Trải qua chuyện này, thân phận của Hạng Thiếu Long đã rất khác trước, đầu tiên là được rời khỏi tầng cuối cùng, đến được ở chung phòng với bốn tên gia tướng ở tầng giữa, không cần phải đối mặt với bọn người Cốc Minh nữa.
Điều quan trọng hơn là không ai dám quấy rối gã nữa cũng không dám khiêu khích gã bằng lời nói. Đó không chỉ vì lời cảnh cáo của Phụng Phi mà là vì có vết xe đổ của bọn Vu Tuần, không ai dám đắc tội với gã nữa.
Ở một mức độ nào đó, gã đã trở thành một vị anh hùng trong đoàn, làm nức lòng những người lâu nay vẫn bị bọn Trương Tuyền, Sa Lập và Tiểu Linh bức Hi*p.
Trong cuộc đấu tranh ở đoàn này, gã đã chuyển khách thành chủ, trở thành người thắng lợi. Nhưng trong kế hoạch chạy trốn, gã lại là một kẻ thất bại. Gã đương nhiên không cam lòng đến nước Tề, nhưng cũng không thể bỏ trốn trong thời tiết giá rét như thế này.
Gã vẫn chưa quyết định có nên chạy trốn khi tay cập bến kế tiếp hay không.
Khi ăn cơm tối, vẫn không ai dám chủ động nói chuyện với gã, nhưng cũng có người lễ phép gật đầu chào gã, dáng vẻ rất thân thiện.
Khi mọi người đều trốn trong khoang thuyền tránh gió, gã ngồi một mình ở đuôi thuyền, ngắm nhìn cảnh hai bên bờ sông dưới ánh sao đêm.
Phía sau là ba chiếc thuyền lớn.
Gã nghĩ đến việc dần xa đám thê nhi ở Hàm Dương, lại nhớ đến cái ૮ɦếƭ của Châu Lương và Ưng vương, từng người lính đã ngã xuống bên cạnh gã, cảm thấy trong lòng chua xót, gã như muốn khóc òa lên.
Lý Mục đã cho gã nếm mùi của chiến bại.
Nhưng gã không thể hận y, cũng chẳng có lòng báo thù. Câu nói “Ngày sau gặp lại trên chiến trường, tuyệt không lưu tình” của Lý Mục vẫn như vang vọng đâu đây.
Còn Tiểu Bàn, không biết y cảm thấy buồn bã hay vui mừng trước sự mất tích của gã? Nói cho cùng, Hạng Thiếu Long chính là quá khứ của Tiểu Bàn.
Không có Hạng Thiếu Long, Tiểu Bàn mới thật sự trở thành Tần Thủy Hoàng.
Ý nghĩ đó khiến Hạng Thiếu Long chua xót.
Tiểu Bàn đang thay đổi hàng ngày. Trong lịch sử Trung Quốc, tất cả những người có công cao hơn chủ, đều không có kết cục tốt. Trừ phi là ςướק lấy ngôi Hoàng đế. Gã đã rất cẩn thận, không bao giờ dám y công mà tự mãn. Nhưng gã lại trở thành một trung tâm của quyền lực, có thể ảnh hưởng đến sự quyết định của Tiểu Bàn, vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai. Mối quan hệ được xây dựng từ lúc Tiểu Bàn còn nhỏ, không biết có vượt khỏi định luật công cao hơn chủ hay không?
Đang lúc trầm tư suy nghĩ, một giọng nữ tử dịu dàng vang lên bên tai: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Hạng Thiếu Long giật mình, quay đầu lại nhìn, thì ra đó là Vân Nương.
Gã vội vàng đứng dậy thi lễ.
Vân Nương đến bên gã, ngồi xuống, than rằng: “Phải chăng vì là người trong thuyền ai cũng đều sợ ngươi, cho nên ngươi mới ngồi một mình ở đây? Đại tiểu thư và ta thấy ngươi ở đây, tiểu thư bảo ta đến hỏi han ngươi”.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn nàng, nữ nhân này e cũng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Nhưng người giữ gìn thật là tốt, làn da của nàng mịn màng như một thiếu nữ, khuôn mặt thật là xinh đẹp, chỉ là có một ít gió sương của năm tháng, nhưng lại khiến cho nàng có dáng dấp của một người đàn bà phong trần, nhất thời gã ngẩn ra nhìn.
Vân Nương thấy ánh mắt của gã nhìn mình hau háu, mỉm cười nói: “Chỉ cần nhìn dáng vẻ ngươi nói chuyện, thì đã biết trước đây ngươi cũng có những ngày vinh quang tại phủ Tín Lăng quân. Trong phủ Tín Lăng quân có hơn ba ngàn thực khách, có thể đánh xe ngựa cho y, chắc cũng là vinh dự lắm. Giờ đây chắc không ai dám coi thường ngươi nữa”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại những ân oán của mình với Tín Lăng quân, trong mắt lộ ra vẻ thương cảm, khiến cho con tim lâu nay vẫn bình lặng của Vân Nương xao xuyến, cảm thấy nam nhân này có sức hấp dẫn thật lớn.
Hạng Thiếu Long thấy Vân Nương đột nhiên tránh ánh mắt của mình, thầm nghĩ lẽ nào nàng cũng e sợ ta? Thở dài mà nói rằng: “Được người thương yêu, hoặc được người sợ hãi, rốt cuộc là cái nào tốt?”
Vân Nương phát giác mình không thể xem nam nhân này là một hạ nhân, mà lời nói của y đã khiến cho nàng tò mò. Vân Nương đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, đáp ngay rằng: “Đương nhiên được người ta yêu mến”.
Nói xong thì mặt hơi đỏ.
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói: “Đó chỉ là ý nghĩ của bọn trẻ tuổi chưa hiểu chuyện đời, tốt nhất là khiến cho người ta sợ, rồi lại khiến cho người ta thương yêu. Nhưng ai cũng biết được rằng đó là điều không thể. Cho nên thà khiến cho người ta sợ, chí ít cũng sẽ an toàn hơn”.
Vân Nương nghe mà ngẩn người ra, một lát sau mới nói: “Ý nghĩ của ngươi thật là đặc biệt. Nhưng cũng có lý lắm. Nhiều khi những kẻ làm tổn thương với ta đều là người ta yêu thương. Chao ôi! Một nhân tài như ngươi, sao lại cam chịu làm một tên đánh xe”.
Cả nàng cũng không hiểu nổi mình, tại sao lại chấp nhận nói chuyện với một kẻ hạ nhân thế này.
Hạng Thiếu Long đương nhiên không có chuyện tự ti.
Nghe nàng hỏi như thế, cười khổ mà nói rằng: “Đó có lẽ gọi là đời người lên voi xuống chó”.
Vân Nương làm sao hiểu được hàm ý thật sự trong câu nói của gã, một lát sau mới nắm được ý nghĩ đại khái, biến sắc nói: “Câu nói này dùng để hình dung thời vận của một con người, quả thật là rất xác đáng”.
Tiếp theo nói có vẻ không nỡ lòng: “Ta đến đã lâu, phải quay về báo cáo với tiểu thư”.
Hạng Thiếu Long thừa cơ hỏi: “Thuyền vẫn chưa cập bến hay sao?”
Vân Nương trả lời: “Ngươi muốn học theo bọn chúng lên bờ để đi giải trí hay sao? Nhưng lần này không được. Ngày mai chỉ có thể dừng lại một canh giờ. Ngoài những kẻ lên bờ nhận hàng, những người khác không được rời khỏi thuyền. Ta đi đây”.
Nhìn dáng vẻ uyển chuyển của nàng, Hạng Thiếu Long chỉ đành cười khổ, chờ cơ hội bỏ chạy ở bến kế tiếp.
Hôm sau khi tuyền đến bến, Hạng Thiếu Long ra đầu thuyền, chỉ thấy trên bờ đầy những người dân Tề đến nhìn Phụng Phi, Quang Thành Thủ đã thân hành lên thuyền để thỉnh an nàng, khiến cho Hạng Thiếu Long càng không có cơ hội chạy trốn.
Gã bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa, đối với gã mà nói con thuyền này đã trở thành một nhà ngục trên sông.
Điều an ủi duy nhất là qua những ngày tháng rảnh rỗi, tinh thần và thể lực của gã bắt đầu hồi phục trở lại, người dễ nhìn hơn lúc bỏ chạy nhiều, không còn là một kẻ da bọc xương nữa.
Khi quay về phòng thì chạm mặt với Trương Tuyền. Trương Tuyền nhìn gã bằng ánh mắt căm hơn, gã chỉ đành cười mà thôi.
Lúc này gã đã thân thiện với bốn tên gia tướng, hỏi bọn bến kế tiếp sẽ cập bờ.
Một kẻ tên là Phi Thuần cười nói: “Thẩm huynh muốn đi tìm bọn chị em ư?”
