Tầm Tần ký - Hồi 256

Tác giả: Vô Danh


Phụng Phi tuy không thừa nhận nhưng Hạng Thiếu Long hầu như khẳng định tình lang của nàng chính là Hàn Kiệt.
Có thể suy đoán rằng Phụng Phi đã quen biết Hàn Kiệt ở Hàm Dương, hai người yêu nhau nhưng cũng biết rằng nếu để Lã Bất Vi hoặc Lao Ái biết được thì sẽ bị ngăn cản. Mà Lã Bất Vi và Lao Ái lại ngầm câu kết với nhau cho nên dù cho Lao Ái có chấp nhận cũng vô dụng mà thôi.
Cho nên hai người đã cùng hẹn nhau đến Tề, sau đó sẽ cùng bỏ trốn. Bởi vì Hàn Kiệt là đệ tử đắc ý của Tào Thu Đạo cho nên có thể đến Lâm Tri với Lã Bất Vi. Trong tình huống ấy tác dụng của Hạng Thiếu Long rất lớn. Bởi vì Phụng Phi cần có người sắp xếp và yểm trợ cho nàng, giúp nàng an toàn rời khỏi nước Tề.
Tình nhân của Phụng Phi đã là Hàn Kiệt, cho nên chuyện Gi*t Hạng Thiếu Long sẽ là âm mưu của Lao Ái và Lã Bất Vi. Còn Phụng Phi sở dĩ thay đổi ý định là vì đã có ý muốn cao bay xa chạy với Hàn Kiệt, không muốn gây thêm rắc rồi với mình.
Có thể suy đoán sâu hơn, Phụng Phi không chừng là phụng lệnh của Điền Đan, rồi sau đó Lã Bất Vi lại sắp xếp cho nàng dùng chiếc nhẫn đồng để Gi*t mình, chỉ cần là độc dược mãn tính, nhiều ngày sau Hạng Thiếu Long mới độc phát thân vong, hoặc bị trúng độc đến nỗi mù cả hai mắt chẳng hạn. Sau khi âm mưu được thực hiện, Phụng Phi đã an toàn rời khỏi Hàm Dương.
Hạng Thiếu Long tuy không hiểu rõ tình tiết bên trong nhưng tin rằng đã nắm bắt được đại khái.
Chưa bước ra khỏi tiền sảnh thì gặp Tiêu Nguyệt Đàm đến tìm gã, hai người dắt nhau đến một phòng ở phía Đông.
Hạng Thiếu Long nói: “Có cách nào tìm cho ta một tấm địa đồ ở Tắc Hạ học cung được không?”
Tiêu Nguyệt Đàm giật mình nói: “Huynh muốn đến đó làm gì? Tào Thu Đạo không phải dễ xơi đâu”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ta chỉ mong đánh cắp đồ của mình, Tề vương đã đem Bách Chiến bảo đao tặng cho Tào Thu Đạo, treo trong chủ đường của Tắc Hạ học cung”.
“Ta cũng định báo cho huynh điều này. Ai cho huynh biết?”
Hạng Thiếu Long kể chuyện Hàn Sấm sáng nay đến gặp gã. Tiêu Nguyệt Đàm nhíu mày trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: “Thiếu Long đừng trách ta nhiều lời, ta biết rất rõ con người của Hàn Sấm, là kẻ háo sắc lại tham tài, tự ti tự lợi, làm việc chưa bao giờ nói đến nguyên tắc, dù cho huynh có ơn lớn với y, y cũng chẳng hề khác gì”.
Nhớ lại bộ dạng chân thành của Hàn Sấm sáng nay, Hạng Thiếu Long rất khó chấp nhận ý kiến của Tiêu Nguyệt Đàm, nhưng Tiêu Nguyệt Đàm cũng là có ý tốt, nhất thời khiến gã không nói ra lời.
Tiêu Nguyệt Đàm nhấn mạnh: “Thiếu Long đừng mất cảnh giác, giờ đây huynh chỉ là từ một tình thế hiểm ác này chuyển sang một tình thế hiểm ác khác, nếu ta là huynh, sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ người nào của Tam Tấn, ngược lại Lý Viên thì có vẻ đáng tin hơn, nói cho cùng người Sở cũng không bị Doanh Chính uy Hi*p như người Tam Tấn”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Giờ đây ta cô độc một mình, Hàn Sấm hay Long Dương quân muốn đối phó cũng không dễ”.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Huynh đã quá dễ dàng tin người khác, trước tiên là vì bọn Hàn Sấm biết chuyện này không thể xé ra to được. Nếu để người Tề biết được chân tướng, nói không chừng Tề vương sẽ đưa huynh làm thượng khách, lại còn cung kính hộ tống huynh về Hàm Dương”.
Ngừng một lát rồi lại nói: “Hoặc cũng có thể sẽ hạ độc thủ Gi*t người diệt khẩu, những chuyện này không ai có thể đảm bảo được”.
Hạng Thiếu Long buồn bã không nói gì.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Giờ đây ai dám nhận tội Gi*t hại huynh. Hôm nay Gi*t huynh ngày mai đại quân nước Tần đánh tới thành, đó không phải là chuyện đùa”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nếu bí mật Gi*t ta thì ai biết được?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Nhiều lắm thì cũng chỉ có Lý Viên biết, Hàn Sấm và Long Dương quân có sợ gì?”
Rồi lại cười: “Muốn Gi*t huynh nào dễ dàng như thế, ai mà không biết kiếm pháp trùm đời của Hạng Thiếu Long, mà một khi để huynh chạy thoát được, nơi đây cũng không phải là đất của Tam Tấn, kẻ nào có thể nắm chắc được rằng sẽ bắt được huynh lần nữa? Nếu ta là bọn chúng, trước tiên sẽ làm cho huynh không hề nghi ngờ, sau đó sẽ đưa huynh vào chỗ cùng đường rồi mới dùng thủ đoạn đê tiện khiến cho huynh không thể nào vũng vẫy được nữa”.
Hạng Thiếu Long đổ mồ hôi lạnh khắp người, nhưng trong lòng vẫn chưa tin lắm chỉ lấp liếm rằng: “Ta sẽ cẩn thận”.
Tiêu Nguyệt Đàm chỉ là lấy việc luận việc, gật đầu nói: “Có lẽ ta đã đa nghi! Nhưng cẩn thận thì vẫn tốt hơn. Theo ta thấy Long Dương quân đã hại huynh một lần, rất khó lòng hạ thủ lần thứ hai. Nhưng lòng người khó đoán, nhất là có liên quan chuyện quốc gia dân tộc, Thiếu Long hãy suy nghĩ kỹ”.
Hạng Thiếu Long vỗ vai Tiêu Nguyệt Đàm cảm kích nói: “Ở đây có lão ca là người duy nhất ta có thể tin tưởng được, chuyện của Phụng Phi giờ đây càng phức tạp hơn”.
Tiêu Nguyệt Đàm hỏi lấn tới, Hạng Thiếu Long nói ra suy đoán của mình xong Tiêu Nguyệt Đàm nhíu mày nói: “Ta không quen biết Hàn Kiệt, nhưng thấy y ngàn dặm đến Hàm Dương để tìm vinh hoa phú quý, vậy y có chấp nhận vì mỹ nhân mà bỏ hết mọi thứ hay không?”
Hạng Thiếu Long đồng ý nói: “Nghe nói Hàn Kiệt là quý tộc của nước Hàn, quen biết Lao Ái khi còn ở Hàn, đó là kẻ có quan hệ với Lao Ái, khó là người tốt được, nếu y đang lừa chứ không phải yêu Phụng Phi vấn đề càng nghiêm trọng hơn”.
Tiêu Nguyệt Đàm cười nói: “Những chuyện này người ngoài chúng ta khó mà hiểu được. Phụng Phi quả thực là hàng mỹ nhân có thể khiến cho nam nhân hy sinh tất cả mọi thứ. Hay là Thiếu Long hãy thử xem sao, chiếm phần tiện nghi của Hàn Kiệt”.
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói: “Biết được tình lang của nàng là Hàn Kiệt ta càng không thể ᴆụng đến nàng”.
Tiêu Nguyệt Đàm vỗ trán nói: “Ta đã nghĩ ra rồi, Phụng Phi chắc định lẻn về Hàm Dương ℓàм тìин nhân bí mật của Hàn Kiệt, mà chuyện này thì đã được Lao Ái chấp nhận, chỉ cần phải giấu Lã Bất Vi mà thôi”.
Hạng Thiếu Long chép miệng: “Phụng Phi quả thật xảo quyệt, ngày trước khi ta nói với nàng kẻ đứng đằng sau Trương Tuyền là Lã Bất Vi nàng còn giả vờ lo lắng, khiến cho ta tin tưởng, té ra ta đã bị nàng dắt vào bẫy”.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Ta đã dò là được một chuyện sẽ khiến cho huynh nhức đầu, huynh có muốn biết không?”
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Ta đã quen rồi, hãy cứ nói ra”.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Trọng Tôn Hà Kỵ đến chỗ Trọng Tôn Long dò thám tin tức, thì ra con quỷ hút máu này đã ngầm sai người thông báo cho bọn người điên rồ ở Tắc Hạ học cung rằng huynh ỷ mình kiếm pháp cao minh, không coi kiếm thủ của nước Tề vào đâu, con người này thật đê tiện chỉ vì sợ đắc tội với Lý Viên và Giải Tử Nguyên nên mới thực hiện thủ đoạn thế này”.
Hạng Thiếu Long nhún vai nói: “Đã có người đến tìm ta, nhưng cũng đã tháo chạy, nếu cứ công khai chẳng có gì đáng sợ cả. Chắc Tào Thu Đạo sẽ đến tìm ta thôi”.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Huynh phải cẩn thận hai người Ma Thừa Giáp và Mân Đình Chương chúng rất thích gây sự nhưng quả thật rất có bản lĩnh”.
Lời nói chưa dứt gia tướng Phí Thuần hốt hoảng chạy vào báo: “Không xong rồi, có một đám kiếm thủ hung thần ác sát đến đòi gặp đích danh quản sự”.
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau thầm nghĩ sao lại nhanh đến thế.
Hạng Thiếu Long không muốn Tiêu Nguyệt Đàm bị kéo vào trong chuyện rắc rồi này càng không muốn để lộ mối quan hệ thân thiết giữa hai người, một mình đi ứng phó với đám người ấy.
Từ lúc biết Phụng Phi đang lừa mình, lòng tốt của Hạng Thiếu Long đã giảm xuống nhiều.
Đối với Hàn Kiệt gã tuy không có thiện cảm, cũng không có ác cảm, nhưng tóm lại kẻ này cũng không phải là thiện nam tín nữ. Nhưng Phụng Phi đã bị vẻ ngoài anh tuấn của y làm điên đảo. Vì thế địa vị của Phụng Phi trong lòng gã giảm xuống nhiều. Gã tuy không có dã tâm với Phụng Phi, nhưng lại hy vọng nàng có thể gởi gắm cuộc đời mình cho người tốt.
Giờ đây suy nghĩ của gã đã thay đổi nhiều, chỉ hy vọng có thể sắp xếp cho bọn Đổng Thục Trinh rồi sau đó quay về Hàm Dương gặp người thân của mình, chờ đợi ngày đăng cơ của Tiểu Bàn và cuộc quyết đấu với hai người Lã Lao.
Tiêu Nguyệt Đàm tuy chỉ ra Hàn Sấm không đáng tin, nhưng gã lại có lòng tin rằng mối giao tình của Hàn Sấm đối với gã đã vượt lên tất cả.
Cho đến lúc này gã vẫn còn tin vào sự thiện lương của con người bởi vì gã vốn là con người như thế.
Gã căm ghét thù hận và đấu tranh hơn bất cứ ai. Nhưng trong thời đại này, đó là điều bình thường.
Hạng Thiếu Long bước vào sảnh đường.
Năm kiếm thủ trẻ tuổi nước Tề đứng dàn hàng ngang trong đại sảnh, mười ánh mắt đều hướng về gã. Bọn chúng mặc võ phục của quý tộc, chỉ nhìn thấy thanh kiếm đẹp đẽ thì biết ngay nếu không phải là con cháu của công khanh đại thần thì cũng là con nhà phú quý.
Côn Sơn và bọn gia tướng Phùng Lương, Lôi Xung Nhi tức giận đứng một bên.
Thật lòng mà nói giờ đây Hạng Thiếu Long rất buồn bực, rất muốn khai đao với bọn người này. Nhưng biết nếu làm thế thì sẽ khiến cho sự việc ngày càng rối lên, rốt cuộc sẽ có những cao thủ như Trọng Tôn Huyền Hoa, Đảng Sở, Ma Thừa Giáp, Mân Đình Chương đến khiêu chiến.
Từ khí thế và thần thái đều có thể đoán được năm kẻ này không phải là những cao thủ như thế.
Nhưng cũng không nên quá nhường nhịn, nếu không sẽ khiến cho đối phương được nước làm tới, còn mình thì không có chỗ đứng ở Lâm Tri.
Một thanh niên cao lớn nhất trong số ấy lạnh lùng quát: “Ngươi có phải là tên cẩu nô tài Thẩm Lương vẫn luôn khoe khoang mình kiếm thuật vô song?”
Hạng Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng, bước thẳng tới.
Năm người hoảng sợ tay đặt trên chuôi kiếm.
Hạng Thiếu Long bước đến trước năm người nửa trượng thì dừng lại, ánh mắt quét ngang, trong khoảnh khắc đã thu những phản ứng của năm người này trong đầu, mỉm cười: “Xin hỏi cao danh quý tính của vị công tử này, cớ gì vừa nói ra lời đã phạm phải hai sai lầm?”
Thanh niên cao lớn ấy rõ ràng là thủ lĩnh của năm người này, trợn mắt lên nói: “Đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, khoái kiếm Thường Niên chính là bổn công tử, ta đã phạm phải sai lầm gì?”
Nghe ngữ khí của y thì đã biết y đã bị khí thế của mình đè bẹp, trong lòng buồn cười lắm, thản nhiên nói: “Đầu tiên là tại hạ chưa bao giờ coi kiếm thuật của mình là ghê gớm, thứ đến là tại hạ không phải cẩu nô tài”.
Một thanh niên có dáng người thấp nhưng vạm vỡ nói: “Hạ nhân của bọn ca kỹ, không phải cẩu nô tài thì là thứ gì?”
Bốn người kia lại cười ầm lên, lại có người nói: “Hãy gọi chủ nhân của ngươi ra đây cầu xin, bọn ta sẽ tha cho”.
Bọn Côn Sơn đều lộ vẻ giận dữ, nhưng cũng biết đám người này không dễ xơi, nên chẳng biết làm cách nào nữa.
Hạng Thiếu Long ung dung tự nhiên, giả vờ kêu a lên một tiếng rồi nói: “Té ra làm việc cho người khác đều là cẩu nô tài, vậy ở trong nước Tề này ngoài Đại vương ra chẳng phải tất cả đều là cẩu nô tài hay sao?”
Năm tên này đều là hạng hữu dũng vô mưu, nhất thời cứng họng, không biết biện bác như thế nào.
Lời lẽ Hạng Thiếu Long trở nên ôn hòa nói: “Xin hỏi năm vị công tử ai đã từng nghe Thẩm Lương này khoe khoang kiếm thuật vô song, hay là hãy cứ tìm kẻ ấy ra đối chất, nếu quả thực có chuyện này, Thẩm mỗ sẽ cúi đầu nhận sai”.
Năm người này đưa mắt nhìn nhau không trả lời được.
Côn Sơn thừa cơ nói: “Tiểu nhân đã sớm nói chắc chắn các người nói xấu sau lưng Thẩm quản sự”.
Thường Niên thẹn quá hóa giận: “Bọn chúng ta đến đây thì không thể trở về tay không được Thẩm quản sự hãy ra tay”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Điều này thì dễ, kiếm pháp của Thẩm mỗ tuy chẳng bằng năm vị, nhưng trong tay có một món đồ chơi, xem đao”.
Tiếng quát chưa dứt, hai tay trái phải đồng thời phất ra, hai ngọn trủy thủ giấu trong tay áo phóng ngang ra hai bên trái phải, cắm ở hai bên khung cửa, cao thấp không sai một phân.
Bao gồm cả bọn Côn Sơn, ai nấy đều ngạc nhiên biến sắc.
Hạng Thiếu Long biết đã hù dọa được bọn này, cúi mình thi lễ nói: “Thẩm mỗ còn có chuyện phải làm, không tiễn. Rồi ung dung xoay người rời khỏi sảnh đường”.
Hạng Thiếu Long ngồi trên xe ngựa của Tiêu Nguyệt Đàm rời khỏi Thính Tùng viện tìm Lý Viên.
Tiêu Nguyệt Đàm khen rằng: “Thiếu Long quả là hiểu người Tề, ưa sĩ diện, cứ như thế, năm tên tiểu tử này nào dám nói lời thật, chỉ đành bảo rằng huynh đã nhận sai với bọn chúng, khiến cho những kẻ khác đều không muốn đến tìm huynh nữa”.
Hạng Thiếu Long lắc đầu than rằng: “Trọng Tôn Long cũng là kẻ ưa sĩ diện, nào chịu ngừng tay”.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Lần này huynh đến tìm Lý Viên, Trọng Tôn Long cũng đành phải trút giận vào bụng”.
Ngừng một lát rồi hạ giọng nói: “Có biết rằng vừa rồi Phụng Phi và Tiểu Bình Nhi được mấy tên gia tướng tâm phúc hộ tống ra khỏi cửa sau hay không?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Sao lão ca biết được?”
“Vân Nương đã nhìn thấy, nàng cho ta hay”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày: “Phải chăng đi tìm Hàn Kiệt? Nếu ta có thể theo dõi nàng thì tốt quá”.
Bỗng nhiên lúc này có tiếng vó ngựa rộn lên, có mấy thớt ngựa ở phía sau đuổi tới.
Hạng Thiếu Long thò đầu ra nhìn, té ra là Kim lão đại Kim Thành và mấy tên thủ hạ đuổi đến kêu rằng: “Thẩm quản sự xin dừng bước”.
Tiêu Nguyệt Đàm bảo tên đánh xe ngừng lại.
Kim lão đại đến bên cửa sổ nói: “Thẩm quản sự có rảnh rỗi để nói vài lời không?”
Hạng Thiếu Long nào nói không, gật đầu với Tiêu Nguyệt Đàm rằng: “Lão ca nhớ tìm cho tiểu đệ tấm bản đồ Tắc Hạ học cung, đệ sẽ tự đến chỗ Lý Viên”.
Khi xuống xe, Kim lão đại cũng xuống ngựa, cùng gã đến một tửu quán gần đó, tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống nói: “Thẩm huynh, lần này huynh đã gặp phiền toái”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Ta đã có nhiều phiền toái lắm, thêm một điều nữa cũng chẳng sao”.
Kim lão đại đưa ngón tay cái khen rằng: “Thẩm huynh quả nhiên là anh hùng hảo hán, Kim lão đại này không lầm huynh”.
Hạng Thiếu Long nói: “Kim lão đại quả là bằng hữu, rốt cuộc có chuyện gì?”
Kim lão đại nói: “Tối qua Điền Đan tiến hành việc tẩy trần cho Lã Bất Vi, tại hạ và Tố Phương cũng tham gia, vừa may ta ngồi cùng với một tên thủ hạ của Trọng Tôn Long, trong lúc nói chuyện y hỏi ta có quen biết với huynh hay không, ta đương nhiên không để lộ mối quan hệ thật sự giữa chúng ta”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Có phải bọn chúng muốn Gi*t ta hay không?”
Kim lão đại cười gượng nói: “Thẩm huynh quả thật đã nói đúng, nhưng chưa đến mức ấy, huynh có nghe nói đến “Tắc Hạ kiếm hội” hay không?”
Hạng Thiếu Long lắc đầu.
Kim lão đại nói: “Mồng một mỗi tháng, Tắc Hạ học cung lại cử hành đại hội kỵ xạ để cho những kẻ hậu bối có cơ hội trổ tài, hôm nay là hai mươi bảy, ba ngày sau sẽ là Tắc Hạ kiếm hội, theo lệ bọn chúng sẽ mời một số khách tham gia. Đó là cách nói cho dễ nghe, cách khó nghe là tìm người để tỷ thí”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nếu bọn chúng đến mời ta tham gia, ta sẽ giả bệnh từ chối, lẽ nào chúng sẽ áp giải ta đi?”
Kim lão đại chép miệng: “Những thư mời này được phát ra thông qua Tề vương, Thẩm huynh có đủ gan không nể mặt Tề vương hay không? Nghe nói con trai của Trọng Tôn Long là Trọng Tôn Huyền Hoa rất căm ghét huynh, quyết định lần này sẽ đích thân tỷ thí với huynh, tuy y không dám Gi*t người chỉ dùng thanh mộc kiếm nhưng dựa vào kiếm lực của y, muốn đánh gãy chân Thẩm huynh cũng không phải chuyện khó”.
Hạng Thiếu Long lập tức nhíu mày, điều gã sợ không phải là Trọng Tôn Huyền Hoa, kẻ đã đánh khắp Lâm Tri mà không có địch thủ mà là những thượng khách ngồi trên như Điền Đan, Lã Bất Vi, mình không muốn lộ thân phận.
Kim lão đại hạ giọng nói: “Thẩm huynh hãy cứ trốn khỏi Lâm Tri, Phụng tiểu thư sẽ không trách huynh”.
Hạng Thiếu Long cảm động lắm, đây quả thật là một cách hay, nhưng còn bọn Đổng Thục Trinh thì thế nào? Nếu như bỏ đi thế này ngày sau gã sẽ rất hối hận, ăn ngủ không yên.
Kim lão đại lại xúi giục tiếp: “Thế lực của Trọng Tôn Long như mặt trời giữa ngọ cả những công khanh đại thần có thân phận địa vị cũng phải sợ y, Thẩm huynh làm sao đấu nổi”.
Hạng Thiếu Long thở dài nói: “Đa tạ lão đại chỉ điểm, chuyện này tại hạ đã có cách ứng phó”.
Nói xong thì vỗ vai Kim lão đại, đi tìm Lý Viên.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc