Tầm Tần ký - Hồi 223

Tác giả: Vô Danh


Bọn Hạng Thiếu Long lên chiếc thuyền do Tiểu Bàn phái đến, ngược dòng mà quay về Hàm Dương.
Đi theo thuyền có cả Kỷ Yên Nhiên, Triệu Chi, Châu Vi và Lộc Đan Nhi, khiến cho Hạng Thiếu Long, Ô Quả và Kinh Tuấn đều vui mừng ra mặt.
Ô Đình Phương thì phải ở nhà với Hạng Bảo Nhi, cho nên không đến. Tỷ muội họ Điền cũng phải ở nhà.
Lúc dùng cơm tối trong khoang thuyền, Hạng Thiếu Long hỏi đến Cầm Thanh, Kỷ Yên Nhiên buồn rầu nói: “Hoa Dương phu nhân đã qua đời vào tháng trước, Thanh tỷ đưa tin về, bảo rằng phải thủ hiếu cho phu nhân một năm, đồng thời cũng để xử lý công việc trong gia tộc, tạm thời không thể quay về Hàm Dương”.
Lộc Đan Nhi đắc ý nói: “Tam ca vẫn còn chưa cảm tạ muội, lần này nếu không phải Lộc Đan Nhi này cầu xin với Bị quân, thì tam ca làm sao có thể bên trái có Kỷ tài nữ, bên phải có Chi tỷ tỷ?”
Mọi người thấy nàng đã kết hôn, nhưng vẫn giữ cái dáng vẻ láu lỉnh ấy, đều cảm thấy buồn cười.
Châu Vi nói: “Từ khi các người xuất chinh, không cần nói đến chúng tôi, mà sự thật cả thành Hàm Dương trên dưới đều lo lắng, người đi đường cũng tắt hẳn nụ cười, sợ rằng liên quân sẽ đánh vào thành, cho đến khi tin truyền về toàn thành vui mừng như điên, ai nấy chạy ra ngoài đường ca hát suốt đêm, không ngừng gọi tên của Bị quân và Hạng gia, họ càng tin tưởng rằng nhờ có Hắc Long phù hộ nên mới có được chiến thắng này”.
Mọi người đều cảm thấy vinh quang và cảm động.
Lộc Đan Nhi quay về phía Hoàn Xỉ, ra vẻ mình là một vị đại tỷ, nói: “Lần này Tiểu Xỉ nhà ngươi về đến Hàm Dương thì phải nên thành gia lập thất, chuyện này ta sẽ sắp xếp, chỉ cần ngươi nghe ta căn dặn là được”.
Ô Quả nói: “Nếu nghe theo sự sắp xếp của Kinh phu nhân, há chẳng phải là kết hôn mù quáng hay sao?”
Nhất thời mọi người đều cười ầm lên.
Khi Lộc Đan Nhi trừng mắt với Ô Quả, Kỷ Yên Nhiên nói: “Nghe nói Lã Bất Vi nghe tin các người chiến thắng, ba ngày ăn không ngon, khi bọn thi*p lên đường đến đây đã sai người đến quận Đông, nhưng bọn thi*p nghi ngờ y có ý đồ khác, nói không chừng là đi gặp bọn Thành Kiều và Đỗ Bích”.
Đằng Dực hỏi: “Quan hệ giữa Lã Bất Vi và Lao Ái giờ đây thế nào?”
Lộc Đan Nhi nói: “Hai người bọn họ không sao cả, thậm chí có thái độ thân mật trong hôn lễ giữa Quản Trung Tà và Lã Nương Dung, nói cười huyên thuyên với nhau, bọn hạ nhân thì lại đấu đá với nhau, giờ đây trong quân đô vệ rõ ràng chia thành hai phe, một bên là Quản Trung Tà và Hứa Thương, một bên là Hàn Kiệt. Còn Hàn Kiệt và Hứa Thương thì đang tranh nhau cô nương Dương Dự của Túy Phong lâu”.
Quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Xương Bình quân bảo ta cho các ngươi hay, y đã đặt tiệc chúc mừng cho các ngươi tại Túy Phong lâu”.
Điều mà Hoàn Xỉ quan tâm nhất là đội quân tốc viện do một tay mình huấn luyện, hỏi tình hình của huynh đệ họ ௱ôЛƓ và Tiểu Vương Bôn.
Triệu Chi nói: “Tiểu Bôn được Bị quân thăng làm phó tướng, phái đi biên cương phía Đông để trợ giúp Vương Hột, Lý Mục đó quả thật là lợi hại, nếu không có Vương thượng tướng quân, e rằng bốn quận phía Đông sẽ nguy mất”.
Đằng Dực hỏi đến ௱ôЛƓ Ngao, Kỷ Yên Nhiên than rằng: “Ông ta bị triệu hồi về đến Hàm Dương thì ngã bệnh, Lã Bất Vi tỏ ra lạnh nhạt với ông ta, giờ đây Lã Bất Vi cố gắng vun đắp cho Quản Trung Tà, Hứa Thương, Triệu Phố và Liên Giao, gần đây đã sai Quản Trung Tà và bọn Triệu Phố đi đánh nước Hàn, nghe nói còn chiếm được một thành nữa”.
Hạng Thiếu Long lo lắng lắm, Lã Bất Vi rốt cuộc cũng có quyền có thế, giờ đây lại cấu kết với bọn Thành Kiều, càng khó đối phó hơn. Quản Trung Tà lại là kẻ văn võ toàn tài. Nếu trở thành một ௱ôЛƓ Ngao thứ hai, ngày sau khi dấy binh tạo phản thì mối họa này sẽ rất lớn.
Mọi người nói với nhau vài câu nữa rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Hai người Kỷ, Triệu hầu hạ Hạng Thiếu Long tắm rửa thay y phục, khi lên giường, Kỷ Yên Nhiên hạ giọng nói: “Thái hậu lại đến Ung Đô, có cả Lao Ái và Mao Tiêu đi cùng, chắc phu quân đã đoán được chuyện gì!”
Hạng Thiếu Long giật mình nói: “Bà ta lại có tin vui sao?”
Đó là cái thai thứ hai của Chu Cơ.
Khi Kỷ Yên Nhiên gật đầu, Triệu Chi ôm gã từ sau, nói: “Hạng lang ơi! Bọn thi*p nhớ chàng đến khổ!”
Còn Kỷ tài nữ phía trước thì mặt đỏ ửng lên, e thẹn liếc gã.
Tiếp theo, không cần nói cũng biết chuyện gì xảy ra.
Khi bọn Hạng Thiếu Long đến bến đò của sông Vị Thủy ngoài thành Hàm Dương, đội nhạc tấu lên bản nhạc, Tiểu Bàn và Xương Bình quân đã sớm chờ ở đó.
Trên đường quay về hoàng cung, người dân hai bên đường hoan hô ầm ĩ, lại đốt pháo hoa, nhà nào cũng treo đèn kết hoa, không khí rất náo nhiệt.
Bị quân và tên của Hạng Thiếu Long được kêu lên không ngớt. Mọi người trước tiên đến tổ miếu để bái tế các vị tiên vương của nước Tần, đồng thời làm lễ mặc niệm cho các chiến sĩ đã hy sinh, sau đó tuyên bố cử hành quốc hiến ngay trong đêm ấy, đồng thời khen thưởng ba quân.
Tiếp theo Tiểu Bàn và Hạng Thiếu Long vào trong nội đình bàn bạc, ngoài ra còn có ba vị tâm phúc của Tiểu Bàn là Vương Lăng, Lý Tư và Xương Bình quân.
Lúc này trên danh nghĩa Tiểu Bàn chỉ mới mười chín tuổi, nhưng thực tế đã là hai mươi mốt tuổi. Đã hoàn toàn trở thành một nam tử thành niên.
Y tuy thấp hơn Hạng Thiếu Long nửa cái đầu, nhưng theo tiêu chuẩn của người bình thường thì cũng coi là khôi ngô. Vì y vai rộng иgự¢ nở, thâm trầm tự tin, ánh mắt sâu đến khó dò, uy thế khiến thiên hạ đều khi*p đảm ấy, có thể khiến cho người ta khâm phục và chịu bán mạng cho y.
Y chỉ ngồi bình thường nhưng có khí độ ép người, đủ khiến cho người ta phải cúi đầu quỳ xuống.
Mọi người lại chúc mừng Hạng Thiếu Long xong, Tiểu Bàn vui mừng nói: “Hạng khanh rốt cuộc thích quả nhân gọi khanh là Thái phó hay thượng tướng quân?”
Mọi người đều cười ầm lên.
Hạng Thiếu Long vừa cười vừa nói: “Có lẽ Thái phó thì thuận lỗ tai hơn”.
