Vừa rời khỏi khuê phòng của Phụng Phi thì bị thủ hạ chặn lại báo rằng, Trường Tuyền bị người ta đánh một trận ở ngoài cổng lớn chỉ còn nửa cái mạng.
Hạng Thiếu Long trong lòng biết rõ đó là thủ đoạn của Tiêu Nguyệt Đàm, nhưng không thể không đi hỏi han y. Đến trước phòng của Trường Tuyền thì ᴆụng phải Côn Sơn, tên tiểu nhân này giận giữ nói: “Nhất định là Trọng Tôn Long sai người làm, Lâm Tri quả là một nơi không có vương pháp”.
Hạng Thiếu Long thầm nhủ bọn ngươi nghĩ như thế thì càng tốt, ta khỏi phải tốn nước bọt, hạ giọng hỏi: “Thương thế thế nào?”
Côn Sơn nói: “Mặt bị trúng mấy quyền, mắt sưng đến nỗi không nhìn thấy được, môi thì bị rách”.
Nói xong thì thở dài bỏ đi.
Bước vào trong phòng, ngạc nhiên nhìn thấy Đổng Thục Trinh và hai ả nữ tỳ đang chăm sóc cho Trương Tuyền.
Đúng như Côn Sơn nói, Trương Tuyền bị đánh sưng vêu khắp người, trong khoảng thời gian ngắn khó mà gặp người khác được.
Đó chính là ý đồ của Tiêu Nguyệt Đàm, y muốn cho Trường Tuyền khó mà làm việc cho Lã Bất Vi, rồi đành phải dựa dẫm vào Hạng Thiếu Long gã.
Đổng Thục Trinh ngồi bên mép giường, liếc gã rồi than rằng: “Bọn người ấy thật độc ác!”
Trường Tuyền ՐêՈ Րỉ nói: “Có phải Thẩm huynh đến đấy không?”
Hạng Thiếu Long nhớ lại nàng Đổng Thục Trinh thiên kiều bá mỵ này đã từng qua đêm với tên tiểu nhân mấy lần, trong lòng sinh ra chán ghét, nói với Đổng Thục Trinh với vẻ không khách khí: “Các người ra ngoài một chốc, tại hạ có chuyện cần nói với Trương huynh”.
Đổng Thục Trinh không vui nhíu mày, bảo hai ả tỳ nữ lui ra rồi nói: “Có chuyên gì bí mật mà Thục Trinh không thể nghe được?”
Trường Tuyền nói một cách khó khăn: “Mời Nhị tiểu thư ra ngoài một chốc!”
Đổng Thục Trinh sững người giận dữ bỏ đi.
Hạng Thiếu Long ngồi xuống chỗ của Đổng Thục Trinh cúi đầu hạ giọng hỏi: “Trương huynh thế nào rồi?”
Trương Tuyền phều phào đáp: “Thật ra ta không sao cả, bọn chúng chỉ đánh vào đầu ta, lại hỏi vì sao ta đi gặp chủ nhân, ta ૮ɦếƭ cũng không chịu nói. Nhưng tiền của chủ nhân trao cho ta cũng bị ςướק đi! Số tiền này vốn là của huynh”.
Đó chính là chỗ lợi hại của Tiêu Nguyệt Đàm, Trường Tuyền không những không có tiền để mua chuộc Hạng Thiếu Long, cũng không thể đi gặp Lã Bất Vi.
Hạng Thiếu Long nói: “Trương huynh rốt cuộc đã gặp những ai?”
Trường Tuyền nói: “Giờ đây chưa thể nói với huynh được. Không ngờ Trọng Tôn Long lại nhúng tay vào chuyện này, giờ đây người trong cả đoàn chúng ta đều bị nanh vuốt của y theo dõi, huynh cũng phải cẩn thận”.
Hạng Thiếu Long nào có lòng dạ nghe y nói nữa, đứng dậy bảo rằng: “Trương huynh hãy nghỉ cho khỏe!”
Trương Tuyền kéo tay áo gã, vội vàng nói: “Dù thế nào huynh cũng phải giúp cho ta chuyện này, sau này ta sẽ đi kiếm tiền trả cho huynh”.
Hạng Thiếu Long nói: “Tại hạ có thể giúp cho Trương huynh chuyện gì?”
Trương Tuyền nói: “Tìm cách trở thành tâm phúc của Phụng Phi, dò la mối quan hệ của ả với Long Dương quân”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Nếu huynh là Phụng Phi, dù cho ta trở thành tâm phúc của huynh, huynh có tiết lộ chuyện lớn cả đời cho ta biết hay không?”
Trường Tuyền khó khăn lắm mới nói được: “Phụng Phi sẽ không tin tưởng bất cứ ai, bao gồm cả Long Dương quân trong đó. Chỉ vì Ngụy vương cũng có dã tâm với Phụng Phi cho nên Phụng Phi rốt cuộc cũng chỉ có thể nghe theo huynh”.
Hạng Thiếu Long sững người rồi mới gật đầu: “Thôi được! Ta sẽ nghĩ cách, nhưng một ngày chưa nhận được tiền, Trương huynh đừng mong ta hợp tác”.
Nói xong vứt tay y, bước ra khỏi phòng.
Đổng Thục Trinh đang chờ ở ngoài cửa, thấy gã bước ra khỏi phòng thì kéo gã đến tiểu đình ở trong vườn buồn bã nói: “Phải chăng ngài đang trách thi*p!”
Hạng Thiếu Long nói: “Tiểu nhân nào dám dù cho Nhị tiểu thư có lừa gạt và không tin tưởng tiểu nhân, thì tiểu nhân cũng chỉ đành chịu mà thôi!”
Đổng Thục Trinh bật cười nói: “Xem bộ dạng oán trách của ngài kìa, để Đổng Thục Trinh chuộc tội! Chao ôi! Thi*p cũng chẳng biết làm thế nào mới làm cho ngài vui, phải chăng ngài chỉ thích nam phong không chứ không ưa nữ sắc?”
Hạng Thiếu Long cười khổ: “Lẽ nào những kẻ quen biết Long Dương quân đều trở thành như thế?”
Đổng Thục Trinh bước tới sát Hạng Thiếu Long đưa tay ôm cổ gã cười rằng: “Ngài còn giấu thi*p nữa, chỉ thấy ánh mắt của y nhìn ngài như đang có lửa, thì biết rằng ngài là nam nhân của y. Bởi vì nếu ngài không phải là nam nhân của y, y làm sao có thái độ đó đối với ngài. Giờ đây hy vọng duy nhất của Thục Trinh, chính là ngoài nam nhân, ngài cũng ưa thích nữ nhân nữa”.
Hạng Thiếu Long lặng người nghĩ bụng lần này quả thật dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch nỗi oan này. Đưa tay ôm vai nàng nói: “Nàng nghĩ sao cũng được. Xin hỏi Nhị tiểu thư có thể để cho tại hạ về phòng nghỉ hay không?”
Đổng Thục Trinh ôm gã thật chắc cắn vành tai gã mà nói: “Nếu ngài thích Đổng Thục Trinh sẽ phụng bồi”.
Hạng Thiếu Long nắm lấy vai nàng, đẩy nàng ra rồi nghiêm mặt nói: “Ý tốt của Nhị tiểu thư, tiểu nhân xin nhận lãnh. Nhưng Nhị tiểu thư vẫn chưa rõ một điều, dù nàng và Tú Trân không có quan hệ mật thiết với tại hạ, Thẩm Lương này cũng sẽ sắp xếp cho các người, không để cho các người trở thành cơ thi*p cho nhà quyền quý, chuyện này nếu một lời nói dối, Thẩm Lương này ૮ɦếƭ không toàn thây”.
Đổng Thục Trinh bình tĩnh lặng người nhìn gã giây lát rồi thỏ thẻ: “Tại sao ngài lại chịu làm thế? Có biết là sẽ gây nên họa sát thân hay không? Nếu để cho Phụng Phi biết được ngài phá vỡ kế hoạch của ả, chắc chắn ả sẽ không tha cho ngài”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nàng nghĩ ta là kẻ ngốc nghếch cũng được, nhưng ta đã quyết định làm như thế, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ có cách”.
Đổng Thục Trinh ưỡn ẹo nói: “Bọn thi*p vẫn chưa đủ ngoan hay sao?”
Hạng Thiếu Long nói: “Các người đã ngoan hơi quá, không những ngoan với ta mà còn ngoan với cả Sa Lập và Trương Tuyền, ai có giá trị lợi dụng thì ngoan với người ấy. Nhưng ta không muốn các người ngoan như thế, nàng hãy về mà suy nghĩ cho kỹ. Nhưng thời gian không nhiều, sau buổi biểu diễn là thời khắc hành động, nếu lỡ thời cơ, đừng trách ta không giúp cho các người”.
Đổng Thục Trinh run rẩy, ngả vào lòng gã rồi nói: “Thẩm Lương! Chàng nói mà khiến người ta bủn rủn cả tay chân! Có thể cho thi*p biết rõ chàng sẽ làm gì cho thi*p hay không?”
Hạng Thiếu Long âu yếm hôn lên má nàng nói: “Nếu các người vẫn không chịu tỏ rõ lòng dạ với ta, e rằng ta cũng không đủ sức giúp các người. Ta dự tính sẽ giúp cho nàng trở thành người kế thừa Phụng Phi, mà Phụng Phi thì có thể an toàn thoái ẩn, sống cuộc sống mà nàng đã lựa chọn”.
Đổng Thục Trinh buồn bã nói: “Đó đương nhiên là sự sắp xếp lý tưởng nhất. Nhưng sao có thể được? Phụng Phi giờ đây coi thi*p như là kẻ địch, tuyệt sẽ không chấp nhận, dù cho có chấp nhận thì mọi người phải thừa nhận mới được. Đây là chuyện không thể”.
Hạng Thiếu Long nói với vẻ chắc chắn: “Về mặt Phụng Phi hãy cứ để cho ta, còn nàng có thể trở thành người thừa kế cho Phụng Phi hay không thì cứ xem bản lĩnh của nàng”.
Đổng Thục Trinh ngạc nhiên nói: “Bản lĩnh của thi*p?”
Hạng Thiếu Long nói: “Ta sẽ thuyết phục Phụng Phi để cho nàng đảm nhiệm vai trò chính trong tiết mục ca vũ chỉ cần nàng biểu diễn không quá kém, ta lại sẽ nhờ những nhân vật có thân phận địa vị như bọn Long Dương quân nói giúp cho nàng mấy lời tốt, thậm chí mời nàng đến biểu diễn ở những chỗ quyền quý, nàng bảo như thế có được chưa?”
Đổng Thục Trinh giật mình đột nhiên rời gã, ánh mắt long lanh bực dọc nói: “Ngài quả có thể thuyết phục Phụng Phi?”
Hạng Thiếu Long đưa tay nâng mặt nàng lên nói: “Hãy cho ta thời gian ba ngày, ta sẽ làm cho Phụng Phi chính miệng nói với nàng, nhưng nàng và Tú Chân cũng phải bỏ hết những mưu đồ không tốt. Bây giờ thì hãy ngoan ngoãn quay về”.
Sáng hôm sau thức dậy chưa ăn điểm tâm thì thủ hạ vào báo có Giải Tử Nguyên đến tìm gã. Hạng Thiếu Long trong lòng thầm sợ, e rằng Thiện Nhu đã nói cho y biết mối quan hệ với mình, lúc ấy gặp mặt thì lại càng lúng túng hơn.
May mà khi ra đến tiền sảnh Giải Tử Nguyên vẫn nhiệt tình như trước, trước tiên bảo gã cho bọn người hầu lui xuống rồi mới hớn hở nói: “Thẩm huynh thật giỏi, nội nhân đêm qua không những không trách ta, mà lại còn cho phép ta kết bạn với huynh. Nàng bảo rằng có huynh trông chừng ta có ra ngoài chơi bời cũng chẳng sao, Thẩm huynh quả thật là cứu tinh của ta”.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ biết Thiện Nhu vẫn chưa dứt tình với gã, cho nên mới thay đổi như thế, khiến cho Giải Tử Nguyên vui mừng như điên.
Bất đồ hỏi: “Giải huynh không cần tảo triều hay sao?”
Giải Tử Nguyên nói: “Đại vương đêm qua cảm lạnh cho nên phải nghỉ ngơi một ngày. À này! Thẩm huynh đêm nay có rảnh không?”
Hạng Thiếu Long thấy y vui mừng như một con hổ xổ chuồng, cảnh cáo rằng: “Cẩn thận, tôn phu nhân chỉ là đang dò xét huynh thôi”.
Giải Tử Nguyên vỗ иgự¢ nói: “Phu nhân của tại hạ nói được là làm được, không bao giờ lừa gạt tại hạ. Đêm nay nàng mời Thẩm huynh đến tệ xá dùng cơm, sau buổi cơm chúng ta hãy ra ngoài dạo chơi cứ để cho tiểu đệ chiêu đãi Thẩm huynh”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Hình như Giải huynh rất nôn nóng”.
Giải Tử Nguyên không hề hổ thẹn nói: “Đương nhiên, chỉ có nằm trong lòng của mỹ nhân khác, ngửi mùi hương của họ đầu óc của ta mới lanh lẹ. Đại vương đang thúc giục ta rất gấp, nếu ta không viết xong lời chúc thọ để nhu cốt nữ biểu diễn thì sẽ hỏng bét”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm té ra là thế, lòng nghĩ ra một ý hỏi: “Mấy ngày nay huynh có xem Lan Cung Viên luyện tập không?”
Giải Tử Nguyên nhăn mặt nói: “Ta nào dám gặp ả, đêm qua ta đã gặp Tề Vũ, kẻ rất thân thiết với ả, y lại còn buông lời mỉa mai. Nếu chẳng phải ta đang vui nhất định sẽ cho y biết tay”.
Rồi hình như nhớ ra chuyện gì đột nhiên nói: “Thẩm huynh và Trọng Tôn Long rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Hạng Thiếu Long kể lại sơ lược mọi chuyện, Giải Tử Nguyên lo lắng nói: “Vậy thì hỏng bét, đêm qua y sai người đến dò la mối quan hệ giữa ta và Thẩm huynh, ta không biết có ẩn tình cứ nói thực rằng mới quen biết, lát nữa ta sẽ tự đi tìm y để nói lại, nếu không thì nhờ Nhị hoàng tử ra mặt, đảm bảo Trọng Tôn Long sẽ không dám làm bừa”.
Hạng Thiếu Long vội xua tay: “Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Giải huynh không cần nhúng tay vào việc này chỉ khiến cho sự việc càng phức tạp hơn, tại hạ đã có cách đối phó”.
Giải Tử Nguyên hoài nghi nói: “Thẩm huynh có biết thế lực của Trọng Tôn Long còn hơn cả vương hầu, y chịu thiệt với Thẩm huynh tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua”.
Hạng Thiếu Long nói: “Huynh yên tâm, nếu quả thật cần Giải huynh giúp đỡ, tại hạ đương nhiên sẽ đến tìm Giải huynh”.
Giải Tử Nguyên nói: “Sau này nếu có chuyện gì thì hãy cho ta hay. Giờ đây ta phải quay về quan thuộc, đêm nay có cần ta đến đón huynh không?”
Hạng Thiếu Long không còn lời gì để nói nữa chỉ đành gật đầu chấp nhận.
Giải Tử Nguyên hoan hỉ đứng dậy, đột nhiên ngoài cửa có tiếng hô: “Đại tiểu thư đến”.
Giải Tử Nguyên giật mình, cùng Hạng Thiếu Long đứng dậy đón chào.
Phụng Phi mặc bộ đồ thường phục màu trắng có viền màu vàng, ở ngoài có phủ một tấm bối tâm, bên cạnh là mấy ả thị tỳ nhẹ bước vào đại sảnh, cao nhã ung dung, đưa mắt nhìn thấy Giải Tử Nguyên thì tỏ vẻ mừng rỡ.
Phụng Phi trừng mắt với Hạng Thiếu Long rồi nhíu mày nhìn Giải Tử Nguyên nói: “Giải đại nhân thế nào rồi? Người ta bảo đi qua cửa mà không vào, Giải đại nhân thì vào cửa rồi mà không chào hỏi Phụng Phi! Phụng Phi khiến đại nhân chán ghét đến thế sao?”
Giải Tử Nguyên nói: “Phụng tiểu thư đã trách lầm tại hạ! Từ ngày gặp tiểu thư trong hoàng cung, tại hạ đã bị tiểu thư hớp hồn mất, cho đến hôm nay mới bình thường trở lại nào dám gặp lại nữa”.
Phụng Phi và bọn nô tỳ nén không được cười lên.
Hạng Thiếu Long nổi tính hài hước, một tay ôm lấy vai y, một tay che mắt y, đẩy y ra ngoài cổng, cười nói với Phụng Phi: “Để tiểu nhân hộ tống Giải đại nhân ra ngoài”.
Phụng Phi cười khúc khích, không nhìn Hạng Thiếu Long nữa, như e rằng Giải Tử Nguyên sẽ bị mất hồn.
Đẩy Giải Tử Nguyên ra khỏi cửa phủ mới buông tay ra. Giải Tử Nguyên hít một hơi nói: “Một người đẹp như thế trên đời thật hiếm thấy. Chả trách nào Trọng Tôn Long bất chấp thủ đoạn cũng phải giành cho bằng được nàng”.
Hạng Thiếu Long nói: “Giải huynh đã động lòng?”
Giải Tử Nguyên nghiêm mặt nói: “Nói ra Thẩm huynh có lẽ không tin, mỗi lần về đến nhà đều quên hết tất cả những nữ nhân bên ngoài”.
Hạng Thiếu Long vui vẻ nói: “Vậy thì rất tốt, tại hạ đã hiểu Giải huynh chỉ vì muốn sáng tác mà phải đến chốn thanh lâu”.
Giải Tử Nguyên chép miệng: “Thẩm huynh quả thật là tri kỉ của tại hạ”.
Đưa Giải Tử Nguyên ra ngoài, Phụng Phi dùng điểm tâm với gã, có vẻ như thê tử đang hầu hạ cho phu lang, khiến cho Hạng Thiếu Long thầm lo sợ trong lòng.
Đuổi bọn nô tỳ ra ngoài rồi mỹ nữ này mới nói: “Khi Giải Tử Nguyên gặp ngài cứ trở thành một người khác, vẻ mặt lại hớn hở như thế, không biết y đến tìm ngài có chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long có ý giấu diếm: “Đó là bí mật của nam nhân Đại tiểu thư đừng biết thì hơn”.
Phụng Phi cả giận nói: “Ngài càng lúc càng không coi ta ra sao. Hãy cẩn thận ta sẽ không khách sáo với ngài nữa”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Đại tiểu thư bớt giận, chúng tôi chỉ hẹn nhau đêm nay đến chốn thanh lâu mà thôi”.
Phụng Phi ngạc nhiên nói: “Nam nhân phải chăng đều là những kẻ đê tiện, trong nhà mỹ nữ nhiều như mây, thế mà lại phải trả tiền để tìm đến những ả nha đầu tầm thường”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Đại tiểu thư phải chăng đang ám chỉ rằng tiểu nhân cũng có thể lựa chọn cả nàng?”
Phụng Phi tức giận nói: “Ngài lại nói những lời như thế!”
Hạng Thiếu Long cảm thấy khoái chí lắm nói: “Đại tiểu thư đừng quên rằng mỗi lần tại hạ đều bất đắc dĩ!”
Phụng Phi giận lắm nhưng lại bình tĩnh trở lại, chép miệng nói: “Xem ra nô gia đã bị ngài hớp hồn mới phải. Hình như ngài muốn thi*p vui vẻ thì Phụng Phi sẽ được vui vẻ, muốn người ta khổ não người ta phải khổ não. Hãy cho Phụng Phi biết ngài rốt cuộc muốn người ta phải như thế nào đây?”
Hạng Thiếu Long dịu dàng nói: “Đương nhiên là muốn Đại tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì tại hạ mới có thể hoàn thành tâm nguyện của Đại tiểu thư”.
Phụng Phi bình tĩnh trở lại, nhìn gã hồi lâu nói: “Hãy nói đi!”
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Tại hạ hy vọng rằng có thể hoàn thành tâm nguyện cho tất cả mọi người trong đoàn”.
Phụng Phi chép miệng: “Ta bắt đầu tin tưởng ngài quả thật có thành ý. Nhưng vấn đề Thẩm Lương ngài có tư cách gì để quyết định chuyện này? Không phải chỉ mỗi mình ta chấp nhận là được, đây là chuyện có liên quan đến những người khác nữa”.
Hạng Thiếu Long nói: “Điểm quan trọng là Đại tiểu thư chịu gật đầu, còn những chuyện khác hãy để cho tại hạ giải quyết”.
Phụng Phi nói: “Thôi được! Coi như ta đã chấp nhận. Ngươi làm sao có thể đối phó với những kẻ có quyền thế như Hàn Sấm, Trọng Tôn Long, Lã Bất Vi và Điền Đan?”
Hạng Thiếu Long đang định trả lời thì có người vào báo Hàn Sấm đến.