Kẻ tên Phi Thuần này người trung bình, thấp hơn Hạng Thiếu Long cả một cái đầu, tướng mạo bình thương, nhưng tính cách thì rất dễ chịu, khiến cho người ta cảm thấy thích gần gũi. Trong bốn tên gia tướng thì y là người lớn tuổi nhất, vừa khoảng hơn ba mươi.
Một tên gia tướng khác là Phùng Lượng nói: “Ngày mốt chúng ta sẽ đến Địch thành, là nơi dừng chân trước khi đến Lâm Tri, muốn ăn chơi thì hãy nắm lấy thời cơ này. Bởi vì nghe nói Lâm Tri vật giá leo thang, không đến lượt chúng ta ăn chơi”.
Phùng Lượng khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ cao lớn, chỉ thấp hơn Hạng Thiếu Long hai ba phân, là kẻ có hiểu biết nhất trong bốn người này.
Kẻ còn lại tên là Lôi Xung Nhi, nhỏ hơn Phùng Lượng hai tuổi, chân tay dài ngoằng, nhìn như một con vượn rất có tính cách, có quan hệ tốt với bọn chị em ở tầng trên, rất tự phụ. Đối với Hạng Thiếu Long cũng thân thiện, nhưng có chút đố kỵ. Vội nói: “Bao chị em đâu nhất định phải cần tiền? Đến lúc đó hãy coi thủ đoạn của ta”.
Phi Thuần và Phùng Lượng lập tức cãi lại, cả ba người làm ầm cả một góc phòng.
Hạng Thiếu Long nhớ lại những người bạn cùng đội của mình ở thế kỷ hai mươi mốt như Tử Trương, Mãn Ngưu, Khuê Báo...
Có thể nói Địch Thành là cơ hội bỏ chạy cuối cùng.
Nếu tới Lâm Tri, gã sẽ càng nguy hiểm hơn. Bởi vì ở đó sẽ có người biết gã.
Mà gã lại là kẻ đánh xe ngựa của Phụng Phi, nếu hằng ngày đều đưa nàng đến những chỗ cao sang, thì khả năng bị lộ sẽ càng nhiều hơn.
Cho nên dù phải nhảy xuống nước, gã không thể đến Lâm Tri.
Khi sắp đến giờ ngủ, có tiếng gõ cửa phòng, một ả nô tỳ vào tìm Hạng Thiếu Long, bảo Phụng Phi muốn gặp gã.
Hạng Thiếu Long lo sợ, không biết Phụng Phi vì cớ gì mà muốn gặp gã.
Ả nô tỳ dẫn đường trông rất quen mặt, nhớ lại đó chính là kẻ đã quát mình dừng chân ở đầu thuyền ngày hôm ấy, hỏi: “Vị đại tỷ này phải xưng hô thế nào đây?”
Ả nô tỳ lạnh lùng nói: “Đừng hỏi đông hỏi tây nữa, đợi lát nữa gặp Đại tiểu thư, ngươi tốt nhất hãy giữ quy củ, nếu chọc giận tiểu thu, ngươi đừng hòng ở lại đây”.
Hạng Thiếu Long nghe nàng nói thế, đoán rằng có lẽ nàng là người của phía Tiểu Linh, chắc là bạn bè gì đây, cho nên mới ăn nói với mình như thế, nào tính toán với nàng, mỉm cười không nói, theo nàng bước lên tầng trên.
Phụng Phi không đeo mạng che mặt, lặng lẽ ngồi trên chiếu, Hạng Thiếu Long thi lễ rồi ngồi xuống chiếc đệm mềm cách nàng mấy trượng.
Ả nô tỳ lui ra, trong sảnh chỉ còn lại hai người.
Sự hấp dẫn giữa nam và nữ là điều tự nhiên.
Hạng Thiếu Long thầm đánh giá sắc đẹp của nàng.
Chỉ dáng ngồi của nàng thôi cũng đã mê người, bộ áo bào bằng tơ rộng rãi che hết đôi chân của nàng, chiếc váy của nàng kéo qua một bên, tuy là ngồi nhưng bộ иgự¢ của nàng ưỡn lên, trông vừa kiêu ngạo vừa nhàn nhã. Chỉ cần là một nam nhân bình thường, cũng sẽ nảy sinh lòng ham muốn.
Mái tóc của nàng được tết thành hai 乃úi, mặt ngọc vẫn lặng lẽ như không khiến Hạng Thiếu Long bất đồ nhớ lại lời khen của Đồ Tiên “Trong ngoài đều đẹp”.
Bên cạnh của nàng có đặt một cây đàn năm dây màu gỗ đen tuyền, càng tôn thêm vẻ đẹp của chiếc áo bào màu vàng nhạt của nàng.
Đó quả thực là một bức tranh mỹ nữ tuyệt đẹp, một vẻ đẹp như thơ như họa.
Lửa trong lò sưởi đang cháy, thỉnh thoảng phát ra tiếng tý tách, hòa với tiếng sóng người vỗ vào mạn thuyền, như tọa thành một khúc giao hưởng.
Một người biết kiềm chế như Hạng Thiếu Long, nhưng con tim vẫn xao xuyến trước sắc đẹp của nàng, không hổ là người đứng đầu trong tam đại danh cơ.
Chả trách nào mà biết bao công khanh đại thần, vương hầu quý tộc đều muốn quỳ gối xuống dưới chân nàng.
Không cần nói có thể gần gũi nàng, chỉ cần được nàng nhìn cũng đã là ân sủng của trời đất.
Khi tiếng lòng đang xao xuyến, Phụng Phi bình thản nói: “Vô Kỵ công tử ૮ɦếƭ như thế nào?”
Hạng Thiếu Long nâng cao cảnh giác, cúi đầu buồn bã nói: “Nếu Đại tiểu thư hỏi tiểu nhân câu này ở Đại Lương tiểu nhân sẽ không dám nói như sự thật”.
Rồi làm ra vẻ như đang nhớ về quá khứ, rầu rĩ nói: “Tên hôn quân An Ly vương lúc đó bệnh đã sắp ૮ɦếƭ, Long Dương quân và Thái tử Tăng dắt theo một toán cấm vệ đến phủ của tiểu nhân, tặng một chén rượu. Tiếp theo Tín Lăng quân lần lượt tìm từng người trong chúng tôi dặn đò rồi sau đó uống cạn chén rượu, chao ôi!”
Gã biết nếu như không nói tường tận sẽ khiến cho nàng mỹ nữ thông minh ngày nghi ngờ, cho nên cứ kể ra một câu chuyện để tránh nàng hỏi đến chi tiết.
Quả nhiên Phụng Phi không hề nghi ngờ, buồn bã thở dài rồi trầm ngâm không nói.
Hạng Thiếu Long chợt suy nghĩ, biết nàng đã nghi ngờ mình, thậm chí có thể nghi ngờ mình chính là Hạng Thiếu Long, nên mới hỏi gã.
Nhưng gã tin rằng mình có thể vượt qua được ải này, trước tiên là vì nàng chỉ có ấn tượng sơ qua với hình dáng của mình, lại thêm lúc đó đèn đuốc lờ mờ, thần thái và cách ăn mặc của mình rất khác lúc này, lại thêm giờ đây gã mặt mũi đầy râu, người chí ít cũng ốm đi hơn mười cân. Mà điều quan trọng hơn là Trương Tuyền đã thuê gã từ trại ngựa của nhà quan nước Ngụy, không ai nghĩ được là gã đã trà trộn vào.
Phụng Phi lại nhìn gã, dịu dàng hỏi: “Thẩm Lương nhà ngươi phải chăng là kẻ đánh xe ngựa của Vô Kỵ công tử?”
Hạng Thiếu Long hơi ngạc nhiên, đã nghĩ ra được cách giải thích khác, nói: “Ánh mắt của Đại tiểu thư quả thật lợi hại, tiểu nhân vốn là thủ hạ của đại tướng quân Liêm Pha nước Triệu, đi theo Liêm đại tướng quân rời nước Triệu đến chỗ Vô Kỵ công tử, được Vô Kỵ công tử thu làm khách khanh, tưởng rằng có thể làm nên chuyện lớn, nào ngờ người tính không bằng trời tính, cuối cùng phải rời khỏi Đại Lương. Qua hai lần biến cố tiểu nhân coi công danh như bùn đất, chỉ hy vọng có thể kiếm được một số tiền, tìm một nơi vắng vẻ để được sống cuộc sống thanh bần cho xong”.
Phụng Phi biến sắc nói: “Người tính không bằng trời tính, câu nói này thật là hay. Cảnh ngộ của Thẩm huynh thật khiến cho người ta thương cảm, nếu không ngại tài lớn mà dùng nhỏ, có thể yên tâm quản lý đoàn vũ ca này cho ta”.
Hạng Thiếu Long giả vờ lo lắng, cúi đầu nói: “Hai tiếng Thẩm huynh của Đại tiểu thư, tiểu nhân làm sao gánh vác nổi, huống chi tiểu nhân là người mới đến, khó mà làm cho mọi người tin phục được, Đại tiểu thư ngàn vạn lần đừng đề cao tiểu nhân”.
Phụng Phi mỉm cười nói: “Ta đã từng đi các nước, gặp được vô số người, chỉ thấy ngươi là kẻ cứng cỏi, đứng trước đám đông mà không hề biến sắc, lại thấy ngươi không phải là kẻ quen làm nô bộc. Ngươi khiến ta nhớ lại một người đã gặp ở Hàm Dương, nếu chẳng phải Trương Tuyền có thể khẳng định thân phận của ngươi thì ta đã nhận sai người rồi”.
Hạng Thiếu Long giật mình, giả vờ tò mò, hỏi: “Tiểu nhân phải chăng giống người ấy?”
Phụng Phi định thần nhìn lại một hồi, trong mắt lộ vẻ hoang mang, nói như đang mơ màng: “Quả thật là hơi giống, nhất là ánh mắt của ngươi. Nhưng giờ đây dù cho không có Trương Tuyền khẳng định, cũng biết ngươi không phải là y, bởi vì ở Trung Mâu truyền tin đến rằng, y đã an toàn quay về. Nực cười thay, người Ngụy đã suýt tý nữa lật tung cả Đại Lương lên, té ra lại hiểu nhầm, đương nhiên không bắt được người”.
Hạng Thiếu Long lập tức hiểu ra, biết được hai người Đằng, Kinh đã nhận được tin từ Kinh gia thôn, biết rõ nơi đến của gã, nên mới cố ý tung hỏa mù, bảo y đã an toàn quay về Trung Mâu, khiến cho kẻ địch không còn truy bắt gã nữa.
Chiêu này quả thật cao minh. Chỉ cần tìm một người có dáng vẻ giống gã như là Ô Quả chẳng hạn, hóa trang thêm một chút, nhìn từ xa đảm bảo có thể lừa được người khác.
Kẻ duy nhất biết được gã đến Đại Lương là Long Dương quân, nhưng có miệng mà khó nói, không dám nói sự thực ra.
Nói cho cùng, lòng của Long Dương quân vẫn hướng về gã.
Trong tình thế thuận lợi nước đẩy thuyền này, cũng chỉ đành im miệng không nói, giúp cho gã một tay. Còn bí đạo trong hoàng cung, có lẽ đến giờ này vẫn chưa được phát hiện, mà dù có phát hiện ra cũng không nghi cho gã, bởi vì sự việc quả thật vượt ra khỏi sự tưởng tượng của người ta.
Nghĩ tới đây, gã lập tức yên lòng, miệng thì nói rằng: “Té ra Đại tiểu thư muốn nói đến Hạng Thiếu Long ở nước Tần”.
Phụng Phi nhìn gã, trong ánh mắt lộ vẻ nhung nhớ, nhưng không nói ra lời.
Lúc này, Hạng Thiếu Long biết Phụng Phi đã có cảm tình với mình, thật là vinh hạnh.
Phụng Phi dịu dàng nói: “Lần này đến Lâm Tri đã hoàn thành được tâm nguyện đi hết các nước của ta, sau này ta ta định giải tán đoàn vũ cơ, trở về phương Nam, sống cuộc sống bình đạm”.
Hạng Thiếu Long giật mình, nói: “Té ra Đại tiểu thư muốn nghỉ ngơi”.
Phụng Phi nở nụ cười, dịu dàng nói: “Có lẽ ta là người không chịu sống đời sống cô tịch, cũng không thể lấy sức để phụng người, cho nên mới dùng ca đoàn để đi đánh thiên hạ, phát dương quang đại thi ca mà tiên hiền đã để lại. Song lần này đến Lâm Tri quả thật là không dễ ứng phó. Không biết ai đã tung tin rằng ta sẽ giải tán đoàn vũ cơ này. Giờ đây ai nấy cũng lăm le dò ngó đến ta, Thẩm huynh chắc đã hiểu ý của ta”.
Hạng Thiếu Long nói với vẻ thắc mắc: “Đã là như thế, Đại tiểu thư không đến Lâm Tri thì chẳng phải mọi việc sẽ được giải quyết hay sao?”
Phụng Phi bình thản nói: “Để sót Lâm Tri, ta không an lòng. Huống chi đời người là phải đối mặt với thử thách, nếu ta lâm trận rút lui, nửa đời sau chắc chắn sẽ rất tiếc nuối”.
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Một nhân tài như ngươi, có thể gặp mà không thể cầu, hay là chúng ta hãy giao dịch một cách công bằng. Giả sử Thẩm huynh có thể bảo vệ cho Phụng Phi này an toàn rời khỏi nước Tề, dù làm cơ thi*p cho kẻ khác, ta cũng sẽ đền đáp cho Thẩm huynh hai mươi đỉnh hoàng kim, giúp Thẩm huynh sống nửa đời còn lại”.
Hạng Thiếu Long nổi da gà, trước tiên không cần nói gã không thể đến Lâm Tri, dù cho có đến được, chưa chắc đã có thể rời khỏi. Giả sử nếu trở thành “giám đốc công khai” của đoàn ca vũ này, suốt ngày phải gặp mặt những hạng quý tộc như Điền Đan, lại phải dùng hết tất cả các thủ đoạn để đối phó, bảo vệ sự trong sạch cho Phụng Phi, thì có nghĩa gã đã tự dâng đầu mình cho kẻ khác.
Đồng thời gã hiểu được cảnh ngộ của Phụng Phi.
Một ngày còn rong ruổi với đoàn ca vũ, nàng vẫn có thể được an toàn. Nhưng bỏ đi thân phận này, thì ai ai cũng muốn chiếm đoạt lấy nàng.
Sự lo lắng của nàng không phải là không có lý.
Chỉ đành cười khổ mà rằng: “Đại tiểu thư đã quá đề cao tại hạ”.
Đây là chuyện không thể chấp nhận. Nhưng vấn đề là nếu từ chối thì càng không hợp lý hơn. Xem ra chỉ đành cắn răng mà lừa nàng một lần vậy.
Trong lòng mâu thuẫn vô cùng.
Phụng Phi bình tĩnh nói: “Nếu ngươi làm không được, chả lẽ Trương Tuyền làm được hay sao? Chí ít ngươi cũng là người không dễ bị mua chuộc, ta không hề có lòng tin với Trương Tuyền”.
Rồi lại than rằng: “Chúng ta rốt cuộc vẫn là hạng đàn bà yếu đuối, làm sao ứng phó được với nam nhân man rợ, chỉ đành dựa vào ngươi”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Sao Đại tiểu thư không giữ bí mật chuyện giải tán đoàn ca vũ, chẳng phải sẽ tránh được lo lắng hay sao?”
Phụng Phi lộ vẻ buồn bã nói: “Ta cố ý để làm một người gần gũi với ta biết, để coi thử nàng có trung thành với ta không. Cuối cùng đã hiểu rõ được tất cả, tuy giờ đây lâm vào cảnh nguy hiểm, nhưng cũng đáng giá lắm”.
Hạng Thiếu Long giật mình nói: “Phải chăng là Nhị tiểu thư?”
Phụng Phi bình tĩnh, gật đầu nói: “Nàng trước nay vẫn luôn muốn thay thế vị trí của ta. Trong thời buổi nam nhân nắm quyền này, bọn nữ tử chúng ta rất khó dựng nên sự nghiệp cho mình, có một đoàn ca vũ như thế này cũng là hiếm lắm, nàng trước nay luôn đứng sau ta, nên đương nhiên muốn đuổi ta đi”.
Hạng Thiếu Long nói: “Vậy thì hãy tặng đoàn ca vũ cho nàng là xong”.
Phụng Phi nói: “Chuyện này liên quan tới nhiều vấn đề, ta đã từng hứa với những người đi theo ta, khi giải tán đoàn ca vũ này, thì sẽ tặng cho mỗi người một số tài sản. Cho nên Đổng Thục Trinh tìm cách giành hết mọi tài sản trước khi giải tán đoàn ca vũ”.
Ngừng một lát rồi tiếp tục nói: “Sự thật thì ngươi đã giúp ta, khiến ta có thể đuổi được Sa Lập, nhưng giờ đây Đổng Thục Trinh lại lôi kéo Trương Tuyền, Thẩm huynh chắc hiểu cảnh ngộ của ta”.
Hạng Thiếu Long có nỗi khổ tự mình biết, nhưng không thể mở mắt mà dối gạt nàng.
Sự mâu thuẫn và đau khổ này, sự thực không có 乃út mực nào tả nổi.
Gã làm sao có thể nhẫn tâm để cho nàng mỹ nữ tài nghệ song toàn này rơi vào nanh vuốt của những kẻ gian nhân?