Tiểu Bàn lắc đầu, than rằng: “Thắng mà không kiêu, e rằng Đại Tần ta chỉ có một mình Thái phó mà thôi, trận này Thái phó đã đặt nền móng thống nhất thiên hạ cho Đại Tần ta, cũng đã lấy lại sĩ diện cho quả nhân. Giờ đây không ai còn dám nói sau lưng rằng quả nhân đã đối đãi với Thái phó trọng hậu”.
Xương Bình quân cười: “Lã Bất Vi đã tố cáo Thiếu Long chuyện thả Hàn Sấm, Bị quân chỉ trả lời y rằng không có chuyện này xảy ra, thì có thể chặn lại môi thương lưỡi kiếm của Lã Bất Vi. Ngày sau có người hỏi đến chuyện này, Thiếu Long cũng có thể trả lời như thế”.
Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Tiểu Bàn nói: “Đó chỉ là một chuyện nhỏ, dù cho thả Hàn Sấm, kẻ này làm được trò trống gì, điều đó cho thấy Thái phó không phải là hạng người vô tình vô nghĩa như Lã Bất Vi. Nhưng nếu ngày sau bắt được Lý Mục, Thái phó ngàn vạn lần đừng thả y”.
Hạng Thiếu Long nghĩ có lẽ phải gặp Lý Mục trên chiến trường, trong lòng chợt chùng xuống.
Vương Lăng hiểu tâm ý của gã, cười rằng: “Tạm thời chắc không có tình huống này, giờ đây Lý Mục đang đem binh đánh Tề, không những đã đánh lui được người Tề, kẻ muốn ςướק đoạt đất đai của người Triệu, mà còn lấy được đất Liêu An của người Tề, khiến cho Vương Hột có thể rảnh tay được một lúc, Lý Mục quả thật là lợi hại, kẻ này một ngày không trừ đi, thì chúng ta khó có thể tiến sang phía Đông”.
Lý Tư nói: “Lần này Thiếu Long đại triển thần oai, dù cho Tôn Võ sống lại, thì cũng không thể làm được như thế”.
Hạng Thiếu Long nói mấy lời khiêm nhường, rồi trong lòng nảy ra một ý, bảo rằng: “Giờ đây uy thế của Bị quân tăng lên, có lẽ là lúc triệu Vương Tiễn về triều”.
Xương Bình quân nói: “Bị quân cũng có ý này, cho nên mới định phái ௱ôЛƓ Võ, ௱ôЛƓ Điềm đi đánh nước Ngụy, đợi cho bọn họ có kinh nghiệm, rồi mới có thể thay thế Vương Tiễn. Nếu lúc này làm bừa, nói không chừng binh quyền ở biên cương đều rơi vào tay người của Lã Bất Vi và Lao Ái mất”.
Tiểu Bàn hạ giọng nói: “Giờ đây ௱ôЛƓ Ngao bệnh rất nặng, hôm trước lúc quả nhân đi thăm y, y đã khen Thái phó, xem ra rất có ý hối hận”.
Hạng Thiếu Long kể chuyện ngày trước ௱ôЛƓ Ngao nhờ mình chiếu cố cho ௱ôЛƓ Điềm, ௱ôЛƓ Võ.
Tiểu Bàn vui mừng, nói: “Đợi Thái hậu quay về, quả nhân sẽ phong hầu cho Thái phó, chức vị của Thái phó không thể nào thấp hơn Lã Bất Vi”.
Hạng Thiếu Long thấy có người khác ở đó, không tiện nói ra những lời từ chối, chỉ đành chấp nhận.
Còn ba năm nữa Tiểu Bàn mới cử hành lễ đội mũ, chỉ mong trong những ngày này không gặp phải Lý Mục ở sa trường thì đã tạ ơn trời đất.
Bàn bạc xong mọi chuyện, Hạng Thiếu Long quay về Ô phủ. Chỉ thấy bên ngoài Ô phủ có nhiều người đến chúc mừng, vừa mới bước vào cổng, trong sân đã có tiếng pháo nổ nghe rất vui tai.
Ô Ứng Nguyên dẫn người trong tộc ra chào đón, nắm lấy tay Hạng Thiếu Long cảm kích nói: “Ô gia chúng ta cuối cùng đã có một vị danh tướng uy chấn thiên hạ, ta vui mừng đến nỗi không biết nói lời gì nữa”.
Hạng Bảo Nhi ào vào lòng gã.
Tiếp theo là Ô Đình Phương và tỷ muội họ Điền cũng dắt nhau chạy tới.
Hạng Thiếu Long vừa ôm vừa dỗ, dắt theo bọn thê tử vào trong nhà, trước tiên bái tế tổ tông của Ô gia, tắm rửa thay đồ rồi mới ra đại đình.
Bọn Kỷ Yên Nhiên, Triệu Chi, Thiện Lan, Lộc Đan Nhi đều thay y phục đẹp đẽ, ra ngoài chào đón thân hữu.
Bọn Đằng Dực, Hoàn Xỉ, Triệu Đại cũng quay về, càng tăng thêm không khí náo nhiệt.
Châu Lương vì đã lập được công cho nên thân phận trong Ô gia cũng khác trước, Ưng vương còn được chú ý hơn cả Hạng Thiếu Long, bọn trẻ con đều vây quanh chỉ trỏ khen ngợi.
Ô Đình Phương quấn lấy Hạng Thiếu Long, nàng tuy đã tuổi quá hai mươi, nhưng dung mạo và thần thái đều như lúc còn thiếu nữ.
Hạng Thiếu Long tìm cơ hội bàn với Đằng Dực rằng: “Đệ chuẩn bị đề nghị với Bị quân, từ chức Đô kỵ thống lĩnh, mọi chuyện về sau đều phải nhờ vào nhị ca cả”.
Đằng Dực cười: “Tam đệ chắc cũng biết ta không có hứng thú với chuyện quan trường, theo ta thấy hay cứ để Tiểu Tuấn tiếp nhận, rồi bọn Ô Quả và Triệu Đại sẽ giúp cho, đồng thời còn phải đề bạt thêm hai người nữa”.
Hạng Thiếu Long nói: “Vậy thì Châu Lương và Ô Ngôn! Các thiết vệ khác cũng có thể cài vào trong đô kỵ, không cần theo chúng ta về mục trường nữa”.
Đằng Dực đồng ý, mọi chuyện cứ quyết định như thế.
Lúc này Ô Ứng Nguyên bước tới, kéo hai người ra một góc, nói: “Tháng trước ta mới từ biên ải quay về. Nghĩa đệ Vương Tiễn của các ngươi quả thật là một mãnh tướng rất trí dũng song toàn, cả người Hung Nô cũng không phải là đối thủ của y”.
Ngừng một chốc rồi nói: “Người Hung Nô lâu nay tung hoành vô địch ở biên giới phía Bắc, già trẻ trai gái đều giỏi thuật kỵ xạ, dũng mãnh hung hăng, đến và đi đều như cơn gió, lại có thể chịu được rét buốt. Nào ngờ trước tiên thua trong tay của Lý Mục, giờ đây lại bại trong tay của tứ đệ các ngươi. Hiện nay Ô Trác đã xây dựng Sơn Thành ở gần hồ Bối Gia Nhĩ, những dân tộc thiểu số yếu ớt lâu nay bị người Hung Nô bức Hi*p đều đến đi theo, tốt nhất hãy điều thêm một ngàn tử đệ binh của chúng ta, tăng cường thực lực, thì mới phát triển vững chắc hơn”.
Hai người Đằng, Hạng đều gật đầu.
Chỉ có xây dựng nên quốc gia của mình thì mới có thể có được tự do và hạnh phúc thật sự.
Đêm ấy Tiểu Bàn chủ trì buổi tiệc trong hoàng cung, dân cư trong toàn thành đều được thưởng rượu thịt.
Đối với Tiểu Bàn, Hạng Thiếu Long thắng trận cũng giống như bản thân y thắng, cho nên rất hài lòng và cao hứng.
Hạng Thiếu Long trở thành nhân vật chính của buổi tiệc, chén đến chung đi, buổi tiệc diễn ra đến canh một thì say mềm, chẳng thể về nổi nữa. Hôm sau thức dậy thì thấy mình đang nằm ngủ trên long sàng của Tần Thủy Hoàng trong tương lai, té ra Tiểu Bàn đã đòi như vậy.
Bọn Kỷ Yên Nhiên đều ở lại trong cung, đợi gã tỉnh dậy.
Đến khi Tiểu Bàn quay về dùng cơm trưa cùng với bọn Hạng Thiếu Long, mọi người thân thiết như người nhà.
Hạng Thiếu Long đề nghị Tiểu Bàn cho Kinh Tuấn làm Đô kỵ thống lĩnh, Ô Quả, Châu Lương, Triệu Đại làm phó, Tiểu Bàn chấp nhận cả, cười rằng: “Một chức Đô kỵ thống lĩnh, quả thật không cần thượng tướng quân phải kiêm nhiệm”.
Hạng Thiếu Long lại nhân đòi quay về mục trường để nghỉ ngơi, Tiểu Bàn tuy không muốn nhưng cũng đành phải gật đầu.
Sau bữa cơm thì Hạng Thiếu Long cùng bọn thê tử quay về Ô phủ, ngủ trưa một giấc, đến khi tỉnh lại thì tinh thần rất sảng khoái.
Bọn Kỷ Yên Nhiên thì ngồi bên giường nói chuyện thường ngày trong nhà, gã nghe mà lòng như mềm ra, càng tăng thêm cảm giác ngọt ngào.
So với sự tàn khốc lạnh lùng của chiến tranh, thì giờ khắc này quả thật là một thiên đường đầy ấm áp.
Thấy gã tỉnh dậy, Kỷ Yên Nhiên thì thầm bên tai: “Đồ quản gia hẹn gặp chàng ở chỗ cũ vào lúc hoàng hôn, Xương Bình quân đêm nay đã đặt tiệc tại Túy Phong lâu, bảo chàng đêm nay hãy đến dự tiệc. Hừ! Xương Bình quân chả lẽ không biết chàng quay về vẫn chưa có thời gian ở bên thê thi*p hay sao?”
Ô Đình Phương giận dỗi nói: “Đêm nay chàng không quay về, Phương nhi sẽ không ngủ”.
Hạng Thiếu Long suýt nữa phải thề thốt, đảm bảo đi sớm về sớm, hai người mới đổi giận làm vui.
Vừa gặp mặt, Đồ Tiên hàn huyên mấy câu thì đi vào chuyện chính: “Thiếu Long lần này đại triển thần oai, đánh lui liên quân năm nước, cũng đã làm rối loạn những suy tính của Lã Bất Vi, lại thêm ௱ôЛƓ Ngao bệnh nặng khiến cho y phải thay đổi cả sách lược. Giờ đây y không những đã cấu kết với bọn Đỗ Bích, Phố Cao, mà còn tìm cách lôi kéo Lao Ái”.
Ngừng một lát rồi nói: “Tên lão tặc này đã hoàn toàn trở mặt với Bị quân, biết ngày Bị quân đội mũ chính là lúc bại vong của y, cho nên trước ngày này, y quyết định đánh canh bạc cuối cùng, chuyện này không thể không đề phòng được”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Giờ đây uy quyền của Bị quân ngày càng tăng, Lao Ái cũng không dễ dàng tin tưởng y. Lã Bất Vi có thể làm được trò trống gì nữa”.
Đồ Tiên chắc lưỡi, nói rằng: “Có lợi thì sẽ bắt tay với nhau, vấn đề là Lao Ái cũng muốn làm phản. Phải biết rằng thực lực của Lao Ái chỉ là bọn lưu manh và vô lại, tuy được Chu Cơ sủng ái nhưng trong lòng của người Tần, chẳng ai muốn đi theo một kẻ làm hoạn quan như vậy ngoài Lã Bất Vi. Trong tình huống này, hai người rất có khả năng sẽ cấu kết với nhau. Mối quan hệ của bọn chúng đương nhiên không thể kéo dài lâu được, ta thấy ngày mưu phản thành công cũng chính là lúc chúng chia rẽ với nhau”.
Hạng Thiếu Long khổ não nói: “Chã lẽ Chu Cơ lại ngồi yên mà nhìn Lao Ái lật đổ đứa con của mình hay sao?”
Đồ Tiên than rằng: “Chu Cơ đã sa lầy ngày càng sâu, vả lại Lao Ái có thủ đoạn đặc biệt với mỹ nhân, Chu Cơ thì lại ham cái phong lưu khoái hoạt nhất thời, vì thế thanh thế của Lao Ái ngày một tăng. Sau khi Thiếu Long xuất chinh, Lao Ái lại lấy thân phận đứng đầu trăm quan, chuyện lớn nhỏ đều nhúng tay vào, lại còn tự xưng mình là Giả phụ, từ đó có thể thấy được lòng dạ của kẻ này”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên: “Giả phụ? Hừ, trước tiên là Lã Bất Vi, sau lại là Lao Ái, chẳng lẽ không biết rằng muốn ngồi lên đầu của vua, thì sẽ gây nên họa sát thân hay sao?”
Đồ Tiên nói: “Có được bao nhiêu người hiểu được thành công thì phải rút lui, con mồi đã bắt được thì chó săn cũng bị đem đi hầm. Nghe Đào công nói, ngày Bị quân làm lễ đội mũ, chính là lúc các ngươi quy ẩn nơi biên ải phía Bắc, không biết có cho Đồ Tiên này đi cùng hay không?”
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Có thể cùng Đồ tổng quản cưỡi ngựa tung hoành nơi mạc Bắc, chính là điều Hạng Thiếu Long này cầu mong”.
Đồ Tiên cảm động đến nỗi đưa tay nắm chặt tay gã, nhất thời không nói ra lời.
Hạng Thiếu Long hỏi về chuyện trong phủ trọng phụ, Đồ Tiên nói: “Ta suýt chút nữa quên một chuyện, gần đây có hai kiếm thủ nước Tề, đều là đệ tử của Tắc Hạ Kiếm Thánh Tào Thu Đạo, một người là Nhậm Thiên Lý, một người là Phòng Vĩnh, rất ít khi lộ mặt, dáng vẻ rất bí mật. Nếu ta đoán không lầm, bọn chúng là người của Điền Đan phái đến giúp Lã Bất Vi ám sát Thiếu Long”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Đã là như thế, bọn chúng làm sao để cho Đồ huynh biết được thân phận?”
Đồ Tiên cười ha ha nói: “Đều là vì tai mắt của ta, đã nghe lén được Hứa Thương nói chuyện với bọn chúng, nên mới có thể đoán được chúng là người của Điền Đan, giờ đây người mà hai kẻ Lã, Điền hận nhất chính là Thiếu Long, dù cho không vì lợi ích cũng phải trừ khử Thiếu Long”.
Hạng Thiếu Long gượng cười: “Kẻ muốn Gi*t ta đâu có ít. À này, Hứa Thương phải chăng đang tranh Dương Dự với Hàn Kiệt?”
Đồ Tiên lạnh lùng, hừ một tiếng nói: “Còn gì nữa mà tranh, Lã Bất Vi đã ra lệnh cho Hứa Thương không được tranh với Hàn Kiệt, vì vậy ta mới biết Lã Bất Vi đang cấu kết với Lao Ái, hừ! Tên tiểu tử Hàn Kiệt này sau khi đã làm quan, thì ngày càng ngạo mạn hơn, không nghe lọt lỗ tai thì ra tay đánh người, vì có Lao Ái chống lưng, Bị quân cũng không thể làm gì được y. Song giờ đây Hàn Kiệt không còn hứng thú với Dương Dự nữa, bởi vì Túy Phong lâu đã có một mỹ nhân còn xinh đẹp hơn cả Điền Mỹ Mỹ, ả này quả đúng là xinh đẹp, lại thêm đã tỏ rõ rằng bán nghệ chứ không bán thân, nam nhân nào cũng muốn giành được ả”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Quả thật có chuyện bán nghệ chứ không bán thân hay sao? Ai có thể bảo vệ được ả?”
Đồ Tiên nói: “Chỉ là ả dựa vào cái tên “Linh Lung Yến” Phụng Phi, thì có thể đảm bảo được sự trong sạch cho ả, song thời gian ả đến thật là khéo, chính là ba ngày trước khi Thiếu Long quay về Hàm Dương. Giờ đây các công khanh đại thần ai nấy cũng đều muốn chen vào Túy Phong lâu”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày: “Đồ huynh phải chăng ngầm bảo rằng ả đến đây là để muốn đối phó với ta?”
Đồ Tiên chép miệng: “Phụng Phi là người đứng đầu trong tam đại danh cơ, rất được giới quý tộc các nước kính trọng, vốn là Công chúa của nước Tống, song không biết cớ gì lại lưu lạc phong trần, theo lý thì không ai có thể xúi giục được ả, song không thể không đề phòng, Thiếu Long phải cẩn thận thì hay hơn. Giờ đây sáu nước phía Đông ai cũng muốn Gi*t Thiếu Long cả”.
Hạng Thiếu Long cười khổ: “Vấn đề là đêm nay ta phải đến Túy Phong lâu, hy vọng những bằng hữu kia không chọn ả đến để bồi tiếp ta”.
Đồ Tiên cười: “Nếu ả chịu đến bồi tiếp, Thiếu Long cần phải cẩn thận hơn, bởi vì ả đến Hàm Dương lâu như thế, nhưng vẫn chưa bao giờ chấp nhận bồi tiếp ai cả”.
Hạng Thiếu Long trầm ngâm: “Mỹ nữ quả thật có mê lực ấy, nam nhân chúng ta rõ biết là đối phương không có lòng tốt, mà vẫn cứ lao vào”.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc