Tầm Tần ký - Hồi 221

Tác giả: Vô Danh


Hôm sau Đằng Dực quay về hậu phương nơi Kinh Tuấn đang giữ, sắp xếp mọi việc cho ngày mốt.
Hạng Thiếu Long vẫn tuần tra doanh trại như thường lệ. Khi lên cao quan sát trận địa quân địch, thấy đối phương yên tĩnh đến nỗi không hợp lý, ngạc nhiên nói: “Phải chăng bọn chúng vẫn cứ thế này”.
Trình Quân nói: “Chỉ gần mười ngày nay mới yên ắng như thế, nhưng đêm hôm kia thì không ngừng quấy rối nhưng chỉ có hai, ba vạn người”.
Hạng Thiếu Long lòng cảm thấy không ổn, nảy ra một ý nói: “Nếu kẻ địch qua bên kia thì có thể vòng lên thượng du sau đó vượt sông tấn công vào sau lưng chúng ta chăng”.
Trình Quân nói: “௱ôЛƓ đại tướng quân đã sớm nghĩ đến chuyện này, cho nên đã đặt các đài phong hỏa ở ven sông, nếu thấy được dấu vết kẻ địch thì lập tức phóng ám hiệu. Huống chi sông Thủy Đức thì rộng, nước chảy gấp, hai bên bờ là vực sâu, huống chi không có cầu, kẻ địch cho dù có ý đó nhưng cũng khó mà thực hiện được”.
Hạng Thiếu Long rốt cuộc vẫn không yên lòng, quay sang Châu Lương nói: “Hãy phái Ưng vương qua bờ đối diện thám thính, bay càng xa càng tốt”.
Châu Lương vui mừng nhận lệnh.
Có được Ưng vương, Châu Lương dường như trở thành một người khác.
Trình Quân thấy Hạng Thiếu Long không tin tưởng với phán đoán của mình, dáng vẻ không tự nhiên, Hạng Thiếu Long thấy thế thì cười rằng: “Trình tướng quân đừng để chuyện này trong lòng, đạo của chiến tranh là thiên biến vạn hóa, nhưng không thể thoát khỏi bốn chữ “xuất kỳ chế thắng”. Bàng Noãn có thể danh lừng khắp nơi tất là người có bản lĩnh, cho nên ta phải đề phòng bọn chúng có đội kỳ binh mà chúng ta không ngờ đến được. Nếu ta đoán không lầm, Bàng Noãn sẽ dựng cầu nổi ở nơi thượng du, hoặc đu dây qua đến khi vượt qua sông thì cất cầu nổi đi lần mò đến thượng du ở sau lưng chúng ta, rồi lắp cầu nổi tiếp, để cho đại quân vượt sông. Hừ! Hèn gì bọn chúng chờ quân chi viện của chúng ta đến rồi mới tấn công!”
Trình Quân không thể nào nói được nữa, đồng thời thầm nghĩ ông là đại tướng quân, tự nhiên thích nói gì thì cứ nói.
Hạng Thiếu Long chỉ khoảng rừng rậm phía bên phải: “Nếu ta là Bàng Noãn nhất định sẽ sai người giấu những νũ кнí nặng ở trong ấy, đến khi tấn công chúng ta thì lấy νũ кнí, sẽ đỡ vất vả hơn”.
Trình Quân nói: “Mạt tướng sẽ chú ý nơi ấy”.
Hạng Thiếu Long nói: “Trình tướng quân có nghĩ rằng nên đốt chúng hay không?”
Trình Quân ngạc nhiên nói: “Mảnh rừng đó gần trận địa quân địch, cạm bẫy rất nhiều làm thế nào mà đến gần để phóng hỏa”.
Hạng Thiếu Long chỉ ngọn núi ở bên trái: “Trèo lên ngọn núi kia là có thể ném mồi lửa xuống, song thời cơ là quan trọng, nếu như đốt mảnh rừng đó khi kẻ địch tấn công thì sẽ có hiệu quả rất lớn”.
Trình Quân giật mình nói: “Mạt tướng đã hiểu”.
Hai người lại bàn nhau nhiều sách lược ngăn chặn kẻ địch. Bởi vì chí ít khi ᴆụng trận với nhau, phải cầm cự mấy ngày mới giả vờ thua trận rồi rút lui, nếu không bọn chúng sẽ không tin được.
Lúc này Châu Lương mang Ưng vương về, vui mừng báo: “Đại tướng quân quả thật liệu chuyện như thần, chỉ nhìn phạm vi Ưng vương bay thì có thể biết được đối phương ít nhất cũng có mười vạn tên đang tiến tới bờ đối diện, cách thượng du ở sau chúng ta mười lăm dặm, đang chuẩn bị vượt sông đánh lén”.
Trình Quân lập tức mồ hôi ướt đẫm trên lưng, hổ thẹn mà nói rằng: “Mạt tướng sẽ lập tức phòng ngự ở nơi ấy”.
Hạng Thiếu Long cười: “Hãy khoan! Đó chẳng phải chúng ta cho đối phương biết được hành động bí mật của chúng sao”.
Rồi đưa tay vuốt ve Ưng vương, chỉ thấy Ưng vương quay trở lại định mổ trong tay, khiến Hạng Thiếu Long vội vàng rụt tay về.
Châu Lương ái ngại: “Đó là bởi tiểu nhân dạy nó không được gần với người khác, mong đại tướng quân thứ lỗi”.
Trình Quân thì lại nghĩ đến chuyện kẻ địch vượt sông thì phục đến sát đất, hỏi rằng: “Mạt tướng phải làm như thế nào? Để cho quân địch lẻn ra phía sau chặn đứt đường rút lui của chúng ta rồi lại trước sau đánh kẹp vào, tình thế ấy thật sự nguy ngập vô cùng”.
Hạng Thiếu Long tạm thời không trả lời y quay sang Châu Lương nói: “Châu huynh hãy phụ trách theo dõi hành động của địch ở bờ đối diện, ban ngày có thể nghỉ ngơi nhưng ban đêm cần phải chú ý hơn”.
Châu Lương vui mừng nói: “Vậy tiểu nhân bây giờ quay về doanh trại nghỉ ngơi được không?”
Hạng Thiếu Long cười lớn: “Chính là như thế!”
Châu Lương đi rồi Hạng Thiếu Long quay sang Trình Quân nói: “Trình tướng quân không cần lo lắng, chuyện đốt rừng và đối phó với kẻ địch hãy để cho ta, ông chỉ cần canh giữ doanh trại, mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi vào ban ngày để ban đêm mới có tinh thần ứng phó với kẻ địch”.
Đột nhiên vang lên tiếng trống trận từ phía kẻ địch.
Chỉ thấy hàng trăm chiến xa xông ra ngoài, phía sau là hàng vạn bộ binh, chầm chậm tiến tới. Hạng Thiếu Long than: “Kẻ địch đã biết quân chi viện của chúng ta đến nên lập tức tấn công nhân lúc ta còn mệt mỏi”.
Quay sang Trình Quân nói: “Giờ đây Trình tướng quân đã hiểu tại sao phải thay phiên nhau nghỉ ngơi?”
Trình Quân nói với vẻ rất thành thật: “Mạt tướng đã thọ giáo”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cười thầm: “Mình đã hơn được y đến hai ngàn năm kiến thức quân sự, cứ chọn một vài kế trong các trận nổi tiếng thời cổ đại thì có thể ứng dụng vào được”.
Rồi cùng mười tám thiết vệ rời khỏi doanh trại, men theo bờ sông lên phía thượng du.
Quả nhiên đúng như lời Trình Quân nói, cứ cách mỗi mười dặm thì có một đài phong hỏa, đài cao khoảng năm trượng. Trên đài có dựng một cây gỗ cao khoảng ba trượng, trên đỉnh cây gỗ này có treo một tấm gỗ để cho binh sĩ leo lên nhìn ra xa. Mỗi đầu của tấm gỗ này đều có treo một giỏ lớn đựng đầy củi và cỏ khô, nếu thấy được tông tích kẻ địch ban ngày thì đốt khói lên, ban đêm thì đốt lửa nhìn tín hiệu thì có thể biết được nhân số, cự ly của kẻ địch.
Trên đài có đặt một chiếc trống, đều là những cách báo tin có hiệu quả.
Song, từ lập trường của bộ đội đặc chủng mà nói, nhân lúc trời tối gió mạnh, chỉ cần mượn những vật có thể nổi được, vượt ngang qua sông Hoàng Hà thì có thể tránh khỏi những phong hỏa đài này, nghĩ đến đây chột dạ, đã biết kẻ địch đang chờ đợi gì.
Bọn chúng đang chờ đợi những đêm tối trời, mây đen bao phủ.
Chỉ có như thế bọn chúng mới có thể vượt sông để đánh úp.
Hạng Thiếu Long đến trên thượng lưu mà Châu Lương đã chỉ, phát hiện nước ở nơi này chảy rất chậm, thế núi không hiểm trở, rất thích hợp để dùng cầu nổi vượt sông.
Ở đây cũng có một đài phong hỏa, có thể thấy khi ௱ôЛƓ Ngao đặt ra những đài phong hỏa quả thật đã suy nghĩ rất nhiều.
Lúc này trong lòng gã đã có tính toán, vội vàng quay về phía doanh trại.
Tiếng la hét của địch bắt đầu vang trên trận tiền, song quân Tần ở trong doanh trại đã quen với chuyện này, những người được nghỉ ngơi đã vùi đầu ngủ không hề để ý đến tiếng ồn bên tai.
Hạng Thiếu Long đi khắp nơi xem xét cổ vũ sĩ khí, cảm thấy mình giống như bộ trưởng quốc phòng đi ủy lạo binh sĩ ở trận tiền, đến đâu ai nấy cũng hoan hô, sĩ khí cũng tăng lên rất nhiều.
Trong chiến tranh cổ đại, sĩ khí có thể quyết định thành bại của cuộc chiến.
Khi quay về trại chủ soái, thấy Châu Lương đang cho Ưng vương ăn thịt tươi, thì ra y không thể nào ngủ được.
Hạng Thiếu Long cười: “Đừng lo lắng, một khi trời còn sáng, kẻ địch sẽ không thể vượt sông cho nên đừng căng thẳng”.
Châu Lương thở phào nói: “Vậy thì quá tốt”.
Hạng Thiếu Long vào trong trướng ngủ vùi, mơ thấy Kỷ Yên Nhiên và Hạng Bảo Nhi, lại mơ thấy Cầm Thanh, lúc tỉnh dậy mới biết đó là do quá nhớ nhung.
Đêm ấy, kẻ địch tấn công mạnh hơn, dùng máy ném đá để ném những tảng đá lớn, phá được lớp hàng rào gỗ đầu tiên của quân Tần, lại lấp được các hố, quân Tần buộc phải lùi về tuyến thứ hai cách đó nửa dặm, củng cố lại thực lực rồi mới đẩy lùi quân địch, hai bên đều có tử thương, đương nhiên quân địch tấn công cho nên tử thương nhiều hơn.
Hai ngày hôm sau Kinh Tuấn dắt theo hai ngàn quân tinh nhuệ trong đô kỵ quân đến doanh trại báo cáo toàn bộ sự việc cho Hạng Thiếu Long, binh lính bị thương đang trên đường đi đến Tối Thành còn đại quân đêm nay sẽ đến.
Hạng Thiếu Long nói với Kinh Tuấn chuyện kẻ địch vượt sông, Kinh Tuấn nói: “Nhìn sắc trời, mấy đêm nay nhất định sẽ mưa, bọn chúng cũng sẽ vượt sông vào thời gian này. Chuyện này cứ giao cho đệ, kẻ địch phải mất một đêm mới lắp được cầu nổi để vượt sông”.
Trình Quân đứng một bên nói: “Kinh tướng quân định làm thế nào?”
Kinh Tuấn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ta sẽ đem quân đến gần phong hỏa đài, nếu kẻ địch cả gan vượt sông, ta sẽ nhân lúc bọn chúng ở giữa sông mà tấn công, chỉ cần sắp đặt mười máy bắn đá ở nơi ấy thì có thể khiến cho chúng khỏi phải lên bờ”.
Hạng Thiếu Long khen: “Tiểu Tuấn quả nhiên tiến bộ nhiều lắm, chuyện này cho ngươi toàn quyền phụ trách, nhớ là hãy gọi Châu Lương cùng đi”.
Rồi gọi Kinh Thiện lại, bảo y cùng Ô Quang, Ô Đạt và Đan Tuyền mang theo mồi lửa, đến đêm thì trèo lên núi phóng hỏa đốt rừng.
Chỉ thấy khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, quá nửa trong đó là những ngọn phong đăng được treo trên cổ mấy thớt la, để tạo thanh thế ra hàng mấy vạn người.
Đêm nay mây đen phủ đầy trời, lại như sắp mưa, rất có lợi cho đột kích.
Hạng Thiếu Long bước lên đài cao chỉ thấy bên địch đang tập trung xe ngựa và bộ binh, khoảng một ngàn máy bắn đá đang chuẩn bị tấn công, còn khoảng rừng rậm mé bên trái thì hoàn toàn yên ắng, có thể tưởng tượng ra rằng khi đang đánh nhau, nếu đột nhiên xuất hiện một toán quân thì có thể phá vỡ phòng tuyến của mình.
Tiếng trống trận lại vang lên, quân Ngụy dẫn đầu tấn công từ phía bên phải, không khí lập tức căng thẳng.
Tiếp theo là bờ phía bên trái quân Hàn cũng bắt đầu tiến tới.
Liên quân năm nước qua nhiều lần hợp tác cho nên phối hợp rất kín kẽ, chả trách nào mỗi lần ᴆụng trận quân Tần đều thua.
Tiếng trống trận lại vang lên, khoảng một ngàn chiến xa của kẻ địch từ ở trung lộ xông ra, phía sau là hàng vạn cung tiễn thủ. Vì không có thiết bị nặng nề như máy bắn đá nên xuất phát sau mà đến trước, trong chốc lát đã vượt qua hai quân Hàn và Ngụy ở hai cánh, ép thẳng tới. Chiến xa dài rộng trên dưới mười xích, hai bên có hai bánh xe lớn do bốn thớt ngựa kéo tốc độ nhanh chóng, trong chốc lát đã vượt qua được những hầm hố bị lấp bằng, lại vượt qua được phòng tuyết thứ nhất đã bị phá, lên được khoảng bình nguyên ở gần đó.
Khi Hạng Thiếu Long định hạ lệnh nghênh chiến, quân địch đột nhiên dừng lại, rồi tháo ngựa ra, sau đó nối các chiến xa lại, hình thành một trận địa dài đến hai dặm.
Điều kỳ lạ là cứ cách khoảng mười trượng lại lộ ra một khoảng đủ cho ba người dàn hàng ngang tiến qua, không biết làm thế có tác dụng gì.
Lúc này bộ binh đã tiến tới nấp sau xa trận ấy, cung nỏ giương lên đề phòng quân Tần xông ra phản kích.
Vì xa trận nằm ngoài tầm bắn nên bọn Hạng Thiếu Long không có cách nào chống lại.
Trình Quân than rằng: “Tướng quân tính toán quả không sai, kẻ địch làm thế này chặt đứt đường tiến tới của chúng ta, nếu kẻ địch từ phía sau đánh tới thì chúng ta khó lòng mà chạy thoát”.
Lúc này lại có quân đến nữa mà không phải là chiến xa bình thường, mà là loại xe chở lương to lớn, chỉ nhìn tốc độ chậm chạp, tám thớt la kéo mà cất bước rất khó khăn thì biết trên xe chứa những thứ nặng nề như đá tảng.
Hạng Thiếu Long và Trình Quân lúc này mới hiểu tại sao bọn chúng lại để khoảng trống giữa các cỗ xe, chính là để các xe đá này đi qua để dựng thêm một xa trận gần hơn. Nếu để đối phương dựng được xa trận này, thì e rằng phòng tuyết thứ hai cũng bị phá vỡ trong đêm nay.
Nhưng vì bọn chúng đã có chiến xa và hỏa tiễn yểm hộ cho nên bọn chúng sẽ làm được điều này dễ dàng. Tiếng la hét từ hai bên cánh truyền đến, kẻ địch từ hai bên trái phải bắt đầu tấn công.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn quanh, tính sơ kẻ địch có ít nhất cũng hai mươi lăm vạn tên, thực lực gấp hai lần bên mình, nếu trận địa bị phá, thì quân mình chỉ đành chờ ૮ɦếƭ mà thôi.
Ở bên địch năm lá soái kỳ phất lên, bày ra trận thế, có thể thấy Hàn Sấm cũng là một trong những người ấy.
Hơn mười tướng lĩnh của Trình Quân ai nấy mặt trắng bệch, rõ ràng đã hoảng sợ với chiến thuật cao minh và quân số của bên địch.
Hạng Thiếu Long tính toán thời gian hạ lệnh: “Triệu tập một vạn cung tiễn thủ, thuẫn bài binh và xe ném đá. Khi cánh rừng mé bên trái bốc lửa, hãy lập tức xông ra phá xa trận của địch”.
Rồi có kẻ nhận lệnh đi, tiếng thét lại vang lên lần nữa, gần một ngàn bộ binh ở trong xa trận xông ra dùng hỏa tiễn phóng tới.
Từ trận địa của quân Tần, đá được bắn ra ngăn chặn kẻ địch.
Tình thế rất ác liệt, trời vốn tối đen nhưng đã bị ánh lửa chiếu sáng cả một vùng đỏ lòm.
Lần đầu tiên Hạng Thiếu Long mới trải qua một trận chiến thời cổ đại, dù máu huyết dâng trào nhưng trong lòng vẫn bàng hoàng, cảm giác ấy không thể nào hình dung một cách cụ thể được.
Khi hơn một trăm xe đá và xe bắn đá áp tới, mảng rừng rậm phía bên phải đột nhiên bốc lửa, nhanh chóng lan ra.
Quả nhiên đúng như Hạng Thiếu Long tính toán, vô số phục binh trong mảng rừng hoảng hồn chạy ra, đại bộ phận đều là kỵ binh mạnh nhất.
Bọn Trình Quân lấy lại tinh thần càng tin tưởng Hạng Thiếu Long hơn, ngược lại phía bên địch thì bắt đầu hoang mang.
Tiếng trống trận bên Tần bắt đầu nổi lên, cửa trại mở lớn, thuẫn bài binh chia ra ba nhóm, kết thành trận địa phía trước còn tiễn thủ thì ở phía sau, nhân lúc xa trận của chúng chưa kết thành phát động phản công.
Đồng thời hai bên trái phải, hai cánh kỵ binh xông ra chém Gi*t kẻ địch kìm chế đại quân hai bên cánh của chúng.
Nhất thời hàng vạn người lao vào cuộc chém Gi*t đến nỗi xác ૮ɦếƭ đầy nội, máu chảy thành sông.
Hạng Thiếu Long đến lúc này mới biết sự dũng mãnh và tinh nhuệ của quân Tần, vừa chạm nhau, kẻ địch phải lập tức ôm đầu phải bỏ xe mà chạy. Giờ đây xe chở đá và xe bắn đá đã trở thành bình phong cho quân Tần. Các tiễn thủ nấp sau trận địa phe ấy, phóng tên về phía kẻ địch đang bỏ chạy.
Tiếng trống trận lại vang lên, tiễn thủ của quân Tần lúc này lại xông ra yểm hộ cho kỵ binh của mình chạy về doanh trại, để lại những chiến xa đang cháy phừng phực hoặc ngã chổng kềnh, phá giải đợt tấn công thứ nhất của kẻ địch.
Hạng Thiếu Long biết đối phương sẽ phối hợp với quân đột kích đang vượt sông, nên sẽ chẳng ngồi yên. Hàng rào gỗ và mộc trại của phía bên mình đã có nhiều chỗ bị đá tảng phá vỡ hoặc bị hỏa tiễn đốt cháy nên hạ lệnh cho quân chủ lực lui về phòng tuyến thứ ba.
Lúc này mảnh rừng mé bên phải bốc cháy rừng rực chiếu sáng cả chiến trường.
Sau khi kẻ địch rút lui thì có năm sáu vạn quân địch dưới sự yểm trợ của xe chống tên, xe lôi mộc và xe xung kích, chia ra làm ba đường trái phải và giữa tiến tới phát động cuộc tiến công thứ hai.
Hạng Thiếu Long tiếp tục vừa đánh vừa phòng thủ.
Những binh lính bị thương không ngừng được đưa rời khỏi trận địa. Khi phòng tuyến thứ hai sắp bị vỡ thì trời đã sáng, kẻ địch mệt mỏi chỉ đành rút lui.
Lúc này bọn Kinh Thiện cũng an toàn quay về khiến cho Hạng Thiếu Long cũng yên lòng.
Lúc này cũng có tin ở hậu phương báo rằng khi kẻ địch đang dựng cầu nổi vượt sông, Kinh Tuấn đã phát động tấn công phá hỏng cầu nổi lại còn tiêu diệt gần một vạn tên.
Quân Tần nghe được tin này thì lập tức sĩ khí tăng lên.
Hạng Thiếu Long biết bại cuộc đã định nên hạ lệnh cho binh lính rút lui, nhưng không quên phô trương thanh thế không cho kẻ địch thấy được ý đồ của phía mình.
Vừa ăn sáng xong lại phát động tấn công tiếp rõ ràng là chưa biết được cánh quân vượt sông đã thất bại.
Cầm cự cho đến hoàng hôn, cuối cùng phòng tuyến thứ hai cũng bị phá, thời gian rút lui hoàn toàn cuối cùng cũng đã đến.
Hạng Thiếu Long là người rời khỏi doanh trại cuối cùng, cả doanh trại chìm trong biển lửa, lại còn ăn lan ra mấy ngọn núi gần đó khiến cho kẻ địch khó mà đuổi theo. Cũng vì thế núi hiểm trở mới dùng cách này để cản trở kẻ địch.
Liên quân quả nhiên trúng kế, vội vàng đuổi theo thành lũy mà Hạng Thiếu Long dựng ở đường thông về phía Tây, chống cự được với liên quân năm ngày đợi đại quân rút về nơi an toàn rồi mới đốt những thành lũy ấy bỏ chạy, trên đường còn lắp đặt các bẫy khiến cho khoái kỵ của quân địch không thể truy kích theo.
Từ sau đó, hết trận này đến trận khác, cứ giả vờ thua rồi chạy cho tới khi chạy đến Tối Thành, Hạng Thiếu Long đã biết mình cầm chắc chiến thắng trong tay.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc