Tầm Tần ký - Hồi 174

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long đưa Lý Viên ra khỏi cổng, hơn ba mươi tên thân vệ đang chờ đợi, trước khi lên ngựa, Lý Viên hạ giọng hỏi: “Yên Nhiên có đến đây không?”
Hạng Thiếu Long gật đầu.
Lý Viên trầm ngâm hồi lâu rồi cười khổ nói: “Ta quả thật rất ngưỡng mộ Hạng huynh”.
Hạng Thiếu Long nói: “Có muốn gặp nàng không?”
Lý Viên đầu tiên lộ vẻ vui mừng, sau đó lại lắc đầu nói: “Gặp nhau cũng như không gặp, Hạng huynh hãy chuyển lời thăm hỏi của ta cho nàng là được, bảo với Kỷ Yên Nhiên rằng nàng là nữ tử ta yêu thương nhất”.
Rồi ngửa mặt lên trời cười, nhảy lên lưng ngựa cùng bọn thân vệ phóng như bay ra khỏi cổng.
Hạng Thiếu Long chép miệng, lắc đầu, quay về trong phủ, đang định đi gặp Kỷ Yên Nhiên, cho nàng biết chuyện này, giữa đường thì bị Trang phu nhân chặn lại, kéo gã vào một căn phòng không có người, hạ giọng nói: “Lý Viên và ngài đã nói chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long kể chuyện mình bị lộ thân phận, rồi phải cùng Lý Viên kết minh, Trang phu nhân nghe mà sửng sốt.
Hạng Thiếu Long quay về nơi ở, kể lại toàn bộ sự việc một lần nữa cho hai người Kỷ Triệu nghe, hai người cũng bất ngờ lắm, không ngờ sự việc lại phát triển ngoài dự liệu như vậy.
Kỷ Yên Nhiên vui vẻ nói: “Lý Viên tuy là kẻ tự tư tự lợi, lòng dạ hẹp hòi và bất chấp thủ đoạn nhưng cuối cùng biết điều, trong tình huống này kết minh với chàng là chuyện thông minh nhất, vả lại có một người bạn như chàng, nói không chừng nước Tần sẽ không lấy nước Sở là mục tiêu đầu tiên để chinh phục”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Chuyện này ta quả thật khó nói, ta không đánh người, người cũng đến đánh ta, đừng nói bằng hữu có thể trở thành kẻ địch, ngay cả phụ tử huynh đệ cũng có thể trở mặt thành kẻ thù, Kỷ tài nữ tinh thông lịch sử, chắc cũng biết điều này”.
“Phu quân đại nhân nói phải, huống chi giờ đây Hạng lang đâu đâu cũng có bằng hữu, muốn giúp cũng không biết giúp nước nào”. Triệu Chi gật đầu nói.
Hạng Thiếu Long thẳng thắn nói: “Ta là người chỉ yêu hòa bình, không thích chiến tranh, sau khi Bị quân lên ngôi, chúng ta sẽ đi đến nơi xa xôi, tìm một nơi sơn minh thủy tú hoặc chốn thâm sơn cùng cốc để sống đến già, chẳng phải là vui hay sao?”
Hai thiếu nữ cảm động ngả vào lòng gã.
Lúc ấy Kinh Thiện vào báo, bảo rằng có nội thành quan Khuất Sĩ Minh cầu kiến.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, hỏi Kỷ Yên Nhiên, mới biết nội thành quan cũng như cấm vệ thống lĩnh, vội vàng ra đến sảnh đường tiếp khách.
Khuất Sĩ Minh tuổi khoảng ba mươi, dáng vẻ thâm trầm, mặt mũi hiền hòa, người cao lớn, trông rất anh tuấn, đem đến ấn tượng tốt cho người ta.
Song đó là vẻ bên ngoài, bởi vì Hạng Thiếu Long cảm thấy được trong mắt của y có điều gì đó ngược lại với dáng vẻ bên ngoài, khiến cho gã có thể cảm thấy Khuất Sĩ Minh là một kẻ trong nụ cười có giấu dao.
Sau mấy lời hàn huyên.
Khuất Sĩ Minh nói: “Thái hậu ra lệnh cho tại hạ đến đây, mời Vạn tướng quân vào cung, Vạn tướng quân có thể lập tức lên đường không?”
Hạng Thiếu Long nhủ thầm giờ đây trời hãy còn sớm, đường đến hoàng cung phải đi bằng đường lớn, không sợ y giở trò, nếu xảy ra chuyện thì có thể lẩn vào đám đông trên đường, gật đầu chấp nhận, gã lên ngựa về phía hoàng cung.
Trên đường, Khuất Sĩ Minh chỉ trỏ cảnh vật xung quanh, giúp cho Hạng Thiếu Long biết được nhiều điều, đến hoàng cung thì thấy một tòa kiến trúc thật lớn bên cạnh, đó chính là phủ của Xuân Thân quân, phủ Tả thừa tướng của Lý Viên nằm xéo với phủ của Xuân Thân quân.
Lý Viên đều có nơi ở trong và ngoài cung, quan hệ với Lý Yên Yên rõ ràng thân hơn với những người trong Lý tộc và Xuân Thân quân. Chả trách nào y đã khiến Xuân Thân quân đố kỵ, nhưng hiện nay vẫn không thể nào làm được gì y.
Nhưng khi Lý Lệnh đến Thọ Xuân, Điền Đan và Xuân Thân quân công nhiên cấu kết với nhau, sự cân bằng đó đã bị phá vỡ.
Vào hoàng cung, mọi người đều xuống ngựa.
Khuất Sĩ Minh hạ giọng nói: “Thái hậu muốn gặp Vạn tướng quân ở Dưỡng Tâm biệt viện trong Đông cung của bà ta, đó chính là nơi bà ta khảy đàn hát xướng, khi vui vẻ nói không chừng có thể tấu một khúc nhạc cho tiên sinh nghe”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm chả lẽ Lý Yên Yên đã thích mình, lại nghĩ không có khả năng, một nữ nhân trước đây đã từng hận nam nhân, đâu thể chỉ mới hai ngày mà đã thay đổi.
Tám tên cấm vệ dẫn đường đi trước, còn mười sáu người thì đi phía sau, có thể nói đã bảo vệ gã quá mức một chút, nhưng điều đó cũng cho thấy Lý Yên Yên coi trọng gã.
Hai mươi bốn tên cấm vệ này rõ ràng đặc biệt tinh nhuệ, ai nấy người đều cao lớn, là những đại hán có sức khỏe hơn người, giả sử nếu binh lính của nước Sở đều là thế này, cả người Tần cũng không phải là đối thủ.
Lúc này Hạng Thiếu Long và Khuất Sĩ Minh băng qua một lối nhỏ rải đá dăm trong Đông viên, bốn bên hoa lá um tùm, đình nhỏ cầu bé, nước chảy cá lội, trông rất có sinh khí.
Bên trái có một dãy nhà, nhưng hình như không có ai trong đó.
Bốn bên đều lặng lẽ như tờ.
Khuất Sĩ Minh chỉ căn phòng nói: “Xin mời Vạn tướng quân nhìn chính giữa”.
Hạng Thiếu Long nhìn theo ngón tay của y, ngạc nhiên nói: “Nhìn cái gì?”
Lúc này, đột nhiên bên hông phải có một vật vừa bén vừa nhọn đâm vào, kêu cạch một tiếng.
Hạng Thiếu Long lập tức biết là chuyện gì.
Khuất Sĩ Minh đã dùng trủy thủ ám toán gã, nhưng lại đâm trúng túi phi châm lâu nay gã vẫn đeo bên hông.
Hạng Thiếu Long không kịp nghĩ ngợi gì, thúc chỏ vào be sườn của Khuất Sĩ Minh.
Khuất Sĩ Minh buông tay, trủy thủ rơi xuống, xương sườn kêu răng rắc, la thảm ngã xuống một bên, nhưng vẫn không quên kêu lớn: “Ra tay!”
Kẻ ra tay trước là Hạng Thiếu Long, rút thanh Huyết Lãng ra khỏi chiếc vỏ đã được đổi, chém vào cổ hai tên đang phóng tới trước, hai kẻ ấy phun máu đổ xuống đất.
Hạng Thiếu Long biết không thể dùng sức đối địch, phóng người vào trong một lùm cây, sau đó lại lăn ra từ phía bên phải, thế công của kẻ địch đã được triển khai.
Từ hai bên cánh phải có hai kẻ liều ૮ɦếƭ, xông tới.
Hạng Thiếu Long biết không thể thối lui được, lấy lại tinh thần, xông thẳng về phía trước, cũng không biết đạp nát bao nhiêu hoa tươi, nhưng lại tránh được thế bao vây, lúc ấy mới đột nhiên quay người lại, thanh Huyết Lãng chém ra như điện chớp.
Những tên cấm vệ đều là những cao thủ, đầu tiên có thể gắng gượng giơ kiếm đỡ được thanh kiếm của gã, nhưng không tránh khỏi cú đá của Hạng Thiếu Long, hạ âm đau nhói, kêu thảm té xuống đất.
Hai kẻ phía sau xông tới vẫn còn đà, nên không lui được, đổ kềnh ra. Lúc này còn có nhiều người hơn, đều là trong lùm cây bụi cỏ chui ra.
Nhưng không kẻ nào la hét, chỉ ngậm tăm mà đánh tới.
Một ý nghĩ thoáng qua trong lòng, Hạng Thiếu Long vừa kêu lớn, vừa lao về phía dãy nhà bên trái.
Khi qua đến cây cầu nhỏ, phía sau có tiếng gió, Hạng Thiếu Long trong lòng biết không hay, vội lăn người xuống, kẻ ấy đã chém hụt.
Hạng Thiếu Long bật người dậy, xuất ra một chiêu lấy công làm thủ, sử ra trùng trùng kiếm ảnh, xốc về phía hai kẻ đang xông tới.
Keng một tiếng, cây trường kiếm của kẻ phía bên trái chỉ còn một nửa.
Đáng tiếc là Hạng Thiếu Long không có cơ hội Gi*t y, y đã đánh lui được một tên, chỉ thấy bảy tám tên nữa đang bơi qua dòng nước, muốn xông lên từ bên kia cầu.
Hạng Thiếu Long bỏ tên địch phía trước mặt, nhảy lên lan can cầu, tung người lên, nhảy xuống bãi cỏ, hai tên địch lập tức hùng hổ xông tới.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, những kẻ này đều là những kẻ võ công cao cường, lấy nhiều đánh ít, đủ để Gi*t mình. Nếu cứ bị bám riết thế này sẽ ૮ɦếƭ chắc, nghiến răng, lăn người xuống đất.
Hai kẻ ấy tuy hùng hổ, nhưng chưa từng thấy cách đánh như thế này, khi đang lúng túng tay chân, thì một kẻ đã bị Hạng Thiếu Long dùng chân kẹp chân ngã ngửa xuống đất, còn người kia thì bị thanh Huyết Lãng đâm ngang vào bụng.
Bốn bề đều là bóng người kiếm ảnh.
Hạng Thiếu Long buông tên bị ngã ra, lăn về phía một gốc cây lớn, chạm phải gốc cây thì 乃úng người dậy, ba mũi kiếm từ ba hướng khác nhau đâm về phía gã.
Hạng Thiếu Long biết đây là lúc nguy cấp, nếu không phá vòng vây mà chạy, hôm nay chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ. Quát lớn một tiếng, sử ra chiêu cả công lẫn thủ, ba mũi kiếm đều chém trúng thanh kiếm của gã, nhưng đều bị kiếm thế của gã buộc phải thối lui.
Trong chớp mắt, những kẻ khác điên cuồng xông tới, hợp thành thế bao vây.
Hạng Thiếu Long ngửa đầu lên nhìn, thấy phía trên có một cành cây vươn ra, phía trên nữa thì cành lá um tùm, trong lòng cả mừng, nhân lúc kẻ địch vẫn chưa đánh đến, đút thanh kiếm vào bao, phóng người lên, hai tay đu lấy cành cây.
Kẻ địch thấy thế thì giơ kiếm tấn công tới.
Hạng Thiếu Long hai cước phóng ra, đá bay hai thanh kiếm của hai tên.
Hai chân lại tiếp tục tung cước, có hai kẻ bị dính đòn ngay mặt, loạng choạng thối lui.
Lại mượn lực eo, lộn người lên phía trên, khi đó ở dưới đất kẻ địch đã vây kín.
Ba thanh kiếm phóng thẳng về hướng gã.
Hạng Thiếu Long nép mình trong thân cây, né ba mũi trường kiếm, vội vàng leo lên cao hơn nữa.
Lúc này mấy tên địch lúng túng đứng nhìn lên, hối hận không mang theo cung tên.
Khi lên đến ngọn cây, thì đã cách dưới đất tám chín trượng, Hạng Thiếu Long lòng hoa nở rộ, rướn cổ ra la lớn như bọn tiêu binh trên chòi canh: “Tạo phản! Tạo phản rồi!”
Bốn tên địch bắt đầu trèo lên cây, Hạng Thiếu Long không sợ mà vui, rút thanh Huyết Lãng ra, trèo xuống.
Lấy thế từ trên cao xuống, chém bốn kẻ ấy rơi xuống gốc cây, chắc là không sống nổi.
Lúc này Khuất Sĩ Minh ôm hông lết tới gần gốc cây, cũng không còn cách nào, quát lớn: “Chặt cây!”
Hạng Thiếu Long cười lớn: “Vất vả cho các người”.
Dùng trường kiếm để mà chém một gốc cây một người ôm không xuể, thì phải mất đến nửa canh giờ.
Lúc ấy, vô số cấm vệ đổ tới.
“Chạy!” Khuất Sĩ Minh biến sắc, quát.
Những đã trễ một bước, bọn cấm vệ vây cả người lẫn gốc cây vào ở giữa, thấy Khuất Sĩ Minh thì sững người ra.
“Thái hậu giá đáo!”
Bọn cấm vệ vội vàng quỳ xuống đất.
Lúc này Hạng Thiếu Long đang ở trên cây nên không thể thi lễ được.
Cuối cùng thì đã qua cơn nguy hiểm.
Toàn là nhờ may mắn.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc