Tầm Tần ký - Hồi 262

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long về đến Thính Tùng biệt viện, Tùy Tiểu Xuân đứng chờ gã mà rằng: “Tiểu nhân lại có chuyện gập muốn báo với quản sự”.
Hạng Thiếu Long giả vờ nói: “Chuyện gì?”
Tùy Tiểu Xuân nhìn trái ngó phải rồi hạ giọng nói: “Xin hãy vào trong vườn mới nói, ở đây e rằng có kẻ bắt gặp”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày: “Đã khuya thế này còn có ai thấy chúng ta nữa?”
Tùy Tiểu Xuân vẫn cứ nói tiếp: “Thật ra tiểu nhân muốn dẫn quản sự vào trong vườn nhìn thấy một đôi cẩu nam nữ đang hò hẹn”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, thầm nghĩ chả lẽ sáng nay Đổng Thục Trinh đã nói dối, hạ giọng nói: “Là Nhị tiểu thư?”
Tùy Tiểu Xuân gật đầu nói: “Lại còn có Sa Lập, nếu không phải tiểu nhân trước nay luôn để ý bọn người Cốc Minh, thì vẫn không biết chúng sắp xếp cho Sa Lập lẻn vào đây”.
Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên lửa hận, lạnh lùng nói: “Dẫn đường!”
Tùy Tiểu Xuân vui mừng, dẫn đường đi vòng qua tòa nhà chính, men theo con đường nhỏ ra sau hậu viên.
Vừa bước vào vườn hoa, bốn bên đều yên lặng, vầng trăng sáng đang treo trên bầu trời, không có một bóng người.
Hạng Thiếu Long trong lòng sinh nghi hỏi rằng: “Người đâu?”
Tùy Tiểu Xuân chỉ trong nhà kho ở phía xa nói: “Ở trong nhà củi, chúng ta phải cẩn thận, bọn Cốc Minh đang canh gác cho bọn chúng, quản sự theo tiểu nhân đến!”
Không đợi gã trả lời, thì vòng qua bụi hoa ở bên trái của tòa tiểu đình ở trong vườn, xem ra là muốn đi qua bằng con đường ở phía sau tường.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy không ổn lắm, nếu Đổng Thục Trinh có cấu kết với Sa Lập, thì sẽ ít gặp mặt y. Nhưng trong tình thế như thế này, sáng nay gã đã từng hoài nghi nàng và Sa Lập có mối quan hệ, theo lý thì không nên hẹn hò trong lúc này. Nghĩ đến đây, trong đầu chợt hiện lên vẻ vui mừng của Tùy Tiểu Xuân lúc nãy, giống như là vì gã trúng kế nên không che giấu được.
Tùy Tiểu Xuân đi hơn mười bước, thấy gã đứng yên, giục: “Chấp sự mau đến!”
Hạng Thiếu Long vẫy y quay lại, kéo y đến sau một bụi cây nhỏ, nói: “Ta vẫn có điều chưa hiểu?”
Tùy Tiểu Xuân nói: “Có chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long chỉ sau lưng y nói: “Ai thế?”
Tùy Tiểu Xuân ngạc nhiên quay lại, Hạng Thiếu Long rút ra ngọn trủy thủ, kẹp cổ y từ phía sau, còn ngọn trủy thủ thì kề sát vào yết hầu, lạnh lùng nói: “Lại còn muốn gạt ta, Nhị tiểu thư đang ở trong khuê phòng, ta chính mắt nhìn thấy”.
Tiểu Xuân run rảy nói: “Thẩm gia tha mạng, tiểu nhân không biết Nhị tiểu thư đã quay về phòng”.
Chỉ câu ấy thì đã biết Tùy Tiểu Xuân lo lắng trong lòng, không hề biết Hạng Thiếu Long chỉ là nói dối.
Hạng Thiếu Long nói bằng giọng điệu lạnh lùng, không chút tình cảm: “Ai đang phục kích ta ở đó? Chỉ cần ngươi nói không biết, ta sẽ lập tức cứa cổ họng ngươi cho đến khi ngươi chảy máu đến ૮ɦếƭ”.
Lá gan của Tùy Tiểu Xuân nhỏ hơn gã dự tính nhiều, toàn thân run rảy, lúng túng nói: “Thẩm gia tha mạng, là Sa Lập đã ép tiểu nhân”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại Trọng Tôn Huyền Hoa biết rõ chuyện của bọn họ như lòng bàn tay, lòng nghĩ ra một ý hỏi: “Trọng Tôn Huyền Hoa phái bao nhiêu người đến giúp cho Sa Lập?”
Tùy Tiểu Xuân hoàn toàn sụp đổ run giọng nói: “Té ra Thẩm gia chuyện gì cũng biết, tiểu nhân đã biết tội”.
Hạng Thiếu Long biết rõ kẻ đứng sau Sa Lập là ai, người cũng nhẹ nhỏm hẳn đi, nếu như Sa Lập không có ai đứng sau lưng, Chúc Tú Chân là Đổng Thục Trinh làm sao coi trọng y được, còn những kẻ như Cốc Minh, Nghiêm Phú sẽ không nghe theo mệnh lệnh của y.
Nếu không phải đang bị thương thì sẽ dạy cho Sa Lập và những kiếm thủ ấy một trận. Nhưng không mượn cơ hội này để trừng trị bọn chúng, vậy thì quá lợi cho hạng đê tiện.
Hạng Thiếu Long rút dây đai của Tùy Tiểu Xuân ra, cột y lại thật chắc, lại còn xé vạt áo cột vào trong mồm y rồi mới lẻn ra, lần mò về phía nhà kho ấy.
Đến khi tới gần nhà kho, kẻ địch vẫn không hề phát giác. Hạng Thiếu Long để ý quan sát, phát giác rằng hai cánh cửa của nhà kho đều hướng ra cửa sổ trong vườn, đang mở ra, ở trên mái nhà có hai người đang nằm phục ở đó, tay cầm cung tên, nếu mình cứ nghênh ngang bước vào, không bị bọn chúng bắn cho mình đầy tên mới lạ. Rồi lại để ý nhìn kỹ nữa, thấy trên cây cũng có người nấp, quả thật là nguy hiểm tứ bề.
Hạng Thiếu Long trong lòng cười thầm, lẻn ra sau phòng củi, nhờ ánh trăng gã thấy ở mỗi cửa sổ đều có hai người ẩn nấp, tiếng Sa Lập vang lên: “Tên cẩu nô tài chẳng biết làm việc thế nào, đang ẩn nấp ở xó xỉnh nào với tên cẩu tạp chủng ấy?”
Mọi người đều trầm giọng nói: “Hình như có điều không ổn”.
Hạng Thiếu Long nào muốn nghe nữa, nấp qua một bên, đốt lên mồi lửa rồi thò tay ném mồi lửa ấy vào đống củi trong nhà kho.
Tiếng kêu hoảng hốt vang lên, tất cả trở nên rối loạn. Cánh cửa gỗ mở ra, mấy tên đại hán chui từ trong ra, chạy ra cửa hậu viện.
Hạng Thiếu Long từ phía sau lao ra hét lớn: “Chạy đi đâu?”
Rồi nhắm thẳng Sa Lập, phóng trủy thủ đến.
Sa Lập kêu thảm một tiếng, đổ nhào xuống mặt đất, ở đùi đã trúng cây trủy thủ.
Người từ trên cây cũng nhảy xuống, bỏ chạy ra cửa sau.
Hạng Thiếu Long cũng chạy ra, đến chỗ Sa Lập đang nằm, dùng chân đá y lật ngửa lại.
Sa Lập kêu thảm: “Đừng Gi*t tiểu nhân!”
Trong ánh lửa cháy phừng phừng, vẻ mặt tham sống sợ ૮ɦếƭ của Sa Lập lộ ra tất cả.
Phụng Phi nổi trận lôi đình, đuổi tất cả những kẻ đã cấu kết và ngầm qua lại với Sa lập ra khỏi đoàn. Còn Sa Lập thì bị trói gô lại chuẩn bị ngày mai đưa cho Tề vương để chủ trì công đạo.
Sa Lập bị giải đi thì đã đến canh ba, Phụng Phi mời Hạng Thiếu Long đến chỗ ở của mình, nàng nói bằng giọng mỉa mai: “Thẩm quản sự chẳng phải đang bệnh đến nỗi không bò dậy được hay sao? Tại sao chớp mắt lại cùng Giải Tử Nguyên ra ngoài rồi lại đại phát thần oai bắt sống ác tặc?”
Hạng Thiếu Long mệt mỏi ngồi ngửa ra, nói: “Vừa rồi tại hạ mới gặp tình lang của tiểu thư”.
Phụng Phi đứng quay lưng lại với gã, nhìn ra cửa sổ bình tĩnh mà đáp rằng: “Từ đêm nay trở đi, Phụng Phi không có tình lang nữa, về sau này cũng không có”.
Hạng Thiếu Long cảm nhận được trong lời nói của nàng mang ý chán nản than rằng: “Không nghiêm trọng như thế chứ?”
Phụng Phi lắc đầu nói: “Ngài có điều không hiểu. Ta đã từng nhắc với y chuyện Trọng Tôn Long, mong y lấy thân phận là sư huynh đệ với Trọng Tôn Huyền Hoa nói cho vài câu mà bị y từ chối, lại còn bảo không âm thầm đi gặp Trọng Tôn Huyền Hoa”.
Tiếp theo rầu rĩ mà rằng: “Phụng Phi giờ đây lòng đã chán nản, chỉ muốn tìm một nơi nào hẻo lánh lặng lẽ sống nốt quãng đời còn lại, tất cả những vinh hoa đều không quan hệ với ta”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Đó chính là ước mơ của bổn nhân, tại hạ cũng đã sớm chán ngán chiến tranh và thù hận”.
Phụng Phi quay người lại nhìn chằm chằm vào gã rồi nói: “Rốt cuộc đã chịu nói ra! Phụng Phi đã sớm biết ngài là người như thế”.
Hạng Thiếu Long điềm nhiên nói: “Là ai cũng tốt, giả sử Đại tiểu thư chấp nhận nhường cho Nhị tiểu thư làm người kế vị, tại hạ đảm bảo có thể hoàn thành ước nguyện cho Đại tiểu thư”.
Phụng Phi bĩu môi nói: “Ngài dựa vào cái gì mà nói thế?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Ba chữ ‘Hạng Thiếu Long’ có đủ chưa?”
Phụng Phi giật mình không tin vào mắt mình nữa, nhìn gã hồi lâu rồi mới ngồi phịch xuống kêu lên: “Có thật không?”
Hạng Thiếu Long cười khổ: “Nếu không phải tại hạ, sáng nay khi Đại tiểu thư đến thăm bệnh, tại hạ làm sao nhìn thấy chiếc nhẫn có độc mà biến sắc, buộc phải nói chuyện Hàn Kiệt đã cấu kết với Trọng Tôn Huyền Hoa?”
Phụng Phi hổ thẹn cúi đầu lúng túng nói: “Phụng Phi đối xử với người như thế, tại sao ngài lại còn giúp đỡ?”
Hạng Thiếu Long nói: “Bản thân Đại tiểu thư chẳng phải là người xấu, nhưng đã quen gặp gỡ với những kẻ có dã tâm với mình, nên không dám dễ dàng tin người khác mà thôi”.
Phụng Phi buồn bã nói: “Giờ đây thi*p phải làm thế nào?”
Hạng Thiếu Long nói: “Sáng nay Lã Bất Vi đã nhận ra Thẩm Lương chính là Hạng Thiếu Long, tại hạ giấu thân phận của mình nữa quả thật có hại chứ không có lợi, ngày mai tại hạ sẽ lấy thân phận của Hạng Thiếu Long đi gặp Tề vương, đến lúc đó có ai muốn ᴆụng tới tiểu thư thì phải nghĩ lại hậu quả”.
Phụng Phi giật mình nói: “Ngài không sợ người khác hãm hại sao?”
Hạng Thiếu Long cười ha ha: “Nếu tại hạ có xảy ra chuyện gì, người Tề làm sao thoát khỏi họa? Tại hạ đã chán ngán cuộc sống trái che phải đậy, giờ đây chỉ muốn quay về gặp gỡ thê nhi ở Hàm Dương. Đại tiểu thư nếu muốn đến nước Tần tìm một nơi an cư, tại hạ đảm bảo có thể làm được”.
Phụng Phi cúi đầu rơi nước mắt nói: “Trái tim của Phụng Phi đã ૮ɦếƭ từ lâu, tất cả đều xin nghe theo sự sắp xếp của thượng tướng quân!”
Sáng hôm sau Hạng Thiếu Long vẫn chưa ngủ đủ giấc thì đã bị gọi dậy, bảo rằng Trọng Tôn Huyền Hoa đang đợi ở đại sảnh. Hạng Thiếu Long nhớ lại chuyện Sa Lập, trong lòng đã hiểu, ra ngoài sảnh gặp Trọng Tôn Huyền Hoa, quả nhiên sau mấy lời khách sáo thì đi thẳng vào đề: “Tiểu đệ có lời cầu xin, vạn lần mong Thẩm huynh hãy nể mặt nhà Trọng Tôn”.
Hạng Thiếu Long trong lòng đã hiểu, biết được đêm qua thấy Lã Bất Vi đối xử với mình như thế thì đã cảm thấy mình không đơn giản, lại phát giác Giải Tử Nguyên và gã có mối giao tình ngày càng sâu nên có ý muốn rút lui, không so đo tính toán chuyện “nỗi nhục phi đao” nữa nên Hạng Thiếu Long cũng vui mừng lắm mỉm cười: “Trọng Tôn huynh đã có lời thế, Thẩm Lương này nào dám tính toán, Sa Lập sẽ trả về cho Trọng Tôn huynh, còn những chuyện khác không cần phải nói nữa”.
Trọng Tôn Huyền Hoa nào ngờ gã lại đáp ứng dễ dàng như thế đưa tay ra nói: “Coi như Thẩm huynh là bạn của tại ha”?
Hạng Thiếu Long cũng đưa tay ra bắt nói: “Tiểu đệ từ lâu đã coi Trọng Tôn huynh là bạn của tại hạ”.
Trọng Tôn Huyền Hoa chưa nói dứt lời, Phí Thuần lo lắng chạy vào báo: “Trọng phụ của nước Tần là Lã Bất Vi đến tìm quản sự”.
Trọng Tôn Huyền Hoa không ngờ Lã Bất Vi lại đến tìm Hạng Thiếu Long thật, mà Hạng Thiếu Long lại đã bảo không muốn gặp y, ngạc nhiên lắm, trố mắt nhìn Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long vỗ vai y nói: “Trọng Tôn huynh chắc đã biết Thẩm Lương chỉ là tên giả của tiểu đệ, sau này sẽ nói kỹ với Trọng Tôn huynh”.
Trọng Tôn Huyền Hoa mặt đầy thắc mắc lui ra hậu sảnh.
Lã Bất Vi đại giá quang lâm, khiến cho trên dưới cả đoàn ca vũ đều chấn động, chỉ có Phụng Phi là hiểu còn những người khác đều ngạc nhiên.
Lã Bất Vi bước vào đòi nói chuyện riêng với Hạng Thiếu Long, sau khi những người khác đều đã ra khỏi sảnh, Lã Bất Vi buồn bã thở dài: “Thiếu Long quả thật lợi hại, có thể hóa thân thành Thẩm Lương trốn đến Lâm Tri”.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Phải chăng trọng phụ rất thất vọng?”
Hai mắt Lã Bất Vi chợt sắc lạnh rồi nhìn gã nói: “Thiếu Long cớ gì nói ra lời ấy, Bị quân rất lo lắng cho an nguy của ngươi, giờ đây lão phu gặp được Thiếu Long tự biết phải toàn lực hộ tống Thiếu Long quay về Hàm Dương. Lần này đến chỉ là xem ý của Thiếu Long thế nào thôi”.
Hạng Thiếu Long cả quyết nói: “Chuyện này hãy nói sau, giờ đây mạt tướng không cần phải giấu thân phận nữa, cố ý mời trọng phụ chính thức cho Tề vương biết chuyện mạt tướng ở đây để cho mạt tướng dùng thân phận Hạng Thiếu Long cầu kiến y”.
Lã Bất Vi trầm ngâm một lát rồi thở dài: “Tại sao mối quan hệ giữa chúng ta lại đi đến mức này?”
Hạng Thiếu Long nói với vẻ mỉa mai: “Hình như không phải do mạt tướng chịu trách nhiệm”.
Lã Bất Vi nói: “Là ta sai, nhưng không biết sự việc có còn cứu vãn được không? Chỉ cần chúng ta đồng lòng hợp sức phò trợ Bị quân Chính, thiên hạ sẽ là vật trong túi của Đại Tần ta”.
Hạng Thiếu Long chột dạ.
Gã hiểu rõ tính cách của Lã Bất Vi, dù trong tình huống nào cũng tuyệt không hề nhận thua, cũng không chịu nhận sai. Giờ đây lại nói những lời lẽ hạ mình như thế thì có nghĩa là y đã có thủ đoạn khác, tạm thời muốn mình mất cảnh giác.
Vậy thì y sẽ có những thủ đoạn nào?
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Từ đầu tới cuối, Hạng Thiếu Long này đều là người mong muốn hòa bình chỉ là bị buộc phải ứng chiến. Chuyện của chúng ta không phải chỉ dựa vào lời nói suông mà có thể giải quyết được”.
Lã Bất Vi giả vờ dáng vẻ thành khẩn, nói: “Bổn trọng phụ cũng không trách Thiếu Long nghĩ như thế. Ngày trước bổn trọng phụ muốn gả Nương Dung cho Thiếu Long chính là để biểu thị thành ý này. Chỉ là Nương Dung không chịu nghe lời nên mọi việc đành phải thôi”.
Ngừng một lát nhìn gã chăm chăm rồi từ tốn nói: “Bây giờ bổn trọng phụ sẽ cho Tề vương biết chuyện của Thiếu Long, Thiếu Long hãy suy nghĩ những lời của trọng phụ vừa nói. Nhưng dù Thiếu Long có chịu tha thứ hay không, bổn trọng phụ quyết định bỏ mọi tranh chấp với Thiếu Long, thời gian sẽ chứng minh chuyện này”.
Lã Bất Vi bỏ đi, Hạng Thiếu Long vẫn ngồi sững người ở đó. Gã có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng Lã Bất Vi đã có cách đối phó với gã cho nên mới giả vờ như thế, giả sử nếu không thể biết được thủ đoạn của y nói không chừng sẽ thua không còn đường về.
Nhưng chỉ là Gi*t ૮ɦếƭ Hạng Thiếu Long gã, một ngày Tiểu Bàn vẫn còn đó, Lã Bất Vi chưa thể tính là toàn thắng, nghĩ đến đây lập tức mồ hôi đổ ra đầy mình.
Gã đã đoán được thủ đoạn của Lã Bất Vi là gì, chính là sơ hở chí mạng duy nhất giữa Hạng Thiếu Long và Tiểu Bàn thân thế thật sự của Tiểu Bàn.
Nếu như Lao Ái từ miệng Chu Cơ mà biết được nơi ở của đôi vợ chồng đã nuôi dưỡng Doanh Chính thật, đưa bọn họ về Hàm Dương, khi mọi chuyện đổ bể, không những ngôi vua của Tiểu Bàn khó giữ mà Hạng Thiếu Long gã càng phạm tội khi quân.
Song nghĩ lại nếu chuyện này xảy ra lịch sử đâu có Tần Thủy Hoàng.
Giờ đây coi như đã đoán được âm mưu của Lã Bất Vi, về mặt thời gian đã không thể ngăn cản được chỉ đành nghe theo ý trời tin rằng lịch sử không thể thay đổi.
Nghĩ là như thế nhưng gã cũng lo lắng lắm, nỗi lo lắng ấy khiến gã phải đấm иgự¢ kêu trời. Lúc này Phụng Phi đến, dịu dàng ngồi bên gã hạ giọng nói: “Giờ đây đã đến lúc nói rõ với bọn Thục Trinh”.
Hạng Thiếu Long cố gắng dẹp bỏ hết mọi suy nghĩ gật đầu đồng ý. Chuyện trong đoàn ca vũ hầu như đã giải quyết được nhưng chuyện của bản thân gã thì chưa có cách gì.
Giờ đây gã không còn lòng dạ nào ở Lâm Tri nữa, chỉ hy vọng có thể sớm ngày quay về Hàm Dương cùng với Tiểu Bàn ứng phó với nguy cơ ấy.
Lúc nào có thể có được những ngày yên vui đây?

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc