Khi toàn trường nghe tiếng Bị quân, quay lại nhìn bọn họ, Hoàn Xỉ đang lặng lẽ thì đứng phắt dậy, nói lớn: “Hai vị tướng quân nói phải, chính là Bị quân đã sai bọn tiểu tướng đi cùng Hạng đại nhân giải khuây, mời hai vị đại tướng quân ngồi xuống”.
Mọi người vừa nghe đã vỡ lẽ, thì ra là chuyện như thế.
Vương Hột và Vương Lăng lúc này mới thấy dưới cằm của Tiểu Bàn có gắn một hàm râu giả, lại thấy y mặc y phục võ sĩ, thì hiểu ra, ngồi vào trong chiếu.
Bỗng nghe tiếng răng đánh lập cập, thì ra Ngũ Phù mặt mũi tái mét, không biết có nên quỳ hay không, rõ ràng là đã biết Tiểu Bàn là ai.
Khi mọi người lại kêu không hay, Ngũ Phù hai chân mềm nhũn, khuỵu xuống.
Đằng Dực nhanh trí đưa một tay ra, chận dưới hai đầu gối của y, kéo y ngồi bệt qua một bên, giống như tư thế đang ngồi vào chiếu.
Xương Bình quân ghé sát tai y nói: “Nếu Ngũ Lâu chủ để cho người khác biết Bị quân đến đây, ta sẽ đóng cửa Túy Phong lâu của ngươi, lại còn dọn nhà của ngươi, hiểu chưa? Hừ! Không được dập đầu”.
Ngũ Phù sợ đến nối hai chân mềm nhũn. Không còn sức để gật đầu nữa.
Tiểu Bàn nhẹ giọng khen rằng: “Thấy các vị lâm nguy mà không loạn, ứng biến linh hoạt thì đã biết Đại Tần ta đến ngày hưng thịnh”.
Hạng Thiếu Long biết có Ngũ Phù ở đây, không tiện lên tiếng, ôn hòa nói: “Ngũ Lâu chủ chỉ cần theo lệnh mà hành sự. Hạng Thiếu Long này đảm bảo ngươi sẽ không bị phiền toái gì, hãy đi sắp xếp mọi chuyện. Hãy nhớ rằng đừng ngầm thông báo cho bốn vị cô nương ấy biết”.
Ngũ Phù vội vàng lồm cồm bò dậy, cung kính lui ra.
Vương Hột nâng chén chúc rượu Tiểu Bàn, nhớ một việc nói: “Rượu này đã kiểm nghiệm chưa?”
Một tên ngự vệ ngồi sau lưng y lên tiếng: “Bẩm đại tướng quân, tất cả đã kiểm tra”.
Vương Hột lúc này mới kính rượu cho Tiểu Bàn.
Mọi người đều không dám nâng chén, đến khi Tiểu Bàn cho phép thì mới uống cạn.
Sau khi qua cơn nguy hiểm, không khí bắt đầu ồn ào. Tiểu Bàn thuận miệng hỏi, mới biết được Vương Hột và Vương Lăng đến đây đều được Phố Cao mời.
Vương Lăng lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Bụng dạ tên Phố Cao quả thật khó lường, vừa gặp đã phê bình triều chính, bảo rằng Lã Bất Vi không đúng lại lôi kéo Thái hậu. Không nói hợp nhau nửa lời, sau đó bọn tôi thấy Ngũ Phù đến bảo với Bạch Lôi và Dương Dự rằng Hạng đại nhân đã đến, muốn gọi chúng qua, bọn tôi liền thừa cơ cáo lui”.
Tiểu Bàn lạnh lùng hừ một tiếng, không lên tiếng. Vương Hột nói: “Mê lực của Thiếu Long thật là lớn, hai ả vừa nghe được gọi đều bồn chồn muốn đi ngay, nhưng bị Ngũ Phù cản lại, bảo phải lần lượt đến đây, giờ đây Dương Dự đã quay về thay y phục chắc cũng sắp đến”.
Tiểu Bàn ngạc nhiên nói: “Hai vị tướng quân chắc là đã nhìn sai bọn họ, chẳng phải là bọn người của Lã Bất Vi sao”.
Vương Hột nói: “Nói cho cùng bọn họ đều là hoa vô chủ, ai có quyền thế lớn thì theo người đó. Nhưng bọn chị em này ưa kẻ tuấn tú như Thiếu Long, giờ đây lại là nhân vật anh hùng của Đại Tần ta, lại lấy được Kỷ tài nữ, nữ tử trong thiên hạ này, ai mà không muốn gần gũi y?”
Tiểu Bàn vui mừng chúc rượu Hạng Thiếu Long, Hạng Thiếu Long vội vàng uống cạn.
Mọi người đều ngầm khâm phục phong độ của Tiểu Bàn.
Có tiếng hoàn bội vang lên, Ngũ Phù dẫn đường hai ả nữ tỳ hai bên đỡ Dương Dự bước vào, bước ngọc nhẹ nhàng quả thật là rất uyển chuyển, xinh đẹp mê người.
Tiểu Bàn cả mừng kêu: “Quả không phải là hư danh!”
Đột nhiên có người kêu: “Dự cô nương xin dừng bước!”
Mọi người ngạc nhiên nhìn té ra đó là lời của Hứa Thương, tân khách trong Lã phủ.
Chỉ thấy y mặt mũi không vui bước tới.
Dương Dự dừng bước nhíu mày nhìn sang phía Hạng Thiếu Long, lại thấy kẻ đang bước tới là Hứa Thương, cho nên có vẻ hơi lúng túng.
Kẻ lo lắng nhất là Ngũ Phù, ra hiệu cho hai nữ tỳ bảo bọn họ kéo Dương Dự đến chỗ bọn Tiểu Bàn, nhưng Dương Dự đã phất bọn nữ tỳ lui ra.
Ngược lại Tiểu Bàn cảm thấy thú vị lắm cười nói: “Chả trách đông người đến chốn thanh lâu này, chính là vì cái lạc thú người tranh ta đoạt này”.
Bộ mặt của Hứa Thương như phủ một lớp băng lạnh giá, trước tiên lạnh lùng nói với Ngũ Phù rằng: “Ngũ lâu chủ lại nói vừa rồi Dự cô nương đã được Đỗ tướng quân đặt trước tại sao đến giờ này lại ra đây cho họ?”
Dương Dự rõ ràng rất có thiện cảm với Hứa Thương ghé đến sát bên nói mấy câu rồi lại chỉ trỏ về phía Hạng Thiếu Long, chắc là nói lời tốt đẹp nào đó.
Vương Hột lạnh lùng nói: “Tên tiểu tử này là ai? Chắc là chán sống, dù cho Lã Bất Vi đến đây cũng không dám không nể mặt ta”.
Hạng Thiếu Long cười: “Đại tướng quân đừng tức giận vì hạng người này, người của Lã Bất Vi trước nay đã ngang ngược quen thói sớm muộn gì chúng ta cũng phải tính nợ với chúng”.
Vương Hột lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Ngũ Phù lại vội vàng chạy đến lĩnh tội, chưa lên tiếng Tiểu Bàn đã nói: “Chuyện này không có liên quan gì đến lâu chủ, lâu chủ đừng tự trách, Dự cô nương thích đến thì cứ đến, không đến cũng được”.
Ngũ Phù không ngờ vị chủ của nước Tần này lại dễ chịu đến thế nên có thiện cảm lắm.
Xương Bình quân kéo y qua nói mấy câu, Ngũ Phù lại vội vàng bỏ đi.
Hứa Thương lúc này tựa như vẫn muốn đi về phía họ, nhưng bị Dương Dự cản lại, mọi người nghe loáng thoáng tên của Vương Hột.
Dương Đoan Hòa là đại tướng số một dưới tay Vương Hột, đột nhiên biến sắc đứng phắt dậy, định lên tiếng mắng chửi thì Lý Tư ngồi một bên cười nói: “Dương tướng quân cần gì phải lên tiếng với hạng người như thế”.
Lúc này Hứa Thương trừng mắt nhìn Hạng Thiếu Long, rồi mới quay về chiếu. Dương Dự uyển chuyển bước tới chưa nói đã cười, trong nhất thời đã làm giảm không khí căng thẳng.
Dương Dự được Hạng Thiếu Long ra hiệu ngơ ngác ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bàn, tuy chỉ biết Tiểu Bàn là họ Tần tên Thủy nhưng cũng không biết là thần thánh chốn nào, nhưng biết người này khiến cho bọn Xương Bình quân, Vương Hột, Hạng Thiếu Long phải cung kính, vừa rồi Ngũ Phù lại dặn đi dặn lại nàng phải hầu hạ chu đáo thì biết không thể chậm trễ, mỉm cười nâng chén khóe miệng xinh như hoa, trong chốc lát đã khiến cho Tiểu Bàn rất vui vẻ, không khí càng trở nên náo nhiệt hơn y như không có chuyện gì xảy ra.
Một lát sau thì Quy Yến cũng đã đến, những khách khứa khác đều không cảm thấy bất ngờ, chỉ với một người như Vương Hột thì cũng đủ tư cách đòi hai ả này đến hầu hạ.
Quy Yến thân mật ngồi bên cạnh Hạng Thiếu Long, trước tiên kính rượu mọi người, cuối cùng rồi mới đến Hạng Thiếu Long, nàng cúi đầu nói: “Hạng đại nhân đại lượng, chắc là không tính toán với tiểu nữ tử nữa”.
Hạng Thiếu Long nghĩ thầm dù cho có dao kề tận cổ, cũng không dám tin lời nàng nữa, bề ngoài ra vẻ khách khí chấp nhận.
Lúc này Dương Dự cáo từ, lúc đứng dậy đi thì buồn bã nhìn Hạng Thiếu Long, một lát sau thì Bạch Lôi thay vào nhưng kẻ đứng đầu trong Túy Phong lâu là Điền Mỹ Mỹ vẫn không thấy ở đâu.
Quy Yến ghé vào tai Hạng Thiếu Long nói: “Đêm nay Hạng đại nhân ở lại đây được không? Nô gia sẽ hết lòng hầu hạ”. Nói rồi nháy mắt với gã.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng hoa nhà không bằng hoa dại, còn cảm giác của lão tử thì ngược lại, mà nào biết ngươi có hại ta nữa hay không. Nên khéo léo từ chối.
Khi Quy Yến khó che được nỗi thất vọng thì Ngũ Phù rầu rĩ quay về, ấp úng nói: “E rằng Mỹ Mỹ không thể đến”.
Xương Bình quân nhíu mày nói: “Mỹ Mỹ dám không nể mặt chúng ta hay sao?”
Ngũ Phù giật mình xua tay nói: “Không! Chỉ là nàng được gọi đến phủ trọng phụ, tiểu nhân đã ba lần sai người đi mời nhưng đều bị đuổi về. Mà tiểu nhân cũng không thể nói... Ối chao! Không có gì...”.
Mọi người đều cảm thấy bực bội.
Tiểu Bàn quắc mắt: “Đừng nói nữa, đêm nay hãy tới đây hà hà! Cũng vui đấy!”
Ngũ Phù yên tâm, Quy Yến và Bạch Lôi thì lên tiếng kêu réo dáng vẻ yểu điệu vô cùng.
Nào ngờ những chiêu số có hiệu quả với bất cứ nam nhân nào, thì lại vô dụng với Tiểu Bàn. Vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai mỉm cười đứng dậy, phất tay mà đi, mọi người đều vội vàng đuổi theo.
Hạng Thiếu Long câu cổ Quy Yến, hôn lên má nàng, dịu dàng nói: “Mỹ nhân nếu muốn hạnh phúc khoái lạc, an hưởng tuổi hoa thì hãy tự lo cho mình”.
Quy Yến sầm mặt cúi đầu nói: “Yến Yến nhất định sẽ nghe theo lệnh của đại nhân, chỉ mong được ba phần thương xót của Hạng đại nhân, Yến Yến đã không quên ơn”.
Hạng Thiếu Long quay sang Bạch Lôi mỉm cười, rồi mới dứt khoát bước đi.
Về đến nhà Kinh Tuấn rất hưng phấn, chạy vào đại sảnh kéo Hạng Thiếu Long và Đằng Dực lại, nói: “Tên khốn kiếp Ngũ Phù kia quả thật thấy gió thì bẻ đà, thấy Vương Hột và Vương Lăng đều ủng hộ Bị quân, lúc ra cửa len lén bảo với đệ rằng sớm muộn cũng sẽ đến bái phỏng tam ca, hà hà! Tên khốn kiếp này cũng hay!”
Đằng Dực nói: “Ta thì thấy y bị kẹt giữa Lã Bất Vi và Lao Ái, cả hai bên đều không dám đắc tội, nên khó nói thành lời, vừa rồi Bạch Xung cho ta biết, Lã Bất Vi có ý lấy Điền Mỹ Mỹ làm thi*p, Ngũ Phù rất rầu rĩ”.
Hạng Thiếu Long cười: “Đêm nay tưởng như là một cuộc vui, nhưng có ý nghĩa rất sâu xa. Đầu tiên là Bị quân hiểu ra được sự đấu tranh của hai phái Lã và Lao, thứ đến đã vô tình biết được mối bất hòa giữa Đỗ Bích và Phố Cao. Ngoài ra, có thể nói Lý Tư và Hoàn Xỉ vừa rồi đã thể hiện sự lanh trí của mình, được lòng Bị quân nên con đường quan tiến của họ sẽ thăng tiến lắm”.
Rồi nói thêm một lát, Hạng Thiếu Long đã ngấm rượu chịu không nổi quay về phòng ngủ.
Bọn thê thi*p cũng trách gã vài câu, nhưng lúc này Hạng Thiếu Long đã say mèm, đến khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên quá ba cây sào.
Hạng Thiếu Long thay áo rồi lấy ra thanh Bách Chiến bảo đao, tìm Đằng Dực thư giãn gân cốt, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái tràn đầy sức sống.
Kỷ Yên Nhiên ngạc nhiên nói: “Tại sao phu quân đêm qua đến chốn gió trăng, quay về say sưa mà hôm nay thần thái bay bổng, còn hơn hẳn mấy ngày trước, thật là không hợp lý”.
Hạng Thiếu Long thu lại thanh Bách Chiến bảo đao, mỉm cười nói: “Nếu nói ta không nghĩ đến chuyện thắng bại với Quản Trung Tà vào đêm nay là ta gạt nàng, nhưng cuộc say đêm qua cũng có chỗ lại khiến ta quên đi mọi thứ, cho nên trong lòng ta đây mới cảm thấy thoải mái lại ngủ nhiều hơn bình thường, nên tinh thần cũng không kém lắm”.
Đằng Dực nói: “Còn nói không kém, suýt chút nữa đệ làm ta rơi cả Mặc Tử kiếm”.
Bọn thê thi*p đều cười.
Lúc này Đào Phương cùng Kinh Tuấn và Ô Ứng Nguyên đã đến.
Mọi người đều dùng điểm tâm sáng, không hề có chút căng thẳng nào.
Sau khi Kinh Tuấn và Đằng Dực quay về quan thuộc, Hạng Thiếu Long cùng nhạc phụ vào trong sảnh đàm đạo. Nhắc tới đại mục trường mà Ô Trác đang lập ngoài biên ải, Hạng Thiếu Long vui mừng ra mặt, tiếc là ngày mai không phải là ngày Tiểu Bàn làm lễ đội mũ, ngày mốt, bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Đang nói thì Hạng Thiếu Long ngủ thi*p trên ghế.
Gã mơ một giấc mơ kỳ lạ, gã gặp Triệu Nhã, Triệu Thiên và bốn ả nữ tỳ Xuân Doanh, tất cả đều ân cần chúc rượu gã mở cờ đắc thắng đánh bại Quản Trung Tà, khi đang ngây ngất thì biết mình đang nằm mơ, thì ra Ô Đình Phương đánh thức gã dậy.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên ngồi dậy, Ô Đình Phương nói: “Bị quân sai người đến vời chàng vào cung, không biết là có chuyện gì? Lẽ ra phải cho chàng nghỉ ngơi mới phải”.
Từ sau khi Triệu Thiên qua đời, ngoài Đằng Dực và Ô Đình Phương là người biết thân thế của Tiểu Bàn, khi nói chuyện không có sự tôn trọng Tiểu Bàn như là người khác.
Hạng Thiếu Long vươn vai chỉ thấy tinh thần và thể lực mình đã lên đến đỉnh điểm, thấy làm lạ vì trước khi bước vào trận chiến mà vẫn có thể ngủ được. Nhưng không suy nghĩ nhiều, vội vàng tắm táp thay y phục, vào cung kiến giá.
Tiểu Bàn tiếp kiến gã trong thư trai, ngoài ra còn có Xương Bình Quân và Lý Tư.
Tiểu Bàn nói: “Năm ngày sau là ngày Lập Xuân, quả nhân quyết định đến sông Vị để tế xuân, con Hắc Long của Hạng thái phó chắc là không có vấn đề gì chứ?”
Hạng Thiếu Long nói: “Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ cần biết rõ địa điểm tế sông, thì sẽ sắp xếp trước”.
Tiểu Bàn hai mắt sáng lên, rồi lại thở dài: “Rốt cuộc cái ải của Thái hậu vẫn là khó qua nhất, xem ra không giao dịch với bà ta là không xong”.
Lý Tư nói: “Điều quan trọng nhất là phải nắm giữ binh quyền, còn những chuyện khác thì phải nhường bà ta một bước, chắc là không có trở ngại gì đến”.
Tiểu Bàn rầu rĩ nói: “Chỉ cần nghĩ đến chuyện phong hầu ban tước cho tên thái giám giả hiệu ấy, trong lòng quả nhân đã bực bội, giờ đây Thái hậu lại chuyển đến cung Cam Tuyền, quả nhân càng không rõ chuyện giữa bà ta và Lao Ái”.
Xương Bình quân an ủi: “Nếu Lao Ái có hành động khác lạ. Mao Tiêu sẽ nhằm thông báo mong Bị quân hãy yên tâm”.
Tiểu Bàn giận dữ nói: “Thử hỏi quả nhân làm sao có thể yên tâm, giờ đây trong triều gian đảng khắp nơi, mọi người đều có lòng riêng, nếu không có chuyện Hắc Long, ta sẽ gọi hắn vào cung rồi Gi*t phăng hết, sau đó lại nghĩ cách thu xếp tàn cuộc”.
Xương Bình quân thấy y nổi giận, không dám lên tiếng.
Hạng Thiếu Long cười: “Bị quân bớt giận, đừng quên đêm nay có một cuộc biểu diễn tuyệt vời, chỉ cần hạ được Quản Trung Tà, thì sẽ tìm người khác thế vào chức thống lĩnh đô vệ”.
Tiểu Bàn lúc này mới nguôi giận, lại thương lượng chuyện Hắc Long xong, mọi người đều cáo lui.
Hạng Thiếu Long và Xương Bình quân rời khỏi, đều cảm thấy uy thế của Tiểu Bàn ngày một tăng, y đã có khí thế không giận mà có uy, lúc giận thì khiến cho ai cũng run sợ.
Cả người đã chứng kiến trưởng thành của y là Hạng Thiếu Long cũng có cảm giác này, cảm giác của người khác thì không cần nói cũng biết.
Vừa bước ra khỏi thư trai, một ả cung nga chặn Hạng Thiếu Long lại, bảo rằng Cầm thái phó có chuyện muốn gặp.
Xương Bình quân vội vàng cáo lui đi trước một bước.
Khi Hạng Thiếu Long theo ả bước qua hành lang, thầm nghĩ Chu Cơ đã dọn đến cung Cam Tuyền, Tiểu Bàn thì chưa lập hậu, người có ảnh hưởng nhất trong cung chính là Cầm Thanh.
Lúc này đến trước một căn đến tư học viện ở hậu cung, ả cung nga quỳ xuống nói: “Xin mời Hạng thái phó bước vào!”
Hạng Thiếu Long vui mừng bước vào trong chỉ thấy Cầm Thanh đứng tựa cửa đợi, không hề khách sáo, ôm ấp một hồi, Cầm thanh cho gã biết một chuyện, rồi vui mừng nói: “Coi chàng đó! Tinh thần rất tốt! Chuyện đêm qua chàng đến Túy Phong lâu cả kinh thành đều biết”.
Hạng Thiếu Long đã sớm biết nàng có nhiều tai mắt, ôm lấy eo nàng khi ngồi xuống, Cầm Thanh hầu hạ gã ϲởí áօ giáp ngoài, rồi lại xoa Ϧóþ vai cho gã.
Hạng Thiếu Long sung sướng như chơi vơi trên mây, thầm nghĩ sau khi có quan hệ xác thịt thì khắc hẳn lúc trước, lúc trước chạm vào tay ả đã khó giờ đây nàng lại tự mình dâng đến miệng.
Cầm Thanh trách nhẹ: “Ngàn vạn lần đừng khinh địch, những kẻ gần gũi bên cạnh Quản Trung Tà đều nói kiếm pháp của y tăng lên, những kẻ có kiếm pháp gần bằng y chỉ cần thấy y đứng ở thế thủ, thì đã mất hồn không dám tấn công.
Thiếu Long tuy đã có được bảo đao Bách Chiến, lại luyện được đao pháp tuyệt thế, nhưng đừng sơ ý, nói không chừng cũng có thể thất thủ”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng mình có chút khinh địch, xong đó là vì không để ý đến, nên mới thoải mái như lúc này. Vui vẻ nói: “Đa tạ Cầm thái phó nhắc nhở, Hạng Thiếu Long sẽ không dám khinh địch nữa”.
Cầm Thanh thấy gã nghe lời, vui mừng nói: “Cầm Thanh không chọn sai tình lang, nhiều nam nhân đã chiếm được thân xác của bọn nữ tử yếu đuối như thi*p đều trở nên ngang ngược, chỉ có Hạng lang mãi mãi là kẻ quân tử khiêm nhường”.
Hạng Thiếu Long cười: “Hình như Cầm thái phó rất quen thuộc với những chuyện này”.
Cầm Thanh giận dỗi nói: “Chàng nói gì thế? Người ta chỉ nghe nói mà thôi”.
Hạng Thiếu Long vội vàng tạ lỗi, Cầm Thanh lúc này mới đổi giận thành vui, nói: “Thành Hàm Dương đêm nay trên đến Bị quân, dưới đến thứ dân đều mong đợi kết quả trận chiến giữa chàng và Quản Trung Tà. Có rất nhiều người mua chàng thắng, nhưng biết chàng đêm qua đến Túy Phong lâu, đã quay sang mua Quản Trung Tà thắng”.
Hạng Thiếu Long kêu oan rằng: “Uống rượu là thật còn chuyện kỹ nữ là do Bị quân muốn thấy được tứ hoa của Túy Phong lâu như thế nào nên chỉ gọi đến gặp mặt mà thôi!”
Cầm thanh cười nói: “Người ta không nghĩ như thế, huống chi đầu đường xó chợ đều đồn rằng chàng đã đến Túy Phong lâu rồi đại chiến với tứ hoa, xem chàng có dám không kiểm điểm lại hành vi của mình không”.
Hạng Thiếu Long nén không được cười ha ha.
Cầm Thanh lại nói: “Giờ đây mọi nơi đều đặt cược Quản Trung Tà thắng là ba đền một, có thể biết giá của y đã tăng hơn chàng nhiều lắm”.
Hạng Thiếu Long kêu lên: “Cái gì?”
Cầm Thanh cười đến nỗi phục trên lưng gã, than rằng: “Nếu Cầm Thanh biết mua bán nhất định sẽ đặt cược cho chàng, chắc sẽ kiếm được một mớ”.
Hạng Thiếu Long nói: “Rốt cuộc kẻ nào đã chủ trì cuộc đánh cược này, không có vốn liếng và uy tín, ai có thể tin y”.
Cầm Thanh nói: “Chàng có nghe nói đến người tên Phố Cao không? ở Đồn Lưu y có mấy đổ trường lớn, nếu không phải Hàm Dương cấm cờ bạc, y đã sớm đến đây mở đổ trường, giờ đây chắc chắn là y ngầm chủ trì cuộc đánh cược này”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Chẳng phải hôm qua y mới tới Hàm Dương hay sao?”
Cầm Thanh nói: “Đêm qua y mới đến nhưng thuộc hạ của y đã đến đây mở cuộc từ tháng trước, nói đến kiếm tiền, ai có bản sự hơn y”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy tò mò, hỏi: “Rốt cuộc Phố Cao là người như thế nào?”
Cầm Thanh nói: “Thi*p cũng không hiểu rõ lắm. Y rất có ảnh hưởng đến ba quận phía Đông, có mối giao tình rất sâu sắc đến Đỗ Bích và tướng nước Triệu là Bàng Noãn, lần này y đến Hàm Dương tặng quà khắp nơi, chính là vì tạo thế cho Trường An quân Thành Kiều”.
Hạng Thiếu Long nghĩ ngợi lát sau rồi gượng cười: “Hay là chúng ta hãy kiếm của y một mớ. Nói đến tài lực chúng ta không thể thua bất cứ ai, nếu y không dám nhận cuộc đánh cược này, đến lúc đó uy vọng mất hết. Hừ! Một đền ba, ta coi thử y làm sao đền được”.
Cầm Thanh ôm gã thật chắc, nói: “Hạng Thiếu Long ơi! Phải chăng lòng tin của chàng do trời sinh ra? Hình như chưa bao giờ là chàng nghĩ mình sẽ thua”.
Hạng Thiếu Long kéo nàng đến phía trước hôn nàng hồi lâu, rồi mới bịn rịn quay về.
Về đến nhà thì kể chuyện đánh cược cho Ô Ứng Nguyên nghe, Ô Ứng Nguyên cảm thấy thú vị lắm tìm Đào Phương bàn bạc, còn Hạng Thiếu Long thì quay xuống hậu đường tranh thủ nghỉ ngơi, đùa vui với bọn thê thi*p, trong chốc lát trời đã về chiều.
Bọn Hoàn Xỉ, Xương Bình quân, Kinh Tuấn, Lý Tư, Dương Đoan Hòa, Bạch Xung không hẹn mà đều kéo đến Ô phủ, để cùng gã đến tiệc và cùng tạo thanh thế.
Hạng Thiếu Long tắm rửa, thay bộ y phục võ sĩ mà Cầm Thanh tự tay may cho gã, bên trong có áo giáp trông quả thực là khí khái anh hùng, thấy rõ thần thái bay bổng, gã sai người dùng vải bọc lại thanh bảo đao Bách Chiến và ngọn Phi Long rồi giao cho bọn Kinh Tuấn mang theo để tránh tai mắt người ở Lã phủ.
Mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa. Hạng Thiếu Long dắt theo ba người vợ, lại còn cho Điền Trinh, Điền Phụng đi theo, rồi tất cả kéo về phía phủ trọng phụ. Ô Ứng Nguyên và Đào Phương cũng có trong số đó.
Khi đang bước trên đường Hàm Dương đèn hoa rực rỡ, hai bên toàn là tòa nhà lớn của vương hầu quý tộc, Hạng Thiếu Long lòng sinh cảm khái.
Lúc mới lạc đến thời đại này, gã không ngờ rằng mình sẽ có được ngày hôm nay.
Đồng thời gã cũng thấy được sự thật tàn khốc sau vẻ phồn hoa của thời đại này.
Sau này Tiểu Bàn cũng vì quyền lực tuyệt đối mà dẫn đến sự chuyên chế tuyệt đối.