Tầm Tần ký - Hồi 244

Tác giả: Vô Danh


Vì Hạng Thiếu Long đã nghỉ ngơi được một lúc, thần kinh cũng được thư giãn, các giác quan cũng nhạy cảm, lại thêm không phân biệt đối phương là Đổng Thục Trinh, Tân Nguyệt, Chúc Tú Chân, thậm chí Tiểu Bình Nhi, sự kích thích ấy quả thật khó kháng cự.
Phải cố gắng bình tĩnh lắm, gã mới thoát ra khỏi nụ hôn của nàng, ghé sát tai nàng hỏi: “Nàng là ai?”
Thiếu nữ ấy thỏ thẻ mà rằng: “Có nhiều nữ nhân đến tìm chàng như thế này hay sao?”
Hạng Thiếu Long vẫn không nhận ra nàng đã cố ý đổi giọng, cười rằng: “Ngược lại, giả sử trước kia có nữ nhân đến tìm, ta sẽ nghĩ nàng là ả! Cần gì phải hỏi nàng là ai?”
Thiếu nữ ôm chặt lấy eo gã, dụi mặt vào иgự¢ gã, vẫn thỏ thẻ: “Nhưng có lẽ chàng có nhiều nữ nhân, cho nên nhất thời không phân biệt được là ai”.
Hạng Thiếu Long đã khẳng định thiếu nữ này không phải là Tiểu Bình Nhi hoặc Tân Nguyệt, bởi vì Tiểu Bình Nhi thì vừa mới giận mình, còn Tân Nguyệt thì biết mình “giữ mình như ngọc”, không bị quyến rũ.
Thuận tay vuốt ve trên người nàng, cười nhỏ: “Nếu là như thế, ta phải nên dùng tay để nhận ra người khi nàng mới chui vào trong chăn, không cần hỏi nàng là ai nữa”.
Thiếu nữ ấy bắt đầu thở dốc.
Hạng Thiếu Long nén mình không được, lăn đè qua người nàng, đồng thời với tay lấy ngọn đèn cầy.
Thiếu nữ ấy khẽ kêu lên một tiếng, giữ tay gã lại, giận dỗi nói: “Chàng chẳng lẽ không sợ người ta ái ngại sao? Đây đâu phải là lúc đốt đèn. Nào!”
Chỉ cần có một chút ánh sáng, Hạng Thiếu Long cũng có thể miễn cưỡng nhận được khuôn mặt của nàng, nhưng trong đêm tối thế này lại nằm trong phòng, khiến gã có mắt cũng như mù.
Trong tình cảnh như thế này, đặc biệt lại khiến gã dễ đốt lên ngọn lửa tình.
Nhất là khi nghĩ tới thiếu nữ này là một là một trong những người Đổng Thục Trinh, Chúc Tú Trân hoặc Tiểu Ninh Nhi. Họ đều là những ưu vật, mỗi một nụ cười đều khiến người ta ngây ngất, sự hấp dẫn đó làm cho gã khó chống cự được.
May mà nàng vẫn còn mặc y phục, nếu không gã đã không chịu nổi.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ giả sử có chiếm hữu đối phương như thế này, thì mình cũng chẳng khác gì với những gã nam nhân háo sắc khác, đó cũng là một sự đầu hàng.
Gã cố gắng nén cơn lửa tình, nhỏm người dậy, cố ý nói gạt nàng: “Ta đã biết nàng là ai!”
Thiếu nữ hơi giật mình, hỏi: “Ta là ai?”
Chỉ dựa vào phản ứng của nàng thì đã biết rằng nàng tưởng rằng mình không thể đoán trúng nàng là ai.
Nói như thế có lẽ nàng không phải Đổng Thục Trinh hoặc Chúc Tú Chân, bởi vì hai người kia biết không thể quyến rũ gã được.
Một ý nghĩ dâng lên trong long, ngạc nhiên hỏi: “Đại tiểu thư?”
Thiếu nữ ấy dừng lại một lát, dịu dàng nói: “Chính là Phụng Phi! Chàng không thích sao?”
Hạng Thiếu Long cảm thấy đau lòng, lửa tình vụt tắt, thầm nghĩ Trương Tuyền nói không sai, nàng chỉ muốn đem mình làm con ma thế mạng, cho nên mới hạ thấp thân mình để dâng hiến cho một kẻ hạ nhân như mình.
Nếu không như thế, làm sao để có thể khiến gã tin rằng mình là tình lang của nàng.
Từ trước đến nay, Phụng Phi trong lòng gã rất cao quý, cho nên giờ này, giá trị ấy đã giảm xuống rất nhiều.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nói: “Đại tiểu thư cớ gì phải làm thế?”
Thiếu nữ ấy nói nhỏ như van vỉ: “Đừng hỏi như thế được không? Hãy yêu người ta đi!”
Hạng Thiếu Long đột nhiên thở phào, nói như trút được gánh nặng: “Té ra không phải là Đại tiểu thư mà là Tiểu Bình tỷ”, nếu không phải nàng vẫn không dám dùng giọng bình thường để nói chuyện, gã có lẽ đã đoán sai.
Tiểu Bình Nhi khôi phục lại âm thanh ngữ điệu lúc bình thường, kêu lên một tiếng, rồi lại ngẩng lên, hôn vào môi gã.
Hạng Thiếu Long vừa hôn nàng, vừa suy tính trong lòng.
Theo lý thì Tiểu Bình Nhi sẽ tiến lùi cùng với Phụng Phi, nói cách khác nàng không cần tìm nơi để gởi thân như bọn Tân Nguyệt.
Nhưng giờ đây nàng lại vứt bỏ tự tôn lên một bên, ngã vào lòng gã, điều quan trọng hơn là có lẽ nàng nghe theo lời Phụng Phi đến đây để dâng hiến cho mình rồi từ đó khống chế mình.
Ý nghĩ này không phải là không có căn cứ.
Tuy gã chưa nắm chắc đại kế thoái ẩn của Phụng Phi, càng không hiểu tại sao nàng lại muốn khiến cho mình thành một con ma thế mạng, nhưng có thể khẳng định một điểm là Phụng Phi trước giờ vẫn luôn lừa gạt gã.
Phụng Phi không có lý do để đặt tiền đồ hạnh phúc của nàng vào tay một kẻ xa lạ như gã.
Tách.
Ngọn đuốc cháy sang lên.
Tiểu Bình Nhi kêu ơ hai tiếng, mắt nhắm tịt một lúc sau mới mở ra.
Hạng Thiếu Long nhổm người dây, nhìn nàng, kinh ngạc khi nhận ra nhan sắc của nàng không thua kém bọn Đổng Thục Trinh, chỉ là lúc bình thường vì nàng cải nam trang nên không được mà thôi.
Hai người bốn mắt gặp nhau.
Tiểu Bình Nhi lộ vẻ mặt vừa thẹn vừa vui, ánh mắt nóng bỏng ẩn chứa một mê lực khiến người ta khó kháng cự.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu thầm, càng kiên định hơn sự hoài nghi của mình.
Cúi đầu hôn vào môi nàng, dịu dàng nói: “Nàng lần đâu tiên hôn nam nhân hay sao?”
Tiểu Bình Nhi e thẹn gật đầu.
Hạng Thiếu Long cố nén lại sự dày vò của lửa tình, lạnh lùng nói: “Đại tiểu thư sai nàng làm thế sao?”
Tiểu Bình Nhi lập tức mở to mắt, giật mình, một lát sau mới lúng túng đáp: “Sao chàng lại nghĩ thế?”
Từ phản ứng của nàng, Hạng Thiếu Long lập tức biết suy nghĩ của mình không trúng nhưng cũng không xa lắm.
Nếu như nàng đến với gã chỉ vì không kiềm được lòng mình, nghe gã nói như thế sẽ đau lòng lắm, không phải tức giận mà đi thì cũng tỏ vẻ oan uổng.
Còn phản ứng như lúc này chỉ cho thấy trong lòng nàng có mưu đồ, cố ý đưa ra lời phản bác hy vọng có thể giấu được gã.
Mấy năm nay Hạng Thiếu Long mỗi ngày đều sống trong những cuộc đấu tranh, một thiếu nữ như thế này làm sao là đối thủ của gã.
Một giọt nước mắt từ trong khóe mắt rơi ra, lăn xuống gò má mịn màng, rơi xuống gối.
Tiểu Bình Nhi quay mặt, tránh ánh mắt vô tình của gã, buồn bã nói: “Chàng không thích thi*p sao?”
Hạng Thiếu Long ghé sát bên nàng, lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, bình thản nói: “Thật ra ta đã sớm đoán được là Tiểu Bình tỷ, nếu là người khác, trước khi chui vào trong chăn của ta, phải cởi y phục trước mới đúng”.
Tiểu Bình Nhi ngừng khóc, yếu ớt nói: “Chàng thật là lợi hại, người ta đã đầu hàng được chưa?”
Hạng Thiếu Long mềm lòng.
Phải chăng mình đã quá tàn nhẫn?
Dùng một thủ đoạn như thế này để đối phó với một thiếu nữ si tình đáng yêu, mà nàng chẳng qua chỉ vỉ tận trung với chủ mà thôi.
Để xoa dịu nàng, Hạng Thiếu Long tiếp tục nói: “Nàng như thế này mới xinh đẹp! Tại sao suốt ngày lại cứ giả nam nhân?”
Tiểu Bình Nhi buồn bã nói: “Nếu không làm thế này, giờ này làm sao giữ được tấm thân ngà ngọc trong lòng chàng?”
Hạng Thiếu Long cảm thấy trong hai câu nói này có hàm chứa sự chua xót, trong lòng thầm than, nói: “Vậy bộ dạng hung dữ của nàng chắc cũng là để hù dọa người khác”.
Tiểu Bình Nhi mỉm cười, nói: “Lúc đầu là giả, nhưng dần dần thì quen. Ồ! Chàng giống một người?”
Hạng Thiếu Long hơi ghen tị, nói: “Đó là tình lang của nàng hay sao?”
Tiểu Bình Nhi hơi giận dỗi, nói: “Chàng nghĩ đi đâu vậy? Người ta chỉ mới gặp người ấy một lần, song cũng biết cách bức Hi*p người khác như chàng, ánh mắt cứ như nhìn thấu tim gan người khác. Ấn tượng của tiểu thư đối với người ấy rất sâu”.
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long phải giật mình, biết nàng đang nói tới mình, nào dám hỏi tiếp.
Tiểu Bình Nhi e thẹn, nói: “Lúc nãy chàng ôm người ta thật thoải mái, té ra mùi vị giữa nam và nữ là như thế, chả trách nào Vân nương bảo Đàm tiên sinh đến phòng”.
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Tiểu Bình tỷ năm nay bao nhiêu?”
Tiểu Bình Nhi e thẹn nói: “Đã đủ mười bảy! Năm mười lăm tuổi đã bán cho Đại tiểu thư”.
Hạng Thiếu Long cố nén lòng mình, nói: “Tại sao tiểu thư muốn nàng làm như thế?”
Tiểu Bình Nhi buồn bã nói: “Đừng buộc người ta! Tiểu Bình Nhi giờ đây rất khó nói. Chao ôi! Thi*p phải làm thế nào mới phải?”
Hạng Thiếu Long nhổm người dậy, để nàng ngồi lên, cắn nhẹ vào tai nàng, nhỏ nhẹ nói: “Hãy quay về mà nói với Đại tiểu thư, cơ mưu của ả đã bị ta vạch trần, còn cái chức quản sự này, ta không thèm làm nữa!”
Nói đến câu cuối cùng, gã như bỏ được tảng đá nặng trong lòng mình. Đó quả thật là công việc gã khó mà hoàn thành được, vả lại có quá nhiều rủi ro.
Tiểu Bình Nhi lo lắng, nói: “Làm sao được?”
Hạng Thiếu Long dịu dàng vuốt nhẹ lưng nàng, mỉm cười nói: “Nàng cứ nói y như thế này với Đại tiểu thư là được. Những chuyện khác nàng không cần phải lo lắng”.
Tiểu Bình Nhi đang ngây ngất vì sự vuốt ve của gã, nói: “Chàng làm sao biết tiểu thư sai thi*p đến đây?”
“Bởi vỉ điều này không giống tác phong trước đây của nàng” Hạng Thiếu Long thản nhiên nói.
Tiểu Bình Nhi như trở thành người khác, trả lời: “Nhưng người ta quả thật có chút thích chàng mà”.
Hạng Thiếu Long nhếch mép: “Nàng cũng đã nói chỉ thích một chút thôi. Nào! Hãy ngoan ngoãn quay về, ta không muốn có được nàng khi nàng chỉ phụng mệnh mà đến đây”.
Tiểu Bình Nhi kêu lên một tiếng, ngã vào lòng gã, ngây ngất nói: “Tiểu thư nói không sai. Chàng là một người rất đặc biệt, không giống với các nam nhân khác”.
Hạng Thiếu Long bất đồ lửa tình lại cháy lên, gã giật mình, thầm nghĩ phải cảnh giác, nếu không, không thể bỏ được chức quản sự này.
Tiểu Bình Nhi đột nhiên vươn hai tay, ôm chắc lấy cổ gã, dâng lên một nụ hôn nóng bỏng.
Sau một hồi, Tiểu Bình Nhi mới nhìn gã bằng một ánh mắt ai oán, buồn bã rồi bịn rịn bỏ đi.
Hạng Thiếu Long chốt cửa lại, cố gắng dẹp bỏ mọi ý nghĩ, dỗ dành giấc ngủ.
Khi trời sáng, Tiêu Nguyệt Đàm ung dung quay về, nghe gã kể chuyện tối qua, ngạc nhiên vì hành vi của Tiểu Bình Nhi, gật đầu nói: “Huynh muốn trả lại chức quản sự cho Phụng Phi là một điều sáng suốt, đó gọi là nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, nhưng ta rốt cuộc vẫn không hiểu nàng cớ gì lại làm thế”.
Hạng Thiếu Long thấy vẻ mặt kinh ngạc của y, giật mình, nói: “Chuyện gì?”
Tiêu Nguyệt Đàm biến sắc, nói: “Huynh nghĩ thử xem, tối qua Vân nương đến tìm ta, phải chăng là do Phụng Phi sai bảo, nếu không Tiểu Bình Nhi làm sao biết được ta đến chỗ của Vân nương”.
Hạng Thiếu Long thở phào: “Đừng có hù dọa tiểu đệ được không? Giờ đây ta là kinh cung chi điểu, dù cho có như thế, cũng chẳng có gì là lạ”.
Tiêu Nguyệt Đàm gượng cười: “Nếu là như thế, lời của Vân nương không đáng tin lắm, những gì ta biết được ở chỗ nàng có lẽ là tin giả”.
Hạng Thiếu Long nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Dù là thật hay giả, tóm lại ta sẽ không làm nữa!”
Cốc, cốc.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Ai?”
Giọng Tiểu Bình Nhi trả lời ngoài cửa: “Xin chào Đàm tiên sinh! Đại tiểu thư triệu kiến Thẩm quản sự”.
Hạng Thiếu Long và Tiêu Nguyệt Đàm nhìn nhau, rồi mới đẩy cửa ra.
Tiểu Bình Nhi tránh ánh mắt của gã, dẫn đường đi trước.
Nàng không những đã mặc lại nam trang, mà còn làm mặt lạnh, tựa như đêm qua không có chuyện gì xảy ra.
Hạng Thiếu Long muốn trêu nàng vài câu, nhưng biết đó chẳng qua là tự tìm phiền não, cố gắng bỏ ý nghĩ ấy.
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên bước vào khuê phòng của Phụng Phi, căn phòng này lớn hơn phòng của Hạng Thiếu Long gấp hai lần, chia làm hai phần trước và sau, được một tấm mành che xuống, bên ngoài là một tiểu sảnh.
Phụng Phi đang ngồi trên một chiếc ghế bọc da thú chờ gã, người dựa trên tấm đệm mềm, mái tóc hơi rối như mới vừa thức dậy, mặt ngọc môi đỏ, lộ ra vẻ đẹp hiếm có, khiến Hạng Thiếu Long phải ngẩng ra một lúc rồi mới biết thi lễ.
Thầm nghĩ chả trách nào mỹ nữ có thể làm nghiêng nước nghiêng thành.
Một người đẹp như nàng, ai mà không muốn chiếm hữu.
Tiểu Bình Nhi đóng cửa rồi lui ra khỏi phòng :
Phụng Phi vẫn bình tĩnh, nói: “Mời ngồi!”
Hạng Thiếu Long thấy nàng vẫn lạnh lùng, ngạc nhiên ngồi xuống, trong mũi lập tức ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ phía người của nàng.
Phụng Phi mỉm cười, nói: “Tiểu Bình Nhi không phải là đối thủ của ngươi, nếu không sẽ không vì mấy câu của ngươi mà lộ ra sơ hở!”
Hạng Thiếu Long không ngờ nàng lại thẳng thắn đến thế, ho khan hai tiếng rồi nói: “Tại hạ có thế nói mấy lời thật lòng được chăng?”
Phụng Phi bình thản nói: “Nếu là chuyện từ chức không làm, thì tốt nhất là đừng nên nói”.
Hạng Thiếu Long hơi lung túng, nhưng lại nói với vẻ thắc mắc: “Đại tiểu thư giữ tại hạ lại có ý gì?”
Đại tiểu thư nhìn quanh nói: “Đêm qua, Trương Tuyền tìm ngươi nói chuyện, phải chăng là muốn mua chuộc ngươi?”
Hạng Thiếu Long cười khẽ nói: “Không cần tại hạ nói, tiểu thư chắc cũng biết y muốn gì. Ta quả thật cũng không hiểu tại sao lại giữ y lại, đuổi y và Sa Lập đi cùng một lúc, chẳng phải mọi chuyện sẽ ổn thỏa hay sao?”
Phụng Phi mỉm cười, dịu dàng nói: “Chúng ta hãy nói ra từng chuyện, giờ đây ta có hai nguyện vọng, ngươi có muốn nghe không?”
Hạng Thiếu Long tập trung chú ý, trầm giọng nói: “Nếu là bí mật của tiểu thư, tốt nhất là đừng nói ra!”
Phụng Phi không lấy đó làm giận, tươi cười, nói: “Ngươi không những là một người đặc biệt, mà còn là một kẻ rất cổ quái. Trong số những người ta biết, dù cho đó là những danh sĩ coi danh lợi như bùn đất, sỡ dĩ y có thể sống được thanh cao, là đều có điều kiện của bản thân, ví như không lo chuyện vật chất, cuộc sống phong phú, nhưng còn ngươi, cả chút thù lao nhỏ mọn của người đánh xe cũng không chịu bỏ qua, nhưng lại làm ra vẻ không màng đến thứ gì, không chịu đói ૮ɦếƭ. Thẩm Lương nhà ngươi có thể giải thích hay không?”
Hạng Thiếu Long thầm sợ trong lòng, biết mình vì mong muốn bỏ đi, đã lộ ra sơ hở, khiến cho mỹ nữ xảo quyệt này nghi ngờ, vội vàng giải thích rằng: “Hừ! Đó cũng chính là tính cách của tại hạ, không chịu hạ thấp mình để cầu xin người khác, càng không muốn bị dắt mũi như một tên ngốc, hừ! Chẳng qua là đói ૮ɦếƭ, tại hạ không màng đến”.
Phụng Phi nhìn kỹ gã một chốc, tựa như đang muốn coi gã nói thật hay giả, một lát sau mới nói: “Chỉ nhìn thấy kiểu ngồi của ngươi nãy giờ, thì cũng đã biết ngươi không quen cúi đầu trước kẻ khác, hay là ngươi cứ nói thẳng cho ta, rốt cuộc ngươi là người thế nào?”
Hạng Thiếu Long tim đập mạnh, biết nàng có lẽ hơi nghi mình chính là Hạng Thiếu Long, nhưng vẫn chưa dám khẳng định, chủ yếu là vì Trương Tuyền đã xác nhận rằng thuê gã thông qua người Ngụy.
Gã biết rằng lúc này không thể để lộ ra một chút do dự, nhíu mày nói: “Tiểu nhân chẳng phải đã nói rõ với Đại tiểu thư rồi sao? Hãy cứ nói thẳng vậy! Sở dĩ tại hạ muốn bỏ đi vì sợ mạng này khó giữ. Trước đây tại hạ còn tưởng rằng có Đại tiểu thư chống lưng. Đến đêm qua mới biết Đại tiểu thư cũng dùng thủ đoạn với tại hạ giống như những người khác, tiểu nhân sao không lo lắng cho được?”
Phụng Phi nói với vẻ không vui: “Ai dùng thủ đoạn với ngươi, ta chỉ muốn giúp ngươi hoàn thành giùm ta nguyện vọng thứ nhất, có thể áp đảo hai đối thủ kia nên mới sai Tiểu Bình Nhi, đồng thời cũng vì sợ ngươi không chống cự nổi sự quyến rũ của Đổng Thục Trinh bỏ ta mà đi, nhưng ngươi lại không biết lòng tốt của ta”.
Hạng Thiếu Long sợ càng lúc càng nói sẽ lộ ra mình chính là Hạng Thiếu Long, không dám phản bác, cười khổ mà rằng: “Vậy thì tại hạ đã hiểu nhầm!”
Phụng Phi dịu dàng nói: “Đương nhiên là hiểu nhầm. Nhưng ta tuyệt không buộc Tiểu Bình Nhi làm chuyện không cam lòng, ta hy vọng có thể tìm cho ả một chốn nương thân”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại mình là thân phận hạ nhân, có điều gì để nói đâu.
Phụng Phi bình thản nói: “Chỉ cần người giúp ta an toàn rời khỏi Lâm Tri, ta không những có thể trả thù lao cho ngươi sống sung sướng một đời, mà còn có thể gả Tiểu Bình Nhi cho ngươi”.
Hạng Thiếu Long thắc mắc, nói: “Đại tiểu thư sau này không cần Tiểu Bình Nhi hầu hạ nữa hay sao?”
Phụng Phi lộ vẻ buồn bã, nhỏ nhẹ nói: “Ai lại muốn suốt đời làm kẻ hầu hạ chứ? Hừ, hình như ngươi không thích Tiểu Bình Nhi”.
Hạng Thiếu Long nói: “Một thiếu nữ xinh đẹp như Tiểu Bình Nhi, nam nhân nào mà không động lòng. Nhưng tại hạ phải theo đuổi sự nghiệp của nam nhân, không muốn liên lụy người khác, mong Đại tiểu thư tha thứ”.
Phụng Phi liếc gã rồi nói: “Lại thêm một kẻ không biết chiến tranh đáng sợ như thế nào. Thế này nhé! Sau khi mọi chuyện thành công, ta sẽ đưa cho ngươi một phong thư, ngươi có thể tìm cơ hội tiến thân ở bất cứ đâu. Còn về ngươi có lập được sự nghiệp hay không, thì phải coi bản lĩnh và vận may của ngươi”.
Hạng Thiếu Long không còn gì để nói nữa, giả vờ cảm ơn rồi bỏ đi.
Khi rời khỏi phòng thì chợt nảy ra một ý, nhớ lại rằng năm xưa Tiêu Nguyệt Đàm giả ૮ɦếƭ thoát thân, trong bụng nói không chừng Tiểu Nguyệt Đàm có thể bào chế ra một loại thuốc giả ૮ɦếƭ như trong Romeo và Julliet, nếu thế thì có thể dễ dàng trốn thoát được.
Nghĩ đến đây, nhất thời dâng lên hy vọng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc