Khi Hạng Thiếu Long tỉnh dậy đã đầu giờ Mùi, lần này thì Tiêu Nguyệt Đàm đến gọi gã.
Hạng Thiếu Long giờ đã trở thành người có vai vế trong đoàn, sai người đưa điểm tâm vào trong phòng hai, người vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi nghe Hạng Thiếu Long kể mọi chuyện xảy ra đêm qua cho Tiêu Nguyệt Đàm nghe y lau mồ hôi trán nói: “May mà Lý Viên là người nghĩa khí, nếu không đêm qua huynh đã xong đời. Có Lý Viên giúp đỡ tình thế đã thay đổi. Dù cho huynh để lộ thân phận, người Tề cũng không dám ᴆụng tới, Lý Viên cũng sẽ không để cho người Tề làm như thế”.
Hạng Thiếu Long nói: “Có dò la được tin tức gì không?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Mọi chuyện hết sức dễ dàng! Trâu Diễn vẫn còn ở đây, giờ đây đang ở Tắc Hạ học cung, người Tề rất coi trọng ông ta, nếu muốn để lộ thân phận, tốt nhất hãy thông qua ông ta, chỉ cần ông ta bảo với Tề vương rằng nếu Gi*t hại huynh sẽ gây ra họa, đảm bảo dùng kiếm chĩa ngay yết hầu của Tề vương, y cũng không dám ᴆụng tới đầu ngón tay của huynh”.
Hạng Thiếu Long cả mừng nói: “Ta phải gặp ông ta rồi mới quyết định được, Tiêu huynh có cách nào sắp xếp hay không?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Không thành vấn đề, lát nữa ta sẽ đi gặp ông ta. Trưa hôm nay Lã Bất Vi sẽ đến đây, ta sẽ sai người bí mật theo dõi Trường Tuyền, khi lấy được tiền cũng chính là lúc y gặp xui xẻo”.
Hạng Thiếu Long nói: “Đừng làm cho y bị trọng thương ta còn phải lợi dụng y để dò la động tĩnh của Lã Bất Vi”.
Tiêu Nguyệt Đàm lạnh lùng gằn từng tiếng: “Kẻ này Gi*t y chỉ thêm bẩn tay, Thiếu Long hãy yên tâm”.
Rồi lại cười nói: “Có nhớ trong số người theo ta có kẻ tên là Trọng Tôn Vô Kỵ không? Y chính là cháu họ Trọng Tôn Long, ta sẽ nhờ y theo dõi động tĩnh của Trọng Tôn Long, trước nay y luôn bất mãn vị đường thúc này, lại rất ngưỡng mộ Phụng Phi, chắc chắn sẽ giúp đỡ song nếu Thiếu Long chịu để lộ thân phận, thì Trọng Tôn Long sẽ không dám làm bừa. Nếu biết huynh có thể quay về nước Tần, ai dám mạo hiểm đắc tội huynh. Cả ba nước Tam Tấn đều muốn đối phương ra tay với huynh, nhưng nếu muốn bất cứ một nước nào đứng ra Gi*t huynh thì đừng hòng”.
Hạng Thiếu Long gật đầu đồng ý.
Ngày đó khi mình lưu lạc, Tam Tấn tuy đồng lòng hợp sức để truy sát mình, nhưng giờ đây nhuệ khí đã hết, lại phải cầu hòa với Tiểu Bàn, cho nên ai dám đối phó với Hạng Thiếu Long gã nữa. Điều hay nhất là người Tề phải tỏ ra toàn lực ủng hộ gã để bảo vệ cho mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước.
Đối với người Tề mà nói, mục tiêu số một vẫn là nước Yên chứ không phải nước Tần hay Hạng Thiếu Long.
Lại thêm có Lý Viên, Hạng Thiếu Long cảm thấy lúc nào cũng có thể oai phong trở lại, không cần phải lẩn trốn như trước nữa.
Hạng Thiếu Long như trút đi được gánh nặng, nhưng cũng không nỡ rời vai trò đang đóng cười nói: “Nước Sở là Lý Viên, nước Hàn là Hàn Sấm, nước Tần là Lã Bất Vi, còn ba người của ba nước kia là ai?”
Tiêu Nguyệt Đàm thản nhiên nói: “Nước Ngụy đương nhiên là bằng hữu của huynh Long Dương quân, nước Triệu là Quách Khai, còn nước Yên, Thái tử Đan đương nhiên là không dám thân chinh đến đây, mà là đại tướng Từ Di Tắc của y, người này đã thăng quan, được Dương Vương Hỉ phong làm Dương Lạc quân”.
Hạng Thiếu Long gượng cười: “Quả nhiên toàn là bè bạn cũ cả, thanh lâu lớn nhất ở đây tên gì, hay là hãy đặt hai chiếu tiệc rồi mời tất cả đến họp mặt vậy”.
Tiêu Nguyệt Đàm vui mừng nói: “Thiếu Long đã bắt đầu có thể nói đùa”.
Lúc ấy tiếng gõ cửa vang lên, một ả tiểu tỳ vào báo: “Kim lão đại đến muốn gặp Thẩm quản sự”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, Tiêu Nguyệt Đàm cười: “Kẻ này có chút hào khí, không phải là đồ khốn kiếp, Thiếu Long hãy thử xem y có chuyện gì”.
Hạng Thiếu Long bỏ hạt quả vào dưới lưỡi, ra ngoài gặp Kim lão đại.
Tuy Kim lão đại đã từng gặp Hạng Thiếu Long ở Hàm Dương, nhưng rõ ràng hoàn toàn không nhận ra gã. Nhất là giọng nói của Hạng Thiếu Long đã hoàn toàn thay đổi, cho nên chẳng nghi ngờ gì cả.
Sau mấy lời chào hỏi, hai người phân vai chủ khách ngồi xuống, mấy ả thị nữ dâng trà lên, Hạng Thiếu Long nói giọng lắp bắp: “Không biết Kim lão đại tìm tiểu đệ có chuyện gì?”
Kim lão đại nói: “Đương nhiên là chúc mừng Thẩm huynh đã ngồi lên chức quản sự, nếu gã Trường Tuyền kia vẫn còn ngồi ở đây, tại hạ đừng hòng bước vào đây nửa bước”.
Hạng Thiếu Long không hề cảm thấy kỳ lạ bởi vì Trường Tuyền vốn là người mà ai cũng ghét. Song Kim lão đại là người lão luyện theo lý sẽ không đi thẳng vào đề như thế, nói như thế có lẽ đang dò la mình.
Mỉm cười nói: “Hy vọng rằng sau này Kim lão đại không vì Thẩm Lương có mặt ở đây mà không thèm đến”.
Kim lão đại hơi chồm người qua nói: “Giờ đây ở bên ngoài đang đồn rằng, sau khi Phụng tiểu thư đến Lâm Tri sẽ thoái ẩn điền viên, không biết chuyện này có thật hay không?”
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Tại hạ làm sao trả lời được, phải chăng Kim lão đại đang buộc tại hạ nói dối”.
Kim lão đại vui mừng nói: “Tại hạ đã hiểu. Hôm nay đến đây chính là muốn sắp xếp cho Tố Phương và Phụng tiểu thư gặp mặt nhau. Tố Phương trước nay luôn ngưỡng mộ tài nghệ của Phụng tiểu thư”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ta tuy không thể thay Đại tiểu thư làm chủ nhưng chắc cũng không sao, Kim lão đại hãy nói thời gian gặp mặt!”
Kim lão đại nói: “Hay là sau giờ Ngọ hôm nay! Tốt nhất là hai chúng ta cũng có mặt”.
Hạng Thiếu Long chột dạ biết chuyện này không đơn giản như thế, nếu không cớ gì Kim lão đại phải có mặt nữa.
Thân phận của Kim lão đại và thân phận quản sự của mình lúc này không hề bằng nhau.
Kim lão đại là chủ một đoàn hát, địa vị của Thạch Tố Phương tuy cao vời, nhưng về danh nghĩa vẫn là người của y, mà Hạng Thiếu Long gã chỉ là kẻ tôi tớ mà thôi Y bảo muốn mình có mặt chắc chỉ là lời khách sao thôi!
Hạng Thiếu Long nói: “Điều đó tại hạ hiểu, nhưng Kim lão đại hãy lộ cho một ít huyền cơ, để tại hạ chuyển lời lại cho Đại tiểu thư”.
Kim lão đại gật đầu nói: “Vậy phiền ngài thông báo cho Phụng tiểu thư, bảo rằng có người một lòng cầu thắng mà bất chấp thủ đoạn”.
Hạng Thiếu Long nhớ đến nhu cốt mỹ nhân Lan Cung Viên vỡ lẽ ra nói: “Tại hạ đã hiểu. Sẽ thông báo ngay cho Đại tiểu thư”.
Kim lão đại vui vẻ cáo từ.
Hạng Thiếu Long định bụng đi tìm Tiêu Nguyệt Đàm nhưng y lại vừa đi khỏi nên đi kiếm Phụng Phi.
Bọn Phụng Phi đang ở trong sảnh tập múa, Đổng Thục Trinh và Chúc Tú Chân đều có vẻ mệt mỏi.
Hạng Thiếu Long đoán nhất định Đổng Thục Trinh sau khi rời khỏi phòng gã thì đi tìm Chúc Tú Chân bàn bạc, nói không chừng đã làm những trò giả phượng hư hoàng, cho nên giờ đây tiều tụy như thế.
Tiểu Bình Nhi thấy gã đến, cố ý tránh qua một góc, không nhìn đến gã!”
Còn Tân Nguyệt thì lại vui vẻ, thái độ của những nàng vũ cơ khác đối với gã đã thay đổi nhiều, rõ ràng trải qua chuyện đêm trước địa vị của gã đã thay đổi nhiều.
Phụng Phi đang chỉ vẽ cho Vân Nương và các nhạc sư, thấy Hạng Thiếu Long đến thì uyển chuyển bước về phía gã hạ giọng hỏi: “Kim lão đại tìm ngươi có chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long nói ra xong thì hỏi lại: “Hàn Sấm đến tìm tiểu thư có chuyện gì?”
Gã liếc mắt nhìn, bọn Đổng Thục Trinh cũng đều len lén theo dõi vẻ mặt bọn họ.
Phụng Phi nói với vẻ không vui: “Ngươi quản ngày càng nhiều chuyện đấy!”
Hạng Thiếu Long trong lòng bực bội lạnh lùng nói: “Có thể chấp nhận để tại hạ quản hay không quyền quyết định đương nhiên ở trong tay của Đại tiểu thư, một câu nói của Đại tiểu thư cũng đủ khiến cho tại hạ phải ra đường”.
Phụng Phi nhìn gã rồi nói bằng giọng mỉa mai: “Có những quý nhân như Giải Tử Nguyên và Lý Viên chiếu cố, Thẩm đại gia đâu cần phải ở đầu đường xó chợ?”
Hạng Thiếu Long biết nàng thực ra trong lòng đã lo sợ, nên mềm lòng mà nói rằng: “Dù cho tại hạ có nặng lời đi chăng nữa, nhưng Đại tiểu thư có chuyện giấu tại hạ, tại hạ đương nhiên không vui”.
Phụng Phi sững người một lúc rồi chép miệng nói: “Ngươi càng lúc càng giống phu quân đại nhân của Phụng Phi, tại sao chuyện gì ta cũng phải cho ngươi hay?”
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long không trả lời được.
Thực ra, Phụng Phi không cần phải cho gã biết đã từng gặp người nào.
Vấn đề là chuyện này có liên quan đến vận mệnh của bọn Đổng Thục Trinh, nên Hạng Thiếu Long mới quan tâm như thế.
Đó thật sự là vấn đề lập trường.
Hạng Thiếu Long ngượng ngùng nói: “Thôi được! Sau này tại hạ không cần phải để ý đến chuyện này của tiểu thư nữa”.
Phụng Phi yên lặng một lát hạ giọng nói: “Cớ gì mới sáng sớm gặp nhau mà chúng ta đã tranh cãi?”
Hạng Thiếu Long buột miệng: “Bởi vì chúng ta đều quan tâm đến đối phương”.
Phụng Phi giật thót người, tên gia tướng giữ cửa hô lên: “Long Dương quân nước Ngụy đến!”
Khi Hạng Thiếu Long đang lo lắng. Phụng Phi đã vui mừng nói: “Mời Quân thượng vào!”
Chỉ thấy dáng vẻ của Phụng Phi thì đã biết nàng và Long Dương quân có mối quan hệ mật thiết.
Có lẽ Long Dương quân là nam nhân duy nhất mà Phụng Phi không lo lắng.
Hạng Thiếu Long không thể tránh được, Long Dương quân cùng một đám tùy tùng bước vào trong nội sảnh.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống đón chào vị hồng nhân của nước Ngụy này.
Chỉ có Hạng Thiếu Long là cúi đầu.
Long Dương quân vừa nhìn thấy gã, giật thót người, đứng sững ngay tại chỗ, không tin vào mắt mình nữa.
Bọn Phụng Phi đều ngạc nhiên lắm.
Hạng Thiếu Long cười một tràng dài, ôm quyền nói: “Quân thượng vẫn khỏe chứ! Nhớ lại năm xưa Thẩm Lương khi làm khách khanh trong phủ của Vô Kỵ công tử, đã cùng uống rượu với Quân thượng, không ngờ thời gian lại qua nhanh như thế, thật sự khiến cho người ta cảm khái. Chuyện xưa đã qua! Thẩm Lương này suýt chút nữa đã quên hết mọi chuyện!”
Long Dương quân thoáng qua vẻ hổ thẹn, cung kính trả lễ rằng: “Nào ngờ Thẩm huynh không nhớ chuyện xưa, bổn quân không thể nào quên được, chuyện Vô Kỵ công tử bổn quân chỉ vì bất đắc dĩ, sau khi chuyện xảy ra hận không lập tức tự tận ngay, chao ôi! Bổn quân không biết nên nói thế nào nữa đây!”
Hai người đều mượn chuyện Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ để giải quyết ân thù, một bên là tỏ ý tha thứ, còn bên kia thì tỏ ý nhận sai. Ngoài cao thủ Tiêu Uông đứng bên cạnh Long Dương quân, người rất quen thuộc Hạng Thiếu Long, những người khác đều chẳng hiểu gì cả.
Bọn Phụng Phi đương nhiên ngạc nhiên vô cùng, vì té ra Thẩm Lương lại có thân phận địa vị như thế. Thủ hạ của Long Dương quân thì thắc mắc lắm, không hiểu nổi Long Dương quân khi đã hạ được Tín Lăng quân thì bày tiệc rượu để mừng công, nay lại hối hận trong lòng.
Tình huống này quả thật là vi diệu.
Phụng Phi đứng dậy, vui mừng nói: “Té ra Quân thượng và quản sự Thẩm tiên sinh đây đã quen biết nhau, thật là tốt quá!”
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn quanh, từ Phụng Phi đến Tiểu Bình Nhi, ánh mắt mọi người trên kẻ dưới đều lộ vẻ kỳ lạ, vừa lúng túng vừa kêu khổ, biết được bọn họ đã hoài nghi mình và Long Dương quân phải chăng có mối quan hệ không thể cho người ta biết được.
Điều đáng ngại nhất là mình trước đây chưa chứng minh cho bọn họ thấy rằng mình là một nam nhân “bình thường”, khiến cho tình huống càng tồi tệ hơn.
Tiểu Bình Nhi càng lộ ra vẻ đã hiểu ra mọi chuyện khiến gã càng lúng túng hơn.
Gã chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình thế như hiện tại.
Thần thái của Long Dương quân chợt trở nên nhẹ nhõm vô cùng, cất bước tiến tới, đồng thời cười với các vũ cơ rằng: “Các vị tiểu thư đừng vì bổn quân mà ảnh hưởng đến việc tập luyện, cứ coi bổn quân là kẻ đến xem cũng được”.
Đổng Thục Trinh liếc mắt nhìn Hạng Thiếu Long, rồi mới tiếp tục.
Long Dương quân đến trước mặt Hạng Thiếu Long, đưa tay nắm lấy tay gã thật chắc rồi mới buông ra, nói với Phụng Phi rằng: “Thẩm huynh làm việc cho Phụng tiểu thư, chắc chắn sẽ chẳng có phiền não gì cả”.
Hạng Thiếu Long giật mình, lúc này mới biết Long Dương quân mới chính là người thật sự bảo vệ cho Phụng Phi. Còn Hàn Sấm chỉ là một con cờ khác, nếu gã là Phụng Phi, thì sẽ tin tưởng Long Dương quân chứ không phải là tên háo sắc Hàn Sấm.
Song nếu Phụng Phi muốn an toàn đến Hàm Dương để gặp tình nhân bí mật của mình, thì tốt nhất phải được người có thế lực ở hai nước Hàn Ngụy tiếp ứng.
Mà Long Dương quân đương nhiên đủ sức để trông chừng Hàn Sấm.
Phụng Phi hơi giật mình, nhìn Hạng Thiếu Long rồi lại nhìn Long Dương quân, rõ ràng không hiểu hàm ý của Long Dương quân hạ giọng nói: “Quân thượng có gặp Hàn hầu?”
Hạng Thiếu Long trong lòng hiểu rõ, đó có nghĩa là hỏi Long Dương quân có biết Lã Bất Vi có liên quan đến chuyện này không.
Quả nhiên Long Dương quân trả lời: “Đương nhiên là gặp, cũng biết được tâm sự của tiểu thư, nhưng có vị Thẩm huynh trí kế hơn người này tính toán cho tiểu thư, Lã Bất Vi cũng phải đành về tay không mà thôi”.
Phụng Phi từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ, đứng sững tại chỗ.
Long Dương quân biết vì được Hạng Thiếu Long tha thứ mà đã quá hưng phấn, nói chuyện quá “thành thật” chữa lại rằng: “Tài trí của Thẩm huynh quả thật khiến cho tại hạ, kẻ đã từng là đối thủ của y phải khâm phục sát đất”.
Còn Tiêu Uông, kẻ đi theo Long Dương quân thì Ϧóþ lấy tay Hạng Thiếu Long với vẻ khâm phục.
Sau khi trải qua bao nhiêu khổ nạn, Hạng Thiếu Long dâng lên cảm giác chua chát trong lòng.
Cảnh tượng Ưng vương ૮ɦếƭ theo chủ lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí gã.
Phụng Phi nhìn thấy nét thẫn thờ trong đôi mắt của gã, còn tưởng rằng gã không quên được chủ cũ, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó mà hình dung được.
Long Dương quân nhìn các vũ cơ đang múa, quay sang Phụng Phi nói: “Bổn quân muốn cùng Thẩm huynh dạo bước nói chuyện rồi sẽ thỉnh an Phụng tiểu thư sau”.
Phụng Phi nào dám nói không, chỉ đành chấp nhận.
Long Dương quân và Hạng Thiếu Long đến phòng bên cạnh, đuổi kẻ hạ nhân xong, Long Dương quân trào nước mắt mà nói: “Ta quả thật không phải là người, Thiếu Long đối xử với ta như thế, ta lại...”
Hạng Thiếu Long dùng lời an ủi, y mới dễ chịu lại một chút, đôi mắt đỏ ửng mà rằng: “Ta kể chuyện ấy cho Hàn Sấm nghe, bị y mắng cho một trận, bảo rằng thà phân cao thấp trên chiến trường làm sao lại nhân lúc huynh xuống dốc mà ra tay như thế!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên: “Sao Quân thượng lại cho Hàn Sấm biết chuyện này, Quân thượng tin tưởng y hay sao?”
Long Dương quân hổ thẹn nói: “Giữ trong lòng thật là khổ, ta tình nguyện bị người ta chửi mắng, song ngoài Hạng Thiếu Long ra, cũng chỉ có y mới có thể nói được tâm sự, y còn có nhiều chuyện phải dựa nô gia nữa kìa”.
Hạng Thiếu Long không ngờ Hàn Sấm cũng nghĩa khí như vậy. Liền nói: “Vậy hãy thay tại hạ thông báo với y một tiếng, nói rõ thân phận hiện giờ của tại hạ, bởi vì tại hạ cũng mong y nâng cao đánh khẽ, thả bọn Đổng Thục Trinh”.
Long Dương quân càng hiểu rõ hơn cuộc giao dịch giữa Phụng Phi và Hàn Sấm gật đầu nói rằng: “Hiện giờ ngoài phải đề phòng Điền Đan và Lã Bất Vi, cũng còn phải cẩn thận với tên Quách Khai, tên gian tặc này đã đưa những binh khí quái lạ của huynh đến nước Tề hiến cho Tề Tương vương làm lễ vật, hòng kéo người Tề xuống nước. Tề Tương vương giờ đây tiến thoái lưỡng nan, nhận lễ vật ấy thì sợ đắc tội với Doanh Chính, không nhận thì e người ta cười rằng y sợ người Tần”.
Hạng Thiếu Long nghe xong thì bảo: “Quân thượng có thể dò hỏi xem Bách Chiến bảo đao của tại hạ nằm ở đâu, tại hạ dù thế nào cũng phải lấy lại”.
Long Dương quân chép miệng: “Lệnh Bị quân vừa sai đặc sứ đến cảnh cáo Tam Tấn chúng tôi, nếu ai dám làm tổn hại nửa cọng tóc của huynh, sẽ xua binh báo thù, khiến chúng tôi lập tức không dám truy bắt huynh nữa. Người Triệu là thảm nhất, bị các người liên tiếp lấy mất năm thành, Lý Mục không dám rời khỏi Trung Mâu, còn chúng tôi vừa mới bại không bao lâu, muốn giúp người Triệu nhưng có lòng mà không có lực, cho nên giờ đây Quách Khai hận chúng tôi tận xương. Đêm qua khi dự yến, lại còn mỉa mai bổn quân và Hàn Sấm”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Tình thế của Điền Đan giờ thế nào?”
Long Dương quân nói: “Y vẫn nắm thực quyền, nhưng nhược điểm lớn nhất là y lại ủng hộ cho tên Điền Sinh bất tài, kém xa Nhị hoàng tử Điền Kiện. Điền Kiện tuy không phải là một nhân tài, nhưng lại biết lấy lòng người, không giống như Điền Sinh là kẻ kiêu ngạo tự phụ. Nhìn tình thế hiện nay, chức vị Thái tử vẫn chưa biết sẽ lọt vào tay ai”.
Ngừng một lát rồi ái ngại nói: “Hạng Thiếu Long làm sao có thể rời khỏi Tề phủ rồi lại trở thành quản sự của Phụng Phi?”
Hạng Thiếu Long vốn không muốn nói, nhưng sợ y nghĩ mình không chịu tha thứ, nên trả lời sơ lược, nhưng đương nhiên không nhắc chuyện vào hoàng cung nước Ngụy.
Long Dương quân nghe xong thì hối hận lắm: “Thiếu Long lúc nào thì ra mặt để danh chính ngôn thuận mà lấy bảo đao”.
Hạng Thiếu Long chần chừ nói: “Tại hạ hình như vẫn chưa quen khôi phục lại thân phận, xem tình huống rồi hãy quyết định!”
Long Dương quân nói: “Nếu không cần lộ thân phận thì đừng nên. Có câu “nước Tề nhiều cuồng sĩ, Tắc Hạ nhiều cuồng đồ”, bọn cuồng nhân ở Tắc Hạ lâu nay ngang ngược, không coi người trong thiên hạ ra gì, văn cũng vậy, võ càng hơn nữa. Nhất là tên Tào Thu Đạo, những môn sinh đắc ý của y quả thật có vài tên là do y chân truyền, lâu nay xưng bá xưng vương ở Lâm Tri. Hiện nay, ngoài Tào Thu Đạo, Thiếu Long có thể là thiên hạ đệ nhất kiếm, nếu bọn chúng biết huynh có mặt ở đây thì càng nhiều phiền toái hơn. Những chuyện tỷ võ như thế này, cả Tề vương cũng khó mà can ngăn, vả lại có thể Gi*t được huynh một cách công nhiên, Doanh Chính e rằng cũng khó mà lên tiếng”.
Hạng Thiếu Long nào có lòng tranh hùng tranh bá gật đầu nói: “Quân thượng nói phải, Điền Đan, Lã Bất Vi và Quách Khai đều là những kẻ thừa gió bẻ măng, nếu tại hạ có xích mích với Tào Thu Đạo, nói không chừng sẽ gặp nhiều phiền toái”.
Long Dương quân bật cười khúc khích nói: “Đêm nay nô gia có thể ngủ một giấc ngon lành, từ đêm hôm ấy, người ta như tan nát cõi lòng”.
Hạng Thiếu Long thấy bộ dạng nũng nịu của y nói: “Từ đầu đến cuối tại hạ nào dám trách Quân thượng”.
Long Dương quân vẫn không muốn bỏ đi, Hạng Thiếu Long nói: “Chúng ta không tiện nói lâu, Quân thượng hãy gặp Phụng Phi! Tại hạ còn phải đi gặp mấy tên thủ hạ bị người của Trọng Tôn Long đánh bị thương”.
Long Dương quân ngạc nhiên nói: “Trọng Tôn Long hành hung sớm như vậy sao?”
Hạng Thiếu Long lại phải kể mọi việc ra, Long Dương quân hổ thẹn nói: “Bổn quân cả Lý Viên cũng chẳng bằng, thật không phải là người”.
Hạng Thiếu Long lại an ủi một hồi, Long Dương quân mới bịn rịn bỏ đi.