Lao Ái đứng trong sảnh, đi theo y là Hàn Kiệt và bốn tên thân vệ.
Đào Phương đang tiếp đãi y thấy Hạng Thiếu Long đến thì lui vào trong nội sảnh.
Lao Ái mới gặp mặt đã than: “Thiếu Long sao lại coi ta không phải là bạn bè thế?”
Hạng Thiếu Long lo cho bọn Hàn Kiệt xong kéo y qua một bên hạ giọng nói: “Hạng mỹ nhân này tiểu đệ không tiếp xúc thì hơn, đêm qua Kim lão đại cố ý ngầm bảo Thạch Tố Phương có ý với tiểu đệ, rõ ràng là muốn gợi lòng đố kỵ của Lao huynh để chia rẽ chúng ta, cho nên mới từ chối cuộc hẹn ngày hôm nay. Lao huynh có hiểu cho nỗi khổ tâm của ta chăng”.
Lao Ái ngạc nhiên nghĩ một lát đỏ mặt nói: “Tai hạ không nghĩ đến chuyện này, Thạch Tố Phương chẳng qua là một danh kỹ làm sao đủ tư cách để ly gián chúng ta. Hạng huynh đã quá đa nghi”.
Hạng Thiếu Long biết rõ y nói lời không thật lòng, hạ giọng nói: “Theo ta thấy đó là độc kế của Phố Cao, ngàn vạn lần đừng xem thường mỹ nhân xinh đẹp này, có thể nhà tan cửa nát như chơi, Đắc Kỷ, Bao Tự đều là những người đẹp nghiêng nước nghiêng thành có lúc còn lợi hại hơn cả thiên binh vạn mã, khiến cho người ta không đề phòng được. Theo ta thấy, nếu ta đến quý phủ dự yến, Thạch Tố Phương giả vờ yêu thích ta, đồng thời lại cố ý quyến rũ Lao huynh, nếu chúng ta không chuẩn bị, huynh bảo sẽ xảy ra chuyện gì”.
Lao Ái tự cho mình là một hảo hán tử cho nên không thể vừa nghe thế đã sợ, bảo rằng: “Thiếu Long hãy yên tâm, Lao Ái này có thể nói rằng lớn lên từ trong bụi hoa, hạng nữ nhân nào mà chưa gặp qua, ả đến đây mê hoặc ta, đảm bảo sẽ có thủ đoạn ứng phó, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Hà hà!
Nhưng chúng ta hãy tỷ thí thử xem ai sẽ giành được ả nhưng không được đố kỵ nhau vì tranh phong, để có thể sa vào bẫy của Phố Cao, nếu có thể nắm được trái tim của ả, thì chúng ta sẽ biết được âm mưu của Phố Cao”.
Hạng Thiếu Long cười thầm trong lòng biết Lao Ái chẳng phải là người làm chuyện lớn, thấy sắc đẹp thì đã nổi lòng tham không thể tự khống chế mình. Cười ha ha rồi nói: “Đó chính là lý do ta từ chối không đến dự tiệc rượu hôm nay của Lao huynh để cho Lao huynh thi triển thủ đoạn giành lấy Thạch Tố Phương”.
Lao Ái than rằng: “Giờ đây ta đương nhiên không thể trách Thiếu Long, chỉ có điều Thạch Tố Phương bảo rằng phải có Hạng Thiếu Long thì mới chịu đến, với tính cách của ả, đến lúc không gặp Thiếu Long thì sẽ bỏ đi há chẳng phải mất hứng quá hay sao?”
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Đấy! Đó chính là cái bẫy của Phố Cao đặt ra, đừng hòng chúng ta mắc lừa. Huynh rốt cuộc muốn ta phải làm thế nào?”
Lao Ái lúng túng bảo: “Giờ đây ta hy vọng Thiếu Long sẽ đến một chuyến xem thử Thạch Tố Phương giở trò gì, nói không chừng ta sẽ cho ả một chút mê dược khiến cho Phố Cao trộm gà không xong còn mất nắm gạo”.
Hạng Thiếu Long thầm mắng đê tiện, nhưng nghĩ lại ngày trước mình đã từng cho Vương hậu nước Triệu là Hàn Tinh uống thuốc, tuy là không thành công, nên cũng không dám trách Lao Ái nữa. Bởi vì nói cho cùng Thạch Tố Phương cũng chẳng tốt lành gì, nói: “Nếu dễ dàng như thế thì ả đã bị rất nhiều người chiếm phần tiện nghi rất nhiều lần. Hạng nữ nhân này sẽ có cách ứng phó với những trường hợp ấy, nếu bị ả vạch trần thì càng không hay hơn”.
Lao Ái kéo tay gã nói; “Thời gian không còn nhiều nữa, Thiếu Long hãy mau đi theo ta!”
Hạng Thiếu Long không thể từ chối nữa, chỉ đành đi theo y.
Rời khỏi Ô phủ đi về nhưng không phải đi về hướng phủ nội sử của Lao Ái, Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi. Lao Ái than rằng: “Đã sớm biết Thiếu Long không chịu đến, ta bèn sai người thông báo với Phố Cao để thăm dò tâm ý của Thạch Tố Phương, nào ngờ rằng ả lập tức không chịu đến. Cho nên ta đành đến để nài nỉ Thiếu Long. Giờ đây chúng ta đến phủ tướng quân của Đỗ Bích ở Hàm Dương, còn chuyện Thạch Tố Phương có chịu đến gặp chúng ta không vẫn không biết được”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ hạng nữ nhân xinh đẹp, đối với nam nhân càng phớt tỉnh càng cảm thấy đáng quý. Lao Ái trước đây là hạng phong lưu, giờ đây gặp một Thạch Tố Phương không coi y ra gì ngược lại khiến cho y càng ham muốn hơn.
Tiếp xúc với Phố Cao nhiều lần càng phát hiện kẻ này có nhiều thủ đoạn rất lợi hại.
Mấy năm qua Hạng Thiếu Long sống trong thời đại Chiến Quốc này, đã học được rất nhiều tri thức lịch sử của thế giới này từ Kỷ Yên Nhiên, cho nên không còn cảm thấy mù mờ như hồi mới đến đây nữa.
Vả lại gã là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nên có thể đứng từ góc độ khác để nhìn nhận thời đại này.
Tam Tấn chia ba và Thương Ưởng biến pháp có thể nói là bước chuyển ngoặt của thời đại này. Có thể nói là sự thay đổi này rất mạnh mẽ, dù cho hai ngàn năm sau đó, ngoài chuyện chiến tranh nha phiến các nước lớn mạnh xâm lược Trung Hoa, cũng không có thời đại nào có thể bì với thời đại này.
Trong thời đại này các chư hầu thời Xuân Thu đã trở thành bảy nước độc lập quân chủ tập quyền. Sự thay đổi này có thể bắt đầu từ cuối Xuân Thu, nếu như sự phát triển của công thương nghiệp, sự mở rộng của các đô thị, sự tàn khốc của chiến tranh, sự ra đời của giai cấp trí thức mới, sự giải phóng về mặt tư tưởng cho đến nay đã tăng lên gấp nhiều lần.
Trong đó các nhân tố ảnh hưởng nhất của thời đại này là sự xuất hiện của các thương gia lớn và các cơ sở sản xuất.
Những giai cấp mới trỗi dậy vượt quốc gia này, bằng tài lực hùng hậu của mình đã đi khắp Nam Bắc, họ học nhiều biết rộng lại giao lưu rộng rãi, có sức ảnh hưởng không gì có thể so sánh được đối với chính trị.
Kẻ đại diện chính là Lã Bất Vi, người có trong tay món hàng Dị Nhân, những người khác là Ô Thị Lô, Quách Tùng và giờ đây là Phố Cao, kẻ đang mưu đồ lật đổ Tiểu Bàn, đều là những thương gia ngửa tay làm mưa, lật tay làm mây, kêu mây gọi gió, từ thương nghiệp đi đến chính trị.
Còn như Cầm Thanh vì có được mỏ chu sa mà trở thành hoàng tộc nhà Tần, có thể độc lập tự chủ, có thể giữ trinh tiết cho mình, được người Tần kính ngưỡng, nếu như là một nữ nhân bình thường với sắc đẹp của mình sớm đã trở thành tỳ thi*p cho một nhà quyền quý nào đó.
Để ứng phó với chiến tranh và cạnh tranh trong chính trị, văn và võ đã bắt đầu chia ra, dần dần chuyên nghiệp hóa.
Ví như Vương Tiễn và Lý Tư nếu như hai người này thay đổi chức quyền cho nhau, thì đảm bảo chính trị nước Tần sẽ loạn, còn Hung Nô thì đánh thẳng vào Hàm Dương.
Ngọn gió chuyên nghiệp hóa thổi khắp nơi, binh lính thời Chiến Quốc không phải là binh lính nông dân có thể lúc nào trưng dụng cũng được như thời Xuân Thu.
Thậm chí có sự xuất hiện của những cơ quan như Vị Nam võ sĩ Hành Quán, chuyên luyện tập võ nghệ và binh pháp để đáp ứng cho giai cấp thống trị.
Cho nên nội chiến hay ngoại tranh, mức độ phức tạp và tính kịch liệt của nó đều hơn hẳn trước kia.
Tiểu Bàn ngày sau thống nhất được sáu nước, là bởi thân phận đặc biệt của y, y không phải nhiễm những thói hư tật xấu trong cung cho nên mới có thể vượt lên hùng bá thiên hạ.
Song một kẻ hùng tài đại lược như y, thật là hiếm có trên đời, cho nên sau khi y ૮ɦếƭ đi, không ai có thể hơn được.
Đang suy nghĩ thì đã đến cổng phủ tướng quân của Đỗ Bích ngoại thành Tây.
Hạng Thiếu Long lúc này cũng muốn gặp được Thạch Tố Phương, sức thu hút của mỹ nữ quả thật là ghê gớm dù biết được lòng dạ nàng chẳng tốt lành gì, nhưng nén không được vẫn có ý muốn được gặp nàng.
Đó chính là chỗ lợi hại nhất của Phố Cao.
Một con buôn thành công là phải hiểu tâm ý của khách hàng, quả thật từ xưa đến nay đều như nhau cả.
Trong phòng đại sảnh có bày một chiếu tiệc vuông, xung quanh chiếu tiệc ấy có sáu chỗ ngồi.
Hạng Thiếu Long thích ngồi như thế này khi nói chuyện thì có vẻ thân thiết hơn.
Đỗ Bích thân chinh ra đón Hạng Thiếu Long, Lao Ái và Hàn Kiệt vào trong sảnh, các thiết vệ và thân vệ đều ở gian ngoài, đã có người khác tiếp đãi.
Thái độ của Đỗ Bích nhiệt tình hơn lúc trước khiến cho người ta khó tưởng tượng rằng trước đây y là một kẻ lạnh lùng và tiết kiệm nụ cười.
Hạng Thiếu Long thì biết rõ tâm ý của y.
Nếu bọn chúng có thể Gi*t ૮ɦếƭ Tiểu Bàn rồi giá họa cho Lã Bất Vi, thì sẽ tìm cách lôi kéo phía bên Hạng Thiếu Long qua, bởi vì Thành Kiều đã trở thành kẻ thừa kế hợp pháp.
Lúc đó bọn người Vương Hột, Vương Lăng không còn cách nào, chỉ đành ủng hộ cho Thành Kiều.
Còn Lao Ái, một là vì y vẫn còn giá trị lợi dụng, hai là Đỗ Bích coi thường y và tin rằng y cũng không làm được chuyện lớn gì như là Vương Lăng đã nghĩ, điều Lao Ái quan tâm nhất là Thạch Tố Phương có dự tiệc không, hỏi: “Thạch tiểu thư...”.
Đỗ Bích cười rằng: “Nội sử đại nhân cứ yên lòng, Phố gia đã thân chinh nói chuyện với Thạch tiểu thư. Chao ôi! Lòng dạ nữ nhân thật khó đoán, nàng thật ra có ấn tượng rất tốt với nội sử đại nhân, nhưng chỉ ngại rằng Hạng đại nhân sai hẹn mới chần chừ đó thôi! Nội sử đại nhân xin đừng trách”.
Lao Ái được chút sĩ diện thì lấy lại tự tin, cảm thấy thoải mái trong lòng.
Lúc này Phố Cao đến từ xa, đưa tay ra hiệu mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, Đỗ Bích mời mọi người ngồi xuống. Chỗ ở giữa Hạng Thiếu Long và Lao Ái còn trống, rõ ràng là chừa cho Thạch Tố Phương.
Bọn nô tỳ trước tiên dọn rượu thịt lên, lại có nữ nhạc sư khảy đàn trợ hứng.
Không bao lâu thì bọn ca cơ xuất hiện, ai nấy cũng yểu điệu nhịp nhàng, chỉ tiếc là Hạng Thiếu Long, Lao Ái, Hàn Kiệt đều nghĩ đến chuyện khác không có lòng thưởng thức.
Múa xong, bọn vũ cơ và nhạc sư lui ra khỏi đại sảnh, chỉ để lại sáu mỹ nữ, toàn là bọn có nhan sắc.
So ra các công khanh đại thần ở Hàm Dương trừ Lã Bất Vi không ai bằng Đỗ Bích.
Hàn Kiệt thuận miệng hỏi: “Phố gia đến Hàm Dương là để buôn bán gì?”
Phố Cao cười nói: “Có nhạc phụ của Hạng đại nhân ở đây nào đến lượt ta kiếm lời”.
Mọi người đều biết y nói đùa, Đỗ Bích cười nói: “Vị bằng hữu này của ta làm sinh ý cũng như thuật trị quốc của Y Doãn, Lã Thượng, binh pháp của Tôn Võ, Ngô Khởi, chính trị của Thương Ưởng khiến cho người ta khâm phục không còn lời gì để nói”.
Phố Cao khiêm nhường nói: “Còn nói là bằng hữu, cứ mãi thổi phồng cho ta, song nói đến làm sinh ý, Phố mỗ khâm phục nhất là ba người. Người thứ nhất chính là thái nhạc Ô Thị Lô của Thiếu Long đây, ngựa mà ông ta nuôi nhiều đến nỗi không thể tính bằng con mà phải tính bằng sơn cốc. Người thứ hai chính là Bạch Khuê, kẻ kinh doanh mễ cốc và tơ tằm ở nước Ngụy, mùa bội thu thì y mua vào với giá thấp, đến mùa hạn hán thì bán ra với giá cao. Người thứ ba là Y Đốn, muối trong kho lẫm của y đủ cho người trong thiên hạ ăn mấy năm. Còn Lã Bất Vi ư?
Vẫn chưa đủ tư cách”.
Hạng Thiếu Long nghĩ chỗ lợi hại của Phố Cao chính là không để lại dấu vết những lời chê Lã Bất Vi, lời này vừa hay mà lại vừa có sức thuyết phục.
Hàn Kiệt cười: “Song Lã Bất Vi là người biết đầu cơ”.
Mọi người đều hiểu ý của y nên cười ầm lên.
Hàn Kiệt từ khi xuất đầu lộ diện trong buổi mừng thọ của Lã Bất Vi thì cho đến nay vẫn rất hạ mình, hình như sợ qua mặt Lao Ái, nhưng so về kiến thức và cách ăn nói, y không bằng Lao Ái.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Phố gia không phải là chuyên gia đầu cơ hay sao?”
Phố Cao cười gượng gạo nói: “Hạng đại nhân đại lượng đừng khơi lại vết đau này nữa, lần đó tại hạ thua rất thê thảm, nếu biết sớm thì đã học theo cách Trọng Tôn Long của nước Tề, chỉ cần một cao thủ có bản sự bằng nửa Hạng đại nhân thủ thế thì đảm bảo tiền tài sẽ cuồn cuộn tràn về, để tránh được mối nguy trong nghề cá cược như lệnh nhạc phụ”.
Lần này cả Hạng Thiếu Long cũng phải bật cười, miệng lưỡi của kẻ buôn bán quả thật là khác người, sinh động thú vị hơn nhiều.
Lao Ái thì chỉ quan tâm đến Thạch Tố Phương, hỏi: “Thạch tiểu thư có thể đến được không?”
Đỗ Bích cười: “Đại nhân yên tâm, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng khó hầu hạ, Thạch tiểu thư tuy ở trong tệ phủ nhưng đến giờ đây ta chỉ mới gặp nàng hai lần, nhưng cùng dự tiệc như bây giờ thì đây là lần thứ nhất! Chỉ toàn là nhờ ăn theo ba vị mà thôi!”
Lao Ái thấy Đỗ Bích nâng cao mình như thế thì cảm thấy vinh hạnh lắm, vội vàng nâng chén chúc rượu.
Hạng Thiếu Long chỉ giả vờ chứ không uống giọt nào vào miệng, Phố Cao ngạc nhiên nói: “Hạng đại nhân phải chăng chê rượu không hợp ý? Tại hạ sẽ sai người đổi bình rượu khác”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Nhớ mấy ngày trước Phố gia bị người ta phục kích, e rằng cũng như tại hạ, chỉ nhấp môi rồi dừng lại”.
Phố Cao định nói tiếp thì ánh mắt Lao Ái sáng lên nhìn về phía cửa lớn.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của y bao gồm có Hạng Thiếu Long trong đó, lập tức mắt mở to, mồm há hốc.
Chỉ thấy Thạch Tố Phương được hai tỳ nữ đỡ hai bên, uyển chuyển bước vào trong sảnh đường.
Chắc là nàng mới tắm táp nên mái tóc buông dài óng ả, trên có cài một cây mộc thoa, nàng không trang điểm, người mặc một chiếc áo màu trắng, tay áo dài đến bàn tay, lộ ra ngón tay thon dài, phía dưới là chiếc váy dài đến vét đất màu vàng, không mang bất cứ một phục sức nào nữa nhưng khiến cho nàng đẹp gấp trăm nghìn lần những nữ tử ăn mặc lòe loẹt.
Mọi người bắt đầu đứng dậy, trong đầu dâng lên cảm giác xấu hổ.
Thạch Tố Phương có vẻ lãnh đạm cúi người ngồi xuống ở giữa hai người Lao, Hạng. Mọi người lúc này mới ngồi xuống cùng nàng.
Lao Ái phất tay cho ả nữ tỳ phía sau lui ra, tự mình rót rượu cho nàng, xem ra y đã quên hết lời cảnh cáo của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long ngửi được mùi thơm trên thân thể nàng bắt đầu cảm thấy nhớ đến Kỷ Yên Nhiên, rồi gã tỉnh người ra càng lúc càng thấy không thể coi thường tên con buôn Phố Cao này.
Dã tâm của con người là cái không thể thỏa mãn được, cho nên địa vị của Lã Bất Vi chính là mục tiêu của y hướng tới. Vì thế đứng trước sắc đẹp mà cũng không thèm để ý.
Còn Đỗ Bích thì trước nay có ý với Kỷ Yên Nhiên, nhưng tự nhiên cũng không chống cự được sức hấp dẫn của Thạch Tố Phương.
Thạch Tố Phương hạ giọng cảm tạ Lao Ái rồi lướt mắt nhìn mọi người, không riêng gì Lao Ái tất cả những người khác đều cảm thấy ngây ngất trong lòng.
Lao Ái đợi nàng đã lâu nhưng giờ đây khi nàng ngồi bên cạnh, y vẫn không biết nói lời gì mới phải.
Thạch Tố Phương chủ động mời mọi người một chén, quay đầu sang bình thản nói: “Hạng đại nhân cớ gì đột nhiên lại rảnh thế?”
Hạng Thiếu Long bị nàng nhìn đến nỗi lúng túng nâng chén cười gượng rằng: “Tại hạ không đành nói dối với Thạch tiểu thư chỉ đành phạt mình một chén, mong tiểu thư bỏ qua cho Hạng mỗ”.
Phố Cao cười lớn nói: “Thạch tiểu thư nếu biết rằng Hạng đại nhân mạo hiểm đến đây uống chén rượu này thì trong lòng sẽ cảm động lắm”.
Hạng Thiếu Long uống cạn chén rượu, đặt chén rượu xuống, chỉ thấy trong mắt của Thạch Tố Phương lộ vẻ kỳ dị, rồi tránh ánh mắt của gã, hỏi Phố Cao cớ gì nói lời ấy, đợi Phố Cao giải thích xong, Thạch Tố Phương vui mừng nói: “Vậy thì Tố Phương thất lễ xin uống cùng Hạng đại nhân một chén!”
Nói là một chuyện, làm là một chuyện khác, Lao Ái thấy Thạch Tố Phương chú ý đến Hạng Thiếu Long thì bẽ bàng cạn chén cùng nàng.
Đỗ Bích cười nói: “Hãy khoan, tiểu thư của chúng ta trước nay có thói quen mỗi lần gặp yến tiệc chỉ uống ba chén, giờ đây đã uống được hai chén, Lao đại nhân nhất định phải trân trọng”.
Lao Ái càng buồn hơn, lại không dám làm mất phong độ của mình, chỉ đành cười khan hai tiếng rồi khen tài nghệ của nàng.
Thạch Tố Phương không biết có phải không thèm nghe hay không, khi Lao Ái khen nàng quá đáng chỉ cười nhạt. Lao Ái trong lòng ham muốn nhưng không biết làm cách nào nữa, Hàn Kiệt kiếm thuật tuy cao nhưng trong trường hợp này cũng không thể nào giúp đỡ được.
Khi Lao Ái khen tài nghệ của Thạch Tố Phương là xưa nay không ai có, Thạch Tố Phương cười khúc khích nói: “Lao đại nhân thật quá khen, so với người xưa nghề ca vũ của Tố Phương chẳng là gì cả chỉ mong được giải sầu cho các vị đại nhân. Vũ nhạc của người xưa thì có nghĩa định quốc an bang. Vua Thuấn đã làm nên Vận, vua Vũ đã nghĩ ra Đại Hạ, Võ Vương đã viết ra Đại Vũ. Được Khổng Khâu xếp trong lục nghệ, nào đến lượt bọn nữ tử chúng tôi so bì”.
Lao Ái rõ ràng ít hiểu biết về mặt này chỉ ngạc nhiên cười theo không nói gì nữa.
Hạng Thiếu Long càng mù mờ hơn Lao Ái, chột dạ thầm nghĩ xuất thân của Thạch Tố Phương chắc là không đơn giản.
Thạch Tố Phương bình tĩnh nói: “Các vị từng nghe câu truyện này chưa? Sau khi Sở Văn Vương ૮ɦếƭ đi để lại một vị phu nhân xinh đẹp, công tử Nguyên muốn quyến rũ nàng nhưng không thể nào bước vào được, vì thế dựng nên một biệt quán bên cạnh cung của nàng, ngày ngày đều tấu nhạc mong dụ nàng ra ngoài. Một ngày nọ cuối cùng nàng đã ra ngoài thật, công tử Nguyên cứ tưởng rằng khiến cho nàng động lòng”.
Nói đến đây thì im lặng không nói nữa.
Lúc nàng nói chuyện giọng rành rọt, âm thanh rất dễ nghe, khiến cho Hạng Thiếu Long bắt đầu cũng chú ý, Lao Ái thì không cần phải nói nữa.
Có một chỗ đặc biệt của nàng là nàng khiến cho người ta rất khó chạm đến, trước mặt nàng ai cũng có cảm giác tự ti.
Đỗ Bích nói: “Quả phụ của Sở Văn Vương đương nhiên không động lòng, e rằng công tử Nguyên đã tỏ tình sai rồi”.
Trước mặt mỹ nhân, Đỗ Bích nén không được cũng ra vẻ một lần để giành lấy ấn tượng tốt của nàng.
Lời duy nhất có thể nói thì đã bị Đỗ Bích nói, Lao Ái không có cơ hội xen vào.
Hạng Thiếu Long thâm kêu không hay, Lao Ái đã bị hạng mỹ nữ này hoàn toàn kiềm chế trong lòng bàn tay, nếu nàng tỏ ra tốt với một mình mình, thì khiến cho Lao Ái đố kỵ, sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp giữa mình và Lao Ái.
Hàn Kiệt mỉm cười nói: “Mong tiểu thư khai ơn, cho chúng tôi biết kết cuộc của chuyện này”.
Thạch Tố Phương nói đưa mắt nhìn mọi người dịu dàng nói: “Vị phu nhân ấy đã khóc rằng “Tiên quân tấu nhạc là để tu sửa võ bị, giờ đây công tử không lấy đó đối địch mà lại dùng nó ở chỗ vị môn nhân này””.
Thật kỳ lạ, công tử Nguyên nghe xong thì cảm thấy xấu hổ lắm lập tức đem sáu trăm chiếc xe đi đánh nước Trịnh.
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, câu chuyện này có ý chê tài nghệ ca vũ của mình không đáng cho người khác khen ngợi. Hàm ý sâu xa quá, nhưng cũng mang chút bi thương, khiến cho người ta lập tức thay đổi thái độ với nàng, không coi nàng là một ca cơ bình thường nữa.
Phố Cao cười ha ha, xóa tan bầu không khí trầm lắng, nói: “Phố mỗ đã lãnh ngộ cao kiến của Thạch tiểu thư”.
Ánh mắt Thạch Tố Phương hướng về phía Hạng Thiếu Long nói: “Trước khi Tố Phương đến đây không biết các vị đại nhân đang bình luận chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long đang nghiền ngẫm câu chuyện của Thạch Tố Phương, suy đoán dụng ý khi nàng kể câu chuyện này, nghe thế thì giật mình, nén không được: “Ồ! Hình như có liên quan đến làm sinh ý!”
Mọi người thấy gã dáng vẻ kỳ lạ thì cười ầm lên.
Thạch Tố Phương cũng bưng miệng cười, dịu dàng nói: “Chắc chủ đề này là do Phố gia gợi ra!”
Lao Ái nổi lòng đố kỵ buột miệng nói rằng: “Tiểu thư liệu việc như thần, chính là như thế”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cười khổ, Thạch Tố Phương vừa xuất hiện thì đã khống chế được toàn trường, Lao Ái ngày thường là kẻ miệng lưỡi hơn người nhưng giờ đây chỉ phụ họa được mấy câu, mà mình cũng cảm thấy phải nói gì mới phải với nữ nhân như thế này, lần đầu tiên mới gặp được.
Đỗ Bích cười nói: “Phố lão bản bảo rằng khâm phục nhất ba người, đó chính là Ô Thị Lô, Bạch Khuê và Y Đốn, không biết Thạch tiểu thư khâm phục ba người nào?”
Thạch Tố Phương nhoẻn miệng cười: “Có nhiều vị cao hiền đang ngồi đây lúc nào mới đến lượt tiểu nữ lên tiếng? Hay là xin mời Lao đại nhân nói trước!”
Lao Ái nhìn nàng chằm chằm, nhất thời không biết nàng và Đỗ Bích nói gì nên lúng túng chưa lên tiếng.
Hàn Kiệt thấy chủ gặp khó nên vội vàng nói giúp: “Hay là để tại hạ nói trước.
Người tại hạ khâm phục nhất chính là Tôn Võ, không những đã để lại binh thư tuyệt thế cổ kim, năm xưa chỉ có mấy vạn quân Ngô mà khéo dụng kế hay, đi vào chỗ nguy hiểm để rồi đại phá quân Sở nhiều hơn họ đến mấy lần, đánh thẳng đến Dĩnh Đô, có thể nói là người xưa không bằng, người sau khó theo kịp”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ chỉ có người trải qua cuộc chiến tranh này mới biết được Tôn Võ đánh trận hay như thế nào.
Đỗ Bích nói: “Thế là Hàn đại nhân đã nói giùm lời trong lòng ta, trong cuộc đời này ta cũng khâm phục Tôn Võ nhất”.
Thạch Tố Phương đưa mắt nhìn Lao Ái, Lao Ái vội vàng nói: “Tôn Võ tuy là một tuyệt đại binh gia nhưng rốt cuộc vẫn là tôi tớ cho người ta, kẻ Lao Ái khâm phục nhất là Tấn Văn công, ông ta có thể yên trong vỗ ngoài, làm nên nghiệp bá, công nghiệp của ông ta hơn hẳn Tề Hoàn công”.
Thạch Tố Phương hững hờ nói: “Té ra Lao đại nhân là người nuôi chí lớn”.
Phố Cao và Đỗ Bích nhìn nhau cũng giống như Hạng Thiếu Long, rõ ràng đã nghe được Thạch Tố Phương đã châm biếm Lao Ái có ý muốn làm quốc quân.
Lao Ái vẫn còn tưởng rằng Thạch Tố Phương khen ngợi y cho nên mới dương dương đắc ý.
Hạng Thiếu Long cảm thấy chán nản trong lòng, sáu người trong tiệc rượu này ai ai cũng có lòng riêng, không hề có thành ý với nhau, không những là không hợp nhau mà còn có cảm giác đầu trâu không đối được với mõm ngựa.
Nén không được nói: “Tại hạ thì ngược lại với Lao đại nhân. Trong lòng không có chí lớn, người mà tại hạ khâm phục rất nhiều, cho nên rất khó đưa ra một người nào”.
Phố Cao thì cười: “Người ta khâm phục nhất là Hạng đại nhân, ung dung tự nhiên khiến cho người ta khó mà bắt bẻ được, chả trách nào Quản Trung Tà cũng phải hạ mình dưới Bách Chiến đao pháp của Hạng đại nhân”.
Lao Ái biến sắc, tuy y biết Phố Cao cũng nâng hạng khen mình, nhưng Hạng Thiếu Long quả thật nhanh trí không hề lọt xuống thế hạ phong vì những lời nói lợi hại của Thạch Tố Phương, còn mình thì thất thế muốn không đố kỵ quả thật là khó.
Hàn Kiệt chen vào nói: “Không biết người trong lòng của Thạch tiểu thư là vị minh quân mãnh tướng nào?”
Mọi người đều cảm thấy hứng thú chờ đợi câu trả lời của Thạch Tố Phương.
Thạch Tố Phương như nhìn về một nơi xa xăm: “Nơi đóng quân sẽ sinh toàn bụi gai, sau chiến trận là những năm đói khổ, vì giành đất mà đánh nhau, người ૮ɦếƭ đầy đồng, vì giành thành mà đánh nhau, người ૮ɦếƭ đầy thành, quân chủ mãnh tướng phía sau lưng toàn là người dân khổ nạn, làm sao có thể là người Tố Phương khâm phục?”
Lúc này cả Đỗ Bích cũng cứng họng không nói được gì ngược lại Hạng Thiếu Long lại quên đi tình huống giữa địch với ta ngạc nhiên nói: “Đáng thương thay xác khô bên sông Vô Định, đáng sầu thay người trong chốn khuê phòng. Cho nên có cái gọi là sau cuộc chiến, công thì thuộc về một người nhưng có hàng ngàn xác ngã xuống, chiến tranh chỉ là vinh dự của một số ít người, không ngờ Thạch tiểu thư đã hiểu được như vậy. Ồ! Tại sao các người lại nhìn ta như vậy?”
Khi gã nói hai câu đầu Thạch Tố Phương quay phắt sang nhìn gã, bọn Phố Cao cũng biến sắc.
Hạng Thiếu Long biết mình trong lúc nhất thời đã cầm nhầm danh ngôn của người xưa.
Gã tuy hiểu biết ít về thi từ nhưng những điều y biết đều rất phổ biến, nhưng cũng là những câu danh ngôn hay nhất.
Hàn Kiệt nhíu mày nói: “Đáng thương thay xác khô bên sông Vô Định, đáng sầu thay người trong chốn khuê phòng. Hai câu này đã nói hết sự tàn khốc của chiến tranh, không biết sông Vô Định nằm ở chỗ nào?”
Hạng Thiếu Long né tránh ánh mắt của Thạch Tố Phương, bảo rằng: “Đó có thể là bất cứ con sông nào cho nên gọi là sông Vô Định”.
Đỗ Bích nhìn kỹ gã một lúc thở dài rằng: “Chả trách nào Hạng đại nhân lọt vào mắt xanh của Kỷ tài nữ. Sau một chiến công là ngàn vạn thân xác, song từ xưa đến nay, chiến tranh là bình thường, không phải ngươi Gi*t ta thì ta Gi*t ngươi, chẳng còn cách nào nữa”.
Lao Ái thấy Hạng Thiếu Long khiến cho Thạch Tố Phương chú ý, cảm thấy nhụt chí lắm nhưng cũng khó nén lòng đố kỵ lẻn sang chuyện khác mà nói rằng: “Thạch tiểu thư vẫn chưa nói ra người mà mình khâm phục”.
Thạch Tố Phương thu lại ánh mắt nhìn Hạng Thiếu Long, liếc sang Lao Ái sau đó mới ngó lên cây xà nhà ở trên đầu, u buồn nói: “Ở nước Sở có một người, nghe nói Sở vương biết y có tài đức sang mời y làm tướng quốc. Y bèn hỏi sứ giả rằng: “Nghe nói Sở vương có con rùa thần, ૮ɦếƭ đã hơn ba ngàn năm, Sở vương vẫn giấu trong tay áo. Con rùa ấy chấp nhận ૮ɦếƭ để người ta cất xương hay là muốn sống để thò đuôi nơi bùn lầy?” Sứ giả đáp: “Thà sống nơi bùn lầy để được thò đuôi”. Người ấy bảo rằng: “Hãy về đi, ta thà sống trong bùn lầy để thò đuôi thì hơn””.
Không biết nàng cớ gì lại kể một câu chuyện nữa.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm: “Trong lòng rốt cuộc là vị tiên hiền nào mà có một câu chuyện hay đến thế, chỉ tiếc là kiến thức có hạn ngoài một số người của các phái Nho, Mặc, Đạo, Pháp thì gã chẳng nhớ ai cả”. Đột nhiên vỗ bàn kêu rằng: “Té ra người mà tiểu thư khâm phục là Trang Chu, kẻ chỉ thường lấy những câu chuyện kỳ lạ để lý giải những đạo lý huyền diệu, trả trách nào lại thích kể chuyện đến thế”.
Mọi người lúc này mới nhớ đến Trang Chu đồng thời nhìn Hạng Thiếu Long bằng con mắt khác.
Thạch Tố Phương càng ngạc nhiên hơn quay qua nhìn gã.
Đó chính là sự khác nhau giữa xưa và nay.
Trong thời đại này, người ta chỉ viết sách bằng tre nên lưu truyền không rộng, chỉ một số người mới biết được. Còn người ở thế kỷ hai mươi mốt, không những dễ dàng có được những loại sách báo mà còn có cả loại sách điện tử, còn người cổ đại đọc sách thì khó hơn, đó chính là sự khác nhau của hai thời.
Thạch Tố Phương ngạc nhiên nói: “Té ra Hạng đại nhân cũng nghiên cứu Trang Chu, tiểu nữ nhìn quanh xưa nay, chưa tìm ra người nào có kiến thức siêu phàm như ông ta, chỉ có ông ta mới thấu hiểu được cuộc đời, coi nhẹ sự sống ૮ɦếƭ thành bại, thoát ra khỏi sự trói buộc của Dụς ∀ọηg hỉ nộ ái lạc trên cuộc đời này, coi mình và vạn vật trời đất đều là một, không phân chia ngã hoặc phi ngã”.
Lần này đến lượt bọn Hạng Thiếu Long đều biến sắc. Chỉ những lý giải của nàng đối với Trang Tử thì cũng biết trí tuệ của mỹ nữ này siêu phàm đến mức nào.
Hàn Kiệt cung kính nói: “Dám hỏi tiểu thư là nữ sĩ phương nào?”
Thạch Tố Phương trong mắt lộ vẻ u buồn, nhỏ nhẹ nói: “Dân mất nước không cần phải nhắc đến nữa”.
Lao Ái vốn trong lòng nuôi sự ham muốn, nhưng lúc này bao nhiêu tà niệm cũng đều mất hết.
Thạch Tố Phương đột nhiên đứng dậy lùi ra sau hai bước: “Tuy vẫn còn thiếu các vị một chén rượu nhưng chỉ đành nhờ các ngày khác bù vào, Tố Phương giờ đây chỉ muốn một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ một vấn đề, xin lỗi các vị”.
Phố Cao định lên tiếng nhưng thôi, dáng vẻ rất phức tạp.
Hạng Thiếu Long nhìn theo bóng dáng của nàng thầm nghĩ dù cho tài học hay nhan sắc đều đủ để so sánh với Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh, nhưng rõ ràng không may mắn bằng bọn họ.
Gã đột nhiên hạ quyết tâm dù thế nào nữa cũng không nên tiếp xúc với nàng, bởi vì gã đã có lòng kính trọng cho nên không vì mối quan hệ của địch mà làm tổn thương đến nàng.
Tuy nàng khiến cho Lao Ái đố kỵ mình nhưng gã không có lòng dạ nào để tính toán với nàng nữa.
Lao Ái muốn đối phó với gã như thế nào cứ mặc kệ.