Dù bị các thiết vệ kẹp lại, Tề nữ ấy vẫn không hề sợ hãi, thản nhiên nhìn Hạng Thiếu Long cười nhạt nói: “Té ra Hạng đại nhân đã mặc áo giáp, chả trách nào có thể liều mình khắc chế kẻ địch vậy”.
Không biết như thế nào, Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, nhưng nhất thời không biết là chuyện gì.
Kinh Thiện và Ô Quang nắm chắc hai tay nàng, theo lý nàng sẽ không làm được chuyện gì nữa.
Đằng Dực rõ ràng cũng có cảm giác lạ ấy, lạnh lùng quát: “Quỳ xuống!”
Kinh Thiện và Ô Quang đè mạnh xuống, nàng mỹ nữ ấy chịu không nổi khụy xuống đất.
Ngoài cửa có tiếng ồn ào, bọn Kỷ Yên Nhiên đã vào trong sảnh.
Trong khoảnh khắc ấy Hạng Thiếu Long đã hiểu ra vấn đề là ở đâu...
Nàng quả thật không dễ dàng bị bắt như vậy.
Nàng đã xuất hiện trong lễ chúc thọ của Lã Bất Vi, mọi người muốn bắt sống nàng không phải là chuyện dễ. Vả lại vừa rồi nàng đã chạy ra đến cửa, làm sao có thể dễ dàng bị các thiết vệ bắt lại? Trong đó đương nhiên có trá ngụy.
Nguyên nhân là nàng thấy gã chưa ૮ɦếƭ, lại nghe ra lệnh không được Gi*t mình, nên mới có ý để bị bắt lại, rồi ám sát lần nữa.
Lúc này mọi người đều quay nhìn ra cửa.
Hạng Thiếu Long cũng giả vờ phân thân.
Quả nhiên ả phùng má lên, một luồng ánh sáng bắn ra bay về phía Hạng Thiếu Long.
Bọn Đằng Dực đều giật thót người.
Khi Hạng Thiếu Long ung dung né qua, tránh được ám khí ấy, thân mình của nàng mỹ nữ xoay qua vuột ra khỏi tay Kinh Thiện và Ô Quang như một con cá rồi chuồi qua giữa hai người, thân thủ thật là linh hoạt.
Rồi nàng hay tay ôm lấy đầu gối cuộn thành một khối như một trái bóng da lăn ra ngoài rồi bay ra ngoài cửa sổ.
Các thiết vệ mất mặt lắm, đuổi theo.
Bọn Hạng Thiếu Long nhìn nhau không ngờ nàng lại lợi hại đến thế. Tiếp theo bọn Xương Bình quân, Xương Văn quân, Hoàn Xỉ đều đến, nhất thời trong phủ ồn ào náo nhiệt.
Hạng Thiếu Long tỉnh dậy thì cảm thấy tinh thần đầy đủ, nỗi mệt nhọc đêm qua không còn nữa.
Gã ngồi dậy lay Kỷ Yên Nhiên, nàng uể oải dựa vào lòng gã nói: “Trời vẫn chưa sáng mà”.
Hạng Thiếu Long ôm nàng rồi hôn lên má nàng, dịu dàng nói: “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày trước khi gà gáy, ta phải luyện Bách Chiến đao pháp công phu và quyền cước, chỉ thấy ả thích khách đêm qua, thì có thể biết được trong thiên hạ người tài vô số, nếu không cẩn thận thì sẽ nguy mất”.
Kỷ Yên Nhiên nhớ lại mũi phi tiêu đêm qua ả thích khách phun, chưa hết nỗi bàng hoàng: “Thật là đáng sợ, có một mũi phi tiêu trong mồm mà vẫn có thể ung dung nói chuyện. Làm người ta không thể đề phòng được”.
Hạng Thiếu Long cười: “Hiền thê của ta, nàng hãy ngủ tiếp đi!”
Kỷ Yên Nhiên ngồi dậy giận dỗi nói: “Đã bị chàng đánh thức thì làm sao có thể ngủ được nữa!”
Lúc mặt trời ló dạng, Hạng Thiếu Long đã vào hoàng cung. Tiểu Bàn đang dùng điểm tâm, thì mời gã ngồi chung, nghe gã kể chuyện đêm qua thì mặt rồng phẫn nộ, nói: “Tên cẩu tặc Lã Bất Vi, sau này trẫm sẽ khiến cho y không đất chôn thân. Rõ ràng biết sư phụ là người quả nhân kính trọng nhất, mà vẫn dám làm bừa như thế”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Bị quân, ngài đâu phải không biết lòng dạ y! Giận thì giận, lần này may mà có Tiểu Điềm báo tin, ả thích khách ấy quả thật là một cao thủ thuộc hàng nhất lưu”.
Tiểu Bàn sững người, lát sau mới cười gượng: “Nếu lời ấy từ miệng người khác nói ra, quả nhân sẽ giận càng thêm giận. Nhưng sư phụ đã nói, chao ôi! Cảm thấy lòng đầy cảm xúc, quả thực ta không thể nói như thế nào nhưng ta vẫn không hiểu tại sao sư phụ lại trao bọn người ấy cho Quản Trung Tà?”
Hạng Thiếu Long không thể cho y biết rằng vì mình đã rõ chưa thể lật đổ được Lã Bất Vi, cho nên không làm chuyện vô ích, bình thản nói: “Trong thành xảy ra chuyện này nhất định phải có người chịu trách nhiệm. Chúng ta chẳng phải đang tìm cách trao chức ấy cho Tiểu Võ và Tiểu Điềm sao?”
Tiểu Bàn giật mình mặt lộ vẻ vui mừng, kêu lên rằng: “Sư phụ thật là lợi hại, nhất là đêm qua dưới kiếm, à không, mà là dưới đao của sư phụ mới phải, Quản Trung Tà phải cúi đầu. Phải gọi là... gọi là gì mới phải?”
Hạng Thiếu Long biết trong lòng y hớn hở lắm, cho nên khó kiếm được từ nói cho đúng ý hắn, tiếp lời nói: “Đó phải gọi là nhân lúc y bệnh lấy luôn mạng y!”
Tiểu Bàn vỗ bàn nói: “Đúng là nhân lúc y bệnh lấy luôn mạng y. Chỉ cần cả chức đô vệ cũng rơi vào tay của chúng ta thì dù cho Lã Bất Vi và Lao Ái có ba đầu sáu tay, cũng khó mà hành động được”.
Lúc này nội thị vào báo buổi tảo triều đã đến.
Hai người nhìn nhau cười, rồi lên triều.
Không khí trong điện rất nghiêm túc.
Sau khi Hạng Thiếu Long được phong làm đại tướng quân, địa vị không còn giống như trước nữa, sẽ đứng sau bốn người Vương Lăng, Vương Hột, Mạc Ngao và Đỗ Bích, trở thành người thứ năm có địa vị quan trọng trong giới quân sự.
Giờ đây những kẻ là đại tướng ở nước Tần, trừ năm người này chỉ có Vương Tiễn và An Cốc Hề.
Trong ba người ngồi trên đài cao, chỉ có Tiểu Bàn là mặt mũi vui vẻ nhất, còn Chu Cơ và Lã Bất Vi thì sắc mặt mệt mỏi rõ ràng là đêm qua ngủ không được ngon.
Sau khi triều thần tung hô, Tiểu Bàn hỏi Hạng Thiếu Long chuyện xảy ra đêm qua.
Hạng Thiếu Long kể rõ đầu đuôi rồi nói với Quản Trung Tà rằng: “Mời Quản đại nhân trình bản thẩm vấn bọn hung đồ”.
Quản Trung Tà bước ra nửa bước, cúi người tâu rằng: “Bọn hung đồ này đã độc phát thân vong, ai ai cũng ngậm sẵn trong mồm viên thuốc độc, cắn vỡ viên thuốc độc này, thuốc độc chảy xuống bụng đến khi bọn hạ thần phát giác ra thì đã cứu không kịp”.
Lời ấy vừa nói ra, lập tức đều có tiếng xì xầm.
Hạng Thiếu Long đương nhiên không thể tin được, đó rõ ràng là thủ đoạn Gi*t người bịt miệng của Lã Bất Vi.
Song không cần lão lên tiếng, Lao Ái nghiêm mặt nói: “Bị quân minh xét trong thành đô mà có một đám hung đồ hành thích đại thần rõ ràng đã có dự mưu trước, hành sự chu đáo, nên không thể coi thường việc xử lý. Không những phải truy nã kẻ đứng phía sau mà phải điều tra ra việc phòng vệ trong thành có việc sơ sót gì, nếu không thì làm sao có thể để nhiều người như thế đột nhập vào trong mà chúng ta thì lại không biết gì?”
Khi mọi người đều gật đầu đồng ý. Hạng Thiếu Long và Tiểu Bàn đều đồng thời kêu không hay.
Chỉ thấy Lao Ái mượn cớ đó có thái độ chất vấn, thì biết ngay y và Chu Cơ đã ngầm bàn trước, giành lấy chức đô vệ thống lĩnh về phía tay mình.
Lã Bất Vi, Quản Trung Tà và ௱ôЛƓ Ngao đều nhìn thấy rõ tâm ý của y, đồng thời biến sắc.
Xương Bình Quân nhất thời lại không nghĩ xa như thế, chất vấn Quản Trung Tà: “Chả lẽ Quản đại nhân không có chút lai lịch về bọn người này hay sao?”
Quản Trung Tà bình thản nói: “Mạt tướng đã thỉnh ý trọng phụ vì nội tình rất phức tạp, cho nên trọng phụ cần phải điều tra rõ ràng rồi mới báo lại cho Bị quân”.
Đỗ Bích hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Quản đại nhân bận rộn suốt đêm rồi lại nói một câu không thể báo cáo hay sao? Thật ra thì nhìn binh khí của bọn chúng hoặc y phục, thì có thể suy đoán được lai lịch của bọn chúng, đồng thời có thể tìm ra được kẻ đứng đằng sau đó”.
Lã Bất Vi cười ha ha nói: “Đỗ tướng quân nói rất hay, binh khí bọn thích khách này dùng đều là loại binh khí được chế tạo từ chỗ của Phố Cao, lão thần thấy chuyện này không có lý, oan uổng cho người khác cho nên mới sai Trung Tà tiếp tục điều tra. Nếu Đỗ tướng quân cho rằng đó đã là bằng chứng, thì có thể xin lệnh Bị quân bắt Phố Cao lập tức xử tử”.
Đỗ Bích cả giận nói: “Thật là quá đáng!”
Rồi quay sang Tiểu Bàn, định lên tiếng thì Tiểu Bàn ung dung nói: “Đỗ tướng quân xin đừng nóng giận, quả nhân tự biết có kẻ giá họa cho Phố tiên sinh!”
Sắc mặt của Đỗ Bích giãn ra, chỉ gườm gườm nhìn Lã Bất Vi rồi không nói gì nữa.
Tiểu Bàn đương nhiên không có thiện cảm gì với Đỗ Bích và Phố Cao, nhưng trong tình thế giờ đây thể nào cũng phải đợi sau khi Hắc Long xuất hiện, ổn định được mọi chuyện, thì mới đối phó với Đỗ Bích và Phố Cao.
Nếu không, mọi chuyện sẽ rối tung lên. Lã Bất Vi sẽ lợi dụng mở rộng thế lực, thậm chí thừa lộng được quyền lúc đó biết thì đã trễ.
Phe của Đỗ Bích và Phố Cao đứng đầu là Thành Kiều, chủ yếu là nhờ vào nhân tâm của ba quận phía Đông chưa ổn định nếu cấu kết với người Triệu, khi xảy ra chuyện tuyệt sẽ không dễ ứng phó.
Lã Bất Vi ςướק lời: “Lần này kẻ địch có thể lẻn vào thành gây chuyện, đương nhiên là có người yểm hộ mới có thể qua được cửa thành. Cho nên điều trước mắt cần phải truy xét, không phải là ai chịu trách nhiệm mà là ai là kẻ đứng đằng sau lưng. Giống như khi lễ Điền Liệp, phản binh của Cao Lãng quân có thể từ xa lẻn vào làm phản, trong đó tất có người yểm trợ tiếp ứng. Hạng đại tướng quân đã phụng mệnh điều tra, chỉ không biết đã có kết quả gì chưa”.
Chỉ mấy lời ấy thôi quả thật là lợi hại, đột nhiên chĩa mũi dùi sang Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long trong lòng bắt đầu tiếc rằng đêm qua không bắt được mỹ nữ ấy, nếu không giờ đây xem Lã Bất Vi đối phó như thế nào, đang định lên tiếng thì Tiểu Bàn lạnh nhạt nói: “Hạng đại tướng quân phụng lệnh của quả nhân điều tra, nào ngờ giữa đường bị người ta đột kích, đến nỗi phải lạc đường, quả nhân đang truy xét chuyện này, đã sắp có kết quả”.
Tiểu Bàn kéo chuyện ấy vào mình, Lã Bất Vi chỉ đành cười khan hai tiếng, không nói gì nữa.
Mọi người chợt trở nên lúng túng nếu có người đòi phải có người chịu trách nhiệm chuyện này, thì gây khó cho Lã Bất Vi.
Từ lúc đầu Chu Cơ vẫn ngồi yên giờ thì lên tiếng: “Trọng phụ đã bảo rằng không cần phải truy cứu trách nhiệm, ai gia tự nhiên tôn trọng ý kiến của Trọng phụ. Nhưng tăng cường phòng thủ trong thành là nhiệm vụ cấp bách, vả lại nhiệm vụ này rất nặng nề nếu một mình Quản khanh gia không ứng phó được, thì chức phó thống lĩnh không để trống nữa, Lao khanh gia là nội phủ hiểu rõ chuyện trong thành, không biết trong lòng đã có nghĩ đến ai chưa?”
Bên phía Tiểu Bàn, Hạng Thiếu Long, Xương Bình quân và người bên phía của Lã Bất Vi đều kêu không hay. Chu Cơ bảo Lao Ái chọn người như thế thì rõ ràng là muốn y chọn người của mình, chẳng phải để tước đoạt quyền của Quản Trung Tà hay sao?
Chu Cơ đã mở miệng thì dù cho Tiểu Bàn và Lã Bất Vi cũng không dám lên tiếng phản đối.
Quả nhiên Lao Ái hớn hở nói: “Khách khanh của phi thần là Hàn Kiệt, trước khi đến Đại Tần ta đã từng dự vào việc phòng ngự đô thành của nước Yên, là một nhân tài hiếm có. Nếu nói về nhân tuyển cho chức đô vệ thống lĩnh thì không có ai có thể hợp hơn y”.
Chu Cơ vui mừng nói: “Đề nghị của Lao khanh gia thật là hợp ý của ai gia, các khanh nếu không có ý khác, thì cứ quyết định như thế”.
Lã Bất Vi trầm giọng nói: “Giờ đây đô kỵ có ba phó thống lĩnh, đô vệ cũng phải tăng lên một phó thống lĩnh nữa, để cùng Hàn Kiệt giúp đỡ cho Trung Tà, trong lòng hạ thần cũng có nhân tuyển đó chính là Hứa Thương đến từ Thượng Thái, nếu có y giúp đỡ thì việc phòng vệ đô thành tất không thể sơ suất được”.
Bọn Hạng Thiếu Long, Tiểu Bàn, Lý Tư, Xương Bình quân, không ai ngờ được sự việc lại phát triển đến nước này.
May mà trước giờ những chức vụ quan trọng trong cấm vệ quân đều là người trong hoàng tộc, nếu không e rằng Lao Ái và Lã Bất Vi cũng sẽ chia phần như thế thì càng đau đầu hơn.
Bọn Vương Quan, Thái Trạch và Mộng Ngao lập tức lên tiếng phụ họa.
Lao Ái đã giới thiệu Hàn Kiệt cho nên lúc này cũng khó mà tranh với Lã Bất Vi nữa.
Còn bọn Hạng Thiếu Long thì không thể tiến cử ௱ôЛƓ Võ hoặc ௱ôЛƓ Điềm, nếu không sẽ khiến cho Lã Bất Vi nghi ngờ.
Cuối cùng kết quả Hứa Thương là kẻ được chọn.
Hạng Thiếu Long chỉ đành than xui xẻo nhưng gạo đã nấu thành cơm.
Như vậy vẫn không thể hạ được Quản Trung Tà, mà còn khiến cho thế lực của Lao Ái và Lã Bất Vi tăng lên, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Cái chức phó thống lĩnh này Hàn Kiệt và Hứa Thương sẽ có cơ hội trở thành những nhân vật quan trọng trong quân đội, lúc đó hậu hoạn càng vô cùng hơn.
Sau buổi tảo triều Hạng Thiếu Long buồn bực lắm, vội vàng rời khỏi hoàng cung, khi đi ngang qua phủ Cầm Thanh, thì có ý muốn tìm nàng.
Giai nhân ấy đang tỉa hoa trong vườn, lúc này đông đã qua, xuân đã đến, thời tiết rất ấm áp.
Cầm Thanh thấy Hạng Thiếu Long đang bận rộn vẫn tranh thủ đến gặp nàng thì vui mừng ra mặt, dắt tay gã dạo bước trong vườn.
Hạng Thiếu Long cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng than rằng: “Tại hạ đến đây lần này chính là để muốn tạ ơn cứu mạng của Cầm thái phó!”
Cầm Thanh mỉm cười nói: “Chàng nói thật lạ. Người ta đã cứu chàng như thế nào?”
Hạng Thiếu Long kể chuyện hôm qua bị thích khách ám sát, may mà có áo giáp của nàng nên mới thoát nạn. Cầm Thanh nghe xong thì biến sắc nói: “Trong thiên hạ lại có nữ thích khách lợi hại đến thế, cả người có thân thủ như Kinh Thiện mà không bắt nàng được, ôi chao! Thiếu Long ơi! Khiến cho người ta lo quá”.
Hạng Thiếu Long cười: “Không cần lo lắng, nữ thích khách đó có thể chạy thoát là bởi có tuyệt kỹ, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là hễ nam nhân đều háo sắc, quen coi thường nữ nhân nên mới để cho nàng chạy thoát. Nếu là nam thích khách bọn Kinh Thiện sẽ ra tay đánh đập trước, nào để cho nàng có cơ hội ra tay nữa”.
Cầm Thanh thở dài: “Có chàng bên cạnh người ta mới vui”.
Hạng Thiếu Long lần đầu nghe Cầm Thanh nói những lời tận đáy lòng, ôm nàng vào lòng nói: “Cầm thái phó đừng quên lời nàng đã hứa với ta”.
Cầm Thanh ngửa mặt lên ngạc nhiên nói: “Thi*p đã từng hứa gì... ồ... người ta không nói với chàng nữa, buông thi*p ra, để cho kẻ khác thấy thì còn thể thống gì”.
Hạng Thiếu Long lòng chuyển thành vui khi thấy dáng vẻ của nàng, cười nói: “Cầm thái phó có từng hứa sau khi ta đại chiến với Quản Trung Tà thì mặc cho ta làm bừa. Ồ! Hôm nay thời tiết thật đẹp, hay là chúng ta...”.
Cầm Thanh giật mình thoát ra khỏi bàn tay của gã giậm chân nói: “Không cho chàng nói nữa, nếu không sẽ sai gia tướng đuổi chàng ra ngoài cửa”.
Hạng Thiếu Long cười ha ha, trong lòng sung sướng lắm, mở rộng tay nói: “Hãy ngoan nào, hãy mau vào lòng của ta!”
Cầm Thanh đỏ ửng cả mặt vừa vui vừa giận, nhưng không biết làm thế nào rồi nàng dịu dàng nói: “Sau lễ tế xuân được không? À này, hôm nay không phải chàng đưa Tiểu Tuấn đến Lộc phủ ư? Tại sao lại đến đây”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ Kinh Tuấn đang đợi ở quan thuộc. Chỉ đành kéo nàng vào lòng âu yếm một hồi rồi mới quay về quan thuộc, bọn Kinh Tuấn đang đứng ngồi không yên, Xương Bình Quân, Hoàn Xỉ cũng đến, Hạng Thiếu Long còn muốn ngồi xuống uống chén trà thì đã bị Kinh Tuấn kéo đứng dậy, vì thế cả đội nhân mã xuất phát về hướng Lộc phủ.
Người đi trên đường đông nghẹt, trông thật náo nhiệt.
Lúc này Hạng Thiếu Long đã trở thành nhân vật nổi tiếng của thành Hàm Dương, người Tần trước nay luôn sùng bái anh hùng, biết gã hôm qua đại thắng Quản Trung Tà, gặp gã ai nấy cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, khi gã mỉm cười lịch sự với những thiếu nữ đang đuổi theo nhìn gã, bọn họ đều phấn khích.
Xương Bình quân tuy là Thừa tướng nhưng không bằng gã, nói với vẻ rất ngưỡng mộ rằng: “Thiếu Long hôm qua đại chiến làm rúng động Hàm Dương, bọn chúng ta thơm lây. Đêm hôm qua về nhà Doanh Doanh khen không ngớt chuyện của Thiếu Long ta e rằng nàng lại thay lòng đổi dạ đi theo huynh, lại không chịu gả cho Đoan Hòa nữa”.
Hạng Thiếu Long trong lòng hân hoan lắm, cảm thấy trong lòng như mình đã giúp đỡ cho bạn bè, thuận miệng hỏi Hoàn Xỉ lúc này đang đi một mình: “Tiểu Xỉ lúc nào quay về doanh trại?”
Hoàn Xỉ cung kính trả lời: “Bị quân bảo mạt tướng sau lễ tế xuân mới quay về, giờ đây đội quân của mạt tướng vẫn chưa đủ lương thực, vẫn còn thiếu. Có nhiều chuyện muốn làm mà không đủ sức. Sau buổi tảo triều hôm nay, Lã Bất Vi đã tìm mạt tướng, muốn sắp xếp cho ௱ôЛƓ Võ và ௱ôЛƓ Điềm trở thành phó tướng trong quân của mạt tướng, nhưng mạt tướng làm sao có thể chấp nhận được?”
Bọn Hạng Thiếu Long đều vui mừng.
Xương Bình Quân cười nói: “Sợ cái gì?”
Hoàn Xỉ ngạc nhiên nhìn Xương Bình quân.
Hạng Thiếu Long cười: “Lời tả tướng không sai. Tiểu Điềm và Tiểu Võ quả thực là người của chúng ta”.
Hoàn Xỉ cả mừng nói: “Vậy thì đội quân của mạt tướng đã được cứu”.
Đằng Dực ở phía sau cười lớn nói: “Hãy hứa cho mau!”
Khi Hoàn Xỉ định bỏ đi thì Xương Bình quân kéo lại, dặn dò: “Nếu Tiểu Xỉ có thể giả vờ quy phục Lã Bất Vi, Bị quân sẽ càng vui mừng hơn”.
Hoàn Xỉ là người không giỏi giả vờ, nghe thế thì mặt lúng túng.
Hạng Thiếu Long nói: “Tiểu Xỉ chỉ cần làm việc theo tác phong của mình trước nay là được, nếu không sẽ khiến Lã tặc nghi ngờ, hiểu chưa”.
Hoàn Xỉ gật đầu vui mừng quay ngựa đi.
Qua khỏi ngã tư, Lộc phủ đã ở trước mặt, Kinh Tuấn thì bỗng nhiên e sợ núp phía sau mọi người.
Hạng Thiếu Long thúc ngựa đi trước tiến vào trong phủ.