Vùng bình nguyên bên bờ Đông sông Kinh Thủy rộng đến trăm dặm, nhìn không ngớt mắt, chốc chốc lại có đồi núi chập chùng, rừng rậm dày đặc, sông ngòi giao nhau, quả thật là một nơi rất tốt để đi săn.
Mọi người tản ra đi tìm con mồi.
Nhóm của Tiểu Bàn là đông nhất, trong đó bao gồm Chu Cơ và người trong hoàng tộc, công khanh đại thần, chỉ riêng những kẻ này đến đây chỉ để xem náo nhiệt.
Lã Bất Vi dắt Hạng Thiếu Long đến một mô đất nhỏ, nhìn bầy chó săn sủa inh ỏi chạy vào trong rừng, theo sau là Tiểu Bàn, Vương Bôn và một đám cấm vệ quân phụ trách bảo vệ của huynh đệ Xương Bình quân, vui mừng nói: “Ta đã nói với Thái hậu, chờ khi có dạ yến thì bà ta sẽ tuyên bố hôn sự của Hạng Thiếu Long và Nương Dung”.
Hạng Thiếu Long bất đồ khâm phục tài nghệ biểu diễn của y, nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Mạt tướng chỉ sợ mình không sánh được với Tam tiểu thư”.
Lã Bất Vi cười ha hả nói: “Ta rất thích sự khiêm nhường của Thiếu Long, đợi sau khi ta chuyển đến tướng phủ mới, sẽ lập tức chọn ngày cho hai con thành thân, để yên mối tâm sự này”.
Hạng Thiếu Long cười thầm, đến lúc đó tên gian tặc nhà ngươi sẽ biết thế nào là tiến thoái lưỡng nan.
Lã Bất Vi lại nói: “Phía Cao Lăng quân có động tĩnh gì chăng?”
Hạng Thiếu Long làm ra vẻ lo lắng, nói: “Tiểu tướng đã sai người giám sát y, nhưng không phát hiện ra được phục binh của y, có lẽ chúng ta đã đa nghi”.
Lã Bất Vi nói: “Cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, chuyện này sẽ giao cho con xử lý”.
Rồi chép miệng: “Thiếu Long! Con có phải vẫn còn hoài nghi thành ý của ta?”
Hạng Thiếu Long trong lúc không phòng hờ, sững người ra, nói: “Lã tướng cớ gì nói ra lời này?”
Lã Bất Vi cười, nói: “Thiếu Long không cần giấu ta nữa. Quản Trung Tà mời con đến Túy Phong lâu uống rượu, thấy con đã đổ chén rượu Điền Mỹ Mỹ dâng lên. Chao ôi! Con tưởng đó là chén rượu độc hay sao?”
Hạng Thiếu Long trong lòng khen hay, nhưng không thể đáp lời, cười áy náy nói: “Cũng như lời Lã tướng đã nói, chẳng phải cẩn thận một chút sẽ tốt hơn sao?”
Hai người nhìn nhau, rồi cười ồ lên.
Lã Bất Vi vỗ vai Hạng Thiếu Long, nói: “Sau khi Nương Dung trở thành người của nhà họ Hạng, Thiếu Long chính là hảo nữ tế của ta, lúc ấy chắc cũng nên yên tâm uống rượu rồi chứ?”
Hạng Thiếu Long thầm khen lợi hại, Lã Bất Vi nói ra lời này, vừa có thể khiến mình tin rằng chén rượu trong tay Điền Mỹ Mỹ không phải là rượu độc, chỉ là mình đa nghi. Lại có thể gạt gã khi gã sắp ૮ɦếƭ. Không cần nói cũng biết đây chính là mưu kế của kẻ thật sự sắp ૮ɦếƭ là Mạc Ngạo nghĩ ra, để tránh gã và bọn Từ Tiên ra tay trước, hỏng âm mưu của bọn chúng.
Nghĩ đến đây, gã thật lòng nở một nụ cười.
Dưới ánh trăng, không khí ở doanh trại thật là náo nhiệt.
Những con mồi săn được đều được nướng lên, từng đống lửa đều được đốt lên khiến cho cả một vùng rộng lớn đỏ rực trời.
Mười người săn được nhiều nhất, đều được mời tới trại của hoàng cung để Chu Cơ và Tiểu Bàn nhận thưởng.
Kỷ Yên Nhiên thì ngồi bên Cầm Thanh nhỏ to tâm sự.
Hạng Thiếu Long cùng huynh đệ Xương Bình quân đi tuần xung quanh trại của hoàng tộc, nhắc nhở bọn lính canh đứng quá vui mà quên nhiệm vụ, Đằng Dực và Kinh Tuấn lúc đó đã quay về.
Lúc này đội kỵ binh của Ô gia đã chiếm được các vị trí chiến lược, giám sát bọn người Cao Lăng quân.
Hạng Thiếu Long yên lòng, thương lượng với hai người ổn thỏa rồi tìm Từ Tiên, vừa mới bước vào trong trại, đã bị Doanh Doanh chặn lại.
Doanh Doanh lạnh lùng nói: “Hạng Thiếu Long! Ngươi hãy theo ta!”
Hạng Thiếu Long ngơ ngác theo nàng xuống sườn núi, đến khoảng sân giữa các trại, Doanh Doanh đứng lại, nhìn gã lườm lườm.
Mái tóc của nàng buông dài, vẫn còn chưa khô, trên người tỏa ra mùi hương.
Hạng Thiếu Long trong lòng đang lấy làm lạ, không biết có chuyện gì.
Từ sau khi quen biết Doanh Doanh, bị nàng làm phiền, ân oán khó giải, nhưng vì bận rộn việc công lẫn tư, gã chưa bao giờ nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người.
Giờ đây không còn lo việc Mạc Ngạo nữa, nên gã có thời gian nghĩ tới.
Đứng trên lập trường đối đầu với Lã Bất Vi, gã đáng lý ra phải bất chấp thủ đoạn để đoạt Doanh Doanh từ trong tay Quản Trung Tà. Huống chi đây là thời đại đa thê, thêm một mình nàng nữa cũng chẳng là chuyện lớn lao gì. Huống chi nàng xinh đẹp đến thế. Đến nước ấy mối quan hệ giữa gã và huynh đệ Xương Văn quân sẽ càng gắn bó hơn, giới quân sự nước Tần và hoàng tộc sẽ càng coi gã là người cùng một phe, như thế cũng tạo nên sự đả kích đối với Quản Trung Tà.
Giả sử bọn Lộc Công không ૮ɦếƭ, huynh đệ Xương Bình quân không bị mất chức, Quản Trung Tà đương nhiên sẽ tìm cách giành được Doanh Doanh, thông qua quan hệ hôn nhân để củng cố địa vị của mình ở Hàm Dương.
Còn Lộc Đan Nhi, vì sự phản đối của Lộc Công, Quản Trung Tà cũng phải e ngại, chuyện này e rằng cả Chu Cơ cũng không giúp nổi, nhưng về phía Doanh Doanh thì không có vấn đề gì.
Dù là gã hoặc là Quản Trung Tà giành được Doanh Doanh đều là vì nằm trong mục tiêu chiến lược. Nghĩ tới đây trong lòng bất đồ cười khổ não. Cưới được ả thiếu nữ ngang bướng này không biết là phước hay là họa, bản thân quả thật có chút bất chấp thủ đoạn.
Nếu muốn giành lấy Doanh Doanh, thì hai ngày nay chính là cơ hội tốt nhất, bởi vì Quản Trung Tà tưởng rằng ả đã mất đi giá trị lợi dụng nên lạnh nhạt với ả.
Thời cơ này qua đi, thì gã phải thật sự tranh giành với Quản Trung Tà. Nói thật, gã không rảnh rỗi để tranh với Quản Trung Tà.
Khi những ý nghĩ này lướt nhanh qua trong đầu Hạng Thiếu Long, Doanh Doanh gằn từng tiếng nói: “Hạng Thiếu Long! Phải chăng ngươi chán ghét Doanh Doanh ta lắm, nên khi ta đến tìm ngươi, ngươi lại cứ từ chối, lại lấy cớ bị thương ở chân, sao lại có thể biểu diễn tài ném phi châm trước mặt Bị quân. Giờ đây ai cũng đều biết ngươi không nể mặt ta. Món nợ này làm sao tính với ngươi đây?”
Hạng Thiếu Long vỡ lẽ ra, biết nàng nhìn thấy mình trổ tài ném phi châm thì sinh lòng ái mộ. Giờ đây tuy bề ngoài có vẻ như đến hỏi tội, nhưng ngầm có ý đầu hàng, cho nên mới giấu diếm bọn nữ nhi quân, một mình đến đây tìm gã.
Hạng Thiếu Long bước tới hai bước, ở khoảng cách đó, hai người có thể nghe thấy cả hơi thở của nhau, mỉm cười nói: “Thôi được! Coi như tại hạ không đúng, nhưng vết thương ở chân quả thực không phải ngụy tạo, tại hạ có thể ૮ởเ φµầɳ cho cô nương kiểm tra!”
Doanh Doanh đỏ mặt, giậm chân giận dỗi nói: “Ai cần kiểm tra nhà ngươi! Ta chỉ muốn nhà ngươi ném lại cho bọn ta xem mà thôi”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy đau đầu lắm, nếu ném lại lần nữa mà không chuẩn xác, thì gã sẽ bị lòi mặt chuột ngay, cười khổ nói: “Hôm nay khi tại hạ ném phi châm, vết thương lại vỡ ra, hay là chúng ta tìm trò khác vui đùa vậy!”
Doanh Doanh quả nhiên đã đổi thái độ với gã, nói với vẻ ngây thơ: “Vậy chơi trò gì mới hay đây?”
Hạng Thiếu Long nghe mà trong lòng xao xuyến, nhớ lại huynh trưởng của nàng đã từng nói thiếu nữ nước Tần vẫn còn thừa hưởng những phong tục của các dân tộc du mục, trước hôn nhân không hề để ý đến chuyện trinh tiết, mà Doanh Doanh thì phong tình lắm, đưa mắt nhìn lên bộ иgự¢ thanh xuân của nàng, nói: “Lều của nàng ở đâu?”
Doanh Doanh đỏ bừng mặt, giận dỗi lắm nói: “Ngươi nhìn cái gì thế?” Rồi lùi ra sau nửa bước, thành ra nàng đứng dựa vào chiếc lều.
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Nam nhân nào mà không thích nhìn thân thể của nữ nhân, Doanh đại tiểu thư có gì phải lo lắng đến thế? Thế này nhé, sau canh một ta sẽ đến trại để tìm nàng, lúc ấy ta sẽ nể mặt nàng, để nàng được hả giận!”
Doanh Doanh hớn hở, đưa ngón tay ra rồi cong lại, cười tươi như hoa nói: “Chắc một lời nhé!”
Hạng Thiếu Long cũng đưa ngón tay ra móc vào ngón tay nàng, cúi xuống nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng rồi nói: “Đến lúc ấy đứng bày cạm bẫy để hại ta, hừ!”
Doanh Doanh biết rõ nam nhân này có ý đồ không tốt với bộ иgự¢ của mình, nhưng vẫn ưỡn lên: “Ai rảnh để hại ngươi! Nhớ rồi! Nếu ngươi thất hẹn, Doanh Doanh sẽ hận ngươi suốt đời này”.
Hạng Thiếu Long vận lực móc mạnh ngón tay, Doanh Doanh rên lên, người đổ về phía gã, bộ иgự¢ nhất thời ép vào khuôn иgự¢ của gã, nhưng không hề trách gã, liếc gã rồi nói: “Lều của ta ở phía Tây lều của Bị quân, lá cờ màu tía, cửa lều được thêu một đóa hoa màu tím, đừng quên đó”. Rồi mỉm cười, nhảy chân sáo chạy mất.
Hạng Thiếu Long không ngờ dễ dàng giải được mối hờn trong lòng nàng, vui mừng ra mặt, thầm nghĩ chả trách nào người Tần thích Điền Liệp như thế, bởi vì Điền Liệp là lúc tốt nhất để tìm đối tượng.
Buổi dạ tiệc được tổ chức ở ngoài trời, bốn bề đều là lều trại.
Chiếu của Tiểu Bàn và Chu Cơ được đặt ở góc phía Bắc, ba hướng khác có khoảng hơn sáu mươi chiếu, mỗi chiếu từ bốn tới sáu người, giữa các chiếu có cắm một ngọn đuốc, lửa cháy bập bùng.
Rượu đương nhiên là thứ không thể thiếu được trong trường hợp này, thức ăn là những con mồi săn được.
Ngoài Cao Lăng quân và Điền Đan không tới, tất cả các vương hầu công khanh đều có mặt, trong buổi tiệc ngoài những người thân thuộc của đại thần như Lộc Đan Nhi, Doanh Doanh, Kỷ Yên Nhiên, đều là những người có biểu hiện tốt nhất trong cuộc đi săn.
Kỷ Yên Nhiên, Ô Đình Phương, Triệu Chi thì ngồi cùng chiếu với Cầm Thanh, khiến cho ánh mắt của mọi người đều hướng về phía ấy. Thái tử Đan và Từ Dy Tắc thì ngồi gần với Chu Cơ.
Kỷ Yên Nhiên thì vẫn tỏ ra thản nhiên, giống như không biết mình đã trở thành mục tiêu của mọi người.
Tiểu Bàn lần đầu tiên chủ trì một buổi tiệc lớn như thế này, cho nên dáng vẻ cũng không được tự nhiên lắm.
Nhưng kẻ căng thẳng nhất vẫn là Lao Ái, lúc này y đang ngồi hầu ở sau lưng Chu Cơ, bởi vì Chu Cơ vừa cho y biết rằng, đợi lát nữa Bị quân sẽ công bố phong cho y làm nội sử.
Nhưng kẻ thê thảm nhất là Hạng Thiếu Long, gã được sắp xếp cho ngồi cùng với Lã Bất Vi, một bên là Lã Bất Vi, một bên kia là Lã Nương Dung và Quản Trung Tà, Mạc Ngạo thì không có mặt, bởi vì chức phận không xứng, cũng để tránh cho người khác chú ý.
Mọi người trước tiên chúc rượu Tiểu Bàn, sau khi Lã Bất Vi nói một hồi những lời tốt đẹp, rồi tiếp theo Tiểu Bàn rót rượu mời quần thần, buổi tiệc cứ thế bắt đầu.
Lã Bất Vi đứng dậy kính rượu Lộc Công và Từ Tiên, rồi ngồi xuống nói với Tiểu Bàn: “Nghe nói Bị quân ngài vừa bắn được con đại nhạn, đây chính là điềm lành, Đại Tần ta năm nay tất sẽ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an”.
Tiểu Bàn vui vẻ nâng chén nói: “Hữu tướng quốc, quả nhân và khanh cùng cạn một chén”.
Lã Bất Vi vội vàng nâng chén uống cạn.
Hạng Thiếu Long nhìn thấy cảnh ấy mà lòng mừng thầm, tài biểu diễn của Lã Bất Vi quả thật tuyệt vời, Tiểu Bàn cũng vậy, bởi vì y chính là nhân vật chính của thời đại chiến tranh này.
Tiếng của Quản Trung Tà vang lên: “Hạng đại nhân có thể biểu diễn lại tuyệt kỹ ném năm mũi phi châm chăng?”
Hạng Thiếu Long mắng thầm trong bụng. Quay đầu qua, lập tức gặp bộ mặt vô tình của Lã Nương Dung, mỉm cười trước với Lã Nương Dung rồi nói với Quản Trung Tà: “Làm trò cười chi bằng hãy cứ giấu đi, ta chưa từng thấy uy lực của cây thiết cung của Quản đại nhân, Quản đại nhân phải chăng cũng nên đáp ứng nguyện vọng của ta. Trong lòng cười thầm, đêm nay không lo Quản Trung Tà nhà ngươi không chịu tỏ rõ thực lực”.
Quản Trung Tà cười ha ha nói: “Chỉ cần Hạng đại nhân có lời, thuộc hạ sao dám không tuân lệnh, nếu chẳng phải đại nhân bị thương ở chân, quả thật rất muốn so tài cùng với đại nhân, để có được cái lạc thú được cao thủ chỉ giáo”.
Y nói như vậy, Hạng Thiếu Long đã đoán được Quản Trung Tà sẽ tỏ rõ tài xạ kỵ của mình trong đêm nay.
Lã Bất Vi chồm người ra sau nói với Lã Nương Dung: “Nương Dung con hãy thay cha hầu hạ cho Hạng đại nhân”.
Lã Nương Dung nhìn Hạng Thiếu Long, thản nhiên nói: “Hạng đại nhân đâu có nói chuyện với Nương Dung”.
Lã Bất Vi vỗ vai Hạng Thiếu Long, nói với vẻ trách cứ: “Thiếu Long! Hãy dỗ dành Nương Dung cho ta”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy bọn người Chu Cơ, Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh đang chú ý đến bọn họ, nên càng không tự nhiên hơn, cười gượng nói: “Con đã hiểu”.
Lã Bất Vi và Quản Trung Tà đều tìm người khác nói chuyện, tạo cơ hội cho bọn họ.
Hạng Thiếu Long nhìn Lã Nương Dung, cũng vừa lúc ả nhìn qua gã, Hạng Thiếu Long cố nở nụ cười, nói: “Tam tiểu thư hôm nay đã săn được gì?”
Lã Nương Dung nở nụ cười định lên tiếng, nào ngờ tiếp xúc với ánh mắt hau háu của Hạng Thiếu Long, thì lập tức sầm mặt, cúi xuống lắc đầu: “Hôm nay tiểu nữ không có hứng thú đi săn”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm, coi như ngươi có chút lương tâm, trong lòng biết bất an. Miệng thì lại nói: “Lẽ nào Hạng Thiếu Long này lại làm mất hứng thú của Tam tiểu thư?”
Lã Nương Dung hơi giật mình, ngẩng mặt lên nhìn gã dò xét, dáng vẻ mâu thuẫn, phức tạp.
Dưới ánh lửa bập bùng, Lã Nương Dung càng thêm muôn phần xinh đẹp, còn hơn cả Doanh Doanh, chỉ là thân hình của nàng không bằng Doanh Doanh mà thôi.
Đột nhiên gã cảm thấy không ổn, thì ra đôi mắt của Lã Nương Dung đỏ ửng lên, rồi nước mắt cứ tuôn rơi.
Lúc này Lã Bất Vi đã phát giác ra được, lo lắng nói: “Nương Dung! Có cần quay về lều nghỉ ngơi không?”
Lã Nương Dung đột nhiên đứng phắt dậy, khiến cho những người biết chuyện như Chu Cơ, Tiểu Bàn, Cầm Thanh, Kỷ Yên Nhiên và Lộc Công, Từ Tiên, đều nhìn sang phía nàng, Lã Nương Dung khóc nói: “Ta không gả cho y!” Nói xong rồi không màng tới lời gọi của Lã Bất Vi, bưng mặt chạy ra trại ở phía sau, nhưng vì ồn ào, những người biết có chuyện xảy ra rất ít, nên không gây nhiều sự chú ý, càng không hề ảnh hưởng đến không khí của toàn tường.
Lã Bất Vi và Quản Trung Tà sững người nhìn theo bóng nàng khuất dần trong màn đêm.
Ngược lại suy nghĩ của Hạng Thiếu Long đối với nàng cũng có chút thay đổi, nhủ thầm nàng cuối cùng cũng không đồng ý với phụ thân, làm không quen những chuyện gạt người như thế này, đồng thời cũng đoán được nàng đối với mình không phải là hoàn toàn không có thiện cảm.
Lao Ái lúc này phụng lệnh Chu Cơ bước tới mời Lã Bất Vi qua, Lã Bất Vi nháy mắt với Quản Trung Tà rồi mới bước qua.
Quản Trung Tà đang định đi tìm Lã Nương Dung thì bị Hạng Thiếu Long chặn lại, nói: “Cứ để nàng đi đi! Chuyện này không thể miễn cưỡng được!”
Quản Trung Tà lộ vẻ kỳ lạ ngồi xuống, gượng cười nói: “Hạng đại nhân nói phải”.
Lã Bất Vi lúc này về lại chỗ ngồi, trầm giọng nói: “Tạm thời hủy bỏ hôn sự, sau này hẵng nói! Chao ôi! Thiếu Long! Ta không biết phải nói thế nào đây!”
Hạng Thiếu Long thì trong lòng mừng thầm, giả vờ buồn rầu nói: “Lã tướng đừng để bụng. Con nghĩ...”. Khi định tìm cớ để chuồn đi, thì Lao Ái lại đến, lần này là mời Hạng Thiếu Long bước qua.
Hạng Thiếu Long rất e ngại gặp Chu Cơ, nghe thế thì chỉ đành đánh liều bước đi, khi đến bên Chu Cơ, Chu Cơ bình thản nói: “Thiếu Long không cần đa lễ, mời ngồi”.
Hạng Thiếu Long ngồi xuống bên trái nàng, hạ giọng nói: “Thái hậu có gì căn dặn?”
Rồi nhìn sang Lao Ái đang cách Chu Cơ khoảng năm bước, y đang dỏng tai nghe bọn họ nói chuyện, nhưng vì quá ồn ào, nên chắc cũng chẳng nghe gì được.
Chu Cơ vì ăn nằm với Lao Ái nên dung nhan càng rực rỡ, xinh đẹp mê người.
Nhìn gã bằng ánh mắt u buồn, thở dài nói: “Thiếu Long! Cả khanh và Chính nhi đều đã thay đổi”.
Hạng Thiếu Long không ngờ Chu Cơ lại nói thế, giật mình kêu lên: “Thái hậu!”
Chu Cơ hơi tức giận: “Ta không muốn nghe lời không thật lòng, chao ôi! Phải chăng các người đang trách ta?”
Ngữ khí câu cuối cùng lại mềm hẳn đi, có vẻ như ai oán.
Hạng Thiếu Long sinh ra xúc cảm, quả thật bản thân có thể giúp nàng thoát khỏi sự quyến rũ của Lao Ái, chỉ vì có cảm giác không thể kháng cự được với vận mệnh, lại không thể dùng mình để thay cho Lao Ái, nên mới bỏ ý nghĩ này, khiến cho Chu Cơ lún sâu vào vũng bùn, trong lòng hơi hổ thẹn, nhất thời không nói ra được.
Chu Cơ nhích lại gần một chút, thì thầm: “Mỗi lần, ta luôn coi y là chàng, hiểu không?”
Hạng Thiếu Long giật mình, ngó Chu Cơ.
Chu Cơ hai mắt đỏ ửng, tránh ánh mắt của gã, ngữ khí trở nên bình tĩnh: “Hạng thống lĩnh có thể lui”.
Hạng Thiếu Long hơi sững người, rồi mới lui về chiếu của Lã Bất Vi. Khi chưa có cơ hội nói chuyện với hai người Lã Quản, Lộc Đan Nhi và Doanh Doanh nắm tay nhảy chân sáo tới, kéo Quản Trung Tà đến chỗ bọn thiếu nữ, nhưng ánh mắt thì nhìn về phía Hạng Thiếu Long.
Quản Trung Tà nào còn lòng dạ gì nữa, khéo léo nói: “Tại hạ phụng lệnh Hạng đại nhân, lát nữa có việc làm”. Rồi quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Hạng đại nhân nếu muốn thấy cái dở của mạt tướng, thì hãy thay mạt tướng nhận lời khiêu chiến của hai vị tiểu thư”.
Hạng Thiếu Long ngại Lã Bất Vi hỏi mình đã nói chuyện gì với Chu Cơ, nên cười ha hả nói: “Quản đại nhân thật khéo ăn nói”. Rồi đi theo hai thiếu nữ.
Lộc Đan Nhi cảm thấy bất ngờ lắm, vừa đi vừa nói: “Coi như ngươi có hiểu biết, chúng ta giảng hòa nhé!”
Hạng Thiếu Long cười thầm, biết Doanh Doanh không kể chuyện ban nãy cho thiếu nữ này nghe, nhìn Doanh Doanh, khi định lên tiếng, phía trước có người cản đường, thì ra đó là hai người Xương Văn quân và Kinh Tuấn.
Kinh Tuấn nói: “Hai vị Đại tiểu thư định chuốc rượu tam ca ta đấy à? Trước tiên phải qua ải ta mới được”.
Hai thiếu nữ thấy gã tay trái cầm bầu rượu, tay phải cầm chén, đứng lại, đồng thanh nói: “Chả lẽ bọn chúng ta lại sợ Tiểu Tuấn nhà ngươi hay sao?”
Hạng Thiếu Long không ngờ Kinh Tuấn và bọn họ thân thiết đến thế, đoán rằng Kinh Tuấn nhất định đã có lần gây chuyện với bọn họ. Xương Văn quân nhìn Hạng Thiếu Long cười: “Hạng đại nhân đã nhận được hồng hoa của tiểu muội và Đan Nhi chưa?”
Hai thiếu nữ đỏ mặt, trừng mắt với Xương Văn quân.
Lộc Đan Nhi chống nạnh, giận dỗi nói: “Cho y có ích gì? Chẳng làm nên trò trống gì cả?”
Hạng Thiếu Long nói với vẻ thắc mắc: “Hồng hoa là gì?”
Kinh Tuấn cười hề hề: “Hoa thì có thể để cho tam ca, còn hành động thì để cho tiểu đệ ta đây chấp hành”.
Hai thiếu nữ đều lên tiếng mắng mỏ, nhưng mặt đỏ ửng lên, dáng vẻ càng thêm phần xinh đẹp.
Xương Văn quân ghé sát tai Hạng Thiếu Long giải thích: “Đó là phong tục của Đại Tần chúng ta, trong lễ Điền Liệp, những thiếu nữ chưa chồng khi đã thích người nào thì tặng cho kẻ ấy một đóa hoa hồng thêu bằng tay, người được nhận hoa sau canh ba sẽ đến lều của nàng, đã hiểu chưa?”
Hạng Thiếu Long không ngờ thiếu nữ nước Tần lại phóng khoáng đến thế, nói không ra lời, nhìn lên mình hai thiếu nữ.
Doanh Doanh giậm chân giận dỗi nói: “Nhị huynh chỉ nói bậy”.
Lộc Đan Nhi thì mỉm cười: “Ta vẫn chưa quyết định tặng hoa cho ai, đợi chốc nữa mọi người biểu diễn tuyệt kỹ thì hẵng hay”.
Hạng Thiếu Long cảm kích lắm, sự phóng khoáng của thiếu nữ nước Tần, quả thật các nước khác không bằng, quay sang Kinh Tuấn cười: “Tiểu Tuấn! Đan Nhi tiểu thư đang nhắc nhở ngươi đấy!”
Xương Văn quân nói: “Vậy phải chăng ngũ đệ nhận hoa, còn Thiếu Long thì hành động?”
Doanh Doanh và Lộc Đan Nhi tuy bị chọc ghẹo nhưng không hề bực bội mà chỉ chống chế cho có lệ, khiến cho người ta càng muốn dấn bước tới.
Kinh Tuấn rất thích trêu ghẹo mỹ nữ, cười nói: “Nếu tại hạ được hoa hồng của hai vị mỹ nhân, thì sẽ tặng đóa hoa hồng của Doanh tiểu thư cho tam ca, còn đóa hoa của Đan Nhi cô nương thì giữ lấy mà dùng, ối chao!”
Lộc Đan Nhi tung cước đá gã, Kinh Tuấn phóng người lên, lộn một vòng, khi rơi xuống, hai tay vẫn cầm bình rượu và chén rượu mà không hề đổ ra, bốn người đều ngó sững.
Xương Văn quân lần đầu tiên tận mắt thấy thân thủ của Kinh Tuấn, chép miệng nói: “Chỉ biết tuyệt kỹ này, Đan Nhi sẽ tặng đóa hoa hồng này cho Tiểu Tuấn”.
Lộc Đan Nhi nhìn Kinh Tuấn với vẻ kinh dị nói: “Con khỉ Tiểu Tuấn kia! Hãy lộn lại hai vòng xem thử”.
Kinh Tuấn nheo mắt nhìn nàng, nói: “Nếu nàng biến thành khỉ cái, ta sẽ giả thành khỉ đực rồi dắt nàng lên cây”.
Lộc Đan Nhi giận dữ quát lên, phóng quyền đấm tới, Kinh Tuấn vừa uống rượu, vừa né qua, cả hai rượt đuổi nhau vào trong lều.
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng thầm, Kinh Tuấn tuy không phải người Tần, nhưng mình và Vương Tiễn đã kết bái huynh đệ, lại có quan chức, nói không chừng Lộc Công sẽ đồng ý cho y và Đan Nhi qua lại với nhau.
Hạng thiếu nữ trẻ tuổi như Lộc Đan Nhi rất hay thay đổi, nàng có hứng thú với Quản Trung Tà, chỉ là vì xuất phát từ tâm lý sùng bái anh hùng, nếu Kinh Tuấn có chút biểu hiện tốt hơn nữa, lại có Lộc Công ủng hộ, lại thêm hai người tuổi tác bằng nhau, lại thích chơi đùa, nói không chừng sẽ nảy sinh tình cảm, vậy thì sẽ khiến cho Quản Trung Tà bỏ ý định theo đuổi Lộc Đan Nhi để trèo cao trong giới quân sự nước Tần.
Lúc này có tiếng chuông vang lên, toàn trường đều im lặng.
Ba người đều đứng im chỗ cũ, lặng nghe Tiểu Bàn nói chuyện.
Tiểu Bàn đứng dậy, trước tiên thi lễ với mẫu hậu Chu Cơ, rồi mới công bố tên của mười người xuất sắc nhất trong buổi đi săn hôm nay, tất cả đều được phong làm tùy tướng, lập tức được gia nhập vào đội ngũ.
Mười thanh niên ấy cả mừng, quỳ xuống tạ ơn vua thề rằng tận trung.
Tiếp theo Tiểu Bàn ung dung tuyên bố một loạt những chuyện điều động nhân sự, bao gồm chuyện mới đặt ra chức ngoại sử, Lao Ái được thăng làm nội sử.
Có mấy đại thần tuy cảm thấy Lao Ái làm nội sử có điều không ổn, nhưng thấy Lao Ái được Thái hậu thương yêu, bọn Từ Tiên, Lộc Công không phản đối, nên không ai dám lên tiếng.
Sau đó lại đến việc chính, Tiểu Bàn tuyên dương công tích của Lã Bất Vi, vì y đã lập nên ba quận ở phía Đông, rồi sau đó phong cho Lã Bất Vi làm trọng phụ, rồi lại khen ngợi y, đó đều dùng những lời do Lý Tư nghĩ ra.
Sau cùng thì quần thần nâng chén chúc mừng nhau, buổi tiệc kết thúc.
Xương Văn quân lúc đó chạy vội đến đưa Tiểu Bàn và Chu Cơ rời khỏi buổi tiệc.
Doanh Doanh có vẻ e sợ Hạng Thiếu Long nên thối lui hai bước, thỏ thẻ nói: “Đừng quên hai chuyện ngươi đã hứa”.
Hạng Thiếu Long nói: “Hứa cũng vô ích, đã bảo giảng hòa, vừa rồi lại công nhiên tìm nam nhân khác trước mặt ta, người ta từ chối rồi mới lấy ta làm vật thay thế”.
Doanh Doanh giậm chân giận dỗi nói: “Không phải là như thế, người ta kỳ thực là muốn đến... Ô kìa! Ngươi là thứ gì? Tại sao ta phải giải thích với ngươi?”
Hạng Thiếu Long thấy nàng giận đến nỗi hai mắt đỏ ửng, nước mắt sắp rơi ra, vừa lo vừa giận, cười ha hả để giảng hoà: “Thôi được! Coi như ta sợ vị Đại tiểu thư nàng, làm vật thay thế thì cứ làm vật thay thế vậy!”
Doanh Doanh giận đến nỗi suýt nữa rút kiếm, quát lớn: “Đã nói ngươi không phải là vật thay thế, người ta trước nay vẫn... không cần nói nữa! Ngươi cứ thử không đến tìm ta đi!” Rồi quay lưng bước đi.
Hạng Thiếu Long kêu lớn: “Vậy đóa hoa hồng đâu?”
Doanh Doanh càng bước nhanh hơn.
Hạng Thiếu Long quay người lại, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Yên Nhiên, nàng liếc gã rồi nói: “Phu quân đã quay về bản sắc phong lưu lúc trước!”
Hạng Thiếu Long thở dài, kéo nàng qua một bên, giải thích nguyên nhân phải theo đuổi Doanh Doanh.
Kỷ Yên Nhiên chép miệng: “Phu quân hãy cẩn thận, tên Quản Trung Tà ấy lúc nào cũng chú ý đến các người, y có lẽ sẽ phá hoại, Doanh Doanh thủy chung vẫn là người trong hoàng tộc, Quản Trung Tà lấy nàng làm thê tử, có lợi chứ không có hại”.
Hạng Thiếu Long buồn rầu nói: “Từ khi Thanh công chúa và bọn Xuân Doanh qua đời, lòng ta như đã ૮ɦếƭ, chỉ hy vọng có thể sống bình yên với các nàng nửa đời còn lại. Giả sử Doanh Doanh muốn ngả vào lòng Quản Trung Tà thì cứ tùy nàng ta vậy”.
Kỷ Yên Nhiên kéo gã vào trại, tránh khỏi đám đông, ghé sát tai, nói: “Chàng dám nói không động lòng với Thanh tỷ không?”
Hạng Thiếu Long đỏ mặt: “Nàng cớ gì lại nhắc đến Cầm Thanh?”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Vừa rồi hai người nói gì trong lều? Tại sao khi rời khỏi lều thì Thanh tỷ đỏ mặt, lại còn tỏ vẻ như ngây ngất nữa?”
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Ta chỉ nói chuyện như thường ngày thôi, chỉ vì da mặt nàng quá mỏng mà thôi”.
Kỷ Yên Nhiên hơi giận dỗi nói: “Thanh tỷ là người rất biết kiềm chế, chỉ vì động chân tình với chàng mà da mặt mới trở nên mỏng như vậy”.
Hạng Thiếu Long nói: “Là ta không tốt! Chao ôi! Cớ gì ta cứ gặp chuyện phiền não thế này?”
Kỷ Yên Nhiên cười: “Ai bảo chàng tuấn tú, lòng lại thiện lương, miệng mồm thì ghê gớm, nếu không thi*p sẽ không bị những lời hoa ngôn xảo ngữ như quyền lực tuyệt đối sẽ làm cho người ta sa đọa tuyệt đối, lừa gạt”.
Hạng Thiếu Long lạt giọng nói: “Những danh ngôn chí lý như vậy mà là hoa ngôn xảo ngữ, xem thử ta có tha cho nàng không?”
“Ai cần chàng tha!” Kỷ Yên Nhiên mỉm cười.
Hạng Thiếu Long bồi hồi trong lòng, lúc ấy Kinh Tuấn hớn hở chạy vào nói: “Cuộc biểu diễn đêm nay bắt đầu, tam ca tam tẩu còn đứng đó sao?” Rồi ba người chạy ra ngoài.
Hạng Thiếu Long thừa cơ hỏi chuyện giữa gã và Lộc Đan Nhi.
“Có lẽ ả đã chịu khuất phục”. Kinh Tuấn trả lời.
Hạng Thiếu Long vừa chào hỏi mọi người, vừa nói: “Muốn đoạt mỹ nhân, thì phải nhân lúc hai ngày nay, ngươi hiểu chưa?”
Kinh Tuấn hiểu ý gật đầu, lẩn vào trong đám đông, trong khoảnh khắc đã biến mất đâu. Hạng Thiếu Long và Kỷ Yên Nhiên nhìn nhau cười.