Sau buổi nghị sự, Xương Bình quân giành Hạng Thiếu Long từ tay Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh, dắt gã đến quan thuộc của Tả thừa tướng trong cung, Xương Văn quân đang chờ gã ở đó.
Đóng cửa lại, Xương Văn quân vỗ án nói: “Tên tiểu tử Quản Trung Tà quả thật đáng ghét, đã khiến cho tiểu muội của ta điên đảo thần hồn, Bị quân đã sai Lý trưởng sử đến bảo chúng tôi, buộc chúng tôi phải quản giáo tiểu muội, chúng tôi không biết phải làm thế nào đây”.
Xương Bình quân đưa hai tay ôm vai Hạng Thiếu Long cười: “Xem ra Cầm thái phó đã động lòng xuân với Hạng Thiếu Long, chỉ một Doanh Doanh mà huynh giành không được. Hạng Thiếu Long hãy ςướק tiểu muội lại từ tay Quản Trung Tà cho chúng tôi”.
Sự sinh ly của Thiện Nhu, sự tử biệt của Triệu Nhã, lại thêm cái ૮ɦếƭ của Lộc Công và Từ Tiên, đã tạo nhiều cú sốc cho Hạng Thiếu Long, lúc này ngoài Cầm Thanh, gã đối với những nữ nhân khác không hề động lòng.
Một Doanh Doanh láu lỉnh và hay thay đổi, nếu mà lúc gã mới đến thời đại này, thì quả là chuyện thú vị, nhưng từ sau khi Ni phu nhân ngọc nát hương tàn và bị Triệu Nhã bội phản, thứ tình cảm mà gã cần là thứ tình cảm sâu sắc và tin tưởng.
Lúc này nghe bọn họ nhắc đến Doanh Doanh, trong lòng gã chỉ cảm thấy chán ngán, nhưng không muốn làm tổn hại đến hai vị bằng hữu này, buồn bã thở dài: “Chuyện này tại hạ quả thật có lòng mà không có sức, không biết Quản Trung Tà và Lã Nương Dung đã phát triển thế nào?”
Xương Bình quân nói: “Nghe nói Lã Nương Dung đòi Quản Trung Tà phải tỷ thí với huynh, khi thắng được thì mới gả cho y”.
Xương Văn quân nói: “Thiếu Long huynh, hãy giúp huynh đệ chúng tôi, nếu không sau này Quản Trung Tà mưu phản thì e rằng tiểu muội không thoát khỏi liên quan, đó không phải là chuyện đùa chơi”.
Hạng Thiếu Long cười khổ: “Những chuyện thế này không thể miễn cưỡng được, huynh nghĩ chúng ta phải làm thế nào đây?”
Xương Bình quân nói: “Giờ đây chúng ta đã sắp đối đầu với Lã Bất Vi, hay là cứ hạ thủ y cho xong, để hạ uy phong y, tiểu muội sẽ không thèm để ý đến kẻ bại trận ấy nữa, chẳng phải đã giải quyết được mọi chuyện hay sao?”
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Nếu buộc ta đánh bại Quản Trung Tà mà cưới Lã Nương Dung, ta thà chịu thua còn hơn”.
Xương Văn quân cười nói: “Hãy yên tâm! Dù cho có Gi*t Lã Bất Vi y cũng không chịu tặng đứa con gái yêu quý cho huynh, thực ra cũng không cần công khai tỷ võ với Quản Trung Tà, chỉ cần hạ uy thế Quản Trung Tà, tăng thanh thế cho Thiếu Long, tiểu muội sẽ biết ai là nhân vật uy phong thực sự”.
Xương Bình quân nói với giọng van nài: “Kẻ giờ đây ngang ngược nhất ở Hàm Dương chính là người của trọng phụ, ai nấy chỉ biết giận dữ chứ không biết lên tiếng, nếu Thiếu Long có thể hạ uy phong của chúng, cũng là một chuyện làm nức lòng người. Sự thực thì bọn chúng tôi ai nấy đều chờ huynh về để giúp chúng tôi trả mối hận này”.
Hạng Thiếu Long nghĩ rồi cười khổ nói: “Thôi được! Đêm nay các người hãy đặt cho ta một tiệc rượu ở Túy Phong lâu, buộc hai người Điền Mỹ Mỹ và Quy Yến tiếp rượu, ta sẽ làm một trận náo loạn ra trò, luôn tiện đòi cây Phi Long thương của ta”.
Hai người cả mừng đi sắp xếp mọi thứ.
Hạng Thiếu Long về phủ hỏi ngay Châu Lương thì mới biết y đã đi tìm Ưng vương vẫn chưa về, coi ngày tháng thì cũng đã được nửa năm, trong bụng cũng lo lắm, tìm Châu Vi để hỏi thăm.
Không biết có phải vì tình yêu của Ô Quả hay không, Châu Vi lúc này thần thái bay bổng, sắc đẹp hơn người, thấy Hạng Thiếu Long thì có vẻ lúng túng lắm.
Hạng Thiếu Long bảo nàng ngồi xuống rồi mới hỏi: “Châu Lương huynh vì sao đi lâu thế?”
Châu Vi nói: “Đại ca vì tìm Ưng vương, phải đến biên cương phía Bắc xa xôi, đi và về ít nhất cũng mất bốn tháng, muốn tìm được phải xem có may mắn hay không!”
Hạng Thiếu Long rầu rĩ nói: “Ta đang muốn tìm y giúp đỡ, làm thế nào đây?”
Châu Vi phấn chấn nói: “Chuyện gia huynh hiểu được, Tiểu Vi cũng biết, không biết đó là chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long hoài nghi nhìn dáng vẻ đầy lòng tin của nàng, nói: “Nàng có biết đóng thuyền không? Nhưng đó không phải đơn giản như là đóng thuyền mà là... ta không biết nói thế nào mới phải đây”.
Châu Vi vui mừng nói: “Đại gia xin hãy yên tâm, nhà họ Châu chúng tôi truyền đời, nam nữ đều thông thuộc thủy tính và tạo thuyền. Tiểu Vi cũng không kém gia huynh là bao nhiêu”.
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long vui mừng, gã nói với nàng về kế hoạch tạo ra một con Hắc Long giả.
Châu Vi nhíu mày lắng nghe, lát sau mới nói: “Nếu muốn có người dưới nước điều khiển, thì chuyện này không khó, khó là ở chỗ làm sao để thổi khí ở dưới nước, nếu ló đầu lên sẽ bị kẻ khác vạch trần ngay”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ta đã sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng cũng không khó giải quyết, nếu người điều khiển con rồng nằm trong thân của con rồng, chỉ cần ᴆục lỗ thông khí trên thân con rồng, từ xa nhìn vào, thì không ai có thể biết được, nhưng con rồng này phải nổi trên mặt nước, có thể tháo ra lắp vào trên mặt nước mới không để sơ hở”.
Châu Vi nói: “Chuyện này cứ giao cho Tiểu Vi. Ồ! Thật là tốt, Tiểu Vi cuối cùng cũng có thể giúp sức cho đại gia”.
Hạng Thiếu Long vui mừng nói: “Ô Quả đối với nàng có tốt không?”
Châu Vi đỏ mặt, quỳ xuống đất mà rằng: “Tất cả đều nhờ đại gia làm chủ”.
Hạng Thiếu Long cười: “Vậy là tốt, Ô Quả cũng đã đến lúc thành gia lập thất”.
Về đến nội đường kể cho Ô Đình Phương nghe chuyện Ô Quả và Châu Vi, Ô Đình Phương vui mừng nhận lệnh, đảm trách việc cưới gả cho hai người.
Hạng Thiếu Long đùa với Hạng Bảo Nhi một lát, rồi lại khen ngợi Kỷ Yên Nhiên, sau đó tắm rửa thay y phục, quay trở về quan thuộc.
Lúc này quân đô kỵ trên dưới đều coi Hạng Thiếu Long như một anh hùng, thấy gã thì thái độ cung kính lắm.
Bước vào quan thuộc, nhưng không thấy Kinh Tuấn.
Đằng Dực nói: “Tiểu Tuấn đã đi tìm Đan Nhi. Ồ, suýt nữa ta quên, Tiểu Tuấn nhờ ta nói với đệ hãy cầu thân cho hắn, lần này xem ra hắn rất thành thật!”
Hạng Thiếu Long vui mừng nói: “Chỉ cần Lộc Đan Nhi không phải đối, tất cả đều không thành vấn đề, nhưng tốt nhất hãy do Vương Lăng cầu thân, như thế thì phù hợp hơn đệ”.
Đằng Dực nói: “Đan Nhi giờ đây yêu thương Tiểu Tuấn điên cuồng, làm sao có vấn đề, nhưng ta thấy tốt nhất hãy do đệ và Vương Lăng cùng đến cầu thân với phụ mẫu của Lộc Đan Nhi, như thế mới gọi là nể mặt nhà gái”.
Hạng Thiếu Long ngồi xuống, gật đầu.
Đằng Dực nói: “Ta đã sắp xếp cho bọn Triệu Đại, Xương Bình quân cũng đã phê chuẩn, may mà giờ đây y làm Tả thừa tướng, nếu không mọi việc sẽ không được thuận lợi như vậy”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Chúng ta vẫn còn thủ đoạn lợi hại hơn để cắt bỏ quyền uy của Lã Bất Vi”.
Rồi nói chuyện con rồng giả ấy ra.
Đằng Dực khen rằng: “Chiêu này còn lợi hại hơn cả đâm Lã Bất Vi bằng đao, từ lúc Lã Bất Vi treo giải thưởng ở cửa chợ, ta đã lo lắng về việc y công nhiên mưu phản. Chuyện này chỉ được sớm chứ không được muộn, vậy đệ định lúc nào tiến hành?”
Hạng Thiếu Long nói: “Chờ làm xong con Hắc Long rồi sẽ lập tức chọn ngày tiến hành, xem ra tế lễ đầu năm là hợp lý nhất, cho nên trong vòng hai tháng phải có được một con rồng giả”.
Đằng Dực nói: “Để Quản Trung Tà nắm quân đô vệ rốt cuộc vẫn không ổn lắm, tốt nhất hãy lôi y xuống, nghe Tiểu Tuấn nói người trong phủ trọng phụ ngày càng ngang ngược, lúc nào cũng có chuyện áp bức dân lành, Quản Trung Tà đương nhiên là bao che cho bọn chúng, thật là đáng ghét”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại những ngày còn ở thế kỷ hai mươi mốt, cười nói: “Bọn chúng hung hăng hay sao? Chúng ta còn dữ dằn hơn bọn chúng, đêm nay nhị ca có hứng thú đến Túy Phong lâu gây sự với đệ không?”
Đằng Dực cười lớn, vui mừng nói: “Ta đang ngứa tay đây, đang định tìm Quản Trung Tà tỷ thí, chỉ sợ y co đầu rút cổ như rùa mà thôi”.
Hạng Thiếu Long nhìn bầu trời, nói: “Sau một canh giờ chúng ta sẽ gặp mặt tại Túy Phong lâu, giờ đây đệ phải đi tìm ௱ôЛƓ Ngao bàn bạc, chỉ cần khiến cho y có lòng hoài nghi với Lã Bất Vi thì coi như đệ đã thành công”.
Đuổi bọn thuộc hạ ra, ௱ôЛƓ Ngao định thần nhìn Hạng Thiếu Long rồi than: “Nếu Hạng đại nhân đến đây để chỉ trích trọng phụ, tốt nhất hãy đừng nói”. Ngừng một lát, trong mắt lộ vẻ ái ngại, nói: “௱ôЛƓ Ngao này vốn là người Tề, đến nước Tần vào thời Chiêu vương, trước nay bị người Tần chèn ép, chịu nhiều cay đắng khổ cực, cho đến khi trọng phụ xuất hiện thì mới có thể ngóc đầu lên, có thể nói trọng phụ đối với ta ơn nặng hơn núi, dù ông ta có trăm ngàn lần sai, hoặc dù cho có muốn lấy mạng phụ tử chúng tôi, ௱ôЛƓ Ngao này tuyệt không nhíu mày. Nếu không nghĩ đến chuyện Thiếu Long đã từng xả thân bảo vệ Võ nhi và Điềm nhi, hôm nay ௱ôЛƓ mỗ đã không để cho Hạng đại nhân bước vào phủ tướng quân này, nhưng đây là lần cuối”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Thì ra Đại tướng quân đã biết chuyện ấy”.
Trong mắt ௱ôЛƓ Ngao lộ vẻ bi thống, chậm rãi gật đầu nói: “Ngày ấy ta đã từng tra hỏi Võ nhi và Điềm nhi chuyện bị đột kích ở khu rừng bên dòng Lạc Thủy, cho nên biết trong đó có ẩn tình, nhưng chuyện này đã qua, giờ đây cũng không muốn nhắc lại, xin mời Hạng thái phó”.
Hạng Thiếu Long không ngờ y ngu trung với Lã Bất Vi đến mức đó, bất đồ trong lòng giận lắm, đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Mỗi người có chí hướng khác nhau, Hạng mỗ cũng khó mà ép buộc, chỉ mong rằng đại tướng quân có thể phân biệt dựa vào bên Tần hay dựa vào Lã Bất Vi, để tránh sau này liên lụy đến người nhà. Xin cáo từ”.
Nói dứt lời thì bước ra ngoài cửa.
௱ôЛƓ Ngao quát lớn: “Dừng bước!”
Hạng Thiếu Long dừng lại, cười lạnh lùng: “Đại tướng quân không phải muốn lấy đầu Hạng Thiếu Long này chứ?”
௱ôЛƓ Ngao đứng phắt dậy, trầm giọng nói: “௱ôЛƓ Ngao này trước nay vẫn ân oán phân minh, càng không phải hạng tiểu nhân đê tiện, trọng phụ tuy ham mê quyền lợi, nói cho cùng vẫn là vì bảo vệ tính mạng cho mình. Thử hỏi những kẻ vào Tần nắm quyền, ai có được kết cục tốt? Trọng phụ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nếu Thiếu Long chịu bỏ qua mối hiềm khích trước đây, ta có thể nói lời tốt đẹp cho Thiếu Long trước mặt trọng phụ”.
Hạng Thiếu Long lắc đầu cười khổ: “Đã quá muộn rồi, từ khi Triệu Thiên công chúa bị y hại ૮ɦếƭ, giữa ta và y chỉ có thể nợ máu trả bằng máu. Sau này y còn hạ độc Gi*t ૮ɦếƭ tiên vương, sai người hại ૮ɦếƭ Từ Tiên, làm Lộc Công tức giận mà ૮ɦếƭ, đã kết mối thâm thù với Bị quân và giới quân sự nước Tần, ௱ôЛƓ đại tướng quân chỉ có thể mong y giành lấy ngôi vua thành công. Nếu không cái đại họa tru di tam tộc sẽ không tránh khỏi, bổn nhân về sau không muốn nhắc tới chuyện này nữa”.
௱ôЛƓ Ngao rõ ràng không biết Lã Bất Vi đã hạ độc Gi*t ૮ɦếƭ Trang Tương vương và hại ૮ɦếƭ Từ Tiên, biến sắc nói: “Ngài nói sao?”
Hạng Thiếu Long cười ha ha, lộ ra vẻ bi phẫn, không thèm để ý tới ௱ôЛƓ Ngao nữa, sải bước ra ngoài khách sảnh.
Có bóng người lướt qua, hai anh em ௱ôЛƓ Võ, ௱ôЛƓ Điềm từ hai bên xông ra, quỳ xuống trước mặt gã, đồng thanh kêu lên: “Thái phó!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Các người nghe lén trong cửa hay sao?”
Hai người mắt đỏ ửng, bi phẫn gật đầu.
Hạng Thiếu Long đỡ hai người đứng dậy, hạ giọng nói: “Đừng để phụ thân của các người biết, sau này hãy đến tìm ta”.
Hạng Thiếu Long bước vào Túy Phong lâu, một thiếu phụ xinh đẹp cùng bốn ả tỳ nữ bước ra chào đón, miệng cười nói: “Nô gia là Xuân Hoa, hoan nghênh Hạng đại nhân đại giá quang lâm!”
Bốn ả tỳ nữ tiến lên ϲởí áօ khoác ngoài cho gã, hầu hạ quả thật chu đáo.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Ngũ lâu chủ phải chăng đã bệnh nặng qua đời, tại sao không thấy y đến?”
Xuân Hoa lúng túng nói: “Ngũ lâu chủ quả thật có bệnh nặng, nhưng chỉ là đang dưỡng bệnh ở nhà, qua mấy ngày sẽ khỏi”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cười thầm, biết Ngũ Phù cố ý tránh mặt, đồng thời cũng biết được y tất sẽ thông báo cho Lã Bất Vi, cầu xin y cứu lấy mạng hèn của mình, quay đầu nói với các thiết vệ: “Đêm nay Ngũ lâu chủ mời khách, các người hãy mặc sức no say, nhưng cẩn thận, đừng ăn uống rượu thịt có độc”.
Bọn Kinh Thiện dĩ nhiên hiểu ý, đồng thanh dạ ran, tiến vào trong lầu, khiến Xuân Hoa phải vội vàng sai người tiếp đãi, rồi nói với vẻ hoảng sợ: “Hạng đại nhân nói đùa, rượu thịt làm sao có độc được”.
Hạng Thiếu Long nói: “Vậy phải hỏi Quy Yến cô nương thì biết ngay, nàng chẳng phải cũng bệnh rồi ư?”
Xuân Hoa cúi đầu hạ giọng nói: “Quản đại nhân đã mời Quy Yến cô nương, đêm nay chỉ bồi tiếp một mình ông ta, nô gia sẽ thông báo chuyện này”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Vậy Điền Mỹ Mỹ phải chăng là do trọng phụ bao?”
Xuân Hoa bàng hoàng nói: “Người bao nàng chính là Lao đại nhân”.
Hạng Thiếu Long ngẩn người ra, lạnh lùng hừ nói: “Chuyện này ta phải tự đi hỏi hai người bọn họ, nhưng bà tốt nhất hãy bảo với Ngũ lâu chủ, nếu nửa canh giờ sau mà ta không gặp được y, Túy Phong lâu này của y sau này không cần phải mở nữa, ngày này của năm sau chính là ngày giỗ của y!”
Rồi cười thầm trong bụng, sải bước tiến vào.
Xuân Hoa mặt ngọc thất sắc, vừa dẫn đường vừa run sợ.
Nơi diễn ra buổi tiệc tối nay, chính là đại sảnh ở tầng hai của Túy Phong lâu, cũng chính là nơi ồn áo náo nhiệt nhất của Túy Phong lâu, không giống những biệt viện nằm yên lặng lẽ ở phía sau, hơn hai mươi chiếc chiếu đặt trong sảnh, hơi giống nhà hàng của thế kỷ hai mươi mốt, chỉ là rộng rãi hơn nhiều.
Khi Hạng Thiếu Long bước lên lầu, đã có khoảng hơn mười nhóm khách, trông rất náo nhiệt. Bốn góc của căn phòng đều đặt lò lửa, cho nên trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Khi Hạng Thiếu Long bước lên, gần một nửa số người đứng dậy thi lễ với gã.
Hạng Thiếu Long nhìn quanh, phát giác trong số khách có cả Lao Ái và Quản Trung Tà, không biết vô tình hay cố tình hay vô ý mà chiếu của hai người đặt hai bên của Xương Bình quân.
Nhưng điều làm gã tức giận nhất là Doanh Doanh thì ngồi ở chỗ Quản Trung Tà, còn bên kia là Quy Yến.
Doanh Doanh không ngờ lại gặp Hạng Thiếu Long ở đây, lúng túng cúi đầu, không dám nhìn gã.
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm giận, biết Quản Trung Tà cố ý dắt nàng đến, để làm khó cho huynh đệ Xương Bình quân và mình.
Hạng Thiếu Long cười ha ha, cánh tay chào hỏi khách khứa, rồi đến bên chiếu mình, lúc ấy mới thấy Kinh Tuấn cũng đến, đang nháy mắt với gã.
Lao Ái bỏ mặc Điền Mỹ Mỹ, bước đến Hạng Thiếu Long cười nói: “Thật quý hóa! Không ngờ có thể gặp được Hạng đại nhân ở đây”.
Hạng Thiếu Long thân mật nắm lấy cánh tay y, kéo đến lò lửa, cười nói: “Để ta đoán thử, Lao đại nhân có lẽ đột nhiên nhận một lời mời của Điền Mỹ Mỹ, cho nên mới đến đây, đúng không?”
Lao Ái ngạc nhiên nói: “Hạng đại nhân làm sao đoán được?”
Hạng Thiếu Long ung dung nói: “Làm sao không đoán được? Bởi vì tiểu đệ đêm nay chính là tìm Ngũ Phù để trút giận, Điền Mỹ Mỹ và Quy Yến đều có liên quan, nên phải tìm người bảo vệ. Giả sử ta và đại nhân công nhiên xung đột, thì chính là Lã Bất Vi đừng đằng sau Điền Mỹ Mỹ bày mưu tính kế, Lao đại nhân có hiểu không?”
Lao Ái ngẩn người ra một hồi, rồi nghiến răng nói: “Con ả thối tha Điền Mỹ Mỹ kia dám trêu đùa ta, ả sẽ không xong với ta đâu!”
Hạng Thiếu Long vỗ vai y nói: “Đừng nổi nóng, chỉ cần Lao đại nhân hiểu là được, đêm nay ta nể mặt Lao đại nhân, tạm thời không tính sổ với Điền Mỹ Mỹ, đại nhân hãy cứ yên tâm mà uống rượu!”
Lao Ái gật đầu cảm kích, rồi mỗi người về chiếu của mình, khi đi ngang qua chiếu Lao Ái, Điền Mỹ Mỹ cúi đầu không dám liếc nhìn gã.
Trong buổi tiệc còn có những nhân vật có lẽ là mới đi theo Lao Ái, ai nấy đều ôm ấp trong tay một người đẹp, thấy Hạng Thiếu Long thì thái độ rất cung kính, còn các cô nương cứ liếc mắt đưa tình với gã.
Hạng Thiếu Long đứng lại, chào hỏi từng người, mỉm cười nói: “Không gặp nửa năm, thì ra Mỹ Mỹ đã quên ta!”
Lao Ái lúc này mặt có vẻ không vui, ngồi về chỗ Điền Mỹ Mỹ, lạnh lùng nói: “Mỹ Mỹ làm chuyện không tốt, trí nhớ thật kém, cho nên dù cho làm chuyện tốt gì với nàng, trong chớp mắt nàng sẽ quên biến”.
Nói như vậy, Hạng Thiếu Long lập tức biết nguyên nhân không vui của Lao Ái, bởi vì Điền Mỹ Mỹ đã giấu y chuyện của Lã Bất Vi.
Điền Mỹ Mỹ hơi run, ngước mặt lên, buồn bã nhìn Hạng Thiếu Long nói: “Hạng đại nhân đại lượng, không tính toán với hạng tiểu nữ tử như thi*p đây, Mỹ Mỹ quả thật không quên ơn”.
Hạng Thiếu Long dư biết nàng đang diễn tuồng, nhưng cũng khó mà bức Hi*p nàng, mỉm cười rồi quay về chiếu mình.
Quản Trung Tà đứng phắt dậy, cười: “Hạng đại nhân làm sao có thể thấy trăng quên đèn, không đến chỗ chúng tôi nói vài câu?”
Hạng Thiếu Long nhìn qua y, trừ Doanh Doanh, Quy Yến và các cô nương đang hầu rượu, còn có Châu Tử Hoàn, kẻ đã bại dưới tay Kinh Tuấn, ngoài ra là Lỗ Tàn và ba kiếm thủ lạ mặt, có lẽ là người của Lã Bất Vi vừa mới chiêu nạp.
Chỉ cần thấy dáng vẻ ung dung của bọn chúng, thì đã biết đây là những cao thủ.
Doanh Doanh cúi đầu thấp hơn, ngược lại Quy Yến nở nụ cười mê người, không hề giống với dáng vẻ lúc hạ độc gã.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn bọn Đằng Dực rồi đến chỗ Quản Trung Tà.
Bọn nam nhân đều đứng dậy, thi lễ với gã.
Quản Trung Tà cười nói: “Để tại hạ dẫn kiến cho Hạng đại nhân ba bị kiếm thủ nổi tiếng, vị này chính là Hứa Thương, đến từ Thượng Tế của nước Sở, là đệ nhất kiếm thủ của nơi ấy”.
Thượng Tế là vùng biên giới phía Tây bắc của nước Sở, có thể xưng hùng ở nơi ấy, có thể thấy quả thật không đơn giản.
Hạng Thiếu Long bất đồ để tâm chú ý đến gã kiếm thủ tuổi khoảng hai mươi, dáng vẻ rất hiên ngang anh tuấn ấy.
Hứa Thương ôm quyền nói: “Nghe uy danh Hạng đại nhân từ lâu, có cơ hội mong được Hạng đại nhân chỉ bảo”.
Một gã đại hán người thấp nhưng rắn chắc, đầy sát khí, giọng như chuông đồng nói: “Bổn nhân Liên Giao, là người nước Vệ”.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Là đồng hương của Quản đại nhân”.
Liên Giao trong mắt lộ sát cơ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Liên Tấn chính là tộc đệ của bổn nhân”.
Quản Trung Tà chen vào nói: “Xin Hạng đại nhân đừng hiểu lầm, Liên Giao tuy là tộc huynh của Liên Tấn, nhưng đối với việc Hạng đại nhân đánh bại Liên Tấn chỉ có lòng tôn kính mà thôi”.
Hạng Thiếu Long trong mắt lộ vẻ lạnh lùng, nhìn lướt qua Liên Giao, không lên tiếng.
Chỉ còn lại một người, mặt như khỉ, thân hình cao ốm, trong số ba người có thể thấy y là người thâm trầm nhất, chỉ nghe y lạnh lùng nói: “Tại hạ Triệu Phổ, là người nước Tề, từng là đương sai dưới trướng Tín Lăng quân nước Ngụy, đó chính là chuyện sau khi Hạng đại nhân đến Đại Lương”.
Quy Yến cười nói: “Hạng đại nhân sao không thể ngồi xuống đàm đạo, để cho Quy Yến có được vinh hạnh mời rượu đại nhân”.
Hạng Thiếu Long ha ha cười nói: “Quy Yến cô nương đã nói đùa, chuyện lần trước tại hạ vẫn chưa quên, lần này sao dám lặp lại”.
Rồi quay sang Quản Trung Tà nói: “Quản đại nhân tính toán thời gian rất kỹ, vừa biết tại hạ đêm nay sẽ bước chân đến Túy Phong lâu, lập tức bao ngay Quy Yến cô nương, song ta thấy Quản huynh tốt nhất hãy đưa người đẹp về nhà, giấu trong phòng riêng, vậy thì tiểu đệ quả thật sẽ không tranh lại huynh”.
Một kẻ thâm trầm như Quản Trung Tà, biết diễn tuồng như Quy Yến, nghe lời nói này của Hạng Thiếu Long đều không khỏi biến sắc. Doanh Doanh lúc này mới cảm nhận được Hạng Thiếu Long và Quản Trung Tà, Quy Yến có điều gì xích mích, hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Xin chào Doanh tiểu thư!”
Doanh Doanh trong mắt lộ vẻ bàng hoàng, môi run run, muốn lên tiếng mà không thể lên tiếng được.
Hạng Thiếu Long nào có hứng thú nhìn nàng, quay sang Quản Trung Tà cười: “Sao không thấy Nương Dung tiểu thư ngồi bên cạnh Quản huynh? Sau khi về vẫn chưa có cơ hội thỉnh an Tam tiểu thư, vậy đành nhờ Quản huynh thăm hỏi giùm vậy”.
Cười ha ha, không thèm để ý đến Quản Trung Tà, Doanh Doanh và Quy Yến, nhẹ nhàng bước về phía chiếu của Xương Bình quân.