theo chàng sao? Giờ đây chúng ta tự lo cũng không xong, chàng lại gây thêm rắc rối, khi Đình Phương và Chi Chi ra đi, đã dặn thi*p rằng đừng cho chàng làm những chuyện nguy hiểm, nếu chàng thật sự muốn gặp nữ nhân ấy, trước tiên hãy thôi Kỷ Yên Nhiên này đã!”
Từ ngày quen biết Kỷ Yên Nhiên, đây là lần đầu tiên lời lẽ của nàng lại sắc bén như thế, khiến cho Hạng Thiếu Long không dám cãi lại.
Đằng Dực gật đầu: “Lần này nhị ca cũng không giúp được đệ, nhất là chuyện này có liên quan đến sự tồn vong của gia tộc, tam đệ phải nghe lời của Yên Nhiên”.
Hạng Thiếu Long chỉ đành chấp nhận.
Kỷ Yên Nhiên lúc này mới hết giận.
Trong mấy ngày tiếp theo, Hạng Thiếu Long một mặt toàn lực huấn luyện toán quân ba trăm người ấy, mặt khác thì hướng dẫn Ô Quả phải giả mình như thế nào, để có thể lừa gạt được những người quen thân như Tiểu Bàn, Lý Tư.
Sơ hở duy nhất là tiếng nói, may mà Kỷ Yên Nhiên đã nghĩ ra một kế, chính là do Hạng Thiếu Long giả bệnh, vậy thì tiếng nói sẽ khàn đi một chút, không làm cho người khác nghi ngờ, lại không cần phải nói nhiều, thật là nhất cử lưỡng tiện.
Đêm nay Tiêu Nguyệt Đàm từ mục trường quay về, mượn một bộ quan phục của Hạng Thiếu Long xong thì dắt Ô Quả vào trong phòng, mọi người chờ đợi xem thử Ô Quả sẽ trở thành như thế nào.
Lúc này cũng chẳng ai hiểu được tại sao Hạng Thiếu Long lại nhờ Ô Quả giả thành mình, Kinh Tuấn nén không được hỏi ra điều ấy.
Hạng Thiếu Long nói: “Người đầu tiên ta muốn gạt là Lã Bất Vi, Bị quân đã ra lệnh Lã Bất Vi phải ở lại giữ Hàm Dương, với tác phong của Lã Bất Vi, nhất định sẽ nhân lúc này mà trừ khử nhị ca và ngũ đệ, chỉ cần ta...”.
Kỷ Yên Nhiên, Đằng Dực và Kinh Tuấn đều giật mình biến sắc nhìn gã.
Hạng Thiếu Long thần sắc ngưng trọng nói: “Ta đoán Quản Trung Tà cũng sẽ dùng cách này để lẻn về Hàm Dương!”
Đằng Dực nói: “Nếu không có bàn tay của Tiêu huynh, thì làm sao biến thành một Quản Trung Tà khác?”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Nếu như Lã Bất Vi đã sớm có kế này, thì sẽ tìm một người giống với Quản Trung Tà, rồi sẽ do người bên cạnh yểm hộ, thì có thể lừa gạt được mọi người, cho nên điều mà phu quân đại nhân suy đoán có lẽ sẽ xảy ra”.
Lúc này Đào Phương bước vào, Hạng Thiếu Long nói lại những suy đoán của mình cho y nghe rồi dặn dò: “Thông báo cho Đồ tổng quản, bảo ông ta lưu ý chuyện này, chỉ cần chúng ta nắm được hành tung của Quản Trung Tà, khi hành sự, người đầu tiên phải Gi*t chính là y, sau đó mới đến bọn Hàn Kiệt”.
Kinh Tuấn nói: “Vừa rồi ý của tam ca, phải chăng là muốn Lã Bất Vi tưởng rằng tam ca đi cùng Bị quân đến Ung Đô, thật sự là huynh đang ở Hàm Dương để đối phó với y?”
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Đó là nguyên nhân chính nhất, thứ đến là ta có thể yên tâm làm việc mà không bị Bị quân theo dõi”.
Đằng Dực nói: “Nhưng chúng ta phải sắp xếp cho ổn thỏa, tìm cách đón Ô Quả chạy khỏi Ung Đô, nếu không e rằng tên tiểu tử này khó giữ mạng”.
Tiếng của Tiêu Nguyệt Đàm vang lên: “Đó chính là chỗ tuyệt vời nhất, chỉ cần Hạng Thiếu Long giả trở thành Ô Quả thật, thì khi bỏ chạy sẽ thuận tiện hơn nhiều”.
Mọi người nhìn về hướng cửa phòng đang mở ra, chỉ thấy Tiêu Nguyệt Đàm và một Hạng Thiếu Long chậm rãi bước ra, ai nấy đều vỗ án khen hay.
Ô Quả lên tiếng chào mọi người rồi giả vờ chạm vào thanh Bách Chiến bảo đao, quát rằng: “Lã tặc nhà ngươi hãy quỳ xuống cho ta, Hạng Thiếu Long này đã chờ bảy năm nay để chém cái đầu thối của ngươi!”
Ngay cả giọng nói cũng giả được bảy tám phần.
Mọi người đều cười ầm lên.
Kỷ Yên Nhiên cười nói: “Không thể, sao lại có thể giống đến thế?”
Ô Quả quay về phía Kỷ Yên Nhiên nói: “Nương tử nàng ngay cả phu quân đại nhân mà cũng không nhận ra, hồ đồ đến như thế, coi chừng ta sẽ thôi nàng”.
Mọi người cười ồ lên, Kỷ Yên Nhiên cũng đùa rằng: “Nếu chàng dám thôi thi*p, thi*p sẽ một kiếm chém chàng”.
Hạng Thiếu Long lòng đầy cảm xúc, hai năm nay, lần đầu tiên Ô phủ mới vui vẻ thế này.
Ô Quả giả vờ hoảng hốt, kêu lên: “Nương tử hung dữ như thế, ta đành nhận sai thì hơn”.
Kỷ Yên Nhiên hỏi Tiêu Nguyệt Đàm: “Tiêu tiên sinh không hổ là thiên hạ đệ nhất diệu thủ, sao lại có thể làm được điều ấy?”
Tiêu Nguyệt Đàm nhìn kiệt tác của mình rồi chậm rãi nói: “Tại hạ đã bỏ ra năm ngày để dùng gỗ tạc thành đầu của Thiếu Long, rồi lại dùng các nguyên liệu để chế ra một cái mặt giả, sau khi tô màu và trang điểm, một Hạng Thiếu Long khác đã xuất hiện”.
Kinh Tuấn khen rằng: “Sau này tại hạ phải sờ vào người đối phương, mới dám tin rằng đó là người thật”.
Tiêu Nguyệt Đàm cười nói: “Nếu không có Ô Quả, dù tại hạ ba đầu sáu tay cũng khó mà dùng kế này được. Thể hình của gã này cũng giống với Thiếu Long, chỉ có vai và đầu hơi hẹp một chút, cho nên tại hạ phải lót thêm trong y phục của y, mới có thể che giấu được sơ hở này”.
Kỷ Yên Nhiên che miệng cười: “Song hắn vẫn phải học cách đi đứng mới được”.
Ô Quả ngửa mặt lên trời cười ha ha, giả thành dáng đi của Hạng Thiếu Long, quả nhiên rất giống.
Hạng Thiếu Long cảm thấy nhẹ nhõm cả người, bỗng nhiên, gã biết quyền chủ động đã lọt vào tay mình.
Hôm sau trời chưa sáng, mọi người trong Ô phủ đều đã thức dậy, tập trung trong vườn luyện võ.
Hạng Thiếu Long nhẫn nại chỉ vẽ cho Ô Quả sử dụng thanh Bách Chiến bảo đao giả, cũng do Thanh thúc chế tạo ra.
Thanh đao này tuy không bằng thanh Bách Chiến bảo đao, nhưng cũng thuộc loại đao tốt.
Vì Ô Quả cũng là một cao thủ, dù tư thế hay khí chất, cũng giống Hạng Thiếu Long lắm.
Đằng Dực dùng Mặc Tử kiếm pháp để luyện với y, đến hơn một trăm chiêu thì Ô Quả mới chịu thua.
Bọn thiết vệ Ô Ngôn, Ô Thư, Kinh Thiện đều vỗ tay khen hay.
Hạng Thiếu Long kéo Ô Ngôn sang một bên, nói: “Trong số các thiết vệ, ngươi là kẻ đa trí nhất, lần này các ngươi theo Ô Quả đến Ung Đô, phải nhớ rằng cần phải giữ mạng! Nếu thấy tình thế không xong, thì phải tìm cách bỏ chạy ngay”.
Ô Ngôn nói: “Hạng gia yên tâm, hai năm trước Đào công đã từng sai người đến Ung Đô, không những đã biết được tình thế, mà còn sắp xếp rất nhiều, để có thể khi nguy cấp thì tiếp ứng cho chúng tôi”.
Kỷ Yên Nhiên đứng một bên cười rằng: “Ô Quả là kẻ quỷ kế đa đoan, chưa bao giờ người khác chiếm được phần tiện nghi của y, ám toán y quả thật khó hơn lên trời, Thiếu Long hãy yên tâm!”
Hạng Thiếu Long có lòng tin đầy đủ với Ô Quả, nếu không thì đã không để cho y mạo hiểm. Nhưng lại đặc biệt nhắc nhở Ô Ngôn rằng: “Bị quân sẽ chờ đến thời cơ tốt nhất, mới thi triển thủ đoạn ám toán với ta, đó là lúc xảy ra xung đột với bọn Lao Ái, nếu không thì làm sao đổ trách nhiệm cho Lao Ái?”
Kỷ Yên Nhiên chen vào nói: “Nếu có cách mang chiếc mặt nạ giả ấy vào một thi thể giống với phu quân, thì có thể tạm thời lừa được Bị quân”.
Ô Ngôn nói: “Chuyện này sẽ do chúng tôi xử lý”.
Lúc này Ô Quả thở dốc đến trước ba người, đắc ý nói: “Bách Chiến đao pháp của tiểu nhân thế nào?”
Kỷ Yên Nhiên cười: “Hạng gia của ngươi đâu có thở dốc như sắp ૮ɦếƭ thế?”
Ô Quả cười hì hì nói: “Đừng quên rằng ta bệnh vừa mới khỏi, thở như thế mới bình thường!”
Kỷ Yên Nhiên gật đầu nói: “Ngươi giỏi lắm, ta suýt tí nữa quên”.
Rồi quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Phu quân tốt nhất hãy nhờ Tiêu tiên sinh hóa trang cho giống bệnh một chút, đến khi Bị quân nhìn thấy mới có thể tin được”.
Ô Quả nói: “Lúc đầu chỉ cần giả vờ mệt mỏi, sau đó trang điểm cho vẻ mặt giống như bệnh thì mọi việc sẽ càng kín kẽ hơn”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm đây gọi là một người tính ngắn, hai người tính dài, đang định trả lời thì Đào Phương dắt một người bước vội tới, mọi người ngạc nhiên nhìn ra, ai nấy đều vui mừng ra mặt.
Té ra đó là Vương Tiễn, người đã lâu không gặp.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc