Tầm Tần ký - Hồi 276

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long cùng mọi người quay về Ô phủ, khi thấy tỷ muội họ Điền, trong lòng rất xúc động.
Hạng Bảo Nhi cũng vừa tròn sáu tuổi, trông cao lớn hơn những đứa trẻ khác.
Cứ quấn lấy Hạng Thiếu Long hỏi này hỏi nọ, khiến cho gã cảm thấy an ủi lắm. Ô Ứng Nguyên dẫn mọi người ra bái tế tổ tiên, đến tối thì trong phủ treo đèn kết hoa, bày tiệc ăn mừng.
Khi tiệc rượu được mấy tuần, Xương Văn quân cười nói: “Tào Thu Đạo vốn vang danh vô địch, giờ đã không phải vô địch nữa! Sau trận chiến ở Tắc Hạ học cung, ngoài danh Kiếm Thánh Tào Thu Đạo, còn có đao quân Hạng Thiếu Long, xem thử người sáu nước phía Đông còn đem thứ gì ra để đè bẹp Đại Tần ta?”
Bọn Kỷ Yên Nhiên, Cầm Thanh đều nhìn về phía Hạng Thiếu Long, Kinh Tuấn, Đằng Dực chúc rượu cho gã, Hạng Thiếu Long vội vàng trả lễ.
Hạng Thiếu Long nhìn thấy Châu Vi, giờ đây nàng đã trở thành thê tử của Ô Quả, thì trong lòng nhớ đến Châu Lương và Ưng vương, buồn bã nói: “Đáng tiếc Châu Lương huynh...”.
Thần sắc Châu Vi cũng chợt buồn, cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Điều ấp ủ của tiên huynh suốt đời là huấn luyện được Ưng vương, có thể ra sức ngoài sa trường, giờ đây tâm nguyện đã đạt thành, ૮ɦếƭ không hối tiếc. Thượng tướng quân không cần phải áy náy, tiên huynh đã có thể yên nghỉ ở suối vàng”.
Nói đến câu cuối cùng thì hai mắt đỏ ửng.
Mọi người biết Hạng Thiếu Long trọng tình cảm, nên tìm cách nói lảng sang chuyện khác. Lộc Đan Nhi hỏi: “Thượng tướng quân sẽ ở lại Hàm Dương hay là quay về mục trường?”
Lý Tư đùa rằng: “Kinh phu nhân chắc đã quên rằng, người khác có thể gọi Thiếu Long là thượng tướng quân, còn phu nhân thì phải gọi là tam ca hoặc tam bá mới phải”.
Trong tiếng cười của mọi người, Lộc Đan Nhi lại trút giận lên người Kinh Tuấn, trừng mắt liếc gã rồi mắng yêu: “Đều là tại chàng không tốt!”
Lời ấy càng khiến cho mọi người cười lớn hơn, đã làm loãng đi không khí bi thương.
Sau buổi tiệc, mọi người đều cáo từ, còn người của Ô gia thì vẫn ngồi bàn bạc.
Khi Hạng Thiếu Long không có mặt, mọi việc đều do Kỷ Yên Nhiên phụ trách. Đào Phương lên tiếng trước nói: “Thiếu Long quay về thì chúng tôi đã an tâm. Ta đã từng gặp Đỗ Tiên nhiều lần, chứng thực rằng Lã Bất Vi quả thực bề mặt thì giả vờ bất hòa với Lao Ái, nhưng thật sự thì ngầm cấu kết với nhau, lại thêm Thái hậu ở phía sau chống đỡ, thế lực ngày càng lớn. Nhờ sự đề nghị của Lã Bất Vi, Lao Ái đã đến sống tại Ung Đô, giờ như vua một cõi. Phàm những chiếu lệnh cần Thái hậu đóng dấu, trước tiên hãy để cho y coi qua mới được”.
Kỷ Yên Nhiên gật đầu nói: “Vì mối quan hệ với Thái hậu, Ung Đô thật sự đã lọt vào tay Lao Ái. Nhờ Lã Bất Vi đồng ý, y đã bí mật gây bè kết đảng, chiêu mộ các tử sĩ của các nước, chuẩn bị hành sự khi Bị quân cử hành lễ đội mũ vào tháng bảy, chuyện này thật đáng lo”.
Hạng Thiếu Long nói: “Bị quân đã sớm cài nội gián vào chỗ của Lao Ái, cho nên biết rõ mọi hành động của Lao Ái. Hiện nay đã bí mật triệu Vương Tiễn về kinh, chuẩn bị quyết chiến với Lao Ái”.
Đằng Dực giật mình nói: “Giờ đây đã có Thiếu Long, cần gì phải gọi Vương Tiễn trở về?”
Hạng Thiếu Long sững người, lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề này, trong lòng dâng lên nỗi chua chát.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào gã.
Kinh Tuấn nói: “Bị quân đã chính miệng cho tam ca biết chuyện này, chắc là không có vấn đề gì!”
Kỷ Yên Nhiên lộ ra vẻ phức tạp, buồn bã thở dài rằng: “Mỗi khi có liên quan đến chuyện quyền lực vương vị, phụ tử huynh đệ cũng chẳng còn nhân tình đạo lý gì cả. Vấn đề lớn nhất của phu quân là chàng đã được lòng người, nhìn thấy phu quân lần này trở về, dân chúng ra đường đón chào thì có thể biết được”.
Ô Quả tức giận nói: “Thiên hạ này của Bị quân có thể nói là do cô gia giúp y giành lấy, sao lại...”.
Ô Ứng Nguyên ho khan một tiếng, ngắt lời y: “Đừng nói những lời thừa thãi ấy. Ô Quả nhà ngươi quả thật không biết ngắn dài, trải qua chuyện người Triệu quên ơn mà vẫn còn có ý nghĩ ngây thơ ấy. Thiếu Long giờ đây chính là một Bạch Khởi, hãy nghĩ lại kết cục của Bạch Khởi thử xem!” Ngừng một lát rồi nói: “May mà nhiều năm trước chúng ta đã quyết định, phải ra miền biên giới, xây dựng vương quốc của chính mình, giờ đây rốt cuộc đã đến giai đoạn cuối cùng. Sau khi Gi*t Lã Bất Vi, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi nước Tần, chuyện này có thể do Thiếu Long toàn quyền xử lý”.
Đào Phương cũng ho khan nói: “Gần đây có lời đồn rằng, bảo Bị quân không phải là con của tiên vương, cũng không phải là do Lã Bất Vi sinh ra, mà là chính Thiếu Long đã dựng lên, lời này thật hoang đường!”
Kỷ Yên Nhiên nhìn Hạng Thiếu Long bằng ánh mắt kỳ lạ, cúi đầu không nói gì.
Đằng Dực là người biết việc này, giật mình nói: “Những người nghe được lời đồn này có tin không?”
Đào Phương nghiêm mặt nói: “Giờ đây trên đất nước Tần, ngoài những kẻ có lòng riêng, ai nấy cũng đều tin rằng Bị quân chính là chân mệnh quân chủ do trời sai xuống. Chỉ những lời đồn ấy, có thể gây nên tác dụng gì, vấn đề là e rằng Bị quân nghe được thì lòng không thoải mái mà thôi”.
Hạng Thiếu Long nói: “Cũng như lời nhạc phụ vừa mới nói, vận mệnh của Ô gia chúng ta sẽ không do kẻ khác quyết định nữa, tất cả đều phải nắm trong lòng bàn tay của chúng ta”. Rồi bàn bạc chi tiết của cuộc rút lui, mọi người mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Kỷ Yên Nhiên kéo Hạng Thiếu Long ra vườn đi tản bộ, nàng mỹ nữ ấy nói rằng: “Phu quân có cảm thấy rằng hai năm nay Bị quân đã thay đổi rất nhiều không?”
Hạng Thiếu Long đang ngắm vầng trăng sáng treo trên bầu trời cao, than rằng: “Đã là một đấng quân chủ, ai mà không thay đổi?”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Nói rất hay! “Quyền lực tuyệt đối sẽ làm cho người ta mục nát tuyệt đối”, đó có phải là câu nói của chàng không? Uy quyền của Bị quân ngày càng tăng, tính cách ngày càng thâm trầm khó đoán. Chao ôi! Lý Tư cũng đã thay đổi rất nhiều, không gần gũi với Ô gia chúng ta như trước kia nữa. Còn Thiếu Long chàng cứ chân thành đối đãi với người khác như trước, rất dễ dàng thua thiệt”.
Hạng Thiếu Long đang sững người, Kỷ Yên Nhiên cúi đầu nói: “Đó là do Đình Phương cho thi*p biết!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn sang nàng :
Kỷ Yên Nhiên né ánh mắt của gã, nói: “Ngày trước nghe tin chàng mất tích, trong lúc nóng lòng, Đình Phương đã nói thân phận của Bị quân ra, Bị quân chắc cũng vì mối quan hệ này mà toàn lực cứu chàng, cho nên chàng cũng không thể trách Đình Phương. Không ngờ chàng lại giấu cả thi*p nữa”.
Hạng Thiếu Long biến sắc nói: “Còn ai biết chuyện này?”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Đương nhiên có cả Chi Chi nữa. Nhưng thi*p đã căn dặn Chi Chi phải giữ bí mật. Thiếu Long! Nếu không có chuyện này, mặc cho lời đồn khắp thiên hạ, vẫn không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ của chàng và Bị quân.
Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác, chàng không thể không đề phòng”.
Hạng Thiếu Long gật đầu: “Đa tạ Yên Nhiên đã chỉ điểm, chuyện này trong lòng ta đã tính. Đêm đã khuya! Chúng ta nghỉ ngơi thôi!”
Sáng hôm sau, Hạng Thiếu Long, Đằng Dực và Kinh Tuấn vội vàng lên triều.
Khi đến nghị chính điện, phát giác không những Lã Bất Vi đến, Lao Ái cũng từ Ung Đô quay về, nhất thời cảm thấy không ổn.
Lao Ái đến bên Hạng Thiếu Long, kéo gã qua một góc nói: “Nghe nói Thiếu Long gặp nguy hiểm, ta và Thái hậu cũng lo lắng lắm”.
Hạng Thiếu Long đương nhiên biết y nói không đúng với lòng, nhưng cũng không nghĩ ra, giả vờ cảm kích mà rằng: “Đa tạ Lao huynh và Thái hậu quan tâm”.
Lao Ái ghé sát tai gã, lại còn hạ giọng mà nói rằng: “Không biết mấy tháng nay ai đã tung tin đồn rằng Bị quân không phải là con trai của tiên vương, mà chỉ là do Thiếu Long dựng nên. Vì thế ta đã bàn bạc với Thái hậu, đến Hàm Đan đưa đôi vợ chồng đã nuôi lớn Bị quân về Hàm Dương để giải nỗi thắc mắc cho thiên hạ”.
Hạng Thiếu Long vẫn bình tĩnh mà đáp rằng: “Kết quả thế nào?”
Lao Ái hai mắt lóe lên tia nhìn sắc lạnh, nhìn thẳng vào gã mà nói rằng: “Kết quả là phát giác vào nửa năm trước, đôi vợ chồng họ Trương và mấy chục hộ gia đình láng giềng đã mất mạng trong một trận hỏa hoạn, hơn bốn trăm người bất luận già trẻ gái trai không ai còn sống. Chuyện này đã gây chấn động Hàm Đan, trở thành một nỗi nghi ngờ của tất cả mọi người”.
Hạng Thiếu Long lập tức tay chân lạnh ngắt, đầu óc choáng váng.
Giọng nói của Lao Ái như từ ở phía xa vọng tới: “Lúc nãy ta và trọng phụ nói đến chuyện này, trọng phụ bảo rằng Thiếu Long đã từng cho ngài biết Bị quân đã đưa đôi vợ chồng họ Trương ấy về Hàm Dương hưởng phước, nhưng tại sao sự thực là như thế?”
Một người nhanh trí như Hạng Thiếu Long nhất thời cũng khó mà tìm ra lời đối đáp, may mà lúc này có tiếng trống vang lên, mọi người đều vội vàng lên triều, Hạng Thiếu Long chỉ có thể nói được một câu: “Chuyện này rất kỳ lạ!”
Rồi thừa cơ thoát thân.
Cho đến khi vào trong điện, tung hô xong, Hạng Thiếu Long vẫn còn hoang mang, nghĩ đến tin tức đáng sợ mà Lao Ái vừa mới tiết lộ.
Gã cũng đoán được Tiểu Bàn sẽ Gi*t vợ chồng họ Trương để bịt miệng, nhưng nằm mơ cũng không ngờ rằng cả những người láng giềng vô tội cũng không tránh khỏi! Có thể thấy Tiểu Bàn vì muốn giữ bí mật mà bất chấp thủ đoạn, nói không chừng những kẻ đã từng làm chuyện này cũng đã sớm bị xử tử.
Giờ đây trong lòng Tiểu Bàn, chỉ có Hạng Thiếu Long gã và Ô Đình Phương biết bí mật về thân thế của mình, không biết y có quên hết tình cũ mà cả mình cũng Gi*t để diệt khẩu hay không?
Trải qua kinh nghiệm bị bạn bè thân thiết bán đứng ở Lâm Tri, gã càng hiểu hơn về nhân tính.
Tiểu Bàn quả thật đã khác xưa.
Chỉ cần nhìn thấy tư thế của y ngồi trên long tọa, khen ngợi Hạng Thiếu Long trước mặt quần thần về chuyện gã đã bình tĩnh dẹp loạn Phố Cao, thì biết y đã hoàn toàn nắm được thủ đoạn dùng uy đức để chế phục người khác của một đấng quân chủ.
Tiếp theo là những lời báo cáo dài dòng của Lã Bất Vi về chuyến đi Lâm Tri của y. Nói được một nửa, Tiểu Bàn phất tay cắt lời y, nhíu mày nói: “Điền Kiện rốt cuộc là người thế nào? Sau khi y được thế, Điền Đan có giữ được quyền lực của mình không?”
Lã Bất Vi đang nói ngon trớn thì bị Tiểu Bàn chặn lại, mặt lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: “Điền Kiện và Điền Đan không đáng lo, điều đáng lo là liên minh Tề Sở. Lần này Điền Kiện ngồi vững trên ngai vàng, người Sở ở phía sau lưng đã ra nhiều sức, cho nên lão thần...”.
Tiểu Bàn lại cắt đứt lời y một lần nữa: “Điền Kiện rốt cuộc là kẻ có dã tâm hay là kẻ nhu nhược chỉ cầu an?”
Hạng Thiếu Long giật mình.
Tiểu Bàn quả thật đã thay đổi, trở nên thực dụng hơn, không cần những lời nói suông. Chỉ thấy y hỏi những câu này, thì đã biết.
Lã Bất Vi ngừng một lát, rồi nhíu mày nói: “Chuyện này còn phải đợi quan sát”.
Ánh mắt của Tiểu Bàn dừng lại ở chỗ Hạng Thiếu Long, giọng nói chuyển sang ôn hòa cung kính, rằng: “Thượng tướng quân có thể giải nỗi thắc mắc này cho quả nhân không?”
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm than, chỉ cần mình nói mấy câu thì sẽ quyết định vận mệnh của người Tề, trong đó có lẽ cũng bao gồm người mình đã từng yêu thương là Thiện Nhu và người bạn thân thiết Giải Tử Nguyên.
Song không thể không trả lời, nhất là mối quan hệ giờ đây của gã và Tiểu Bàn trở nên như thế. Hít sâu một hơi rồi ung dung nói: “Điền Kiện giờ đây thực tế đã trở thành vua nước Tề, tất cả mọi chuyện đều do y xử lý, cho nên hy vọng có thể làm được việc. Đáng tiếc là chịu ảnh hưởng của lối nói suông trước nay của người Tề, cho nên không nhìn thấy những vấn đề bức thiết trong nước, càng cố gắng muốn giữ mối quan hệ tốt với chúng ta, không có cái chí muốn thống nhất thiên hạ như những người trước kia”.
Tiểu Bàn vỗ mạnh lên án, than rằng: “Trả lời của thượng tướng quân đã đủ, thái úy đâu?”
Lý Tư bước ra phía trước, cầm hốt khấu đầu nói: “Hạ thần có!”
Tiểu Bàn nói: “Lập tức hãy chọn một người ăn nói giỏi, lựa một đoàn ca vũ cơ tài sắc song toàn, đưa đến Lâm Tri cho Điền Kiện, chúc y lên ngôi Thái tử, đồng thời soạn một bài chúc tụng cho quả nhân”.
Lý Tư nhận lệnh quay về chỗ.
Tiểu Bàn cười lớn nói: “Từ thời Hoàn Công, người Tề cứ đối chọi với Đại Tần ta, còn Tam Tấn, Sở, Yên nếu không liên kết với ta chống Tề, thì liên kết với Tề chống ta. Chuyện này cũng sẽ sớm muộn chấm dứt khi chúng ta bình định được Tam Tấn và người Sở”.
Các quan đều nói những lời chúc mừng.
Lao Ái và Lã Bất Vi thì mặt lạnh như băng, chẳng nói chẳng rằng.
Hạng Thiếu Long hiểu rằng, Tiểu Bàn muốn cho quần thần thấy rằng ai mới là kẻ nắm quyền thật sự, nên cố ý bẽ mặt Lã Bất Vi, âm thầm buộc bọn chúng tạo phản.
Lúc này Lã Bất Vi đột nhiên nháy mắt với Lao Ái, rồi Lao Ái lại phất tay ra hiệu cho một vị đại phu tên Tiền Trực đứng cách đó khoảng mười người.
Tiền Trực do dự một lát rồi mới bước ra khấu đầu rằng: “Vi thần có chuyện cần bẩm lên Bị quân”.
Trong điện lập tức im lặng.
Xương Bình quân ghé vào tai Hạng Thiếu Long rỉ nhỏ: “Y là người của Lao Ái, chính là do Thái hậu hạ chiếu đề bạt”.
Tiểu Bàn vẫn bình tĩnh nói: “Tiền khanh gia có lời thì hãy nói!”
Tiền Trực môi run run, rồi run sợ nói rằng: “Gần đây ở Hàm Dương có lời đồn làm tổn thương đến Bị quân, sau khi vi thần điều tra, phát giác những lời đồn này ảnh hưởng đến lòng dân, vì thế, vi thần xin Bị quân, cho phép vi thần xử lý...”.
Tiểu Bàn lạnh lùng ngắt lời y, nói: “Tiền đại phu rốt cuộc đã nghe được những lời đồn gì, quả nhân không hiểu”.
Tiền Trực lập tức tái mặt, quỳ xuống đất, dập đầu mà nói rằng: “Vi thần không dám nói”.
Tiểu Bàn tức giận quát lên: “Có mấy câu mà không dám nói ra, làm sao có thể giúp cho quả nhân xử lý việc nước”.
Lao Ái thấy thế thì đẩy Lã Bất Vi một cái.
Lã Bất Vi bất đắc dĩ, lại bực bội Tiền Trực vô dụng, ho khan một tiếng, định lên tiếng, thì Tiểu Bàn đã quát: “Bất kể là ai cũng không được cầu xin cho hạng ngu ngốc này, hãy mau nói lời đồn ấy cho quả nhân nghe”.
Tiền Trực đã dập đầu đến nỗi chảy máu, run giọng nói: “Bên ngoài đồn rằng Bị quân không phải là... vi thần tội đáng muôn ૮ɦếƭ”.
Tiểu Bàn cười ha ha nói: “Té ra là chuyện ấy”.
Rồi chợt sầm mặt nói: “Kẻ có trí không nên tin vào lời đồn, người sáu nước phía Đông đã khi*p sợ, cố ý tung ra lời đồn mà Tiền Trực ngươi lại coi lời đồn ấy là sự thực, còn bảo ảnh hưởng đến lòng người”.
Tiền Trực sợ đến nỗi vãi đái trong quần, khấu đầu kêu: “Vi thần không hề tin vào lời đồn, vi thần...”.
Tiểu Bàn chợt quát lớn: “Hãy mang tên nô tài này ra khỏi cửa cung chém đầu cho quả nhân. Nam nhân trong tộc toàn bộ bị đày ra biên cương sung quân, nữ nhân thì trở thành quan kỹ”.
Khi các quan đều im thin thít, Tiền Trực bị Xương Văn quân và các cấm vệ lôi xềnh xệch ra ngoài, Tiền Trực thì kêu không ngớt “Bị quân khai ân”, ở giữa điện chỉ còn lại vết máu lúc nãy.
Vẻ mặt của Lã Bất Vi và Lao Ái ngày càng khó coi hơn.
Trong điện im lặng đến nỗi nghe cả tiếng kim rơi, ai nấy đều run sợ trước thiên oai khó lường của Tiểu Bàn.
Còn vài tháng nữa Tiểu Bàn chính thức trở thành vua của nước Tần, ai dám buông ra lời mạo phạm trong thời khắc này?
Hạng Thiếu Long cảm thấy lạnh lẽo nơi xương sống.
Tiểu Bàn đã trở nên đáng sợ.
Tiểu Bàn bình tĩnh lại, điềm nhiên nói: “Giờ đây những lời đồn vô cớ đã truyền đến nơi này, trọng phụ cho rằng phải xử lý thế nào?”
Lã Bất Vi bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói: “Bị quân nói phải, kẻ có trí không nên tin vào lời đồn, chỉ cần chúng ta không thèm để ý, mọi việc sẽ trôi qua”.
Tiểu Bàn hơi lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý, giờ lại hỏi mọi người rằng: “Các khanh có kế gì hay?”
Xương Bình quân ghé vào tai Hạng Thiếu Long nói: “Đã đến lúc ta bước ra”.
Rồi mới bước ra phía trước bẩm lên rằng: “Hạ thần cho rằng chuyện này phải mau chóng xử lý, xin Bị quân hãy hạ thánh dụ, ra lệnh cho muôn dân từ rày về sau không cho phép bất cứ ai bàn luận đến chuyện này, kẻ vi phạm bất cứ là ai, thì sẽ bị giáng tội cả họ, kẻ nào phát giác ra thì sẽ được thưởng. Như thế lời đồn tự nhiên sẽ ngừng hẳn”.
Hạng Thiếu Long trong lòng bàng hoàng, biết rằng Tiểu Bàn đã sớm cùng bọn cận thần như Lý Tư, Xương Bình quân bàn bạc trước, dùng thủ đoạn sấm sét để bình định cơn sóng gió này.
Tiểu Bàn vui vẻ nói: “Lời này của khanh gia hợp với ý quả nhân. Quả nhân đã sắp đăng cơ, phàm có người nhắc đến chuyện này, thì dù cho chức quan lớn nhỏ, đều là hạng có ý đồ không tốt, lập tức Gi*t ૮ɦếƭ không tha”.
Rồi quát lớn: “Bãi triều!”
Các quan quỳ xuống, cung kính đưa tiễn vị Bị quân có uy quyền ngày càng tăng.
Sau khi Tiểu Bàn bỏ đi, Hạng Thiếu Long định quay về. Xương Bình quân kéo lại nói: “Bị quân muốn gặp huynh”.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc