Hạng Thiếu Long đã bị chị em Điền Trinh Điền Phụng gọi dậy.
Đêm hôm kia chưa hề chợp mắt, vừa nằm xuống bên Ô Đình Phương thì đã ngủ như ૮ɦếƭ cho đến lúc này.
Gã bước ra ngoài lều, bọn Kỷ Yên Nhiên thay thuốc cho gã, phát giác vết thương đã kéo da non, trên người gã đã có nhiều vết thương, thêm một vết thương nữa cũng chẳng sao.
Lúc này Kinh Tuấn dắt theo một thanh niên đến gặp gã, nói: “Đây là Hoàn Xỉ, Hạng thống lĩnh chắc cũng nhớ y, Hoàn Xỉ không những là người có thành tích tốt nhất trong ngày đầu tiên, đêm hôm qua đã thắng liên tiếp ba trận, Bị quân phong cho y làm thiên tướng, điều y đến đô kỵ quân chúng ta, mong Hạng thống lĩnh hãy giao việc cho y”.
Hoàn Xỉ quỳ xuống thi lễ: “Hoàn Xỉ khấu kiến thống lĩnh đại nhân!”
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng chả trách nào quen mặt như vậy. Ôn tồn bảo: “Đứng dậy đi”.
Hoàn Xỉ đứng dậy.
Hạng Thiếu Long thấy y mắt thanh mày tú, hai mắt lấp lánh, trông rất có thần khí, người lại cao, lưng hổ eo gấu. Thấy có mặt bọn Kỷ Yên Nhiên ở đấy mà y vẫn không nhìn ngang ngó dọc, trong lòng thích lắm, nói: “Hoàn Xỉ nhà ngươi xuất thân ở đâu, có kinh nghiệm tòng quân hay không?”
Hoàn Xỉ nói: “Tiểu tướng là người ở phía Bắc, từ nhỏ đã luyện tập binh pháp võ công, từng theo Vương Tiễn tướng quân canh giữ biên cương, chức cấp lên đến tùy tướng”.
Rồi lộ vẻ chân thành, nói có vẻ hơi áy náy: “Lần này Vương tướng quân sai tiểu tướng đại diện cho quân ở phía Bắc về đây tham gia Điền Liệp, Vương tướng quân đã từng chỉ điểm tiểu tướng, nếu may mắn được thưởng, thì phải xin theo cho được Hạng thống lĩnh, như thế mới có cơ hội phát triển”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Một nhân tài như Hoàng huynh đệ đây, đến nơi nào mà chẳng có người dùng?”
Hoàn Xỉ vẻ mặt giận buồn nói: “Thống lĩnh đại nhân có điều không biết. Tổ tiên của tiểu tướng là người Đại Nhung, cho nên dù tiểu tướng dũng cảm liều ૮ɦếƭ thế nào, luận công để thưởng cũng không có phần của tiểu tướng. Nếu chẳng phải Vương tướng quân có con mắt khác, thì nhiều nhất tiểu tướng vẫn chỉ là một tiểu ngũ trưởng. Vương tướng quân tuy có ý thăng cho tiểu tướng làm thiên tướng, nhưng văn kiện về đến kinh thành thì bị giữ lại, cho nên Vương tướng quân mới để tiểu tướng về kinh giành cơ hội này, lại còn bảo rằng tiểu tướng nên theo Hạng thống lĩnh”.
Hạng Thiếu Long đến lúc này mới hiểu được trong người Tần vẫn có sự kỳ thị chủng tộc. Đồng thời trong lòng mừng lắm, người mà Vương Tiễn đã lựa chọn, còn có thể sai đi đâu được. Lại còn biết được Vương Tiễn đã biết được tình hình của mình qua Ô Trác, nên mới sai người này đến giúp mình.
Lúc ấy vết thương đã băng bó xong, Hạng Thiếu Long cả mừng đứng dậy, vỗ vai y nói: “Hoàn huynh đệ có thể yên tâm, Hạng Thiếu Long này không bao giờ màng đến lai lịch xuất thân của bất cứ ai, chỉ cần là người có tài năng mà trung thành, ta tuyệt sẽ không bạc đãi. Từ hôm nay Hoàn huynh đệ chính là phó thống lĩnh, trong vòng hai ngày sẽ có văn thư chính thức”.
Hoàn Xỉ không ngờ Hạng Thiếu Long lại coi trọng mình như vậy, cảm động lắm, quỳ xuống khấu đầu.
Kinh Tuấn kéo y, cười với Hạng Thiếu Long: “Đệ và Hoàn huynh đệ vừa mới gặp nhau đã như bạn, đã bảo với y nếu Hạng thống lĩnh biết được là người do Vương tướng quân phái đến, tất sẽ quan chiếu đặc biệt”.
Hạng Thiếu Long nghiêm giọng nói: “Tiểu Tuấn nói sai rồi! Ta chỉ tin tưởng Vương tướng quân sẽ không nhìn sai người, lễ Điền Liệp lần này Hoàn huynh đệ biểu hiện rất xuất sắc, cũng nên cho y có cơ hội để thể hiện tài năng”.
Kinh Tuấn nháy mắt Hạng Thiếu Long nói: “Vậy hai ngày nay nên sắp xếp việc gì cho Hoàn phó thống lĩnh”.
Hạng Thiếu Long biết rõ ý của y chính là phải chăng nên cho y biết chuyện của Cao Lăng quân và Lã Bất Vi. Sau một hồi suy nghĩ, thì biết Vương Tiễn sai y đến đây giúp mình là vì ý đó, rồi quyết định: “Đã là huynh đệ của nhau, thì không nên giấu bất cứ chuyện gì, như vậy Hoàn huynh đệ mới có cơ hội biểu hiện”.
Hoàn Xỉ cảm động đến nỗi suýt chút nữa rơi nước mắt, được Kinh Tuấn kéo đi gặp Đằng Dực.
Kỷ Yên Nhiên đến bên Hạng Thiếu Long nói: “Nếu Yên Nhiên đoán không sai, nước Tần lại sẽ có một vị mãnh tướng”.
Đội quân đi săn và chó săn kéo nhau vượt dòng Kinh Thủy trên bốn cây cầu gỗ, rồi tỏa ra khắp nơi.
Những công khanh đại thần giống như Lã Bất Vi, Từ Tiên, Vương Lăng, Lộc Công, Vương Quan, Thái Trạch và những tướng lĩnh hộ giá như Hạng Thiếu Long, Xương Bình quân, Quản Trung Tà đều cùng Tiểu Bàn đi săn.
Ngoài xuất hiện những lúc hoàng hôn ngày đầu tiên, Chu Cơ không còn tham gia cuộc đi săn nữa.
Xương Văn quân và Đằng Dực thì phụ trách ở lại canh gác, còn Kinh Tuấn và Hoàn Xỉ thì đi theo dõi động tĩnh phục binh của Cao Lăng quân.
Đại quân đi săn này còn có người của hoàng tộc, bao gồm Cao Lăng quân và mười tên tùy tùng của y, ngoài ra còn có Cầm Thanh và đám thê tử của Hạng Thiếu Long, Thái tử Đan và thủ hạ của y.
Tiểu Bàn thúc ngựa dẫn đầu chạy về một hồ lớn ở phía trước, thần thái bay bổng, trông hứng thú vô cùng.
Hạng Thiếu Long, Quản Trung Tà và Xương Bình quân vội vàng vỗ ngựa đuổi theo, phía sau là các đại thần.
Hạng Thiếu Long nhìn dáng vẻ ngày càng lớn của Tiểu Bàn, cảm thấy được dung mạo và uy thế khác người của y.
Điều khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất của y là đôi gò má cao và tròn, khiến người ta nhìn đã thấy uy nghiêm, không giận mà rất có oai. Không biết có phải vì lâu ngày chứa chất tâm sự trong lòng, đôi mắt lấp lánh có thần của y khiến người ta cảm thấy sâu đến khó dò, phức tạp khó phân, khi bị y nhìn vào, cả Hạng Thiếu Long, người thân thuộc với y cũng cảm thấy run sợ trong lòng.
Hai môi của y dày, khiến cho bề ngoài của y không hề anh tuấn nhưng thể hiện sự cương nghị, không lùi bước, không buông xuôi. Điều đó khiến cho tướng mạo của y không giống với mọi người, ẩn chứa khí khái uy bá thiên hạ. Ngày càng lớn lên, khí chất ấy ngày càng mãnh liệt. Cả Hạng Thiếu Long cũng khó nghĩ y là một tên Tiểu Bàn ham chơi ngày trước ở Hàm Đan.
Vị Tần Thủy Hoàng ấy cũng có chiều cao như mọi người, nhưng lưng dài vai rộng, chân tay to hơn người bình thường, hành động quả thật có cái thế của long hổ, vừa nhìn đã có oai. Nhìn tướng mạo ấy, y quả thật có dáng của một đấng quân vương.
Lúc này vì Tiểu Bàn đến gần, một bầy thủy điêu bên ven hồ bay vụt lên, chao liệng trên không trung, Tiểu Bàn nâng cung lắp tên, bắn ✓út một tiếng lên trời, nhưng mũi tên hụt mất.
Tiểu Bàn cười lớn nói: “Hay thật! Ai có thể bắn rơi chúng cho ta”.
Hạng Thiếu Long lúc này không có hứng thú sát sinh, nhưng những người khác thì dễ dàng giơ cung lắp tên.
“Tách” một tiếng, Quản Trung Tà đã lấy ra cây thiết cung của mình, chạy lên phía trước, bắn liền hai phát tên, nhưng dây cung chỉ bật lên một lần, có thể thấy tốc độ bắn tên của y thật hơn người.
Rồi hàng trăm mũi tên phóng lên trời cao.
Bầy thủy điêu kêu thảm, khoảng hơn hai mươi con rơi xuống.
Bọn thị vệ vội vàng thả chó săn, nhất thời đàn chó săn sủa ầm lên, Tiểu Bàn cả mừng, thúc ngựa chạy theo ven hồ, khiến mọi người phải đuổi theo sau.
Đến một mô đất nhỏ có thể nhìn thấy toàn bộ mặt hồ, Tiểu Bàn mới đứng lại.
Mọi người cũng đứng lại phía sau lưng y, Lã Bất Vi tiến lại gần, cười lớn nói: “Kỹ thuật của Bị quân té ra giỏi đến thế!”
Lúc này bọn người Thái tử Đan cũng đuổi lên đến mô đất.
Tiểu Bàn cười nói: “Đa tạ trọng phụ khen ngợi, cảnh sắc Đại Tần chúng ta thật xinh đẹp, đất đai trải ngàn dặm, sản vật phong phú”.
Rồi chỉ dãy Tây Ninh sơn ở đằng xa nói: “Các khanh có thấy ngọn thác Tây Ninh kia chăng, từ trên núi cao hàng trăm trượng đổ xuống như một dải lụa trắng dài, quả nhân có thể tưởng tượng khi nước từ trên cao chảy xuống đầm, hàng ngàn giọt nước tung tóe tạo nên cảnh sắc đẹp mê người”.
Hạng Thiếu Long lúc này ở phía sau, nhìn cảnh thảo nguyên, cảnh buổi sáng sớm đẹp như mộng như thơ, trước mặt là hồ nước, xa xa là núi non, xanh tít tắp một màu, mà Tiểu Bàn đã từ một đứa trẻ, hoàn toàn đã nhập vào vai diễn của một vị vua nước Tần, ánh mắt bao trùm thiên hạ, vạn trượng hào tình.
Lộc Công đến bên Tiểu Bàn nói: “Lão thần đã nhiều lần đến đấy săn bắn, thác nước sau khi đổ xuống thì chảy về phía Đông, sau đó rẽ ngoặt, chảy len lỏi giữa hai ngọn núi, về hướng Tây nam, trở thành sông Tây Ninh, sau khi chảy được hơn chục dặm mới bắt đầu nhập vào dòng Kinh Thủy”.
Hạng Thiếu Long nhìn chung quanh, thấy mọi người đều lộ vẻ ngây ngất trước cảnh đẹp thiên nhiên, duy chỉ có Thái tử Đan đăm chiêu nhìn vào Tiểu Bàn, thì cảm thấy chột dạ, nhớ lại câu chuyện Kinh Kha hành thích Tần vương đã lưu truyền đến ngàn sau, thầm nghĩ ý muốn hành thích Tần Thủy Hoàng của Thái tử Đan, phải chăng đã nảy mầm từ lúc này?
Tiểu Bàn nói: “Hôm nay đích đến của chúng ta là ở đó, nếu như không tận mắt thấy ngọn thác Tây Ninh, đêm nay quả nhân khó mà ngủ ngon”.
Từ Tiên cười: “Vậy Bị quân hãy lên đường sớm, cả đi lẫn về phải mất ba canh giờ”.
Lúc này thị vệ đã thu lại những con thủy điêu bị bắn, có tất cả hai mươi bảy con, vì trên mũi tên đã có khắc tên mỗi người, cho nên thủy điêu của ai bắn vừa nhìn đã biết. Trong đó có hai mũi tên, đều xuyên qua hai con thủy điêu, quả thật không hổ là nhất tiễn song điêu.
Đám thủy điêu được chất trên mặt đất, mọi người vây quanh đứng nhìn.
Hạng Thiếu Long nhìn hai mũi tên có cắm hai con điêu của Quản Trung Tà, hình thức đều như nhau, bất đồ trong lòng lo sợ, nhìn về hướng y.
Mọi người cũng đều nhìn hai mũi tên ấy.
Tiểu Bàn ngạc nhiên nói: “Tiễn pháp của vị khanh gia nào xuất thần nhập hóa đến thế?”
Quản Trung Tà nhảy xuống ngựa, quỳ xuống nói: “Bị quân trên cao, chính là vi thần to gan làm trò cười”.
Lộc Công và Từ Tiên nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh hãi.
Phải biết rằng bắn đồng thời hai mũi tên mà không phát ra tiếng, đã là khó, điều ghê gớm hơn là mắt phải sáng, tay phải nhanh đến nỗi có thể trong số hàng trăm con thủy điêu đang chao lượn trên bầu trời, trong sát na phát ra mũi tên có thể tìm thấy cơ hội và góc độ để xuyên qua hai con thủy điêu, tiễn pháp như vậy, ai mà không kinh sợ.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy run sợ, nếu đối địch với kẻ này, chỉ mũi tên của y thôi cũng đã khó đỡ, xem ra Đằng Dực vẫn còn kém y về thể lực và tốc độ.
Tiểu Bàn lộ vẻ không tự nhiên, cố giả vờ tỏ vẻ vui mừng nói: “Tiễn pháp của Quản khanh gia quả thật không tầm thường, quả nhân nên thưởng y thế nào, chúng khanh gia có ý kiến gì chăng?”
Lã Bất Vi nào chịu bỏ qua cơ hội này, cười nói: “Bị quân nếu cho y ngồi lại chức cũ, thì chính là phần thưởng lớn nhất”.
Tiểu Bàn đã sớm hứa với mẫu hậu chuyện này, nên cũng cố ý lấy lòng Lã Bất Vi để vỗ yên dã tâm của y, gật đầu nói: “Từ khắc này, Quản khanh gia được trở về chức cũ, sau này hãy quản trị tốt thủ hạ cho quả nhân”.
Quản Trung Tà vội vàng khấu đầu tạ ơn.
Tiểu Bàn giơ roi ngựa chỉ về ngọn Tây Ninh sơn ở xa xa, cao hứng nói: “Để quả nhân và chúng khanh gia so thử sức ngựa”.
Rồi thúc ngựa dẫn đầu chạy xuống gò đất.
Đến sau giờ Ngọ thì đội ngũ của Tiểu Bàn đã quay về.
Khi sắp đến doanh trại, Hạng Thiếu Long tìm cách nói chuyện của Hoàn Xỉ với Lý Tư, Lý Tư vỗ иgự¢ hứa ngay, không ai hiểu rõ mối quan hệ giữa Hạng Thiếu Long với Bị quân bằng y.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng cũng cảm thấy buồn cười.
Năm đó sau khi bị cỗ máy thời gian đưa đến thời đại Chiến Quốc này, một lòng muốn tìm đến Tần Thủy Hoàng đang làm con tin ở Hàm Đan, để dựa dẫm ông chủ lớn này, tận hưởng vinh hoa phú quý, nào ngờ sự việc thay đổi, kết quả là mình đã tạo ra một Tần Thủy Hoàng, chuyện lạ trên đời, chỉ đến mức này mà thôi.
Lúc này Ô Đình Phương và Triệu Chi đến bên gã, tíu ta tíu tít như những chú chim non, kể với gã chuyện đi săn, còn Hạng Thiếu Long thì khen ngợi cho bọn họ một phen.
Kỷ Yên Nhiên, Cầm Thanh và tỷ muội họ Điền đuổi theo.
Rồi mọi người vượt sông Kinh Thủy, về lại doanh trại.
Khi đến xạ kỵ trường, thấy mọi người ùa đến báo thành tích đi săn, Ô Đình Phương và Triệu Chi vội vàng chen vào xem náo nhiệt.
Kỷ Yên Nhiên nói với Hạng Thiếu Long: “Tiểu Tuấn đã quay về, đang cùng Đan Nhi trò chuyện, Hạng lang hãy đi theo Phương muội và Chi Chi, thi*p muốn quay về lều chợp mắt, thức dậy sẽ tìm chàng, được chăng?”
Hạng Thiếu Long biết nàng có thói quen ngủ trưa, nên gật đầu. Sau khi Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh cùng tỷ muội họ Điền quay lưng đi, Hạng Thiếu Long nhảy xuống ngựa, rồi đi tìm Kinh Tuấn, không biết y nói lời gì mà khiến cho Lộc Đan Nhi đang nắm quyền đấm tới, tên tiểu tử ấy liền xoay người, cú đấm trượt qua, Lộc Đan Nhi càng đánh thì càng mất sức, bọn nữ nhi quân bên cạnh cười ầm lên.
Hạng Thiếu Long trong lòng cũng cảm thấy an ủi, có tiếng của Hoàn Xỉ bên cạnh: “Thống lĩnh đại nhân!”
Hạng Thiếu Long quay đầu lại, cười: “Hoàn huynh đệ sao không ra cùng Tiểu Tuấn? Một nhân tài như huynh đệ, tất sẽ được nữ nhi quân hoan nghênh”.
Hoàn Xỉ thi lễ nói: “Giờ đây chính là lúc Hoàn Xỉ tận lực cho quốc gia, nên không dám nghĩ đến chuyện gia thất, thống lĩnh đại nhân xin hãy cứ gọi tên Hoàn Xỉ là được”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm đó chính là chỗ khác nhau giữa Hoàn Xỉ và Kinh Tuấn, một người chuyên tâm lập nghiệp, còn người kia thì toàn ý hưởng thụ cuộc sống, mỉm cười nói: “Huynh đệ năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hoàn Xỉ cung kính nói: “Tiểu tướng năm nay mười chín tuổi”.
Hạng Thiếu Long nói: “Huynh đệ lớn hơn Tiểu Tuấn một tuổi, ta hãy cứ gọi huynh đệ là Tiểu Xỉ vậy!”
Rồi dắt y rời khỏi xạ kỵ trường, đến chỗ vắng bên cạnh doanh trại rồi hỏi: “Hôm nay có phát hiện gì?”
Hoàn Xỉ nói: “Tiểu tướng và Kinh phó thống lĩnh từng đột nhập sâu vào để quan sát tình hình quân địch, theo tiểu tướng thấy động tĩnh của chúng, nhân số khoảng trên một vạn tên, nhưng trận thế không ổn định, cờ hiệu rối loạn, sĩ khí rất kém, hành động lại chậm chạp, dáng vẻ lại mệt mỏi, hơn nữa mấy ngày nay trời quang mây tạnh, không có sương để mà ẩn nấp, một đội quân chưa đánh đã thấy bại như vậy, chỉ cần cho tiểu tướng một ngàn tinh binh, đều có thể khiến cho bọn chúng không thể chống trả nổi”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, nói: “Tiểu Xỉ cớ gì chỉ đi có nửa ngày mà có thể biết rõ được nội tình của chúng như vậy?”
Hoàn Xỉ như trở thành một con người khác: “Lúc lâm chiến phải đứng trên cao mà nhìn xuống, để thấy được sự biến động của quân địch, trong cái nhỏ phải nhìn được cái lớn, thì mới có thể biết được quá khứ vị lai hư thực của quân địch, từ các triệu chứng có thể nhìn ra được vấn đề. Quân đội của Cao Lăng quân tuy ẩn nấp trong rừng rậm, nhưng chỉ cần nhìn thấy nơi nào có chim muông thú rừng dừng lại, nơi nào không có, thì có thể biết được tình hình phân bố doanh trại và nhân số của bọn chúng. Lại nhìn các vệt bụi, thì có thể biết được đối phương đang chặt cây dời đá, muốn mượn cái lợi của thượng du để thực hiện quỷ kế”.
Khi nói đến chỗ cao hứng, thì ngồi xuống nhặt đá xếp lại, để giải thích tình hình phân bố của đối phương, rất chi tiết, không hề sơ hở, thể hiện sức quan sát và ghi nhớ hơn người.
Hạng Thiếu Long biến sắc nói: “Nếu ta giao cho ngươi hai ngàn tinh binh, ngươi sẽ làm thế nào? Nhưng phải chờ đến khi bọn chúng phát động, thì mới ra tay”.
Hoàn Xỉ đứng dậy, lấy chân gạt mấy viên đá ấy, nghiêm mặt nói: “Trinh sát quân địch, ngoài phải để ý đến sự chuẩn bị về lương thảo của đối phương, binh lực của đối phương mạnh hay yếu, điều quan trọng hơn là phải đoán được ý đồ tác chiến của đối phương. Phải nắm được những điều đó để có cách ứng phó, như vậy sẽ không khó khăn mà có thể chiến thắng được. Giờ đây đối phương vì muốn mượn thế hiểm nghèo của con sông, đóng quân ở chỗ giao thông bất tiện, khí hậu ẩm ướt, lại canh phòng không nghiêm, lại thêm sĩ tốt đã mệt mỏi, sĩ khí kém cỏi, có thể chia làm hai đường thủy bộ để phục kích chúng, dù cho chúng có phá hủy được cầu gỗ, thì chúng ta cũng không hề tổn thương, chúng ta vẫn có thể dựa vào con sông mà giữ, đó chính là chỗ không thể bại được”.
Hạng Thiếu Long lập tức phải nhìn y bằng con mắt khác. Kinh Tuấn tuy có thể hơn y ở những mặt khác, nhưng về mặt nhận thức quân sự và tài trí còn kém xa lắm.
Những lời này nếu do Lộc Công, Từ Tiên nói ra, thì đương nhiên. Nhưng Hoàn Xỉ này chỉ mới mười chín tuổi, mà đã có kiến thức như vậy, ngoài dùng hai chữ thiên tài để hình dung, quả thật không có từ nào để thay thế.
Một ý nghĩ thoáng qua trong lòng, Hạng Thiếu Long nói: “Ta sẽ dắt ngươi đi gặp một người, khi gặp y thì ngươi hãy nói toàn bộ kế hoạch của mình ra cho y hiểu, điều ấy sẽ rất có ích cho sự nghiệp ngày sau của ngươi”.
Hoàn Xỉ ngạc nhiên nói: “Gặp ai?”
Hạng Thiếu Long vỗ vai y, đẩy y ra khỏi trại, nói: “Đương nhiên là Bị quân!”
Hoàn Xỉ giật mình đứng lại, cúi đầu hạ giọng nói: “Hay là để tiểu tướng nói ý kiến của mình cho Hạng đại nhân, rồi đại nhân hiến cho Bị quân là xong”.
Hạng Thiếu Long tiếp tục đẩy y về phía trước, cười nói: “Vậy há chẳng phải ta đã ςướק công lao của ngươi rồi sao? Đừng chần chừ nữa, Hạng Thiếu Long này chỉ thích những hán tử mau lẹ mà thôi!”
Hoàn Xỉ cảm động đến nỗi đỏ mặt, ấp úng nói: “Chả trách nào Vương tướng quân thường nói Hạng đại nhân là kẻ có lòng dạ hơn người, là đệ nhất hảo hán của Đại Tần ta, ân đức của đại nhân, tiểu tướng chẳng dám quên”.
Hạng Thiếu Long cười: “Đó là những thứ ngươi đáng phải được, ta chỉ có trách nhiệm giới thiệu mà thôi, nhưng phải nhớ rằng lần này chúng ta phải nhường cho Bị quân đại triển thần oai, không phải là cơ hội chúng ta tỏ rõ uy phong, hiểu chưa?”
Hoàn Xỉ vội vàng gật đầu.