Tầm Tần ký - Hồi 201

Tác giả: Vô Danh


Tòa phủ trọng phụ vừa mới xây là một quần thể kiến trúc hùng vĩ nhất ngoài cung Hàm Dương, quy mô lớn hơn hẳn cung Cam Tuyền mà Chu Cơ vừa mới dọn đến. Phủ trọng phụ đối diện với thành chính bốn bề đều có tường thành cao, sau khi vào cổng lớn là một quảng trường có thể chứa cả ngàn người, ba ngôi nhà lớn dàn theo hàng ngang cửa xoay sang hướng Nam, cửa bằng gỗ, mái nhà xuôi theo bốn hướng, có hai cây lớn đỡ lên, khí thế hơn người, tiếp theo là tòa nhà thờ tổ của Lã tộc, xung quanh nhà thờ tổ là ba mươi đình viện chia thành hai bên trái phải đối xứng nhau rất hoàn chỉnh.
Ở giữa nhà chính và nhà thờ tổ có một khu vườn rộng lớn có cảnh rất đẹp, rõ ràng là được thiết kế bởi danh gia, cũng có thể thấy được tài lực của Lã Bất Vi hùng hậu đến cỡ nào.
Những nhân vật tiếng tăm của Hàm Dương đều đến, lại biết thêm hai người Hạng Thiếu Long và Quản Trung Tà khó tránh khỏi ác chiến, ai đến đây cũng mong xem được vở tuồng hay, càng khiến cho không khí náo nhiệt hơn.
Phủ trọng phụ đã đốt hàng vạn chiếc đèn Ⱡồ₦g, ngoài cửa cho đến trong vườn đều có những chiếc đèn chúc thọ.
Hơn mười tên gia tướng đều mặc võ phục như nhau đứng giữ ở cửa lớn tránh những kẻ không mời mà đến xem tỷ võ.
Sau khi vào cửa, có nơi tiếp đãi chuyên tiếp nhận lễ vật, bố trí rất chu đáo, tuy khách khứa nhiều nhưng tất cả đều có quy củ, không hề lộn xộn.
Mấy tòa đại đường đều mở ra để tiếp đãi khách khứa, trong đó có một tòa lớn nhất có thể chứa hàng ngàn người, ngoài ra có hai tòa phủ hai bên, mỗi tòa có thể chứa năm trăm người.
Những kẻ được sắp xếp ở tòa phủ vì không còn cách nào nhưng cũng biết thân phận mình, đến lúc thì chỉ còn cách chen mình vào xem trận chiến mà thôi.
Khi bọn Hạng Thiếu Long đến nơi, khách khứa vẫn chưa chính thức vào tiệc, mọi người tụ tập nhau bên ngoài nhà đàm đạo, không khí rất ồn ào.
Bữa nay thời tiết rất tốt không những không mưa mà trăng sao đều sáng vằng vặc, lại còn thêm năm ngày nữa là lập xuân, trời đã chuyển sang ấm càng khiến cho buổi tiệc mừng thọ trở nên thuận tiện hơn.
Nhưng mọi người đều biết rằng đằng sau không khí náo nhiệt này, sẽ là một cuộc đấu tranh kịch liệt chưa từng có trong lịch sử nhà Tần mà Hạng Thiếu Long càng biết rõ hơn sự thành bại của cuộc đấu tranh này, không những chỉ ảnh hưởng vận mệnh của bảy nước thời Chiến Quốc này, mà còn quyết định lịch sử sau này của Trung Quốc.
Khi bọn Hạng Thiếu Long đến trước cửa phủ trọng phụ, lập tức gây sự chú ý, ai nấy đều tranh nhau nhìn thấy tận mắt phong thái của gã.
Xương Bình quân thúc ngựa đến bên Hạng Thiếu Long, cười rằng: “Những kẻ đánh cược huynh thua nhìn thấy sau khi huynh đã đại chiến ở Túy Phong lâu mà vẫn có thể ngồi vững trên ngựa, chắc sẽ thất vọng lắm”.
Hạng Thiếu Long cười mếu: “Đêm nay nếu ta thua, sau này đừng hòng bước vào cửa Ô Gia, bởi vì nhạc phụ đại nhân đã cược ta thắng, nếu như làm cho ông ta thua tiền huynh nói sẽ có hậu quả như thế nào?”
Xương Bình quân ngạc nhiên nói: “Té ra quý trượng nhân cũng thích cá cược”.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Không phải thích cá cược, mà thích nhìn thấy Phố Cao thua đến nỗi tán gia bại sản, muốn thấy y phải dùng cái gì để lôi kéo những kẻ tham lắm”.
Xương Bình quân cười ha ha nhảy xuống ngựa.
Đồ Tiên bước tới vừa căn dặn bọn hạ nhân dắt ngựa, đồng thời hạ giọng với Hạng Thiếu Long, nói: “Tên tiểu tử này mặc loại nhuyễn giáp do thợ nước Việt chế tạo, tốt nhất hãy tấn công vào đầu và mặt, nếu không y sẽ liều mình chịu một thương của huynh, thì có thể dồn huynh vào chỗ ૮ɦếƭ”.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Đêm nay tại hạ cần gì phải dùng thương”.
Đồ Tiên ngẩn ra vẫn chưa hiểu gì cả, song vì có người khác đứng gần nên chỉ đành để trong lòng, nói lảng sang chuyện khác.
Lúc này trong nhà có tiếng trống truyền ra, chắc là có nhân vật quan trọng bước vào.
Khi bọn Đào Phương tặng quà xong, mọi người chưa muốn vào trong, đứng ở ngoài sân chào hỏi khách khứa, sẵn tiện ngắm cảnh trời đêm.
Cầm Thanh vừa mới đến, sà vào bọn Kỷ Yên Nhiên, lại còn có mấy quý phụ, quý nữ của nhà công khanh quý tộc, tiếng nói cười rộn rã, khiến cho ai nấy đều chú ý, một mặt là vì sắc đẹp của bọn họ, một mặt là biết Hạng Thiếu Long sẽ quyết chiến với Quản Trung Tà đêm nay, nhưng vẫn giữ vẻ ung dung tự tại, cười nói như không.
Người Tần rất cởi mở, gặp phải những trường hợp này, bọn người ồn ào nhất là những thiếu nữ xinh đẹp cao quý như Doanh Doanh, Lộc Đan Nhi, cũng là lúc tốt nhất để bọn trai trẻ tìm người phối ngẫu.
Khi Hạng Thiếu Long và mọi người nói chuyện có liên quan đến Phố Cao mang tiền đến Hàm Dương cá cược, Lộc Đan Nhi không biết ở đâu chui ra, đứng từ xa ra hiệu cho Kinh Tuấn bước tới, vừa lúc ấy có một đám trẻ con mang Ⱡồ₦g đèn đi ở giữa Lộc Đan Nhi và họ, Kinh Tuấn không chú ý đến nàng thiếu nữ xinh đẹp ấy, nhưng Hạng Thiếu Long bước qua nghiêm giọng nói: “Sắp phải gả cho người ta, thấy trưởng bối mà vẫn không hành lễ thỉnh an, còn ra thể thống gì nữa?”
Lộc Đan Nhi chống hai tay lên eo giận dữ nói: “Hừ! Ngươi là trưởng bối của ai, gả hay không gả cho người có liên quan gì đến ngươi?”
Nàng lúc này mới nhớ Hạng Thiếu Long là tam ca của Kinh Tuấn, lập tức mặt mũi đỏ ửng giậm chân giận dỗi nói: “Ngài hư lắm, dám bức Hi*p ta!”
Hạng Thiếu Long cười ha ha đẩy Kinh Tuấn về phía Lộc Đan Nhi, đắc ý nói: “Hảo Đan Nhi! Hạng Thiếu Long ta chờ uống chén rượu hỷ của nàng quỳ xuống dâng lên!”
Lộc Đan Nhi lọt xuống thế hạ phong không dám cãi lại dắt Kinh Tuấn chuồn mất.
Khi lắc đầu thở dài, tiếng Doanh Doanh ở bên cạnh vang lên: “Hạng đại nhân!”
Hạng Thiếu Long quay đầu lại giật mình: “Sắc mặt nàng sao khó coi đến thế”.
Doanh Doanh cười buồn: “Mấy hôm nay ngủ không ngon, chuyện đã đến nước này, ta còn lời gì để nói nữa!”
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Đêm nay dù xảy ra chuyện gì mọi chuyện đối với nàng xem như chấm dứt, sau này trong lòng nàng chỉ nên có Đoan Hòa huynh, hãy an phận thủ thường để làm một hiền thê”.
Doanh Doanh tiến đến phía trước một chút, dịu dàng nói: “Hãy nói với ta nếu không có Quản Trung Tà, người có lấy ta không?”
Hạng Thiếu Long cười buồn: “Cho đến ngày này giờ này chúng ta không cần nói những lời như thế nữa!”
Doanh Doanh vẫn kiên trì: “Không! Nếu ta không hỏi rõ ràng, sẽ không cam lòng”.
Hạng Thiếu Long chỉ đành trả lời: “Ta quả thật đã từng ưa thích nàng”.
Doanh Doanh buồn bã cúi đầu hạ giọng nói: “Đêm nay nếu ngươi bất trắc ta sẽ vì ngươi mà... Ồ! Ta không nói nữa!” Rồi nàng bưng mặt chạy đi, Hạng Thiếu Long lắc đầu cười khổ, xem ra Doanh Doanh nghĩ mình chắc chắn sẽ thua.
Hạng Thiếu Long không thèm để ý đến những suy nghĩ của nàng nữa, quay về chỗ của bọn Xương Bình quân, Đằng Dực. Xương Bình quân hỏi: “Tiểu muội đã nói gì?”
Hạng Thiếu Long nói: “Không có gì!”
Xương Bình quân lạnh lùng hừ nói: “Sao lại không có gì, ả tuy chịu rằng bảo gả cho Đoan Hòa, nhưng vẫn khó xa rời Quản Trung Tà, lại bảo rằng huynh không phải là đối thủ của y, thật là tức ૮ɦếƭ đi được”.
Lúc này khách khứa bắt đầu kéo vào, Ô Ứng Nguyên thấy mọi người đứng lâu ở ngoài như thế nên đến gọi cùng bước vào.
Mọi người đều nghe theo lời y.
Lã Bất Vi, Lã Nương Dung và mấy người con trai khác của Lã Bất Vi đều đứng trước cửa đón khách, tiếng lời chúc mừng vang lên không ngớt.
Xương Bình quân có lẽ là một Tả thừa tướng không có uy thế nhất từ khi Đại Tần mở nước đến nay, cứ chen vai thích cánh cùng Hạng Thiếu Long và đi sau Ô Ứng Nguyên như là không biết thân phận của mình, lên tiếng chúc mừng Lã Bất Vi.
Ô Ứng Nguyên là một người giỏi giao tế, cứ từ tốn nói một lô những lời chúc tụng.
Hạng Thiếu Long nhớ lại mối quan hệ giữa Ô gia và Lã Bất Vi trước đây, thấy cả hai bên miệng thì đều ngọt ngào nhưng bụng chứa đầy dao kiếm, thế đã là như lửa với nước, lòng đã sinh ra nhiều cảm xúc.
Lã Bất Vi không biết có phải vì cho rằng Hạng Thiếu Long đêm nay sẽ ૮ɦếƭ chắc, hay là gặp chuyện vui nên sinh ra trong lòng sảng khoái, mặt mày sáng rỡ cười nói ra vẻ rất có khí phách, khi ánh mắt của y đưa đến chỗ Hạng Thiếu Long, lập tức sáng lên bỏ những người khác, bước đến nói: “Đêm nay Lã Bất Vi này có thể nói song hỷ lâm môn, vừa được chúc thọ, vừa sẽ được giao tế, đời người được như thế còn tiếc gì nữa”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng, nỗi nuối tiếc lớn nhất của ngươi chính là không thể làm vua của nước Tần, nhưng bề ngoài thì đương nhiên làm ra vẻ chúc tụng như người khác.
Khi Lã Bất Vi chưa có cơ hội nói nữa, Hạng Thiếu Long đưa tay ra sau lưng ra hiệu mọi người lập tức lướt qua, để tránh làm trò hề.
Đi được mấy bước một bóng người lướt tới, Lã Nương Dung chặn lại phía trước Hạng Thiếu Long, mặt mày lạnh lùng bảo rằng: “Hạng đại nhân! Nương Dung có mấy lời riêng muốn nói với ngài”.
Bọn Hoàn Xỉ, Đằng Dực hiểu ý, nên kéo vào trước.
Lã Nương Dung bình thản nói: “Mời Hạng đại nhân theo ta”.
Hạng Thiếu Long biết nàng chẳng có lời tốt lành gì nên trong lòng cảnh giác, bước theo nàng, khi đến ngoài vườn dừng lại nói: “Nói ở đây được không? Nói ở chỗ khác sẽ khiến cho người dị nghị”.
Bọn thiết vệ vẫn đi sau lưng gã, lúc này tản ra bốn phía, đề phòng có kẻ đến gần.
Lã Nương Dung quay người lại, lạnh lùng nói: “Lá gan của Hạng Thiếu Long không biết nhỏ từ lúc nào, sau này lại sợ lời dị nghị, huống chi đêm nay nếu Hạng đại nhân còn mạng, Nương Dung này sẽ là người của ngài, có điều chi e ngại nữa”.
Hạng Thiếu Long nghe sự châm biếm trong lời của nàng, tuy trong lòng có giận, nhưng không muốn tranh cãi với nàng, mỉm cười nói: “Tam tiểu thư gọi tại hạ đến đây, chắc không chỉ có mấy lời chọc cười này”.
Lã Nương Dung quắc mắt trầm giọng nói: “Đương nhiên, bổn tiểu thư nào có lòng dạ ấy, chỉ là muốn hỏi Hạng đại nhân hai câu, nếu ngài không có ý với Nương Dung, vậy cớ gì chấp nhận lời khiêu chiến của Trung Tà?”
Hạng Thiếu Long không thể nhịn nữa nói cười lạnh lùng nói: “Lát nữa chỉ cần Tam tiểu thư tuyên bố nói trước mặt mọi người, chỉ muốn gả cho Quản đại nhân, vậy thì cho dù Hạng Thiếu Long này mặt dày vô sỉ đến mức nào, cũng không đến nỗi đòi động thủ tỷ võ nữa”.
Lã Nương Dung, mặt ngọc lạnh lùng trừng mắt nhìn gã rồi chậm chậm gật đầu nói: “Tốt thế nhỉ! Vậy Lã Nương Dung này sẽ chờ xem kết quả của ngài”.
Giậm mạnh chân rồi quay vào trong đại đường.
Khi nàng bước qua, Hạng Thiếu Long trong lòng thầm than.
Nói cho cùng Lã Nương Dung tuy thần sắc không tốt, nhưng cũng là một ý tốt, muốn khuyên mình bỏ ý định tỉ võ, bởi vì nàng cũng giống như Doanh Doanh, tưởng mình sẽ thất bại.
Nhưng vì muốn Gi*t ૮ɦếƭ Quản Trung Tà, chỉ đành không thèm để ý đến ý tốt của nàng.
Khi vào trong đại đường đa số người đã ngồi vào chỗ, ai nấy đều rỉ tai nhau, thấy gã thì chỉ trỏ, xem ra chủ đề không ngoài cuộc chiến làm rung động cả Hàm Dương của gã và Quản Trung Tà.
Vì có nhiều người, nên ngoài ba vòng chiếu ở hướng Nam, những chiếu khác đều phân bố ở hai bên, chia thành bốn lớp, cộng lại hơn bốn trăm chiếu, mỗi chiếu ngồi bốn người, đều quay mặt ra khoảng trống ở giữa đại đường, để tiện xem ca vũ và đấu kiếm.
Khi Hạng Thiếu Long và bọn Kinh Thiện tìm chỗ ngồi, một tên nô bộc bước tới, dắt bọn họ vào chiếu.
Chiếu của Hạng Thiếu Long nằm phía bên phải.
Chiếu đầu đương nhiên là của Xương Bình quân, tiếp theo là bọn đại tướng như Vương Lăng, Vương Hột. Đối diện là chỗ của Vương Quan, tiếp theo là Thái Trạch, Lao Ái, những nhân vật trong Lã tộc và người có địa vị trong Lã phủ, nhưng không thấy Quản Trung Tà.
Khi Hạng Thiếu Long ngồi xuống bên cạnh Đằng Dực, Kinh Tuấn, Ô Ứng Nguyên, mới thấy ba người vợ yêu của mình ngồi chung chỗ với Cầm Thanh, mỉm cười hướng về gã, gã không khỏi mừng thầm trong lòng, khi nhìn ra sau thì thấy Đào Phương đang ngồi cùng với bọn Điền Trinh, Điền Phụng.
Mười tám thiết vệ thì ngồi ở chiếu phía sau.
Hạng Thiếu Long nói với Ô Ứng Nguyên mấy câu, rồi nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa là một đội nhạc gồm gần ba mươi người nhưng lúc này không thấy bóng dáng bọn Lã Bất Vi, Lã Nương Dung ở đâu, chỉ mỗi mình Đồ Tiên đang đứng đó.
Đột nhiên Ô Ứng Nguyên ra hiệu cho gã, Hạng Thiếu Long nhìn qua, té ra Đồ Bích và Phố Cao đang rời chiếu bước về hướng họ. Ba người Hạng Thiếu Long, Đằng Dực, Kinh Tuấn, chỉ đành đứng dậy thi lễ cùng với Ô Ứng Nguyên.
Phố Cao thì vẫn nhìn thẳng, còn Đồ Bích thì nhìn bọn Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh với ánh mắt thèm thuồng, đôi khi giả vờ làm ra vẻ vô tình nhưng không giấu nổi con mắt của Hạng Thiếu Long.
Người của hai bên giới thiệu nhau xong, ánh mắt tinh minh của Phố Cao nhìn Hạng Thiếu Long dò xét cười hơ hớ nói rằng: “Hạng đại nhân quả là uy võ bất phàm, hiếm thấy trong thiên hạ, chả trách nào Ô gia dám đặt cược hết trên mình của y. Nếu đứng về ở lập trường bạn bè, chỉ mong đại nhân mở cờ đắc thắng, nhưng đứng ở lập trường kiếm tiền thì lại sẽ nghĩ khác, trong lòng của Phố mỗ thật là mâu thuẫn”.
Hạng Thiếu Long bắt đầu hơi hiểu tại sao Hoàn Xỉ không thích kẻ này, bởi vì thần thái và nội dung khi nói chuyện với y thì đều có cảm giác coi người khác là món hàng của mình, ánh mắt nhìn người ta càng thể hiện rõ điều đó hơn.
Ô Ứng Nguyên là một cao thủ trong nghề giao tế, cười nói: “Phố gia đã nói quá, món tiền cá cược nhỏ bé của Ô mỗ làm sao để vào con mắt của Phố gia, đương nhiên cũng không thể vì tiền tài mà bất nghĩa, quên đi lập trường của bạn bè”.
Hạng Thiếu Long và bọn thê thi*p đang lắng nghe, đều kêu tuyệt trong lòng.
Đồ Bích cười nói: “Lời lẽ của Ô gia thật là lợi hại, nếu kiếm của Hạng đại nhân cũng lợi hại đến thế điều này chắc chắn sẽ thắng, vậy thì Phố gia e rằng phải bán hết tất cả ruộng đất mới có thể trả được”.
Hạng Thiếu Long gượng cười nói: “Đến đêm nay mới biết đại tướng quân thích nói chơi đến thế, tài sản của Phố gia có khắp thiên hạ, chỉ cần tùy tiện cho tay vào túi, cũng đủ cho bọn chúng ta đêm nào cũng có thể no say tại Túy Phong lâu”.
Mọi người nghe gã khoác lác như thế đều cười.
Lúc này ngoài cửa có tiếng hô: “Thánh giá của Thái hậu và Bị quân tới”.
Rồi tiếng trống nhạc vang lừng.
Hàng trăm nô tỳ đang hầu hạ rượu trong phủ quỳ xuống trước tiên.
Phố Cao và Đồ Bích thi lễ xong, thì quay vào chỗ ngồi.
Mấy ngàn người đều quỳ xuống nghênh giá.
Kinh Tuấn không quên nhắc Hạng Thiếu Long: “Chỗ ngồi giữa Lao Ái và Hàn Kiệt chính là Quán chủ của Vị Nam võ sĩ Hành Quán Khưu Nhật Thăng”.
Hạng Thiếu Long nhìn xéo sang chỗ Lao Ái, thấy được Khưu Nhật Thăng.
Cũng vừa lúc đó Khưu Nhật Thăng và Hàn Kiệt đều nhìn sang gã và ánh mắt tiếp xúc, mọi người đều cảm thấy lúng túng.
Đây là lần thứ hai Hạng Thiếu Long gặp được Khưu Nhật Thăng, lần thứ nhất là trong cuộc tỷ võ với Vương Tiễn, nhìn từ xa nên ấn tượng không sâu, lần này để ý mới thấy kẻ này sắc mặt xanh mét, tay chân dài ngoằng, đem lại cho người ta cảm giác kinh hoàng, tuổi khoảng ba lăm, ba sáu, đôi mắt có thần khí bất phàm, chỉ bề ngoài thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy y là một đối thủ đáng sợ, chả trách nào Lao Ái lại cố sức lôi kéo y.
Gã cũng thấy Mao Tiêu, điệp viên do Tiểu Bàn sắp xếp ngồi với Lệnh Tề, Quốc Hưng ở phía sau, thân phận rõ ràng không bằng Khưu Nhật Thăng, Hàn Kiệt và Lao Tứ.
Ngoài cửa lại có tiếng hô, tiếng nhạc kèn gấp rút hơn, mười sáu ngự vệ đi hai bên mở đường, Chu Cơ, Tiểu Bàn và Lã Bất Vi bước vào trong đại đường.
Phía sau là Xương Bình quân và mười sáu ngự vệ nữa, tiếp theo là người của Lã phủ bao gồm cả Lã Nương Dung, Quản Trung Tà.
Không gặp bao lâu, mà Quản Trung Tà trở nên đáng sợ hơn, bước chân vững chãi thể hiện một sự tự tin ghê gớm, hai mắt như có điện khiến cho người ta phải rùng mình, trong đám gia tướng ngoài Hứa Thương, những kẻ khác đều không thể so với y.
Khi Hạng Thiếu Long nhìn thấy y, Quản Trung Tà cũng vừa nhìn thấy gã, hai mắt giao nhau như có điện chạm vào nhau, một lát sau mới rời ra.
Vì Lã Bất Vi là nhân vật chính đêm nay, lại thêm là trọng phụ, Chu Cơ và Tiểu Bàn muốn thể hiện sự tôn kính, nên cứ để y ngồi ở chiếu giữa. Lã Bất Vi giả vờ từ chối mấy câu, cuối cùng ngồi xuống.
Khi mọi người đều đã ngồi yên, mọi ánh mắt tập trung về phía Quản Trung Tà.
Lã Nương Dung thì ngồi bên cạnh Quản Trung Tà, rõ ràng Lã Bất Vi không hề nể mặt Hạng Thiếu Long, có ý ngầm bảo rằng Quản Trung Tà sẽ giành được mỹ nhân.
Chiếu của Quản Trung Tà ở phía dưới chiếu của Lao Ái. Ngồi cùng y là Liên Giao và Triệu Phổ, còn Lỗ Tàn, Châu Tử Hoàn đều ngồi ở phía sau, có thể thấy bọn chúng không làm cho Lã Bất Vi nở mày nở mặt trong lễ Điền Liệp, nên đã mất sự sủng ái bị những người mới thế vào chỗ.
Lã Bất Vi là hạng người không nhớ đến tình cũ.
Tiểu Bàn nói mấy lời giả dối ca tụng công đức của Lã Bất Vi xong, buổi tiệc mừng thọ bắt đầu.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc