Tầm Tần ký - Hồi 197

Tác giả: Vô Danh


Trăng đêm nay vừa sáng lại vừa tròn, Hạng Thiếu Long cùng đám thê thi*p của mình ra vườn ngắm trăng, bọn Kinh Thiện đốt lò lửa nướng thức ăn, giống như một buổi dã ngoại ngoài trời.
Hạng Bảo Nhi đã biết đi, vừa bước đi chưa vững, mỗi khi hụt chân thì khiến cho mọi người cười ầm, không khí rất náo nhiệt.
Thiện Lan và Đằng Dực cũng dắt con đến tham gia. Hai trẻ cùng chơi với nhau.
Đằng Dực và Hạng Thiếu Long ngồi trong một tòa tiểu đình, nhìn con trẻ chơi đùa, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn. Đồng thời nghĩ đến chuyện yên bình trong hiện tại, đều là được đổi bằng máu và mồ hôi của họ. Trước đây cũng thế, sau này chắc cũng vậy.
Đằng Dực nói đầy xúc cảm: “Hai đêm nữa là thời khắc quyết chiến giữa đệ và Quản Trung Tà, kẻ này mấy hôm nay không bước ra khỏi cửa, không hề đến Túy Phong lâu, có thể thấy y đã lập chí phải chiến thắng”.
Hạng Thiếu Long nhớ đến Hàn Kiệt, thuận miệng nói: “Nhị ca vốn sống tại nước Hàn, lại đã từng là binh lính, có nghe nói đến một người tên là Hàn Kiệt không?”
Đằng Dực ngạc nhiên nói: “Tam đệ vì sao biết được kẻ này?”
Hạng Thiếu Long kể chuyện hôm nay, Đằng Dực lộ vẻ ngưng trọng, nói: “Trên đời này, nếu luận về kiếm thuật, không ai vượt qua được Kiếm Thánh Tắc Hạ, hiệu là Vong Ưu tiên sinh Tào Thu Đạo. Nghe nói kiếm pháp của ông ta đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, có thể không cần đánh mà cũng thắng.
Chuyến này Trâu tiên sinh đến nước Tề chủ yếu là muốn gặp mặt ông ta, Thiện Nhu chính là đệ tử nhập thất của ông ta”.
Hạng Thiếu Long đã nghe tới tên của nhân vật này từ miệng của Triệu Chi, ngạc nhiên nói: “Kẻ này có quan hệ gì đến Hàn Kiệt? Chả lẽ Hàn Kiệt lại là đệ tử của ông ta sao? Vậy chẳng phải Hàn Kiệt là sư huynh của Nhu tỷ?”
Đằng Dực nói: “Tào Thu Đạo tuy mở đạo trường ở Tắc Hạ, nhưng thu nhận đồ đệ rất nghiêm cẩn, cho nên đồ đệ không quá một trăm người, nghe nói ông ta từng bảo với Tề vương, trong số đồ đệ ông ta thu nhận, chỉ có ba người là do ông ta chân truyền, một trong số đó chính là Hàn Kiệt, có thể thấy người này không đơn giản tý nào”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại kiếm pháp quỷ thần không hay của ông ta, ngạc nhiên: “Năm nay Tào Thu Đạo đã bao nhiêu tuổi?”
Đằng Dực nói: “Nghe nói ông ta giỏi thuật dưỡng sinh dưỡng khí, cho nên trẻ hơn tuổi thực rất nhiều, khi ông ta nổi tiếng, ta cũng vừa lớn lên, cứ suy đoán như vậy, ông ta đến nay ít nhất cũng đã sáu mươi”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại những đệ nhất cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp, thẫn thờ nói: “Đệ thật muốn gặp ông ta, chỉ là Điền Đan không hoan nghênh”.
Đằng Dực ngạc nhiên cười: “Xem ra sự tò mò của đệ đối với Tào Thu Đạo còn hơn cả Hàn Kiệt nữa, song hình như Tào Thu Đạo không thèm để ý đến phẩm cách của đồ đệ, Hàn Kiệt tiếng xấu vang lừng ở nước Hàn, ỷ mình là vương hầu, từng phá hoại danh tiết của biết bao gái nhà lành, y không thua gì Lao Ái. Lần này đến Tần mà dựa vào Lao Ái, nói không chừng là vì hết đường chạy, chỉ đành bỏ nước mà đi tránh nạn”.
Hạng Thiếu Long cười: “Càng lúc càng nhiều đối thủ xấu xa mà lại cao minh, thanh Bách Chiến đao của đệ sẽ càng lẻ loi, nhị ca chắc cũng ngứa tay”.
Đằng Dực cười: “Nếu ngươi không may hạ được Quản Trung Tà, hai người này trước tiên sẽ đấu một trận, sư phụ của Quản Trung Tà và Liên Tấn là Chiếu Kiếm Trai đã từng đến nước Tề khiêu chiến với Tào Thu Đạo, bị chém đứt ngón tay, hai đám người này từ đó đã trở thành thế nước với lửa”.
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Sao lại có người tên là Chiếu Kiếm Trai?”
Tiếng của Kỷ Yên Nhiên vọng qua: “Lấy chữ Trai làm hiệu, Chiếu Kiếm Trai không phải là người đứng đầu, phu quân đại nhân vạn lần đừng khinh địch, nếu nói về kiếm thuật, sau Vong Ưu tiên sinh thì chính là người này, nếu không sẽ không dạy ra được hạng đồ đệ như Quản Trung Tà”.
Hạng Thiếu Long cười trả lời: “Còn có một tên gọi là Liên Giao nữa, vừa mới đến Hàm Dương, thì đã đến tìm tên rác rưởi ấy”.
Kỷ Yên Nhiên đến sau lưng hai người, dựa vào lan can, ngửa mặt lên nhìn ánh trăng, dịu dàng nói: “Yên Nhiên mới quả thật là ngứa tay, từ ngày gả cho phu quân chàng, đều bị chàng chặn lại cả, thật là không công bằng”.
Hạng Thiếu Long và Đằng Dực nhìn nhau, Kỷ Yên Nhiên nói: “Có thể tưởng tượng vào đêm ngày mốt, chính là ngày giao phong chính diện giữa Lã Bất Vi, Lao Ái và Hạng đại nhân của chúng ta, nước Tần coi trọng dùng lực, ai thắng thì thanh thế của người ấy tăng lên, ít nhất là đối với binh sĩ bình thường, tình thế phải như vậy”.
Đằng Dực chợt nói: “Tuy nói là khả năng không nhiều, nhưng Lã Bất Vi không biết có mạo hiểm, quét sạch những kẻ phản đối y trong buổi thọ yến, chỉ cần ௱ôЛƓ Ngao có thể nắm chắc binh quyền, rồi kiềm chế Bị quân và Thái hậu, sau đó làm loạn, không phải là hoàn toàn không có cơ hội”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày, nói: “Trừ phi y có Vương Hột giúp đỡ, nếu không Lã Bất Vi sẽ không dám làm liều như thế, từ khi Thương Ưởng biến pháp, không có tướng sĩ nước nào trung thành với hoàng tộc như quân Tần, chỉ cần cấm vệ và đô kỵ vững chắc, Lã Bất Vi sẽ không dám làm bừa, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ngày mai ta sẽ tìm Xương Bình quân và Vương Hột để bàn bạc, để tìm đối sách cho an toàn”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Phu quân đại nhân ngày mốt nhất định phải cho bọn thi*p đi cùng, để xem chàng đại triển thần oai như thế nào”.
Hạng Thiếu Long cười: “Làm sao dám không dắt theo Kỷ tài nữ của chúng ta?” Rồi lại thở dài: “Thật muốn đến nước Tề một chuyến, một mặt có thể thăm Nhu tỷ, mặt khác có thể coi thiên hạ đệ nhất kiếm lợi hại đến mức nào”.
Đằng Dực nói: “Nghĩ thì được, nếu đệ rời khỏi nước Tần, nhất định sẽ không giấu được Lã Bất Vi, y sẽ đoán được đệ nói không chừng đến nước Tề để hành thích Điền Đan, cùng lúc đó người Tề sẽ giăng bẫy chờ đệ”.
Hạng Thiếu Long biết y nói cũng đúng, cười khổ lắc đầu.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Thanh Tú phu nhân đã đến nước Tần”.
Hạng Thiếu Long nhất thời không nhớ được Thanh Tú phu nhân là ai, ngạc nhiên nhìn nàng.
Đằng Dực cũng chẳng hiểu gì cả, hỏi: “Thanh Tú phu nhân là ai?”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Thanh Tú phu nhân chính là phu nhân nguyên phối của đại tướng nước Sở Đấu Giới, vì Đấu Giới muốn bà ta trở thành tiểu thi*p của đại phu Thành Tố Ninh, bà ta giận dữ rời bỏ Đấu Giới, thề rằng Đấu Giới nếu bước chân vào chỗ bà ta ẩn cư, sẽ lập tức tự tận, có nhớ không?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới vỡ lẽ ra, té ra đó là người cháu gái xinh đẹp của Hoa Dương phu nhân, ngày trước Hoa Dương phu nhân đã nhờ mình đem món quà đến cho bà ta, chỉ tiếc là mình đi không được mà thôi.
Đằng Dực nói: “Bà ta đến đây làm gì?”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Đương nhiên là do Lý Yên Yên phái bà ta đến, mong rằng có thể nhờ vào mối quan hệ của bà ta và Hoa Dương phu nhân, làm dịu cơn giận của người Tần vì Từ tướng bị Gi*t ở nước Sở, cũng là để đón Tiểu công chúa của nước Sở quay về”.
Đằng Dực nói: “Lúc thế này, lúc thế khác, Hoa Dương phu nhân còn có ảnh hưởng gì với triều đình nước Tần nữa đâu!”
Kỷ Yên Nhiên mỉm cười liếc Hạng Thiếu Long nói với vẻ đầy ý vị: “Sao lại không còn ảnh hưởng nữa, đừng quên là Cầm thái phó của chúng ta là người của Hoa Dương phu nhân, mà nàng thì ít nhất có thể ảnh hưởng đến Hạng đại nhân của chúng ta. Hoa Dương phu nhân giờ đây đang ở tại trong nhà của Thanh tỷ. Vừa rồi Thanh tỷ đã sai người đến mời Hạng thái phó của nàng ngày mai đến Cầm phủ gặp Thanh Tú phu nhân, chắc phu quân chàng không từ chối được”.
Hạng Thiếu Long rầu rĩ, nói: “Thanh tỷ của nàng vẫn chưa nói với bà ta là đã gắng hết sức, Bị quân mới không vì chuyện này mà động binh với nước Sở”.
Đằng Dực cười: “Người gắng hết sức là Cầm thái phó của đệ, mở miệng ra ngậm miệng lại cũng là Thanh tỷ, rốt cuộc là chuyện như thế nào đây?”
Hạng Thiếu Long và Kỷ Yên Nhiên nhìn nhau đều cười. Kỷ Yên Nhiên trước khi bỏ đi, giận dỗi nói: “Không thèm để ý đến các người nữa, nếu có gan thì hãy đừng nghe lời Thanh tỷ!”
Sáng hôm sau Hạng Thiếu Long tham dự buổi tảo triều.
Chu Cơ vẫn đến, cũng không có gì với vẻ khác lạ, có thể thấy nàng cũng vừa mới mang thai, lại thêm có áo ngoài che chắn, cho nên không sợ bị người khác nhìn ra.
Các quan đang bàn chuyện đào kênh và những vấn đề có liên quan, nhất là việc điều động nhân lực và tài lực, sẽ ảnh hưởng đến trăm họ, nên phải sắp xếp ổn thỏa.
Hạng Thiếu Long chẳng hiểu gì về chuyện này, nên không xen vào.
Đến khi bãi triều, Vương Hột và Vương Lăng kéo Hạng Thiếu Long qua một bên, Vương Lăng vui mừng nói: “May mà không nhục mệnh, sau khi qua khỏi kỳ tang lễ, Thiếu Long hãy dắt Tiểu Tuấn đến Lộc phủ gặp Lộc đại phu, bàn bạc kỹ càng chuyện lễ tiết”.
Vương Lăng nói: “Thật là khéo, tang kỳ của Lộc Công cũng vừa chấm dứt trong ngày thọ của Lã Bất Vi”.
Hạng Thiếu Long nổi da gà, Vương Lăng nói: “Xương Bình quân nói với ta, hôm qua các người thấy người trong phủ nội sử và phủ trọng phụ đánh nhau trên đường, đúng không?”
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Người của cả hai bên đều coi chúng tôi không ra gì, tiếc là không thể quét sạch bọn chúng”.
Vương Lăng nói: “Làm thế nào cũng phải giành lại chức đô vệ thống lĩnh.
Nhưng chuyện này không dễ dàng”.
Vương Hột nhíu mày nói: “Chuyện này sau hãy nói, Thiếu Long đã gửi bức thư ấy đi chưa?”
Hạng Thiếu Long nói: “Ngày mai sẽ sai người đưa đến nước Sở”.
Vương Lăng nói: “Lao Ái giờ đây đang chiêu binh mãi mã, lại sắp sai người chiêu nạp các kiếm thủ ở các nước phía Đông, vì có Thái hậu chống lưng cho y, chúng ta đều không dám lên tiếng. Tên thái giám giả hiệu này còn đáng ghét hơn cả Lã Bất Vi. Gần đây vì phải mở rộng việc xây cất phủ nội sử, nên đã ςướק mất nhà dân xung quanh, thật là khiến cho người ta phẫn nộ”.
Hạng Thiếu Long than rằng: “Giờ đây Bị quân chuyện gì cũng phải có Thái hậu ủng hộ, cho nên phải nhẫn nhịn”.
Lúc này thấy Lý Tư đứng từ xa ra hiệu Tiểu Bàn triệu kiến, nên nói lời đa tạ với hai người, kể lại nỗi e sợ của Đằng Dực đêm qua về việc Lã Bất Vi sẽ thừa cơ gây chuyện, rồi vội vàng đến gặp Tiểu Bàn.
Trong thư trai, ngoài Tiểu Bàn, còn có Xương Bình quân, Hạng Thiếu Long và Lý Tư thi lễ ngồi xuống ở dưới, Tiểu Bàn vui mừng nói: “Trước tiên quả nhân để cho ba vị khanh gia gặp một người”.
Bọn ba người Hạng Thiếu Long đều ngạc nhiên.
Tiểu Bàn lệnh truyền xuống, rồi có người bước vào thư trai đến trước mặt Tiểu Bàn thi lễ.
Khi đứng dậy chỉ thấy người ấy tuổi khoảng bốn mươi, thân người mảnh khảnh, để bộ râu sơn dương, thuộc loại nhân vật mưu thần.
Tiểu Bàn khách sáo nói: “Mời tiên sinh ngồi”.
Mọi người chẳng hiểu gì cả, Tiểu Bàn giới thiệu bọn Hạng Thiếu Long xong, giải thích rằng: “Vị này là danh sĩ nước Tề tên là Mao Tiêu tiên sinh, về việc tiên sinh cớ gì đến đây, mời tiên sinh hãy tự nói ra thì tốt hơn”.
Mao Tiêu cười: “Mao mỗ lần này đến Tần, ngoài chuyện vì đứa học trò bỉ ổi, cũng muốn xem uy thế của nước Đại Tần, cớ gì có thể gây chấn động phía Đông?”
Lý Tư thích thú nói: “Không biết tiên sinh có cách nhìn như thế nào?”
Mao Tiêu lạnh lùng nói: “Mao mỗ đã đàm đạo với Bị quân Chính nửa ngày, nhưng vẫn là một câu, một ngày không trừ Lã Bất Vi và Lao Ái, nước Tần đừng hòng thống nhất thiên hạ”.
Tiểu Bàn cười: “Quả nhân vốn là muốn mời tiên sinh nhậm chức trong triều, nhưng nghĩ lại, nếu tiên sinh chịu thiệt mà làm việc cho Lao Ái, thì có thể phát huy tác dụng tốt hơn, nào ngờ tiên sinh đã chấp nhận”.
Hạng Thiếu Long thầm khen hay. Trong phủ Lã Bất Vi đã có Đồ Tiên làm nội ứng, giờ đây xem ra có một người giảo hoạt đa trí hơn cả Đồ Tiên như Mao Tiêu này nằm vùng thì Lao Ái làm sao có thể bay ra khỏi bàn tay của gã và Tiểu Bàn nữa?
Đồng thời cũng thấy được Tiểu Bàn ngày một trưởng thành, bắt đầu biết dùng mưu kế.
Lý Tư và Xương Bình quân lập tức vỗ bàn khen hay.
Mọi người thương lượng xong cách liên lạc rồi Mao Tiêu mới lui ra.
Hạng Thiếu Long nhớ lại ௱ôЛƓ Võ và ௱ôЛƓ Điềm, kể chuyện của bọn họ để nhằm cho Tiểu Bàn biết bọn họ chỉ trung thành với Bị quân.
Từ nhỏ Tiểu Bàn đã cùng họ luyện võ, nên cũng thân thiết lắm, giờ đây lại được Hạng Thiếu Long bảo đảm nhưng suy nghĩ một lát, thì vẫn không tìm ra chức vị cho bọn họ.
Hạng Thiếu Long trong lòng nảy một ý, nói: “Nếu đêm mai hạ thần có thể tiêu diệt được Quản Trung Tà, thì chức đô vệ thống lĩnh sẽ trống chỗ, dù chúng ta đưa ai thay vào, xem ra Lã Bất Vi cũng sẽ không chấp nhận, thậm chí Lao Ái cũng không hy vọng, cả ba quân bảo vệ Hàm Dương đều rơi vào tay của chúng ta, chỉ có cách là chọn một trong hai người ௱ôЛƓ Điềm hoặc ௱ôЛƓ Võ, thì sẽ không gặp sự phản đối, một người cứ đi theo phụ thân của họ, nếu ௱ôЛƓ Ngao có cử động nào cũng không thể qua nổi chúng ta”.
Lần này đến lượt Tiểu Bàn vỗ án khen hay, nói với Xương Bình quân rằng: “Tả tướng hãy tìm cách sắp xếp cho hai tên tiểu tử ấy gặp quả nhân, quả nhân sẽ khích lệ để an lòng bọn họ”.
Hạng Thiếu Long rời khỏi hoàng cung, nhớ đến chuyện của Thanh Tú phu nhân, vội vàng chạy đến Cầm phủ, Cầm Thanh và Thanh Tú phu nhân đang trò chuyện trong nội sảnh, thấy gã bước vào, giới thiệu cho hai người gặp mặt. Thanh Tú phu nhân người mặc Sở phục, áo rộng thùng thình, hoa văn đẹp đẽ nổi bật nhất là chiếc đai có gắn đầy ngọc thạch sáng lấp lánh.
Không biết là Hạng Thiếu Long đến quá bất ngờ hay không mà Thanh Tú phu nhân vẫn chưa mang mạng che mặt, để Hạng Thiếu Long thấy hết nét mặt đẹp đẽ của nàng.
Có lẽ vì cuộc hôn nhân không như ý, nên sắc mặt của nàng có chút nhợt nhạt không khỏe khoắn lắm nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất tú lệ của nàng, ngược lại khiến cho phong thái của nàng khác hẳn mọi người.
Đôi mắt của nàng bình thản khiến cho người ta cảm thấy nàng là một nữ tử trang trọng, biết thủ lễ.
Ba người ngồi xuống, Thanh Tú phu nhân mở đầu nói mấy lời khách sáo bằng giọng dịu dàng dễ nghe, cảm kích mà rằng: “Cầm thái phó đã cho thi*p thân biết tình trạng hiện giờ, may mà nhờ có Hạng đại nhân nói tốt cho chúng tôi trước mặt Bị quân khiến cho hai nước Tần Sở không vì chuyện này mà động đến can qua, thi*p thân xin thay mặt cho Tổ quốc cảm kích mối thâm tình hậu nghĩa của Hạng đại nhân”.
Hạng Thiếu Long tim đập thình thình, đã là như thế tại sao lại còn bảo ta đến gặp nàng? Bề ngoài thì nói mấy lời khiêm nhường.
Thanh Tú phu nhân bình thản nói: “Thực ra chúng ta đã sớm gặp mặt nhau, phải không?”
Hạng Thiếu Long nhủ thầm: “Chuyện này rất bí mật, chả lẽ nào Lý Yên Yên đã tiết lộ cho nàng biết”. Ngạc nhiên nói: “Phu nhân cớ gì nói ra lời ấy?”
Thanh Tú vẫn giữ vẻ thản nhiên, nói: “Lần này mời được đại giá của Hạng đại nhân đến gặp thi*p thân, cố nhiên thi*p thân phải tự mình đáp tạ Hạng đại nhân, lại còn thuận tiện giao hai món quà do Thái hậu và Tú Nhi phu nhân nhờ thi*p thân mang đến giao cho Hạng đại nhân. Và từng nghe Cầm thái phó nói Hạng đại nhân vừa từ Thọ Xuân về không bao lâu, giờ đây gặp đại nhân, thi*p thân đã nhận ra đại nhân!”
Hạng Thiếu Long cảm thấy lúng túng, len lén nhìn Cầm Thanh, may mà nàng chỉ liếc gã chứ không có ý trách gã đã vung tình khắp nơi, nên cũng yên lòng nói: “Đã bị phu nhân nhận ra, Hạng mỗ làm sao phủ nhận được. Ồ! Tuệ nhãn của phu nhân thật là lợi hại”.
Thanh Tú phu nhân nở một nụ cười thật động lòng người nhưng cũng thật lạnh lùng, đưa tay gọi ả thị nữ bưng hai chiếc hộp nói: “Trước khi thi*p thân lên đường Thái hậu đã cho vời thi*p vào cung, dặn đi dặn lại là không cho người nào biết chuyện này, mong Hạng đại nhân có thể hiểu cho”.
Vì thân phận và địa vị của Lý Yên Yên và Quách Tú Nhi, họ đành phải giấu kín tình cảm của họ ở trong lòng, thật khiến cho người ta thương cảm. Lảng sang chuyện khác, Hạng Thiếu Long hỏi: “Lý tướng quốc giờ đây thế nào?”
Thanh Tú phu nhân hình như không muốn nhắc đến Lý Viên, chỉ nói sơ rằng: “Cũng coi là có phúc, Lý tướng quốc mời Hạng đại nhân nếu có rảnh hãy đến Thọ Xuân thăm ngài, ngài tất sẽ hết lòng khoản đãi”.
Hạng Thiếu Long nhìn lại mỹ nữ giọng điệu lạnh lùng, hình như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, không tìm ra lời nào nói tiếp, nên định cáo lui, nói: “Phu nhân định chuẩn bị lúc nào về Sở?”
Thanh tú phu nhân nói: “Đêm nay gặp Thái hậu Chu Cơ, ngày mai sẽ lập tức lên đường về Sở, thi*p thân không quen thời tiết ở đây. Vả lại thi*p thân cũng biết Hạng đại nhân cũng đang bận rộn cũng không dám giữ Hạng đại nhân nữa”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm: “Hạng mỹ nữ này thuộc hạng biết thế nào là hợp tác vui vẻ”, len lén nháy mắt với Cầm Thanh, rồi thi lễ đi về.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc