Tầm Tần ký - Hồi 183

Tác giả: Vô Danh


Phủ đệ của Lao Ái nằm bên cạnh hoàng cung, đối diện là tòa phủ nguy nga như một hoàng cung nhỏ, lầu các liên tiếp của Lã Bất Vi, bức tường vừa cao vừa dày, lối vào là một thành bi cao đến ba trượng, trên có khắc ba chữ bằng đá “Trọng Phụ Phủ”, chỉ với sự ngạo nghễ này, cũng giống như Thương Ưởng bị Huệ Văn vương đố kỵ, đã phạm vào đại kỵ của vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai là Tiểu Bàn, chắc chắn Lã Bất Vi sẽ thất bại, nhưng đáng tiếc đó là chuyện của sáu năm sau.
Muốn vượt qua sáu năm đầy gian nan ấy, Hạng Thiếu Long phải làm thân với Lao Ái. Theo bộ phim Tần Thủy Hoàng, Chu Cơ cuối cùng hoàn toàn đứng về phía Lao Ái, không những đối kháng với Lã Bất Vi, mà còn mưu đồ lật đổ đứa con của mình là Doanh Chính.
Bộ phim giải thích rất đơn giản, tất cả là vì Chu Cơ say mê Lao Ái.
Nhưng Hạng Thiếu Long thì lại biết ít nhất có hai nguyên nhân, đó chính là vì Chu Cơ đối với gã và Tiểu Bàn vì yêu mà thành hận.
Nguyên nhân trong đó phức tạp hơn.
Hạng Thiếu Long gã vì không thể kháng cự lại vận mệnh cho nên cố ý để mặc cho Chu Cơ bị Lao Ái dùng nhục dục dụ dỗ, để rồi cuối cùng không thể thoát ra được.
Gã tự cảm thấy hổ thẹn trong lòng, lại biết Chu Cơ không thể xa rời được Lao Ái cho nên cố ý tránh xa nàng, điều ấy càng khiến cho Chu Cơ oán hận, cuối cùng mới ra nông nỗi này.
Tiểu Bàn thì vì trước nay vẫn coi Chu Cơ là mẹ, nên xem nàng là Ni phu nhân. Cũng mong muốn nàng giữ phụ đạo như Ni phu nhân. Trong lòng y, ngoài Trang Tương vương ra, chỉ có thể chấp nhận Hạng Thiếu Long là phụ thân. Giờ đây Chu Cơ không biết tự trọng đã say mê tên Lao Ái nổi danh đểu cáng, trong phút chốc đã phá đi hình tượng tốt của mình, từ sự thất vọng đó đã biến thành một sự căm ghét sâu sắc, vì thế thái độ của Chu Cơ không những thay đổi mà còn hàm chứa trong đó sự oán hận, khiến cho mối quan hệ giữa hai người ngày càng xấu đi.
Trong tình thế đó, Chu Cơ đương nhiên ngày càng nghiêng về phía Lao Ái và Lã Bất Vi.
Giống y như Tiểu Bàn đang cùng Hạng Thiếu Long liên thủ đối phó với nàng vậy. Đó là sự thực và tình thế không ai có thể thay đổi được.
Cách duy nhất của Hạng Thiếu Long là khơi dậy xung đột và tranh chấp giữa Lao Ái và Lã Bất Vi, đồng thời khiến cho Chu Cơ chỉ có thể đứng về phía của Lao Ái, không ủng hộ cho Lã Bất Vi nữa.
Đến phủ nội sử của Lao Ái, báo tên xong, Lao Ái vui mừng ra cửa.
Lao Ái mình mặc quan phục dáng vẻ hớn hở như thay da đổi thịt, từ xa đã mỉm cười thi lễ nói: “Nghe được Hạng đại nhân từ xa quay về, đang định đến phủ để bái phỏng, nào ngờ đại nhân lại đến đây, hạ quan làm sao gánh vác nổi”.
Hạng Thiếu Long thầm mắng con mẹ nhà ngươi, bởi vì bà ta đã sinh ra một kẻ táng tận lương tâm, nhưng bề ngoài thì vẫn vui vẻ, bước tới nắm lấy tay y mà cười rằng: “Bổn nhân vừa mới gặp Thái hậu và Bị quân, mới biết được Hàm Dương này xảy ra nhiều chuyện như thế. Nào! Chúng ta hãy tìm nơi nói chuyện cho thỏa lòng”.
Lao Ái rõ ràng biết chuyện gã gặp Thái hậu, nên không hề ngạc nhiên, dắt gã vào căn phòng phía Đông, trên đường đi gặp rất nhiều nô tỳ, gia tướng, có thể thấy y oai phong như thế nào.
Hai người ngồi xuống, bọn nô tỳ lui ra hết, nhấp ngụm trà thơm xong, Lao Ái nói: “Thái hậu và Hạng đại nhân nói những lời bí mật gì?”
Hạng Thiếu Long biết y ghét nhất là Chu Cơ vẫn còn tình ý với mình. Nếu không giải tỏa mối nghi ngờ này thì đừng hòng giành lấy sự hợp tác với y, hạ giọng nói: “Bổn nhân nói cho Thái hậu hay, Từ Tiên bị Xuân Thân quân ám sát theo lệnh của Lã Bất Vi”.
Lao Ái ngạc nhiên nhìn gã, Hạng Thiếu Long giải thích hết mọi đầu đuôi, cuối cùng thì thở dài rằng: “Nếu chức Tả thừa tướng lọt vào tay người của Lã Bất Vi, lúc ấy cả Bị quân và Thái hậu cũng sẽ bị y xỏ mũi dắt đi”.
Lao Ái lặng người đi, trở nên trầm tư.
Đó chính là chỗ cao minh của Hạng Thiếu Long. Phải biết rằng dã tâm của Lao Ái rất lớn, mà chỗ dựa duy nhất của y chính là Chu Cơ. Nếu Chu Cơ mất thế, thì quyền thế của y không những mất hết mà còn phải quay về dưới trướng của Lã Bất Vi.
Con người là như thế, lúc chưa nếm vị ngọt thì không sao, đến khi nếm rồi thì rất khó vứt bỏ, nếu buộc Lao Ái phải làm nô tài của Lã Bất Vi thêm lần nữa, còn khó chịu hơn phải Gi*t y.
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Giả sử nếu ta đoán không lầm, Lã Bất Vi và Quản Trung Tà sẽ tìm mọi cách lôi kéo đại nhân giống như trước kia y đã từng lôi kéo ta vậy”.
Lao Ái nheo mắt nhìn gã nói: “Xin thứ cho Lao mỗ nói thẳng, Hạng đại nhân cớ gì lúc đầu lại coi trọng ta đến thế?”
Hạng Thiếu Long giả vờ thành thật nói: “Nguyên nhân này ta chỉ có thể nói với một mình Lao huynh, đó là vì Thái hậu, ta và Bị quân đều muốn bà không cảm thấy cô đơn, lại thêm ta vừa gặp Lao huynh thì đã yêu mến, nói như vậy chắc Lao huynh đã hiểu rõ tâm ý của ta”.
Lao Ái nén không được nói: “Phải chăng muốn tại hạ ủng hộ huynh ngồi lên chức Tả thừa tướng?”
Hạng Thiếu Long thầm mắng nhà ngươi đã lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Bên ngoài thì tỏ vẻ như bị hiểu nhầm, nói: “Nếu tại hạ muốn ngồi lên chức Tả thừa tướng, thì đã là được chuyện đó từ thời tiên vương còn sống, Lao huynh chắc là cũng biết chuyện này?”
Lao Ái đương nhiên là biết, vội vàng nói: “Hạng huynh xin đừng hiểu nhầm, tại hạ chỉ là đang nghĩ ngoài huynh ra, còn ai có tư cách tranh với Vương Quan?”
Hạng Thiếu Long biết y đã động lòng, thở dài nói: “Hãy để ta nói vài câu ngoài đề, có câu người không phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình. Hạng Thiếu Long này đã chính tay đưa Thái hậu và Bị quân về nước Tần, vốn là muốn ẩn cư ở đây cùng đám thê thi*p hưởng thú điền viên, đó có thể nói là ước mơ của ta. Nào ngờ tên gian tặc Lã Bất Vi nhiều lần muốn dồn ta vào chỗ ૮ɦếƭ, lại hại thê thi*p và nô tỳ của ta, cho nên Hạng Thiếu Long này phải tranh đấu cùng Lã Bất Vi đến cùng. Ngày tên lão tặc họ Lã này rơi đầu, chính là lúc Hạng Thiếu Long này rời khỏi nước Tần, nếu phạm phải lời thề, trời tru đất diệt, Lao huynh có thể hiểu cho lòng dạ của Hạng Thiếu Long này chưa?”
Lao Ái ngẩn người nhìn gã một hồi lâu, rồi đưa tay ra nói: “Tại hạ hiểu”.
Hạng Thiếu Long biết y đã bị lay động đến cùng, đưa tay ra nắm lấy tay Lao Ái, trầm giọng nói: “Xương Bình quân là Tả thừa tướng, Vương Lăng thay thế cho Lộc Công, Lao huynh có đồng ý không?”
Lao Ái thất thanh kêu lên: “Cái gì?”
Hạng Thiếu Long rời khỏi phủ Lao Ái, dắt theo mười tám thiết vệ, đến hành phủ của Thái tử Đan, hơn mười tên đô vệ cản đường vào cửa, tên đô vệ trưởng thi lễ rồi nói: “Quản đại nhân có lệnh, bất cứ ai cũng không được vào phủ”.
Hạng Thiếu Long nheo mắt nhìn y nói: “Thấy Hạng Thiếu Long này mà còn dám vô lễ cản đường, ngươi tên là gì?”
Tên đô vệ trưởng ấy lúc này mới biết họa lớn giáng xuống hoảng hốt quỳ xuống nói: “Tiểu nhân biết tội! Nhất thời không nhìn rõ đây là Hạng thống lĩnh”.
Lúc này trong thành Hàm Dương, không ai mà không biết Hạng Thiếu Long chính là người hùng bên cạnh Bị quân, lại nắm giữ binh quyền ở thành Hàm Dương, nếu ᴆụng phải gã, cả Lã Bất Vi cũng khó mà bảo vệ cho, bọn thị vệ hoảng hốt đều quỳ xuống cả.
Hạng Thiếu Long không thèm tính toán với bọn chúng, lạnh lùng quát: “Mở cửa cho ta”.
Bọn đô vệ nào dám phải đối, ngoan ngoãn mở cửa, thì ra trong phủ còn có một doanh đô vệ quân nữa.
Hạng Thiếu Long nhảy xuống ngựa, căn dặn cho các thiết vệ giữ ở ngoài cửa phủ, còn mình thì nghênh ngang bước vào trong. Bọn đô vệ khi*p sợ gã, không ai dám lên tiếng phản đối.
Đại tướng Từ Dy Tắc, đại phu Lãnh Đình, quân sư Vưu Chi và Diêm Độc cùng hơn mười cao thủ nghe tin thì đều ra cửa đứng chờ gã.
Vừa thấy Hạng Thiếu Long, ai nấy cũng lộ vẻ bi phẫn.
Sau khi ngồi xuống, Từ Dy Tắc tức giận nói: “Hạng đại nhân phải làm chủ cho chúng tôi”.
Vưu Chi vẫn là kẻ bình tĩnh nhất, hỏi: “Diệt xong Điền Đan chưa?”
Hạng Thiếu Long gật đầu.
Bọn Từ Dy Tắc đều thở phào.
Phải biết rằng nếu như Điền Đan vẫn còn sống, nước Yên sẽ có họa lớn.
Lãnh Đình thở dài nói: “Không ngờ Lã Bất Vi lại lớn gan như thế, dám nhốt Thái tử, giờ đây sự sống ૮ɦếƭ của Thái tử vẫn chưa biết, khiến cho bọn chúng tôi không dám làm càn, nếu không chúng tôi sẽ liều ૮ɦếƭ một trận để hả cơn giận này”.
Hạng Thiếu Long nói: “Các vị hãy yên tâm, dù Lã Bất Vi có lớn gan, y cũng không dám hãm hại Thái tử. Nếu không sẽ mang tiếng thất tín với thiên hạ. Tại hạ thấy y chỉ nhận lời của Điền Đan, giữ Thái tử ở đây một thời gian, để cho âm mưu của y được thành công mà thôi! Chuyện này hãy cứ giao cho ta, nếu không thể buộc y thả Thái tử, thì ta cũng có thể âm thầm cứu Thái tử ra. Được rồi, các vị hãy mau chóng thu dọn hành lý, đến Ô phủ của ta, nếu không, nói không chừng tên giặc họ Lã kia tuy chưa thả Thái tử, nhưng sẽ sai thủ hạ đến Gi*t các vị, lúc ấy tình hình cũng rất tồi tệ”.
Bọn Từ Dy Tắc thấy Hạng Thiếu Long có nghĩa khí như vậy, chịu chấp nhận đắc tội với Lã Bất Vi, ai nấy đều cảm động, vội vàng sai người lập tức thu dọn hành trang.
Một lát sau hơn một trăm người đã tụ tập ở ngoài sân, bọn đô vệ của Quản Trung Tà chỉ giương mắt đứng nhìn chứ không dám lên tiếng.
Lúc ấy có tiếng vó ngựa truyền đến, một đội nhân mã kéo đến bao vây kín ngoài cổng, kẻ dẫn đầu chính là Quản Trung Tà.
Chỉ thấy y mặt mũi lạnh lùng, phi người xuống ngựa, đến phía trước Hạng Thiếu Long ngang nhiên nói: “Hạng đại nhân hãy khoan, thuộc hạ phụng mệnh trọng phụ, người ở trong phủ, không ai được bước ra khỏi cổng nửa bước”.
Bọn Từ Dy Tắc đều nhất tề rút kiếm, ánh đao kiếm sáng loáng, không khí trở nên căng thẳng.
“Xin hỏi Quản Trung Tà đại nhân có văn thư do trọng phụ ký hay không?”
Hạng Thiếu Long cười ha hả nói.
Quản Trung Tà ngẩn người.
Sau khi y nhận được tin Hạng Thiếu Long xông vào trong phủ, lập tức từ quan thuộc chạy đến đây, không hề gặp được Lã Bất Vi. Quản Trung Tà cố cãi: “Hạ thuộc nhận khẩu lệnh của trọng phụ, Hạng đại nhân nếu không tin thì hãy gặp trọng phụ mà hỏi”.
Hạng Thiếu Long rút thanh Huyết Lãng đánh keng một tiếng, cười nói: “Vậy là được! Ta cũng phụng khẩu lệnh của Bị quân, đến đây đưa người đi. Quản đại nhân nếu không tin, thì có thể đến gặp Bị quân mà hỏi. Ai cản trở ta, tức là vi phạm lệnh vua, Gi*t ૮ɦếƭ không tha”.
Bọn thiết vệ đều rút kiếm ra, bao vây Quản Trung Tà và mười tên thân vệ.
Quản Trung Tà mặt hơi biến sắc, biết rằng cố cãi lại hoặc cản trở, lập tức sẽ có máu đổ. Lại thấy bọn người đang bao vây mình, ai cũng là hạng cao thủ, khi động thủ, chắc chắn bên mình sẽ thua thiệt.
Rồi nhìn Hạng Thiếu Long, chỉ thấy mắt gã lộ tia sát cơ, rõ ràng muốn nhân cơ hội này để trừ khử mình, nghĩ thầm kẻ quân tử không tính hơn thiệt trước mắt, mỉm cười rồi lui qua một bên, bình thản nói: “Hạng đại nhân đã hiểu nhầm, thuộc hạ chỉ sợ là đại nhân từ xa quay về, không biết rõ tình hình hiện tại, đã là như thế, cứ để chuyện này cho trọng phụ và đại nhân giải quyết, xin mời đại nhân!”
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ đáng tiếc, rồi đút kiếm vào bao, mỉm cười nói: “Vậy là tốt. Ta cứ tưởng rằng Quản đại nhân không thèm nghe cả mệnh lệnh của Bị quân nữa, chỉ trung thành với một mình trọng phụ mà thôi”.
Quản Trung Tà giật mình, nghĩ lại nhược điểm lớn nhất của Lã Bất Vi chính là y không phải là vua nước Tần. Cho nên chỉ cần Bị quân nước Tần có Hạng Thiếu Long ủng hộ, trừ phi Lã Bất Vi công nhiên tạo phản, nếu không phải đành nghe theo lệnh vua mà thôi.
Bọn Từ Dy Tắc cùng các thiết vệ thu lại binh khí, nhảy lên lưng ngựa.
Hạng Thiếu Long không thèm ngó đến Quản Trung Tà nữa, mà dắt theo mọi người ra ngoài cửa phủ. Rồi một ý nghĩ nảy ra, sai Ô Thư đưa bọn Từ Dy Tắc về Ô phủ, rồi cùng những người khác lập tức vào hoàng cung, vào đến nội đình thì gặp Tiểu Bàn và Lý Tư đang bàn bạc, thi lễ nói: “Bị quân nếu muốn hạ nhuệ khí của tên gian tặc họ Lã kia, ra oai trước mặt mọi người, hiện nay có một cơ hội ngàn năm có một”.
Tiểu Bàn và Lý Tư ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.
Hơn một trăm cấm vệ cưỡi ngựa đi trước mở đường, Xương Văn quân, Xương Bình quân, Hạng Thiếu Long, Lý Tư đi theo Tiểu Bàn, hơn ba trăm người cưỡi ngựa nghênh ngang phóng ra khỏi hoàng cung, đi về phía phủ trọng phụ.
Cũng vừa lúc ấy Lã Bất Vi biết được Hạng Thiếu Long đã dắt theo người của Thái tử Đan bỏ đi, lửa giận nổi lên đùng đùng chạy ra khỏi phủ trọng phụ, định vào hoàng cung tìm Chu Cơ để tính sổ với Hạng Thiếu Long, nào ngờ giữa đường thì ᴆụng đầu nhau.
Bọn Quản Trung Tà vội vàng né qua một bên quỳ xuống, chỉ còn lại một mình Lã Bất Vi ngồi trên ngựa đi thẳng tới phía trước bọn Tiểu Bàn, thi lễ với Tiểu Bàn xong, thì nheo mắt nhìn Hạng Thiếu Long, rồi mới trầm giọng nói: “Không biết Bị quân muốn đi tuần tra ở đâu?”
Tiểu Bàn thầm nghĩ chuyện của ta nào đến lượt ngươi quản, bề ngoài vẫn ung dung nói: “Chính là đến phủ của trọng phụ”.
Lã Bất Vi ngạc nhiên nói: “Bị quân tìm lão thần có chuyện gì?”
Tiểu Bàn lạnh nhạt nói: “Nghe nói Thái tử Đan đến phủ trọng phụ làm khách, quả nhân đột nhiên muốn gặp y, mong trọng phụ hãy lập tức sắp xếp cho y đến gặp quả nhân”.
Lã Bất Vi ngẩn người ra, trong mắt lộ tia sát cơ lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Thái tử Đan mấy ngày nay đã muốn đi, không biết có còn trong phủ của lão thần không?”
Rồi quay sang quát Quản Trung Tà đang quỳ bên vệ đường: “Quản thống lĩnh còn chưa đi tìm cho Bị quân?”
Tiểu Bàn đưa mắt nhìn Hạng Thiếu Long xong, lạnh lùng nói: “Trọng phụ nói thật lạ, người có trong phủ hay không mà ông cũng không biết hay sao? Thái tử Đan từ xa đến đây để bái tế Tiên vương, là quý khách của Đại Tần chúng ta, nếu tiếp đãi không chu đáo, cả Quả nhân cũng phải chịu trách nhiệm đấy”.
Rồi quát lớn: “Xương Bình, Xương Văn! Hai ngươi hãy cùng Quản đại nhân đi tra xét”.
Lã Bất Vi không ngờ từ sau khi Hạng Thiếu Long quay về, Tiểu Bàn lập tức như trở thành một người khác, không những không nghe lời y mà còn có ý trách cứ.
Rồi Xương Bình quân và Xương Văn quân, hai người kẹp hai bên Quản Trung Tà đi.
Tiểu Bàn thúc bụng ngựa dong ngựa về phía phủ trọng phụ, đoàn nhân mã lục tục kéo theo, Lã Bất Vi chỉ đành đi theo bên cạnh Tiểu Bàn.
Ba người Hạng Thiếu Long, Tiểu Bàn và Lý Tư đều cười thầm trong bụng, còn Lã Bất Vi chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Người dân bên đường thấy Bị quân xuất tuần, đều quỳ phục hai bên đường bái lạy, chưa đến phủ trọng phụ, Xương Bình quân, Xương Văn quân đã đưa Thái tử Đan từ trong phủ bước ra, lúc này mặt mũi Thái tử Đan trắng bệch, Tiểu Bàn vỗ ngựa về phía trước, cười ha hả nói: “Thái tử Đan vẫn khỏe chứ, quả nhân tiếp đãi không chu toàn, mong Thái tử hãy bỏ quá cho, xin đừng trách quả nhân!”
Thái tử Đan thấy Hạng Thiếu Long thì đã biết chuyện gì xảy ra, nói vài câu khách khí rồi quay sang Lã Bất Vi, lúc này mặt mũi y đã tím tái, nói: “Nửa năm nay được trọng phụ ân cần tiếp đãi, ngày sau tất sẽ trả lại”.
Lã Bất Vi biết lời của y có ẩn ý, lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời, cả hứng thú diễn tuồng cũng không có.
Tiểu Bàn quay sang Lã Bất Vi nói: “Trọng phụ chẳng phải là muốn vào cung hay sao? Không biết là muốn gặp Thái hậu hay gặp quả nhân đây?”
Lã Bất Vi tức nghẹn họng, không ngờ Tiểu Bàn lại lợi hại đến thế, nếu bảo muốn gặp Chu Cơ, thì có nghĩa là mách cho Chu Cơ biết Bị quân đang làm chuyện thị phi, nhưng nói là muốn gặp y thì có lời gì để nói đây? Lúng túng mà đáp rằng: “Lão thần chỉ là muốn thương lượng với Bị quân và Thái hậu chuyện tả thừa tưởng và đại Tư Mã thôi!”
Tiểu Bàn lạnh lùng nói: “Quả nhân đã có chủ ý, sáng sớm ngày mai sẽ công bố trước triều, chuyện này không cần phải nhắc đến nữa, xin mời trọng phụ”.
Lã Bất Vi ngạc nhiên nhìn sang Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long mỉm cười, không lên tiếng, dáng vẻ vẫn bí hiểm. Còn trong bụng thì cười thầm Lã Bất Vi rốt cuộc cũng lãnh giáo được vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai này.
Lã Bất Vi giận lắm, Tiểu Bàn hạ lệnh: “Quả nhân đột nhiên nhớ ra một chuyện, không thể ở lâu được, Thiếu Long hãy giúp quả nhân tiếp đãi cho tốt Thái tử Đan, ta phải về cung ngay”.
Nói rồi thúc ngựa đi.
Bọn Xương Bình quân, Xương Văn quân, Lý Tư vội vàng thúc ngựa đi theo.
Hạng Thiếu Long thấy Lã Bất Vi đứng ngẩn ra nhìn bóng của Tiểu Bàn, bình thản nói: “Xin mời trọng phụ, mạt tướng xin cáo lui!”
Rồi không thèm để ý đến Lã Bất Vi nữa, dắt theo Thái tử Đan và các thiết vệ bỏ đi. Đồng thời biết rằng từ giờ khắc này đã thật sự bước vào tình thế đối kháng chính diện với Lã Bất Vi, không còn sự lựa chọn nào nữa.
Trên đường quay về Ô phủ, khi đi ngang qua phủ Cầm Thanh, suýt chút nữa y đã vào thăm nàng quả phụ xinh đẹp này, nhưng bên cạnh có Thái tử Đan, lại nhớ đến Nhã phu nhân và bọn Ô Đình Phương, đành bỏ đi ý nghĩ ấy.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc