Dưới bàn tay tuyệt vời của tỷ muội họ Vưu, Hạng Thiếu Long thấy mình đã quay về dáng vẻ ban đầu trong chiếc gương đồng, hai thiếu nữ ấy vì sắp ly biệt với gã, nên không còn nói cười như bình thường nữa.
Hạng Thiếu Long cũng vì chuyện của Từ Tiên mà buồn bã khôn nguôi.
Sự việc là do Hoàng Hổ tự nói ra, khi y về thành thì bị Lý Viên bắt lại ở cửa thành, lúc đi thì có hơn ba ngàn người, khi về chỉ còn lại bảy trăm người, rõ ràng là đã đánh nhau rất kịch liệt.
Khi bị tra khảo, Hoàng Hổ khai vì trong năm trăm tùy tùng của Từ Tiên, có gian tế của Lã Bất Vi, cho nên bọn chúng đã đột kích Từ Tiên ở ngay biên giới nước Ngụy tại một sơn cốc, chính Hoàng Hổ đã bắn ông ta một mũi tên, quân Tần liều ૮ɦếƭ chống lại. Hoàng Hổ cũng đã bị thương nặng, nên tháo chạy, có một số người cũng bị bắt làm tù binh, cho nên Lý Viên mới khổ não như vậy.
Long Dương quân vì chuyện này xảy ra ở biên giới nước Ngụy, sợ Lã Bất Vi lấy đó làm cớ, xuất binh đối phó với nước Ngụy.
Truy tận nguồn gốc, thì kẻ gây ra chuyện này chính là Điền Đan và Lã Bất Vi.
Đáng hận nhất là Điền Đan, y cố ý gây nên phong ba bão táp, hy vọng có thể trở thành ngư ông đắc lợi.
Hạng Thiếu Long biết chuyện này xong, thì trong lòng vui mừng, ít nhất thì biết được Từ Tiên cũng chưa biết đã ૮ɦếƭ thật hay chưa.
Song gã đã quyết định ngày mai sẽ lên đường đuổi theo Điền Đan.
Điền Đan rời khỏi Thọ Xuân thì chỉ mang theo hơn một trăm tùy tùng, vì y phải tránh né trạm canh gác của nước Sở ở biên giới, tất sẽ đi đường vòng, cho nên bọn họ tuy trễ hơn hai ngày, nhưng vì có người Sở dẫn đường, cho nên có thể đi được đường tắt, vì thế cơ hội chặn lại Điền Đan trước khi y vào nước Tề là rất lớn.
Khi gã muốn rời khỏi, thì hai thiếu nữ họ Vưu nén không được ngả vào lòng gã, dặn dò khi có cơ hội hoặc lúc đi ngang qua nhất định phải vào nước Điện thăm họ, rồi vừa khóc vừa tiễn gã ra.
Trang phu nhân chặn gã ở ngoài cửa, buồn bã nói: “Đêm nay biệt ly, có lẽ sẽ không còn ngày gặp nhau, Hạng lang ơi, sao chàng bạc bẽo với thi*p thân đến thế!”
Hạng Thiếu Long cười khổ não: “Sự việc phát triển quả thật ngoài dự liệu, song phu nhân cũng đừng đau lòng như vậy, nước Điện cách nước Tần không xa, nói không chừng lúc rảnh rỗi, tại hạ có thể đến thăm các người”.
Trang phu nhân cả mừng nói: “Quân tử nhất ngôn!”
Hạng Thiếu Long nói: “Đừng khóc nữa, ta tin rằng chúng ta lại sẽ gặp nhau”.
Trang phu nhân nói: “Ngày mốt thi*p thân đã về nước Điện, chàng có thể nhân lúc quay về Tần, hãy ghé thăm chúng tôi, lúc ấy thi*p lại sẽ cười cho chàng xem”.
Quyến luyến với nhau một hồi, cuối cùng Hạng Thiếu Long cũng lên đường.
Lý Viên đang nói chuyện với Long Dương quân, Hàn Sấm, Đằng Dực, thấy gã đến thì kéo gã qua một bên nói: “Ta đã gặp Yên Nhiên, trong lòng ngược lại cảm thấy rất thoải mái, quả thật chỉ có huynh mới sánh bằng với nàng, ta chỉ là kẻ có lòng nhiệt tình theo đuổi công danh lợi lộc mà thôi”.
Hạng Thiếu Long không còn lời nào để đối đáp, vỗ vai gã nói: “Chỉ là tại hạ may mắn một chút, gặp được nàng sớm hơn Lý huynh một bước! Sự thực nàng cũng khâm phục huynh lắm”.
Lý Viên chép miệng: “Chỉ về mặt phóng khoáng, rộng lượng, ta đã không bằng huynh, này, Tú Nhi muốn ta nói với huynh rằng, chúc huynh thuận buồm xuôi gió”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại Quách Tú Nhi, trong lòng buồn bã.
Đằng Dực lúc này đến thúc: “Chúng ta lên đường thôi!”
Mọi người cùng ra cửa, nhảy lên chiến mã, bọn Kỷ Yên Nhiên đều dùng khăn che mặt, không để người ta thấy nét diễm lệ của bọn họ.
Long Dương quân, Hàn Sấm và Lý Viên đều đến tiễn.
Do quân Sở dẫn đầu, đoàn người lục ᴆục kéo ra cửa thành.
Lúc ấy trời chưa sáng, sắc trời vẫn còn mờ mờ, càng tăng thêm vẻ ảm đạm trong buổi chia ly.
Ai có thể nói chắc được có còn ngày gặp lại hay không?
Nhất là Tần và sáu nước Đông Nam trong tình trạng chiến tranh như thế này, nghĩ đến việc đánh nhau trên sa trường càng khiến cho người ta rầu rĩ.
Hạng Thiếu Long chán ghét chiến tranh, nhưng cũng biết đây là chuyện không thể tránh trong thời đại này.
Khi sắp đến hoàng cung, một đội nhân mã hộ tống một cỗ xe ngựa phóng ra, chặn bọn họ lại, thì ra là Lý Yên Yên đã đến.
Cấm vệ trưởng Độc Quý dong ngựa tới nói: “Thái hậu muốn gặp Vạn gia, mời Vạn gia lên xe”.
Hạng Thiếu Long gật đầu, leo lên xe của Lý Yên Yên, người ngựa cùng ra khỏi nội thành môn.
Lý Yên Yên lột mũ đeo của Hạng Thiếu Long, nhìn gã đăm đăm một hồi, vui vẻ nói: “Hạng Thiếu Long dễ coi hơi Vạn Thụy Quang nhiều. Chả trách nào Tú Nhi nhớ tiên sinh mãi không thôi! Ồ! Ta không phải nói nàng yêu vẻ tuấn tú của tiên sinh, mà là dáng vẻ và khí chất hiện nay của tiên sinh, càng phù hợp với lời nói cử chỉ anh hùng khí khái của tiên sinh”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Thái hậu chẳng phải đã bảo không đến tiễn sao, cớ gì đột nhiên thay đổi chủ ý đến thế?”
Lý Yên Yên ngả vào lòng gã, ôm chặt lấy gã, thở dốc nói: “Đây chính là đáp án, chỉ cần nhớ đến có lẽ ngày sau không còn gặp lại nữa, Yên Yên cũng đã đau lòng, giả sử có một ngày Thiếu Long thấy không thể đấu lại Lã Bất Vi, thì cánh cửa của Đại Sở ta luôn luôn mở cho chàng”.
Mặt trời ngả về Tây.
Ba chiếc thuyền lớn trôi xuôi về Đông theo dòng Hoài Thủy, có thể thấy được cảnh hai bên bờ.
Hạng Thiếu Long đã tìm thấy Thiện Nhu đang đứng ở đuôi thuyền, ngạc nhiên nói: “Nhu đại tỷ đứng đây làm gì?”
Thiện Nhu nói không hề khách khí: “Muốn đứng một mình yên tịnh đây không được sao?”
Hạng Thiếu Long thử ôm lấy vai nàng, chỉ thấy nàng liếc mình, chứ không phản kháng, thì yên tâm hôn lên má nàng, dịu dàng nói: “Nếu lần này có thể Gi*t ૮ɦếƭ được Điền Đan, Nhu tỷ có chịu theo chúng tôi về Hàm Dương không?”
Thiện Nhu dựa vào lòng gã, thỏ thẻ: “Ta đã quen cuộc sống rày đây mai đó, e rằng khó mà ở lại một nơi. Nếu ngày nào cũng gặp vẫn những người đó, thì thật là chán. Cuộc sống gia đình không phù hợp với ta”.
Hạng Thiếu Long gật đầu: “Điều đó ta hiểu, rày đây mai đó, quả thật là một cách sống rất hay”.
Thiện Nhu ngạc nhiên nói: “Ta nói vậy chẳng lẽ chàng không nổi giận?”
Hạng Thiếu Long cười: “Tại sao phải nổi giận, điều nàng nói là chân lý ngàn năm không đổi, cứ mãi lặp lại một chuyện hoặc ăn những thứ như nhau, sơn hào hải vị cũng trở nên chán ngán, song nàng cũng phải đến Hàm Dương thăm Thiện Lan và cháu của nàng, muội tử của nàng cũng rất nhớ nàng đó”.
Thiện Nhu nói: “Ta sẽ đến Hàm Dương, nhưng ta đã hứa với một người, xong chuyện thì phải về với y, sau đó hẵng nói”.
Hạng Thiếu Long cười khổ não nói: “Phải chăng là tình lang mới của nàng?”
Thiện Nhu hạ giọng nói: “Vốn là không muốn nói với chàng, nhưng cũng không muốn gạt chàng. Sau khi chia tay, tình lang của ta đã từng mạo hiểm cứu ta, trị vết thương của ta, nên ta vì cảm kích mà yêu người ấy”.
Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên cảm giác chua chát bẽ bàng, nghĩ lại, mình cũng có những nữ nhân khác nhau, vậy thì Thiện Nhu cũng sẽ có quyền lợi được hưởng ái tình của những nam nhân khác nhau, cười thoải mái nói: “Vậy cứ tùy ý của đại tỷ! Cứ coi như nàng gả cho người ta, rồi sinh con, cũng đừng quên rằng phải đến Hàm Dương thăm chúng tôi. Nhưng phải trước khi Bị quân nước Tần làm lễ đội mũ, nếu không sẽ không tìm thấy chúng tôi”.
Thiện Nhu quay đầu lại, nhìn gã một hồi nói: “Chàng thật là đặc biệt, những nam nhân khác khi biết trong lòng ta đã có người khác, đều đố kỵ, nhưng chàng không hề để ý đến, phải chăng trong lòng chàng không có người ta?”
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Điều này cũng không được, điều kia cũng không phải, nàng muốn ta phải thế nào đây?”
Thiện Nhu lộ vẻ kỳ lạ, thở dài nói: “Cũng chính vì chàng là một người kỳ lạ như thế, cho nên khiến cho Thiện Nhu này không thể nào quên được chàng, đó là một cảm giác rất đau khổ! Nhưng ta không thể bỏ đi ý tưởng ngao du thiên hạ của mình, có lẽ một ngày nào đó ta đã mệt mỏi, lúc đó chàng có chê ta không?”
Hạng Thiếu Long buông nàng ra, bình thản nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ cần trong vòng bảy năm nàng đến Hàm Dương, thì vẫn có thể gặp được chúng tôi”.
Thiện Nhu giậm chân nói: “Ta không chấp nhận!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên kêu lên: “Nàng không chấp nhận chuyện gì?”
Thiện Nhu giận dỗi nói: “Chàng cớ gì không giống với những nam nhân khác, hình như ta đến hay không đến cũng chẳng liên quan gì đến chàng?”
Hạng Thiếu Long cười lớn nói: “Nàng chẳng phải là rất muốn tự do hay sao, ta giờ đây hoàn toàn không can thiệp đến cách sống của nàng, ngược lại nàng trách ta, đó là đạo lý gì?”
Thiện Nhu nghĩ một lát, bật cười, chạy đến ôm chầm lấy gã, nói: “Chàng rất khác với tất cả mọi người, chả trách nào ta không thể quên được chàng”.
Hạng Thiếu Long dịu dàng nói: “Nhu đại tỷ cứ hưởng thụ cuộc sống của mình! Đó là quyền lợi của mỗi người. Nếu nói ta không đố kỵ chỉ là gạt nàng, chỉ là ta không có quyền để quản thúc nàng, nên chỉ đành cố nén lòng như vậy, tôn trọng tự do của nàng”.
Thiện Nhu cảm động nói: “Đây là lời nói hay nhất mà lần đầu tiên ta nghe một nam nhân nói, nhưng có phải vì thế mà chàng không yêu thương người ta như trước không?”
Hạng Thiếu Long thản nhiên nói: “Tình yêu thương của ta đối với nàng mãi mãi không thay đổi, nhưng ta cũng buộc mình không nghĩ đến nàng nhiều. Bởi vì khi ta nghĩ đến nàng có thể đang ôm ấp nam nhân khác, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái. Con người vốn là ích kỷ”.
Thiện Nhu hôn gã, rồi dịu dàng nói: “Chàng rất thẳng thắn, sự thực thì ta cũng vì lý do ấy mà rất e ngại khi nghĩ đến chàng, ta thật hối hận khi cho chàng biết sự thật. Cho đến sau khi chia tay với chàng, người ta mới biết không thể nào quên được chàng”.
Hạng Thiếu Long hôn lên môi nàng, dịu dàng nói: “Đã là sự thực, ta và nàng chỉ đành phải chấp nhận. Đã đến giờ cơm tối, chúng ta vào khoang nhé”.
“Không! Ta sợ rồi sẽ có một ngày mất đi tình yêu của chàng”. Thiện Nhu lắc đầu nói.
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Đại tỷ đừng gạt ta, nàng đâu phải là người ấy. Nàng chỉ là không chịu đựng được khi ta không hề phản ứng khi nàng có nam nhân khác. Cho nên buộc ta đầu hàng mà thôi!”
Thiện Nhu giậm chân nói: “Ta hận chàng, hãy mau nói rằng chàng rất ghen tuông”.
Hạng Thiếu Long cười ngặt nghẽo: “Được rồi! Ta sắp ૮ɦếƭ vì ghen tuông đây”.
Thiện Nhu vui vẻ nói: “Vậy mới phải! Lời lúc nãy ta vừa nói toàn là gạt chàng. Không hề có nam nhân nào đáng mặt để sánh bằng bổn cô nương, nhưng đừng vui sướng quá sớm, bởi vì trong đó có cả chàng, nào!” Rồi kéo tay Hạng Thiếu Long vào trong khoang.
Dưới ánh sáng của ngọn phong đăng, Hạng Thiếu Long, Đằng Dực, Kỷ Yên Nhiên, Triệu Chi, Thiện Nhu vây quanh chiếc bàn có trải tấm bản đồ vùng biên giới Tề, Sở.
Đằng Dực nói: “Ta đoán có thể Điền Đan sẽ quay về Tề theo ba con đường. Con đường thứ nhất là y bỏ thuyền lên bộ, phi ngựa đến Phù Ly Tái, rồi sau đó từ Chung Ly mua thuyền đi đường thủy về Tề. Con đường thứ hai là đổi ngựa ở Phù Ly Tái, rồi tiếp tục đi đường bộ theo quan đạo đến Bạch Thành, Lang Lăng, Khai Dương cho đến biên giới nước Tề. Con đường thứ ba có thể rắc rối hơn nhiều, đó là đi theo phía Đông ngang qua Vũ Sơn để về nước. Mọi người có thể thấy ta đã vẽ sẵn trên bản đồ này”.
Bọn Hạng Thiếu Long đang nghiên cứu ba con đường, Thiện Nhu lên tiếng: “Không cần suy nghĩ nữa, Điền Đan là kẻ thích thoải mái, nhất định đi đường thủy, lại thêm thành thủ của Chung Ly là Hạ Nhữ Chương và y trước nay quan hệ rất thân thiết, còn Điền Đan không hề biết chúng ta đang đuổi theo y, nào chịu bỏ dễ chọn khó”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Nếu là như thế, nói không chừng khi chúng ta đến Chung Ly, y vẫn chưa lên thuyền?”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Bởi vì hôm ấy Điền Đan lên thuyền rời khỏi Thành Dương, đi ngược lên phía Tây, cách Thọ Xuân mười dặm rồi mới bỏ thuyền đi bộ, lại mua hàng trăm thớt ngựa, sau đó vòng sang phía Đông đến Phù Ly Tái và Chung Ly, đường vòng như vậy, nhất định sẽ mất nhiều thời gian.
Người này quả thật là rất xảo trá, dụ Xuân Thân quân Gi*t ૮ɦếƭ Từ Tiên, rồi lập tức chuồn ngay, để cho người Sở gánh vác mọi hậu quả, còn y thì an toàn thoát khỏi mọi chuyện.
Triệu Chi nói: “Thi*p vẫn chưa hiểu Điền Đan có gì gấp rút phải quay về như vậy?”
Kỷ Yên Nhiên đột nhiên biến sắc nói: “Không hay, thi*p thấy Điền Đan nhất định sẽ đối phó với nước Yên”.
Đằng Dực cũng giật mình: “Thái tử Đan đang gặp nguy hiểm!”
Hạng Thiếu Long cũng hiểu ra.
Điền Đan và Lã Bất Vi cấu kết với nhau, hoàn toàn là vì lợi ích. Điều đáng lo nhất của Lã Bất Vi là sáu nước phía Đông hợp tung, cho nên trước nay vẫn tỏ vẻ tốt đẹp với Điền Đan, hy vọng nước Tề không những không đứng vào trong hợp tung, mà còn phá hoại sự liên minh của năm nước kia.
Gần đây liên quân năm nước đã tiến đến biên giới, quân Tần không thể chống cự lại, càng kiên định hơn sách lược của y.
Đồng thời cũng biết được nước Sở rốt cuộc cũng không để cho Tam Tấn bị nước Tần đánh chiếm, cho nên mới bỏ Sở mà kết minh với Tề.
Điền Đan không phải là không biết dã tâm của Lã Bất Vi, nhưng y cũng biết thà dựa vào người còn hơn dựa vào mình, chỉ có nước Tề lớn mạnh thì mới có thể có lối thoát.
Trong thời đại chiến tranh này, cách trở thành một nước mạnh chính là đánh chiếm dần dần các nước khác, mở rộng lãnh thổ, vật tế thần chính là nước Yên, vốn đã trở nên yếu ớt vì đánh nhau với Triệu.
Điền Đan cũng chẳng tốt lành gì với Lã Bất Vi, giả sử như lần này y có thể Gi*t ૮ɦếƭ được Từ Tiên, thì càng khiến cho nội bộ nước Tần trở nên rối loạn, đối với Tề quả thật có lợi chứ không hại.
Còn Lã Bất Vi đương nhiên cũng phải báo đáp lại, một trong những điều đó chính là hại ૮ɦếƭ Thái tử Đan ở trong biên giới nước Tần, nước Yên mất đi một nhân vật có thể gìn giữ đại cuộc, đó là sự đả kích về sĩ khí và thực lực, Điền Đan càng dễ dàng xâm chiếm lãnh thổ của nước Yên hơn.
Đột nhiên, bọn họ càng hiểu rõ hơn âm mưu của Lã Bất Vi và Điền Đan.
Kỷ Yên Nhiên nghiêm mặt nói: “Nếu lần này chúng ta không Gi*t được Điền Đan, nước Yên sẽ mất”.
Thiện Nhu nghiến răng nói: “Lần này y chạy không thoát!”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Hạ Nhữ Chương của thành Chung Ly có mối quan hệ mật thiết với Điền Đan, nói không chừng sẽ thăm dò hành động của chúng ta rồi báo tin cho y, bảo y đổi đường bộ mà trốn chạy, lúc đó sẽ càng khó đuổi theo y hơn”.
Một ý nghĩ thoáng qua trong lòng, Hạng Thiếu Long nói: “Đã như thế, chúng ta hãy cứ tương kế tựu kế, cố ý dọa Hạ Nhữ Chương một trận, sau khi biết được Điền Đan ở đâu, y đừng hòng sống sót mà quay về Tề”.
Trước giờ Ngọ hai ngày sau, ba chiếc thuyền lớn cập bến Chung Ly.
Hạ Nhữ Chương nghe báo thì đến.
Phụ trách hạm đội này là Lý Quang, tướng nước Sở, là tâm phúc của Lý Viên, người rất tinh minh, được Hạng Thiếu Long chỉ thị thì xuống thuyền nhỏ vào bờ gặp mặt y.
Chờ Hạ Nhữ Chương đọc xong quân lệnh của Lý Yên Yên và văn kiện, Lý Quang hạ giọng nói: “Lần này bọn chúng tôi đến, là có một nhiệm vụ bí mật”.
Hạ Nhữ Chương giật mình nói: “Là chuyện gì?”
Lý Quang kéo gã qua một bên nói: “Chuyện ở Thọ Xuân, chắc tướng quân cũng đã nghe”.
Hạ Nhữ Chương cười khổ nói: “Không những nghe phong thanh, hôm qua còn đã nhận được thông tin chính thức, không ngờ Xuân Thân quân lại có kết quả như vậy, y quả là già đến nỗi hồ đồ”.
Lý Quang nói: “Y không những già đến nỗi hồ đồ, mà còn tin lầm lời của kẻ gian, không những phái người ám sát sứ tiết của nước Tần phái đến bái tế tiên quân, mà còn có ý đồ mưu phản, Thái hậu và Lý tướng rất phẫn nộ chuyện này, nên sai bọn chúng tôi cầm quân đuổi theo bắt người này. Hạ tướng quân chắc biết người ta muốn nói là ai?”
Hạ Nhữ Chương biến sắc, trầm giọng nói: “Lý tướng quân có thể nói rõ hơn một chút không?”
Lý Quang nói: “Ngoài tên gian tặc Điền Đan thì còn có ai nữa, Hạ tướng quân có nghe được tin tức của y chăng?”
Hạ Nhữ Chương chân tay run, khó khăn lắm mới khàn giọng nói: “Không có”.
Lý Quang cũng biết rõ là chuyện gì, nhưng không vạch trần ra. Hạ giọng nói: “Điền Đan tất sẽ chạy bằng đường thủy, Hạ tướng quân hãy lập tức sai người chuẩn bị cho chúng tôi thêm ba chiếc thuyền tốt nữa, ta hy vọng hoàng hôn có thể lên đường”.
Hạ Nhữ Chương đương nhiên luôn miệng vâng dạ, Lý Quang không thèm để ý đến y nữa, quay về trên thuyền.
Hạ Nhữ Chương căn dặn thuộc hạ xong, vội vàng quay về thành.
Lúc này Hạng Thiếu Long đã lén vào thành, cùng đi còn có Kỷ Yên Nhiên, Thiện Nhu, Triệu Chi, cả ba đều đã cải nam trang, Đằng Dực, Kinh Thiện, Ô Quang, Ô Ngôn, Ô Thư, cùng mười tám thiết vệ, ngoài ra còn có phó tướng của Lý Quang là Thái Dục, trên người bọn họ đều có giấy thông hành chính thức, nên ra vào thành đều không có vấn đề gì.
Hạ Nhữ Chương trở về thành, thì ngựa không chịu dừng chạy thẳng về phủ.
Giữa ban ngày, phủ tướng quân lại đóng cửa kín mít, bọn Hạng Thiếu Long chỉ đành nhìn bức tường cao mà thở dài, chia nhau ra giữ ở các lối thoát, chờ đợi đêm tối đến.
May mà không đến nửa canh giờ, Hạ Nhữ Chương lúc này đã thay đổi thường phục cùng hai tên gia tướng từ cửa sau lẻn ra ngoài, phóng ngựa về phía Nam.
Mọi người cả mừng, đuổi theo sau.
Hạ Nhữ Chương cứ đi thẳng phía Nam, xuyên qua khu rừng, đến hoàng hôn, thì đến một trang viện bí mật nằm trong rừng.
Ngoài rừng có một con sông từ Tây bắc chảy đến, rồi nhập vào sông Hoài Thủy ở phần hạ du, sau đó tiếp tục chảy về phía Đông.
Ở đó có một bến đò nhỏ, đậu bốn chiếc thuyền câu.
Mọi người cả mừng.
Đằng Dực nói: “Ta phụ trách thu thập bọn người ở bến đò và trên thuyền. Tam đệ thì hãy vào trong trang viện đối phó với Điền Đan, hãy cẩn thận, tùy tùng của Điền Đan không phải là kẻ dễ đối phó”.
Nói xong dắt theo một nửa thiết vệ, đi về phía bến đò.
Hạng Thiếu Long căn dặn Kỷ Yên Nhiên: “Yên Nhiên hãy cùng Chi Chi ở ngoài, dùng cung nỏ ngăn chặn hoặc Gi*t ૮ɦếƭ những kẻ chạy ra ngoài, còn ta và Nhu đại tỷ sẽ lẻn vào trong, xem thử Điền Đan có ở trong ấy không”.
Kỷ Yên Nhiên gật đầu, tản ra cùng với mọi người.
Hạng Thiếu Long phất tay cho Thiện Nhu, rồi đột nhập vào trong rừng, một lát sau đã an toàn tới được bụi cây ở bên ngoài tường đông của trang viện.
Tòa trang viện có tường cao bao vây, đến gần thì cũng không thể thấy được tình hình bên trong.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, bầu trời lấp lánh đầy sao, ánh trăng mờ mờ, chỉ thấy trong trang viện có ánh đèn yếu ớt hắt ra.
Hai người phóng dây leo lên, trèo qua tường, nhảy xuống sân, Hạng Thiếu Long và Thiện Nhu leo lên mái nhà gần nhất, chỉ thấy mái nhà trùng trùng, nhất thời không biết ra tay ở đâu.
Thiện Nhu ghé tai gã, hạ giọng nói: “Điền Đan thích nhất là ở phòng phía Nam, chúng ta hãy đến đấy xem”.
Hạng Thiếu Long theo hướng chỉ tay của nàng, chỉ thấy trang viện phía Nam là một viên lâm, có đình đài lầu các, có hòn non bộ, tương đối xinh đẹp, lại còn có cả một con suối nhỏ, chảy băng qua khu vườn, có một cây cầu đá bắc ngang qua con suối nhỏ ấy, một bên là mấy tòa lầu cao.
Xem ra trang viện này là một trang viện tránh nóng của giới quyền quý, rất có khả năng là nhà của Hạ Nhữ Chương, nên tạm thời để Điền Đan ở đây.
Hai người không nói lời nào, chạy một hơi băng qua mấy mái nhà, rồi nhảy xuống sân, chỉ thấy ở trên cầu nhỏ có bóng người và tiếng người, hai người không dám sơ suất, đi vòng đến nơi ấy, nhờ vào sợi dây leo, từ một ngọn cây, bay qua một ngọn cây khác, khi rơi xuống đất, tìm cách né tránh bọn lính canh, rồi leo lên một căn nhà có ánh sáng hắt ra.
Tiếng người từ phía dưới truyền lên.
Chỉ nghe giọng của Điền Đan: “Chuyện này không nên coi là thật, theo lý thì Lý Viên chắc là không đấu lại Xuân Thân quân mới phải”.
Rồi có tiếng trả lời của Hạ Nhữ Chương: “Tuyệt không thể giả được, đêm qua tại hạ đã chính thức nhận được mệnh lệnh của Thái hậu, bảo rằng tại hạ phải giữ quan ải cho nghiêm ngặt. Lại còn cho biết Lý Quyền, Lý Lệnh, Đấu Giới và Thành Tố Ninh đều bị chém đầu thị chúng”.
Hai người nghe thì cả mừng, qua bao nhiêu gian nan, cuối cùng đã đuổi theo được tên lão tặc Điền Đan.
Điền Đan lặng lẽ hồi lâu, rồi lạnh lùng hừ nói: “Lý Viên quả thực to gan, dám phái người đến truy sát ta, Nhữ Chương! Hay là ngươi hãy theo ta về Tề”.
Hạ Nhữ Chương chép miệng: “Thân tộc và sản nghiệp của tại hạ đều ở đây, làm sao có thể nói đi là đi, chuyện này sau này hẵng nói! Giờ đây điều quan trọng nhất là làm cách nào để sắp xếp cho Điền tướng an toàn quay về Tề”.
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Bọn chúng đoán được ngài quay về Tề bằng đường thủy, giả sử Điền tướng rời khỏi đây bằng đường bộ, thì sẽ khiến cho bọn chúng chẳng làm gì được. Tại hạ thấy Điền tướng không cần phải chờ Đản Sở tướng quân nữa. Chỉ cần Điền tướng bình an quay về Tề, thì Lý Viên dù có gan to bằng trời cũng không dám làm gì Đản Sở”.
Hạng Thiếu Long không còn hứng thú nghe nữa, nói với Thiện Nhu: “Nhị ca chắc đã thu thập bọn người ở bến đò, chúng ta giờ đây hãy tạo ra rối loạn, chuẩn bị xong chưa?”
Thiện Nhu hạ giọng nói: “Đương nhiên đã chuẩn bị xong, ta đợi đã mười năm nay”.
Hạng Thiếu Long phất tay ném ra ngọn hỏa tiễn.
Ngọn lửa đã bốc cao, từng đốm lửa bay thẳng lên trời cao.