Tầm Tần ký - Hồi 241

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long ngồi quỳ trên ghế, còn Tiêu Nguyệt Đàm đứng ở phía sau hóa trang cho gã.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Sau khi ta thay đổi kiểu tóc của huynh, sẽ nhuộm cho tóc bạc đi một ít, như thế huynh trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút”.
Hạng Thiếu Long lo lắng nói: “Như vậy không thể gội đầu được rồi?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Ta đã điều chế một loại thuốc nhuộm, đâu có dễ dàng bị phai màu, nếu không thể nhuộm lại, cũng sẽ chẳng sao”.
Rồi lại cười nói: “Còn mấy ngày nữa mới đến Lâm Tri, huynh tốt nhất phải thay đổi thói quen ăn nói, không thể giả dạng như Đổng mã si trước kia, giờ đây huynh phải giả vờ nói lắp, đảm bảo sẽ không có ai nhìn ra sơ hở”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Ta quả thật lo lắng. Nhưng làm sao giấu được hình dáng này?”
Tiêu Nguyệt Đàm cười ha ha: “Nước Tề vốn là đông dân, có hình dáng to cao, những người như Thiếu Long huynh tuy không nhiều, nhưng không phải là không có. Thiếu Long hãy giả vờ khúm núm, khi đi đường đừng sải bước, đảm bảo sẽ không có sơ hở”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại người Tề chính là người Sơn Đông, nổi danh cao lớn, nên cũng hiểu được.
Tiêu Nguyệt Đàm nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, hạ giọng nói: “Trời đã sáng, chúng ta đã nói chuyện suốt cả đêm, từ ngày bị Lã Bất Vi sai người tập kích, ta...”
Hạng Thiếu Long trầm mặc, áy náy nói: “Lẽ ra ta không nên nhắc tới chuyện này. Nhắc lại, ta quả thật ăn ngủ không yên”.
Hạng Thiếu Long nói với vẻ dứt khoát: “Ngày Bị quân Chính lên ngôi, chính là lúc Lã Bất Vi bại vong, đó là vận mệnh không thể thay đổi được”.
Tiêu Nguyệt Đàm đương nhiên không hiểu lời nói của Hạng Thiếu Long, nhắc nhở rằng: “Thiếu Long, đừng khinh địch, Lã Bất Vi nắm quyền ở nước Tần đã lâu, sẽ không ngồi đó mà nhìn quyền lực của mình bị tước đoạt như thế”.
Rồi hạ giọng nói: “Lần này ta đến Tề, vốn là muốn tìm cơ hội để Gi*t y, báo thù cho Tam công chúa và mình, giờ đây có Thiếu Long thì càng nắm chắc hơn”.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, bởi vì sách lịch sử đã viết rõ rằng Lã Bất Vi sẽ ૮ɦếƭ sau khi Tiểu Bàn đăng cơ, nếu như nhân cơ hội này Lã Bất Vi đến Lâm Tri để hành thích y, chắc chắn sẽ thất bại.
Đương nhiên không thể cho Tiêu Nguyệt Đàm biết ý nghĩ ngày, chỉ đành bảo rằng: “Chuyện này cần phải tính kỹ mới được, ta phải chính mắt nhìn thấy cơ đồ của y đã cực khổ gây dựng nên bị sụp đổ, phải lóc từng miếng thịt của y ra, như thế mới hả mối hận trong lòng của ta”.
Tiêu Nguyệt Đàm gật đầu nói: “Ta đã hiểu ý huynh, xong rồi”.
Ngủ được nửa canh giờ, Hạng Thiếu Long choàng tỉnh vì tiếng mở cửa, hé mắt ra nhìn, vừng đông đã xuất hiện nơi chân trời, Vân Nương nhón chân bước vào, gã giật mình vội vàng giả vờ ngủ say.
Vân Nương sau khi nhìn rõ là ai, chui vào trong chăn của Tiêu Nguyệt Đàm.
Hạng Thiếu Long cười khổ, nếu Tiêu Nguyệt Đàm không đến đây thì giờ đây gã đã được thưởng thức Vân Nương.
Đồng thời cũng ý thức đến được sự quan trọng của địa vị.
Mình trước kia có thân phận, có địa vị, lại thêm có ngoại hình hơn người, cho nên thường chiến thắng trên tình trường, giành được trái tim của nhiều mỹ nhân.
Nhưng giờ đây sa cơ, trở thành một kẻ hạ nhân, đương nhiên sức hấp dẫn đã giảm xuống nhiều.
Buồn cho thân phận của mình, gã chìm vào giấc ngủ.
Gã lại bị đánh thức bởi Tiêu Nguyệt Đàm.
Lúc này trời đã áng, Hạng Thiếu Long gần đây vì ngủ được nhiều, cho nên đêm qua tuy chỉ ngủ hai canh giờ, nhưng không cảm thấy mệt mỏi.
Thấy Tiêu Nguyệt Đàm vẫn khỏe khoắn như thường, ngạc nhiên lắm, nói: “Ta tưởng huynh bò dậy không nổi nữa”.
Tiêu Nguyệt Đàm lúng túng lấp liếm cho qua chuyện: “Thuyền đã sắp đến bến, ta sẽ sắp xếp người đưa mật hàm về Hàm Dương trao cho Đỗ tổng quản. Huynh hãy yên tâm. Ta và Đỗ tổng quản có ám hiệu với nhau, dù cho mật hàm rơi vào tay kẻ khác, cũng không thể hiểu nổi”.
Hạng Thiếu Long chui ra từ tấm chăn ấm áp, cười: “Huynh đã ra tay, ta làm sao không yên tâm được”.
Hai người mặc y phục rồi chia nhau hành sự.
Không lâu thì thuyền đến bến. Hạng Thiếu Long lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ quản sự. May mà Phụng Phi sai nàng Tiểu Bình Nhi giúp đỡ cho gã, cùng lên bờ mua sắm vật dụng.
Ngoài thức ăn, còn phải mua thêm tơ lụa và các thứ trang sức. Bận rộn cả một ngày trời, đến hoàng hôn thì mới được về thuyền.
Tiểu Bình Nhi đối với gã rất ngạo mạn. Hạng Thiếu Long nhủ thầm mình trong mắt nàng chỉ là một kẻ hạ nhân, nên cũng chẳng để ý làm gì.
Khi cưỡi ngựa quay về, Tiểu Bình Nhi đang đi ở phía trước, bỗng nhiên đi chậm lại, cưỡi ngựa song song với gã, nói với giọng ôn hòa: “Tiểu thư sai ta nhắc nhở ngươi, tuy là được thăng làm quản sự, nhưng phải coi lại hành vi, đừng giống như bọn Trương Tuyền và Sa Lập, phá hoại không khí tốt đẹp trong đoàn”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Tiểu nhân không hiểu tiểu thư nói thế là ý gì?”
Tiểu Bình Nhi bĩu môi, lạnh lùng nói: “Chuyện mình làm tự mình biết, đêm qua có người thấy Vân Nương vào phòng của ngươi. Đàm tiên sinh là quân tử đương nhiên chẳng có liên quan đến y. Hừ! Dụ dỗ người khác mà còn chối bỏ”.
Hạng Thiếu Long chỉ đành cứng họng, gã đương nhiên không bán đứng Tiêu Nguyệt Đàm, phá hoại hình tượng quân tử của y trong mắt Phụng Phi nên chỉ đành im lặng.
Tiểu Bình Nhi lộ vẻ khinh bỉ, không thèm để ý đến gã nữa, thúc ngựa đi trước.
Sau bữa cơm tối, Hạng Thiếu Long quay về phòng, Tiêu Nguyệt Đàm ngồi trên chiếc chiếu, đang nghiền các loại thuốc nhuộm, cười rằng: “Đi ra ngoài cả ngày, mới tìm được những thứ này. Ta sẽ làm cho da của huynh đen hơn một chút”.
Hạng Thiếu Long ngồi bên cạnh y, kể lại lời của Tiểu Bình Nhi.
Tiêu Nguyệt Đàm trầm ngâm một chốc, cười gượng nói: “Ả nha đầu kiêu ngạo này chắc là đang ghen tuông đây. Thiếu Long quả thực có mê lực, cho nên có thể khiến cho ả lo lắng”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Tiêu huynh đừng nói đùa!”
Tiêu Nguyệt Đàm vui vẻ nói: “Thiếu Long cơ trí hơn người, không ngờ đã mắc mưu ả nha đầu này. Hãy nghĩ xem. Mấy ngày trời lạnh thế này, ai lại đi khắp nơi khi người khác say ngủ, tận mắt thấy Vân Nương vào phòng của chúng ta? Nhất định là ả tiểu tỳ của Vân Nương phát hiện chủ mình rời khỏi phòng, thì cho ả nha đầu kia biết, ả nhất định sẽ đoán được Vân Nương đến tìm huynh, nào ngờ chỉ thăm dò, mà đã biết được sự thật”.
Hạng Thiếu Long đành cứng họng.
Tiêu Nguyệt Đàm nói tiếp: “Ngoài Phụng Phi, đoàn này chẳng có gì hay ho cả, huynh tưởng tượng Phụng Phi không biết ta và Vân Nương có mối quan hệ với nhau sao? Ta là người phong lưu nổi tiếng, chỉ là ả nha đầu Tiểu Bình Nhi đố kỵ, nên mới cố ý mượn Phụng Phi để hù dọa huynh”.
Hạng Thiếu Long bực bội nói: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ trị ả nha đầu này”.
Rồi không muốn nói chuyện này nữa, lảng sang chuyện khác: “Sao không thấy những người đi cùng với huynh về thuyền?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Huynh muốn nói bọn Trọng Tôn Hà Kỵ sao? Ta đã sử dụng một ít thủ đoạn, khiến cho bọn họ ở trên thuyền của ta, tránh bọn chúng nghi ngờ hai chúng ta”.
Hai người nhìn nhau cười.
Tiêu Nguyệt Đàm cất hộp thuốc nhuộm vào lại chỗ cũ, vỗ tay nói: “Phụng Phi đêm nay biểu diễn ca vũ, nhờ ta đưa ra y kiến, có thích đi xem cùng không?”
Hạng Thiếu Long nằm xuống, nói: “Mệt mỏi cả một ngày, ta muốn nghỉ ngơi”.
Tiêu Nguyệt Đàm bỏ ra ngoài.
Một lát sau có tiếng nhạc từ ở tầng trên thuyền xuống, Hạng Thiếu Long nghĩ ngợi ௱ôЛƓ lung.
Không ngờ sau mấy bận trắc trở, cuối cùng cũng phải đến nước Tề, cũng chưa biết được là họa hay là phúc.
Trong bảy nước thất hùng của thời Chiến quốc là Tề, Sở, Yên, Triệu, Ngụy, Hàn, Tần, ngoài kinh đô của hai nước Yên và Hàn là chưa đến, các nơi khác gã đều đi qua.
Khi quay về, có lẽ sẽ cùng Tiêu Nguyệt Đàm đến kinh đô nước Hàn, nhưng chắc là không thể đến được kinh đô nước Yên.
Từ nước Yên lại nhớ đến Thái tử Đan và những người khác, cuối cùng thì mặt ngọc của Long Dương quân lại hiện lên, bỗng gã lại không muốn ngủ nữa.
Sáng hôm sau thuyền tiếp tục đi, không biết còn sẽ gặp được chuyện gì nữa?
Trong thời đại chiến tranh này, mỗi người đều tập trung vì quốc qua của mình, hoặc cũng vì lợi ích riêng của mình, bản thân chắc cũng là như thế.
Ở một mức độ nào đó, Hạng Thiếu Long gã kỳ thực là tận trung với lịch sử.
Tất cả đều đã được sắp xếp bởi bàn tay của vận mệnh, còn gã chỉ là một người chấp hành trung thực.
Lại một vấn đề nữa, nếu không có gã, lịch sử có như thế không?
Hai điều này đương nhiên là hoàn toàn khác nhau.
Ít nhất Tiểu Bàn cũng không thể trở thành Tần Thủy Hoàng. Nếu không có Tần Thủy Hoàng, có lẽ cũng không có một đất nước Trung Quốc thống nhất rộng lớn.
Một người có hùng tài đại lược như Tần Thủy Hoàng, thật là hiếm có trong lịch sử.
Nếu nói thực Tần đã phát triển đến thời khắc này, ai làm Hoàng đế cũng có thể thống nhất được Trung Quốc, gã sẽ không đồng ý.
Vì lâm vào hoàn cảnh này, nên gã càng hiểu được lời của Khổng Minh hơn.
Thắng hay bại chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Nếu nước Tần không có Vương Tiễn, Lý Tư và mình, một nhân vật mấu chốt thì không thể chinh phục được sáu nước.
Đã là như thế, tại sao trong lịch sử không hề nhắc nhở đến mình?
Nghĩ đến đây, toàn thân đổ mồ hôi.
Trước đây cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng chỉ thoáng qua.
Chỉ có lúc này không ai quấy rồi gã, lại rảnh rỗi, nên mới nghĩ sâu thêm một bước, gã từng bảo Tiểu Bàn phải vứt bỏ những gì có liên quan đến mình, chính là bắt nguồn từ ý nghĩ này.
Nếu không phải xuất phát từ sự đề nghị đầy chủ động của mình, mà lại do Tiểu Bàn tự làm, thì thật là không hay.
Nói cho cùng, điều duy nhất ảnh hưởng đến ngôi vị Hoàng đế của Tiểu Bàn, chính là thân thế của y.
Lã Bất Vi thông minh lợi hại, là người biết được nội tình, thấy Tiểu Bàn hoàn toàn không coi y là cha, khó mà không sinh nghi được.
Ngày trước mình đã để cho bọn Lộc Công lấy máu Tiểu Bàn và Lã Bất Vi nhận thân, hoàn toàn không phải không có sơ hở.
Nghĩ đến đây, thì mồ hôi ướt cả lưng.
Giờ đây chỉ có Chu Cơ và gã là biết được nơi ở của người nuôi dưỡng Doanh Chính thật, nếu như Chu Cơ cho Lao Ái điều bí mật này, Tiểu Bàn sẽ gặp nguy hiểm.
Với tính cách của Tiểu Bàn, tuyệt sẽ không để cho bất cứ ai ᴆụng đến ngai vàng của y.
Y có lẽ không thể Gi*t mình. Nhưng Chu Cơ?
Cộc! Cộc!
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên ngồi dậy, nói: “Ai?”
Kẹt! Kẹt!
Cửa mở ra, một ả nô tỳ lẻn vào, mặt tươi như hoa, nói: “Chào Thẩm quản sự! Ngủ sớm thế”.
Hạng Thiếu Long nhận ra đó là ả tiểu tỳ Tiểu Ninh của Chúc Tú Chân, đêm hôm qua còn muốn đuổi mình ra khỏi sảnh, giờ đây lại thay đổi thái độ với mình, ngạc nhiên lắm, nói: “Tiểu Ninh tỷ có chuyện gì?”
Tiểu Ninh nhoẻn miệng cười ngồi xuống bên cạnh gã, nói: “Người ta đến đây là để chuộc tội. Thẩm quản sự ngủ sớm như thế sao?”
Hạng Thiếu Long thấy thế, lòng sinh cảm giác, nghiêm mặt nói: “Tiểu Ninh không phải đang hầu hạ cho Tú Trân tiểu thư hay sao?”
Tiểu Ninh nhích tới gần, thì thầm nói: “Người ta chính là phụng mệnh tiểu thư đến đây để gặp Thẩm quản sự, chao ôi! Đường đi cô tịch, Tiểu Ninh muốn tìm một người để tâm sự”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày, nói: “Vậy Tú Chân tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”
Tiểu Ninh phụng phịu nói: “Đừng coi người ta là kẻ thù có được không? Song trông bộ dạng nổi giận của Thẩm quản sự thật là hay, người ta đã động lòng, cứ muốn để cho chàng trừng phạt”.
Hạng Thiếu Long rốt cuộc vẫn là nam nhân, bất đồ lòng xao xuyến, nhìn kỹ lại ả nô tỳ này.
Nàng tuổi không quá mười tám, tuy bề ngoài chỉ trung bình, nhưng trông đầy xuân tình, da mặt mịn màng, nói không động lòng với nàng là lừa gạt bản thân.
Đang định ôm nàng vào lòng, nhưng lại cảm thấy không ổn, khi trong lòng đang mâu thuẫn, Tiểu Ninh thì thầm: “Nhưng giờ đây tiểu thư đang muốn gặp chàng, Tiểu Ninh chỉ đành chờ đợi mà thôi”.
Hạng Thiếu Long giật mình, lạc giọng kêu: “Tiểu thư của nàng...”
Tiểu Ninh gật đầu nói: “Chắc chàng đã biết phòng của tiểu thư. Đêm nay sau canh một, tiểu thư sẽ chờ chàng trong phòng, chỉ cần đẩy cửa vào là được. Xong chuyện thì đừng quên người làm mối này”.
Nói xong rồi bước ra ngoài.
Hạng Thiếu Long há hốc mồm ngồi đó.
Trong đoàn ca vũ, Chúc Tú Chân chỉ thua có Phụng Phi và Đổng Thục Trinh, trước đây không ưa mình, té ra đã động lòng với mình từ lâu.
Cái diễm phúc từ trên trời rơi xuống này, cớ nên hưởng hay không đây?
Nếu để Phụng Phi biết được, thì nàng sẽ đánh giá con người mình thế nào.
Từ ngày rời khỏi Hàm Dương, ngoài việc ăn nằm với Thu Lâm một lần, thì mình cũng chỉ sống như một vị sư khổ hạnh, lần này được thoải mái, lại bị Vân Nương khêu gợi, đột nhiên có được diễm phúc từ trên trời rơi xuống, tất nhiên sẽ động lòng.
Lúc này gã không muốn ngủ nữa.
Lại nói nàng Tiểu Ninh đầy phòng tình kia ở chung phòng với Chúc Tú Chân, nến đêm nay ςướק hương trộm ngọc, có lẽ sẽ được nhất tiễn song điêu.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy hổ thẹn.
Đám thê thi*p đang ở Hàm Dương lo lắng cho mình, còn gã lại sống phong lưu, làm sao xứng đáng với sự lo lắng của họ.
Còn chuyện Thu Lâm có thể nói là bất đắc dĩ, nhưng còn Chúc Tú Chân thì chẳng có lý do nào cả.
Rồi gã hạ quyết tâm, nằm xuống, đắp chăn thật chặt.
Lúc này Tiêu Nguyệt Đàm quay về, dáng vẻ rất hớn hở.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Vân Nương chịu thả huynh quay về sao?”
Tiêu Nguyệt Đàm trả lời: “Đó là đạo dưỡng sinh của ta, sắc không thể không có, nhưng không thể lạm dụng. Cho huynh hay Đổng Thục Trinh cũng muốn nối lại mối duyên cũ với ta, lại còn có ý gán ghép hảo tỷ muội của nàng là Chúc Tú Chân cho ta, xem ra bọn họ có chuyện cần đến ta”.
Hạng Thiếu Long nghe thế thì buồn bã, chẳng muốn hỏi gì nữa.
Té ra Chúc Tú Chân là người như thế.
Tiêu Nguyệt Đàm ngồi xuống, hỏi lý do gì.
Hạng Thiếu Long kể ra, Tiêu Nguyệt Đàm trầm ngâm một chốc, kêu lớn: “Nguy hiểm quá. Đây chắc chắn là một cái bẫy”.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc