Sáng hôm sau Phụng Phi triệu tập mọi người trên thuyền lại, tuyên bố phá lệ thăng Hạng Thiếu Long làm chính quản sự, phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ trong đoàn.
Đổng Thục Trinh và Trương Tuyền đều ngạc nhiên, nhưng không dám phản đối.
Người đầu tiên chúc mừng cho gã là Vân Nương, ghé bên tai gã nói: “Lần này ngươi phải cảm tạ ta mới phải”.
Vì thế Hạng Thiếu Long biết Vân Nương là tâm phúc của Phụng Phi, chính Vân Nương đã ngầm giới thiệu gã cho Phụng Phi, quả thật là không biết khóc hay cười.
Đây là lần đầu tiên gã gặp mười một ca vũ cơ, ai cũng là đóa quốc sắc thiên hương, khiến cho gã nhìn được no mắt.
Song bọn họ đa số đều chẳng lấy làm ngạc nhiên vì Phụng Phi trọng dụng gã, ai nấy cũng lạnh nhạt.
Trong đó có một nàng tên là Chúc Tú Trân, càng lộ vẻ hững hờ.
Trong đoàn trên dưới có cả thảy một trăm tám mươi người.
Phụng Phi đương nhiên là cao nhất.
Tiếp theo chính là các ca vũ cơ và nhạc sư, Đổng Thục Trinh thì đứng đầu ca vũ cơ, Vân Nương thì đứng đầu các nhạc sư, ngoài ra có một đám nô tỳ hầu hạ.
Trong đội nhạc sư, ngoài một số là nam giới, hầu hết là nữ giới.
Giờ đây người quản lý tất cả mọi chuyện của đoàn chính là gã và nhị quản sự Trương Tuyền. Cả hai người còn có nhiệm vụ quản lý bọn gia tướng, phu đánh xe, nam bộc và các thuyền phu.
Kẻ đứng đầu trong các gia tướng là tâm phúc của Trương Tuyền, Côn Sơn, kẻ đứng đầu trong bọn phu đánh xe là Cốc Minh.
Chỉ có hai người này thôi cộng với Trương Tuyền, kẻ đang ôm hận trong lòng, khiến cho Hạng Thiếu Long càng đau đầu hơn.
Điều đáng lo nhất là gã phải lập tức bỏ chạy, giờ đây trên vai lại mang nặng trọng trách và kỳ vọng của Phụng Phi khiến cho gã tiến lui đều khó.
Điều lợi lớn nhất lúc này là gã và Trương Tuyền đã dọn qua một thuyền khác, ở tại tầng hai, nhưng khi Vân Nương đến tìm gã, thì biết có lợi mà cũng có hại.
Vân Nương lấy cớ trao nhiệm vụ mà đến tìm gã, càng khiến gã khó lòng từ chối hơn.
Sau mấy lời đưa đẩy, Vân Nương nheo mắt nhìn gã nói: “Giờ đây Thẩm quản sự phải cảm tạ người ta như thế nào đây?”
Ánh mắt của nàng khiến gã nhớ lại Chu Cơ và Trang phu nhân.
Những phụ nữ đã trưởng thành như bọn họ, một khi đã có tình cảm với người khác, hầu như lập tức muốn có quan hệ xác thịt, một mặt là vì nhu cầu của sinh lý, một mặt là tuổi tác đã lớn, ít có những mơ mộng như bọn phụ nữ trẻ tuổi, chỉ muốn đi đến thực tế mà thôi.
Đứng ở lập trường một nam nhân, Hạng Thiếu Long không ngại ngùng gì về chuyện này, nhưng trong tình hình trước mắt, quả thật không nên gây thêm rắc rối nữa.
Gã biết mình, một khi có mối quan hệ nhục thể với nữ nhân nào đó, thì chắc chắn sẽ có dây dưa về mặt tình cảm.
Nhưng nếu cứ từ chối dứt khoát, gã không đành lòng, chỉ đành kéo dài dây dưa, vừa cố gắng kìm nén lòng ham muốn, vừa lảng sang chuyện khác, cười rằng: “Dĩ nhiên trong lòng cảm kích, song tại hạ vẫn có một chuyện phải thỉnh giáo Vân đại tỷ”.
Vân Nương hớn hở nói: “Nói đi! Chỉ cần người ta biết, sẽ cho ngươi hay”.
Nhìn thần thái của nàng, nghe lời nói của nàng, thì đã biết nàng sẽ chiều lòng gã tất cả. Hạng Thiếu Long càng lo lắng hơn, cũng có hơi ngả lòng, sau khi ngầm cảnh cáo mình, nghiêm mặt nói: “Đoàn ca vũ này đi đến đâu sẽ gây sóng gió đến đó. Phụng tiểu thư đương nhiên không sao, bởi vì ai cũng biết rằng tiểu thư sẽ không chịu hầu hạ cho người khác, nhưng nếu có người ưa thích các ca cơ khác, vậy thì tại hạ phải làm thế nào?”
Vân Nương nhìn gã bằng ánh mắt đầy ý nghĩa nói: “Điều ngươi nói chính là chuyện thường xảy ra. Nhưng bọn chị em chúng ta không phải là kỹ nữ, những nam nhân ấy nếu muốn hoa thơm, thì phải bỏ chút công phu, ví như phải mời bọn họ dự yến, tạo ấn tượng tốt với bọn họ, rồi sau đó tìm cách để dò hỏi tâm lý của họ, những chuyện này Đại tiểu thư không quản, ngươi cũng chẳng quản được”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Vậy có người rời đoàn để gả cho người khác không?”
Vân Nương gật đầu nói: “Có! Nhưng không nhiều. Gả cho bọn công khanh đại thần đó có gì là hay, trước khi vào tay thì coi người như ngọc như ngà, đến khi được rồi thì không còn đáng giá nữa, về đến nhà thì bị các thê thi*p khác coi như kẻ địch, làm sao vui vẻ như ở trong đoàn ca vũ. Sau này kiếm được đủ tiền, đến nơi khác thì gả cho ai mà chẳng được”.
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Nhất nhập hầu môn thâm như hải (bước vào cửa quyền quý sâu như biển), các người đã hiểu như thế thì quả thật là thông minh”.
Vân Nương sáng hai mắt lên, khen rằng: “Nhất nhập hầu môn thâm như hải, câu này thật là tuyệt, nhất định phải cho tiểu thư hay, tiểu thư đang biên soạn một vũ khúc thâm khuê oán phụ, nói không chừng có thể thêm câu này vào”.
Hạng Thiếu Long chỉ đành cười khổ.
Vân Nương chợt vui mừng, nhích tới gần gã, hạ giọng nói: “Lần này đến Lâm Tri, còn có ý đọ sức với hai danh cơ kia, cho nên Đại tiểu thư rất lo lắng, không hy vọng sẽ gặp Lan Cung Viên và Thạch Tố Phương tại Hoàng Công đài và Tắc Hạ học cung”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết hai danh cơ đã từng có duyên gặp mặt với mình cũng đến Lâm Tri.
Tắc Hạ học cung chính là đại bản doanh của Tắc Hạ Kiếm Thánh Vong Ưu tiên sinh Tào Thu Đạo. Nhưng Hoàng cung đại chẳng biết là xứ sở nào, liền hỏi Vân Nương.
Vân Nương thở dài nói: “Hoàng cung đài còn gọi là hoàng đài, là một đại điện tráng lệ trong cung nước Tề, năm xưa Tề hoàng công tiếp đãi khách tại điện này, cho nên gọi là Hoàng công đài. Những ca cơ chưa đến biểu diễn tại Hoàng công đài, chưa kể là có thân phận”.
Hạng Thiếu Long nghe mà sững người, nước Tề là một nước lớn thời Xuân Thu Chiến Quốc, có nền văn hóa lâu đời, mình chưa đến, quả thật là đáng tiếc.
Nhưng mạng sống còn quan trọng hơn, nào có ý muốn du lịch, chỉ đành tìm cách lẩn trốn mà thôi.
Vân Nương chồm người qua dịu dàng nói: “Lần này Tề vương thật là rộng rãi, ông ta trả cho hai buổi ca vũ hai trăm đỉnh hoàng kim, đến lúc đó ngươi sẽ đi thu tiền”.
Hạng Thiếu Long giật mình, hai trăm đỉnh hoàng kim quả là con số lớn của thời này, điều đó cho thấy người Tề quả thật xa xỉ. Nếu cấp số tiền này cho quân đội, thì có thể đủ nuôi năm trăm quân trong vòng một năm.
Vân Nương hơi giận dỗi nói: “Chuyện gì người ta cũng cho ngươi biết cả, ngươi còn chưa nói phải báo đáp người ta thế nào đây”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm, có tránh cũng không được, chỉ đành chấp nhận lấy diễm phúc này. Đưa tay ôm eo nàng, khi Vân Nương ngả vào lòng gã, thân thuyền hơi lắc lư, rồi chầm chậm dừng lại.
Hai người ngạc nhiên lắm, ngày mai mới đến được Địch thành, cớ gì thuyền lại dừng.
Ở phía trước có ánh đèn chiếu tới, Hạng Thiếu Long thừa cơ nhảy xuống, đến bên cửa sổ ló đầu nhìn ra. Chỉ thấy ở phía trước có một con thuyền lớn đang giảm tốc độ để cho đội thuyền của gã tiến lên.
Lúc này Vân Nương đến bên cạnh gã, cũng ló đầu nhìn ra.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Thuyền của ai thế?”
Vân Nương nhìn kỹ lại ngọn cờ hiệu cắm ở giữa thuyền, đột nhiên kêu lên: “Đàm tiên sinh đến! Ông ta ngồi trên thuyền của nước Hàn”.
Hạng Thiếu Long thấy dáng vẻ vui mừng của nàng, đoán rằng nàng có mối quan hệ không tầm thường với Đàm tiên sinh ấy.
Nam nhân là thế, gã vốn lấy làm khổ sở vì bị Vân Nương quấn lấy, chỉ có thiện cảm với nàng chứ không có chút tình yêu. Nhưng khi gặp tình địch, thì lại có ý ghen tuông, hỏi với chút chua chát: “Đàm tiên sinh là thần thánh phương nào?”
Vân Nương vui sướng đến nỗi chẳng thèm để ý, trả lời: “Đàm tiên sinh là người hiểu âm luật nhất trong phủ Nam Lương quân, là người rất giữ chữ tín, đã từng bảo rằng sẽ đến Lâm Tri để gặp gỡ đoàn ca vũ chúng tôi, giờ đây quả nhiên cũng đến. Ta phải báo cho Phụng tỷ mới được”.
Nói xong thì không thèm để ý đến Hạng Thiếu Long, chạy ra cửa đi mất.
Hạng Thiếu Long chỉ đành đóng cửa, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị.
Cái tên Nam Lương quân này nghe thật là quen tai, rốt cuộc là ai đã từng nhắc qua?
Hai con thuyền dần dần áp sát vào nhau.
Phụng Phi và các ca vũ cơ ra đến đầu thuyền, vui mừng chờ đợi. Rõ ràng Đàm tiên sinh này là người đồng đạo, có địa vị rất quan trọng trong lòng bọn họ.
Vân Nương và các ca vũ cơ khác không ngừng vẫy tay.
Dưới ánh đèn và ánh trăng, ở đầu thuyền bên kia có khoảng mười người đang đứng, cũng không ngừng vẫy tay chào đáp, không khí rất vui vẻ.
Dây móc câu được phóng qua, Hạng Thiếu Long vội vàng chỉ huy bọn gia tướng kéo thuyền kia sát lại.
Tốc độ của thuyền dần dần giảm bớt.
Khi đến cự ly có thể nhìn rõ mặt của đối phương, Hạng Thiếu Long giật mình, gã đã thấy một người bạn lâu năm không gặp.
Người ấy cũng nhìn sang Hạng Thiếu Long, sững người ra một lát, rồi cũng giật mình.
Người ấy chính là Tiêu Nguyệt Đàm.
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ lại cái tên Nam Lương quân chính là do Đồ Tiên nói ra.
Sau khi Tiêu Nguyệt Đàm đến nước Hàn, đã trở thành khách khanh trong phủ Nam Lương quân, người này đa tài đa nghệ, chả trách nào đã lấy được lòng của các ca vũ cơ.
Bình một tiếng, hai con thuyền lớn chạm vào nhau, hợp thành một khối.
Thuyền bên kia đưa ra tấm ván, bắc qua thuyền bên này, Tiêu Nguyệt Đàm đi trước, dắt theo mấy tùy tùng bước qua, trước tiên là nháy mắt với Hạng Thiếu Long, rồi cười khà khà đến trước mặt Phụng Phi, thi lễ nói: “Xuân trước vừa chia tay, đến nay đã được một năm không ngờ đêm nay lại gặp nhau trên sông, Đàm mỗ quả thật cảm kích ơn lớn của ông trời”.
Phụng Phi cùng các ca vũ cơ trả lễ xong, mỉm cười nói: “Ngày trước được đàm đạo với tiên sinh tại nước Hàn, đã thu được nhiều lợi lớn, lần này lại khéo gặp được tiên sinh, không biết phải cảm tạ như thế nào, xin mời Đàm tiên sinh và các vị vào thuyền dùng trà”.
Tiêu Nguyệt Đàm phất tay, ra lệnh cho bọn thủ hạ trên thuyền thu lại dây thừng, rồi dẫn theo tùy tùng cùng Phụng Phi vào trong thuyền.
Hạng Thiếu Long cố gắng đè nén ước muốn được gặp Tiêu Nguyệt Đàm ngay, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy an ủi. Chỉ thấy Tiêu Nguyệt Đàm được như thế, thì đã biết y cũng có địa vị tại phủ Nam Lương quân, nếu không làm sao có thể được ngồi thuyền đến Lâm Tri chỉ để xem tam đại danh cơ biểu diễn.
Lòng đố kỵ đã không cánh mà bay. Xem ra y vẫn phong lưu như ngày cũ, không biết ngoài Vân Nương, còn có ca cơ nào rơi vào tay y?
Khi hai thuyền tách ra, Hạng Thiếu Long cũng chui vào trong khoang lớn, để thử xem Tiêu Nguyệt Đàm như thế nào.
Khi vào trong khoang lớn, Tiêu Nguyệt Đàm đang giới thiệu với bọn Phụng Phi ba người cùng đi, đều là những khách khanh quan trọng trong phủ Nam Lương quân, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì đã biết đó là những người có học.
Phụng Phi và các ca cơ ngồi ở bên trái, bọn Tiêu Nguyệt Đàm thì ngồi ở một bên, không khí rất vui vẻ.
Vân Nương tự tay dâng trà cho bốn người, lại không ngừng liếc mắt với Tiêu Nguyệt Đàm.
Tiêu Nguyệt Đàm cũng thấy gã, nhưng đương nhiên giả vờ không để ý.
Hạng Thiếu Long cảm thấy mình không hòa hợp với không khí trong khoang, đang do dự không biết có nên vào hay không, một ả nô tỳ sau Chúc Tú Chân bước tới, rất nhẹ giọng: “Tiểu thư bảo ở đây không có chuyện của ông, hãy ra ngoài làm việc khác”.
Hạng Thiếu Long chợt nổi giận, khi nhìn qua chỗ Chúc Tú Chân, thấy nàng không thèm nhìn đến gã, mà bĩu môi, bất đồ hạ giọng nhắc ả nô tỳ: “Cút đi”.
Ả nô tỳ giận dữ nhìn gã, thấy hai mắt gã lạnh lẽo, thì biến sắc, thối lùi hai bước.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm đây chính là hiệu quả của việc thà làm cho người khác sợ, chứ không cần người khác yêu thương, bước vào trong khoang.
Phụng Phi thấy gã, cũng có chút không hài lòng, nhíu này giới thiệu: “Thẩm Lương là quản sự mới của đoàn ca vũ chúng tôi, hãy mau bái kiến Đàm tiên sinh”.
Tiêu Nguyệt Đàm đứng dậy, chào Hạng Thiếu Long rồi cười: “Dáng vẻ của Thẩm huynh thật là phi phàm, sau này chúng ta phải gặp gỡ nhau mới được”.
Ba khách khanh đi cùng y đều cảm thấy ngạc nhiên, Tiêu Nguyệt Đàm trước nay đều ỷ tài mà kiêu ngạo, rất ít thân thiện với người khác như thế, huống chi đây chỉ là một quản sự nhỏ nhoi của một đoàn ca vũ.
Bọn Đổng Thục Trinh, Vân Nương, Chúc Tú Chân trong lòng cũng ngạc nhiên, không hiểu cớ gì Tiêu Nguyệt Đàm lại giữ lễ với Hạng Thiếu Long như thế.
Hai người trong lòng biết rõ, càng khó giấu nỗi vui mừng được gặp lại.
Sau khi Tiêu Nguyệt Đàm mời Hạng Thiếu Long đến ngồi bên cạnh, để tránh người khác hoài nghi, nên không dám nói chuyện với gã, mà đàm đạo với Phụng Phi, chủ đề không rời khỏi chuyện âm luật thi ca.
Hạng Thiếu Long thì không hiểu gì, muốn chen vào cũng không được.
Chỉ nghe một ả ca cơ tên là Hạnh Nguyệt, trông rất xinh xắn, còn hơn cả Chúc Tú Chân nói: “Nghe nói Đàm tiên sinh đã đi khắp nơi để thu thập dân ca, mà “Tề phong” trong thi kinh “quốc phong” là một phần rất hay, chắc lần này tiên sinh sẽ không tay không mà trở về”.
Một nho sinh anh tuấn tên là Trọng Tôn Hà Kỵ đi cùng Tiêu Nguyệt Đàm và hai người kia đang điên đảo phần hồn vì Phụng Phi, nghe thế thì cười nói: “Mấy năm nay Đàm tiên sinh đã hai lần đến nước Tề, đã sớm có thu hoạch!”
Hạng Thiếu Long nghe thì hiểu ngay, biết Tiêu Nguyệt Đàm đã chán ghét trò chơi chính trị, nên đã đến với văn nghệ thi ca, do đó đã có được địa vị cao vời.
Đổng Thục Trinh vui mừng nói: “Vậy thì phải thỉnh giáo Đàm tiên sinh!”
Tiêu Nguyệt Đàm vuốt râu, thần thái tiêu sái, khiến Hạng Thiếu Long nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp y ở Hàm Đan.
Có lẽ giờ đây y đã hơn bốn mươi tuổi. Nhưng xem ra vẫn còn trẻ tuổi và đầy sức sống, chả trách nào Vân Nương đã mê đắm y.
Chỉ nghe y nói khiêm nhường mấy câu thì giảng rằng: “Những bài thái phong ở chốn dân gian, không ngoài miêu tả phong thổ dân tình, thể hiện những niềm bi hoan ly hợp trong dân gian, nhưng phần cảm động nhất vẫn là những bài thơ miêu tả chiến tranh và tình yêu nam nữ. Cái gọi gia bần thì mới biết lương thê, nước loạn thì mới biết lương tướng, trong khổ nạn thì mới biết chân tình, quả thật như thế”.
Vân Nương mỉm cười nói: “Những bài thi ca tình yêu trong dân gian rất bạo dạn mà trực tiếp, người Tề sống ở vùng ven biển, tư tưởng trước nay luôn cởi mở, dân ca của nước Tề đương nhiên tuyệt vời hơn, Đàm tiên sinh có thể hát ra hai câu cho chúng tôi nghe thử”.
Trong ánh mắt chờ đợi của các nữ nhân, Tiêu Nguyệt Đàm vỗ bàn lấy nhịp rồi hát: “Kê tức minh hỷ, triều tức doanh hỷ! Phỉ kê tắc minh, thương thuần chi thanh. Đông phương minh hỷ, triều tức phương hỷ. Phỉ đông phương tắc minh, nguyệt xuất chi quan. Trùng phi mộng mộng, cam dữ tử đồng mộng. Hội thả quy hỷ, vô thứ kỷ tử tăng”.
Bài này miêu tả cảnh một đôi trai gái hẹn hò nhau trong đêm trăng, trách chú gà trống đáng ghét kia đã gáy đánh thức giấc mộng đẹp của họ. Khi thiếu nữ bảo chàng thanh niên quay về, chàng thanh niên lại nói đó chỉ là tiếng dế kêu. Nàng thiếu nữ lại bảo trời đông đã hừng sáng, chàng thanh niên thì bảo rằng đó chỉ là ánh trăng. Thiếu nữ đành chịu, bảo rằng nếu đó là tiếng dế kêu, thi*p nguyện cùng chàng hưởng giấc mộng đẹp, nhưng nếu chàng phải về mà không chịu đi, sẽ khiến kẻ khác lời ra tiếng vào.
Âm điệu của bài hát này thật tự nhiên, nội dung nóng bỏng, miêu tả sinh động hởi thở của cuộc sống. Tiêu Nguyệt Đàm đã hát bằng một giọng điệu thật hấp dẫn, ai mà không mê cho được.
Khi mọi người còn đang ngây ngất, tiếng hát của Phụng Phi nói tiếp theo: “Đông phương chi nhật hề, bi thù dã tử, tại ngã thất hề. Tại ngã thất hề, lữ ngã tức hề. Đông phương chi nguyệt hề, bỉ thù dã tử, tại ngã thác hề, tại ngã thác hề, lữ ngã thác hề”.
Bài ca này cũng miêu tả cảnh nam nữ hẹn hò nhau, dùng lời của chàng trai để biểu đạt, chàng trai bảo rằng khi mặt trời vừa mới lên ở phía Đông, một thiếu nữ xinh đẹp bước vào nhà của chàng trai, nhẹ nhàng cùng chàng trai dạo bước, tại sao nàng đến đây? Có lẽ chỉ là tình cờ, thấy chàng trai đang trầm ngâm do dự, mới cùng dạo bước với chàng mà thôi!
Đây là lần đầu tiên Hạng Thiếu Long nghe được giọng ca của nàng, thì cảm thấy phong cách rất đặc biệt khác xa so với Lan Cung Viên và Thạch Tố Phương, giọng ca của những ca cơ mà trước đây gã nghe được, càng không thể bì được.
Nàng hát không những rất hay, mà còn rất phóng khoáng. Giống như một áng mây đang trôi qua giữa cầu vồng, chở những nỗi niềm u uất. Giọng ca thay đổi khôn cùng, lúc khoan lúc nhặt, tiếng ca và tiếng thở hòa nguyện vào nhau, càng tăng thêm ý nghĩa cho bài ca. Mỗi câu mỗi chữ của nàng đều được đặt trong không gian của âm nhạc, khiến cho người ta phải hết sức chú ý lắng nghe.
Nghe xong, mọi người vỗ tay khen hay.
Tiêu Nguyệt Đàm không hề cảm thấy buồn bực vì mình thua kém Phụng Phi, chân thành mà khen rằng: “Khúc này chưa bao giờ được nghe, không biết có phải là do Phụng tiểu thư mới làm?”
Phụng Phi nói: “Chính là tác phẩm mới của Phụng Phi, mong bốn vị tiên sinh đừng chê cười”.
Bọn người Tiêu Nguyệt Đàm đều khen không ngớt lời.
Một đại hán phía bên Tiêu Nguyệt Đàm có tên Du Cát than rằng: “Được nghe giọng hát như thượng tiên của Phung tiểu thư, dù cho buổi sáng nghe được, buổi tối có ૮ɦếƭ đi cũng không đáng tiếc”.
Phụng Phi khiêm nhường nói: “Du tiên sinh đã quá khen”.
Đến lúc này Hạng Thiếu Long mới hiểu Phụng Phi có thể nổi danh thiên hạ, được vương hầu quý tộc các nước tôn kính, quả thật là có lý do.
Với một mỹ nữ đa tài đa nghệ như vậy, ai mà không thương yêu cho được.
Đương nhiên giả sử nàng phải rút lui, thì quả là một chuyện khác.
Dưới ánh hào quang của nàng, bọn Đổng Thục Trinh chỉ đành làm những ngôi sao nhỏ để làm nền cho vầng trăng sáng ngời kia.
Tiếng Tiêu Nguyệt Đàm lại vang lên: “Bốn người chúng tôi đều hâm mộ Thẩm huynh, nếu huynh nhường chức quản sự này, đảm bảo chúng tôi sẽ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán”.
Hạng Thiếu Long đang trầm tư suy nghĩ thì giật mình cười khổ nói: “Đàm tiên sinh quả thật biết nói đùa, tiểu đệ chỉ là lần đầu tiên nghe được giọng ca của Đại tiểu thư mà thôi!”
Bốn người đều ngạc nhiên lắm, còn sự ngạc nhiên của Tiêu Nguyệt Đàm đương nhiên là giả vờ.
Vân Nương giải thích cho bọn họ.
Trọng Tôn Hạ Kỵ thừa cơ thăm dò Hạng Thiếu Long: “Vậy Thẩm quản sự đánh giá như thế nào?”
Hạng Thiếu Long thuận miệng nói: “Khúc điệu này chỉ có ở trên trời, nhân gian nào được nghe”.
Lần này đến lượt Phụng Phi cũng phải biến sắc.
Hạng Thiếu Long trong lòng hổ thẹn, nói: “Tiểu đệ đối với âm luật chỉ là kẻ đứng ngoài, nhưng giọng ca của Đại tiểu thư quả thật khiến cho tiểu đệ điên đảo say mê”.
Du Cát ngạc nhiên lắm: “Chả trách nào mà một người tinh thông âm luật như Đàm tiên sinh cũng phải có con mắt khác đối với Thẩm huynh! Thẩm huynh dùng từ thật là tuyệt vời, Du mỗ bình sinh hiếm gặp, nào là “kẻ đứng ngoài”, “điên đảo say mê”, lời nào cũng đều rất sâu sắc, chứ đừng nói đến khúc điệu này “chỉ có trên trời, nhân gian mấy ai được nghe”, đó đều là những tuyệt cú ở trên đời”.
Hạng Thiếu Long biết mình không nên quá lộ liễu, không dám nói nữa, cũng không dám tiếp xúc với ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía mình.
Đổng Thục Trinh nói: “Vừa rồi Đàm tiên sinh chỉ là thuận tay nhặt ra một khúc điệu của người Tề, mà đã tuyệt vời như thế, chả trách nào Khổng Khâu năm xưa đến Tề, mắt thấy tai nghe biểu diễn âm nhạc, thì ba tháng không biết đến rượu thịt, lại còn khen rằng tận thiện tận mỹ”.
Tiêu Nguyệt Đàm cười nói: “Lần trước xem xong Đổng tiểu thư múa hát, Đàm mỗ cho đến bây giờ cũng không biết mùi thịt như thế nào!”
Mọi người đều cười vang lên. Đổng Thục Trinh càng hớn hở, cảm thấy mình đã lấy được sĩ diện.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ té ra Đổng Thục Trinh này múa rất hay, chả trách nào ngồi ở ghế thứ hai của đoàn ca vũ này.
Thời gian đã quá canh ba, bọn Tiêu Nguyệt Đàm đành phải chia tay.
Vân Nương càng bịn rịn không muốn y bỏ đi, than rằng: “Nếu chiếc thuyền này lớn hơn một chút thì hay quá, như thế trong mấy ngày đi Lâm Tri, có thể cùng Đàm tiên sinh đàm luận âm nhạc”.
Du Cát nói với vẻ rất nhiệt tình: “Chỉ cần một góc nhỏ, chúng tôi đã mãn nguyện”.
Đổng Thục Trinh nói: “Như thế thì thiệt thòi cho các vị tiên sinh quá, chúng tôi có thể cho người dọn dẹp mấy phòng các vị, nếu các vị không chê...”
Bọn Trọng Tôn Hà Kỵ vui mừng ra mặt, gật đầu chấp nhận.
Hạng Thiếu Long chợt nảy ra một ý, nói: “Tại hạ chỉ ở một mình, nếu...”
Tiêu Nguyệt Đàm là người thông minh, hiểu ý ngay, cười lớn nói: “Vậy thì Đàm mỗ sẽ ở cùng một phòng với Thẩm huynh, như thế có thể nghe được lời hay ý đẹp của Thẩm huynh. Ngày mai sẽ bảo người đem vật dụng của chúng tôi đến là xong”.
Về đến phòng, thổi tắt đèn, hai người ngồi xuống.
Sau khi Tiêu Nguyệt Đàm nghe xong hành trình trốn chạy của gã, than rằng: “Khi Thiếu Long nắm thiên quân vạn mã, đã khiến cho các nước chư hầu người ngã ngựa đổ, ai nấy đều kinh sợ, không ngờ sau đó chỉ một mình một ngựa mà cũng khiến cho trời long đất lở. Giờ đây ba nước Hàn, Triệu, Ngụy đều canh chừng con đường về phía Tây của Thiếu Long, nếu như cứ mạo hiểm quay về, thì rủi ro sẽ rất lớn, huynh không nên mạo hiểm”.
Hạng Thiếu Long nói: “Vậy người Sở có phản ứng gì?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Hoàn toàn không có phản ứng. Nhưng lòng người khó đoán, nước Sở không phải là nơi tuyệt đối an toàn. Theo ta thấy, Thiếu Long chỉ nên tránh cơn sóng gió trước, khiến cho Tam Tấn tin rằng huynh đã quay về Trung Mâu, rồi sau đó ta sẽ yểm hộ huynh trở về nước Tần”.
Ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Ta sẽ sai tâm phúc đến Hàm Dương để báo cho Đồ quản gia, rồi ông ta sẽ nói lại với bọn Yên Nhiên, huynh có thể yên tâm đến Tề mà trốn tránh một thời gian”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Nếu huynh cũng có thể nhận ra ta, người khác chả lẽ không thể hay sao?”
Tiêu Nguyệt Đàm nhìn kỹ gã một hồi, nói: “Huynh để râu, lại thêm ốm đi không ít, bộ dạng thay đổi rất nhiều. Ta cũng vì huynh cứ nhìn chằm chằm vào ta, lại thêm hai tháng nay ta luôn lo lắng chuyện của huynh nên mới nhận ra. Đừng quên rằng ta tinh thông thuật di dung, chỉ cần ra chút công phu, thay đổi kiểu râu, kiểu tóc của huynh, đội thêm mũ vào, đảm bảo dù cho Điền Đan có chạm mặt huynh cũng không thể nhận ra”.
Ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Ta sẽ chỉ cho huynh cách ăn nói, như thế càng sẽ kín kẽ hơn. Thân phận bây giờ của huynh chỉ có thể tiếp xúc với thủ hạ của Điền Đan, không cần phải lo lắng”.
Hạng Thiếu Long nghe mà vui mừng lắm.
Nói thật lòng, gã có chút không nỡ rời Phụng Phi, đó chẳng phải là vì ý đồ gì cả, mà là rất muốn xem những màn ca vũ của nàng, lại có thể bảo vệ nàng bình an rời khỏi nước Tề.
Rồi lại rầu rĩ nói: “Nếu huynh thay đổi hình dáng của ta, thì phải đối phó thế nào với người trong đoàn ca vũ?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Ta có thể thay đổi dần hình dáng của huynh, như thế không ai có thể phát giác được, hãy yên tâm. Huynh đã biết được bản lĩnh của Tiêu Nguyệt Đàm này kia mà”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Ta làm sao không tin bản lĩnh của huynh, à này, lần này có những ai sẽ đến nước Tề chúc thọ?”
Tiêu Nguyệt Đàm cười nhạt nói: “Lã Bất Vi là một trong số ấy, chắc là không có chuyện gì hay ho đâu”.
Hạng Thiếu Long giật mình, nhớ lại chuyện nước Tề chưa chọn Thái tử mà Điền Mỹ Mỹ đã nói.
Trong khoảnh khắc, gã đã biết vận mệnh kỳ lạ của mình, đã ném mình vào trong vòng xoáy này.
Nước Tề chẳng phải đang đánh nhau với năm nước phía Đông hay sao, cớ gì Lã Bất Vi lại nghênh ngang đến nước Tề.
Đồng thời lại nhớ đến Thiện Nhu.
Gã có thể gặp nàng ở Lâm Tri hay không?