Hôm sau thức dậy, Hạng Thiếu Long đến bái tế Lộc Công và Từ Tiên, sau đó vào cung gặp Tiểu Bàn, bảo rằng sẽ quyết chiến với Quản Trung Tà rồi đến Cầm phủ gặp Cầm Thanh.
Cầm Thanh đang ngắm tuyết trong vườn thấy gã đến thì dáng vẻ rất vui mừng, nhưng trong đó hàm chứa sự ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào gã, dáng vẻ thật là động lòng người.
Hai người sánh vai nhau dạo bước trên lối nhỏ đầy tuyết, tuy không có những cử chỉ thân mật, nhưng cảm thấy gần gũi nhau nhiều hơn trước.
Hạng Thiếu Long nói: “Tháng sau vào lễ đại thọ của Lã Bất Vi, chính là lúc tại hạ và Quản Trung Tà quyết đấu sinh tử”.
Cầm Thanh giật mình, giận dỗi nói: “Ngài thật là, cần gì phải động dao động thương với hạng người như thế”.
Hạng Thiếu Long nói: “Người này văn võ song toàn, trí dũng hơn người, lại nắm giữ đô vệ quân, nếu không trừ khử y đi, chúng ta sẽ không có ngày ăn ngon ngủ yên”.
Cầm Thanh ngừng lại, nói: “Nếu ngài thất bại... Ôi chao! Thật khiến người ta lo lắng!”
Hạng Thiếu Long xoay người lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt của nàng, mỉm cười nói: “Nếu Hạng Thiếu Long này không may ૮ɦếƭ đi, Cầm thái phó sẽ như thế nào?”
Cầm Thanh khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, run giọng nói: “Đừng nói như thế được không? Ngài dọa người ta chưa đủ sao?”
Hạng Thiếu Long vẫn cứ nói: “Cầm thái phó vẫn chưa trả lời câu hỏi của tại hạ”.
Cầm Thanh liếc gã rồi, cúi đầu thỏ thẻ: “Thì Cầm Thanh này sẽ ૮ɦếƭ theo! Đã thỏa lòng chưa?”
Hạng Thiếu Long giật mình nói: “Cầm thái phó!”
Cầm Thanh lắc đầu than: “Không ngờ Cầm Thanh này cuối cùng cũng nén không được, nói những lời như thế với một nam nhân, ta biết ngài sẽ không thua, đúng không? Hạng Thiếu Long!”
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Đương nhiên sẽ không thua! Nếu không có lòng tin, thì nhận thua y cho rồi, y có thể làm gì được tại hạ?”
Ngưng một lát lại tiếp tục nói: “Hôm nay tại hạ đến, chính là mời Cầm thái phó đến mục trường một tháng, bởi vì tại ha quyết định gạt hết mọi thứ chuyên tâm luyện võ, chuẩn bị cho cuộc tỷ võ tháng sau. Nhưng tại hạ tự thấy không thể quên được Cầm thái phó, để tránh nỗi khổ nhớ nhung, chỉ đành mời Thái phó đến bên cạnh tại hạ”.
Cầm Thanh lập tức mặt mũi đỏ lựng, cúi đầu nói: “Hạng Thiếu Long, chàng có biết đưa ra yêu cầu như thế với Cầm Thanh, có nghĩa là muốn Cầm Thanh hiến thân cho chàng chăng?”
Hạng Thiếu Long đưa tay nắm lấy vai nàng, dịu giọng nói: “Đương nhiên biết, xin thứ lỗi cho Hạng mỗ không biết giấu diếm, điều tại hạ muốn không những là thể xác của Cầm thái phó, mà còn là trái tim của nàng, nếu thiếu một, tại hạ quyết không nhận hàng”.
Cầm Thanh lách người ra giận dỗi nói: “Sao chàng có thể coi người ta là hàng hóa”.
Hạng Thiếu Long cúi đầu hôn lên má nàng, chậm rãi nói: “Sao cũng được, tóm lại ta cần nàng. Chúng ta sau này không phải lừa bản thân của mình nữa, cuộc đời này như làn khói qua trước mắt, vật đã mất, mãi mãi không thể tìm lại được, ta đã nghĩ thông rồi nên mới tìm đến Cầm thái phó”.
Cầm Thanh e thẹn đến nỗi cúi gầm mặt, nhỏ nhẹ nói: “Khi nào chàng về đến mục trường?”
Hạng Thiếu Long cả mừng nói: “Ngày mai sẽ lập tức khởi hành”.
Cầm Thanh nói: “Buông người ta ra được không?”
Cầm Thanh quay người bỏ đi, cách Hạng Thiếu Long đến mười bước thì ngừng lại, thi lễ nói: “Cầm Thanh sẽ chờ Hạng thái phó ở đây! Xin mời Hạng thái phó”.
Rồi nhìn gã với ánh mắt say đắm, sau đó quay người đi.
Hạng Thiếu Long ngẩn ngơ nhìn theo bóng nàng khuất dần theo lối nhỏ, một lát sau mới hoàn hồn, quay về quan thuộc.
Đến cổng đô kỵ vệ, một thớt ngựa phóng ra chặn gã lại, thì ra đó là Doanh Doanh, thấy nàng dáng vẻ tiều tụy, rõ ràng đêm qua không ngủ, thấy Hạng Thiếu Long, thì nghiêng đầu nói: “Hạng đại nhân, ta muốn nói riêng với ngài vài lời”.
Hạng Thiếu Long vừa chính thức tỏ tình với Cầm Thanh, lại được trả lời, nên trong lòng vui lắm: “Mời vào trong hãy nói!”
Doanh Doanh lắc đầu nói: “Không! Chúng ta ra ngoài thành!”
Hạng Thiếu Long sinh lòng cảnh giác, sau khi Từ Tiên và Lộc Công ૮ɦếƭ đi giờ đây mình đã trở thành kẻ mà Lã Bất Vi muốn trừ khử nhất, chuyện này phải chăng do Quản Trung Tà xúi giục Doanh Doanh bày ra cạm bẫy.
Rồi sau đó bỏ ngay ý nghĩ này, bởi vì dù cho Doanh Doanh có hồ đồ thế nào, nhưng cũng không thể hại ૮ɦếƭ mình, nói: “Thôi được!”
Rồi quay đầu dặn bọn Kinh Thiện tự vào vệ thuộc, Ô Ngôn tiến lên một bước nói: “Hạng gia! Xin thứ lỗi bọn tiểu nhân khó mà nghe theo mệnh lệnh, các phu nhân đã từng có nghiêm lệnh, sai bọn thuộc hạ không rời khỏi Hạng gia nửa bước”.
Hạng Thiếu Long ngẩn người, đành nhượng bộ, than rằng: “Thôi được, các người hãy cứ đi theo sau ta”.
Nói xong cùng Doanh Doanh cưỡi ngựa ra ngoài thành.
Ra ngoài cửa thành, lập tức tinh thần phấn chấn.
Vùng đồng cỏ nay đã trở thành một vùng tuyết trắng, tĩnh lặng vô cùng, chỉ thấy tuyết bay trên không trung.
Thiết kỵ cưỡi ngựa đi phía sau cách khoảng hai trăm bước, Hạng Thiếu Long nhìn Doanh Doanh.
Thân hình của nàng ngày càng đầy đặn hơn, rõ ràng chắc cũng vì Quản Trung Tà.
Song Hạng Thiếu Long liên tưởng đến, đó là Cầm Thanh thì nàng sẽ như thế nào? Khi ý nghĩ này dâng lên trong lòng, Hạng Thiếu Long chợt hiểu ra rằng mình đối với Doanh Doanh chỉ là thích chứ không có yêu.
Doanh Doanh nhẹ nhàng nói: “Hạng Thiếu Long! Đừng tỷ võ với Trung Tà được không? Chỉ cần ngài chịu chấp nhận nhường Nương Dung cho y, mà cự tuyệt tỷ võ, chẳng ai có thể nói ngài sợ y”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng đây là cách giải quyết hay, bởi vì trận đấu trong ngày lễ Điền Liệp bản thân đã chiếm được thượng phong, lại thêm cũng đã lên tiếng nhường người đẹp, đương nhiên không ai vì chuyện này mà sợ y. Nhưng vấn đề là mối quan hệ giữa gã và Quản Trung Tà đã một núi không thể chứa hai hổ, không thể đội trời chung.
Cũng giống như gã và Lã Bất Vi, phải có một kẻ ૮ɦếƭ.
Doanh Doanh thấy Hạng Thiếu Long không trả lời, thì giận dữ cao giọng nói: “Ngài không hề ưa thích Lã Nương Dung, còn tranh để làm gì?”
Hạng Thiếu Long đang thưởng thức những đốm tuyết đọng lại trên những cành cây ngọn cỏ bên đường, thở dài nói: “Tiểu thư thật là tốt với Quản Trung Tà, lúc nào cũng nghĩ cho y”.
Doanh Doanh nghe lời nói có ý châm biếm của gã, thì giận lắm nói: “Chả lẽ ta không nghĩ cho ngài sao? Nửa năm nay ngài bôn ba ở ngoài, còn Quản Trung Tà thì ngày đêm khổ luyện, mỗi ngày đều mong đến thời khắc đánh bại ngài, ngài còn mong thắng được y hay sao?”
Hạng Thiếu Long không thèm chấp, mỉm cười: “Vậy Doanh tiểu thư mong muốn ta hay Quản Trung Tà của nàng đánh thắng?”
Doanh Doanh giận đến nỗi tái mặt, nói: “Ta mong cả hai người ૮ɦếƭ cho xong”.
Hạng Thiếu Long ha ha cười nói: “Vậy xin mời Doanh tiểu thư hãy về thành đi, đừng phí lời nữa!”
Doanh Doanh kìm cương ngựa lại, mặt tái xanh giận dữ nhìn gã một lúc rồi sau đó mềm lại, giọng thê lương: “Đều là Doanh Doanh không tốt, có hai lòng ba ý, chả trách gì ngài đối với ta như vậy, chuyện này cứ coi như ta van xin ngài, được không?”
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Doanh Doanh tiểu thư tốt nhất hãy lý trí một chút, đối mặt với hiện thực vô cùng tàn khốc, đó không phải là để hả giận nhất thời, mà là liên quan đến cuộc đấu tranh quyền lực của Đại Tần, là cuộc đọ sức giữa người ngoài với người của Đại Tần, kẻ bại phải chấp nhận vận mệnh toàn gia tộc bị tru di. Đối với Quản Trung Tà mà nói, nàng cũng chỉ là một con cờ của y, còn nàng chỉ biết oán trách hai vị huynh trưởng của nàng không cho nàng tự do. Nhưng nàng có nghĩ cho sự an nguy của họ không? Nàng chỉ muốn người ta đáp ứng yêu cầu của nàng mà thôi”.
Ngừng một lát rồi tiếp: “Sống ૮ɦếƭ thắng thua, phải được phân định trên võ trường, Lã Bất Vi và Quản Trung Tà muốn Gi*t ta, không chỉ bắt đầu từ hôm nay. Còn nàng chỉ biết sống trong thế giới mơ mộng của mình. Nhưng hiện thực không giống như thế, giả sử như nàng gả cho Quản Trung Tà, ta chỉ hy vọng trời cao kia phù hộ cho Lã Bất Vi đoạt quyền thành công, song điều đó có nghĩa là hai vị huynh trưởng của nàng sẽ ૮ɦếƭ không yên. Nếu Lã Bất Vi thất bại, có lẽ nàng sẽ thoát thân, nhưng con cái nàng sinh ra cho Quản Trung Tà sẽ không tránh khỏi bất hạnh. Đó chính là hiện thực, cả Bị quân Chính cũng không thể thay đổi được, mà giờ đây kẻ gây ra mọi chuyện chính là Lã Bất Vi, Quản Trung Tà và Mạc Ngạo là kẻ tòng phạm. Mạc Ngạo đã ૮ɦếƭ, lần này đến lượt Quản Trung Tà, nàng hiểu chưa?”
Rồi không thèm nhìn đến nàng, quay đầu bỏ về thành.
Về chưa đến vệ thuộc thì Hạng Thiếu Long lại nhớ đến Cầm Thanh, nghĩ ngày mai sẽ được gần gũi nàng, trong lòng cảm thấy nôn nao, mong thời gian có thể đi nhanh hơn.
Về đến vệ thuộc, Đằng Dực hạ giọng nói: “Đồ Tiên nhắn đệ đến chỗ cũ gặp y”.
Hạng Thiếu Long vui mừng nói: “Đệ đang muốn tìm y!”
Ngồi xuống, Đằng Dực nói: “Mùa đông vừa qua, ௱ôЛƓ Ngao sẽ đánh người Hàn, người bạn cũ Hàn Sấm của đệ chắc thê thảm lắm”.
Hạng Thiếu Long đành nói: “Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác nữa, nếu chúng ta là kẻ yếu, đại quân Hàn sẽ đánh đến đây, song nếu chưa đào xong kênh e rằng chúng ta vẫn chưa đủ sức tiến sang phía Đông, mấy năm này nhiều nhất là có thể chiếm được mấy nơi của Tam Tấn, cho đến khi thật sự đánh sang phía Đông, chúng ta đã sớm rời khỏi nơi này”.
Đằng Dực nói: “Ta biết tam đệ không hề thích thú chuyện chiến tranh, nhưng ta thấy sớm muộn đệ cũng phải đem quân xuất chinh, đây là chuyện không tránh được”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Lúc ấy phải nhờ nhị ca. Đệ thấy huynh đã đọc kỹ phần binh pháp trong Mặc Tử kiếm pháp”.
Đằng Dực cười gượng: “Đệ nói hơi quá”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Tiểu Tuấn phải chăng đã đi tuần?”
Đằng Dực nói: “Hắn đâu có siêng năng như vậy, chỉ là tìm đến Lộc Đan Nhi, ta cho hắn biết đệ chấp nhận cầu thân với phụ mẫu Lộc Đan Nhi, tên tiểu tử này rất vui mừng, nào có lòng để ý đến công vụ”.
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện này hãy đợi khi đệ hạ xong Quản Trung Tà rồi mới nói! Ngày mai sau khi đệ về mục trường, nhị ca nếu có rảnh hãy cùng đến luyện võ với đệ”.
“Thiếu Long còn nhớ đến Vị Nam võ sĩ Hành Quán không?” Đằng Dực đột nhiên nhớ ra một chuyện nói.
Hạng Thiếu Long nghĩ ngợi một hồi, rồi mới nhớ đến Quán chủ của Võ sĩ hành quán đó tên là Khưu Nhật Thăng, năm xưa cấu kết với Dương Tuyền quân, lại phái một trong ba giáo đầu nơi đó là Quốc Hưng phục kích Kinh Tuấn, sau đó lại còn phục kích mình nữa.
Gật đầu nói: “Vậy thì thế nào?”
Đằng Dực nói: “Sau khi Lã Bất Vi hạ được Dương Tuyền quân, Khưu Nhật Thăng thấy mất thế nên đã chuồn đến nơi khác, không biết như thế nào gần đây đã quay về, lại được Lao Ái che chở, gần đây lại chiêu nạp võ sĩ, khiến cho Tiểu Tuấn hết sức giận, ta thấy rồi cũng xảy ra chuyện”.
Hạng Thiếu Long đã biết Lao Ái không những không phải là người tốt mà còn là hạng tiểu nhân đê tiện vô sỉ nhất, hành động chiêu nạp phe cánh này đã đoán được, bình thản nói: “Nhị ca phải cản trở Tiểu Tuấn, đừng làm bừa, sau chuyện Hắc Long xuất hiện, chúng ta đứng vững chân, rồi mới tính toán tiếp với kẻ địch”.
Đằng Dực cười: “Chuyện này hãy giao cho ta, Tiểu Tuấn làm sao dám không nghe lời ta. Tầm nhìn của tam đệ thật là lợi hại, thấy được Lao Ái không cam chịu làm kẻ tôi tớ, đã công nhiên che chở cho Khưu Nhật Thăng, điều đó cũng đồng nghĩa với không nể mặt Lã Bất Vi”.
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Chỉ cần Bị quân xây dựng được thế lực, văn thì có Xương Bình quân và Lý Tư, võ thì có Vương Tiễn và Hoàn Xỉ, lại thêm nắm được ba quân đô vệ, đô kỵ, và cấm vệ, chúng ta có thể lui về mục trường, cứ để cho Lao Ái và Lã Bất Vi đấu đến sống ૮ɦếƭ”.
Đằng Dực nhíu mày: “Nhưng cứ phát triển như vậy, rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày Thái hậu và Bị quân đứng ở thế đối lập”.
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Đây gọi là vận mệnh, không ai có thể thay đổi được, chúng ta có thể làm gì được đây?”
Đằng Dực đang định lên tiếng thì có thuộc hạ vào báo, Vương Hột mời Hạng Thiếu Long đến phủ tướng quân gặp mặt.
Hai người đồng thời ngạc nhiên, không đoán được Vương Hột mời Hạng Thiếu Long để làm gì.
Khi Hạng Thiếu Long và mười tám thiết vệ đến phủ đại tướng quân, quảng trường phía trước phủ rất ồn ào, tập trung khoảng một trăm đại hán, đang nhìn Vương Hột bắn tên.
Trong lúc trời đông lạnh giá thế này, Vương Hột vẫn cởi trần, giương cung ra, bắn liền ba phát trúng ngay hồng tâm, khiến cho ai nấy đều vỗ tay khen ngợi.
Vương Hột thấy Hạng Thiếu Long đến thì mỉm cười chào hỏi, rồi mặc lại cẩm bào, nheo mắt nhìn bọn Kinh Thiện, rồi từ tốn nói: “Nghe nói thủ hạ của Thiếu Long ai nấy đều thân thủ cao minh, hay là hãy quá chiêu với người của ta để trợ hứng vậy!”
Hạng Thiếu Long làm sao không nể mặt y, chỉ đành chấp thuận.
Vương Hột mỉm cười, đưa gã vào trong đại sảnh.
Trong sảnh đường rất rộng rãi, trên tường treo đầy những loại νũ кнí có bao bằng da thú, khiến cho người ta có cảm giác sát khí đằng đằng.
Điều kỳ lạ nhất là góc phía Nam có tấm bình phong lớn, che lại lối ở phía sau, xem ra rất kỳ lạ.
Hạng Thiếu Long bất đồ nhớ lại ngày trước nấp ở sau tấm bình phong để nhìn trộm Thái hậu nước Sở là Lý Yên Yên, rồi nàng nhìn thấy dấu chân mới phát hiện ra mình, nhìn sang hướng ấy mồi hôi chảy ròng ròng trên lưng, tay chân lạnh ngắt.
Thì ra mặt đất nơi ấy có nhiều vũng nước, không cần nói cũng biết là vì có nhiều người vào trong sảnh, nấp vào sau tấm bình phong, vì trên giày dính tuyết ở ngoài, cho nên để lại vết nước, và cũng bởi vì mình đến cho nên mới sắp xếp lại như thế.
Không cần nói cũng biết đây chẳng phải là ý tốt gì.
Chỉ cần đẩy ngã tấm bình phong, mười mấy mũi tên nhất tề bắn ra, mình đừng mong còn mạng để chạy thoát.
Lúc này Vương Hột đến ngồi phía trước tấm bình phong, đưa tay ra hiệu mời gã ngồi, khiến cho gã không thể nào ra tay khống chế trước được.
Một ý nghĩ thoáng qua đầu nhanh như điện chớp, Hạng Thiếu Long nghiến răng ngồi xuống, ngầm rút ra năm mũi phi châm, giấu trong lòng bàn tay.
Chưa bao giờ gã cảm thấy thần ૮ɦếƭ gần gã như vậy.
Chỗ cao minh nhất của Vương Hột là sai người kiềm chế bọn Kinh Thiện mà khiến gã không nghi ngờ, để rồi giờ đây gã chỉ còn lại một mình.
Y sao lại muốn Gi*t mình? Phải biết rằng Vương Hột không giống như ௱ôЛƓ Ngao, bản thân của y là người Tần, dù ngả về Lã Bất Vi như thế nào, nhưng rốt cuộc cũng phải tận trung với Tiểu Bàn.
Nghĩ tới đây, trong lòng xuất hiện một tia hy vọng.
Lúc bất giờ có hai ả tỳ nữ dâng trà, rồi lui xuống, khi chỉ còn hai người, Vương Hột nhìn gã hồi lâu rồi bùi ngùi than rằng: “Trong một năm nay có quá nhiều sự thay đổi, trước tiên là Cao Lăng quân làm phản, rồi sau đó Từ Tiên, Lộc Công nối tiếp nhau qua đời, thật khiến cho người ta không thể chấp nhận được”.
Hạng Thiếu Long không hiểu mục đích y nói câu này, cho nên lấy bất biến để ứng phó với vạn biến, im lặng ngồi nghe.
Vương Hột trong mắt lộ vẻ đau buồn, cảm thán rằng: “Lộc Công rất mong được thấy Đại Tần ta thống nhất sáu nước Đông Nam, nào ngờ trong thời khắc hy vọng mà buông tay ra đi, thật lấy làm tiếc”.
Hạng Thiếu Long nén không được, lạnh nhạt nói: “Đại Tần ta một ngày nội bộ chưa yên, đừng hòng thống nhất thiên hạ”.
Vương Hột quắc mắt, trầm giọng nói: “Đó chính là nguyên nhân ta tìm Thiếu Long để nói chuyện, từ khi trọng phụ vào Tần, trước tiên là diệt được Đông Châu, sau đó sai ௱ôЛƓ Ngao phạt Hàn, dựng nên quận Tam Xuyên, đó là nơi binh gia đều muốn đoạt được, từ đó biên giới Tần đến Đại Lương, uy Hi*p các nước phía Đông. Nếu không phải được cứ điểm này, ta và ௱ôЛƓ Ngao khó mà tấn công được Tam Tấn, đoạt được Thái Nguyên từ tay người Triệu. Sau này năm nước liên quân đến đánh, lại được Thiếu Long hiến kế, cho nên đuổi được Tín Lăng quân, chuyển nguy thành an. Sau đó Lộc Công, ௱ôЛƓ Ngao và lão phu đánh Tam Tấn, lại lập thêm Đông quận, Đại Tần ta vẫn còn nhiều thắng lợi nữa. Nhưng trong lúc này, trong nước rối loạn, khiến cho bọn chúng ta khó mà thi triển được, Thiếu Long bảo ta phải làm thế nào đây?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới hiểu Vương Hột đang mong có thể hóa giải được mối hiềm khích giữa mình và Lã Bất Vi. Có thể biết được y vì suốt năm chinh chiến ở ngoài, không biết được nguyên nhân cuộc đấu tranh quyền lực ở nước Tần, song bởi vì y có ý tốt với Lã Bất Vi, muốn thuyết phục y đứng về phía mình, quả thật không phải chuyện dễ. Giả sử như mình vẫn cứ kiên quyết, thì những tên xạ thủ ở phía sau sẽ lập tức bắn tên ra. Nhưng từ đó cũng có thể thấy được Vương Hột không phải là kẻ chỉ biết nghe theo lệnh của Lã Bất Vi.
Trầm ngâm hồi lâu, rồi bình tĩnh nói: “Hiện nay, nói đến nước Tề, thiên hạ chỉ biết đến Điền Đan, nói đến nước Triệu thì người ta chỉ nhớ đến Thái hậu Hàn Tinh, còn Đại Tần ta, không cần nói cũng biết đó là Lã Bất Vi. Hình như ba nước này vốn không có Bị quân tồn tại. Đó gọi là cây sum xuê thì phải chặt cành, chặt cành thì đau lòng, nói tóm lại là đều nguy ngập cho nước nhà, coi trọng kẻ bề tôi thì coi nhẹ người làm chủ”. Bốn câu này, gã vừa nghe Lý Tư nói, trong lúc nguy cấp chợt nhớ lại.
Vương Hột ngắt lời gã: “Đó cũng chỉ bởi tình thế, không phải lỗi của con người. Vua vẫn còn nhỏ nếu không có trọng thần phò chính, nước nhà sẽ loạn. Đại Tần ta trước nay đều chiêu nạp nhân tài ở nhiều nơi, đó là truyền thống của Đại Tần, cho nên từ thời Hiếu Công đến nay, trước sau đã có Thương Ưởng, Trương Ly, Phạm Tuy, tuy là trọng phụ được bái làm tướng, nếu không phải vậy, Đại Tần ta làm sao được hưng thịnh như hôm nay?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới hiểu rõ ý của Vương Hột, đang suy nghĩ là có nên cho y biết chuyện Lã Bất Vi đã hại ૮ɦếƭ Trang Tương vương, Từ Tiên hay không, thì Vương Hột lại nói tiếp: “Lộc Công và Từ Tiên trước nay đều nghi ngờ trọng phụ trước sau đã hại ૮ɦếƭ hai vị tiên vương, cũng chính vì bọn họ hoài nghi Bị quân Chính là nghiệt chủng của Lã Bất Vi và Thái hậu sinh ra, sau khi chứng thực được Bị quân Chính và Lã Bất Vi không có mối quan hệ máu thịt, thì mới biết được đây chỉ là tin đồn, để hòng làm giảm uy tín của trọng phụ”.
Hạng Thiếu Long nghe mà trố mắt ra, mới biết được chuyện này có lợi mà cũng có hại, khiến cho Vương Hột không hoài nghi tên đại gian tặc Lã Bất Vi. Còn mình thì ngược lại trở thành kẻ đầu tiên mà Vương Hột muốn trừ khử, lại còn coi mình là viên đá cản đường thống nhất thiên hạ của Đại Tần.
Vương Hột lại thở dài nói: “Trọng phụ quả thật là nhân tài hiếm có, chỉ cần xem “Lã Thị Xuân Thu” của ông ta, ngàn vàng treo ở cửa chợ, muốn sửa một chữ cũng không được, ta thấy dù cho Thương Ưởng có sống dậy cũng khó mà làm được”.
Hạng Thiếu Long nói: “Trên đời này làm gì có một trước tác không thể sửa được chữ nào, theo mạt tướng thấy là ai ai cũng sợ quyền thế của trọng phụ mới phải. Có một chuyện mạt tướng dù nói ra đại tướng quân chắc không thể tin được, Từ Tiên ૮ɦếƭ trong tay người Sở là vì Điền Đan xúi giục, mà Điền Đan thì tại sao làm thế? Chỉ cần thử nghĩ xem ai được lợi nhất sau cái ૮ɦếƭ của Từ tướng, thì đại tướng quân có thể biết được người đứng đằng sau đó”.
Vương Hột giật mình nói: “Lời này có chứng cứ gì?”
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Chuyện này làm gì có chứng cứ, Lộc Công chính vì chuyện này mà giận quá đã qua đời. Trước khi ૮ɦếƭ đã dặn dò Bị quân và mạt tướng phải báo thù cho ông ta. Giờ đây tình thế đã rõ ràng, đại tướng quân chỉ có thể chọn lựa hoặc là tận trung với Bị quân hoặc là đi theo Lã Bất Vi. Lúc này Lã Bất Vi đưa ra “Lã Thị Xuân Thu” chính là tạo thế cho chế độ thiền nhượng (Giải nghĩa: Nhường ngôi cho người khác không cùng huyết thống) mà trong sách của y đã nói. Hạng Thiếu Long nếu vì tư lợi mà đối đầu với Lã Bất Vi, thì đã không hai lần nhường chức Thừa tướng cho kẻ khác”.
Đây là thời khắc sinh tử, cho nên khi nói không cần giấu đầu giấu đuôi nữa.
Vương Hột chợt biến sắc lắm, quắc mắt lên nhìn gã.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nhìn y, có vẻ thách thức, trong lòng thì nghĩ làm thế nào để tránh mấy mũi tên, Vương Hột đưa mắt nhìn lên, dáng vẻ suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, một lát sau mới nói: “Ta và Từ Tiên, Lộc Công trước nay đều khâm phục Hạng Thiếu Long, nếu không hôm nay sẽ không tìm ngươi để nói chuyện. Nhưng trong nhất thời ta cũng không thể nghe theo lời của ngươi, nhưng dù thế nào, ta chỉ tận trung với một mình Bị quân Chính, có cơ hội ta sẽ khuyên nhủ trọng phụ, hy vọng y không có kết quả bị xé xác ngay giữa chợ như Thương Ưởng”.
Hạng Thiếu Long giật mình nói: “Chuyện này vạn lần không thể, nếu đại tướng quân để cho Lã Bất Vi biết rằng ngài có lòng nghi ngờ y, thì sẽ gây nên họa lớn. Mạt tướng chỉ hy vọng đại tướng quân có thể chủ trì công đạo, phàm là những chuyện gì có lợi cho Đại Tần thì hãy hết sức ủng hộ, đó chính là phúc của Đại Tần ta...”.
Vương Hột biến sắc nói: “Thiếu Long ngươi quả chẳng phải là hạng tiểu nhân đê tiện, nếu ngươi một lòng muốn thuyết phục ta đối phó với Lã Bất Vi, thì hôm nay ngươi nhất định khó thoát khỏi chốn này, bởi vì những lời ngươi nói với ௱ôЛƓ Ngao hôm nay, ௱ôЛƓ Ngao đã báo lại cho Lã Bất Vi, chính là phạm vào tội vu vạ cho người trên, Lã Bất Vi sẽ lập tức đem ngươi trảm trước tấu sau”.
Hạng Thiếu Long lau mồ hôi lạnh, thầm trách mình quá sơ suất, không ngờ ௱ôЛƓ Ngao lại ngu trung với Lã Bất Vi đến thế, còn Vương Hột thì rõ ràng nghe theo lời Lã Bất Vi mà xử quyết mình. Mà chuyện này do Vương Hột chấp hành, thì sau đó Tiểu Bàn và Chu Cơ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bỏ qua mà thôi.
Vương Hột cười khổ nói: “Cho nên ta một là Gi*t ngươi, hai là phải đứng cùng trận tuyến với ngươi, không còn cách chọn lựa nào nữa. Nếu ta liên thủ với ௱ôЛƓ Ngao, thì đô kỵ quân nhỏ bé của ngươi làm sao chống trả nổi. Nhưng hãy yên tâm! Ít ra ngươi cũng không có ý xúi giục ta đối phó với Lã Bất Vi, mà Lã Bất Vi quả có lòng trừ khử ngươi. Nhưng chỉ cần ta không đồng ý, dù y có gan to bằng trời cũng không dám ra tay! Hừ! Nếu Vương Hột này đã có ý phòng thủ, Lã Bất Vi làm gì được ta”.
Hạng Thiếu Long thở dài, nén không được nói: “Đại tướng quân lúc nãy chẳng phải nói rằng không thể nghe theo lời của mạt tướng? Tại sao đột nhiên lại thay đổi thế?”
Vương Hột mỉm cười, ôn hòa nói: “Đó là vì ta đột nhiên nghĩ đến Thiếu Long ngươi đến gặp ta mà không hề nghi ngờ, lại còn nói ra lời thẳng thắn, đủ thấy ngươi không có dạ riêng tư. Vả lại, Từ Tiên vương cho đến Bị quân, Từ Tiên, Lộc Công, Vương Lăng, lại có Xương Bình quân, Vương Tiễn đều tin tưởng Thiếu Long, cũng chính vì ngươi không có lòng riêng. Cho nên ta đột nhiên tỉnh ngộ ra, không phạm phải sai lầm. Lời Thiếu Long ta vẫn nhớ, do đó ta không còn hoàn toàn tin tưởng Lã Bất Vi như trước nữa”.
Từ khi Từ Tiên và Lộc Công ૮ɦếƭ đi, thế cân bằng của hai bên bị phá vỡ, nhưng từ khắc này, sự thay đổi của Vương Hột đã khiến cho thế cân bằng thay đổi, nếu không thì gã không thể giữ nổi mạng, chứ đừng nói đến chuyện đối phó với Lã Bất Vi.
Nguyên nhân chủ yếu Vương Hột bỏ ý định Gi*t gã, cũng bởi vì hiểu được Tiểu Bàn và Lã Bất Vi đã đến nước không đội trời chung, mà y thì lựa chọn trung thành với quân chủ của mình, bởi vì nói cho cùng y vẫn là người Tần, làm sao có thể giúp người ngoài đoạt ngôi vua của người Tần được.