Khi đi ngang phủ Cầm Thanh, Hạng Thiếu Long tuy người đã mệt mỏi, nhưng không nén được nỗi nhớ nhung, vào phủ tìm chủ nhân.
Bọn gia tướng giữ cửa ai cũng biết mối quan hệ giữa gã và Cầm Thanh, nên không thèm báo mà đưa hẳn gã vào trong phủ.
Khi quản gia đưa gã vào trong sảnh đường, đang định thông báo cho Cầm Thanh thì Hạng Thiếu Long cười bảo: “Tại hạ chỉ là đi vội qua đây, để tại hạ chào hỏi Cầm thái phó là được”.
Rồi hỏi chỗ của Cầm Thanh, băng qua hành lang, đến phòng phía sau. Mấy ả tỷ nữ đang nghịch nước trong vườn, thấy Hạng Thiếu Long thì chụm đầu lại với nhau cười thầm, rồi lại chỉ đường cho gã.
Vừa bước vào cửa phòng, chỉ thấy Cầm Thanh đang ngồi dựa trên ghế, người mặc y phục màu xanh, bên ngoài có khoác một tấm áo bào màu tím, tóc cài thếp ngọc thoa, vài lọn tóc buông xuống, càng làm cho vẻ đẹp của nàng nổi bật lên, khiến cho Hạng Thiếu Long đứng ngây ra.
Nàng đang ngồi thêu thùa.
Cầm Thanh không ngờ Hạng Thiếu Long đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, giật mình, lúng túng vén tóc lên, ngồi thẳng dậy nói: “Ô kìa! Thì ra là ngài!”
Hạng Thiếu Long nhìn thấy động tác phong tình của nàng, bước tới phía trước, ngồi bên cạnh chiếc ghế, sát với nàng, cúi người nói: “Xin chào Cầm thái phó! Xin thứ lỗi Hạng Thiếu Long đã đến chào hỏi muộn”.
Cầm Thanh hơi ngã về phía sau để tránh gã, nhưng không trách gã vô lễ, mặt vẫn tỉnh như không.
Hạng Thiếu Long để ý thấy nàng cầm tấm khăn thêu giấu phía sau lưng, như là sợ gã nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Cầm thái phó đang thêu gì thế?”
Cầm Thanh lập tức đỏ mặt, cúi đầu giận dỗi nói: “Hạng đại nhân hãy coi lại mình có được không? Sao lại ngồi cùng chỗ với Cầm Thanh thế này?”
Hạng Thiếu Long thấy vẻ mặt của nàng, nhủ thầm: “Chắc tấm khăn thêu đó có liên quan đến mình”, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, dịu dàng nói: “Tại hạ chỉ là chào hỏi, lập tức sẽ đi ngay, dù cho vô lễ cũng là trong phút chốc, Cầm thái phó có thể cho phép chăng?”
Cầm Thanh giận dữ nói: “Ngài thật là, lại cứ xông vào đây, người ta y phục vẫn chưa chỉnh tề”.
Hạng Thiếu Long nhích tới, nên có thể ngửi được mùi hương từ người nàng, cười mỉm nói: “Tại hạ thì không nghĩ như thế, nếu không phải là như thế này, thì làm sao có thể thấy được dáng vẻ động lòng người của Cầm thái phó”.
Cầm Thanh quay về dáng vẻ bình tĩnh như thường, chỉ là vẫn còn đỏ mặt, lấy chiếc hộp rồi đặt tấm khăn thêu vào trong đó, gấp lại, sau đó đóng nắp, Hạng Thiếu Long đến bên nàng, ngồi xuống, dịu dàng nói: “Thấy ta bình an trở về, trong lòng không vui sao?”
Cầm Thanh trầm mặc không nói, lát sau mới quay đầu nhìn gã, buồn bã thở dài: “Hạng đại nhân chẳng phải có nhiều chuyện để làm sao? Đừng tốn thời gian ở đây nữa”.
Hai câu này như một thùng nước lạnh dội vào đầu gã, Hạng Thiếu Long lập tức tỉnh dậy, bao nhiêu ham muốn trong lòng đã lui hết, ngẩn ra một hồi, rồi không chịu đựng nổi sự trầm mặc giữa hai người, lại thêm trong lòng cũng hơi bực tức, gật đầu lẳng lặng đứng dậy thi lễ rồi bước ra cửa. Trong lòng thầm nghĩ mãi mãi sẽ không thèm bước vào phủ Cầm Thanh nữa.
Chưa bước ra khỏi cửa, Cầm Thanh đã kêu: “Hạng Thiếu Long!”
Hạng Thiếu Long dừng lại, lạnh lùng nói: “Cầm thái phó có gì chỉ giáo?”
Tiếng bước chân vang lên, Cầm Thanh đến sau lưng gã, dịu dàng nói: “Ngài giận ư?”
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Nếu nàng là ta, có vui không?”
Cầm Thanh đi vòng qua gã đến trước, bình thản nói: “Đương nhiên không vui rồi! Nhưng ngài có biết hành động lúc nãy quả thật không tôn trọng người ta không?”
Hạng Thiếu Long ngẩn người ra, thầm nghĩ nếu hai người không có tình ý với nhau, hành vi lúc nãy đối với Cầm Thanh quả thật vô lễ vô cùng, nhưng nếu là tình chàng ý thi*p, thì đó có là gì đâu? Như thế có thể đoán được rằng, Cầm Thanh xem ra chỉ coi mình như tri kỷ, không phải là tình nhân, nói như thế cả gã và Kỷ Yên Nhiên đều đã hiểu nhầm.
Nghĩ đến đây, bất đồ trong lòng lạnh giá, lại nhớ về Triệu Nhã và Thiện Nhu, cho nên lửa tình đã tắt, tiu nghỉu nói: “Là tại hạ không đúng! Xin Cầm thái phó thứ lỗi”.
Nói rồi đi vòng qua nàng, bước ra cửa.
Thanh âm của Cầm Thanh ở phía sau vang lên: “Hạng Thiếu Long, hãy trả lời Cầm Thanh một câu hỏi được không?”
Hạng Thiếu Long lại dừng bước, lạnh nhạt trả lời: “Cầm thái phó xin cứ hỏi”.
Cầm Thanh do dự một chốc rồi u buồn nói: “Ngài rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì khiến cho Thái hậu đồng ý cho Xương Bình quân ngồi lên chức Tả thừa tướng?”
Hạng Thiếu Long bừng tỉnh, thì ra Cầm Thanh đã hiểu nhầm mình, bởi vì tai mắt của nàng trong cung rất nhiều, biết được sau khi mình và Chu Cơ gặp nhau riêng lẻ, lập tức được Chu Cơ ủng hộ, nên tưởng rằng mình dùng mỹ nam kế, từ đó trong lòng khinh bỉ, vì thế trở nên lạnh nhạt như thế này.
Bất đồ lắc đầu cười khổ nói: “Cầm thái phó thì ra không có lòng tin đối với Hạng Thiếu Long này, mà thôi, nàng thích đoán gì thì cứ đoán, dẫu sao tại hạ cũng bị nàng hiểu nhầm quen rồi”.
Rồi không thèm để ý tới tiếng kêu của Cầm Thanh, vội vàng rời khỏi Cầm phủ.
Cùng mười tám thiết vệ ra khỏi Cầm phủ, thì gặp ngay Doanh Doanh và mấy thiếu nữ trong nữ nhi quân, muốn tránh cũng tránh không được.
Hai đội nhân mã kìm ngựa dừng lại bên đường, Doanh Doanh rõ ràng trong lòng có mưu đồ nên ngượng ngùng nói: “Xin chào Hạng đại nhân, sao đã lâu không đến thăm người ta?”
Hạng Thiếu Long lúc này chẳng còn lòng dạ nào, lại biết được Doanh Doanh gần đây quấn lấy Quản Trung Tà, nên lạnh lùng nói. “Doanh Doanh đại tiểu thư mà có thời gian sao?”
Rồi không thèm nhìn nàng, vỗ ngựa đi mất.
Về đến Ô phủ, vội vàng tìm Kỷ Yên Nhiên.
Kỷ Yên Nhiên hỏi: “Phu quân đại nhân phải chăng đã gặp rắc rối? Sao mặt mũi lại buồn bã như thế?”
Hạng Thiếu Long thở dài, kể chuyện Lã Bất Vi treo giải thưởng ở cửa chợ.
Kỷ Yên Nhiên nhíu mày nói: “Thủ đoạn này của Lã Bất Vi quả thật là lợi hại, đã khiến cho người khác coi mình như thánh nhân! Nhưng cũng không phải là không có cách ứng phó”.
Hạng Thiếu Long vui mừng nói: “Sớm biết nàng sẽ có cách mà!”
Kỷ Yên Nhiên lườm gã, trong mắt lộ vẻ vui mừng nói: “Thi*p cũng xem qua cuốn “Lã Thị Xuân Thu”, quả thực là một danh tác bất hủ, nhưng điểm yếu nhất là Lã Bất Vi đã mượn lời người khác, so với nghĩa phụ của thi*p, y còn kém xa lắm.
Chỗ chí mệnh là không hợp thời, chỉ cần thi*p đưa ra học thuyết “Ngũ đức thủy chung” của nghĩa phụ, đảm bảo có thể đè bẹp được lý luận của y”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Học thuyết Ngũ đức thủy chung của nghĩa phụ chẳng phải là lời dự báo sao? Làm sao có thể dùng được?”
Kỷ Yên Nhiên ngã vào lòng gã, cười nói: “Phu quân quả thật hồ đồ đến đáng yêu, mục đích Lã Bất Vi biên soạn cuốn “Lã Thị Xuân Thu” chính là xây dựng hình tượng thánh nhân trong lòng người khác, để áp đảo chế độ trung quân tập quyền của người Tần. Chỉ cần chúng ta dùng học thuyết “Ngũ đức thủy chung”, ví dụ như nhà Châu được hỏa đức, nhà Tần được thủy đức, thủy có thể khắc hỏa thì có thể giành được thắng lợi ngay. Tự nhiên có thể làm cho Bị quân có thể thành một thánh nhân sinh ra theo vận mệnh, lúc ấy nào đến lượt Lã Bất Vi ngẩng đầu?”
Hạng Thiếu Long cả mừng, cười ha ha nói: “Xin mời Kỷ tài nữ hãy theo ta vào cung kiến giá”.
Kỷ Yên Nhiên cãi lại: “Người ta giờ đây không khỏe, ngày mai người ta vào cung được không?”
Hạng Thiếu Long nói: “Không! Xuất giá thì phải tòng phu, Kỷ tài nữ hãy lập tức theo ta mới phải”.
Khi đang vui đùa với nhau thì Điền Trinh vào báo có Cầm Thanh đến.
Kỷ Yên Nhiên hôn gã rồi nói: “Chàng hãy chào hỏi Thanh tỷ, người ta thay y phục rồi sẽ cùng chàng vào cung, ai bảo Kỷ Yên Nhiên này gả cho chàng!”
Cười rồi đi ra.
Khi Hạng Thiếu Long bước vào đại sảnh, Cầm Thanh đang đứng quay lưng lại nhìn cảnh tuyết rơi trong vườn, quả thực trong rất tao nhã.
Đến phía sau lưng nàng, Hạng Thiếu Long bất đồ trong lòng cảm thấy hối hận, thầm trách mình quá hẹp lượng, khiến cho nàng phải bỏ hết lòng tự tôn để đến gặp mình. Nhẹ giọng nói: “Xin thứ lỗi!”
Cầm Thanh giật mình quay lại, thở mạnh, như đang cố gắng đè nén lòng mình, bình tĩnh một cách kỳ lạ nói: “Hạng Thiếu Long! Cầm Thanh lần này đến bái phỏng, chính là muốn cùng với ngài làm rõ một chuyện”.
Hạng Thiếu Long rất muốn ôm lấy đôi vai nàng, kéo nàng vào lòng, nhưng nhìn thấy vẻ đẹp thanh khiết của Cầm Thanh, thì gã cảm thấy như giữa hai người có một khoảng cách ngàn dặm, khiến cho gã không thể nào làm bừa được.
Rồi lại thở dài nói: “Nếu chỉ là những lời không thật lòng mình, thì đừng nói nữa, tại hạ không muốn lừa gạt bản thân mình, mong Cầm thái phó cũng học theo tại hạ!”
Cầm Thanh quay người lại, đôi mắt sáng lên, giận dỗi nói: “Cầm Thanh nói lời không thật với lòng mình lúc nào?”
Hạng Thiếu Long biết sau lần hiểu nhầm này, mối quan hệ của hai người càng gần gũi nhau hơn, nói: “Vậy là tốt, giờ đây tại hạ và Yên Nhiên phải vào cung gặp Bị quân, Cầm thái phó có đi cùng chúng tôi không?”
Cầm Thanh quên chuyện của mình, ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì mà phải làm kinh động đến Kỷ tài nữ của chúng ta thế?”
Kỷ Yên Nhiên lúc này đã thay y phục xong, ba người vừa đi vừa nói, ngồi lên xe ngựa vào trong cung.
Trong thư trai của Tiểu Bàn, những nhân vật quan trọng trong phe của Tiểu Bàn, Hạng Thiếu Long, Lý Tư, Xương Bình quân. Vương Lăng, Cầm Thanh và Tiểu Bàn đang nghe Kỷ Yên Nhiên trình bày cái gọi là thuyết “Ngũ đức thủy chung” của Trâu Diễn.
Kỷ Yên Nhiên ngồi ở vị trí phí bên phải đầu tiên sau Tiểu Bàn, nàng bắt đầu nói: “Sự thay đổi của Ngũ đức, sẽ làm cho các nơi được thuận trị, nếu phù hợp thì sẽ hanh thông. Cho nên người có thể thống nhất được thiên hạ phải đạt được một đức trong Ngũ hành mới được. Ngũ đức chính là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mỗi đức sau một thời gian nhất định sẽ suy thoái, đức khác sẽ thay thế đức đã suy. Hoàng đế đạt được Thổ đức, tiếp theo Mộc khắc Thổ, cho nên Hạ Vũ được Mộc đức, Kim khắc Mộc, Thượng Than đạt được Kim đức, Hỏa khắc Kim, Châu Văn Vương đạt được Hỏa đức, giờ đây triều Châu suy yếu, tiếp theo sẽ là Thủy đức để khắc Hỏa”.
Tiểu Bàn rất ngạc nhiên khi nghe điều này lầm bẩm đọc lại: “Thủy khắc Hỏa! Thủy khắc Hỏa!”
Vương Lăng là người có tính cẩn thận, nói: “Lão thần nghe nói Trâu Diễn tiên sinh nghiên cứu về chiêm nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là lời của một người, chưa biết có căn cứ gì hay không?”
Kỷ Yên Nhiên nhìn quanh, ai nấy đều ngây ngất, rồi bình thản nói: “Thuyết Ngũ hành sớm đã thấy ở trong Thượng Thư, cái gọi là Thủy viết nhuận hạ, Hỏa viết viêm thượng, Mộc viết khúc trịch, Kim viết tùng cách, Thổ viết ninh tường chính là như thế. Từ xưa đến nay, đã có thuyết nhiên hữu lực ký, giáng sinh Ngũ vị, Ngũ vị chính là vị Kim thì cay, vị Mộc thì chua, vị Thủy thì mặn, vị Hỏa thì đắng, Thổ thì ngọt. Cho nên âm cũng có năm âm, đó là Giác, Vị, Cung, Thượng, Vũ; vị có năm vị là chua, ngọt, đắng, cay, mặn, còn màu sắc thì có xanh, đỏ, vàng, trắng, đen đều là sự tương hợp của Ngũ Hành, tương sinh tương khắc, tuần hoàn không ngừng”.
Cầm Thanh chen vào: “Khổng Tử đã có nói “Năm trăm năm sẽ có vua mới”
cho nên từ thời Nghiêu Thuấn đến Thang thì có hơn năm trăm năm, từ thời Thang đến Văn Vương thì có hơn năm trăm năm, đó chính là hiện tượng thay thế nhau của Ngũ Đức”.
Lý Tư nói: “Khổng Tử chỉ là hiền nhân, đâu có tư cách gọi là vương giả, ta thấy phải đến lượt Bị quân mới đúng”.
Tiểu Bàn cả mừng, nhưng vì lo lắng mình không phải là tân thánh nhân, nhíu mày nói: “Ai chính là vương giả sẽ xuất hiện trong năm trăm năm nữa theo lời Khổng Tử, chỉ là lời nói không căn cứ, làm sao đả kích được Lã Bất Vi?”
Hạng Thiếu Long cười nói: “Đương nhiên phải dựa vào phương pháp tuyên truyền và uy tín của Trâu Diễn tiên sinh, thử hỏi ai có tư cách hơn Trâu Diễn tiên sinh để phán đoán kẻ nào là thánh nhân, nào đến lượt người khác không phục.
Chúng ta có thể lợi dụng học thuyết “Ngũ đức thủy chung” này, đồng thời tiến hành thay đổi quan chế theo như Lý đại nhân đã nói, nhất định có thể chỉnh đốn triều chính, không để cho Lã Bất Vi ngang ngược làm càn nữa”.
Kỷ Yên Nhiên cười nói: “Đó chính là lấy gậy ông đập lưng ông, bởi vì trong “Lã Thị Xuân Thu” có tập hợp lời của các nhà, trong đó bao gồm, thuyết “Ngũ đức thủy chung” của nghĩa phụ, cho nên chúng cứ làm theo lời của Lã Bất Vi nhưng chỉ dùng thuyết “Ngũ đức thủy chung” mà thôi, Lã Bất Vi đành chịu”.
Tiểu Bàn vỗ bàn khen: “Hãy cứ làm như thế”.
Vương Lăng vẫn còn hoài nghi: “Lúc nãy Kỷ tài nữ chằng phải đã nói khi Ngũ đức thay đổi, tân thánh nhân sẽ xuất hiện, tức sẽ có hiện tượng tương ứng với điều này. Nếu không có hiện tượng phù hợp với Bị quân, e rằng khó làm cho thiên hạ tin được”.
Hạng Thiếu Long là người của thế kỷ hai mươi mốt, nên biết rõ thủ pháp tuyên truyền và ngu dân này, thầm nghĩ cái gì Hán Cao Tổ chém rắn trắng khởi nghĩa, nói không chừng là thủ đoạn này, lòng nghĩ ra một ý nói: “Chuyện này rất dễ dàng, chỉ cần Bị quân đi cúng tế một con sông nào đó, hạ thần sẽ sai người tạo ra một con Hắc Long đang vùng vẫy trên mặt sông, chúng ta sẽ bảo đó là điềm ứng với Bị quân, vậy thì học thuyết của chúng ta sẽ có cơ sở”.
Xương Bình quân nhíu mày nói: “Chuyện này nói ra thì dễ, nhưng giả sử nếu Bị quân bị kẻ khác vạch trần há chẳng phải là sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”
Hạng Thiếu Long nghĩ Châu Lương là chuyên gia đóng thuyền, và nhưng thợ giỏi của nước Việt đi theo Kỷ Yên Nhiên, cười nói: “Chuyện này hãy giao cho ta, con Hắc Long này chỉ cần thực hiện vài động tác, vừa xuất hiện đã mất, thì chúng ta đã thành công, đảm bảo kẻ khác không thể nào biết được”.
Tiểu Bàn cười: “Chuyện này phải nhờ vào Thái phó”.
Rồi quay sang Kỷ Yên Nhiên: “Nếu như quả nhân được Thủy đức, nhất định phải có nghi thức, mong Kỷ tài nữ hãy đặt kế hoạch cho quả nhân”.
Rồi nghiêm mặt nói: “Chuyện này chỉ có những người ở đây biết được, nếu quả nhân phát giác bất cứ ai để lộ ra, tất sẽ không tha thứ”.
Mọi người đều cúi đầu lãnh chỉ.
Hạng Thiếu Long lại dâng lên cảm giác hoang đàng, không ngờ đấu tranh với Lã Bất Vi lại phải dùng đến biện pháp tuyên truyền, có thể nói đây là một cuộc chiến tâm lý.