Tầm Tần ký - Hồi 207

Tác giả: Vô Danh


Đêm ấy Ô phủ mở tiệc lớn chúc mừng cho Kinh Tuấn, tiện thể ăn mừng Hạng Thiếu Long chiến thắng được Quản Trung Tà.
Ngoài những người của Hạng Thiếu Long và Cầm Thanh, người ngoài chỉ có huynh đệ Xương Bình quân, Vương Hột, Vương Lăng, Hoàn Xỉ, Lý Tư, Dương Đoan Hòa.
Lộc Đan Nhi cũng len lén chuồn đến tham gia, đương nhiên đã trở thành đối tượng chọc cười của mọi người, càng thêm phần náo nhiệt.
Rượu được mấy tuần, Ô Ứng Nguyên vui vẻ nói: “Gần đây lão phu thắng được một món tiền lớn, nhưng không biết tiêu như thế nào, các vị có đề nghị gì?”
Vương Hột cười: “Đó chính là nỗi ưu phiền của tất cả các con bạc, khi có tiền thì nghĩ làm sao tiêu, khi mắc nợ thì nghĩ làm sao trốn tránh, đương nhiên Ô gia giàu có khắp nước, điều ấy đã là một nỗi ưu phiền”.
Mọi người cười ầm lên, chỉ có Hoàn Xỉ mím môi không cười.
Hạng Thiếu Long thấy thế thì bảo rằng: “Hay là để số tiền đó cho đội quân của Tiểu Xỉ?”
Mọi người đều đồng thanh khen hay, nhưng lại cảm thấy có chút không ổn.
Xương Bình quân nói: “Tiểu Xỉ vẫn chưa kể chuyện gặp Lã Bất Vi!”
Hoàn Xỉ thở dài: “Nói đến thủ đoạn mạt tướng làm sao có thể là đối thủ của lão cáo già ấy, mạt tướng tuy hứa chấp thuận nhận thêm hai phó tướng, nhưng y vẫn mượn cớ vì Trịnh Quốc đang đào kênh, nên chỉ có thể tăng dần viện phí cho quân tốc viện, rõ ràng là muốn kiềm chế mạt tướng”.
Mọi người đều lo lắng vì Lã Bất Vi nắm tài chính có nghĩa là gián tiếp khống chế quân đội, bất cứ một đội quân nào muốn trang bị thêm hoặc điều động đi xa, nếu không có y gật đầu thì khó mà thực hiện.
Lý Tư hiểu rõ tài chính quốc gia nhất đề nghị rằng: “Hay là Ô gia hãy hiến số tiền ấy cho Bị quân, rồi Bị quân sẽ để số tiền ấy vào trong đình khố, nếu không có chi dùng đặc biệt, thì không cần có sự đồng ý của Lã Bất Vi”.
Ô Ứng Nguyên hào khí ngất trời nói: “Điều này thì dễ dàng, ta có thể quyên góp một món tiền khác nữa, vậy thì đình khố sẽ tương đối khả quan. Chỉ cần khiến cho mưu gian không thành, Ô Ứng Nguyên này sẽ không tiếc điều gì”.
Mọi người đều đồng thanh khen hay.
Rồi thương lượng xong chi tiết, lúc không khí đang cao hứng, Vương Hột thở dài mà rằng: “Vương Hột này cả đời chỉ khâm phục ba người, đó chính là Bạch Khởi, Liêm Pha và Lý Mục. Bạch Khởi ác độc ghê gớm. Liêm Pha thâm trầm, nhưng nếu nói về dùng binh thì như thần, cao thâm khó lường, vẫn là Lý Mục. Nước Triệu tuy đã mất đi Liêm Pha, nhưng một ngày còn Lý Mục, Đại Tần ta đừng hòng dễ dàng diệt Triệu”.
Vương Lăng ngạc nhiên nói: “Đêm nay mọi người đều cao hứng, cớ gì ngài đột nhiên lại cảm khái như thế?”
Vương Hột cười khổ nói: “Bởi vì ta vừa nhận được tin truyền đến từ nước Ngụy, An Ly vương ngã bệnh, nên liên tưởng Liêm Pha cũng chẳng còn mấy ngày nữa, do đó mới sinh lòng cảm xúc”.
Kinh Tuấn ngơ ngác nói: “Nghe nói An Ly vương xưa nay vẫn không chịu dùng Liêm Pha, nếu y ૮ɦếƭ đi đối với Liêm Pha là có lợi chứ không có hại mới đúng, tại sao cho rằng ông ta không còn mấy ngày nữa?”
Đào Phương cũng ngạc nhiên nói: “Liêm Pha giờ đây đang ở trong phủ của Tín Lăng quân, rõ ràng có mối quan hệ rất mật thiết với Vô Kỵ. Nếu An Ly vương qua đời Tín Lăng quân trở thành người ảnh hưởng lớn nhất của nước Ngụy, nước lên thì thuyền lên, Liêm Pha sẽ được dùng cớ sao đại tướng quân lại dùng lời này?”
Vương Hột nhìn mọi người ngơ ngác, chỉ có Kỷ Yên Nhiên đang ra chiều suy nghĩ bùi ngùi nói rằng: “Người ta bảo vật đau lòng vì nhau, ta và Liêm Pha tuy đã nhiều lần ᴆụng nhau ở chiến trường, nhưng ông ta có kết cuộc như thế này trong lòng cũng tiếc nuối. Còn việc ta suy nghĩ như thế nào chắc Kỷ tài nữ đã hiểu ra, mong Kỷ tài nữ hãy thay ta nói ra!”
Mọi người đều biết rằng Kỷ Yên Nhiên đã sống một thời gian tại Đại Lương, nên hiểu tình hình ở Đại Lương, ánh mắt đều chuyển sang phía nàng.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Nếu An Ly vương nguy ngập, Tín Lăng quân cũng không giữ mạng được bao lâu. Liêm Pha mất đi chỗ dựa chỉ đành rời Ngụy mà đi sang Sở, tuy nước Sở có Lý Viên nhưng lâu nay thích cảnh yên bình, cho nên Liêm Pha khó mà thi thố được tài năng của mình”.
Mọi người đều vỡ lẽ ra.
Với tính cách của Ngụy An Ly vương, trước khi ૮ɦếƭ sẽ dùng thủ đoạn độc ác để Gi*t ૮ɦếƭ Tín Lăng quân, nếu không e rằng Ngụy Thái tử khi lên ngôi khó mà giữ được mình.
Hạng Thiếu Long nhớ Long Dương quân, y là người cùng phe với Thái tử Tăng, có thể thấy vì mối nguy của An Ly vương, Long Vương quân đã dấn thân vào trong cuộc đấu tranh kịch liệt.
Hoàn Xỉ quay sang Vương Hột nói: “Vương lão tướng quân vừa rồi nói Bạch Khởi hình như kém hơn Lý Mục, không biết tại sao lại có cách nghĩ như thế. Phải biết rằng Bạch Khởi cả đời không thua trận nào, bảy mươi năm vươn vai ở chốn sa trường, lấy được hơn bảy mươi thành, chưa bao giờ thất bại, trong trận Trường Bình, đã dùng kế thoái lui để dụ địch khiến cho người Triệu thua đến nỗi từ mạnh trở thành yếu, ai có thể chống lại y”.
Hoàn Xỉ rõ ràng rất sùng bái Bạch Khởi, nên nén không được tranh biện cho kẻ này.
Vương Hột trong mắt lộ vẻ buồn bã, chậm rãi nói: “Trận Trường Bình năm xưa, Bạch Khởi làm chủ tướng, Vương Hột và ta làm tỳ tướng, chuyện này lúc đó vẫn là điều cơ mật tối cao, lúc đó tiên vương có lệnh ai dám tiết lộ Võ An quân Bạch Khởi sẽ bị chém, cho nên người Triệu lúc đầu không biết kẻ chủ trì đại cuộc là Võ An quân, đó là thủ đoạn trước nay Bạch Khởi hay dùng, vì muốn thành công thì bất chấp thủ đoạn”.
Hạng Thiếu Long nghe mà trong long có cảm giác đặc biệt.
Với một người ở thế kỷ hai mốt đến ở thời kỳ Chiến Quốc này, nghe Vương Hột một vị danh tướng kể lại những điều mấu chốt, quả thật khó mà tin được.
Chuyện Trường Bình có thể nói là một đề tài mà mọi người thích thảo luận nhất, trừ người Triệu không thích nhắc đến chuyện này, còn những người khác đều thích. Nhưng nghe một người từng tham gia trận chiến nói ra, cảm giác của mọi người đều khác hẳn, vừa cảm thấy run sợ, vừa cảm thấy thú vị.
Vương Hột than rằng: “Liêm Pha quả thật lớn tuổi nhưng vẫn kiên cường biết ta mạnh người yếu, bất lợi rơi về phía y, cho nên sử dụng chiến lược đắp thành cố thủ tiêu hao sức lực của quân ta, xem ra có vẻ bảo thủ, nhưng thực là một cách sáng suốt. Phải biết thành Trường Bình nằm ở thế hiểm nghèo, khó mà tấn công được, trước trận chiến Trường Bình, Bạch Khởi và lão phu đã đặt ra sách lược, trước tiên đánh nước Hàn, Bạch Khởi sẽ chiếm khu vực biên giới giữa Hàn, Ngụy là Tả vương, còn lão phu sẽ đánh lên phía Bắc chiếm vùng Thượng Đảng ép sát vào Trường Bình, Liêm Pha đã thấy được điều đó, hạ lệnh gia tăng phòng bị, chuẩn bị lương thảo để chiến đấu lâu dài giữa bọn ta”.
Vương Lăng gật đầu nói: “Liêm Pha quả thật là người có tài thao lược, khiến cho đại quân của chúng ta không thể đánh được, mà còn sai người tập kích quân chở lương thảo của chúng ta, khiến cho chúng ta gặp nguy, lúc ấy do ta phụ trách hậu viện. Ngược lại Liêm Pha dùng thế lấy khỏe đánh mệt, đã xây dựng một trận địa rất kiên cố phía Đông thành Trường Bình, củng cố liên lạc với Hàm Đan khiến cho chúng ta rơi vào tình thế rất bất lợi. Nếu không phải vì Triệu Hiếu Thành vương trẻ tuổi cao ngạo cho rằng Liêm Pha đã già, nên sợ sức chiến đấu trúng kế phản gián của Võ An quân, dùng tên Triệu Quát lỗ mãng khinh địch, kiêu ngạo tự đại thay cho Liêm Pha, thì kẻ bại chính là chúng ta. Cho nên trận Trường Bình bại là bởi Hiếu Thành vương đã sai lầm khi thay tướng, kế sách của Võ An quân chỉ là thứ yếu mà thôi”.
Vương Hột giải thích rằng: “Lão phu cũng rất khâm phục Bạch đại tướng quân, nhưng có vua hiền thì mới có tôi giỏi, năm xưa tiên vương lúc mới đầu đã phá lệ trọng dụng Bạch Khởi, bắt đầu là chức tả thứ trưởng, cách hai năm lại thăng lên thành đại lương tạo, mà Võ An quân cũng không hề khiến cho tiên vương thất vọng, năm thứ hai lãnh quân thì xảy ra cuộc chiến ở Y Khuyết với thiết kỵ quân nổi tiếng thiên hạ của ngài, chỉ có binh lực bằng một phần ba kẻ địch, nhưng đã đánh tan liên quân của hai nước Hàn Ngụy, bắt sống được chủ soái là Công Tôn Hỷ, khiến cho năm trấn của nước Ngụy phải gặp khó khăn, đến năm tiếp theo thì lấy được cựu đô của người Ngụy là An Ấp và ba mươi sáu thành trì. Từ đó nước Ngụy lớn mạnh trở nên tan hoang”.
Xương Văn quân mắt lộ vẻ tôn kính, than rằng: “Công trạng như vậy thật là hiếm có. Tại sao không bằng Lý Mục?”
Vương Hột lắc đầu cười khổ nói: “Võ An quân sở dĩ có những chiến tích chưa từng có trong lịch sử như vậy, là bởi vì thủ đoạn tàn khốc của ông ta cũng chưa từng có trong lịch sử, mỗi lần chiến thắng đều Gi*t sạch quân đầu hàng của đối phương, làm suy yếu thực lực của đối phương. Đó là phương pháp lợi hại nhất nhưng không bằng sự ung dung lễ độ của Lý Mục, nên so ra vẫn còn kém hơn một chút”.
Lúc này mọi người mới hiểu tại sao trong lòng Vương Hột, Bạch Khởi lại không bằng Lý Mục.
Mà Lý Mục có thể khiến cho đại tướng của kẻ địch phải khâm phục, cũng có thể biết y lợi hại đến mức nào.
Vương Hột quay sang Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Lần này lão phu đề nghị với Bị quân thăng Thiếu Long thành đại tướng quân chính là nhằm vào Lý Mục, trước mắt trong tướng lãnh của Đại Tần ta, chỉ có ngươi và Vương Tiễn mới có thể tranh hùng với Lý Mục, ta và ௱ôЛƓ Ngao danh phận tuy cao, nhưng thiếu cái bản lãnh khiến cho tướng sĩ liều ૮ɦếƭ như ngươi”.
Xương Bình quân gật đầu nói: “Tướng quân rất có lý, gần đây Lý Mục tiêu diệt hơn mười vạn kỵ binh Hung Nô, lại hạ được những bộ lạc của Đông Hồ, Lâm Hồ, đuổi Vương Thiền của Hung Nô chạy lên phía Bắc, trong thời kỳ gian này không dám xâm phạm đến Triệu nữa. Lúc này thiên hạ đại loạn, dù cho Tinh vương hậu và Quách Khai có nghi kỵ Lý Mục cỡ nào, cũng buộc phải điều y về giữ ở biên cương phía Đông”.
Lý Tư bình thản nói: “Vốn là nước Triệu ngoài Lý Mục vẫn còn Tư Mã Thượng và Bàng Noãn nhưng giờ đây Quách Khai tuy kiềm chế Lý Mục, nhưng đến khi Tư Mã Thượng và Bàng Noãn giữ không nổi nữa được thì đành phải để Lý Mục ra tay”.
Hạng Thiếu Long trong lòng càng lúc càng ngưỡng mộ Lý Mục, chỉ thấy những mãnh tướng như Vương Hột khi nói về y thì thấy đầy vẻ khâm phục có thể thấy y đầy vẻ anh dũng bất phàm.
Mọi người nói vài câu nữa thì tiệc mới tan.
Sáng sớm thức dậy Hạng Thiếu Long luyện đao pháp, cùng bọn Kỷ Yên Nhiên ra cửa, Kỷ Yên Nhiên dắt mọi người đến đoạn sông Vị Thủy, nơi sẽ diễn ra buổi tế mùa xuân, chuẩn bị cho sự xuất hiện của Hắc Long. Nếu có xảy ra sai sót gì thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Vì sáng nay đã có Lý Tư thông báo cho Tiểu Bàn biết chuyện Ô Ứng Nguyên hiến tiền tài và đội quân tốc viện của Hoàn Xỉ đang cần tiền bạc, cho nên gã không cần gặp Tiểu Bàn trước mà lập tức đi thẳng lên triều, để tiết kiệm thời gian.
Hạng Thiếu Long cảm thấy nhẹ nhõm từ khi Trang Tương vương bị hại ૮ɦếƭ trước, tiếp đến là lễ Điền Liệp, tiếp theo là đến nước Sở, tiếp theo là trận quyết chiến hôm trước, chuyện xấu, chuyện tốt cứ ùa tới, khiến cho gã phải chống đỡ, cả thở cũng khó. Nhưng từ khắc này áp lực đã giảm dần xuống.
Chí ít cũng thấy trong tương lai không có chuyện gì phải lo lắng.
Mình cũng coi như đáng thương từ lúc đầu mới đến thời đại này, trừ khoảng thời gian yên ả bên Mỹ Tàm Nương, gã chưa bao giờ thật sự toàn tâm toàn ý hưởng thụ cuộc sống kỳ lạ trong thời cổ đại này.
Đang suy nghĩ thì phía sau có tiếng vó ngựa vang lên.
Hạng Thiếu Long và mười tám thiết vệ đều quay lại nhìn, thì ra là Lao Ái, phía sau là Hàn Kiệt, Lệnh Tề và một đám tùy tùng. Chỉ luận về khí thế này Hạng Thiếu Long quả thực không theo kịp.
Lao Ái đến bên gã cười nói: “Hạng đại nhân đêm qua mở tiệc, cớ gì để sót tiểu đệ”.
Hạng Thiếu Long lúng túng lắm, mượn cớ chào hỏi Hàn Kiệt và Lệnh Tề để lấp liếm qua chuyện này, đồng thời cũng đã nghĩ câu trả lời, mỉm cười rằng: “Chẳng có yến tiệc gì, chỉ là Xương Bình quân chúc mừng cho tại hạ, lại còn mời hai vị tướng quân đến khiến tại hạ phải tốn rượu thịt, cho nên Lao đại nhân đừng trách tại hạ, muốn trách thì trách Tả thừa tướng ấy!”
Lao Ái, Hàn Kiệt, Lệnh Tề và những kẻ khác nghe gã nói thú vị như vậy đều cười ầm lên, không khí chí ít cũng vui vẻ bề ngoài.
Lao Ái ngừng cười, thở một hơi: “Lời lẽ của Hạng đại nhân có lẽ hơn cả Tô Tần và Trương Nghi, khiến cho tiểu đệ khó mà truy vấn nữa. Nhân đây xin Hạng đại nhân thứ lỗi đêm trước Khưu Nhật Thăng lớn gan làm bừa, đã bị tiểu đệ trách mắng, mong Hạng đại nhân đừng để trong lòng”.
Hạng Thiếu Long ngầm khen hay, biết Lao Ái cho rằng Lã Bất Vi chính là kẻ địch số một, cho nên mới làm thân với mình, mỉm cười nói: “Bọn thuộc hạ đôi khi không nghe lời, tại sao vẫn không thấy Quốc Hưng đến gặp ta”.
Hàn Kiệt đứng phía sau cười nói: “Chuyện này tiểu nhân biết rõ nhất. Mười ngày nửa tháng nữa mới may xong quân phục. Y làm sao dám đến gặp Hạng đại nhân”.
Lúc này cửa cung đã ở trước mặt, Lao Ái bất ngờ nói: “Gần đây Túy Phong lâu có một nhóm ca vũ cơ tuyệt sắc thiên hạ, xin mời Hạng đại nhân đêm nay hãy đến Túy Phong lâu cùng hạ quan, nếu từ chối thì coi như không phải là bạn của Lao Ái này”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ lão tử chưa bao giờ coi ngươi là bạn cả. Nhưng đương nhiên không nói ra cười gượng gạo mà rằng: “Nếu bọn thê thi*p của Hạng mỗ trách mắng, vì đêm khuya mới về thì nhất định sẽ hỏi tội xử đại nhân đó”.
Lao Ái cười: “Té ra Hạng đại nhân nói chuyện thú vị đến thế, tiếc là trời không thể lập tức tối để có thể cùng cạn chén với Hạng đại nhân, hoàng hôn đêm nay tiểu đệ sẽ chờ đại giá của đại nhân tại Túy Phong lâu”.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc